Tuy nói như vậy rồi trao đổi lại hai đứa bé nhưng không khí ở Lục gia lại không được tốt lắm, đặc biệt là mẹ Lục, trong suốt nửa đường về nhìn Diệp Hòa Ngọc như thế nào thì cũng không vừa mắt, cho đến khi sắp khai giảng, bố Lục mới nhớ tới phải mang Diệp Hòa Ngọc đi thay tên đổi họ trong hộ khẩu, lúc này Diệp Hòa Ngọc cũng có chút khẩn trương, cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cơ hội tốt để rời khỏi Lục gia, đến khi sắp đến phòng làm việc, Diệp Hòa Ngọc không nhịn được mà mở miệng nói: “Có thể cho con tự mình lập sổ hộ khẩu không, đổi tên thành Lục Hòa Ngọc.”
Cô cũng không phải là Trì Tiểu Vãn, kỳ thật nếu không phải cô mạnh mẽ nhẫn nhịn thì gần như cô đã muốn đổi cả tên lẫn họ thành Diệp Hòa Ngọc. Đáng tiếc, thân phận hiện tại của cô là con gái của Lục gia, cũng không phải là con gái của Diệp gia, đành phải chỉ sửa đổi tên, cái gì mà Tiểu Vãn, tên khó nghe như vậy, cô tỏ vẻ hoàn toàn không thích cái tên này, nếu rời khỏi Trì gia, tên là gì thì đó là chuyện của cô, đúng không?
Hơn nữa khi người khác kêu Tiểu Vãn, nghe nửa ngày cô cũng sẽ không phản ứng lại, nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ bị nhiều người hoài nghi, cũng may đột nhiên được đổi đến một gia đình khác, cho dù cô có thay đổi gì thì người khác cũng sẽ cảm thấy trong lòng cô có sự khác biệt.
Chuyện làm cô khó hiểu nhất chính là không hiểu vì sao Trì gia và Lục gia sau khi biết rõ chân tướng sự tình lại lập tức đem con đổi về, rõ ràng Trì Tiểu Vãn ở Trì gia vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngoại trừ việc không quá thông minh ra thì nhìn không ra cô có cái gì không tốt, huống chi nuôi mười mấy năm, nói không cần liền không cần, chẳng lẽ là do hào quang nữ chính có tính chất đặc biệt nào đó, khiến người khác nhìn một cái đã thích?
Có điều ở Lục gia được một tuần thì cô nhận ra, tuy người Lục gia nói mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn cho cô nhưng trên thực tế thì luôn làm lơ sự tồn tại của cô. Mỗi lần ăn cơm, Lục Như Y sẽ nói cái này là thứ chị Lam thích ăn, cái kia chị Lam ghét ăn, ngày thường còn luôn hung dữ trợn mắt nhìn cô, dù cho có nói trước mặt bố mẹ Lục thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có cái gì đó không ổn, sau lưng còn có không ít động tác mờ ám, Lục Thiên Trạch thì có chút không chú ý đối với người em gái ruột thịt vừa mới trở về này, không chừng là đến con mắt cũng không liếc nhìn.
Diệp Hòa Ngọc cũng coi như thờ ơ lạnh nhạt, người Lục gia quản cô thế nào cũng không được, hiện tại cô hận vì không thể dọn ra khỏi Lục gia ngay lập tức. Lục gia còn giữ phòng của Lục Lam, nói cái gì mà về sau trở về sẽ không có chỗ ở rồi để cho Diệp Hòa Ngọc phải ở phòng cho khách tại tầng một, tầng hai và tầng ba hoàn toàn không để cô bước lên. Ngay từ đầu Diệp Hòa Ngọc không biết, chỉ nghĩ là trên tầng có phòng đọc sách, muốn nhìn một chút để tìm sách nhưng cô lại bị Lục Như Y nói một câu làm cho tức giận, gì mà đồ vật trên tầng tương đối quý trọng? Phải đề phòng ăn trộm, cũng không trách Trì Tiểu Vãn sẽ biến thành độc ác, lúc đó Diệp Hòa Ngọc cũng muốn tát cô ta một cái, nhưng nghĩ đến dù gì mình cũng là con gái của bọn họ, mặc dù không có cảm tình nhưng cô lại nghĩ trước khi dọn ra ngoài vẫn không nên gây mâu thuẫn với bọn họ, vì thế cô nhẫn nhịn.
Cô nghĩ đến nhiều nhất đó là làm thế nào để rời khỏi Lục gia, rời xa nơi mà muốn đem cô trở thành pháo hôi, cô không biết vì sao mình lại đến nơi này, nhưng cô cũng không muốn mình chết đi một cách khó hiểu, ai biết được nếu cô chết thì có thể trở lại thế giới của cô được hay không.
Bố Lục nghe được lời cô nói không nhịn được mà nhíu mi, nhìn cô một cái, nhàn nhạt mà ừ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.
Chờ đến khi Diệp Hòa Ngọc, không, phải nói là Lục Hòa Ngọc cầm sổ hộ khẩu mới trên tay, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút yên tâm, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu cho cô ở lại ký túc xá của trường với bố Lục, bố Lục không hỏi gì mà cứ đáp ứng, trong lòng ông ta chưa chắc đã coi Lục Hòa Ngọc tồn tại, cảm thấy chỉ có Lục Như Y và Lục Lam mới là con gái của ông ta cho nên đối với việc Lục Hòa Ngọc đưa ra yêu cầu ở lại trường thì tỏ vẻ không hoàn toàn để tâm đến, cô không ở trong nhà mới tốt, nguyên nhân là khoảng thời gian này trong nhà trở nên quái dị chính là vì cô gia nhập.
Nhưng mà bố Lục nghĩ cái gì Lục Hòa Ngọc cũng không biết, nếu biết thì đó cũng là ước gì về sau không cần phải quay lại Lục gia, đáng tiếc cô cũng không biết được gì cả.
Một khoảng thời gian sau, Lục Hòa Ngọc gần như ở trong nhà đọc sách ôn tập, tuy rằng đã rời trường học hai, ba năm rồi nhưng gen di truyền của Diệp gia cũng là một tính chất tốt, đặc biệt là trí nhớ cực kỳ tốt cho nên khi cầm sách giáo khoa ra ôn tập, chương trình cao nhất, cao nhị trong vòng một tuần đã hiểu hết, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô nghĩ cái đề thi đối với một người đã là sinh viên như cô thật ra cũng không khó.
Tuy bố Lục nói để cô vào trường cấp ba Hải Thành nhưng cô cũng không ngốc, cũng không nói với bố Lục gì cả, thừa dịp thời gian còn một tuần nữa mới đến khai giảng, cô đi đến Nhị Trung để xử lý hồ sơ chuyển trường ổn thỏa, lại ở gần đó thuê phòng có một phòng ngủ để ở, thậm chí trong một lần giao hết tiền thuê trong vòng một năm rồi chờ khai giảng thì dọn vào ở.
Nhưng trước khi đi học, Lục gia cũng đã tạo ra một trận náo nhiệt. Lục Thiên Trạch đã học năm thứ hai đại học từ lâu, Lục Như Y cũng đang học lớp 11, nói như thế đương nhiên Lục Hòa Ngọc phải học lớp 12. Hai chị em học chung một trường cũng không có quan hệ gì cả, chẳng qua là Lục Như Y vừa nghe nói Lục Hòa Ngọc cũng đến trường cấp ba Hải Thành để học thì không nhịn được mà tức giận, cãi nhau với bố Lục để cho ông ta không mang theo Lục Hòa Ngọc đến trường học báo danh.
“Dựa vào cái gì mà cô ta đến học tại trường cấp ba Hải Thành, không phải chú Trì nói thành tích của cô ta rất kém hay sao? Thành tích kém như thế mà còn vào trường cấp ba Hải Thành để học, như vậy không phải sẽ làm cho con mất mặt mũi ư? Con không có một người chị ngu xuẩn như thế, chị Lam tốt biết bao, nếu không phải cô ta thì chị Lam đã không rời khỏi nhà chúng ta. Nếu để bạn học của con biết con có một người chị kém cỏi như thế thì con còn mặt mũi nào nữa chứ!?” Lục Như Y đỏ mắt trợn trừng nhìn Lục Hòa Ngọc, nếu không phải Lục Thiên Trạch ngăn cô ta lại thì e rằng cô ta đã xông lên đánh người.
Ánh mắt Lục Thiên Trạch phức tạp nhìn Lục Hòa Ngọc, vốn dĩ anh ta còn cảm thấy xấu hổ bởi vì yêu em gái của mình nhưng sau khi biết được Lục Lam không phải là em gái của anh ta thì anh ta kích động đến mức không ngủ được, loại kích động này vừa vui mừng vừa cảm thấy đây là một cơ hội mà ông trời dành cho anh ta. Hơn nữa thân phận của Lục Lam chính là thiên kim tiểu thư của Trì gia ở thành phố D, hoàn toàn không nghĩ đến việc thân phận của hai người bị tráo đổi, về sau còn phải rời khỏi Lục gia, em gái lớn lên ở Trì gia cũng phải quay trở về.
Bởi vì Lục Lam rời đi cho nên đối với người em gái đột nhiên trở về này, trong lòng anh ta nhất thời nảy ra cảm giác chán ghét, cảm thấy cô trở về mới khiến cho Lục Lam rời đi, nếu như không phải cô thì Lục Lam vẫn còn ở Lục gia. Cho nên mỗi ngày thờ ơ đứng ở ngoài nhìn Lục Như Y gây chuyện với cô, thậm chí ngoài trừ tầng một thì cấm cô lên tầng hai và tầng ba.
“Nếu thành tích không được tốt thì đến trường cấp hai học đi, có lẽ chương trình học ở trường cấp ba Hải Thành nó sẽ không theo kịp.” Mẹ Lục thờ ơ, đối với người con gái đột nhiên trở về này cũng không thích lắm.
“Bố, bố nghe chưa, mẹ nói phải đem cô ta đến trường cấp hai.” Lục Như Y hất hất cằm với bố Lục, lại đắc ý cười lên với Lục Hòa Ngọc.
Lục Thiên Trạch rũ mí mắt xuống, giống như tất cả mọi chuyện không liên quan đến anh ta, nhưng mà vốn dĩ cũng không liên quan với anh ta.
Lục Hòa Ngọc nhìn về phía bố Lục nhàn nhạt cười nói: “Không cần làm phiền mọi người, tôi đã chuyển hồ sơ đến Nhị Trung, buổi tựu trường vào ngày mai tôi cứ đến đó là được.”
Cô biết bố mẹ không thích mình, đi đến một trường học xa một chút, ở bên ngoài và không cần quay lại cái nhà này cũng tốt, cô còn cần phải kiếm tiền đó, cũng không thể cứ ở lại trường học lãng phí thời gian mãi. Cho dù Trì gia cho không ít tiền, bố Lục cũng sẽ cho cô tiền học và sinh hoạt nhưng cô cảm thấy tự mình kiếm tiền thì vẫn yên tâm hơn.
Bố Lục nghe được lời này, nhất thời lúng túng lại hơi nổi nóng, quả nhiên đứa con gái này quan tâm không bằng Lam Nhi, chuyện đi học lớn như vậy mà không nói với cả nhà, cũng không trách được khi Trì gia biết được chân tướng đã muốn mang con gái mình quay về.
Lục Hòa Ngọc mang theo ba lô đi đến trường học, học sinh ở bên cạnh cũng rất đông, dõi mắt nhìn lại thì thấy một vùng học sinh mang đồng phục màu xanh nhạt, cô không kiềm chế được nhớ đến tựa đề hấp dẫn vào ban đầu , bày tỏ bây giờ cô là một trong những điểm sáng.
Sân trường Nhị Trung ở thành phố A đúng là không tệ, chẳng qua là trường học tương đối chú trọng đến nghệ thuật, ở lớp văn hóa cũng có hơi sơ sót nhưng ngược lại cũng không phải là vấn đề to lớn gì. Lần này Lục Hòa Ngọc chuyển trường đến đây, ở lớp 12 (8), cũng là lớp học được sắp xếp theo thành tích trước kia của cô. Vào phòng học, cô nhìn thấy ở phía sau còn có một chỗ trống nên muốn qua đó ngồi, kết quả cô chưa đi tới đã có một học sinh nữ cản lại.
“Có phải cậu là Trì Tiểu Vãn không? Tại sao lại chuyển đến trường ở thành phố A?” Học sinh nữ kia có chút chần chờ hỏi.
Lục Hòa Ngọc nhìn chằm chằm cô ấy một lát, nhất thời nhớ ra được người trước mặt mình là ai, cô ấy chính là Cao Ninh đã chuyển trường vào năm lớp 10. Nhưng khi cô nghĩ đến cô ấy không biết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nên cười nói: “Tớ không phải là Trì Tiểu Vãn, tớ tên là Lục Hòa Ngọc, cậu tên gì?”
“A, tớ nhận nhầm người, tớ tên là Cao Ninh, dáng vẻ của cậu đúng là rất giống với bạn học trước kia của tớ, chẳng qua là cậu ấy đang học tại trường ở thành phố D, nghĩ đến cũng không có khả năng học ở nơi này.” Cao Ninh có chút ngượng ngùng nói nhưng vẫn có chút hoài nghi mà đánh giá cô, hai người đúng là rất giống nhau, thậm chí cái lúm đồng tiền ở trên mặt cũng rất giống, cô ấy không nhịn được lại hỏi: “Thật sự câu không phải là Trì Tiểu Vãn?”
“Đúng vậy.” Lục Hòa Ngọc cười cười đáp lại, thấy cô ấy tự mình ngồi xuống thì nói: “Tớ có thể ngồi ở đây không?”
“Hả? À, được, được.” Cao Ninh bị lời nói của cô làm cho hồ đồ, nhưng nghe thấy cô muốn ngồi chung bàn với mình thì mạnh mẽ gật đầu đồng ý.
Lục Hòa Ngọc thấy cô ấy như thế, khóe miệng cong lên, cô gái này thật đáng yêu, cô đi đến nơi này và trải qua cảm giác được làm học sinh một lần nữa cũng thật tốt.
Bởi vì có sự giúp đỡ của Cao Ninh nên Lục Hòa Ngọc cũng coi như là làm quen được với tình huống nơi này rất nhanh chóng. Khi Cao Ninh biết được thân thế của Lục Hòa Ngọc thì kinh ngạc đến nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại, cô ấy không nhịn được nói: “Thật là quá cẩu huyết, không nghĩ đến chuyện chỉ có ở trong tiểu thuyết mà tớ cũng có thể nhìn thấy ở trong hiện thực.”
“Tiểu thuyết là vì cuộc sống.” Lục Hòa Ngọc cười híp mắt, Cao Ninh cũng coi như là người bạn đầu tiên khi cô đến thế giới này.
“Ừ ừ, cậu tổng kết thật là giỏi.” Cao Ninh giơ ngón cái lên, không biết tại sao cô ấy cảm thấy cái gì Lục Hòa Ngọc cũng biết, cho dù cô ấy nói đề tài gì thì cô cũng có thể trả lời được, hơn nữa còn gãi đúng chỗ ngứa.
“Thầy tới.” Lục Hòa Ngọc và Cao Ninh hai người đang nói to nói nhỏ thì nghe thấy một người kêu lên, hai người nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng ngồi ngay ngắn cầm sách vở ra giả vờ nhìn, thiếu chút nữa Lục Hòa Ngọc đã bật cười.
Nhưng mà rất nhanh Lục Hòa Ngọc cảm thấy làm học sinh lớp 12 là một chuyện rất đau khổ. Mặc dù Nhị Trung chú ý đến nghệ thuật nhưng bài tập cũng sẽ không ít, bài thi viết không xong, mặc dù cảm thấy những bài tập này đối với cô rất dễ dàng nhưng không chống lại được quá nhiều môn học, kế hoạch muốn kiếm tiền của cô cũng bị trì hoãn như thế.
Hôm nay vừa mới thi xong bài thi tháng, Cao Ninh nằm ở trên bàn có chút chán nản nói: “Lúc này thật là thảm, nhiều đề như thế mà cũng làm sai, Hòa Ngọc, cậu thi như thế nào?”
“Cũng tạm được.” Lục Hòa Ngọc cảm thấy môn khoa học xã hội có chút phiền phức, những câu ngôn ngữ chính trị không chú ý trả lời thì sẽ bị chụp chân, sớm biết thế ban đầu đã chọn khọc học tự nhiên, nghĩ như thế cô lại không khỏi thở dài.
Thật ra thì Cao Ninh cũng biết hiện tại thành tích của Trì Tiểu Vãn tức là Lục Hòa Ngọc chưa ra hình dạng gì nhưng dù sao cũng không có chênh lệch với mình mấy, thấy cô cũng than thở nên cảm thấy có thể lần này đề cũng quá khó, vì thế cô ấy vỗ vỗ vai Lục Hòa Ngọc: “Không sao, còn có tớ đây, lần này tớ thi cũng không được tốt lắm.”
“Ừ.” Lục Hòa Ngọc thấy cô ấy hiểu lầm nhưng cũng không giải thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT