Edit: Trúc Linh

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Thi xong vừa đúng thứ bảy, Lục Hòa Ngọc cũng không muốn về Lục gia, cô muốn thứ bảy này sẽ đi mua máy tính. Cô chỉ mang mấy bộ đồ hằng ngày dùng ở Trì gia theo chứ không mang mấy món đồ đắt tiền, không phải vì cô không muốn mang mà là cô bị mẹ Trì nhìn chằm chằm giống như phạm nhân, vì thế Lục Hòa Ngọc đã xóa tất cả những gì mà Trì Tiểu Vãn đã từng lưu ở trong máy tính, ngay cả di động cũng không mang đi.

Lúc về Lục gia có nhiều đồ cô cũng phải mua lại lần nữa, cũng may ông nội Trì không phải là người keo kiệt, tuy nói chỉ cho một cái thẻ nhưng bên trong có tầm mười vạn tệ, Lục Hòa Ngọc cũng không cảm thấy kỳ lạ, cứ coi như đây là phí bồi thường đi.

Thái độ của mẹ Trì, Hòa Ngọc có thể hiểu đôi chút, nuôi con mười mấy năm nhưng cuối cùng nó không phải là con mình. Hơn nữa nó còn không được thông minh lại không thân với mình, sau khi biết được chân tướng thì bà ta lại cảm thấy do cô đã khiến cho cốt nhục bà ta chia lìa, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác chán ghét nhưng bà ta đã từng nghĩ tới Trì Tiểu Vãn cũng là người vô tội hay không?

Cô nhớ rõ trong sách có đề cập việc Trì Tiểu Vãn từng học ở trường trung học phổ thông Hải Thành nhưng bởi vì chuyển đến không thích ứng được nên bị bệnh, ngay cả kỳ thi giữa kỳ cũng không tham gia, lại bị Lục Nhu Y châm chọc sau đó từng bước đi trên con đường ác độc. Chỉ là Diệp Hòa Ngọc thì khác, cô nhất định sẽ tránh xa những chuyện đó ra, cũng không biết có phải vì thế mà cô cảm thấy thành phố D rất xa hay không, cảm thấy khẳng định sẽ không gặp lại ai nữa. Kết quả đi mua máy tính lại gặp phải anh cả Trì Ngạn đang đi cùng một người đàn ông khác.

Lục Hòa Ngọc hy vọng hai người đó sẽ không thấy mình, đáng tiếc Trì Ngạn vẫn nhìn thấy, mặc dù cô đã về Lục gia nhưng đã ở chung với nhau mười mấy năm sao có thể không nhận ra nhau được, chỉ là khi nhìn thấy bộ quần áo và cách trang điểm của Lục Hòa Ngọc, Trì Ngạn do dự mở miệng: “Tiểu Vãn.”

“Chào anh, anh cũng tới đây dạo phố sao?” Lục Hòa Ngọc bình tĩnh mỉm cười: “Em đã sửa lại tên, tên là Lục Hòa Ngọc.”

“Vậy à? Hòa Ngọc là cái tên rất hay.” Trì Ngạn nghe cô nói, hơi ngẩn ra một chút, nhìn Lục Hòa Ngọc điềm đạm đứng đó, trong lòng cảm thấy phức tạp, không những sửa lại tên họ mà tính cách cũng lạnh lùng hơn nhiều.

“Cảm ơn anh, em còn có việc nên đi trước.” Lục Hòa Ngọc gật đầu, cô có ký ức của Trì Tiểu Vãn, cô cũng không muốn thân thiết với Trì Ngạn. Nếu cô không biết gì đến vận mệnh tương lai thì cô rất sẵn lòng chơi cùng người của Trì gia nhưng đã biết trước kết quả nên cô xin từ chối điều này.

“Mới rời đi hai tháng thôi mà em đã không muốn gặp anh cả rồi sao?” Trì Ngạn nhíu mày, cô mới rời Trì gia hai tháng mà đã thay đổi nhiều vậy rồi?

“Ha ha, em chỉ sợ làm phiền đến hai anh thôi ạ.” Lục Hòa Ngọc cười ngượng ngùng.

“Cô ấy chính là Trì Tiểu Vãn trước đây ở nhà cậu sao?” Địch Tư Khải vẫn luôn im lặng đứng cạnh Trì Ngạn bỗng nhiên lên tiếng.

“Bây giờ tên tôi là Lục Hòa Ngọc.” Lục Hòa Ngọc nghe thấy lời này có hơi chói tai nên đã nói ra, trong lòng buồn bực, sớm biết thế thì đã không tới đây mua máy tính.

“Tư Khải.” Trì Ngạn trừng mắt nhìn anh ta rồi quay đầu hỏi Lục Hòa Ngọc: “Em muốn mua máy tính à?”

“Vâng, em còn có việc nên đi trước, hẹn gặp lại.” Lục Hòa Ngọc lạnh lùng nói, nụ cười không chạm tới đáy mắt, cô cực kỳ ghét người bới móc chuyện đau lòng của người khác.

“Máy tính của em không phải vừa mới…” Trì Ngạn đang muốn nói máy tính mới mua sao giờ lại đi mua tiếp nhưng nhớ tới ngày đó khi cô về Lục gia chỉ mang theo một vali mà thôi, sau đó Trì Lam trở về nên trong nhà đã sửa lại phòng của Trì Tiểu Vãn để cho Trì Lam ở, mấy đồ dùng trước đây của Trì Tiểu Vãn cũng bị mẹ đưa cho người giúp việc rồi mua cái mới cho Trì Lam dùng.

Lục Hòa Ngọc cũng không chờ Trì Ngạn nói tiếp liền đi, Trì Ngạn đối xử với Trì Tiểu Vãn khá tốt nhưng đó là khi chưa phát hiện ra cô không phải là em gái ruột của anh ta. Trước đó bố Trì phát hiện ra Trì Tiểu Vãn chỉ là đứa con bị bế nhầm nên đã công bố kết quả với cả gia đình, từ đó thái độ của Trì Ngạn với nguyên chủ trở nên lạnh lùng, ngày đưa cô về Lục gia cũng không muốn nói chuyện, bây giờ sở dĩ nói chuyện với cô chẳng qua là do bất đắc dĩ.

Nhưng mấy người đó cũng không liên quan đến Lục Hòa Ngọc. Dù sao người mà mấy người đó có lỗi đã không còn nữa.

Cô cũng có hiểu biết về máy tính nên Lục Hòa Ngọc nhìn trúng cái nào là lập tức xuống tay, thuận tiện mua thêm một cái di động, chọn sim sau đó quay đầu đi, cô lo lắng nếu ở lại lâu thì sẽ chạm mặt Trì Ngạn rồi sau đó sẽ mắng người ta mất.

Lúc về đến nhà đã là một rưỡi chiều, Lục Hòa Ngọc nhận ra bản thân đói meo, cô lười nấu cơm nên đã pha mì tôm ăn, sau đó vừa tải phần mềm vừa chờ nó xử lý xong, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì đã là năm rưỡi chiều, may mắn bởi vì thường xuyên phải đi học nên trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, đỡ mất công đến siêu thị một chuyến.

Tuy rằng đã hai tháng rồi Lục Hòa Ngọc không về Lục gia nhưng người của Lục gia cũng đã quên chuyện này rồi, Lục Như Y lúc rảnh rỗi thì ngồi ôm điện thoại hoặc máy tính nói chuyện phiếm với Trì Lam, nói bố mẹ nhớ cô ta nhiều bao nhiêu, nói không có cô ta ở đây cả nhà yên tĩnh vô cùng, ở trường học bởi vì không có cô ta mà buồn biết thế nào, cuối cùng còn nói cho cô ta biết Lục Hòa Ngọc rất biết tự lượng sức mình, không dám đến trường cấp ba Hải Thành để học mà đến trường Nhị Trung rồi ở trọ tại trường, hy vọng sau này cô đừng về nhà nữa vân vân…

Bố mẹ Lục cũng không nhớ đến Lục Hòa Ngọc, dù sao mặc dù con trai học ở đại học A nhưng đã xa nhà, Lục Như Y đều về nhà mỗi ngày nhưng lại thiếu đi Trì Lam cho nên cảm thấy không quen lắm, còn đứa con gái nửa đường quay về này bọn họ đều xem như chưa từng tồn tại.

Cho tới một ngày bố Lục được ở nhà nghỉ ngơi, buổi sáng ông ta xuống tầng thì nghe được Lục Như Y đang nói chuyện điện thoại với Trì Lam, nói đến Lục Hòa Ngọc, ông ta bỗng dưng nhớ ra Lục Hòa Ngọc từ khi khai giảng tới giờ vẫn chưa về nhà lần nào, mặc dù cô được nuôi ở bên ngoài mười mấy năm nhưng tốt xấu gì cũng là con gái ruột của ông ta, không thể tin được lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa về nhà lần nào, cũng không thấy cô gọi điện về, càng không biết cô ở trường có quen hay chưa?

“... Chị ta không phải là chị của em, chị của em chỉ có chị thôi, chị ta chỉ xứng làm người thừa, balala…” Lục Như Y không phát hiện ra bố Lục đang đứng ở cầu thang sững sờ, cô ta lo ôm điện thoại kể khổ với Trì Lam.

“Ông còn đứng đó làm gì? Mau lại đây ăn sáng.” Mẹ Lục từ phòng bếp đi ra thấy bố Lục cứ đứng ở cầu thang thì nhíu mày.

Bố Lục hồi thần, nhìn vợ và con gái sau đó vứt mấy suy nghĩ vừa rồi đi, cười cười đi đến bên cạnh Lục Như Y: “Là Lam Lam sao? Cho bố nói chuyện với chị con một chút.”

Mặc dù Trì Lam đã về Trì gia nhưng trước đây cô ta chưa từng ở Trì gia, đừng nói là bố Lục mà mẹ Lục cũng rất đau lòng, Lục Như Y cũng rất dính cô ta, đi đâu cũng có nhau, Lục Thiên Trạch càng không cần phải nói, từ khi mười bảy tuổi anh ta đã phát hiện ra bản thân yêu em gái mình nên vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy buồn rầu, giờ đã biết đó không phải là em ruột thì hằng ngày đều nhắn tin gọi điện cho Trì Lam.

“Lam Lam à, có phải sáng sớm đã làm phiền con không?” Bố Lục yêu thương hỏi.

“Bố, không phiền đâu ạ, dù sao con mới thi giữa kỳ xong nên cũng rảnh.” Đầu dây bên kia Trì Lam dịu dàng trả lời.

“Cơ thể của con không tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt mỏi quá.” Bố Lục cẩn thận dặn dò, nuôi mười mấy năm, bởi vì bác sĩ nói sinh non nên cơ thể mới yếu, ông ta buồn bực nghĩ con gái của mình sinh đầy đủ tháng thì làm gì có khả năng sinh non, cho tới khi mẹ ruột tìm đến thì mới hiểu ra.

Hai người nói chuyện một lúc mới tắt điện thoại, Lục Như Y ăn cơm cùng mẹ rất vui vẻ cho tới khi nhắc đến tên Lục Hòa Ngọc, nụ cười trên mặt lập tức phai đi, có chút rối rắm, thấy bố Lục ngồi xuống hỏi: “Lục Hòa Ngọc có gọi điện thoại cho ông không?”

“Không, con bé gọi điện cho con không?” Bố Lục hỏi.

“Chị ta thì làm gì gọi được cho mẹ, di động còn không có mà.” Lục Như Y cười sung sướng, bởi vì từ Trì Lam mà cô ta biết được, người chị ruột của mình ở Trì gia chẳng ra gì, di động máy tính gì đó đều bị lấy đi, lúc rời khỏi Trì gia thì hoàn toàn là hai bàn tay trắng, chỉ cần có cô ta ở đây thì cô đừng hòng lấy được gì của Lục gia.

Bố Lục nghe xong thì nao nao, nghĩ hôm nào đó phải đi mua điện thoại đưa cho cô để sau này tránh lúc cần thì tìm không ra.

“Như Y, đó là chị ruột của con, không nên ăn nói không lễ phép như thế.” Mặc dù bố Lục không có mấy tình cảm bố con với Lục Hòa Ngọc nhưng cũng không hy vọng con cái bất hòa.

“Chị của con chỉ có chị Lam Lam, chị ta không phải.” Lục Như Y bất mãn nói lại nhưng không dám nhìn mặt của bố, trong lòng lại càng thêm ghét Lục Hòa Ngọc.

“Lục Hòa Ngọc cũng không hiểu chuyện, mấy ngày nghỉ cũng không về nhà, khó trách Trì gia phát hiện ra đó không phải con ruột.” Mẹ Lục rất có thành kiến với Lục Hòa Ngọc, hoàn toàn không thấy ý nghĩ của mình quá đáng chút nào.

Nói đúng hơn là sâu trong lòng bà ta không coi Lục Hòa Ngọc là người nhà mà chỉ là một người ngoài đột nhiên xông vào cuộc sống bình thường của họ, cho nên bố Lục không nói chuyện với cô cũng là chuyện hiển nhiên.

Nhưng đối với những phát sinh ở Lục gia, Lục Hòa Ngọc bỏ ngoài não, cô dùng tiền của ông nội Trì và tiền Trì Tiểu Vãn tích cóp được để lại một phần, còn lại đi đầu tư chứng khoán, từ trong sách cô biết được đến tháng tám năm sau sẽ có khoản lớn, đó cũng là lúc nghỉ hè, cô có thể yên tâm thi đại học, dù Lục gia có cho tiền hay không thì cũng chả sao cả, tới khi đó cô sẽ đến nơi khác học, nhân tiện mua một căn hộ ở thành phố A, đó mới là giấc mơ của cô.

Chờ xử lý mọi chuyện tốt xong, Lục Hòa Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hy vọng tình tiết về thị trường chứng khoán đúng như trong sách, không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play