"Minh Châu"

Từ sau khi ngựa cái và lừa cái sinh ra la con, bóng dáng bôn ba chạy qua chạy lại trong Sinh cơ nhàn viên lại tăng thêm hai cái. Thật vất vả đám la con mới học được cách chạy theo bên cạnh mẹ của chúng, đều rất thích thú với nhiều thứ trong Sinh cơ nhàn viên, thấy mẹ chúng chạy bên này bên kia, cũng nhịn không được muốn chạy theo. Kết quả lại ngã trên đất.

Kỳ Hữu Vọng đi qua thăm bọn chúng, chúng nó vô cùng vui mừng, nhưng chúng lại hoàn toàn không biết là cái người mang đến cảm giác an toàn cho chúng lại đang nghĩ rằng chờ sau khi chúng lớn lên làm cách nào để kéo chúng nó đi làm việc nặng.

Có thể là cảm thấy hai con la này rất cô đơn, nên Kỳ Hữu Vọng lại mua thêm hai con ngựa con, lừa con về nuôi. Hơn nữa còn có nai, khỉ vẫn thường xuyên xuất hiện ở Sinh cơ nhàn viên làm nơi này càng thêm náo nhiệt.

Lại qua hai tháng, Chu Thư theo lệ đi thăm Trần thị, hiện tại Trần thị đã sắp lâm bồn, bụng đã to như quả cầu, cũng nhờ gần mười tháng bồi bổ mà trên mặt cũng đã căng mượt hơn. Chu Thư hỏi han quan tâm đến thân thể bà, hai nương con lại ngồi trò chuyện một chút, Chu Thư mới chuẩn bị ra về.

Kết quả đi đến cửa, người trong nhà đã vội chạy ra, nói là dường như Trần thị đã vỡ nước ối. Bản thân Trần thị cũng không có cảm giác gì, là vì khi Chu Thư ra về, khi Trần thị đứng dậy, tỳ nữ phát hiện trên ghế bị ướt, lúc này mới nói cho Trần thị.

Nghe nương bị vỡ nước ối, tất nhiên Chu Thư không thể rời đi nữa, môt bên nàng cho người chuẩn bị vật dụng để đỡ đẻ, mặt khác cho người đi gọi bà mụ, lang trung đến đây.

Từ sau khi Trần thị ở lại thôn Chử Đình, đều đã chuẩn bị hết những thứ này, chỉ đợi khi bà lâm bồn sẽ phát huy tác dụng. Mà Kỳ Hữu Vọng cũng nói lời giữ lời, trước đó một tháng thì thuê hai bà mụ lão luyện đến ở lại biệt trang Kỳ gia, để kịp thời có mặt bên cạnh Trần thị.

Rất nhanh bà mụ đã đến, mà Kỳ Hữu Vọng và Chu viên ngoại cũng biết được tin tức mà chạy về, vừa khéo nghe thấy bà mụ nói với Chu Thư: "Tuy rằng là thai thứ hai, nhưng lại cách đến hai mươi năm mới có lại, thời gian sinh cũng phải lâu hơn một chút, hiện thời nước ối vừa vỡ, phải chờ thêm mấy canh giờ nữa!"

"Vậy chúng ta cần chuẩn bị những gì?"

Bà mụ suy nghĩ rồi nói: "Ta và Vương bà ở trong này thay phiên nhau trông giữ!"

Có một số người khi sinh hài tử tốn hết mười hai canh giờ, có người thì chỉ mất vài canh giờ đã sinh, nếu Trần thị trẻ tuổi hơn một chút, tất nhiên bà mụ sẽ về ăn cơm trước một chút, làm xong mọi chuyện trong tay rồi mới đến. Nhưng tuổi Trần thị đã không còn nhỏ, các bà lại được Kỳ gia bỏ ra số tiền lớn để mời đến, tất nhiên không dám buông lỏng, cho nên thay phiên nhau trông giữ bên cạnh Trần thị, nói cho Trần thị vài chuyện về việc sinh hài tử.

Chu viên ngoại còn có thể vào trong nhìn Trần thị một cái, nhưng Kỳ Hữu Vọng thì hoàn toàn không thể đi vào trong. Cũng may nàng cũng không cần, chỉ kéo lấy tay Chu Thư mà nói: "Nương cũng không thể sinh nhanh như vậy đâu, nương tử cứ theo ta ăn vài thứ trước đi, rồi nghỉ ngơi một chút."

Chu Thư lại muốn đi xem nước nấu thế nào, nhân sâm và kéo chuẩn bị ra sao, lúc này Chu viên ngoại mới đi ra nói: "Trong nhà còn có ta, việc này cứ sắp xếp như vậy trước, con cũng chưa từng trãi qua chuyện này, cứ về nghỉ ngơi trước đi!"

Ông lo lắng khi Trần thị sinh, khi la đau sẽ dọa đến Chu Thư, chẳng may để lại ám ảnh cho Chu Thư, làm nàng không chịu sinh hài tử thì làm thế nào mới tốt đây?

Chu Thư đành phải đi theo Kỳ Hữu Vọng về biệt trang, chỉ để Chu Châu ở lại quan sát.

Vì để trấn an Chu Thư, Kỳ Hữu Vọng còn cố ý đánh cho nàng nghe một vài khúc để an thần, lại có Chử Đình Hồng trà tương trợ, Chu Thư cũng dần dần yên tĩnh lại.

Nàng nói: "Đều nói khi sinh hài tử là bước nửa bàn chân vào Quỷ Môn quan, tuổi của nương lại lớn, thật làm cho người ta có chút lo lắng."

Kỳ Hữu Vọng muốn cho Lâm Cầm chuẩn bị chút đồ ngọt, táo đỏ và dược liệu mang qua, lại ở lại bên đó theo dõi, có tin tức gì thì lập tức truyền về đây.

Đợi một lúc, Lâm Cầm trở về nói: "Bắt đầu la đau rồi."

Sau một lúc lâu, Chu Châu cũng chạy trở về, cũng vô cùng khẩn trương: "Tuy đau, nhưng bà mụ muốn nương phải di chuyển một chút."

Kỳ Hữu Vọng đau đầu, nói: "Mấy chi tiết nhỏ này không cần phải nói."

Hai người này như đang đóng kịch Nhị nhân chuyển* vậy, liên tục chạy về bẩm báo tình hình, lại đều là những chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, thông báo đến đau cả đầu.

(Nhị nhân chuyển: Một loại kịch của Trung Quốc, khi diễn, các nghệ sĩ mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, tay cầm quạt, khăn tay, vừa đi vừa múa hát).

Một khoảng thời gian thật dài hai người cũng chưa trở về, Chu Thư cũng có chút mệt mỏi rã rời, Kỳ Hữu Vọng lập tức kéo nàng lên giường nằm nghỉ, không có người quấy rầy, rất nhanh Chu Thư đã thiếp đi.

Đến thời điểm Chu Thư tỉnh lại, Kỳ Hữu Vọng đang nghe Lâm Cầm hội báo: "Đã có thể thấy đầu rồi, theo như lời này, thì thai nhi đã vào vị trí tốt, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

Kỳ Hữu Vọng gật đầu: "Các ngươi đi ăn rồi nghỉ ngơi một chút trước đi, chạy truyền tin qua lại cũng mệt mỏi rồi."

Lâm Cầm lui xuống, Kỳ Hữu Vọng duỗi người, đang định về giường gọi Chu Thư dậy, đã thấy nàng ấy đi ra từ sau mành. Nàng tiến lên nghênh đón: "Nương tử tỉnh rồi à!"

"Đang là giờ nào rồi, ta ngủ bao lâu rồi." Chu Thư hỏi.

"Chỉ mời đầu giờ Thân, nàng chỉ mới ngủ một canh giờ mà thôi."

"Khó trách có chút đau đầu, ngủ lâu như vậy, sao không gọi ta dậy?"

"Nương tử đau đầu sao? Đau nhiều không?" Kỳ Hữu Vọng tiến đến xoa huyệt thái dương cho nàng, nói: "Vốn muốn gọi nương tử dậy, nhưng thấy gần đây nương tử vẫn luôn đi sớm về trễ, lại bôn ba khắp nơi, thân mình gầy yếu thì không nói, đến mắt cũng đã thâm quầng hết rồi, cho nên muốn để nương tử chợp mắt một lúc."

Đợi lát nữa khi Trần thị sinh, với tính tình của Chu Thư tất nhiên là không ngồi yên, đến lúc đó, lại không biết đến khi nào mới nghỉ lại, cho nên Kỳ Hữu Vọng tư tâm không muốn đánh thức nàng sớm như vậy.

"Ta biết tứ lang đau lòng cho ta, ta cũng không trách tứ lang." Chu Thư nói, "Bên chỗ nương thế nào rồi?"

"Nghe nói là đã thấy đầu rồi, là một khởi đầu tốt, tiếp theo cũng sẽ thuận lợi cả thôi." Kỳ Hữu Vọng nói.

"Chúng ta đến xem trộm một chút đi!"

Thời điểm hai người đi qua, Chu viên ngoại đang xoắn xuýt ở bên ngoài, nhìn thấy Chu Thư đến đây, mới bận tậm đến hình tượng phụ thân mà điềm tĩnh lại.

"Không cần về nhanh như vậy, chờ khi hài tử này sinh rồi lại về cũng được." Chu viên ngoại nói.

Chu Thư cũng không nghe theo ông, cùng ông đứng đợi ở bên ngoài, đợi đến chân cũng tê rần, dưới sự khuyên bảo của Kỳ Hữu Vọng mới chịu ngồi xuống.

Trong phòng là tiếng kêu la đau đớn của Trần thị, còn có nha hoàn đi ra đi vào không ngừng đổi nước ấm và nước máu, chỉ là từ song cửa sổ cũng có thể ngửi được mùi máu tươi.

Chu viên ngoại lại chắp tay sau lưng thong thả bước qua lại bên ngoài phòng, cũng chỉ có ông mới biết trong lòng ông đang rất dày vò.

Chờ từ khi ánh mặt trời còn mãnh liệt, đợi đến khi trời ngã về tây, cuối cùng trong phòng mới có động tĩnh mới. Nhất là khi bà mụ nói đã sinh rồi, một bà mụ khác ôm lấy hài tử mới sinh lên đánh vài cái, cho đến khi một trận tiếng khóc non nớt nho nhỏ truyền ra, những người trong nhà ngoài nhà mới thở phào một hơi.

Chu viên ngoại hận không thể lập tức đẩy cửa bước vào, nhưng trong phòng sinh còn phải thu dọn lại, nên ông đành phải chờ thêm một lúc, mới có bà mụ ôm hài tử ra ngoài, nói: "Chúc mừng Chu viên ngoại, là một Minh Châu."

Trên mặt Chu viên ngoại xẹt qua một tia thất lạc khó mà nhận ra, rất nhanh đã được niềm vui sướng khi lại làm phụ thân bao phủ, ông đón lấy miếng vải lót, lại hỏi: "Nương tử thế nào rồi?"

"Nương tử rất tốt, tuy rằng chảy máu hơi nhiều, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng, có thể dưỡng lại thân thể được." Bà mụ nói, dù sao đã đến tuổi này, có thể thuận lợi sinh hạ hài tử đã rất không tệ rồi.

Lúc này Chu viên ngoại mới an tâm nhìn hài tử trong tã lót, một hài tử nho nhỏ, trên mặt có hơi nhăn, da thịt còn hơi vàng.

Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng cũng ghé đến nhìn hài tử, Chu viên ngoại đưa cho Chu Thư ôm. Chu Thư cũng không ngại, đón lấy đứa nhỏ, lại nghe cha nàng nói: "Năm đó khi con được sinh ra, lại cực kỳ trắng, rốt cục là vì đã già, hài tử sinh ta cũng..."

"Cha, muội muội vừa sinh ra, nói thế nào cũng không thể quá vẹn toàn, lỡ như ngày sau nàng là một mỹ nhân thì sao?"

Chu viên ngoại nở nụ cười: "Ta không ghét bỏ hài tử... Thôi, ta vào xem nương con thế nào."

Chu viên ngoại đi vào trong, Kỳ Hữu Vọng lập tức chen lên: "Nương tử, để ta ôm chút được không?"

Chu Thư buồn cười đưa đứa nhỏ cho nàng, lại dạy nàng nên dùng tư thế nào để khi ôm đứa nhỏ được thoải mái. Kỳ Hữu Vọng nói: "Sao giống như nương tử đã luyện thuần thục rồi vậy?"

"Tất nhiên là đã học từ trước rồi."

Kỳ Hữu Vọng khẩn trương: "Nương tử học cái này làm gì?"

"Tất nhiên là vì để ôm tiểu gia hỏa này, bằng không tứ lang cho là ta học vì cái gì?"

Kỳ Hữu Vọng cười 'Hắc hắc', cũng không giải thích, mà nhẹ nhàng ôm lấy, đứa nhỏ lại chậm rãi nguôi khóc an tĩnh lại rồi nhìn nhìn.

Hài tử vừa mới sinh ra, bà mụ cũng không dám để nàng ôm lâu nên lại ôm về đặt vào trong nôi đã chuẩn bị trước. Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng lại đợi một lúc, đến khi Chu Thư vào thăm Trần thị xong, hai người mới trở về biệt trang Kỳ gia.

Biết được Trần thị đã sinh, Chu lão mẫu cũng cố ý đến hỏi thăm một câu, Chu Thư tạ ơn bà, lúc này mới bắt đầu báo tin cho những thân bằng hảo hữu biết chuyện.

Tuy khi biết Trần thị lại sinh ra nữ nhi, trong mắt không giấu được vẻ thất vọng, nhưng Chu viên ngoại vẫn an ủi bà: "Những năm trước chúng ta không có hài tử này, không phải cũng đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi đó sao? Bà xem Thư Thư và hiền tế đều xuất sắc như vậy, có các nàng ở đây, chúng ta cần gì phải lo lắng cho phần đời còn lại chứ?"

Trần thị ưu sầu một lúc, sau đó lại bắt đầu chăm đứa nhỏ mới không rảnh mà lại nghĩ nhiều.

Hài tử còn quá nhỏ, Chu viên ngoại còn chưa nghĩ ra tên cho nàng, chỉ đặt một cái nhũ danh, gọi là An An, ngụ ý 'Yên thư yên tĩnh' giống như Chu Thư.

Đợi đến khi đứa nhỏ đầy tháng, thân bằng hảo hữu của Chu gia và Trần thị mới đăng môn chúc mừng.

Lúc này thân thể An An đã nảy nở, không chỉ trắng noãn, mà đôi mắt còn to tròn, nhìn qua nhìn lại, cho dù biết nàng còn chưa thể nhìn rõ được gì, nhưng mọi người cũng cảm thấy nàng thật đáng yêu.

Sau khi ra tháng, Trần thị phải về thành Tín Châu, Chu viên ngoại đã an bày chuyện tu sửa trà viên, dời cây trà đâu vào đấy, ông không cần phải thường xuyên giám sát, nên đồng ý chuyển về chủ trạch trong thành Tín Châu.

Sau khi về chủ trạch, Chu viên ngoại mở một buổi tiệc nhỏ. Mà người khác thấy ông lại sinh nữ nhi, biết trước rằng hài tử này có thể làm lay chuyển địa vị của Chu Thư là chuyện phi thực tế, nên dần dần cũng không lại chú ý đến chuyện của Chu gia nữa.

Nhưng Trần thị, cũng không biết có phải đã nghĩ thông suốt rồi không, lại bắt đầu đặt trọng tâm lên trên bụng Chu Thư, quan tâm đến khi nào nàng mới có động tĩnh.

Kỳ Hữu Vọng vẫn không thèm để ý như trước mà nói: "Việc này không vội, con còn trẻ mà! Quá trẻ mà lại sinh thì hài tử sẽ không khỏe mạnh. Hơn nữa, tam ca con còn chưa có động tĩnh gì, con không vội."

Không đến hai ngày sau khi nàng nói ra lời này, bên phía Kỳ gia cũng truyền ra tin vui: "Tứ lang, ngươi lại sắp được làm thúc phụ rồi."

Kỳ Hữu Vọng: "..."

Nàng và Chu Thư trở về Kỳ gia một chuyến, Ngô thị đang dặn dò Trần Kiến Kiều những việc cần chú ý khi đang mang thai, lại nói Trần Kiến Kiều chuyển về Kỳ gia ở, có người chăm sóc sẽ thuận tiện hơn một chút.

Kỳ tam lang không phản đối, chi bằng nói đây là điều hắn hy vọng, dù sao khi hắn ở riêng, có đôi khi phải ra ngoài, để Trần Kiến Kiều ở nhà, khó tránh khỏi không có thời gian chăm sóc nàng. Mà nếu trở về nhà, có nhị tẩu hắn hỗ trợ chăm sóc thì không nói, còn có Phương thị và Ngô thị có thể chăm sóc một chút.

Khi hắn biết hắn sắp được làm phụ thân, hắn mừng như điên, nhưng cũng theo đó mà cảm thấy sợ hãi, sợ bản thân sẽ mang lại điềm xấu cho Trần Kiến Kiều và thai nhi. Cho nên sau khi sắp xếp xong cho Trần Kiến Kiều, hắn lại muốn về biệt trang ở thành Nam ở.

Trần Kiến Kiều không biết hắn đang rối rắm chuyện gì, nghe nói hắn không ở lại, thì vô cùng mất mát. Vừa lúc Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng đã trở lại, nên kéo Chu Thư đi nói chuyện.

Kỳ Hữu Vọng thấy Kỳ tam lang muốn chạy về biệt trang, thì nghi hoặc: "Không phải nói đều đã thu dọn hết mọi thứ về đây rồi sao? Sao tam ca còn muốn chạy về biệt trang?"

Kỳ tam lang nói: "Ta không được ở nơi này."

Kỳ Hữu Vọng không hiểu ra sao: "Ý của huynh là, huynh muốn ở riêng với tam tẩu? Tam ca, không ngờ huynh lại là loại người như vậy, đồ nam nhân cặn bã!"

Kỳ tam lang không hiểu hết lời nàng nói, nhưng cũng không cản trở việc hắn nghe ra được Kỳ Hữu Vọng đang mắng hắn. Hắn nói: "Ta cũng là vì tốt cho nàng ấy thôi."

"Tam tẩu đang mang thai, là thời điểm cần người chăm sóc nhất, tam ca huynh không ở cùng nàng ấy, thì vì tốt cho nàng ấy điều gì hả?"

"Trong nhà có người có thể chăm sóc nàng."

"Ban đêm tam tẩu bị vọp bẻ thì nhị tẩu có thể xoa bóp cho nàng ấy sao? Hay là nương có thể xoa bóp cho nàng? Hay là để tổ mẫu nửa đêm chạy đến xoa bóp cho nàng? Ban đêm tam tẩu không ngủ được, huynh định để nha hoàn đến dỗ nàng ngủ hay để nhị tẩu đến ngủ cùng nàng? Tam tẩu hoài thai đã rất vất vả, cảm xúc sa sút, huynh còn muốn để ai đến an ủi nàng?"

Kỳ Hữu Vọng ào ào mắng một trận.

Kỳ tam lang trợn to mắt, có chút khẩn trương: "Sinh hài tử vất vả như vậy sao?"

"Nếu không thì huynh cho là thế nào? Cho rằng chỉ khi lâm bồn mới gọi là vất vả sao?"

Kỳ tam lang thập phần áy này, hắn cũng không biết những việc này. Suy nghĩ một lúc, lại nói: "Nhưng ta lo là..."

Kỳ Hữu Vọng đánh gãy lời của hắn: "Có gì mà lo lắng? Vất vả lắm huynh mới có được chân tâm của tam tẩu, nếu không phải không thương, thì đừng làm ra loại chuyện thương tổn đến nàng. Dù cho huynh có đang băn khoăn chuyện gì, thì cũng đừng tự ý làm chủ, mà nên thương lượng với nàng, dù sao nàng cũng là thê tử của huynh, lại sinh con cho huynh, vô luận là như thế nào, hai người cũng nên tương hỗ cho nhau. Có khó khăn gì, sao không thể để nàng phân ưu cho huynh."

Kỳ tam lang nói: "Sao ta lại không thương nàng được!"

Nói xong, cảm thấy có giải thích với Kỳ Hữu Vọng cũng uổng phí sức lực, còn không bằng đi tìm Trần Kiến Kiều thì hơn.

Kỳ Hữu Vọng cũng không biết phu thê bọn họ nói gì với nhau, cuối cùng Kỳ tam lang đã dọn về nhà ở, hơn nữa còn đi theo làm tùy tùng chăm sóc cho Trần Kiến Kiều, cũng không thấy oán hận câu nào.

Sau này Kỳ Hữu Vọng mới từ Chu Thư mà biết được, Kỳ tam lang là sợ bản thân là người mang điềm xấu, sẽ gây trở ngại cho Trần Kiến Kiều. Sau khi hắn bộc bạch với Trần Kiến Kiều, thì bị mắng cho một trận.

Trần Kiến Kiều nói: "Nếu ta tin những lời vô căn cứ đó, thì sao lại chịu gả cho chàng!"

Quả nhiên Kỳ tam lang rất hạnh phúc, trước kia hắn chính là thích phần thiện lương này của Trần Kiến Kiều, mà hiện thời đã trở thành hơi ấm của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play