Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi bản gốc, hơn nữa sau khi cô đến, đám người Lục gia và Trì gia lại có hành vi thờ ơ lạnh nhạt cho nên Lục Hòa Ngọc cũng không có thiện cảm tốt đối với người Lục gia và Trì gia, thậm chí bản thân cô cũng đã trải nghiệm cảm giác người Lục gia luôn làm lơ sự tồn tại của cô, cho nên vẫn luôn cảm thấy xa cách với bọn họ, cũng không nghĩ có quá nhiều tiếp xúc với những người đó.

Vì thế cô cũng không muốn quay về Lục gia, nhưng không ngờ Lục Hoa Sinh lại đột nhiên đến trường học tìm cô.

Lục Hoa Ngọc nhàn nhạt đáp một tiếng, cô không nghĩ ra bố Lục đến đây là có chuyện gì.

“Lên xe đi, tại sao được nghỉ mà không về nhà?” Bố Lục cau mày lại, trầm giọng nói, từ Nhị Trung đến Lục gia chẳng qua cũng chỉ mất nửa tiếng đi xe, thế mà đã hai tháng rồi cô cũng không về nhà, thật là khiến cho người ta không nhịn được muốn trách móc cô.

“Không rảnh.” Trong lòng Lục Hòa Ngọc biết được bố Lục đến đây thì cô nhất định phải quay về Lục gia một chuyến, nhưng cũng không kiếm cớ đi theo lên xe.

“... Dù sao cũng phải gọi điện thoại về nhà.” Chiếc xe quay đầu, thiếu chút nữa đã đụng vào vườn hoa ở bên cạnh, bố Lục nhịn không được nói.

“Lần sau tôi sẽ ghi nhớ.” Lục Hòa Ngọc cũng chưa từng nói rằng vốn dĩ mình không có số điện thoại Lục gia.

Bố Lục hít một hơi thật sâu, cảm thấy vừa lái xe vừa nói chuyện với cô là một cách làm rất sai lầm, vì thế ông ta đành im miệng không hỏi cô chuyện gì nữa.

Lục Như Y nhìn thấy Lục Hòa Ngọc đi vào cửa thì không nhịn được liếc mắt một cái, châm chọc nói: “Ôi, đúng là đại tiểu thư mà, còn phải để cho bố chúng ta tự mình đi đón mới chịu quay về.”

“Lục Như Y, con bé là chị của con.” Bố Lục trừng mắt, biết con gái nhỏ cũng không thích, nhưng nếu như là nói riêng thì ông ta cũng sẽ không quản, bây giờ cô ta lại nói ngay trước mặt nên ông ta không thể không trách mắng mấy câu.

“Con không có người chị nổi tiếng như thế, còn cần người khác mời ba bốn lần mới chịu về nhà, chị Lam Lam sẽ không làm ra những chuyện như vậy…” Lục Như Y bĩu môi, dù sao từ ban đầu cô ta cũng đã không thích Lục Hòa Ngọc, cho dù có quan hệ máu mủ thì thế nào, dù sao cũng thua kém hơn chị Lam Lam.

“Chẳng qua là tôi quay về lấy ít đồ, một lát nữa sẽ rời đi.” Lục Hòa Ngọc nhịn được không cắt đứt lời cô ta nói, nghe được Lục Như Y nhắc đến Lục Lam, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện mà mình đã bỏ qua, đó chính là trước khi Trì Lam rời khỏi Lục gia, từng có một lần nói chuyện với Lục Như Y, nhưng nội dung cụ thể như thế nào thì tác giả lại không viết ra, cho đến khi Trì Tiểu Vãn chết mới gọi điện thoại cho Trì Lam đòi thưởng, nói cuối cùng người mà mình chướng mắt cũng đã chết.

Giờ phút này Lục Hòa Ngọc đột nhiên mới biết được Trì Tiểu Vãn cũng coi như là nửa đường quay về Lục gia, bố mẹ đối xử với bản thân cô cũng không quá để ý, vốn dĩ Trì Tiểu Vãn cũng là một người hướng nội, bọn họ coi thường cô cũng đủ khiến cho cô phải khổ sở, Lục Như Y cần gì phải đối chọi gay gắt với cô như thế? Vậy thì chỉ còn một vấn đề, chính là Trì Lam nói cái gì đó mới khiến cho Lục Như Y chĩa mũi nhọn vào cô như thế, chẳng qua Lục Hòa Ngọc cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân của chuyện này là gì, nếu để cho cô tiếp tục ở lại nơi này, đoán chừng cô sẽ bực bội đến chết, cô tình nguyện giải thoát quan hệ với Lục gia chứ không muốn phải chịu ấm ức như thế.

“Nếu đã dọn ra ngoài thì đừng hy vọng chúng ta nuôi cô.” Mẹ Lục cũng không hài lòng với cô, thấy dáng vẻ Lục Hòa Ngọc đối xử với Lục Như Y thế này, bà ta liền dứt khoát muốn đánh gãy suy nghĩ của cô.

Nhưng Lục Hòa Ngọc là ai, lẽ nào chỉ vì một chút uy hiếp bé xíu này mà sợ hãi sao, huống hồ trước kia bố mẹ ruột của cô cũng chưa từng nói một câu nặng lời nào với cô, vợ chồng Lục Hoa Sinh đối với cô mà nói cũng không hoàn toàn là bố mẹ mình thì còn có thể có tình cảm gì, thứ cô chờ đợi là những lời nói này.

Huống hồ cô cũng đã có sự chuẩn bị, nếu không ban đầu bố Lục sẽ không ghi tên một mình cô vào trong cuốn sổ hộ khẩu.

“Biết.”

Cũng không để ý đến bọn họ có phản ứng gì, Lục Hòa Ngọc đi thẳng đến phòng mình và thu dọn một vài đồ đạc còn sót lại ở đây, chẳng qua khi cô xách hành lý ra ngoài, mẹ Lục có lẽ là ở trong phòng bếp nấu cơm, chỉ có Lục Như Y cùng với bố Lục ở đây, bố Lục nhìn thấy Lục Hòa Ngọc làm như không quen biết thì sắc mặt nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói: “Con cần phải hiểu rõ, một khi rời khỏi Lục gia thì đừng bao giờ hối hận.”

“Bố, không phải cô ta đi sẽ tốt hơn sao, chị Lam Lam chưa bao giờ làm những hành vi làm cho người khác phải đau lòng như thế này, cô ta vẫn còn xem mình là đại tiểu thư đó.” Lục Như Y nhéo nhéo cánh tay của bố mình, trong lòng lại cảm thấy rất hài lòng khi Lục Hòa Ngọc tự động dọn ra ngoài, như vậy sau này khi chị Lam Lam quay lại sẽ không thấy người mà mình chướng mắt nữa.

“Sau này hối hận hay không là chuyện của tôi, nhưng tôi hy vọng mọi người đừng đến làm phiền tôi.” Lục Hòa Ngọc chịu đựng lãnh đạm nói, cho đến khi nước ra khỏi Lục hia, cô cảm thấy trong lòng mình được thở phào nhẹ nhõm, có lẽ rời khỏi Lục gia mới tính là đã thực sự rời xa những người này.

Từ bây giờ, đường là do bản thân cô lựa chọn, cho dù là tốt hay xấu thì cô cũng sẽ bước đi vững vàng, hối hận sao? Cô chưa từng biết cái gì gọi là hối hận.

Lục Hòa Ngọc được tự do, tâm tình cũng tương đối tốt, có thể trở lại làm một người không cần phải chịu sự gò bó của cuộc sống, Lục Hòa Ngọc bày tỏ cuộc sống như vậy mới thoải mái, cho dù bây giờ học lớp mười hai càng ngày càng gấp gáp, ngoại trừ Lục Hòa Ngọc thỉnh thoảng nhìn một chút về thị trường chứng khoán ra thì dường như tất cả sức lực đều đặt vào việc học tập, cho dù cô là thiên tài như thế nào thì cũng không dám coi thường.

Sau khi mùa thu trôi qua chính là mùa đông, lúc Lục Hòa Ngọc rời khỏi Trì gia chỉ mang theo quần áo mùa hè cho nên lúc đầu thu cô đã bỏ bớt đi một ít bộ quần áo, đương nhiên đồ mùa đông cũng đã chuẩn bị. Nhưng mà nơi này cô chỉ thuê một năm nên cô cũng không dám mua quá nhiều đồ. Nếu không phải bây giờ chưa có tiền, cô cũng muốn nhân cơ hội được nghỉ đông này đi đến thủ đô mua một căn phòng, đợi sau khi thi vào trường đại học thì đến đó ở luôn. Đáng tiếc là bây giờ phải nhẫn nhịn, đợi thị trường chứng khoán đạt đến mức cao nhất rồi mới bán ra, nhất định cô sẽ kiếm được tiền, đến lúc đó…

“Hòa Ngọc, kỳ nghỉ đông này cậu còn phải về Lục gia nữa không?” Cao Ninh hỏi.

“Không, tớ còn có việc cần phải đến thủ đô một chuyến.” Lục Hòa Ngọc cắn răng suy nghĩ một chút, vẫn nên đi mua phòng thôi. Từ ngày đó rời khỏi Lục gia, đến giờ cô vẫn chưa trở lại, càng chưa từng nhìn thấy người Lục gia. Người Lục gia cũng không đi tìm cô, giống như lần gặp gỡ lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi.

“Tốt thế, nếu không phải tớ phải quay về thành phố D thì tớ cũng muốn đi cùng với cậu.” Cao Ninh hâm mộ nói, đột nhiên có một ngày Lục Hòa Ngọc nói với cô ấy rằng cô và Lục gia đã không còn quan hệ, còn tưởng rằng cô chỉ đang nói đùa mà thôi.

“Cậu cứ tính đi, cả nhà đoàn tụ ăn tết, tớ còn phải đi làm, không giống nhau.” Lục Hòa Ngọc cười nói, cho dù biết Cao Ninh chỉ nói đùa nhưng cô cũng cảm thấy hài lòng khi có một người bạn tốt như cô ấy. Trước kia cô chỉ có một mình độc hành.

“Ôi, vậy thì các cậu thật tốt, ngay cả trước cửa nhà mà tớ cũng bị lạc đường, không biết nếu đến một nơi xa hơn thì phải làm thế nào.” Diệp Hàm cảm thấy rất khổ não, cô ấy cũng không biết sau này phải trải qua như thế nào.

“Sau này khi ra đường cậu cứ bật định vị hướng dẫn thì sẽ không lạc đường nữa.” Lục Hòa Ngọc nín cười an ủi cô ấy, từ khi quen biết Diệp Hàm đến nay, có một lần cô ở trong thư viện đọc sách, Diệp Hàm gọi điện thoại hỏi cô ở đâu rồi cô ấy đến tìm. Kết quả cô bé này không phải đi đến tòa nhà âm nhạc thì chính là khu dạy học, cuối cùng còn phải để cho cô tự mình đi tìm cô ấy về. Đối với cô gái lạc đường này đúng là không biết phải làm sao.

Cô nghĩ nếu sau này tìm bạn trai, hẹn gặp cô ấy ở một nơi nào đó, muốn cô ấy tự mình đi đến, cô ấy có thể tìm được đường không?

“Muốn cười thì cứ cười đi, ai bảo trời sinh tớ không xác định được phương hướng chứ.” Diệp Hàm chu môi, luôn cảm thấy mình đã kết bạn sai người.

“Được rồi, không cười cậu.” Đôi tay Lục Hòa Ngọc ngứa ngáy bóp má cô ấy, thật là đáng yêu chết người.

“Sau này tìm được một bạn trai biết phương hướng thì không cần lo phải lạc đường rồi.” Cao Ninh cười hì hì nói.

“Đáng ghét.”

“Ai da, người nào đó thẹn quá hóa giận muốn đánh người kìa.”

“Cậu đứng lại, tớ đảm bảo sẽ không đánh chết cậu.”

“...”

Lục Hòa Ngọc ôm sách luyện tập đi phía sau hai người, nhìn hai người đùa giỡn, cô không kiềm chế được nở nụ cười. Cô không có cách nào trở nên trẻ con giống như hai người họ, chẳng qua nhìn hai người đó đùa giỡn cũng là một thú vui, đại khái đây chính là sự khác nhau của thiếu nữ thật và thiếu nữ giả.

Chờ sau khi thi thử bài thi cuối kỳ xong, Lục Hòa Ngọc yên tâm đi mua nhà, mua vé máy bay đi đến thủ đô, chỉ chờ phát phiếu điểm, cho đến khi nhận được điểm và biết mình đạt được hạng nhất thì cô cũng không có kích động gì. Không nghĩ đến lúc trường học mở ra đại hội tổng kết cuối kỳ và thưởng cho học sinh đứng đầu. Vốn dĩ là muốn mời Cao Ninh và Diệp Hàm ăn một bữa cơm nhưng hai người lại nói làm sao có thể tiêu tiền của trẻ mồ côi như cô, điều này khiến cho Lục Hòa Ngọc dở khóc dở cười.

Mấy ngày sau sau khi mời hai người ăn cơm, Lục Hòa Ngọc dậy thật sớm và bắt xe đi đến sân bay. Thật may là cô đã đặt vé trước đó, bây giờ là dịp vào xuân, không đặt được vé thì thôi, còn rất đắt. Chẳng qua nghĩ đến việc nếu như ngồi xe lửa vậy thì phải mất mấy ngày mấy đêm mới đến, dứt khoát mua vé máy bay đắt một chút nhưng dù sao cũng tiết kiệm được thời gian.

Từ thành phố D đến thủ đô, ngồi xe lửa cũng mất ba ngày hai đêm, ngồi máy bay thì chỉ mất mấy tiếng đồng hồ. Lục Hòa Ngọc lên máy bay rồi đeo cái bịt mắt để ngủ, dù sao cô cũng thức dậy sớm, ngồi máy bay đương nhiên phải ngủ bù. Hơn nữa cô đến thủ đô là muốn mua nhà, vì lần mua này mà cô nhịn đau bán đi một ít cổ phiếu.

Sau khi đến thủ đô, Lục Hòa Ngọc chậm rãi đứng lên, cũng không gấp gáp đi tìm một khách sạn để ở lại mà là đi đến nơi nổi tiếng có món ăn ngon. Ở trên máy bay cũng không được ăn một bữa ăn, bây giờ cô chỉ đợi cơ hội quét sạch những món ăn ngon, ở sạp nhỏ này mua một ít, cái sạp nhỏ kia mua một chén.

Lấp đầy cái bụng xong thì cô mới đi tìm một khách sạn để ngủ lại, sau khi rửa mặt chải đầu, cô mở máy tính xem vùng quanh đây có khu nào tốt không, chuẩn bị cho ngày mai đi thăm dò tình hình một vòng, sau này có lẽ cô sẽ không trở về thành phố D mà sống luôn ở thủ đô cho tiết kiệm. Lục Hòa Ngọc rất kích động khi nghĩ đến sau này có thể cách xa đám người đó một trăm lẻ tám ngàn dặm, rất nhanh cô có thể biến mình từ tấm bia đỡ đạn thành một người đi đường.

Một đêm ngủ ngon, sau khi Lục Hòa Ngọc rửa mặt thì xuống tầng ăn bữa sáng tại phòng ăn của khách sạn, thuận tiện hỏi nhân viên phục vụ về tuyến đường xe buýt ở gần đây. Trạm thứ nhất là đi khu chung cư Xuân Uyển, cách tầm hai mươi phút, cũng là nơi mà Lục Hòa Ngọc lựa chọn đầu tiên. Dù sao cách trường học quá gần cũng không tốt, chọn quá xa cũng không được.

“Cô gái, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Bởi vì là kỳ nghỉ cho nên công ty bất động sản cũng đang hoạt động, nhìn có nhiều người đi xem nhà, Lục Hòa Ngọc lại nhìn nhìn, cũng không có ai nguyện ý giới thiệu cho cô, lại phát hiện những nhà lớn cũng đã bán hết rồi, nhà trung bình thì cũng đã bị người ta đặt, thậm chí những nhà nhỏ cũng gần như bán hết.

Lục Hòa Ngọc không kiềm chế được tặc lưỡi, đúng là người ở thủ đô không thiếu tiền, nhìn bên trái và bên phái một chút, cô đang do dự. Người giới thiệu bất động sản nói khô cả họng nhưng không đáp ứng được yêu cầu của khách hàng nên nhanh chóng thất vọng, thấy Lục Hòa Ngọc đứng ở nơi đó nhìn, lại thấy đối phương còn nhỏ tuổi cho nên không nhịn được than thở ở trong lòng. Dù sao cũng đều tốt, cô ta tiến lên khẽ cắn răng hỏi: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play