Lục Hòa Ngọc đang vội vàng đến lớp học thì bỗng nhiên bị một người chắn ngang đường đi, cô dừng lại phát hiện đó là Diệp Hàm, người bạn cùng lớp với mình, cô hỏi: “Bạn học Diệp có chuyện gì sao?”
Lục Hòa Ngọc nhìn cô ấy hồi lâu rồi mới nhớ ra Cao Ninh đã từng nói với cô trong lớp có một bạn bị bệnh mù đường tên là Diệp Hàm, chỉ đi tới phòng học thôi mà cũng bị lạc được, cô cố gắng nhịn cười: “Tớ đang đến lớp học, cậu đi cùng với tớ đi.”
“Cảm ơn cậu, cậu không biết đâu, tớ đã đi vòng vèo quanh chỗ này được vài vòng rồi mà vẫn chưa tìm được bạn cùng lớp nào nên mới hỏi người khác, may mắn có cậu đi ngang qua bằng không tớ sẽ đến muộn mất.” Khuôn mặt của Diệp Hàm đỏ bừng, nhìn đáng yêu vô cùng, bởi vì chạy đi chạy lại nhiều mà tóc có hơi rối lên: “Cũng không biết bản đồ đã bị ai lấy mất, nếu không thì tớ đã không bị lạc rồi.”
“Cậu thật đáng yêu.” Lục Hòa Ngọc cười một cái, theo như cô biết thì Diệp Hàm đã ở đây được năm năm, cả cấp hai và cấp ba đều học ở đây, ở lâu như thế nhắm mắt cũng đi được. Cô ấy thì khác, dù đã đi rất nhiều lần nhưng cô ấy vẫn bị lạc, thật sự không biết phải nói thế nào, cô vẫn biết có người trời sinh đã như thế, có người thậm chí còn bị bệnh mù mặt, mới giới thiệu bản thân xong quay lại đã quên người ta.
Diệp Hàm nghe xong càng đỏ mặt hơn, cô ấy nổi tiếng với biệt danh Đại Vương lạc đường, vì thế có rất nhiều bạn học cảm thấy cô ấy phiền phức hoặc là giả vờ, chưa từng có ai nói cô ấy đáng yêu, chỉ có Lục Hòa Ngọc là thấy vậy.
“Cậu tin tớ à?”
“Tớ tin cậu, chỉ là cậu cảm nhận phương hướng không tốt mà thôi, cũng không phải chuyện gì xấu.” Lục Hòa Ngọc nói thẳng, đồng thời nhớ tới Địch Phàm, cái người cả đời không vợ không con kia, ngoài gia đình thì anh chỉ nhớ đến Trì Lam, vì tò mò nên mới yêu cô ta, nghĩ lại thì đúng là một nồi máu chó hào quang của nữ chính đúng là giống Mary Sue.
Đáng tiếc, anh chỉ là nam phụ si tình!
“Hả, mù mặt là gì?” Lần đầu tiên Diệp Hàm nghe tới từ mù mặt này.
“Mù mặt là loại bệnh hay quên đi gương mặt người khác, nhìn mặt ai cũng giống như nhau, không phân biệt được ai với ai, chỉ có ở cùng với nhau rất lâu mới nhận ra được, còn không thì nhìn một cái là quên.” Lục Hòa Ngọc dùng từ ngữ đơn giản giải thích cho cô ấy, thực ra thì đối phương vẫn còn là thiếu nữ mà cô là kẻ giả danh thiếu nữ.
“Hóa ra là như vậy, xem ra cũng giống với bệnh mù đường không thể chữa của tớ.” Diệp Hàm cười tự giễu, rõ ràng cô ấy đã nhớ rất kỹ đường đi nhưng không hiểu sao vẫn đi nhầm được.
Lục Hòa Ngọc không nói nữa, bởi vì cô không biết cách an ủi người khác, may mắn sắp đến lớp học không thì xấu hổ chết mất.
“Hòa Ngọc, sao cậu gặp được Diệp Hàm?” Mới ngồi vào chỗ là Cao Ninh sát lại tò mò hỏi.
“Gặp ở trên đường, sao thế?” Lục Hòa Ngọc không có thói quen bàn tán sau lưng người khác.
“Không có gì, cậu đoán xem hôm qua tớ thấy ai?” Cao Ninh cũng biết Lục Hòa Ngọc là người ghét bàn tán ra vào, nhớ đến người cô ấy gặp hôm qua, thấp giọng nói: “Có phải mấy ngày nghỉ cậu không về nhà đúng chứ?”
“Hôm qua cậu gặp ai thì liên quan gì đến tớ?” Lục Hòa Ngọc liếc cô ấy một cái, cô không quen đoán ý người khác.
“Ha ha, hôm qua tớ đến đại học A để tìm anh trai tớ, lúc ăn cơm tớ gặp được anh Trì, anh ấy biết tớ là bạn ngồi cùng bàn với cậu ở trường Nhị Trung nên nói với tớ thứ bảy này rủ cậu đi mua máy tính mới, nhưng tớ nói với anh ấy rằng cậu sẽ không đi cùng tớ đâu, với lại tớ cũng muốn mua máy tính mới.” Cao Ninh nói xong thì chu miệng lên, cô ấy muốn đổi máy tính nhưng hai tòa núi Thái Sơn trong nhà không cho.
Lục Hòa Ngọc nghe xong chỉ à một tiếng, cô biết nhà Cao Ninh và Trì gia cũng xem như là thế giao, nhưng trước kia quan hệ của Cao Ninh và Trì Tiểu Vãn không được tốt, bố mẹ Trì cũng có ý kiến nên cô ấy ít khi kết bạn với con cái nhà thế giao.
“Hòa Ngọc, có phải cậu…” Cao Ninh thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Hòa Ngọc thì thấy hơi hối hận, Hòa Ngọc bị Trì gia đưa về Lục gia, chắc chắn là rất khổ sở, nếu không thì sao không thích nói chuyện như trước đây nữa chứ?
Lục Hòa Ngọc không biết ý nghĩ của Cao Ninh, cho dù biết cô cũng chẳng thèm quan tâm, cười nói: “Tớ không phải là con cháu của Trì gia, sau này cậu đừng nhắc đến bọn họ nữa.”
Cao Ninh nghe xong liền rõ trong lòng, đang định nói tiếp thì chủ nhiệm cầm một xấp bài kiểm tra đi vào.
“Aida, chết rồi, thầy chủ nhiệm chuẩn bị phát bài thi, không biết tớ có đủ điểm hay không?” Cao Ninh nhìn đống bài kiểm tra trên tay thầy mà than vãn một câu.
Lục Hòa Ngọc bình thản, tốt xấu gì thì cô cũng đã từng là học sinh cấp ba có đủ ba tốt, tuy rằng đã tốt nghiệp hơn ba năm nhưng hiện giờ một số kiến thức vẫn còn nhớ rõ, việc ở trong top ba hay top mười là chuyện dễ dàng.
Chủ nhiệm lớp phát bài thi cho mọi người, sau đó ra hiệu bằng tay để học sinh im lặng, cười tủm tỉm nói: “Lần khảo sát đầu tiên này có một số em làm bài rất tốt, điển hình là bạn học Lục Hòa Ngọc, thành tích môn ngữ văn đạt 139 điểm, đứng đầu lớp lẫn cả khối của trường, nhưng bên cạnh đó cũng có một số bạn thi cực tệ, hy vọng lần sau các em sẽ cố gắng hơn nữa, được rồi chúng ta bắt đầu chữa đề thi.”
Lục Hòa Ngọc nghe xong chỉ chép miệng, thực ra cô vẫn đang khiêm tốn chưa bộc lộ khả năng thật đâu.
Vừa tan học, Cao Ninh bò lên người Lục Hòa Ngọc: “Hòa Ngọc, cậu làm cách nào mà được điểm cao như thế? Cậu dạy tớ đi.”
“Đọc nhiều sách, làm nhiều đề.” Lục Hòa Ngọc nhìn Cao Ninh đang làm nũng rồi nói.
“Đọc nhiều sách? Không được, đọc nhiều chán lắm.” Cao Ninh bĩu môi nói, lần thi này cô ấy chỉ đạt hơn một trăm điểm, thiếu chút nữa là không đủ điểm.
“Đọc mấy cái trọng điểm thôi, có gì không hiểu thì hỏi tớ.” Lục Hòa Ngọc cũng biết đọc sách rất chán nhưng chỉ đọc mấy cái ý chính thì vẫn được, rốt cuộc thì đây không phải là kỳ thi giữa hay cuối kỳ nên phạm vi không lớn.
Cao Ninh mừng rơi nước mắt, có người chỉ dạy miễn phí đúng là không có gì tốt hơn.
Chờ tới khi thành tích những môn khác được phát xuống, tổng điểm của Lục Hòa Ngọc đứng đầu bảng, chủ nhiệm lớp 12-8 cười không khép miệng được, người đứng thứ hai ở lớp mũi nhọn là Tôn Ngữ Trạch cũng chỉ có 693 điểm, khoảng cách với người đứng đầu là không nhỏ. Lúc trước khi Lục Hòa Ngọc mới chuyển đến đây rất ít chủ nhiệm muốn nhận cô, thực ra với năng lực khi đó của cô thì không ai muốn để cô kéo thành tích của lớp xuống. Lương Thiếu Vân lại không nghĩ thế, bởi vì lớp của ông ấy không giống nhau, mỗi lần thi chỉ cần có một người đứng trong top hai mươi là đã tốt lắm rồi, cho nên cũng không mong Lục Hòa Ngọc có thể làm nên trò trống gì.
Không ngờ Lục Hòa Ngọc là một con hắc mã, mới thi khảo sát lần đầu tiên đã được đứng nhất khối, mặc dù cả lớp vẫn có thành tích như thế nhưng ông ấy đã có hy vọng hơn, ông ấy hy vọng tới khi thi tốt nghiệp, Lục Hòa Ngọc có thể làm bài tốt một chút thì ông ấy có thể có phần thưởng rồi…
Không khí ở 12-8 thay đổi một cách vi diệu, nếu như trước đây thái độ học cà lơ cà phất, mà bây giờ ai nấy cũng chăm chỉ học hành, đi học không ai nằm xuống bàn ngủ, tuy không biết có khả năng nâng cao điểm số hay không nhưng thầy cô đều rất vui mừng.
Việc này không làm ảnh hưởng gì đến Lục Hòa Ngọc, cô chỉ sinh hoạt theo hai tuyến đường đó là học hành và lên mạng xem tình hình chứng khoán, từng bước từng bước tập trung tinh thần học tập.
“Hòa Ngọc, ngày mai được nghỉ cậu có về nhà không?” Buổi chiều thứ bảy sau khi tan học, Cao Ninh đi dạo trên con đường nhỏ phía sau trường học với Lục Hòa Ngọc và Diệp Hàm, sau khi Diệp Hàm gặp Lục Hòa Ngọc ngày đó thì cả ba người đã trở nên thân hơn.
“Không về, bài tập nhiều, mấy cuốn sách cũng chưa làm xong, chạy đi chạy lại chỉ lãng phí thời gian.” Lục Hòa Ngọc nghĩ về thái độ của Lục gia không ưa cô, cô trở về đó đơn giản là dán mông vào mặt lạnh, thôi thì không về vẫn hơn.
Với lại thời gian đó cô dùng để nghiên cứu cách kiếm tiền thì hơn.
“Tốt quá, không có ai quản cậu cả.” Vẻ mặt của Diệp Hàm và Cao Ninh hâm mộ và ghen tị nhìn cô.
Lục Hòa Ngọc chỉ cười không nói, từ nhỏ cô đã không có ai quản, từ tiểu học đến đại học, dù bố mẹ cô chỉ lo cho sự nghiệp nhưng cũng sắp xếp cho cô n nhiệm vụ cần hoàn thành. Diệp gia là gia thế không tồi, cũng là gia đình khiêm tốn, nếu không sẽ không để cô ở ngoài tự do tự tại chứ đừng nói đến việc kệ cô tiến thân trong công ty. Lúc này đây khi biết trước tương lai, cô càng phải cẩn thận suy tính, cô không được điên cuồng giống Trì Tiểu Vãn, làm ra vẻ bản thân bị oan ức rồi hận người khác. Cô muốn được sống thật tốt, tự mình tạo nên cuộc sống của mình không dựa dẫm ai khác.
“Học đại học thì học một kỳ mới được về nhà một lần, tớ cũng chỉ mong có vậy thôi.”
“Không có đâu, đến lúc đó tớ học ở đại học A thì nhất định phải xa nhà lâu lắm.” Cao Ninh lắc đầu, lâu không về nhà cô sẽ khóc mất.
“Bố mẹ tớ cũng muốn tớ học ở đại học A, Hòa Ngọc, cậu học ở đâu?” Diệp Hàm hỏi.
“Trường đại học ở Bắc Kinh.” Lục Hòa Ngọc cười nói, chỉ có rời thành phố D, rời xa Trì gia và Lục gia thì cô mới được sống yên ổn, vậy nên học ở Bắc Kinh là lựa chọn không tồi.
“Bắc Kinh, vậy chẳng phải chúng ta sẽ xa nhau sao?” Cao Ninh không hiểu vì sao Lục Hòa Ngọc không học ở đại học A.
“Vì sao không học đại học A? Như thế chúng ta có thể ở cạnh nhau. Hơn nữa, đi xa như thế rất dễ lạc đường.” Diệp Hàm vô thức hỏi Lục Hòa Ngọc.
“Ha ha, cậu cho rằng Hòa Ngọc là cậu à?” Cao Ninh đang buồn bã nghe được lời này thì phì cười.
“Ha ha, không sao, chờ đến kỳ nghỉ chúng ta gặp mặt là được.” Lục Hòa Ngọc cũng bị chọc cười, cảm thấy Diệp Hàm là người thú vị nhất mà cô từng gặp.
Ba người đi ra khỏi trường thì tách ra, Lục Hòa Ngọc ở trong tiểu khu cách đó không xa, Diệp Hàm và Cao Ninh có người nhà đến đón, sau khi tạm biệt hai cô ấy thì Lục Hòa Ngọc về nhà bỗng nhớ tủ lạnh trống trơn, chuẩn bị đi siêu thị không ngờ lại gặp được một người.
“Hòa Ngọc, con tan học rồi à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT