Mầm Non Ngã Bệnh

Chương 2: Hai từ.


1 năm

trướctiếp

Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ đã bắt đầu có tiếng chim hót. Mưa cả một đêm rốt cuộc cũng dừng lại, xuất hiện những ánh mặt trời đầu tiên.

Tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót vang vọng bên tai, đúng vào lúc này Giang Nguyệt vừa khẽ cử động ngón tay, Lục Chu liền tỉnh giấc.

Cậu vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ý thức hỗn độn, kinh ngạc nhìn Giang Nguyệt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Giang Nguyệt......... thật sự tỉnh lại rồi ư?
Sự bất ngờ tới quá đột ngột, nét hoảng hốt trên mặt Lục Chu còn chưa kịp thu lại.

Cậu lúng túng nhìn chăm chú cô gái đang nằm trên giường, đôi môi mỏng hơi hé ra, khẽ chớp mắt, lông mi cong dài nhúc nhích, mí mắt hơi mở ra.

Thân thể cô mềm nhũn yếu ớt, nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Giang Nguyệt nhíu mày, khẽ quay đầu lại, chỉ là hai con ngươi lại ảm đạm không có chút ánh sáng.

Trong lòng Lục Chu căng thẳng, cậu nhìn Giang Nguyệt chằm chằm không hề chớp mắt, hô hấp bỗng trì trệ.

Thời gian dường như trở nên chậm hơn bình thường, Giang Nguyệt nhìn về phía Lục Chu thì thào, mấp máy môi, đôi môi mở ra đóng lại, thanh âm nhẹ nhàng, phảng phất như bị nghiền nát trong không khí.

Hư vô mờ mịt, nghe không có chút chân thực.

Lục Chu nhíu mày, cảm thấy ngờ vực. Cậu đứng dậy, khẽ nhích người hướng lại gần Giang Nguyệt, cuối cùng cũng nghe rõ được lời nói của cô.

Môi Giang Nguyệt khẽ mở, chậm rãi nói ra hai chữ.

"............Ba, ba?"

Lục Chu: ".........."

Biểu cảm trên mặt nhất thời cứng lại, khóe môi thôi cười, Lục Chu đờ đẫn nhìn chăm chú khuôn mặt của Giang Nguyệt, khóe mắt hơi run rẩy.

Cậu cử động ngón tay, theo bản năng sờ hai gò má của mình, hai hàng lông mày chau lại, còn chưa kịp hoàn hồn, ngay sau đó, cậu đã nghe thấy Giang Nguyệt ở trên giường chậm rãi nói.

"Trời tối như vậy rồi, sao vẫn chưa bật đèn lên vậy?"

Cảm giác khiếp sợ so với vừa nãy càng sâu hơn, con ngươi của Lục Chu co lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Giang Nguyệt, giống như muốn từ trên gương mặt cô tìm ra chân tướng.

Sắc trời đã dần sáng, có một vài tia sáng nhỏ chiếu vào trong góc phòng. Lục Chu kinh ngạc lui về phía sau vài bước, đáy mắt không thể che dấu được nỗi khiếp sợ.

Rõ ràng là ban ngày......

Nhưng mà còn chưa đợi Lục Chu mở miệng, bên ngoài cửa bỗng dưng vang lên những tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa đã bị một người vội vã mở ra, xuất hiện chính là gương mặt của Giang Ngộ đang lo lắng bất an.

Đi theo phía sau là một đám người hầu .

"Nguyệt Nguyệt, con tỉnh rồi sao?"

Như đang còn trong mộng, Giang Ngộ nhìn về phía con gái nằm trên giường một cách không thể tin được, ông loạng choạng chạy về phía giường cô, hai mắt nhiễm lên một tầng hơi nước.

Mấy người hầu đi theo sau Giang Ngộ rất nhanh đẩy Lục Chu ra, trong nháy mắt, vốn dĩ bên giường đang rộng rãi thì lúc này lại chật ních toàn người.

Lục Chu nuốt lại những lời cậu đang định nói ra, lạnh lùng đứng ở một bên, yên lặng nhìn bản thân bị những người kia đẩy ra.

Ánh mắt cậu hờ hững, tầm mắt bỗng dưng di chuyển, con ngươi đen híp lại, dừng lại ở một điểm đỏ khó thấy nơi góc tường, khóe môi hơi nhếch lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm thành một nắm đấm, một nét u ám dưới đáy mắt xẹt qua.

Quả nhiên, chuyện tối ngày hôm qua, không phải là do mình bị ảo giác.

Đôi mắt Lục Chu trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Giang Ngộ đang khom người, nhất thời cảm thấy may mắn.

May mắn là do tối ngày hôm qua cậu kịp thời thu tay lại, nếu không với sự lo lắng của Giang Ngộ đối với con gái, sợ là cậu còn chưa chính thức động thủ thì Giang Ngộ đã mang người xông vào rồi.

Trong lúc Lục Chu đang suy nghĩ xa xăm thì bên giường Giang Ngộ lại vô cùng vui mừng phát khóc.

Thiếu nữ trên giường kia vẫn đang trong tình trạng mơ hồ, thấy ba đến, Giang Nguyệt hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Ba ba"

Đã mấy ngày không ăn, Giang Nguyệt vẫn im lặng như lúc trước, mà Giang Ngộ thì rơm rớm nước mắt, nắm tay con gái vuốt ve trên mặt.

"Ơi, ba ở đây." Giang Ngộ cầm tay con gái, run rẩy mở miệng nói, "Bây giờ con cảm thấy như thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Nói xong, ánh mắt Giang Ngộ quan sát kỹ khuôn mặt Giang Nguyệt, tựa hồ nhìn mãi không chán, vội vàng nói: "Con có đói bụng không, ba đi nấu cơm cho con ăn nhé, con muốn ăn gì ba đều nấu cho con."

Lúc đầu Giang Ngộ cũng không biết nấu cơm như thế nào, nhưng sau khi vợ mất, trong nhà chỉ còn lại ông và Giang Nguyệt, mà dạ dày cô lại không tốt, có một đoạn thời gian phát bệnh, nhìn những đồ ăn chứa dầu mỡ thì luôn cảm thấy buồn nôn. Giang Ngộ không nỡ để con gái phải chịu khổ, cho nên ông đã đi học nấu ăn, thay đổi các món hợp khẩu vị của cô.

Ông nắm chặt cổ tay Giang Nguyệt, hốc mắt đỏ lên.

Giang Nguyệt còn chưa mở miệng mà Giang Ngộ đã nắm tay cô nói rất nhiều, không chỉ có ông, mà còn mấy người hầu phía sau cũng bắt đầu hỏi han ân cần, không ai thèm chú ý tới Lục Chu bị đẩy ra phía sau.

Thiếu niên hai tay đút túi quần, ánh mắt lướt qua đám người hầu chen lấn kia, cuối cùng dừng lại ở trên người Giang Ngộ đang lộ ra nét mặt vui mừng, cậu nhếch môi cười lạnh.

Người kia quả nhiên không lừa cậu, Giang Nguyệt thật sự là đầu quả tim trên người Giang Ngộ.

Lục Chu nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, ý cười bên môi lạnh dần.

Cảm giác bất lực khi ba gặp chuyện không may lại một lần nữa xuất hiện.

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Giang Ngộ, nhưng giọng nói sắc bén của một người phụ nữ kia cứ văng vẳng bên tai cậu, tê tâm liệt phế, khiến cậu gần như bị nhấn chìm.

Lại nữa rồi.

Từ tối hôm qua khi đến Giang gia, oán hận trong tiềm thức của Lục Chu càng phát ra mãnh liệt, như thể nó sắp xuyên qua đầu cậu, Lục Chu thống khổ nhắm mắt lại, đầu đau như muốn nứt ra.

Bây giờ cậu giống như đang đặt mình vào trong mây mù, không tìm ra được phương hướng.

Vào lúc trời đất quay cuồng, bên tai bỗng dưng vang lên một âm thanh rụt rè, mềm mại giống như giẫm phải kẹo bông gòn vậy.

Nhưng lời phát ra lại vô cùng chua xót.

Giang Nguyệt rốt cục cũng ý thức được có vấn đề, cô ngẩng đầu , cắt đứt lời nói của ba, mở miệng thăm dò.

"Ba, ba......bật đèn rồi à?"

Giang Ngộ theo bản năng phản bác: "Trời đã sáng rồi, bật đèn làm gì......."

Cả thế giới bỗng dưng tĩnh lặng, những lời còn lại đều nghẹn ở trong cổ họng, Giang Ngộ sững người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hai mắt mở to không thể tin được.

"Nguyệt Nguyệt, con....."

Ông thì thào lên tiếng, tay vuốt ve bờ vai khẽ run của Tưởng Nguyệt, một hồi lâu cũng không nói được lời nào, căn phòng vừa rồi còn náo nhiệt bỗng im bặt, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau khi liếc mắt nhìn đối phương xong lại cấp tốc cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.

Giang Ngộ ở bên giường sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi giơ cánh tay lên, lắc lắc ở trước mắt Tưởng Nguyệt. Hi vọng may mắn trong dự đoán của ông không hề xuất hiện, Giang Nguyệt không có phản ứng chút nào, Giang Ngộ tim đập đột nhiên lỡ mất một nhịp, ngón tay run rẩy dừng giữa không trung.

Thật lâu sau, cuối cùng ông mới tìm lại được giọng nói của mình, run giọng gọi: “Mau đi tìm bác sĩ, nhanh lên!”

Người hầu vội vàng đi ra ngoài, Giang Ngộ cúi người an ủi con gái, lẩm bẩm gì đó : "Không sao đâu, Nguyệt Nguyệt, ba nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất tới chữa mắt cho con, sẽ không sao đâu!"

Ông vỗ vỗ lưng Giang Nguyệt khóc không thành tiếng, thanh âm run rẩy, chỗ khóe mắt dần dần có hơi nước.

Bác sĩ như đã hẹn đến, trải qua một loạt kiểm tra, cuối cùng đưa ra kết luận là bị mù tạm thời.

“Giang tiểu thư đang ở trong tình trạng đặc biệt, chúng tôi cần tiếp tục theo dõi mấy ngày nữa mới có thể có kết quả. " Bác sĩ đứng sang một bên giải thích với Giang Ngộ.

Nghe vậy, người đàn ông oai phong một cõi trên thường trường ngày trước lúc này lại giống như một ông già sắp chết, đôi mắt trống rỗng, Giang Ngộ nghe thấy vậy, cả người ông nhũn ra tựa như sợi bông không có sức lực bị gió thổi bay.

Ông thì thào nói: "Có thể, có thể chữa được chứ?"

Còn chưa đợi bác sĩ trả lời, Giang Ngộ như đột nhiên phát điên bắt lấy bả vai của bác sĩ nọ, hai mắt đỏ tươi, dùng hết sức liều mạng lay động bả vai của bác sĩ nói: "Cậu nhất định phải chữa lành mắt cho con bé."

Ông lặp lại lần nữa:" Mặc kệ là hết bao nhiêu tiền, cậu nhất định phải chữa khỏi mắt cho con gái của tôi."

Giang Ngộ gần như không khống chế được, trước kia ông đều là bộ dạng ôn nhuận như ngọc, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Nguyệt thấy ba mình nổi nóng.

Cô bé hơi hé miệng, dựa vào cảm giác vươn tay về phía ba, kéo cổ tay áo của Giang Ngộ, cúi đầu gọi: "Ba, Ba?" Nghe thấy giọng của con gái, Giang Ngộ phục hồi tinh thần lại, cả người mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế dựa.

Hốc mắt ông đỏ lên, bàn tay to trùm lên bàn tay nhỏ bé của Giang Nguyệt, nức nở nói: "Nguyệt Nguyệt, đừng sợ, ba ở ngay đây, ba ở đây mà."
Ông không ngừng khóc, dùng cả hai tay ôm chặt lấy Giang Nguyệt, từ sau sự việc đó, chưa bao giờ Giang Ngộ lại bất lực đến như vậy.

Mãi đến khi phía sau lưng có một đôi tay nhỏ bé vịn vào, Giang Ngộ mới thôi nói, hai mắt đẫm lệ nhìn vào khuôn mặt của con gái, khóc nức nở nói: "Sao, làm sao thế con?"

"Ba." Giang Nguyệt nhẹ giọng kêu, lòng bàn tay dịch chuyển, dừng ở bụng chính mình, "Con muốn ăn cháo bí đỏ ba làm."
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên khuôn mặt gầy yếu hiện lên một tia ủy khuất: “Đã lâu con không ăn rồi.”

Lời này trái lại không phải giả, Giang Nguyệt hôn mê đã nhiều ngày như vậy, thân thể cũng đã yếu từ lâu.

Quả nhiên cô mới vừa nói xong, Giang Ngộ ngay lập tức ngẩng đầu lên, giơ tay lau mặt qua loa một phen, vội vã nói: "Con chờ ba một chút, ba lập tức đi nấu cho con."

Sợ con gái chịu đói, Giang Ngộ liên tục không ngừng dặn dò người hầu vài tiếng, sau đó hấp tấp xuống lầu vào phòng bếp.

Trong phòng nhất thời trở trên im lặng không ít, Giang Nguyệt thở ra một hơi, cô nhích người ra phía sau một chút, thanh âm tiều tụy: "Mọi người đều xuống hết đi."

"Nhưng vừa nãy tiên sinh đã dặn.........." Sắc mặt người hầu khó xử, muốn nói lại thôi.

" Không có việc gì đâu, cháu sẽ nói với ba sau." Vẻ mặt cô lạnh nhạt, "Mọi người ở trong này, cháu trái lại không ngủ được."

Cuối cùng người hầu đều lui xuống, gian phòng thoáng chốc an tĩnh lại, mãi cho đến khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Giang Nguyệt rốt cuộc nhịn không được, hai tay ôm chặt lấy gối.

Sau một lúc lâu, trong phòng mơ hồ truyền đến âm thanh khóc nức nở bị đè nén, Giang Nguyệt cắn môi, bả vai thoáng chốc lại run rẩy.

Bỗng dưng lại bị mù, sự khiếp sợ của cô so với ba chỉ có nhiều hơn chứ không ít, chẳng qua là ba đã bởi vì chuyện cô bị bệnh mà đã lo lắng hết lòng, Giang Nguyệt không muốn khiến cho ba lại thêm khổ sở nữa.

Cô bé đau đớn ôm lấy chiếc gối của mình, hàm răng gắt gao cắn môi dưới, gần như đã chảy máu.

Trong bóng tối thiếu niên rốt cuộc cũng động đậy, nhìn chằm chằm không chớp mắt nhìn cô gái bất lực ngồi trên giường.

Ánh mắt Lục Chu trở nên thâm thúy, đột nhiên hắn nhấc chân lên, từng bước một đi tới bên giường. Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp.

Lục Chu chậm rãi nâng tay lên, từ trong túi lôi ra một viên kẹo trái cây nhét vào trong lòng bàn tay Giang Nguyệt, khẽ mở đôi môi mỏng, nói từng chữ.

"Khóc cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp