Tuy ngày hôm trước mưa cả một đêm không tạnh nhưng ngày thứ hai vẫn tran hòa ánh nắng báo hiệu một ngày thời tiết đẹp.

Lúc này Đường Ninh đang đứng trước cửa trung tâm mua sắm Đế Đô, ánh nắng ấm áp chiếu trên người khiến tâm trạng của cô cũng vui vẻ hơn.

54088 lại vô cùng khó hiểu, bay lên bay xuống bên cạnh Đường Ninh, thắc mắc: “Đường Bảo, Đường Bảo, chúng ta tới đây làm gì?”

Có bài học hôm trước nên nó đã xem đi xem lại rất nhiều lần tình tiết cốt truyện gốc, nhưng vẫn không hiểu được tại sao ký chủ nhà mình lại xuất hiện ở trước cửa trung tâm mua sắm lớn nhất Đế Đô chuyên bán những sản phẩm xa xỉ này làm gì. Nguyên chủ trước giờ luôn có tính cách yêu anh ấy là phải tỉ mỉ tính toán cho anh ấy, cho dù Phó Nguyên Khải có chuyển bao nhiêu tiền vào thẻ cho, cô ấy vẫn không tiêu đến, chỉ cặm cụi để đó tiết kiệm rồi ngây thơ tính toán cho cuộc sống sau này của hai người.

Hơn thế nữa, sau này khi tiền Phó Nguyên Khải gửi càng ngày càng nhiều, cô ấy còn lấy lý do không thiếu tiền để từ chối nhận nên chiếc thẻ của cô ấy cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, có đến đây mua hàng hiệu xa xỉ chắc chắn cũng không mua được bao nhiêu mà còn sụp đổ thiết lập nhân cách của nguyên chủ.

Nhưng nó cảm thấy Đường Bảo làm việc gì cũng có lý do của cô, chắc chắn không chỉ đơn giản cô muốn đến đây mua hàng hiệu đâu.

Niềm tin của 54088 đầy ắp.

Đường Ninh nhìn dáng vẻ mặc kệ hết thảy chỉ cần mình có ô dù lớn là nằm không cũng thắng lợi của hệ thống nhỏ mà không khỏi cười thành tiếng, nhưng vì ngại đang ở ngoài không tiện búng trán nó nên cô chỉ cười xong bèn cất bước đi vào trong trung tâm mua sắm.

Vừa vào trong, cô đã đi thẳng đến cửa hàng bán đồ công sở bình ổn giá để thử một bộ trong đó rồi trả tiền mua luôn.

Dù sao cô cũng học đến năm thứ tư đại học, sắp phải tốt nghiệp tới nơi rồi mà, cho dù đi phỏng vấn ở đâu cũng không thể thiếu một bộ đồ công sở lịch sự được, hơn nữa giai đoạn hiện giờ cô còn chưa quyết định rốt cuộc nên tiến vào giới giải trí hay tìm một công việc ổn định đây!

Mua xong quần áo, Đường Ninh bèn xuống tầng dưới đi dạo ngắm nghía rồi dừng lại trước cửa một cửa hàng bán đồ dự tiệc đặt thiết kế, sau đó kinh ngạc ngắm nhìn bộ váy dự tiệc màu tím sen đẹp đến quá đáng, không biết nhà thiết kế sử dụng chất liệu vải gì mà tà váy sa như sóng nước nhẹ nhàng thanh thoát, đường may trước ngực kín đáo, nhưng sau lưng lại cắt khoét gợi cảm, trên bờ vai còn đính tua đá quý.

Phải công nhận thiết kế này thực sự huyền ảo, rất thu hút người khác.

Nhưng còn chưa ngắm được bao lâu, bỗng có người vỗ nhẹ lên vai cô, vừa quay đầu lại cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ công sở màu đen đang mỉm cười tươi tắn: “Chào cô.”

“Ừm… xin chào.”

Đường Ninh có chút ngỡ ngàng gật đầu với người đối diện.

“Chào cô, tôi thấy cô ngắm chiếc váy kia của cửa hàng chúng tôi rất lâu rồi, cô có muốn thử mặc nó giúp chúng tôi không? Cô rất xinh đẹp, tôi tin nếu cô mặc chiếc váy của cửa hàng chúng tôi chắc chắn sẽ càng đẹp hơn. Đương nhiên cô thử váy cho chúng tôi sẽ không phải không công đâu, đến lúc đó chúng tôi sẽ tặng một phần quà nhỏ cho cô.”

Người phụ nữ nói chuyện vô cùng lịch sự, nhưng phải biết là cửa hàng này là một thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, có rất nhiều người trong giới giải trí đều chủ động tìm đến họ để đặt thiết kế lễ phục, cửa hàng của họ còn được mở ở một nơi tấc đất tấc vàng thế này, lừa người như thế sao mà lừa được.

Cách làm của người này trực tiếp quá, thực sự đang coi cô là nữ sinh đại học ngây thơ không hiểu gì cả nên nghĩ ra được cả cách gọi cô vào thử đồ à? Đến cả cách thử đồ có quà tặng cũng nghĩ ra được luôn. Cũng may mà cô cũng xinh đẹp thật.

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế nhưng trên mặt Đường Ninh vẫn tỏ vẻ mừng rỡ ngạc nhiên: “Tôi… tôi sao? Thực sự có thể sao?”

“Mời cô vào.”

Người phụ nữ có vẻ như là cửa hàng trưởng mỉm cười mở cửa, làm động tác tay mời cô vào.

Đường Ninh thấy vậy bèn siết nắm tay rồi mỉm cười đi vào cửa hàng.

Quần áo ở đây cực kỳ đắt, Đường Ninh có thể chắc chắn đá đính trên bộ lễ phục kia trăm phần trăm đều là đá quý thật. Càng khỏi nói tới chất liệu váy, nghe nói trước kia thương hiệu này chuyên cung cấp trang phục cho hoàng gia Anh, cho nên bộ váy này của cô sau khi được hai nhân viên cửa hàng giúp đỡ mới mặc xong.

Để hợp với bộ lễ phục này, mái tóc vốn đang buông dài của cô được một nhân viên búi lên một nửa, còn một nửa còn lại vẫn buông dài xuống cổ như cũ.

Đợi Đường Ninh ra khỏi phòng thay đồ nhìn ngắm mình trong gương, hơi nghiêng người, tự lẩm bẩm hỏi: “Đẹp thật sao?”

“Đẹp, rất xinh!”

Giọng nói đàn ông xa lạ lại quen thuộc bỗng vang lên không xa phía sau cô.

Đường Ninh quay phắt đầu ngạc nhiên nhìn Phó Dần Tắc đang đứng sau cách cô không xa.

Cũng lúc này cô mới phát hiện ra cửa hàng trưởng và nhân viên cửa hàng vẫn đứng quanh cô không biết đã bí mật lui ra từ khi nào, bây giờ hoàn toàn không thấy họ đâu nữa.

“Sao lại là anh?”

Ngạc nhiên giây lát, Đường Ninh gấp gáp hỏi.

“Vốn tôi đang ở đây mà, sau đó cô Đường mới đến.”

“Vậy sao? Nhưng đây là cửa hàng bán đồ nữ…”

Đường Ninh nhìn khắp xung quanh.

“Tôi lấy quần áo giúp mẹ tôi. Lẽ nào cô cho rằng tôi đi cùng ai đó tới đây sao?”

Người đàn ông vẫn ung dung nói.

Thật ấy à? Anh nghĩ sao tôi lại biết anh ở đây? Còn không phải vì nhìn thấy trong tình tiết cốt truyện tin anh đưa niềm vui mới của anh đến đây mua quần áo để Diệp Hy nửa đêm say rượu suy sụp gào khóc bên đường, nên tôi mới cố tình đến đây tìm anh đấy, bây giờ anh lại nói với tôi không đi cùng ai tới đây.

Chậc.

Xem ra tôi thành người tốt làm việc tốt rồi, ít nhất cô tiểu hoa đán họ Diệp kia không cần nửa đêm say rượu gào khóc nữa.

Trong lòng Đường Ninh vui như mở cờ, nhưng trên mặt lại vội vàng vẫy tay, nói: “Không phải, không phải, tôi chỉ cảm thấy anh xuất hiện ở nơi này có chút kỳ lạ thôi. Còn nữa, lần trước sau khi va phải anh có khiến anh làm sao không? Lần đầu biểu diễn nên tôi đi vội quá, sau đó tôi ở trên xe bus nhìn thấy anh rồi nhưng tiếc là chú lái xe nói dừng đèn đỏ không cho phép hành khách xuống xe, cho nên tôi mới… Hôm nay có duyên gặp anh vẫn nên chính thức xin lỗi anh…”

“Cô có thành ý như vậy, chi bằng mời tôi ăn một bữa cơm đi?”

Người đàn ông đi về phía trước hai bước, mỉm cười nói.

“Hả?”

Đường Ninh vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, sau đó cũng cười lại với anh ta, gật đầu nói: “ Đúng, nên mời, tôi nên mời anh ăn bữa cơm. Vậy… hôm nay anh có thời gian không?”

Phó Dần Tắc khẽ gật đầu.

“Vậy… vậy anh đợi tôi một lát, tôi đổi bộ váy trên người này đã, xong ngay thôi.”

Đường Ninh vội vàng nói.

“Không vội đâu.”

Anh ta ra hiệu dấu tay mời với cô.

Đợi cô thay xong quần áo, nữ cửa hàng trưởng lúc đầu mời cô vào thử đồ quả nhiên đưa cho cô một món quà nhỏ là một chiếc khăn lụa đặt thiết kế.

Đường Ninh nói lời cảm ơn xong bèn xách quần áo của mình cùng chiếc khăn lụa được tặng đi theo Phó Dần Tắc ra ngoài.

Cô vừa đi vừa hỏi: “Anh muốn ăn gì? Thực ra tôi không hay tới đây lắm, anh có thể tự quyết định mình muốn ăn gì.”

“Vậy chúng ta lên xe đi.”

Đường Ninh trợn trừng mắt nhìn anh ta mở cửa chiếc xe Rolls Royce đang đỗ bên cạnh cửa hàng, hít nhẹ một hơi, nói lời cảm ơn xong mới ngồi lên ghế phó lái.

Sau đó dọc đường đi Phó Dần Tắc bèn chú ý đến dáng vẻ cô bé như lớp trưởng có thành tích học tốt nhất trong lớp khi còn học tiểu học, cô không những ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp mà hai tay còn rất quy củ đặt trên đầu gối của mình, cả đường đi không hề động đậy.

Anh ta nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy mà thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Nói thật là lớn như vậy rồi, tuy cũng từng có nữ sinh cặp với anh ta nhưng anh ta còn chưa từng gặp người nào như cô.

Phó Dần Tắc càng nhìn dáng vẻ mắt không dám liếc của cô thì lại càng buồn cười.

Mà đợi đến khi chiếc xe đến cửa hàng mà anh ta chọn, dáng vẻ rõ ràng kinh ngạc nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của cô càng khiến anh ta buồn cười hơn.

Chắc không phải cô thực sự cho rằng anh ta sẽ để cô mời mình ăn cơm đấy chứ? Sống đến giờ, Phó Dần Tắc chưa từng tiêu tiền của phụ nữ đâu.

Muốn cô mời ăn cơm cũng chỉ là lý do để anh ta tiếp xúc gần hơn với cô thôi, lý do này đã được anh ta nghĩ ra từ khi ngồi trong cửa hàng nhìn thấy cô đứng ngoài cửa kính ngắm bảo vật trưng bày của cửa hàng rồi.

Thậm chí anh ta còn vì thế mà xua tiểu hoa mới “tấn phong” đi cùng mình tới đó đi chỗ khác, rồi bảo cửa hàng trưởng kia chủ động nói lời mời cô vào thử bộ váy quý nhất của cửa hàng.

Phó Dần Tắc vừa nghĩ tới đây liền tiện tay mở cửa nhà hàng: “Mời.”

“Cảm… cảm ơn!”

Phải công nhận Phó Dần Tắc đúng là cao thủ tán gái, cũng là cao thủ nói chuyện, trong lúc nói chuyện với anh ta, cảm xúc quẫn bách khi vừa vào nhà hàng cao cấp và cảm xúc xoắn xuýt vì sắp phải tiêu tốn khoản tiền lớn mời khách của Đường Ninh rất nhanh đã biến mất, cả người cô dần dần thả lỏng và bắt đầu hưởng thụ bầu không khí cũng như món ăn ngon ở đây.

“Ồ, ngon thật đấy.”

Khi cô vừa nếm món ăn ngon của nhà hàng món Pháp này, Phó Dần Tắc kinh ngạc ngắm nhìn vẻ bừng sáng trong ánh mắt cô gái trước mặt anh ta, đôi mắt ấy thậm chí còn tỏa sáng động lòng người hơn ánh nắng ngoài cửa hàng kia rất nhiều.

Phó Dần Tắc ngắm nhìn cô đến khi ý cười bên khóe miệng dần thêm đậm, đôi mắt màu đen như mực cũng dịu dàng theo.

“Cô thích là được.”

“Ừm, tôi thích lắm, khung cảnh ở đây cũng rất đẹp, anh biết chọn thật đấy…”

Nói tới đó, Đường Ninh mới như nghĩ đến cái gì bèn lấy khăn ăn bên cạnh lau qua khóe miệng, nói: “Đúng rồi, đến bây giờ tôi còn chưa biết tên của anh, chắc anh đã biết tên của tôi rồi. Tôi là Đường Ninh, chữ Đường trong Hải Đường và Ninh có nghĩa yên bình.”

“Đường Ninh…”

“Tôi họ Phó, tên là Dần Tắc.”

“Phó?” Đường Ninh nhắc lại theo: “Khéo thật đấy, bạn trai của tôi cũng mang họ Phó.”

Phó Dần Tắc nghe xong hơi híp mắt, hỏi lại: “Bạn trai?”

“Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cùng đại học, ở bên nhau được bốn năm rồi, nhưng anh ấy bận việc nên chúng tôi không thường gặp mặt.”

“Vậy à?”

Phó Dần Tắc miết nhẹ ngón tay.

“Ừm, anh ấy làm việc rất vất vả cũng rất mệt, chắc chắn bây giờ cũng còn đang bận việc. Món ăn ở đây ngon, khung cảnh cũng đẹp nữa, lần sau tôi cũng sẽ đưa anh ấy đến đây ăn.”

Nói xong, Đường Ninh mỉm cười vui vẻ như rất mong chờ, sau đó lại cúi đầu tập trung ăn.

Bỗng chốc Phó Dần Tắc cảm thấy nụ cười ấy của cô rất chướng mắt, thậm chí anh ta còn không muốn tiếp tục ăn thức ăn trước mắt nữa. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Tôi ăn no rồi, cô cứ từ từ ăn.”

“Anh còn chưa ăn được bao nhiêu mà!”

Đường Ninh ngạc nhiên nói.

Phó Dần Tắc chỉ cười mà không trả lời.

Có lẽ người có tiền thích ăn uống như thế, Đường Ninh cũng không khuyên thêm, cô chỉ chăm chú ăn sạch hết thức ăn trong đĩa của mình.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Anh cảm thấy khó chịu chứ gì? Khó chịu là đúng rồi, bây giờ anh khó chịu, đợi tới khi sau này anh biết bạn trai tôi là ai, cậu ta đã làm những gì với tôi thì sẽ vô thức đau lòng và thương xót tôi cho xem.

Tôi không tin anh không biết chuyện Diệp Hy kia coi thằng cháu ngoan của anh là quân dự bị đâu.

Trước kia anh không thèm quản là vì không để ý.

Nhưng bây giờ anh biết cậu ta còn có một bạn gái giấu diếm yêu bốn năm, hơn nữa anh còn có rất nhiều lòng hiếu kỳ và mong muốn chinh phục cô bạn gái đó thì sao đây?

Cô không cho rằng Phó Dần Tắc có giới hạn đạo đức gì quá cao, trong tình tiết cốt truyện anh ta có thể chẳng màng tới chuyện Phó Nguyên Khải đau lòng buồn thương mà cuối cùng vẫn chọn kết hôn với Diệp Hy cơ mà, đương nhiên bây giờ anh ta cũng có thể cướp bạn gái không được cháu mình coi trọng về tay!

Đường Ninh cười rạng rỡ.

Đến khi thanh toán, Đường Ninh còn chưa rút tiền, Phó Dần Tắc đã đưa cô ra ngoài.

“Tôi còn chưa trả tiền mà!”

Cô ngạc nhiên nói.

Cô không nói còn không sao, cô vừa nói vậy, Phó Dần Tắc bèn kéo cánh tay cô chạy vội ra ngoài.

Đường Ninh không kịp đề phòng, bất ngờ trợn tròn mắt vẫn muốn quay lại trả tiền nhưng lại không biết lực tay của anh ta mạnh đến thế, kéo thẳng cô chạy luôn vào xe.

“Chúng ta ăn bữa cơm chùa...”

Đường Ninh không dám tin: “Anh làm cái gì thế, tôi có mang theo thẻ mà, nhà hàng này chắc chắn quẹt thẻ được, sao anh lại làm như thế? Nếu mà người ta bắt được chúng ta thì xong chuyện mất, đến lúc đó người trong trường đều biết tôi ra ngoài ăn cơm không trả tiền, anh… anh lái xe đắt tiền như thế sao còn muốn đi ăn cơm chùa chứ…”

Phó Dần Tắc nghe cô nói vậy thì càng thấy buồn cười.

Nhưng chưa cười được mấy tiếng, anh ta đã thấy cô bé cuống quít đến mức phát khóc, sau đó mở cửa xe muốn quay lại.

“Đợi đã, xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ trêu cô chút thôi, thực ra tôi là khách vip của nhà hàng này, người của nhà hàng này quen mặt tôi nên lần nào ăn cơm họ cũng sẽ ghi thanh toán cho tôi rồi, tôi nói để cô mời khách cũng chỉ là đùa cô thôi, cô đừng cuống…”

Phó Dần Tắc vội vàng giải thích.

Cánh tay mở cửa xe của Đường Ninh sững lại, nước mắt vẫn lăn dài trên mặt, hỏi: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, cô xem đi!” Phó Dần Tắc chỉ hướng nhà hàng.

Đường Ninh nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, bèn thấy lúc này cũng không có người từ trong nhà hàng đuổi theo bắt thanh toán, mà hai nhân viên đón khách ngoài cửa thấy hai người cô nhìn về còn mỉm cười vẫy tay lại, thấy thế cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh…”

Người ta mời cô ăn cơm, cô cũng không thể nói nặng lời được, bèn chỉ biết ngồi thừ người ở ghế lái phụ ấm ức một mình.

Đợi đến khi Phó Dần Tắc lái xe đưa về đến cửa nhà, cuối cùng cô mới quay đầu nhìn anh ta, nói: “Bất kể thế nào thì hôm nay vẫn cảm ơn anh mời cơm, nhưng tôi vẫn cảm thấy trò đùa lúc trước của anh có hơi quá đáng, hy vọng sau này anh đừng như vậy nữa. Tôi đến nhà rồi, anh đi đường cẩn thận nhé, cảm ơn anh.”

Nói xong, Đường Ninh mỉm cười cảm ơn Phó Dần Tắc rồi mở cửa bước xuống xe.

“Đợi chút đã!”

“Vâng?”

“Cái này cho cô.”

Phó Dần Tắc bỗng lấy một gói đồ từ ghế sau rồi tự giác nhét luôn vào lòng Đường Ninh đang đứng ngoài xe, sau đó đóng cửa xe lại.

“Đây là…”

Cô nhìn logo tiếng Anh quen thuộc in trên bao bì, đây chẳng phải là bộ lễ phục mà ban ngày cô đã thử đấy sao? Sao có thể…

“Đợi đã!”

Cô vội vàng vỗ lên cửa xe, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe vẫy tay chào mình.

“Ấy, đợi…”

Cô vừa đuổi theo mấy bước, chiếc xe anh ta lái đã chạy xa.

Đường Ninh xách túi đứng yên tại chỗ, chầm chậm, chầm chập nhếch cao khóe môi.

“Bao nhiêu rồi?”

“85 rồi, Đường Bảo, vừa rồi lúc cô nói mình có bạn trai mà ta cứ sợ độ thiện cảm của anh ta sẽ rớt xuống đó, không ngờ ngược lại còn tăng thêm, Đường Bảo! A a a a a!”

Bây giờ 54088 phục cô thật rồi, nó phục sát đất.

Rớt điểm sao? Vậy là mi không biết loại người ích kỷ tự phụ trời sinh như anh ta càng nghe có bạn trai gì đó ngược lại sẽ càng kích thích lòng tranh đoạt đấy!

85 đã gần tới cực hạn Phó Dần Tắc thích rồi, không chừng cả Đường Ninh nguyên chủ và cô gái niềm vui mới mà anh ta xua đi cũng thích tầm 85 điểm ấy thôi!

Trước kia đã nói rồi, chút thích này của anh ta cũng chỉ như trang sức hay quần áo, tiện tay thì tặng gì đó, không hề đáng giá tẹo nào.

Nhưng trên 85 thì chưa chắc, nói không chừng mỗi một điểm còn cần cô phải tính toán tỉ mỉ!

Nghe nói vì mối quan hệ với tiểu hoa mới tấn phong này nên chắc qua hai ngày nữa phía Diệp Hy sẽ gây chuyện gì đó để Phó Dần Tắc đến thăm cô ta. Bộ phim ấy vừa hay là cơ hội tốt, bạn trai tốt Phó Nguyên Khải của cô diễn nam phụ của phim nữa kìa!

Bây giờ đã làm xong công tác chuẩn bị rồi.

Cô cũng nên theo tình tiết cốt truyện, mang chút “bất ngờ” cho Nguyên Bảo bé bỏng của cô thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play