Tiết học đầu tiên của buổi sáng kết thúc, tất cả học sinh nam trong trường cấp ba Kim Thắng đều chưa phục hồi lại tinh thần từ cơn chấn động thị giác về sắc đẹp mà Đường Ninh mang lại. Trên diễn đàn của trường đã tràn ngập ảnh chụp của Đường Ninh, càng ngày càng nhiều người bắt đầu gia nhập vào nhóm bình luận.

Bên này, Doãn Vũ Tình không kìm chế được bản thân, liên tục vào diễn đàn của trường, nhìn những lời ca tụng, khen ngợi của mọi người dành cho Đường Ninh, trong lòng cảm thấy ghen tỵ, cô ta ép bản thân thoát khỏi diễn đàn của trường, tắt điện thoại đi.

Nhưng đúng lúc này, cô ta đột nhiên phát hiện, bạn Đường Ninh mới nhập học kia đi đâu mất rồi, ngay cả… ngay cả A Diệu cũng không thấy đâu nữa. Trong nháy mắt, trong lòng Doãn Vũ Tình dâng lên cảm giác hoảng loạn đến khó tả.

Cô ta không hề nghĩ ngợi gì, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Diệu.

Dường như cùng lúc đó, Giang Diệu đang đứng trên sân thượng của tòa nhà cùng với Đường Ninh, cách lớp vải túi quần, không hề do dự tắt điện thoại của mình đi, lúc này cậu ta mới chuyển ánh mắt nhìn lên mặt Đường Ninh.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Tớ không thể đến à?”

Đường Ninh không hề yếu thế, lập tức nói: “Đối với cậu thì vị hôn thê này không thể gặp ai chứ gì?”

Nghe vậy, Giang Diệu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô.

“Chúng ta đã giải trừ hôn ước từ sớm rồi…”

“Tớ đã đồng ý chưa? Lúc trước khi đính hôn cậu cũng chưa từng hỏi tớ, sống chết đòi đính hôn với tớ, bây giờ giải trừ hôn ước lại không có sự đồng ý của tớ đã muốn giải trừ, Giang Diệu, cậu coi tớ là cái gì hả!”

Hốc mắt Đường Ninh lập tức đỏ hoe.

“Ninh Ninh… Sao cậu còn không hiểu rõ chứ? Từ khi bắt đầu tình cảm tớ dành cho cậu đã không phải là tình yêu nam nữ rồi, đến giờ cũng không phải, nhiều năm trôi qua, tớ vẫn luôn coi cậu như em gái mình. Còn cậu, cũng không phải là cậu thích tớ thật lòng, chỉ là… chỉ là đã qua nhiều năm, bên cạnh cậu ngoại trừ Cận Ngôn thì cũng chỉ có một thằng con trai là tớ, cậu chưa từng tiếp xúc với người con trai nào khác, vì vậy nên cậu mới ngộ nhận tình cảm dành cho tớ là tình yêu. Như vậy là không được, chúng ta không nên sống mơ hồ như thế hết cả một đời!”

Giang Diệu mong có thể thuyết phục được cô.

“Tình yêu giữa người với người không hề giống nhau, lúc không nhìn thấy tớ, cậu sẽ nhớ đến tớ, lúc gặp được tớ rồi thì tim cậu đập loạn nhịp, nhưng đối với cậu, tớ chưa từng nảy sinh cảm giác như vậy…”

“Chưa từng nảy sinh cảm giác này với tớ nhưng lại có thể miêu tả rõ ràng cảm giác này, vậy là cậu đã nảy sinh cảm giác này với cô gái rồi ư? Như vậy mới có thể khẳng định…”

Đường Ninh nghẹn ngào nói, cô chớp mắt, nước mắt tích tụ trong hốc mắt từ lâu lập tức rơi xuống.

“Tớ…”

Giang Diệu siết tay, nghẹn lời không trả lời được,

Hai người đứng đối diện nhau, im lặng rất lâu, gió trên sân thượng thổi vù vù, nhanh chóng thổi khô những giọt nước mặt trên mặt Đường Ninh.

Cũng không biết đã qua bao lâu, giọng nói lạnh như băng của cô mới từ từ vang lên: “Là cô gái trong album ảnh của cậu đúng không? Tớ vừa thấy cô ta và cậu ngồi cùng một bàn.”

Lời Đường Ninh nói chẳng khác nào sấm sét vang lên bên tai Giang Diệu.

Cậu ta nhìn Đường Ninh với vẻ không thể tin được.

Không ngờ Đường Ninh lại nhìn thẳng cậu ta, mỉm cười nói: “Phản ứng của cậu đã nói cho tớ biết là tớ đoán đúng rồi, đúng là cô ta!”

“Không…”

“Cậu đừng phủ nhận vội. Thực ra lúc trước, sau khi nhìn thấy ảnh của cô ta trong điện thoại của cậu, tớ đã bắt đầu nghi ngờ giới tính của cô ta rồi, không ngờ… cậu lại thật sự thích một cô gái giả trai đến học ở trường Kim Thắng… Ha, ha ha ha, đúng là buồn cười!”

Đường Ninh phì cười hai tiếng.

Sau đó trong mắt cô hiện lên vẻ khiêu khích, nhìn thẳng về phía Giang Diệu: “Cậu nói xem… Nếu tớ để lộ thân phận thật sự của cô ta thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Đường Ninh!”

Giang Diệu tiến lên vài bước, kéo cổ tay cô lại, dùng sức rất lớn, dường như muốn bóp nát cổ tay Đường Ninh.

Nhưng cô cứ như thể không hề cảm thấy đau đớn tẹo nào, ngẩng đầu lên, cả người ép về phía Giang Diệu.

“Làm sao thế? Khó chịu à? Không nỡ hả? Xem ra cậu thật sự rất thích cô ta… Nhưng tớ không thấy cô ta tốt hơn tớ ở điểm nào cả, da không trắng bằng tớ, mặt còn to hơn mặt tớ, tóc không đen như tóc tớ, mắt cũng nhỏ hơn mắt tớ, xem cách nói chuyện của hai người, gia thế, thành tích của cô ta càng không thể lấy ra khoe, cậu thích cô ta ở điểm nào chứ? Cũng không thể nào nói là cậu thích cô ta vì cô ta xấu được chứ? Nếu vậy thật thì gu cậu mặn quá đấy…”

Đường Ninh nói với vẻ mặt châm chọc.

“Cậu…”

Giang Diệu vừa định lên tiếng nói gì đó, Đường Ninh đã đi trước một bước, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ba tháng.”

“Cái…gì…”

Mạch suy nghĩ của Đường Ninh nhảy cóc khiến Giang Diệu không kịp phản ứng lại.

“Tớ sẽ không nói thân phận nữ giả nam của cô gái mà cậu thích ra, coi như là trao đổi, cậu sẽ qua lại với tớ trong ba tháng, nếu sau ba tháng, cậu xác định mình vẫn còn... thích cô gái kia, vậy tớ sẽ rút lui, cũng chủ động yêu cầu ba tớ giải trừ hôn ước giữa hai người chúng ta!”

Đường Ninh nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Cậu điên rồi… Tại sao cậu lại nghĩ ra yêu cầu hoang đường như thế! Tớ không đồng ý được!”

Giang Diệu buông cổ tay Đường Ninh ra, nhấc chân đi xuống tầng.

“Tớ đã đọc được nội dung cuộc trò chuyện trong wechat của hai người rồi, bây giờ hai người cũng chưa nói yêu nhau, vẫn đang ở trong giai đoạn mập mờ, đúng chứ? Nếu thích một cô gái thì nên xử lý cho gọn gàng tất cả những người trước đây của mình đi, sau đó ở cùng cô ấy, đó mới là biểu hiện của một thằng con trai có trách nhiệm. Hay là cậu hy vọng bây giờ tớ đi tìm cô gái tên là Doãn Vũ Tình kia, nói cho cô ta biết tớ là vị hôn thê của cậu, bảo cô ta cách xa cậu một chút!”

“Cậu…”

Giang Diệu quay phắt đầu lại.

“Thời gian ba tháng ngắn lắm, hay là cậu đang lo lắng trong ba tháng này, cậu sẽ quên mất người kia, sẽ yêu tớ một lần nữa?”

“Không có chuyện đó đâu!”

Giang Diệu tuyên bố hùng hồn.

Nghe vậy, Đường Ninh im lặng một lát, tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, để lại mấy dấu ấn hình trăng non.

“Vậy thì… chẳng phải đã ổn rồi sao, nếu cậu khẳng định tình cảm mình dành cho cô ấy không thay đổi thì có ba tháng này hay không cũng đâu có gì khác biệt? Đến lúc đó, cậu còn thoát được một vị hôn thê dây dưa không ngừng, có thể ở bên cô gái mình yêu, cớ sao lại không làm chứ?”

Đường Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Giang Diệu, nói thẳng.

Ánh sáng trong mắt cô chói lóa, nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt cả người cậu ta, hầu như không còn gì nữa.

Giang Diệu vô thức tránh ánh mắt cô, sau đó lại siết chặt tay.

Mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên bên tai hai người, giọng nói của cậu ta mới từ từ vang lên: “Được, đến lúc đó, hy vọng cậu sẽ giữ lời hứa!”

Nói xong, Giang Diệu không hề do dự, đẩy cánh cửa trước mặt ra, đi thẳng xuống tầng.

Đợi đến khi cả người cậu ta biến mất khỏi tầm mắt của mình, nước mắt của Đường Ninh lập tức tuôn trào.

Nhưng trong lòng cô lại phì cười khiến 54088 tưởng rằng cô bị làm sao, vội vàng thấp giọng hỏi thăm bên tai cô.

“Đường Bảo, Đường Bảo, cô làm sao thế?

“Không sao cả, chỉ là ta đột nhiên phát hiện một trò hay thôi!”

Cô vừa nhìn thấy ngay lúc Giang Diệu vừa đẩy cửa ra, cô thấy ở chỗ cầu thang chợt lóe lên một bảng tên màu tím.

Bên trên đó có viết…

Mục Thịnh.

Hệ thống đánh giá: 99.

Độ thiện cảm hiện tại: 0.

Đây cũng là lý do tại sao trước khi Giang Diệu rời đi, cô còn phải rơi nước mắt.

Chỉ có điều, âm thầm khóc là không được rồi, rất nhanh sau đó, Đường Ninh đã ngồi thụp xuống, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, ỷ vào xung quanh ‘không có ai’, cô càng khóc to hơn, càng khóc càng tuyệt vọng.

Cô chỉ là một cô gái xinh đẹp vừa mới bị vị hôn phu vứt bỏ, cố gắng giãy dụa trong tuyệt vọng lần cuối mà thôi. Sau khi đám người rời đi, tất cả sự gắng gượng đều sụp đổ, sau đó hoàn toàn để lộ sự yếu ớt không chịu nổi của bản thân.

Cô cực kỳ yêu thích kiểu thiết lập nhân vật vừa đáng thương lại vừa đáng yêu thế này.

Cũng không biết mình khóc bao lâu, Đường Ninh cảm thấy hai chân ngồi xổm của mình đã tê rần, lúc này cô mới từ từ đứng lên, sau đó, cô dùng sức lau nước mắt trên mặt, chạy xuống tầng, nhưng không ngờ ở vị trí cửa ra vào, cô trực tiếp va vào ngực một chàng trai mặc áo khoác trắng, đeo mắt kính gọng vàng vô cùng đẹp trai, cái mũi của cô bị va mạnh, hơi đau nhức.

Lúc này cô mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc để người kia nhìn thấy hai con mắt vẫn còn đỏ ửng vì khóc của cô.

Đường Ninh bị giật mình, sau khi nhỏ giọng nói xin lỗi, cô lập tức chạy ngang qua bên cạnh người kia, đi xuống tầng.

Chỉ để lại Mục Thịnh đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng đang rời đi kia, ánh mắt không khỏi nheo lại.

Đúng thế, anh ta đã biết cái tên Giang Diệu mà Doãn Vũ Tình thích kia có một người bạn gái, hơn nữa anh ta còn lấy được tin tức, hôm nay người bạn gái kia của cậu ta sẽ đến trường cấp ba nam sinh Kim Thắng, dù sao phòng y tế cũng không có việc gì, anh ta đặc biệt đến đây để nhìn xem vị tình địch của Doãn Vũ Tình có dáng vẻ ra sao, tính cách thế nào.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, mình đứng sau cánh cửa lại có thể nghe được đoạn nói chuyện đầy hàm ý, lúc ấy anh ta còn cho rằng vị hôn thê này chính là con mèo biết cắn người.

Không ngờ, người vừa đi, cô đã khóc thành dáng vẻ giống như một chú mèo con bị chủ nhân vứt bỏ trong ngày mưa.

Đúng là…

Rất thú vị.

Không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng đối phương đã rời đi rất lâu rồi, thế nhưng dường như anh ta vẫn còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên tóc đối phương.

Nghĩ đến đây, người đàn ông nhẹ nhàng đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, đáy mắt sâu thẳm, ánh sáng chợt lóe lên.

Độ thiện cảm hiện tại của Mục Thịnh: 5.

Đồ bủn xỉn này!

Đường Ninh đã đi xuống tầng, nghe thấy thanh âm nhắc nhở này, trong lòng cười nhạo.

Hệ thống đánh giá 99 điểm là coi như đem so với chó được rồi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn rất khó công lược, may là bước đầu của cô không sai. Cô không hề cho rằng trong vở kịch này tình cảm mà Mục Thịnh dành cho Doãn Vũ Tình là tình yêu, vì thế, muốn công lược anh ta, cô vẫn phải suy ngẫm kỹ một chút.

Sau đó cô vào nhà vệ sinh sửa sang bản thân một chút, xác nhận người khác không thể nhìn ra bản thân đã từng khóc, lúc này cô mới từ từ đi về phía phòng học.

Từ Tinh Bách thường bỏ tiết đầu để đi làm thêm lúc này lại đang ngồi ở bàn cuối của lớp học, chỉ cần cậu giữ vững được thành tích xếp thứ nhất thì thầy cô cũng không quản nhiều, giờ thì đang hai mắt đầy ngạc nhiên nhìn Đường Ninh vào lớp bằng cửa sau, bờ môi hơi hơi mở ra.

Sau đó, cậu nhìn thấy Đường Ninh dường như hoàn toàn không nhìn thấy mình, đi thẳng đến chỗ Giang Diệu ngồi cách chỗ cậu không xa, cười nhẹ nhàng nói: “Thật ngại quá, cậu… ừm, bạn học Doãn, cậu có thể nhường một chút được không? Tớ muốn ngồi chỗ này.”

Nghe vậy, Doãn Vũ Tình bị Đường Ninh gọi tên hơi hoảng hốt mà ngẩng đầu lên: “Tớ… xin lỗi, vậy cậu… cậu ngồi đi, muốn ngồi chỗ nào cũng được, tớ không sao cả, tớ đứng dậy ngay đây!”

Nhưng Doãn Vũ Tình càng vội thì càng loạn, đồ vật trên tay cô ta loạn hết cả lên, sách vở, dụng cụ học tập ào ào rơi xuống đất.

Đến… mức này luôn ư?

Trong lòng Đường Ninh nhếch miệng cười.

Đúng lúc này, Giang Diệu không nhịn được nữa, đè tay Doãn Vũ Tình lại, quát lên với Đường Ninh: “Cậu đủ rồi đấy, Vũ Phong đã ngồi cùng tớ được nửa năm học rồi, dựa vào cái gì mà cậu vừa đến đã muốn đổi với cậu! Cậu đừng quá đáng quá!”

Sau đó, Đường Ninh kinh ngạc nhìn Doãn Vũ Tình đang cúi đầu, nước mắt tí tách không ngừng rơi xuống.

Chuyện này…

Trong lòng Đường Ninh vô cùng buồn nôn, nhưng gương mặt nhỏ của cô thì lại lập tức trắng bệch: “Được rồi, tớ không cần cậu ấy phải nhường tớ, nhưng chuyện cậu đã đồng ý với tớ, tớ hy vọng cậu có thể làm được.”

Nói xong, Đường Ninh ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt mất định hướng liếc nhìn xung quanh lớp học một lượt, đợi đến khi nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Từ Tinh Bách còn trống, cô không hề do dự mà bước thẳng đến chỗ cậu.

Ngay khoảnh khắc cô ngồi xuống bên cạnh cậu, Đường Ninh lập tức cảm nhận được thân thể của chàng trai ngồi bên cạnh cô đột nhiên cứng đờ.

“Xin chào bạn mới… ồ, cậu… là cậu à!”

Đường Ninh cho kỹ năng diễn xuất của mình một trăm điểm!

Ngồi cùng bàn với Từ Tinh Bách: √

Còn về phần công cụ hình người Giang Diệu kia, cô mặc xác cậu ta.

Độ thiện cảm hiện tại của Từ Tinh Bách: 32.

Cô chỉ yêu thích những cục cưng ngoan có độ thiện cảm cao thế này thôi!

Đường Ninh cười tươi rói.



Lời tác giả:

Không cần quan tâm đến Giang tệ bạc kia, cậu ta chính là công cụ hình người đã cắm cho Ninh Ninh một chiếc sừng rồi.

Có thể tưởng tượng ba tháng sau…

Giang tệ bạc: Ninh Ninh, tớ nhận ra người tớ yêu vẫn luôn là cậu!

Đường Bảo: Giang Diệu à, để tớ suy nghĩ thêm nhé, tớ phát hiện cậu nói rất đúng, tình cảm của tớ dành cho cậu không phải là tình yêu, tớ chỉ coi cậu là anh trai của tớ thôi, cậu hiểu ý tớ đúng không? (mặt trà xanh).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play