Mầm Non Ngã Bệnh

Chương 4: Cơn Ác Mộng.


1 năm

trướctiếp

Một ngày rất nhanh đã qua đi, màn đêm đã lờ mờ buông xuống.

Mùa hè mưa nhiều, một tiếng sấm rền vang lên, ngoài cửa sổ bắt đầu lộp bộp tiếng mưa rơi, mưa càng lúc càng lớn, lốp bốp gõ vào cánh cửa sổ thủy tinh.

Mưa càng lúc càng nhanh.

Ôm khung ảnh gỗ trống rỗng trong ngực, Lục Chu cuộn tròn người lại, sắc mặt khó coi, lông mi thanh mảnh khẽ run lên, lẩm bẩm gì đó.

Lại là một giấc mộng.

Trong làn sương trắng, Lục Chu chỉ cảm thấy mình như đang ở trên mây, sương mù đã làm mờ tầm nhìn của cậu, cậu nheo mắt lại, đồng thời cảm thấy bất an cùng lo lắng, liên tiếp gọi mấy lần, cũng không có người đáp lại.

Cầm trong tay thứ gì đó, Lục Chu loạng choạng chạy về phía trước, giống như bước vào mê cung, chung quanh chỉ có những đám sương mù, căn bản không phân biệt được phương hướng.

Bỗng dưng có một tiếng khóc vang lên, Lục Chu cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh, đáy mắt lo lắng càng thêm nặng nề.

Hình như là có người đang cúi đầu khóc nức nở.

Lần theo âm thanh đi về phía trước, sương trắng dần dần tiêu tán, mà ánh sáng càng thêm chói mắt, Lục Chu giơ tay đẩy ra sương mù ra, nín thở, dọc theo tiếng nức nở đi ra ngoài.

Bên ngoài sương trắng là ánh mặt trời chiếu chói chang.

Lục Chu nín thở ngưng thần, bỗng dưng trời đất quay cuồng, trong tầm mắt cậu đột nhiên xuất hiện một đứa bé trai khóc khàn cả giọng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cậu bé ôm một vật gì đó, trong miệng không ngừng kêu khóc.

Lục Chu khép hờ hai mắt, cảm thấy đường nét của cậu bé rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhìn không rõ mặt.

Cậu bé đó giống như chính mình, ôm một vật gì đó trong lòng, Lục Chu theo thói quen cúi đầu, lại phát hiện không thể nhìn thấy thứ trong lòng mình, cậu mở to mắt ra, nhưng vẫn không thể tìm thấy tầm nhìn của mình.

Cậu bé cách đó không xa lại càng khóc càng lớn, Lục Chu giương mắt nhìn về phía bên kia, ánh mắt đột nhiên dừng ở nơi nào đó, chỉ thấy cậu bé ngồi xổm bên cạnh một người đàn ông trung niên, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

Ba tầng xung quanh đã bị rất nhiều người bao vây, trên mặt ai cũng có vẻ buồn bã, chỉ trỏ vào người nằm dưới đất.

Còn kèm theo cả một vài âm thanh tiếc hận.

"Đây là con trai của cậu ta à, thật đáng thương, còn nhỏ mà đã mồ côi cha."

"Nghe nói trong nhà đều là dựa vào cha kiếm tiền, bây giờ cô nhi quả phụ cũng không biết sẽ sống như thế nào."

"Ai, vận mệnh trêu người."

.................

Mùi vị ở hiện trường thật không dễ chịu, mặc dù Lục Chu không cảm nhận được, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng những người đó đang bịt mũi nói chuyện, cậu dời tầm mắt hướng theo tầm nhìn của mọi người, dừng lại ở trên cơ thể của người nọ nằm trên mặt đất.

Toàn thân người nọ đều là vết máu, bộ quần áo màu trắng bị máu tươi lây dính, ngay cả đai lưng màu đen cũng bị máu tươi nhuộm dần thành màu đỏ.

Khuỷu tay cong lại, trong lòng bàn tay còn đang nắm chặt một vật gì đó.

Lục Chu nhíu mày càng chặt, cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc, giống như ở đâu đó trong trí nhớ của mình vậy. Cậu đã thử lại lần nữa, nhưng vẫn không thể nhớ ra bất cứ điều gì, đầu óc mơ hồ.

Đột nhiên, trong đám người có người kêu lên một tiếng, Lục Chu theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lúc rơi trên mặt người nọ đang nằm trên mặt đất , hai mắt đột nhiên trợn to, hô hấp ngừng lại.

Là ba!

Lục Chu trợn tròn mắt, loạng choạng chạy về phía ba, không ngừng gọi tên ba, nhưng khi cậu chỉ còn cách thi thể ba một thước, đã có người thò chân ra ngáng chân mình, làm cậu ngã xuống đất.

Cùng lúc đó thứ trong tay cậu lăn ra, rơi ngay trước mặt cậu.

"A...."
Một tiếng hét chói tai vang lên, vẻ mặt Lục Chu hoảng sợ nhìn về phía cái đầu không biết từ chỗ nào xuất hiện ở trước mắt mình, cậu kêu lên thảm thiết.

Cậu hoảng sợ lùi về sau, lúc này mới phát hiện cơ thể của mình tựa hồ như bị người khác khống chế, không thể động đậy được.

Hai mắt Lục Chu đỏ ngầu, cắn chặt môi, thân thể kịch liệt run rẩy, sợ hãi không thôi, đã rất lâu rồi cậu không gặp loại sợ hãi như vậy.

Cậu run rẩy vươn tay ra, muốn che hai mắt của mình lại, nhưng mà còn chưa kịp che, cảnh tượng trước mắt lại một lần bị cắt đứt, thế nhưng cái đầu kia lại vẫn còn đó.

Chẳng qua lần này lại nhiều thêm một thi thể.

Lục Chu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

Đó là một người phụ nữ.

Tóc tai bù xù nằm ở trong bồn tắm lớn, có máu tươi chảy xuống từ trên cổ tay của người phụ nữ đó, nhiễm đỏ tầm nhìn.

Không hiểu sao, lần đầu tiên cậu nhìn trên mặt người phụ nữ đó lại có một đường nét, giống như hình ảnh mà cậu nhìn thấy trên bàn làm việc của Giang Nguyệt vào buổi sáng nay.

...............

Đùng đoàng...

Lại một tiếng sét vang lên, Lục Chu mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, trong lòng còn sợ hãi, bên tai tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chính mình.

Cậu ôm chặt lồng ngực, khi ngón tay đột nhiên chạm vào khung ảnh cứng rắn, cả người cậu run lên, thiếu chút nữa đem khung ảnh ném xuống đất.

Trong phòng thắp lên một ngọn đèn nhỏ màu cam, ánh sáng lập lòe, Lục Chu hô hấp dồn dập, sau khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cậu mới tỉnh táo trở lại.

Cậu lại mơ thấy ác mộng.

Trên trán lấm tấm mồ hôi dày đặc, hai tay Lục Chu run rẩy thử mấy lần mới cầm ly nước lấy buổi sáng đặt ở trên tủ.

Động tác quen thuộc từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc, mở nắp ra, nuốt một viên thuốc.

Cũng may đêm đó trước khi cậu rời khỏi cô nhi viện có mang theo lọ này, cho nên đám người Giang Ngộ cũng không có phát hiện ra.

Hô hấp dần dần bình ổn trở lại, sắc mặt Lục Chu rốt cục khôi phục cũng bình thường, hoảng sợ vừa rồi dần biến mất, khuôn mặt trắng nhợt nhạt cũng dẫn có huyết sắc.

Ngước mắt lên nhìn căn phòng của mình mới chuyển đến, dưới ánh đèn màu cam, làn gió đêm thổi qua, thổi tung một góc mành cửa sổ, để lộ ra khung cảnh bên ngoài.

Lục Chu nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, ánh mắt cậu đã khôi phục lại sự bình tĩnh lúc trước. Cậu lạnh lùng giương mắt nhìn, ánh mắt đột nhiên dừng ở trước cửa phòng, trong con ngươi xẹt qua một tia âm u.

Phòng của Giang Nguyệt ở sát vách với phòng mình, chỉ cách nhau một bức tường.

Ánh mắt Lục Chu tối sầm lại, hàn ý trong mắt càng thêm nặng nề, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, ánh mắt cậu dừng lại, lặng lẽ nín thở.

Tiếng động đó chỉ là thoáng qua trong chốc lát, phảng phất như có người đi ngang qua cửa, mơ hồ có thể nghe được tiếng mở cửa của phòng bên cạnh. Lục Chu khẽ nhíu mày, vén chăn xuống giường, nhẹ nhàng đi tới hướng cửa.

Cách một cánh cửa, tiếng đóng cửa cũng không nghe được rõ.

Lục Chu nhíu mày càng chặt, cẩn thận đặt tay lên nắm đấm cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài thăm dò một vòng.

Có ánh sáng xuyên qua cánh cửa , trên hành lang không có người, nhưng bên cạnh phòng của Tưởng Nguyệt mơ hồ truyền đến một giọng nói yếu ớt, như thể ai đó đang nói về điều gì đó.

Cầu thang lại truyền đến một tiếng động, Lục Chu lần nữa đóng sầm cửa lại, lại trở về trên giường.

Đơn giản là cả đêm không có nằm mơ.

...........

Mưa liên tục suốt đêm, ngày hôm sau khi Lục Chu tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn còn mưa tí tách.

Lục Chu giơ tay mở cửa sổ, không khí lạnh ập vào, trong không khí còn lẫn lộn mùi của bùn đất.

Lục Chu cau mày, vươn tay khẽ đóng cửa sổ lại, xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh nhìn chăm chú vào sân ở dưới lầu.

Một lát sau, phòng bên cạnh truyền đến tiếng bước chân vang lên khe khẽ, Lục Chu quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ban công của Giang Nguyệt.

Trên bệ cửa sổ bày đầy cây xanh, còn có những giọt nước lăn tăn trên lá cây. Giang Nguyệt chắc còn chưa tỉnh, mành cửa sổ bên kia còn chưa mở ra, Lục Chu đặt ngón tay lên bệ cửa sổ, gõ một hai cái, sau một lúc lâu mới xoay người, mở cửa đi ra ngoài.

Trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, chỉ có cửa phòng của Giang Nguyệt là hé mở.

Lúc Lục Chu tiến vào phòng, bác sĩ vừa mới kiểm tra thân thể cho Giang Nguyệt, đang chuẩn bị thu dọn đồ rời đi.

Nhìn thấy thiếu niên xa lạ xuất hiện ở cửa, bác sĩ đang thu dọn hộp thuốc động tác đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chu mấy lần. Ông ta mới tới nhà họ Giang không lâu, đối với nhà họ Giang không quen thuộc, cho nên chỉ nghĩ Lục Chu là bạn của Giang Nguyệt.

Bác sĩ khẽ gật đầu với Lục Chu, đứng dậy nhặt hộp thuốc lên, khi ông chuẩn bị xách hộp thuốc rời đi thì lại bị Lục Chu gọi lại.

Lục Chu: "Cô ấy bị làm sao vậy ạ?"

Bác sĩ nhẹ giọng nói: "Giang tiểu thư bị sốt, cũng không có vấn đề gì đáng ngại."

Thân thể Giang Nguyệt thật đúng như lời đồn, ngày càng gầy yếu. Tối hôm qua cô bị sốt nhẹ, mặc dù không phải sốt cao nhưng cơn hôn mê mấy ngày trước của Giang Nguyệt vẫn khiến cho trong lòng Giang Ngộ cảm thấy sợ hãi, vội vã gọi bác sĩ ngay trong đêm.

Lục Chu nghe vậy gật đầu, xoay người nhường đường cho bác sĩ. Trong phòng không thắp đèn, chỉ có một chút ánh sáng từ màn cửa sổ chiếu vào, bởi vì bên ngoài còn mưa cho nên ánh sáng chiếu vào trong phòng cũng không rõ ràng lắm.

Bước chân Lục Chu nhẹ nhàng đi tới bên giường.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng cô gái trên giường đắp chiếc chăn bông dày, sắc mặt có chút ửng hồng, sợi tóc trên trán cũng bị ướt một nửa.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, trong tay Giang Ngộ cầm bát thuốc đi vào phòng. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Lục Chu đứng ở bên giường, bàn tay nắm lấy nắm cửa đột nhiên dừng lại, Giang Ngộ giật mình, tựa hồ là bị bộ dáng của Lục Chu làm cho kinh ngạc.

Giống như cảm giác được có người đến, ngón tay Giang Nguyệt khẽ động đậy, lông mi run run.

Cô hơi mở mắt ra, chống đỡ nửa người ngồi thẳng lên, nhẹ giọng gọi một câu: ".........Ba?"
Lục Chu bỗng dưng ngẩng đầu: "Ơi?"
Giang Ngộ: "?????"
Lúc ông không ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp