Thấy hai người bọn họ đi rồi, Phó Dần Tắc vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, Diệp Hy không kiềm được mà siết chặt tay, thậm chí móng tay dài quá cắm vào lòng bàn tay mà cô ta cũng không thấy đau.
Diệp Hy hít sâu một hơi, khuôn mặt nặn ra nụ cười dịu dàng, tiến đến khoác tay Phó Dần Tắc, nũng nịu nói: "Dần Tắc, anh nghe Amy nói em bị trật chân khi treo dây cáp nên cố tình đến thăm em phải không? Amy này không kín miệng gì cả... Dù em rất vui, nhưng vẫn sợ ảnh hưởng công việc của anh. Thật ra vết thương ở chân của em không sao cả, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai hôm là được. Anh đó, làm việc mệt lắm không? Gặp anh em vui thật đó, nếu anh bận thì cứ đi trước, em không sao đâu..."
Diệp Hy chu đáo nói.
Đó là hình tượng cô ta duy trì với Phó Dần Tắc từ trước đến nay, hiểu chuyện ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng sẽ nũng nịu đòi hòi những thứ nhỏ nhặt. Cho dù âm thầm tức giận và ghen tỵ thế nào đi nữa cũng không bao giờ biểu lộ ra trước mặt anh ta. Đây là lý do quan trọng khiến Phó Dần Tắc giữ mối quan hệ với cô ta, dù cho bao năm nay có rất nhiều phụ nữ tới lui bên cạnh anh ta.
Nghe cô ta nói vậy, Phó Dần Tắc thu hồi tầm mắt, nhìn cánh tay đang kéo tay mình rất tự nhiên của đối phương một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Không sao, anh không gấp."
Anh ta vừa nói xong, bỗng dưng như nghĩ đến gì đó, khóe miệng chợt nhếch lên: "Chắc anh sẽ nghỉ ngơi ở đây hai ngày..."
Vừa nghe Phó Dần Tắc nói vậy, tim Diệp Hy hẫng một nhịp, trực giác phụ nữ mách bảo, đối phương ở lại đây tuyệt đối không phải vì cô ta, vậy thì còn ai?
Một gương mặt cười tươi như hoa cùng lúm đồng tiền thoáng hiện ra trong đầu cô ta, Diệp Hy khép hờ hai mắt, nội tâm đấu tranh dữ dội.
Cảm giác bất an quẩn quanh đến chiều, Đường Ninh mặc đồ diễn của cô ta treo dây cáp múa kiếm, Phó Dần Tắc ở bên cạnh nhìn không rời mắt, thích thú tới cực điểm.
Dưới sự hướng dẫn của võ sư, Đường Ninh bay lên không trung, rút kiếm ra một cách xinh đẹp, dây cáp trợ lực cho cô đạp mạnh lên vách tường rồi lộn một vòng 360 độ.
"Đẹp!"
Đạo diễn ngồi trước máy quay nhìn chằm chằm bóng người bên trong màn ảnh nãy giờ, lập tức khen thành tiếng.
Đường Ninh lộn một vòng thấy hơi choáng váng, sắc mặt có vẻ tái, võ sư vội hỏi: "Người đóng thế, cô sao rồi? Tiếp tục được không?
Đường Ninh ở trên nghe hỏi thăm bèn ra dấu Ok, vô thức tìm Phó Nguyên Khải đứng trong đám người đang chăm chú nhìn, sau đó lập tức nở nụ cười tươi rói.
Ánh nắng buổi chiều rất tốt, làm cho làn da tuổi đôi mươi của Đường Ninh trắng trẻo mịn màng như trứng gà bóc, lúc cười tươi tắn, động lòng người như một đóa hoa mùa hạ.
Phó Nguyên Khải vô tình chạm mắt cô, tim nảy lên một nhịp, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn.
Đường Ninh...
Nụ cười của cô cũng làm mấy diễn viên quần chúng đang đợi đến lượt thảo luận xì xào…
"Không thể tin được, đây là người đóng thế mới đến thật sao, đẹp quá! Làm diễn viên quần chúng nhiều năm nay, tôi chưa thấy da ai trắng như vậy! Ôi, mọi người thấy cô ấy giống ai?"
"Còn không phải giống Diệp Hy ư! Nếu không sao đóng thế được? Nhưng nói thật, tôi thấy cô ấy còn xinh hơn Diệp Hy. Lúc cô ấy kéo hành lý đến vẫn chưa thấy vậy, giờ làm tóc và trang điểm giống Diệp Hy tôi mới phát hiện cô gái này rõ ràng là bản cao cấp của Diệp Hy! Tôi đảm bảo tương lai nếu cô gái này ra mắt, rất có thể sẽ cướp hào quang của Diệp Hy, không thấy động tác của cô ấy còn đẹp và linh hoạt hơn Diệp Hy à. Tôi mà là đạo diễn thì đổi thẳng thành cô ấy luôn cho tiện..."
Có thể người diễn quần chúng này hơi vô tư, cũng có thể người này không thích Diệp Hy, càng nói càng hăng hái, người bên cạnh kéo tay cũng không kịp.
Tới khi...
"Rảnh quá nhỉ? Đứng đây nói sau lưng chị Hy? Mấy con cóc ghẻ các người xứng soi mói chị Hy chắc? Muốn tôi cho mấy người cái gương tự soi mặt mình coi đẹp tới đâu không? À, hay không muốn làm nữa, để tôi yêu cầu nhà sản xuất thanh toán ngay cho!"
Người vừa lên tiếng chính là tiểu thiên vương Tề Liệt, cậu ta vừa cất hành lý đã thay quần áo kiếm khách màu trắng đi đến phim trường.
Nghe Tề Liệt nói vậy, mấy diễn viên quần chúng nhao nhao van nài, không ngừng tỏ ý mình không nên ăn nói xằng bậy, cầu xin cậu ta đừng để bụng. Một lúc lâu sau Tề Liệt mới bỏ qua cho lần này, cậu ta nhấc chân đi về phía Diệp Hy.
Thấy cậu ta đi xa, chắc không nghe tiếng bọn họ nữa.
Cuối cùng đám diễn viên quần chúng kia mới thở phào nhẹ nhõm, một người trong số đó nhổ nước bọt: "Tôi nhổ vào! Cậu ta là cái thá gì!"
"Được rồi, anh muốn chuốc phiền phức liên lụy cả bọn tôi mới vừa lòng hả?"
Mấy người khác cau mày quát.
Có điều, Tề Liệt này rất xứng với danh xưng vua độc mồm của mình, từng lời cậu ta nói ra thấu tận ruột gan, chẳng trách trước đây có tin cậu ta mắng sấp mặt người mới ở show truyền hình. Tuy nhiên trong mắt người hâm mộ, hành động này của cậu ta lại được cho là thẳng tính, phản ứng nhanh và thông minh! Không biết tại sao cậu ta lại dính líu đến Diệp Hy, đúng là giống trên diễn đàn nói, Diệp Hy này không khác nào cầm kịch bản Mary Sue trong giới giải trí mà! Hừ.
Ở bên này, Tề Liệt vừa đi về phía Diệp Hy vừa nhìn chằm chằm Đường Ninh đang treo dây cáp, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng.
Đúng lúc này, Đường Ninh nghe thấy thông báo từ 54088 độ thiện cảm của Tề Liệt với cô lại giảm 10 điểm, trước mắt độ thiện cảm: -20.
Đường Ninh đang trên không trung chau mày, khóe miệng cũng cong nhẹ.
Nếu ở ngoài đời thật, mấy chị em “tốt” hoặc ba đứa em sinh đôi tăng động kia của cô mà thấy biểu cảm này thì e là câm như hến rồi, vì mấy người bọn họ bị Đường thù dai này dạy dỗ, chịu thiệt quá nhiều lần. Gần như lần nào có ai đắc tội với cô rồi bị cô ghim thì cô cũng có vẻ mặt như vậy.
Biểu cảm này tượng trưng cho việc có người sắp gặp xui xẻo!
Bọn họ ai nấy đều sang chấn tâm lý với biểu cảm này.
Lúc này Tề Liệt ngây thơ vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Cậu ta nhìn cô gái đang đu dây cáp có khuôn mặt khá giống chị Hy, trước đây từng đi chung với Phó Dần Tắc. Cô bay lên đáp xuống một cách thành thục được đạo diễn khen hết lần này đến lần khác, mà Phó Dần Tắc ngồi bên cạnh chị Hy thì lại nhìn cô gái trên dây cáp không chớp mắt, coi cậu ta và chị Hy như người vô hình vậy.
Đôi mắt cậu ta vô thức híp lại.
Nhưng trong khoảnh khắc đến gần Diệp Hy, tất cả sự lạnh lùng và tính toán trên mặt cậu ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là biểu cảm như cún con mừng rỡ, nhiệt tình lại gần Diệp Hy: "Chị Hy, em đến rồi!"
Trước sau khác nhau một trời một vực.
"Em đến rồi hả, Tề Liệt..."
Nghe giọng nói đó, Diệp Hy nhìn cậu ta cười gượng, nếu người tới không phải Tề Liệt, cô ta cảm thấy bản thân không còn tâm trạng để giả bộ nữa rồi.
Cô ta không ngờ Đường Ninh này không chỉ ngoại hình tương tự, mà ngay cả động tác cũng mạnh mẽ linh hoạt hơn cô ta nhiều. Đừng nói là Phó Dần Tắc, ngay cả cô ta cũng bị hấp dẫn, chưa kể từ lúc bắt đầu treo trên dây cáp, đạo diễn còn khen Đường Ninh không ngớt lời.
Bỗng chốc, thậm chí cô ta còn không phân biệt được rốt cuộc ai đóng thế cho ai.
Lúc trước, để chọc giận Lục Hoan Hoan và thu hút sự quan tâm của Dần Tắc, cô ta cố tình trật khớp chân lúc xuống dây cáp, giờ nhìn lại, đúng là một nước đi sai lầm.
Diệp Hy liếc nhìn gò má Phó Dần Tắc, cắn cắn môi.
Nếu sau này Đường Ninh cũng vào làng giải trí...
Nghĩ tới đó, lòng Diệp Hy chợt hoảng sợ một cách khó tả.
Tề Liệt vừa chào hỏi Phó Dần Tắc xong lập tức hết hồn khi thấy biểu cảm của chị Hy nhà mình cực kỳ khó coi.
Đúng lúc này điện thoại của Phó Dần Tắc đổ chuông, anh ta lấy máy ra nhìn, nhướng mày một cái rồi đi ra ngoài, nhìn là biết công ty có việc gì đó.
Nhân cơ hội này, Tề Liệt ngồi xuống cạnh Diệp Hy, liếc thấy đôi chân bị quấn băng gạc của cô ta, lên tiếng thăm hỏi trước: "Chị Hy, nghe nói lúc trước chị ngã từ dây cáp xuống bị trật chân, giờ sao rồi?"
"Không sao... Bác sĩ nói vài ngày tháo băng là khỏi..."
Diệp Hy đáp lại.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."
Tề Liệt cười thân thiết, nhìn Đường Ninh ở giữa không trung: "Chị Hy quen cô nữ sinh kia à?"
"Không quen, mới gặp hôm nay."
Nhắc tới Đường Ninh, thái độ Diệp Hy lập tức trở nên lạnh lùng.
Tề Liệt nhận ra cảm xúc của đối phương, giả bộ vô tình nói ra: "Cũng không có gì, chỉ là ban nãy em thấy hình như cô ấy đi cùng tổng giám đốc Phó đến đây. Anh ấy còn xách hành lý giúp cô ấy, nhìn thân thiết vậy em còn tưởng chị và cô ấy quen nhau. Không ngờ em hiểu lầm..."
Diệp Hy nghe vậy chợt quay đầu nhìn Tề Liệt: "Em nói thật hả?"
"Dĩ nhiên là thật rồi, lúc đó ở cửa Hoành Thành, không chỉ em mà trợ lý của em, người bán hàng và rất nhiều fan hâm mộ đều nhìn thấy, sao em gạt chị được?"
Tề Liệt cười vô tội, thấy biểu cảm Diệp Hy lúc nhìn người trên không trung kia càng lạnh lùng hơn.
Tề Liệt ghé sát tai cô ta hỏi: "Chị Hy không thích cô ta hả? Cần em dạy dỗ giúp chị không?"
Nghe vậy, đôi mắt Diệp Hy thoáng qua tia vui vẻ, nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng khuyên: "Tề Liệt, em đừng làm bậy..."
"Yên tâm, em không làm gì đâu, hình như đến cảnh của em rồi, em đi trước đây."
"Tề Liệt... Tề..."
Diệp Hy cố kêu hai tiếng như thể lo lắng lắm, rồi bình tĩnh ngồi lại.
Tề Liệt vừa độc miệng vừa hèn hạ, cô ta biết từ trước rồi, nếu không nhờ một cảnh phim dưới nước, cô ta thuyết phục được cậu ta bằng ý chí siêu cường thì bây giờ cậu ta cũng cáu kỉnh và thô lỗ với cô ta thôi. Giờ cậu ta nói muốn dạy dỗ Đường Ninh...
Ha.
Có trò vui xem rồi đấy.
Cảnh sắp diễn là vai chính Diệp Hy vì người thương mà rơi vào thanh lâu, sau đó lại bị Tề Liệt trong vai tiểu sư thúc bất ngờ tìm được, muốn đưa cô rời đi, nhưng nữ chính không chịu. Trong cơn giận dữ, tiểu sư thúc bèn tát cô một cái, mắng cô không biết liêm sỉ.
Cảnh này chủ yếu là Tề Liệt diễn, nên có thể cho người đóng thế Diệp Hy đảm nhận.
Tề Liệt đã thuộc kịch bản từ sớm, cậu ta dựa lan can gỗ, thấy đạo diễn vẫn đang nói chuyện, cậu ta chợt nói: "Đạo diễn, tôi thấy chút nữa cứ đánh thật đi, như vậy cảm xúc hơn, vả lại người đóng thế cũng đâu đi nước ngoài, nếu khuôn mặt có dấu gì cũng không ảnh hưởng lắm đúng không?"
Cậu ta vừa dứt câu, xung quanh lập tức im bặt.
"A a a a, ta cho điện giật chết cậu ta!"
54088 nghe vậy, nhanh chóng bật chế độ gà mẹ, thậm chí còn muốn liều mạng dùng điện giật cậu ta.
Đường Ninh sầm mặt nhưng cũng không phản ứng gì, cô chỉ nhướng nhẹ chân mày, khóe miệng cười tươi hơn.
Theo như cốt truyện, vì Diệp Hy mà cậu ta còn cố tình tung ảnh nắm tay, ôm hôn, ám chỉ cô lừa dối, hại cô bị fan cuồng tạt axit hủy hoại khuôn mặt, hoàn toàn đẩy cô vào vực thẳm cơ mà. Quả nhiên dáng vẻ hùng hổ thật!
Có điều...
Sợ rằng người đánh được cô tới giờ vẫn chưa ra đời đâu!
Đánh cô à, vậy độ thiện cảm hơn tám mươi của hai chú cháu nhà họ Phó là đồ bỏ hả?
Còn nữa, em trai à, chị nhớ kỹ em rồi!
Đúng như dự đoán, một giây kế tiếp, hai giọng nói đồng thanh vang lên.
"Không được!"
Phó Nguyên Khải còn chưa kịp nói gì, Phó Dần Tắc vừa nghe điện thoại xong bèn đi đến trước mặt Tề Liệt: "Cậu có cảm xúc hay không là chuyện của cậu, muốn đánh người khác thật là cậu không kính nghiệp. Cho dù cô ấy không đi nước ngoài, cậu cũng không có tư cách đánh cô ấy!"
Tề Liệt nghe vậy bèn ngưng cười.
Một lúc lâu sau, cậu ta chợt cười phá lên: "Cái gì? Cái gì vậy? Làm như tôi bắt nạt người khác không bằng, tôi chỉ nói ý kiến cá nhân thôi, đâu có muốn ra tay thật, tổng giám đốc Phó kích động quá rồi đó. Tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, sẽ biết cách truyền cảm xúc vào vai diễn, cho dù dùng góc quay thì cũng sẽ diễn thật tốt."
Tề Liệt cười trả lời.
Nghe vậy, Phó Dần Tắc đang bị Đường Ninh kéo tay áo, nhìn Tề Liệt chằm chằm rồi đi ra ngoài.
"Action!"
Đạo diễn thấy cuối cùng bầu không khí cũng khá hơn, vội vàng kêu bắt đầu.
Nhưng không ngờ Tề Liệt thoại rất hay, có điều lúc dùng lực tay, Đường Ninh nương theo đó bất ngờ ngã sang bên, đồ vật đổ xuống, các mảnh vỡ làm đứt tay cô.
Phó Dần Tắc đứng đó không xa, thấy vậy vội lao đến.
Đám người đạo diễn chậm hơn anh ta một bước, cũng đến xem.
Thật là quá đáng!
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người lúc đó!
"Tôi..."
Tề Liệt kinh hãi nhìn Đường Ninh đang ngã dưới đất, mắt ửng đỏ đầy uất ức nhìn cậu ta, lầm bầm giải thích: "Tôi vốn dĩ không đụng vào cô ta..."
"Anh nói nhảm nhí cái gì vậy? Không đụng thì cô ấy tự té bay ra ngoài hả?"
Một nhân viên của đoàn chướng mắt lên tiếng.
"Tôi không đụng cô ta thật mà!"
Tề Liệt cảm thấy cực kỳ oan ức, cậu ta có đụng hay không bản thân cậu ta còn không biết sao? Không ngờ cô gái này lại tự ngã gục ra đó, làm người ngoài đổ thừa cậu ta.
"Thật ra... thật ra vấn đề là ở tôi, không liên quan đến gì anh Tề..."
Đường Ninh hoàn hồn, vội vàng nhỏ giọng giải thích, nhưng nhân lúc không ai nhìn thấy, cô lại lén lè lưỡi với Tề Liệt.
Muốn đánh tôi hả, tôi cố ý đó!
"A a a a, Đường Bảo, độ thiện cảm của Tề Liệt lại giảm rồi kìa!"
Độ thiện cảm hiện tại của Tề Liệt: -70, -71, -72...
Hạ xuống liên tục!
Đối phó với mấy tên cặn bã thế này không phải ai cũng giống ai, không phải đối phó với cặn bã nào cũng cần tỏ ra yếu đuối mềm mỏng, ánh mặt trời dịu dàng. Một kẻ rẻ tiền như Tề Liệt thì cần phải dập cho tơi tả rồi mới sửa lại.
Dĩ nhiên, Đường Ninh còn lâu mới nói cô muốn chơi xỏ cậu ta!
Thù dai.gif
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT