Con của tam phòng cũng không ít, nhưng ba đứa con của tam phòng không ăn ở trong nhà.

Tính khí Trương thị lại nóng nảy, bà cụ Dư cũng không dám chọc đến người của tam phòng. Cho nên tất nhiên nhị phòng chính là nơi trút giận.

Dư Hương Hương lấy bát xúc ít dưa muối ra, rất nhanh đã chia xong.

Chỉ chốc lát sau, một cô gái chải bím tóc lớn và một cô gái tết bím tóc hai bên đi đến.

Trên người bọn họ đều có mấy chỗ vá lớn, đứa nhỏ thì nước mũi chảy ròng.

Dư Dung cười nói: “Mau đến hơ lửa đi...”

Nói ra thì Dư Liễu cũng chỉ nhỏ hơn Dư Dung hai tuổi. Nàng ta rất xinh xắn, dung mạo tinh tế, đôi mắt to tròn, cười lên còn có hai lúm đồng tiền, nhưng về khí chất thì kém rất xa Dư Dung.

Dư Quyên nghĩ như vậy. Đợi khi nàng ta ngồi xuống, Dư Dung lại đi ra ngoài, lúc đi vào lần nữa cầm mấy cái khăn xinh xắn.

Dư Dung ngượng ngùng nói: “Đây là khăn ta tự tay thêu, cũng không biết mọi người thích kiểu dáng nào, chỉ là muốn giữ lại chút kỷ niệm giữa tỷ muội chúng ta.” Mặc dù chỉ là khăn bông bình thường, nhưng phía trên có thêu hoa bìm bìm, cũng có hoa mai, còn có hoa hồng.

Dư Quyên nhỏ nhất mà miệng cũng ngọt nhất.

“Kỹ thuật thêu của tam tỷ tuyệt quá...” Dư Quyên cầm một chiếc khăn thêu hoa hồng, đối với một người ngoài ngành mà nói thì thứ này quả thực rất là tinh xảo.

Dư Quyên từ hiện đại xuyên đến, thấy nhiều kiểu thêu bằng máy móc, kiểu thêu bằng tay thuần túy này thì lại rất ít gặp được.





Cơm nước vừa nấu xong xuôi, Dư Hương Hương bưng một chén cháo tới phòng Triệu thị. Những người khác thì ăn cơm bên bàn, Dư Quyên nhìn thấy hai mẹ con Dư Dung thân thiết, không khỏi cảm thấy ao ước.

Trương thị đanh đá mạnh mẽ, nhưng yêu thương con cái hết lòng, chỉ bằng tay nghề thêu thùa này của Dư Dung thì không cần lo lắng cái gì nữa.

Cơm nước xong, Dư Thụ rửa chén, Trương thị dẫn theo Dư Dung tới xem Triệu thị.

Triệu thị tựa ở tủ đầu giường, sắc mặt xanh xao. Dư Dung thấy trong phòng Triệu thị ngoại trừ hai cái chăn với một cái giường, còn lại chẳng có gì cả, không khỏi thở dài một hơi.

Nghĩ tới khoảng thời gian nàng mới xuyên qua, khi đó Triệu thị vẫn còn trẻ. Nàng còn nhớ điều kiện nhà mẹ đẻ Triệu thị không tốt, nhưng cũng không quá kém. Trước đây trong phòng Triệu thị còn có một cái bàn được đánh bóng rất tốt, không trống trải khắp phòng như bây giờ.

“Sức khỏe nhị bá mẫu đã tốt hơn chưa ạ?” Dư Dung quan tâm hỏi.

Triệu thị thấy thân thể Dư Dung mập mạp, lại nhìn mấy nữ nhi nhà mình người nào cũng thon thả yểu điệu, nụ cười càng sâu hơn: “Ta cũng không có gì, lang trung nói điều dưỡng thật tốt là được.”

Trương thị không biết suy nghĩ trong lòng của Triệu thị, từ trước đến nay Trương thị luôn dùng thực lực để nói chuyện.

Triệu thị nhiều con cái như thế, nhưng có người nào có bản lĩnh vượt qua được nữ nhi nhà mình đâu.

Nói chuyện cùng với Triệu thị, cả Trương thị và Dư Dung đều cảm thấy nhàm chán.

Trương thị định dắt Dư Dung đi tán dóc với các nhà hàng xóm. Vừa mới ra cửa đã thấy có người kéo bao tải về, vóc dáng người đó rất cao, bước chân vững vàng, Dư Dung hô to: “Ca ca…”

Dư Tùng thấy muội muội cũng rất vui mừng, Trương thị thấy hôm nay nhi tử và nữ nhi đều ở nhà, càng thêm vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play