"Thật ra, thật ra là tôi được một người chị khóa trên giới thiệu đến làm thế thân..."

Cầu xin xong, Đường Ninh cũng cảm thấy mình đang làm chuyện vô ích, cô chán nản buông tay che miệng, lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, mắt lập tức sáng rực.

"Chính là đại minh tinh Diệp Hy đó, anh quen không? Cô ấy đang quay bộ phim mới, tên là "Kiếm Trường Sinh", giờ đang quay ở Hoành Thành, không biết anh có nghe nói không. Đúng lúc người chị khóa trên của tôi đóng nữ phụ phim này, chị ấy nói cách đây không lâu Diệp Hy bị trật chân nên không thể thực hiện nhiều động tác. Chị ấy cảm thấy chiều cao và dáng người của tôi rất giống cô ấy. Ngay cả khi mỉm cười thì nhìn ngang cũng khá giống. Vậy nên chị ấy cho đạo diễn xem một bức ảnh toàn thân của tôi, bên kia lập tức quyết định chọn tôi, nói chắc chắn sẽ không để lộ, cũng sẽ không chậm trễ tiến trình quay phim, bên Diệp Hy cũng gật đầu..."

Phó Dần Tắc càng nghe Đường Ninh luyên thuyên càng xác định người bạn trai suốt ngày bận rộn của cô là người mà anh ta đang nghĩ tới, động thời cũng thầm thở dài. Suy cho cùng vẫn là một cô gái chưa ra khỏi cổng trường, lại không kiêng dè gì mà kể tất về chuyện bản thân như vậy, ngây thơ một cách quá đáng.

Nói chuyện một hồi, Đường Ninh vô tình liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên tường của một quán ăn nhỏ đằng sau hai người, hai mắt cô lập tức mở to. Sau đó cô mặc kệ những người hâm mộ ồn ào xung quanh, vội vàng kéo hành lý định chen tới đằng trước.

Vừa chen, cô vừa giải thích với Phó Dần Tắc đứng bên cạnh: "Không được rồi, không được rồi, tôi sắp trễ rồi, hẹn với người ta chín giờ rưỡi, giờ đã chín giờ mười lăm phút, tôi phải nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất! Anh Phó, anh bận gì thì làm đi, tôi đi trước đây nhé!"

Phó Dần Tắc nhìn cô gái nhỏ, không biết cô đem theo gì mà túi lớn túi nhỏ cũng thôi đi, đã vậy túi nào túi nấy còn nặng trịch, cô gái nhỏ gắng sức tới nỗi ngón tay trắng bệch.

Phó Dần Tắc thấy vậy bèn ra hiệu cho người lái xe đang đứng cách đó không xa, rồi tiến đến xách mấy cái túi trong tay Đường Ninh, vừa vào tay anh ta là lập tức trầm xuống ngay, giơ lên hạ xuống mấy cái rồi nói: "Đúng lúc tôi cũng có việc phải đến đoàn phim "Kiếm Trường Sinh", tiện thể xách đồ giùm cô luôn."

"Không cần đâu! Thật đấy! Tôi xách được mà! Không cần phiền anh!" Đường Ninh vội vàng từ chối.

Nhưng Phó Dần Tắc hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, anh ta xách đồ sải đôi chân dài đi về phía trước.

Vừa đi, anh ta vừa nói: "Không phải sắp muộn rồi à? Sao không nhanh lên, cẩn thận đến muộn, đạo diễn có ấn tượng không tốt với cô đấy!"

Đường Ninh nghe vậy, lập tức kéo chiếc va li còn lại chạy chậm theo.

"Anh Phó, anh tốt thật đấy!"

Cô chân thành phát tấm thẻ người tốt cho đối phương.

Còn tổng giám đốc Phó chưa bao giờ nhận được thẻ người tốt của một cô gái lại bật cười vì cảm giác mới lạ.

Cùng lúc đó, tiểu thiên vương Tề Liệt đang đi bên cạnh thả chậm bước chân, đưa tay kéo kính râm xuống, nhìn Phó Dần Tắc đang xách túi như người thường cách đó không xa và cô gái xinh đẹp đang đi bên cạnh, hai mắt anh ta hơi nheo lại.

Anh ta nhớ hình như chị Hy từng nói bạn trai của chị ấy là tổng giám đốc Phó Dần Tắc của Giải trí Nguyên Thị cơ mà?

Bây giờ...

Ha!

"Đường Bảo, Đường Bảo, độ thiện cảm của đối tượng công lược Tề Liệt đối với cô vừa giảm xuống 10 điểm, độ thiện cảm hiện tại là -10."

54088 vừa cảm nhận được sự thay đổi của độ thiện cảm bèn thì thầm bên tai Đường Ninh.

Đường Ninh đang trò chuyện với Phó Dần Tắc, nghe vậy cũng chẳng mảy may biểu hiện cảm xúc gì.

Tề Liệt sao?

Đợi mà xem!

"A, cuối cùng cũng tới rồi. Cám ơn anh Phó, đưa đồ cho tôi đi, tôi vào báo danh trước." Vừa đến nơi, Đường Ninh vội lấy đồ trong tay Phó Dần Tắc.

Phó Dần Tắc tiện tay đưa đồ cho cô.

"Thể hiện tốt nhé!"

Anh ta cười cổ vũ cô.

"Tôi biết rồi! Cám ơn anh!"

Đường Ninh đang xách đồ chạy chậm đi, nghe vậy bèn quay đầu nở một nụ cười tràn đầy sức sống với anh ta.

Cô cười làm khóe môi Phó Dần Tắc cũng vô thức cong lên.

Ngay khi bóng dáng Đường Ninh biến mất ở góc đường, trợ lý đạo diễn của đoàn phim mới kinh ngạc chào hỏi Phó Dần Tắc.

"Tổng giám đốc Phó! Là anh thật à! Rồng đến nhà tôm, rồng đến nhà tôm! Anh đến đây thăm Diệp Hy à? Cô ấy đang nghỉ ngơi đằng sau, tôi dẫn anh đến đó nhé?" ( truyện trên app T𝕪T )

"Không cần, tôi tự đi được rồi."

Nụ cười của Phó Dần Tắc mau chóng nhạt đi, chuyển sang vẻ khách sáo.

Đường Ninh báo cáo có mặt xong, hiện tại vẫn chưa có cảnh quay, lúc nãy cô vừa lén hỏi một người chỗ của Phó Nguyên Khải, Đường Ninh kéo hành lý đi thẳng đến chỗ cậu ta, không ngờ cô vừa tới nơi đã loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Cô vội vàng trốn sau cánh cửa, dù không thể kiềm nén nụ cười nhưng vẫn cố gắng hết sức bình ổn nhịp tim.

Giọng nói kia dặn dò người bên cạnh: "Được rồi, cô không cần đi theo tôi nữa, tôi vào phòng ngủ một lát, lát nữa đạo diễn tìm người thì gọi tôi, biết chưa?"

"Vâng, anh Phó, nhưng tới giờ anh vẫn chưa ăn sáng..."

"Không ăn, không có khẩu vị."

"Được rồi! Vậy em đi trước nhé anh Phó."

Dứt lời, tiếng bước chân của người này dần đi xa.

Sau đó tiếng mở cửa bằng thẻ của người đàn ông vang lên.

Nghe âm thanh đó, Đường Ninh không cất tiếng chào mà rón rén đi tới phía sau người đàn ông, hơi nhón chân lên, che mắt người đàn ông, cố ý gằn giọng: "Đoán xem tôi là ai?"

Đường Ninh không nhìn thấy cảnh cô đang mong đợi, rằng người đàn ông sẽ quay lại rồi ôm cô trong sự ngạc nhiên. Tay cô bất chợt bị giật mạnh, người đàn ông hoài nghi quay đầu, hất thẳng tay cô ra: "Sao em lại ở đây?"

Không vui mà chỉ kinh ngạc, thậm chí còn mang cảm giác bất an và chống cự.

Đường Ninh định lên tiếng giải thích gì đó thì chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên cách hai người họ không xa.

"Tiểu Khải, cậu không thể thô lỗ với bạn gái của mình như vậy!”

Phó Dần Tắc.

Cả hai nghi ngờ nhìn, không biết Phó Dần Tắc xuất hiện tại góc rẽ từ lúc nào.

"Bạn... gái?"

Lại một giọng nói nữa vang lên.

Diệp Hy nghe nói Phó Dần Tắc đến, dù đang bị trật chân cũng vội chạy tới.

Ố ồ!

Đường Ninh thầm thốt lên, có chuyện vui xem rồi.

Kích thích tột độ.jpg

Vậy là, bốn người bèn ngồi trong phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, Phó Nguyên Khải còn không dám nhìn mặt Diệp Hy, cậu ta cúi đầu siết chặt tay, nhìn giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi vì làm sai.

Phó Dần Tắc nghịch chén trà trong tay, cũng không nói gì.

Còn Diệp Hy thì lại quan sát tỉ mỉ dáng dấp của Đường Ninh, mỉm cười phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Chào cô, tôi là Diệp Hy, không biết cô là?"

"À? Em… em tên Đường Ninh."

Phó Nguyên Khải ngồi bên cạnh cô nãy giờ không nói gì, Đường Ninh hơi sững sờ bèn ngượng ngùng giới thiệu.

Có lẽ cô sợ xấu hổ nên nói thêm: "Thật ra em... em là thế thân mới đến của đoàn làm phim chị Diệp Hy. Chắc chị biết chị Lưu Văn Văn phải không, chị ấy học khóa trên em, nghe nói em học năm thứ tư muốn được đóng phim nên mới tốt bụng giới thiệu cho em..."

Đường Ninh vừa nói vừa gật đầu tự khẳng định.

"Thì ra thế thân đoàn làm phim tìm cho tôi là cô à! Cô xinh đẹp thế này, đóng thế cho tôi làm cô chịu thiệt rồi."

Diệp Hy nói với vẻ chân thành.

Nghe vậy, Đường Ninh vội vàng xua xua tay.

"Sao vậy được? Đóng thế cho chị Diệp Hy là phúc của em mới phải."

Dù ở ngoài đời hay trong phim thì đều là "phúc"!

Đường Ninh còn chân thành hơn cả cô ta.

Phó Nguyên Khải nghe vậy mắt chợt lóe lên, nắm đấm siết chặt hơn.

Diệp Hy nghe vậy liền mỉm cười, không đáp lại nữa.

Nhất thời căn phòng yên tĩnh trở lại.

Nhìn thấy bầu không khí hơi khó xử, Đường Ninh xấu hổ định kéo tay Phó Nguyên Khải để thấy yên tâm hơn. Nào ngờ cô vừa chạm vào bàn tay của cậu ta thì cậu ta lập tức rút tay về giống như bị gai đâm, hoảng hốt nhìn Diệp Hy đang ngồi đối diện.

Nụ cười trong mắt Diệp Hy càng sâu hơn.

Thấy thế, Đường Ninh vô thức cắn môi tới nỗi tái nhợt.

Căn phòng im lặng vài giây.

Cô hít sâu một hơi, đặt chiếc túi bên chân lên bàn, nở nụ cười rạng rỡ rồi lấy đồ trong túi ra hào hứng nói: "Lúc nãy em nghe trợ lý nói anh chưa ăn sáng! Đúng lúc trước đó em nghe anh nói đồ ăn của đoàn làm phim không ngon, đêm qua em thức tới hai giờ, suýt nữa sáng nay đã trễ tàu rồi! Nhìn xem em đem gì đến cho anh này, sườn xào chua ngọt, khoai tây chiên chua cay, thịt lợn luộc thái sợi ... Quan trọng là hộp vịt tiềm này, em nấu cả đêm đấy, hạ nhiệt rất tốt! Không phải mấy ngày trước anh gửi Wechat nói nóng trong người, nổi cả nhiệt miệng sao? Uống cái này là đúng rồi! Vịt này là vịt quê chính hiệu. Em đi khắp mấy chợ mới mua được đó! Anh nhất định phải nếm thử!"

Đường Ninh vừa nói vừa mở hộp giữ nhiệt, mùi vịt tiềm nóng hổi tỏa ra khắp phòng.

Đường Ninh không ngừng nói, sắc mặt Phó Nguyên Khải càng lúc càng tối sầm, nắm đấm cũng siết chặt hơn.

Vì mỗi chữ Đường Ninh nói sẽ kết án tử cho cậu ta trong lòng Diệp Hy, cậu ta không thể chấp nhận, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.

Khoảnh khắc Đường Ninh khoe với cậu ta hộp giữ nhiệt, cảm xúc của cậu ta đã lên đến cực điểm, lúc này gần như toàn bộ máu từ trên người đều dồn lên đầu.

Không kiềm chế nỗi nữa, cậu ta giơ tay hất đổ hộp giữ nhiệt Đường Ninh đưa tới.

Hai tiếng hét lần lượt vang lên.

"Chị Diệp Hy!"

Tiếng thứ nhất là Đường Ninh bị canh nóng đổ lên tay, tiếng thứ hai là Diệp Hy ngồi đối diện cô suýt bị canh nóng văng lên mặt.

May mà Phó Nguyên Khải thấy không ổn mới nhào tới kéo cô ta lên, nếu không Diệp Hy đã bị hủy hoại nhan sắc rồi.

Bên này Đường Ninh cũng bị người khác kéo tay.

À, không phải người khác, chính là Phó Dần Tắc.

"Không sao chứ? Bị bỏng ở đâu vậy? Nói đi chứ!"

Phó Dần Tắc vội hỏi.

"Tôi... tôi không sao, không bị bỏng..."

Đường Ninh vừa nói vừa nhìn thoáng qua hai người đang tựa vào nhau cách đó không xa.

Chỉ là... Tiếc cho tay nghề của chị Lưu làm nhân viên bán thời gian quá, đồ ăn chị ấy nấu hợp khẩu vị của cô lắm mà, ai da!

"Còn nói không bỏng? Mu bàn tay đỏ hết rồi này, không thấy đau sao? Trước đây tôi đã thấy cô ngốc rồi, nhưng không ngờ cô lại ngốc tới mức này!"

Phó Dần Tắc tức giận tới bật cười.

Diệp Hy đứng đối diện hai người họ, thấy dáng vẻ Phó Dần Tắc như vậy thì không giấu nổi sự thù địch nơi đáy mắt.

Từ lúc nào mà Dần Tắc lại...

Chẳng lẽ trong lúc cô ta không biết gì, cô bạn gái thật thật giả giả này của Phó Nguyên Khải còn giao du gì với Dần Tắc sao? Tại sao anh ấy lại quan tâm cô ta như vậy? Trước đây Lục Hoan Hoan cũng không khiến anh ấy như vậy... Chẳng lẽ...

Không được! Cô ta tuyệt đối không cho phép!

Diệp Hy vội chỉnh lại biểu cảm của mình, bỗng rút tay ra khỏi tay Phó Nguyên Khải, cười dịu dàng nói: "Nguyên Khải, còn không đi xem bạn gái của cậu đi kìa, chắc hộp canh khi nãy rất nóng, cậu không thấy mu bàn tay cô ấy đỏ hết rồi sao, mau dẫn cô ấy ra ngoài xử lý đi, con gái mà có sẹo là xấu lắm đấy!"

Nghe vậy, lúc này Phó Nguyên Khải mới chú ý đến Đường Ninh bị bỏng tay, cậu ta hơi sững sờ, vội đi đến.

"Sao tay đỏ như vậy? Anh, anh dẫn em ra ngoài xử lý ngay..."

Thấy cậu ta đi đến, Đường Ninh nhìn chằm chằm hồi lâu mới mỉm cười nói: "Không có gì, không có gì, nhìn đỏ vậy thôi chứ không đau, em tự đi ngâm nước lạnh được rồi, chắc không có sẹo đâu..."

Câu này là thật, 54088 chặn cơn đau cho cô, cô không đau thật.

"Hơn nữa..."

Đường Ninh hơi do dự, sau đó kiễng chân lên ghé vào tai Phó Nguyên Khải, nói nhỏ chỉ hai người họ nghe được: "Đây là Hoành Thành, không biết có bao nhiêu tay săn ảnh, nếu bị chụp sẽ ảnh hưởng lớn đến anh! Tự em đi ngâm nước lạnh được rồi, em đi trước đây, anh không cần đi theo đâu..."

Nghe vậy, Phó Nguyên Khải chấn động trong lòng, tại sao...

Cậu ta trơ mắt nhìn Đường Ninh cười lịch sự với Phó Dần Tắc và Diệp Hy rồi quay người đi ra ngoài.

Phó Nguyên Khải thẫn thờ nhìn cô bỏ đi, nắm chặt tay không dám nhìn Diệp Hy, chỉ nói một câu mơ hồ: "Em đi giúp em ấy!" rồi đuổi theo.

Phó Dần Tắc cau mày, nhìn hướng hai người họ rời đi, không nói gì.

Bên tai vừa vang lên thông báo độ thiện cảm của Phó Nguyên Khải lại tăng 5 điểm thì tiếng bước chân của người đàn ông chạy đến cũng vang lên sau lưng.

Việc chuyển thế bị động thành chủ động của Phó Nguyên Khải vẫn lọt vào mắt Diệp Hy. Khoảnh khắc canh đổ ra, phản ứng đầu tiên của Phó Dần Tắc là tới bên cạnh cô.

Vòng thứ nhất tôi thắng rồi nhé, chị Diệp Hy.

Đường Ninh hơi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play