Tướng mạo của Dư Dung ở mức trung bình, thân hình mập mạp, nhưng ca ca và đệ đệ của nàng đều rất tốt. Dư Thụ thông minh lanh lợi, Dư Tùng thì khôi ngô cao lớn. Dư Dung lại nói: “Ca ca ăn cơm chưa? Muội lấy điểm tâm cho ca ca ăn nhé.”
Chuyến này Dư Tùng đi cũng kiếm được tiền, cũng là nhờ một lượng bạc muội muội cầm về. Hắn giúp sư phó hắn một việc lớn, cho nên Dư Tùng học được kỹ năng độc nhất của sư phó.
Tuy hắn không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm cảm ơn muội muội. Hơn nữa bình thường trong rừng sâu hắn cũng hay được ăn thức ăn ngon, lần này còn mang theo hai con thỏ và một con hươu bào về.
Trương thị vui vẻ: “Đây là thứ tốt, đợi lát nữa nương làm cho các con ăn, cũng bồi bổ thân thể cho ông các con.”
Dư Thụ phát hiện ca ca cùng tỷ tỷ trở về, cậu bé vô cùng hạnh phúc. Trước đây sau khi làm việc vặt trong thư viện trở về nhà chỉ có cha và nương, mỗi lần cãi nhau với ai đó thì huynh đệ và các tỷ tỷ họ hàng bên cạnh đều có người giúp đỡ, chỉ có mỗi cậu bé không có ai.
Tuy rằng Dư Dung rất giỏi thêu thùa, nhưng nấu cơm không được ngon lắm, song nàng muốn theo học. Trương thị thấy toàn là máu, bèn để ông ba Dư vào phòng bếp xử lý.
Dư Tùng thì bị Dư Dung dẫn vào trong phòng để đưa điểm tâm cho hắn: “Ca, huynh ăn một chút đi, mang về từ phủ Bình Giang đó.”
“Muội về khi nào?” Dư Tùng cũng không khách sáo, cầm điểm tâm ăn.
Dư Dung cười nói: “Sớm hơn huynh một ngày thôi.” Dư Dung lại hỏi: “Ca ca lần này trở về có tính toán gì không?”
Dư Dung cũng không muốn người trong nhà ngày nào cũng phải khổ cực kiếm tiền rồi giao hết lên cho đại phòng. Đại phòng lại không đối xử tốt với bọn họ, rõ ràng trong nhà có một học trò nhỏ, nhưng các tiểu đệ và tiểu muội đều không biết chữ.
Nếu như không phải Trương thị có mắt nhìn xa trông rộng đưa bọn họ rời đi, không thì e là cũng chẳng làm nên trò trống gì, sau này chỉ có thể dựa vào chi trưởng.
Đương nhiên Dư Tùng cũng đã nghĩ đến vấn đề này, hắn đã ở mười năm trong nhà thợ mộc. Không giống như muội muội, hắn thường xuyên phải lên núi sâu nên cũng có chút công phu võ nghệ.
“Chỉ có một điều là ca ca ta không được phát tiền công, tách ra mà không suy nghĩ kỹ càng e rằng không ổn.” Dư Tùng nhìn dáng vẻ đã biết trước của Dư Dung, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Muội muội có tiền sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT