"Nghe lời"

Cuối cùng Kỳ Hữu Vọng lại không thu vé vào cửa, bởi vì cha nàng, Kỳ Thầm, cũng cố ý đến đây dạo một vòng, còn dẫn theo bằng hữu của ông đến, một đám người ngâm thơ tác phú, thảo luận học vấn trong phong cảnh tú lệ.

Từ sáng đến tối, cuối cùng, có người có chút xấu hổ nói nơi này là nơi Kỳ Hữu Vọng nuôi ngựa, dường như bọn họ ở lại quá lâu thì không tốt lắm.

Sau đó Kỳ Thầm lại vỗ ngực nói, nơi này là nơi thuộc về Kỳ gia, chỉ cần bọn họ muốn đến, cửa lớn sẽ mở rộng cho họ vào.

Kỳ Hữu Vọng chạy đi tìm cha nàng nói muốn lấy tiền vé vào cổng, Kỳ Thầm trừng nàng: "Muốn tiền gì?"

"Cha, cha dẫn nhiều người vào quấy rầy con chăn heo nuôi ngựa dưỡng lừa như vậy, ngựa của con nhát người, chẳng may quấy nhiễu đến chúng, làm chúng sinh non thì sao? Còn cả mấy cây cỏ con trồng cho ngựa ăn, bị nhiều người giẫm đạp đến dập héo, mấy con ngựa, con lừa của con ăn gì đây?"

Kỳ Thầm buồn bực cực kỳ, ở trong mắt ông, đây là đất của nhà mình, tuy rằng đã chia cho Kỳ Hữu Vọng rồi, nhưng ông còn chưa chết đâu, ra riêng cái gì?!

Cũng may vào ban ngày Kỳ Hữu Vọng không làm bẽ mặt ông trước mặt bằng hữu, mà chỉ lén đi tìm ông đòi tiền, bằng không ông sẽ mất hết thể diện.

"Không có tiền!" Kỳ Thầm nói.

Kỳ Hữu Vọng tức giận, sau khi quay về Sinh cơ nhàn viên thì sai người dựng lên một hàng rào gỗ cao cỡ nửa người ở khu vực ngựa, lừa hoạt động, những người nhàn tản có thể vào Sinh cơ nhàn viên, nhưng nếu muốn tiếp xúc gần với ngựa, nai thì không thể.

Nhiều người đến sau không thể đến gần đám nai, tuy có tiếc nuối trong lòng, nhưng cũng không ai nhận ra được dụng ý của Kỳ Hữu Vọng, ngược lại còn cảm thấy từng cọc gỗ rào chắn ngăn cách đường đi lại có cảnh ý khác.

Đương nhiên, Kỳ Hữu Vọng cũng không phải đơn thuần là tức giận với Kỳ Thầm mà làm vậy. Nàng cố ý tạo ra một tòa đình viện cho người nghỉ chân, sau đó mỗi khi ngoại nhân đi vào Sinh cơ nhàn viên để đi dạo, thì sẽ cho người nướng thịt bên cạnh đình viện. Từng hương thơm sộc thẳng vào mũi, lôi kéo con sâu đói trong mỗi người ra, đa số mọi người đều sẽ bị hấp dẫn đến.

Mỗi người đều có thể ăn thử một miếng thịt, nhưng nếu muốn ăn nhiều hơn, vậy thì phải trao đổi được thứ tương ứng. Kỳ Hữu Vọng không cần tiền, nếu là tài nhân thì có thể viết thơ để đổi, nếu là người am hiểu thủ công, cũng có thể lấy đồ thủ công để đổi.

Nếu là viết thi từ ca phú, vậy thì đề tài chỉ hạn định vài loại, hoặc là heo Trà Hương, hoặc là Chử Đình trà, có thể là Sinh cơ nhàn viên, cũng có thể là phong thổ, cảnh trí thôn Chử Đình. Đồ thủ công thì không có hạn chế.

Ban đầu người tâm cao khí ngạo thì không đồng ý viết thơ, Kỳ Hữu Vọng cũng không miễn cưỡng, chỉ để hắn dùng tiền mua thịt nướng. Nhưng có vài tài tử bị viêm màng túi không thể không bỏ tâm khí, viết thơ để đổi thịt. Kỳ Hữu Vọng sai người trích chép những thi từ này lại, sau đó tìm cha nàng đến cho lời bình.

Kỳ Thầm không biết nàng đang muốn làm gì, chỉ cảm thấy không được tốt khi nàng muốn người ta viết thơ để quảng bá cho Sinh cơ nhàn viên của nàng.

Nhưng là một giáo thụ, ông cũng khá giỏi trong việc giám định thi từ, thấy thi từ làm tốt thì nhịn không được mà viết ra vài lời bình, bệnh cũ vừa tái phát, thì dừng lại không được.

Cuối cùng Kỳ Hữu Vọng mang những thi từ và lời bình này đóng thành sách, cho vào thư quán mới xây để nhóm học trò xem và học tập.

Dần dần, những tài tử lúc trước lấy thi từ đổi thịt bị người nhạo báng cũng phát hiện không còn ai nói gì, ngược lại còn tìm bọn họ tham thảo thi từ nhiều hơn. Thế nên bọn họ mới biết, thì ra Kỳ Hữu Vọng đổi lấy thi từ, là để làm giáo tài, cấp cho thư quán trong thôn dùng.

Những người vì cho rằng Kỳ Hữu Vọng lấy thi từ đổi thịt heo là phương thức vũ nhục văn nhân cũng đều hối hận không thôi, bọn họ không chỉ vội vàng lấy văn thơ, thi từ đến cho Kỳ Hữu Vọng in sách vô điều kiện, còn chủ động muốn đến thư quán trong thôn Chử Đình để dạy học.

Chỉ một điểm 'Tất cả những gì Kỳ Hữu Vọng làm đều là vì thư quán' cũng đủ để hình tượng của Kỳ Hữu Vọng trong lòng thế nhân càng cao lớn hơn. Không còn ai cảm thấy nàng làm vậy là vì quảng bá cho heo nhà mình và trà Chu gia nữa, cho dù có, đây cũng là hồi báo cho những gì nàng đã làm!

Vì thế Kỳ Hữu Vọng không chỉ thường xuyên có thể thu được các lọai thi từ ca phú, còn vì vậy mà giúp danh tiếng heo Trà Hương càng thêm vang dội.

Kỳ thực đây cũng không phải là phương pháp độc đáo do Kỳ Hữu Vọng sáng tạo ra, dù sao các cách mà những tập đoàn lớn ở đời sau làm để nâng cao danh tiếng hoàn mỹ và lợi nhuận của mình đều có thể lấy làm ví dụ để học tập, - - Như trợ giúp thư quán kỳ thực đặt ở hiện đại chính là làm công ích từ thiện, mà khi việc kết hợp quảng cáo sản phẩm vào việc công ích từ thiện, chẳng những không làm người ta có cảm giác phiền chán, ngược lại còn có thể vì công ích mà thu được không ít tiếng thơm.

Sau khi Chu Thư biết được việc này, sinh ra cảm giác nguy cơ: "Tứ lang làm buôn bán đã lợi hại hơn cả ta rồi, ta đã không còn gì để dạy tứ lang nữa rồi."

Kỳ Hữu Vọng cười nói: "Sau này chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ!"

"Cùng nhau tiến bộ... Ý so sánh như vậy thật tuyệt, cũng chỉ có tứ lang mới có thể nghĩ ra được thôi." Mày Chu Thư giãn ra.

"Chuyện ở trà viên đã tra ra được chưa?" Kỳ Hữu Vọng vẫn để ý đến nan đề mà Chu Thư gặp phải.

Chu Thư nói: "Từng mua số lượng lớn muối chính là Ngô gia và các hộ trà viên khác, nhưng bọn họ không chịu thừa nhận, quan phủ cũng không còn cách nào. Án này chỉ trong một tháng đã kết, nếu người nọ không chịu nhận là do ngô gia sai sử họ, vậy thì án này chỉ có thể kết như thế thôi."

Lần này nếu không thể trừng phạt những kẻ muốn đánh áp Chu gia, chỉ sợ bọn chúng sẽ càng thêm kiêu ngạo, cho rằng Chu gia và Kỳ gia cũng không làm gì được bọn chúng! Hơn nữa Chu Thư cũng không thể nào thời thời khắc khắc đề phòng bọn chúng xuống tay với trà viên được.

Nhưng sau khi nháo việc này lên, ưu việt duy nhất sợ là chỉ có tác dụng giết gà dọa khỉ, trong thời gian ngắn, những nhân công làm việc trong trà viên không một ai dám nhàn hạ, vì sợ người ta cho rằng có dáng vẻ khả nghi.

Rất nhanh các nàng đã phát hiện chuyện phiền não của các nàng có chuyển biến, mà việc này, còn là nhờ có việc Kỳ Hữu Vọng lợi dụng trao đổi thịt heo với thi từ ca phú của văn nhân.

Bởi vì cách thức thực hiện của nàng quá mức độc đáo, cho nên dưới tác dụng truyền miệng, quan phủ cũng biết đến. Kỳ thực quan viên các nơi đều có thói quen tấu chuyện lý thú các nơi cho Hoàng đế nghe, nên Thông Phán Tín Châu lấy việc này làm chuyện lý thú dâng tấu nói cho Hoàng đế.

Vốn Kỳ Hữu Vọng không có công trạng trên người, lại chỉ tài trợ xây dựng một cái thư quán, cho nên thật sự không đáng nhắc đến. Nhưng cha nàng lại là Kỳ Thầm, nàng còn có một huynh trưởng làm quan trong triều, thông phán lại có giao tình tốt với Kỳ gia, nên đặc biệt khen ngợi nhiều hơn.

Huynh trưởng của Kỳ Hữu Vọng, Kỳ Hữu Quang, vừa hay đang hồi kinh báo cáo công sự ở Bảo Tuyền giám, cho nên Hoàng đế lập tức triệu hắn vào hỏi chuyện.

Vốn Hoàng đế chỉ muốn thông qua Kỳ Hữu Quang để khen ngợi gia giáo Kỳ gia tốt, dưỡng ra được hai nhi tử còn trẻ tuổi như vậy, đã làm ra được việc kiến tạo cho quê nhà. Kết quả hắn trao đổi với Kỳ Hữu Quang một phen, lại phát hiện trước kia Kỳ Hữu Quang lại là đại tài tử thi đậu Trạng Nguyên!

Chỉ vì Kỳ Hữu Quang làm người thật sự quá vô danh, hơn nữa sau khi Kỳ Thầm trí sĩ (Nghỉ hưu), lại không có thế lực của gia tộc trong triều, cho nên hắn đã hơn ba mươi tuổi, cũng chỉ mới làm đến chức quan thất phẩm.

Nhất thời Hoàng đế nổi lên lòng yêu tài. Vốn lúc này hắn đang chuyển chức, hẳn là có thể phong lên làm quan lục phẩm, nhưng Hoàng đế đặc biệt đề bạt hắn, phong cho hắn lên hàng chức quan ngũ phẩm Trung tán đại phu, đảm nhận chức Thái Thường tự Thiếu Khanh.

Thăng liền hai cấp, đây chính là điều mà rất nhiều người có mơ cũng không được.

Nước lên thuyền cũng lên cho nên địa vị của Kỳ Hữu Quang cũng tăng cao, nếu không phải hắn đã thành thân, lại có thiếp thất, sợ là có không ít người muốn nhét nữ nhi vào phòng hắn rồi.

Ngoại trừ Kỳ Hữu Quang được đề bạt phá cách, Hoàng đế cũng chưa từng quên Kỳ Thầm và Kỳ Hữu Vọng, vì thế khen ngợi Kỳ Thầm có cách dạy con, còn cố ý khen ngợi Kỳ Hữu Vọng.

Sau khi tin tức này truyền từ kinh sư đến Tín Châu, cửa lớn Kỳ gia bị người giẫm đạp đến hỏng.

Kỳ Hữu Vọng tránh ở biệt trang Kỳ gia, cũng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, cho nên khi biết chuyện, là khi quan phủ đã nhanh chóng tìm được chứng cứ việc trà viên Chu gia bị hủy hoại có chủ đích chính là có liên quan đến Ngô Gia trong việc này.

Chu Thư: "..."

Nàng biết đám quan phủ kia vô cùng thức thời lại giảo hoạt, nhưng nàng không ngờ lại sẽ thức thời đến vậy!

Dường như những hộ trà viên đó cũng biết xem như không đắc tội nổi với Kỳ gia được nữa, vội tự mình mang theo hậu lễ đến tìm Chu Thư. Đương nhiên, bọn chúng không thừa nhận việc bản thân có liên quan, mà chỉ là đến chúc mừng Trần thị có hỉ.

Trần thị cũng đã có thai được bảy tháng, cũng còn chưa sinh hạ, hạ lễ này của bọn chúng nhìn không giống như là chúc mừng!

Người Chu gia đều biết bọn chúng là vì chột dạ, muốn để Chu gia không lại truy cứu việc cây trà chết héo nữa. Nhưng Chu Thư không để ý đến hậu lễ này của bọn chúng, cũng không tin cách làm người của chúng, - - Hôm nay bọn chúng có thể hòa hảo với Chu gia, nhưng khó bảo toàn ngày sau sẽ không lại liên hợp lại đâm sau lưng Chu gia nữa.

Bọn chúng còn thông qua việc tặng qua cho Trần Trị Hùng, hi vọng ông ta có thể hỗ trợ nói vài lời tốt đẹp. Nhưng Trần Trị Hùng vẫn không thể nào gặp được Trần thị, thì đã bị Chu viên ngoại mắng trở về.

Có người còn trực tiếp thừa nhận việc này, sau đó để thê tử nữ quyến trong nhà quỳ gối khóc lóc nhận sai trước mặt Chu Thư, với ý đồ để Chu Thư động lòng trắc ẩn.

Kỳ Hữu Vọng xem diễn ở một bên, cuối cùng, nhịn không được nói: "Các ngươi còn không bằng quỳ ta thì hơn, tâm nương tử ta làm bằng sắt, sẽ không mềm lòng đâu! Mà ta, là tâm can bảo bối của nương tử, lời ta nói, có lẽ nàng sẽ nghe đó!"

Chu Thư kéo lỗ tai nàng quay về phòng: "Trái tim ta làm bằng sắt hả?"

"Ta đây là miêu tả lập trường của nương tử rất kiên định mà!"

"Nàng nói thì ta sẽ nghe?"

Kỳ Hữu Vọng cười hì hì: "Nương tử dám phủ nhận không? Ta nói nương tử nhanh một chút, nương tử liền nhanh một chút, tuy rằng có đôi khi ngoài miệng ta nói không cần, trên thực tế nương tử vẫn nhìn ra được suy nghĩ của ta là vẫn muốn, cho nên rất nghe lời mà tiếp tục kéo dài, không phải sao?"

Chu Thư nhìn chằm chằm vào nàng, mặt không đổi sắc: "À, thì ra là vậy, ta đã biết. Cho nên khi hai ngón tay, nàng nói không cần, kỳ thực trong lòng là muốn, hay là tiếp sau đây nàng cũng đang muốn!"

Kỳ Hữu Vọng cảm thấy không ổn, dường như nàng đã lên mặt quá đà rồi thì phải?

Hôm sau, Kỳ Hữu Vọng ngủ đến mặt trời lên cao mới chịu dựng thân thể rã rời ra khỏi cửa, nàng lại thấy người đến quỳ lại thay đổi phương thức, dựng lò nướng thịt ở cửa nhà, còn cầm quạt hương bồ quạt hương thơm bay ra ngoài.

Người Kỳ gia nhìn không được, gọi người đuổi nhóm người này đi, còn nói: "Nếu các ngươi cho rằng Kỳ gia ta cũng có thể sử dụng thủ đoạn ti tiện này để uy hiếp được, thì các người cứ việc thử một lần!"

Có lẽ lời cảnh cáo của Kỳ gia nổi lên tác dụng, nhưng không ai dám đến náo loạn Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, bọn họ càng không dám đến thôn Chử Đình làm loạn, dù sao bọn họ dám đi vào, sợ là sẽ bị người dân trong thôn Chử Đình đuổi đánh ra ngoài.

Quan phủ và Chu gia xử lý chuyện này thế nào, Kỳ Hữu Vọng cũng không có thời gian chú ý đến, bởi vì cuối cùng ngựa và lừa của nàng cũng đã muốn sinh rồi!

Ngày đó, Kỳ Hữu Vọng cùng nhóm thú y dàn trận ở sinh cơ nhàn viên chuẩn bị tiếp đón quân địch, đợi thật lâu, ngựa cái mới rặn ra được một cái móng ngựa bọc trong nước ối.

Móng và đầu la con đi ra trước, bởi vì ngựa cái muốn tự mình sinh la con sẽ đặc biệt khó khăn, cho nên cần thêm người hỗ trợ.

Kỳ Hữu Vọng trấn an ngựa cái đang kêu lên thống khổ, thú y thì cố sức lôi la con ra ngoài. Quá trình này cũng không dài, chỉ là sau khi la con ra ngoài, còn rất nhiều chuyện phải lo liệu, cho nên Kỳ Hữu Vọng phải tốn khá nhiều thời gian ở đây.

Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều rất muốn đến xem náo nhiệt một chút, kết lại lại trông thấy một màn này, nhất thời Kỳ tam lang nhớ đến nương hắn, thì thào tự hỏi: "Người cũng sinh hài tử thế này sao?"

Trần Kiến Kiều đã từng thấy người sinh hài tử, nên nói: "Tất nhiên không giống, người sinh con, đầu thai nhi ra trước, bằng không rất dễ bị kẹt, để lâu, thai nhi sẽ chết từ trong trứng nước, đó là sản phụ..."

Lời của nàng nhỏ dần, dường như nhớ đến thân nương Kỳ tam lang cũng vì khó sinh nên mới qua đời.

Tim Kỳ tam lang siết chặt lại, không nói nữa.

Kỳ Hữu Vọng kiểm tra la con, thấy nó rất khỏe mạnh, chỉ cần chăm sóc hết mình, lớn lên có thể trở thành con la chịu cực chịu khổ tốt đã là chuyện như đinh đóng cột. Chuyện còn lại giao cho tôi tớ làm là được, nàng rửa ráy xong, đi đến chỗ Kỳ tam lang, Trần Kiến Kiều: "Tam ca, tam tẩu, sao hai người lại đến đây?"

Kỳ tam lang lấy lại tinh thần, nói: "Ghé vào xem một chút."

Hắn phát hiện Sinh cơ nhàn viên đã khác xa với những gì có trong ký ức của hắn rồi, thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn quái gở mà nói: "Nơi nuôi súc sinh thôi sao phải làm đẹp vậy làm gì?"

"Đẹp ha! Đây chính là ta tự mình bố trí đó, tỷ như cái hàng rào gỗ này, quả nhiên dùng hình vuông thì đẹp hơn, còn vô cùng kiên cố nữa!" Kỳ Hữu Vọng không để ý sự quái gở của hắn, chỉ vui sướng hưởng thụ sự khen ngợi của hắn.

Trần Kiến Kiều lườm Kỳ tam lang một cái, ánh mắt như có uy hiếp và không vui.

Kỳ tam lang: "..."

Hắn quay đầu, dời đề tài, hỏi: "Ngựa sao rồi?"

"Rất khỏe, sinh thuận lợi, la con cũng khỏe mạnh."

"Vậy là tốt rồi." Kỳ tam lang nói vẻ rầu rĩ.

Kỳ Hữu Vọng sửng sốt, chợt nở nụ cười.

Kỳ tam lang hỏi: "Vậy Nai thần ở chỗ nào?"

"Không biết, phỏng chừng khi nào đói bụng chúng sẽ xuất hiện thôi." Kỳ Hữu Vọng nói, lại thập phần buồn rầu, "Gần đây ngoại trừ hai con nai này, còn có khỉ vẫn thường lui đến, cánh rừng của tổ mẫu cũng sắp thành vườn bách thú rồi."

Kỳ tam lang liếc nhìn nàng: "Ta thấy ngươi cũng không buồn chút nào, ngược lại lại giống như rất vui nữa là?"

"Nào có, ta phiền não rồi đó thôi."

Kỳ tam lang hừ hừ: "Dù có là nai hay là khỉ, thường xuyên xuất hiện ở nơi này, chứng minh nơi này cho chúng cảm giác như đang ở rừng sâu, không lo có thợ săn bắt chúng nó, cũng không lo có dã thú tập kích."

Nhưng Kỳ tam lang chưa từng quên chính người đệ đệ này của hắn năm đó bị dã trư dọa ngất, sau khi tỉnh lại câu đầu tiên nói ra chính là 'Đừng ăn món thôn dã', món ăn thôn dã là cái gì, không cần nói cũng biết.

Với hắn và thế nhân mà nói, thịt heo nhà và heo rừng đều có thể ăn, chẳng qua là hương vị có sự khác biệt. Nhưng với đệ đệ hắn mà nói, những thú hoang bên ngoài, nàng đều sẽ không chạm vào chúng.

"Có lẽ là loại thiện ý này, mới có thể cho muôn thú cảm giác an toàn." Kỳ tam lang nghĩ.

Không gặp được nai, Kỳ tam lang cũng không có bao nhiêu hưng trí để ở lại, nên cùng Trần Kiến Kiều đi thăm Trần thị.

Kỳ hữu vọng thấy hắn vô tình như vậy, nên đuổi theo hỏi: "Tam ca, hai người đến đây, cũng là vì lời đồn 'Nai thần tống tử' sao?"

"Cái gì! Ta mà cần Nai thần tống tử sao?! Hơn nữa, con nai này sợ là không linh ứng gì, bằng không sao đã lâu vậy rồi các ngươi cũng chưa có động tĩnh gì?" Kỳ tam lang hung ác lườm nàng một cái.

Kỳ Hữu Vọng: "Tam ca, ta cảm thấy rất linh nghiệm, ngươi xem, cho đến bây giờ ta cũng không tin Nai thần, cũng không đối xử tốt với chúng, cho nên ta và nương tử mới chậm chạp không có động tĩnh gì đây!"

Kỳ Hữu Vọng nói xong thì vội đi, chờ khi nàng hết bận lại trở về, phát hiện Kỳ tam lang đang đứng bên cạnh hàng rào, khấn bái với hai con nai xuất hiện đúng giờ để giành ăn: "Cầu Nai thần cho chúng con một hài tử, không, không cần tặng, sinh hài tử như đi vào quỷ môn quan... Nếu tặng một hài tử, thì xin hãy phù hộ nương tử có thể thuận lợi sinh hài tử ra!"

Kỳ Hữu Vọng: "..."

Tam ca nàng còn rất tham lam.

Chạng vạng, Chu Thư trở về. Kỳ Hữu Vọng hưng phấn chia sẻ tin vui ngựa đã sinh ra la con với nàng, còn thuận tiện nói chuyện bát quái của tam ca nàng: "Nương tử, hôm nay tam ca và Trần cô nương cũng đến bái Nai thần, nhưng thoạt nhìn tam ca có chút rối rắm, hắn muốn hài tử, nhưng lại sợ Trần cô nương sẽ giống đại nương."

Chu Thư nói: "Hắn còn có thể suy nghĩ cho Kiều Nương, xem ra sau khi Kiều Nương gả sang đó không phải chịu oan ức gì."

Kỳ Hữu Vọng cũng nghĩ vậy: "Sinh hài tử là đi một vòng quỷ môn quan, cũng may ta và nương tử không cần phải sinh hài tử."

Chu Thư cười cười: "Hài tử không tất yếu phải sinh, nhưng điều kiện tiên quyết để hoài thai cũng không thể thiếu."

Kỳ Hữu Vọng trừng lớn mắt: "Nương tử, không phải nàng rất mệt rồi sao? Không bằng đêm nay để ta vất vả một chút?"

Tươi cười trên mặt Chu Thư cũng chưa tan, nhưng theo Kỳ Hữu Vọng thấy, lại càng khủng bố hơn.

"Vì tứ lang, ta chịu vất vả cũng không ngại, ai bảo tứ lang là tâm can bảo bối của ta làm chi, tứ lang muốn, ta đều có thể cho!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play