Dư Dung nở nụ cười: “Dựng một căn nhà không thành vấn đề, muội biết dệt vải, huynh biết làm mộc, tiểu đệ cũng thông minh, không lo cuộc sống sau này của chúng ta không tốt.”
Cái này Dư Tùng cũng yên tâm. Hắn học nghề trong nhà thợ mộc, mỗi tháng còn phải nộp tiền, lại không có tiền công như Dư Dung. Không ngờ rằng muội muội lại giỏi giang đến thế.
Hai huynh muội nói chuyện lại không ngờ Dư Hương Hương và Dư Quyên trốn bên dưới cửa sổ vừa vặn nghe thấy.
Mặc dù Dư Tùng không phải là người luyện võ nhưng từ nhỏ đã sống ở trên núi, vô cùng mẫn cảm với nhất cử nhất động xung quanh.
Hắn ra hiệu bảo Dư Dung đừng nói nữa, sau đó mở tung cánh cửa sổ ra. Hắn thấy Dư Hương Hương và Dư Quyên, không khỏi nói: “Hai người các ngươi ở đây làm gì?”
Dư Hương Hương cũng lớn tuổi, cũng biết mình trốn ở chân tường nghe lén không tốt, vội vàng cười mỉa nói: “Tại con gà hoa lau* của bà chạy đến đây, ta chỉ là tới xem…”
Trong thân thể Dư Quyên vốn là tâm hồn của một người trưởng thành, nàng ta đang suy nghĩ việc khác.
Ví dụ như Dư Dung thế mà cất được không ít tiền, còn nói muốn dựng nhà. Hơn nữa tam phòng Dư Tùng còn có nghề kiếm sống, không bằng hợp tác với bọn họ nhỉ?
*Một giống gà ở Trung Quốc
“Tứ ca, ta nghe nói huynh bắt được hươu trở về, ta chưa từng nhìn thấy hươu, có thể cho ta xem một chút không?” Dư Quyên ngoẹo đầu giả vờ ngây thơ.
Dư Dung bèn nói: “Đừng vào, máu đầm đìa đó, con nhóc như muội nhìn sẽ khóc mất.”
Dư Quyên cũng không để ý, nàng ta muốn nhanh chóng chiếm được hảo cảm của tam phòng: “Ta không sợ, mọi người đừng nhìn ta nhỏ yếu nhưng lá gan ta không hề nhỏ đâu.”
Dư Quyên ưỡn ngực, Dư Dung cố ý cười, rồi nói với Dư Hương Hương: “Nhị tỷ mau dẫn Quyên nhi trở về đi, đừng nhìn, đến lúc đó khóc lại là lỗi của chúng ta nữa. Lát nữa nhớ đến ăn món ca ta săn về.”
Dư Hương Hương cười mỉa một cái rồi lôi Dư Quyên đi. Hai anh em Dư Dung liếc nhau, Dư Tùng nói: “Nếu hai người kia tố giác, sợ là gia gia và nãi nãi đều biết chúng ta có tiền, e sẽ lại ồn ào một trận mất?”
Dư Dung lại không lo lắng: “Tố giác thì làm sao? Chúng ta không thừa nhận, muội giấu kỹ tiền rồi, huynh cứ yên tâm đi!”
Dư Tùng cũng không phải người ngu, đó là tiền muội muội để dành nhiều năm, nếu có thể tách ra ở riêng thì đó chính là đồng tiền cứu mạng cuối cùng của cả nhà bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT