"Nói yêu"
Chu viên ngoại đến trung niên lại có thêm nữ nhi, cả người đều là thần thái sáng láng, vui sướng, người không biết chuyện thấy thế còn tưởng rằng Trần thị sinh nhi tử cho ông.
Ông không đành lòng nhìn Trần thị vất vả, nên thuê một nhũ nương còn trẻ tuổi về, làm cho Trần thị nhìn thấy ông là không vừa mắt, vì thế bất đắc dĩ ông phải giảm bớt thời gian đến thăm nữ nhi.
Kỳ Hữu Vọng thế mà lại rất thường xuyên chạy về Chu gia, nàng ôm hài tử này nói với Chu Thư: "Nương tử, nàng xem, nàng và hài tử rất giống nhau!"
Chu Thư nhìn nàng oán trách: "Lời này nói ra, người khác còn tưởng là ta sinh nữa đó!"
Tuy hài tử không phải nàng sinh, nhưng dù sao cũng cách nhau nhiều tuổi, lại là người nhỏ nhất nhà, cho nên không nói đến Chu viên ngoại, đến tỷ tỷ, 'Tỷ phu' hài tử này cũng càng thêm yêu thương nàng.
Không phải bên cạnh Kỳ Hữu Vọng không có hài tử, chỉ là vài điệt nhi của nàng khi sinh ra, nàng còn chưa nhớ lại chuyện kiếp trước, tâm tính vẫn còn như một hài tử, ngoại trừ chơi cùng bọn chúng, cũng không có ý thức làm trưởng bối người ta.
Hiện thời nàng tự thấy đã thành thân với Chu Thư, đã là đại nhân, khi nhìn hài tử này được sinh ra, lại cảm thấy thật sự đáng yêu.
Nhũ nương Chu gia thấy thế, thì cười nói với Chu Thư: "Nếu nương tử cũng sinh hài tử, tất nhiên lang quân sẽ yêu đến tận tâm can."
Nụ cười của Chu Thư dần phai nhạt, nhũ nương không biết mình đã nói sai điều gì, có chút vô thố. Trần thị cho nàng lui xuống, rồi nói với Chu Thư: "Nhũ nương nói đúng, Yến Nương, các con phải cố gắng thêm rồi."
Chu Thư có hơi đau đầu, nương nàng đây là không thể sinh nhi tử như ý nguyện, cho nên lại đặt tâm tư lên người nàng rồi.
Cũng may ngoại trừ nương nàng, cũng không có ai gây áp lực cho nàng.
"Con biết rồi, nương."
Trần thị bất mãn: "Mỗi lần con đều nói như vậy. Nếu không thì mời lang trung đến khám cho hiền tế một chút? Trước kia lang trung này đều khám cho cha con, ta cảm thấy y thuật của hắn rất cao minh."
Chu Thư nghĩ, cha nương nàng có thể có mùa xuân thứ hai, hoàn toàn là nhờ tường thụy của Kỳ Hữu Vọng, nào có phải y thuật cao mình gì đâu chứ?
Trần thị không biết nghĩ đến điều gì, lại lén lút nói: "Còn có, trước khi phu thê các con sinh hoạt, thì con đặt một cái gối dưới eo, như vậy sẽ tương đối dễ thụ thai."
Chu Thư: "..."
Sau thời gian dài được thân nương truyền thụ kỹ thuật chuyện nội phòng, Chu Thư vẫn có chút không được thích ứng như trước. Lần trước khi Trần thị nói với nàng cũng không có kỹ càng thế này, nghĩ rằng có lẽ đây đều là điều bà đã lĩnh hội gần một năm này.
Nghe bà trình bày, dường như có thể hình dung được chuyện phu thê của cha nương, sao Chu Thư có thể chịu được, nên nhanh chóng viện cớ rút lui. Trong lòng lại nghĩ, gần đây biểu hiện trên giường của Kỳ Hữu Vọng đã không còn ngượng ngùng giống trước đây, nhưng lại thường xuyên có thể tìm được cơ hội đánh trả, không chỉ có thế, có đôi khi còn có thể dùng miệng!
Nàng sinh ra cảm giác nguy cơ! Quyển sách trước nàng cũng đã thuộc, tư thế nên thử nàng đều đã thử, có phải vẫn còn tư thế nàng vẫn chưa biết đến không? Chốc lát vẫn nên tìm thêm hai quyển về xem thôi!
------
Trong tòa trạch cạnh Chu gia. Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư đã trở về được mấy ngày, Sinh cơ nhàn viên bên kia cũng đã sinh la con, chuồng heo cũng có người chuyên trách quản lý, hơn nữa Kỳ gia có hỉ sự, Phương thị lập tức gọi nàng về.
Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư vẫn ở lại tiểu gia của hai người, chỉ là sẽ thường xuyên chạy về Kỳ gia, đôi lúc sẽ cùng Chu Thư đi thăm tiểu gia hỏa An An.
Ngày hôm đó nàng về Kỳ gia, biết được Chu Thư về Chu gia, nàng cũng không chạy theo, mà là về thư phòng chuẩn bị lễ vật thích hợp cho lễ trăm ngày của An An.
Lễ trăm ngày và chọn đồ vật đoán tương lai của nữ hài đều sẽ không làm lớn, nhưng cố tình là Kỳ Hữu Vọng lại không thích cái kiểu là nam hài thì dù là đập nồi bán sắt cũng phải làm cho lớn, nếu là nữ hài thì lại không có phong tục như thế, cho nên nàng nhất định phải tặng một phần lễ, biểu đạt bản thân rất xem trọng hài tử này.
Chỗ nàng có rất nhiều ngọc thạch trang sức, ngày thường không quen đeo, nên bỏ vào ngăn tủ của Chu Thư, cho nên khi nàng vào thư phòng, nghiêm túc tìm kiếm nơi cất vật phẩm giá trị của mình.
Lật lên lật xuống, bỗng thấy một quyển sách đã được lật đến muốn sờn rách, nàng nghĩ lại một chút, thì nhớ đây là quyển sách có nội dung thâm ảo, mà trước kia Chu Thư rất thích nghiên cứu.
"Nương tử thật là chăm chỉ hiếu học, sách này cũng đã bị lật đến rách luôn rồi." Kỳ Hữu Vọng than thở.
Đang muốn đặt lại chỗ cũ, bỗng nhiên nghĩ đến, gần đây trọng tâm đề tài các nàng nói chuyện đã có dấu hiệu giảm bớt, nếu để lâu dài, có phải các nàng sẽ bước đến giai đoạn thất niên chi dương – Bảy năm ngứa ngáy hay không?
Chủ đề chung giữa các đôi tình lữ rất trọng yếu, vì để không mất kết nối, vẫn nên cùng nhau tiến lên, tìm được trọng tâm đề tài có thể trò chuyện với nhau. Nếu nàng cũng nghiên cứu quyển sách này, có thể lấy đó để tăng thêm đề tài trao đổi với nhau thì sao?
Kỳ Hữu Vọng cho rằng điều này rất quan trọng, nàng là một người chăm chỉ hiếu học mà!
Vì thế nàng ngồi vào thư án, mở quyển sách này ra.
------
Chu Thư còn chưa về nhà, thì người quan phủ đã đến, vì việc Ngô gia liên hợp với những trà thương khác muốn gieo họa cho trà viên Chu gia. Tuy rằng đã tra được những nhà này giở trò, nhưng tổn thất của Chu gia cũng không nhiều, cho dù muốn xử phạt, cũng không thể phạt quá nặng.
Nhưng Chu Thư kiên quyết muốn truy cứu, hơn nữa còn nói rõ lợi hại cho quan phủ: Những trà thương đó vì muốn chèn ép Chu gia mà làm ra việc ti tiện như thế, hôm nay là gây hại cho cây trà, chẳng may ngày mai là hạ độc vào trong trà lá thì sao?
Nếu hại ra mạng người thì phải làm thế nào mới phải? Như là vì hãm hại Chu gia mà hạ thuốc lên trà thượng cống thì sao? Đến lúc đó uống trà này chính là người trong cung, là quan lại quyền quý, chỉ sợ không chỉ Chu gia gặp chuyện không may, đến quan phủ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Huống hồ Chu gia đã gia nhập Trà hành, Trà hành tồn tại là vì điều đình sự cạnh tranh trong nghề, khống chế những cạnh tranh bất chính, hàng năm Chu gia đóng nhiều tiền như vậy, cuối cùng Trà hành lại không có được chút tác dụng nào, ngược lại còn là công cụ để đám người Ngô Hiếu Tông lợi dụng!
Kể từ đó, liên lụy sẽ càng rộng hơn. Nhưng hiện thời Kỳ gia đang được Thánh ân, bọn họ không nên động vào Kỳ gia mà xúi quẩy, cho nên Chu Thư dẫn ra việc này, quan phủ cũng phải lo lắng bên trong.
Chờ khi Chu Thư rời khỏi nha môn, sắc trời đã gần đến hoàng hôn. Vốn có người muốn mời Chu Thư dự tiệc, nhưng Chu Thư lấy lý do hôn phu đang chờ ở nhà mà thoái thác.
Quả thật Kỳ Hữu Vọng cũng phái người đến thúc giục nàng, khi đã tiễn nàng về quan lại mới nói thầm với nhau: "Kỳ tứ lang này thật sự là sủng thê."
"Đương lúc tân hôn, đúng là thời điểm keo sơn gắn bó."
"Theo ta thấy, Chu gia này cũng thật sự là gặp may, leo lên được cây đại thụ Kỳ gia này, nếu như không phải vậy..."
"Sao ta lại nghe nói, là Kỳ tứ lang tình nguyện ở rể cũng muốn cưới Chu Thư?"
"Thiếu niên mơ mộng, ai mà không thích mỹ nhân? Kỳ tứ lang này thật sự là có được xuất thân tốt, vận khí cũng tốt."
Lời ngoại nhân nghị luận, Chu Thư vẫn chưa biết, nhưng nếu có biết thì cũng không để trong lòng. Sau khi nàng trở về mới biết Kỳ Hữu Vọng đã sớm ăn cơm chiều, sau khi ăn xong lại sớm tắm rửa thay y phục, sau đó vẫn luôn làm tổ trong thư phòng đọc sách.
Chu Thư kinh ngạc: "Đúng là đã lâu nàng ấy cũng chưa từng nghiêm túc đọc sách như vậy rồi."
"Phải ạ, công tử nói Quan gia cũng khen thưởng Kỳ gia, nên công tử vẫn nên hiểu biết nhiều hơn một chút, mới không để Kỳ gia bẽ mặt."
Chu Thư thấy khác thường, nhưng vì bản thân Kỳ Hữu Vọng cũng là một người cầu tiến, tuy rằng trước đây nàng ấy chưa từng bỏ thời gian để đọc sách, nhưng ai có thể nói trước được điều gì chứ?
Nàng ăn cơm xong, lại đi dạo trong vườn cho tiêu thực xong mới đi tắm. Chờ khi đêm về khuya mới về phòng, thì đã thấy Kỳ Hữu Vọng ngồi ngáp trên giường.
Một đầu tóc dài rối tung, trên người chỉ mặc một bộ trung y, đang là cuối thu cũng không sợ bị cảm lạnh mà.
"Sao không nằm trong chăn?" Chu Thư hỏi.
"Sợ đắp chăn ấm lại ngủ mất, nên ngồi chờ nương tử!"
Hành động này thật làm người ta thấy ấm lòng, Chu Thư thưởng cho nàng một nụ hôn lên môi, nàng lập tức thừa cơ ôm Chu Thư lên giường. Chu Thư còn nghĩ bản thân sẽ đè nặng lên nàng, lại không ngờ nàng ấy lại mượn lực, sau đó lấn người hôn lên.
Tựa như đã lường trước được hành động kế tiếp của Chu Thư, Kỳ Hữu Vọng chuẩn xác nắm lấy hai tay nàng, sau đó nói: "Nương tử, trong một quyển sách có đến năm tư thế nhưng kỳ thực đều là giống nhau, ta cảm thấy nàng đã bị lừa rồi."
Chu Thư ngập ngừng trong chớp mắt: "Hả?"
"May có nương tử, ta suy nghĩ hết cả buổi chiều, lại bỗng nhớ được rất nhiều kỹ xảo mà trước đây không nhớ nổi, chúng ta thử một chút nhé?"
Chu Thư nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, ánh mắt lại gắt gao dán chặt vào nàng, sắt bén như chim ưng.
"Trước đây?"
Kỳ Hữu Vọng nói qua loa cho qua: "Nương tử có thể đọc sách, tất nhiên ta cũng có thể."
Không ngờ quyển sách này quả thật bị Kỳ Hữu Vọng phát hiện ra. Chu Thư cũng không muốn giấu nó đi, dù sao khi đó nàng cũng có chút chờ mong Kỳ Hữu Vọng có thể học tập một chút.
Chỉ là không ngờ, Kỳ Hữu Vọng lại còn thâm tàng bất lộ hơn cả nàng, tỷ như nương nàng nói tư thế nhét gối dưới eo, xét theo tư thế nàng đang bị đùa nghịch vào giờ khắc này thì xem ra, hoàn toàn không là gì cả...
Khi tình đã nồng, bỗng nhiên Kỳ Hữu Vọng cắn nhẹ lên vành tai nàng, hỏi nàng: "Nương tử, nàng yêu ta không?"
"Yêu sao?"
Dường như Chu Thư chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, vì vậy chữ này thập phần xa lạ, trong 21 năm nhân sinh của nàng chưa từng nghe được chữ này.
Nhưng hiển nhiên nàng hiểu rõ đây là có ý gì, từ trong miệng Kỳ Hữu Vọng nói ra lại dường như là một chữ rất đỗi bình thường, đáng lẽ nàng không thể nghe ít đến như vậy mới phải.
Từ khi hai người thành thân đến khi tiếp nhận lẫn nhau, tất cả đều như nước chảy thành sông, nàng chưa bao giờ dùng từ ngữ để biểu đạt tình cảm với Kỳ Hữu Vọng. Vốn tưởng rằng tất cả đều không cần phải nói ra thành lời, nhưng khi bị hỏi đến, nội tâm của nàng lại sinh ra một cảm giác rất mãnh liệt.
Tim đập dồn dập, giống như tất cả máu huyết đều hội tụ đến ngực, dường như sắp bùng nổ, đẩy chữ ấy lên cổ họng.
"Chu Thư, Thư Thư, ta yêu nàng."
"Ta, ta cũng - - "
Chữ 'Yêu', đã bị Kỳ Hữu Vọng nuốt vào trong bụng.
Kết thúc một nụ hôn thật dài, Kỳ Hữu Vọng mới cười nói: "Nương tử, nàng nghe được không, tiếng yêu nàng nói với ta đã ở trong lòng ta, bị ta khóa lại rồi, không trốn được nữa đâu."
Chu Thư cảm thấy là lạ, thậm chí trong chớp mắt nàng có chút hoảng hốt, cho rằng bản thân đã bị hạ chú, bằng không vì sao sau khi nói ra câu nói kia, dường như Kỳ Hữu Vọng đã cắm rễ trong lòng nàng, chỉ cần nghĩ đến cái tên ấy, con người ấy, đã thấy tâm như nóng bừng lên.