Đúng như Đường Ninh dự đoán, chưa cần chờ đến hai ngày, sau khi xe Phó Dần Tắc vừa đưa Đường Ninh về, vừa chạy đến cửa biệt thự nhà mình thì điện thoại reo lên.
Cầm điện thoại, khoảnh khắc nhìn tên hiển thị trên điện thoại, ánh mắt Phó Dần Tắc thoáng hiện vẻ nghiền ngẫm, nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
Trợ lý của Diệp Hy ở đầu dây bên kia dùng hết sức diễn xuất non nớt của mình, hoảng hốt nói chị Hy nhà mình vì tâm trạng không tốt mà hôm nay bất cẩn rơi từ dây thép treo xuống đất, trật khớp chân, hy vọng anh ta đến thăm cô ta chút.
Khoé môi Phó Dần Tắc khẽ nhếch lên, vẻ nghiền ngẫm trên mặt ngày càng hiện rõ.
Nhưng ngay cả thuận theo lời trợ lý này rồi hỏi xem tại sao Diệp Hy lại hốt hoảng khiến mình bị thương mà anh ta cũng chẳng buồn làm, chỉ đơn giản vì anh ta quen quá rồi, quen đến mức phát chán từ lâu, thậm chí còn chẳng thèm dông dài mà nói thẳng một câu: “Ừ, tôi biết rồi, mai tôi qua.” Sau đó cúp điện thoại luôn.
Bên này Phó Dần Tắc vừa cúp điện thoại, Diệp Hy ở bên kia nhìn chằm chằm trợ lý của mình, vừa thấy trợ lý gật đầu là lập tức hài lòng cười rộ lên, thậm chí cái chân đang bị băng bó kín mít cũng không còn cảm thấy đau nữa.
Cô ta biết ngay mà, Dần Tắc vẫn đau lòng cho cô ta, còn cái ả Lục Hoàn Hoan gì đó kia sao có thể so sánh với cô ta được chứ. Cũng chỉ trẻ hơn cô ta một chút thôi, chắc chắn chưa tới một tháng, Dần Tắc sẽ quên ả kia ngay thôi, hứ.
Không ai thích hợp đứng bên Phó Dần Tắc hơn cô ta.
Vừa mới nghĩ đến đây, hai người trong phòng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, lẫn trong đó là giọng nói quan tâm hỏi han của Phó Nguyên Khải: “Chị Diệp Hy, em vào được không? Em mang theo ít thuốc và đồ ăn đây, chị còn muốn gì nữa không.”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Diệp Hy khẽ nhíu mày, ánh mắt chuyển qua ra hiệu cho trợ lý, sau đó lập tức nằm xuống quay lưng về phía cửa phòng.
Thấy thế, trợ lý ngầm hiểu bước nhanh đến trước cửa, tay chân nhẹ nhàng mở một khe nhỏ. Nhìn ra ngoài thì thấy người đàn ông được truyền thông gọi là ‘nam thần trong mộng của ba trăm triệu nữ nhân’ đang mang vẻ mặt lo lắng.
Trong lòng thầm thở dài, phải công nhận Diệp Hy nhà mình đúng là cuốn hút thật! Một tổng giám đốc Phó thì thôi đi, nay còn có lưu lượng đang hot có nhiều thiếu nữ hâm mộ là Phó Nguyên Khải cũng thâm tình không dứt với chị ấy, thậm chí còn vì chị ấy mà tự hạ thù lao đi đóng vai nam thứ như bây giờ. Còn chưa hết, cô ấy còn thấy tiểu thiên vương trong giới sáng tác được mời đến đóng vai phụ cũng có thái độ hoàn toàn không bình thường với chị ấy. Thậm chí còn chủ động sáng tác nhạc mở đầu và kết thúc của bộ phim võ hiệp điện ảnh này. Nghe đâu bởi vì hợp tác vui vẻ ở bộ phim trước rồi nên lúc bộ phim này bắt đầu khởi quay còn cố tình bảo người đại diện tới xin một chân diễn viên khách mời trong đoàn nữa cơ mà!
Nếu như câu chuyện của bọn họ mà ở trong phim truyền hình, trợ lý cảm thấy Diệp Hy nhà mình hoàn toàn xứng đáng là nữ chính!
Nghĩ xong mấy thứ vẩn vơ này xong, trợ lý mới nhìn sang người đàn ông trước mắt, nhỏ giọng nói: “Anh Phó, chân chị Hy đau cả nửa buổi trời rồi, vừa mới ngủ xong, nếu anh có thứ gì muốn đưa thì cứ đưa luôn cho em đi, tới khi chị Hy dậy thì em sẽ đưa lại cho chị ấy!”
Trợ lý nói dối bon miệng như vậy cũng là vì cô ấy đã trải qua chuyện thế này nhiều lần lắm rồi. Ban đầu còn thấy thấp thỏm trong lòng, giờ thì đã có thể trợn mắt nói dối, đều là từ từ rèn luyện ra được. Dù sao chỉ cần tổng giám đốc Phó tới là Diệp Hy lập tức ngó lơ Phó Nguyên Khải ngay, còn cô ấy thì phải tìm đủ loại cớ để giúp cô ta lấp liếm. Đã thành thói quen cả rồi.
Còn Phó Nguyên khải ở đối diện cô ấy cũng chẳng ngoài dự đoán, vừa nghe cô ấy nói Diệp Hy ngủ rồi thì đã vội vàng nhét đồ vào tay cô ấy.
“Ngủ rồi thì tốt, tôi đặt đồ ở đây, tôi đi trước nhé, lát nữa chị Diệp Hy tỉnh lại, cô nói với chị ấy tôi đã tới là được.”
“Vâng, anh Phó, em biết rồi, anh đi làm việc đi.”
Trợ lý lễ phép nhận đồ, sau đó đòng cửa lại ngay.
Chỉ còn lại Phó Nguyên Khải buồn bã, mất mát nhìn cửa phòng một lúc lâu mới từ từ quay đi.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Diệp Hy đang nằm trên giường mới mở mắt ra.
“Chị Hy, mấy thứ này…”
Trợ lý dò hỏi.
Diệp Hy liếc nhìn một cái rồi lại hờ hững thu mắt về: “Thuốc thì cô để đại ở chỗ nào đấy đi, còn đồ ăn thì cô lấy mà ăn, đều là mấy món calo cao, tôi không thèm!”
“Vâng!”
Lúc này, Phó Nguyên Khải vừa đi không xa thì điện thoại trong túi vang lên.
Mở ra thì thấy…
Đường Ninh: Nguyên Bảo, Nguyên Bảo à, anh nói về nhà sẽ gọi điện cho em mà, em cũng đợi một ngày một đêm rồi mà vẫn không nhận được cuộc gọi từ anh.
Đường Ninh: Có phải bận quá nên quên mất rồi không? Em biết ngay là anh hay quên mà! Lần sau không được thế nữa đâu nha!
Đường Ninh: Anh cũng biết em lo lắng cho anh mà, nhưng em sợ anh không giữ điện thoại nên không dám gửi wechat cho anh, sợ người khác nhìn thấy thì anh sẽ bị ảnh hưởng! Mà giờ em thấy cũng đến giờ cơm rồi nên em mới dám gửi wechat cho anh.
Đường Ninh: Anh ăn cơm chưa? Đóng phim có mệt lắm không?
Đường Ninh: Em muốn mình được như Doraemon vậy, có cửa thần kỳ, vậy thì em có thể xuất hiện bên cạnh bất cứ lúc nào rồi!
Vừa thấy tin nhắn WeChat này, Phó Nguyên Khải hoàn toàn không chú ý nụ cười dịu dàng bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.
Nguyên Bảo: Anh xin lỗi, lại quên gọi điện báo bình an cho em rồi. Anh vẫn chưa ăn cơm, quay phim ổn lắm, chỉ mỗi việc đạo diễn hơi gắt thôi. Cánh cửa thần kỳ thì không có rồi, nhưng nếu có thời gian anh sẽ về với em, nhớ ăn đủ bữa đấy.
Đường Ninh: Anh chưa ăn cơm à, vậy thì đừng nhắn tin với em nữa, mau đi ăn cơm nhanh lên. Em nhớ hình như anh đang quay phim võ hiệp, chắc chắn có rất nhiều cảnh đánh đấm, nhớ ăn nhiều một chút đấy nha, nhỡ đến lúc quay lại không có sức! Thôi em không làm phiền anh nữa, anh mau đi ăn cơm đi! Em chờ anh về!
Gửi xong tin wechat, Đường Ninh đang định tắt cửa sổ trò chuyện của hai người thì điện thoại bỗng vang lên.
Vừa thấy số điện thoại phía trên, Đường Ninh lập tức nhướng mày.
54088 cũng thò đầu nhìn qua.
Nữa rồi, lại là dãy số nó không biết!
Có trời mới biết Đường Bảo nhà nó lấy số điện thoại này ra từ góc nào, còn liên hệ với chủ nhân của số điện thoại nữa chứ.
Đường Ninh cũng không biết nội tâm 54088 lại đang suy nghĩ nhiều đến vậy. Cuộc gọi vừa kết nối, giọng cô lập tức nhiệt tình hẳn lên: “Alo, là đàn chị ạ? Đúng rồi, là em đây. Chuyện lần trước em nhờ chị có tiến triển rồi à? Cảm ơn đàn chị, cảm ơn chị nhiều lắm! Em biết rồi, vâng, may mà có đàn chị! Chị lợi hại thật đấy, em tìm tới biết bao nhiêu người rồi, không ngờ cuối cùng chị lại giúp em! Lúc trước còn có người nói chị không thích em nữa chứ, bọn họ hoàn toàn không biết đàn chị tốt tới cỡ nào! Vâng, em biết mà, em tới ngay đây! Vâng, đàn chị, khi nào có dịp em mời chị ăn một bữa nha!”
Nói xong, Đường Ninh liền cúp điện thoại, giọng nói cảm kích mừng rỡ vừa rồi cũng im bặt.
Dù đã chứng kiến bao nhiêu lần thì 54088 vẫn luôn kinh ngạc trước khả năng diễn xuất biến hóa khôn lường của Đường Bảo.
“Đường Bảo, Đường Bảo, ai vừa gọi tới đấy? Rồi chúng ta chuẩn bị đi đâu à?”
54088 vội tới dò hỏi.
“Đi đâu à? Dĩ nhiên là đi làm thế thân của Diệp Hy rồi!”
Cô nóng lòng muốn gặp cao thủ nuôi cá, cuối cùng đứng trên đỉnh nhân sinh này từ lâu rồi! Cũng không biết cô ta đỡ nổi mấy đòn của cô đây!
Còn người vừa nãy…
Chính là cô cựu hoa khôi của Học viện Điện ảnh Kinh Đô lớn hơn cô 2 tuổi. Nghe nói lúc Đường Ninh nhập học đoạt mất danh tiếng hoa khôi của cô ta nên cô ta còn nghiến răng căm hận cô một khoảng thời gian dài. Bây giờ cô ta đang đóng vai nữ phụ hai trong phim của Diệp Hy, Đường Ninh lại nói với cô ta tự nguyện đi làm thế thân. Nữ phụ hai với thế thân phải nói là khác nhau một trời một vực. Cơ hội giẫm đạp Đường Ninh tốt như thế, dĩ nhiên cô ta phải sắp xếp giúp Đường Ninh rồi.
Vốn dĩ Đường Ninh có thể làm giống nguyên chủ, nộp CV cho đoàn phim. Nhưng giờ cô xuyên không tới đây, nếu như vì hiệu ứng cánh bướm nào đó mà ngay cả đoàn làm phim cô cũng không vào được thì kế hoạch tiếp theo của cô phải thực hiện thế nào đây! Còn nguyên nhân thứ hai nữa là vì làm cách này quá chậm, chờ tới khi cô vào được đoàn làm phim thì rau cỏ gì cũng lạnh ngắt luôn rồi.
Giờ có sự giúp đỡ như vậy, cô đã thuận lợi vào được đoàn phim “Kiếm Trường Sinh” của Diệp Hy bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhìn cô gái nhỏ nóng lòng muốn giẫm đạp đối xử khi xưa của mình thật đáng yêu làm sao!
Đường Ninh cười khẽ.
Ngày hôm sau, chạng vạng tối.
Đường Ninh xách túi lớn túi nhỏ bước xuống xe taxi. Nhìn trung tâm sản xuất phim điện ảnh và truyền hình Hoành Thành trước mắt, hít sâu một hơi, còn chưa kịp thở ra.
Thì trước mặt bất chợt xuất hiện cả đám thiếu nữ ùn ùn kéo tới, tay cầm băng rôn miệng gào thét không ngừng.
“Tề Liệt, Tề Liệt tới kìa! A a a a!”
“Chồng yêu nhìn em này, chồng ơi em ở đây!”
“Chồng ơi mau cưới em đi!”
“Mẹ yêu con lắm!”
…
Đủ kiểu la hét vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Thậm chí Đường Ninh còn kinh ngạc phát hiện trong nhóm người đó có cả con trai, khẩu âm vùng Sơn Đông đặc sệt, mạnh mẽ kêu "chồng ơi cưới em” còn lớn hơn những người khác.
Đường Ninh đứng đó nghe được mà suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ngay sau đó, nụ cười bên môi cô dần biến thành hứng thú và kinh ngạc.
Hệ thống của ta, nhìn đi kìa, xem ta vừa thấy gì nào.
Cô nhìn thấy người đàn ông vừa mới bước xuống từ xe bảo mẫu, đeo kính râm đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ đôi môi mỏng phớt hồng cùng đường cằm sắc lẹm, lúc này trên đỉnh đầu người đó đang xuất hiện mấy hàng chữ màu đỏ nổi bật.
Tề Liệt.
Hệ thống đánh giá: 92.
Độ thiện cảm: 0
Lại thêm một người!
Đúng lúc này, có vẻ Tề Liệt ở trong xe đã bước xuống nên fan hâm mộ ban đầu đang ầm ĩ bỗng chốc như dầu nóng tràn khỏi chảo, điên cuồng chen chúc đi lên.
Một đám người chen chúc không ngừng đến chỗ Tề Liệt.
Ngay cả Đường Ninh kéo hành lý đứng một bên cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng đám đông chen chúc hoàn toàn mặc kệ có đụng phải người qua đường hay không, đẩy một cái khiến Đường Ninh đứng không vững, không tự chủ được mà ngã về phía rệ cỏ bên cạnh.
“Đường Bảo!”
54088 vội gọi một tiếng, đang chuẩn bị dùng lực lượng của hệ thống.
Thì ngay giây tiếp theo, Đường Ninh sắp ngã sõng soài thì cổ tay cô chợt bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, kéo phắt qua.
“Sao không cẩn thận thế, nơi này nhiều người mà không biết tránh sao?”
Người đàn ông mỉm cười nói nhỏ bên tai cô.
Đường Ninh quay đầu lại, khuôn mặt kinh ngạc.
“Anh Phó, sao lại là anh? Sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới có chút việc, còn cô, sao cô lại ở đây?”
“Tôi tới gặp bạn trai… ôi chết rồi, không được nói.” Lanh mồm lanh miệng nói ra, Đường Ninh muốn che miệng đã không kịp nữa rồi.
Tôi đang cố ý đấy.
“Anh coi như chưa nghe thấy có được không, anh Phó…”
Đường Ninh vội cầu xin.
Cô tới đây gặp bạn trai, bạn trai cô họ Phó.
Chỉ cần hai thông tin này, trong đầu Phó Dần Tắc nhanh chóng xuất hiện một cái tên.
Dù sao trong giới giải trí, nam minh tinh họ Phó cũng không nhiều!
Thú vị rồi đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT