Lúc này, ánh mắt mặt trời không quá chói mắt bên ngoài lớp học đang chiếu rọi trên gương mặt Đường Ninh, thậm chí ngay cả lông tơ tinh tế trên gương mặt cô cũng đều hiện lên rõ ràng, cả khuôn mặt cô trắng nõn giống như phản quang, dường như ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không xán lạn bằng nụ cười nơi khóe miệng cô.
Từ Tinh Bách không cẩn thận đối diện với đôi con ngươi đen láy của cô, trong lòng không nhịn được mà rung động, ngón tay đặt trên góc bàn vô thức siết chặt lại.
Cùng lúc đó, bởi vì Đường Ninh chủ động ngồi bên cạnh cậu học sinh Từ Tinh Bách nổi danh là học sinh lầm lì tự kỷ, mà các học sinh trong lớp lập tức nhao nhao thảo luận một hồi.
“Tiểu thiên sứ Ninh Ninh bị làm sao vậy? Tại sao cô ấy lại ngồi cùng với tên nhóc lầm lì kia chứ? Hu hu, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, ôi, tim của tớ, đau quá…”
“Đùa chứ, xưng hô này của cậu là thế nào thế? Không được, tớ cũng phải đặt nickname cho hoa khôi trường chúng ta.”
“Tên gọi không quan trọng, quan trọng là chẳng phải cái tên họ Từ kia vẫn luôn ghét có người ngồi bên cạnh cậu ta à? Các cậu quên rồi ư, lúc trước khi Doãn Vũ Phong mới chuyển đến, đồ đạc vừa nhét vào trong ngăn bàn đã bị Từ Tinh Bách đến sau một ngày ném hết sang bên cạnh, cậu ta còn khóc nữa luôn, cuối cùng Giang Diệu không nhìn nổi nữa mới để cậu ta ngồi cùng bàn với mình. Nhưng tại sao bây giờ Từ Tinh Bách lại thờ ơ như thế? Phân biệt đối xử à?”
“Cậu nói lời này mà không thẹn với lương tâm à? Doãn Vũ Phong ẻo lả từ đầu đến chân, làm gì có chỗ nào sánh với hoa khôi xinh đẹp xán lạn của trường Kim Thắng chúng ta được chứ? Từ Tinh Bách có bị ngốc đâu? Một người là tên lùn ẻo lả, một người là đại mỹ nữ trắng nõn nà, bề ngoài xinh đẹp, cậu ta cũng biết nên chọn thế nào mới tốt chứ? Áaaa càng nói càng tức.”
“Đều do Giang Diệu và Doãn Vũ Tình kia, hai người này bị làm sao vậy? Ninh Ninh của chúng ta là đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy, vô giá như vậy, vừa rồi mấy cậu có để ý không, bởi vì bị Giang Diệu từ chối lớn tiếng như vậy, cô ấy vừa lúng túng vừa khó chịu, mặt mũi trắng bệch hết luôn. Cái tên Giang Diệu chẳng có phong độ chút nào, vẻ mặt đó tớ nhìn mà đau lòng luôn!”
“Đúng thế, đúng thế, còn cả Doãn Vũ Tình kia nữa, trước đây chỉ cảm thấy cậu ta là một tên ẻo lả hay khóc nhè thôi, không ngờ cậu ta lại thích khóc đến thế, Đường Ninh đã nói gì cậu ta đâu? Cậu ta không đồng ý thì nói thẳng là không đồng ý đi, lại còn ra vẻ cứ như ai bắt nạt cậu ta vậy. Có thấy không, bây giờ còn đang khóc kia kìa. Một thằng con trai mà lại thế này à? Lại còn khiến hoa khôi của chúng ta tức giận, phải ngồi bên cạnh Từ Tinh Bách nữa chứ! Không được, đợi lát nữa hết tiết tớ phải đi mời hoa khôi đến ngồi bên cạnh tớ, nếu không tớ sợ Từ Tinh Bách sẽ bắt nạt cậu ấy, con gái đáng yêu biết bao!”
“Tớ cũng đi, tớ cũng đi…”
“Dẫn tớ đi nữa!”
“Tớ cũng đi!”
…
Rất nhanh sau đó, các bạn nam trong lớp vốn đang chê bai Từ Tinh Bách, thảo luận Giang Diệu và Doãn Vũ Tình, lập tức chuyển sang thảo luận xem bạn cùng bàn của Đường Ninh nên là ai trong đám học sinh mới tốt, phải là học sinh phát triển toàn diện cả về đức, trí, thể, mỹ và lao động.
Giọng nói của đám con trai cũng không nhỏ lắm, thỉnh thoảng cũng có một hai câu truyền vào trong tai Doãn Vũ Tình, đặc biệt là những câu nói phê bình, chỉ trích cô ta, trong nháy mắt, nước mắt của Doãn Vũ Tình càng chảy ra nhiều hơn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy chua chát không chịu nổi.
Rõ ràng lúc trước đám con trai này cũng đã thay đổi cái nhìn về cô ta, thậm chí còn có mấy bạn còn khen tính cách cô ta rất tốt, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Rõ ràng cô ta thật lòng muốn đổi chỗ ngồi cho Đường Ninh mà, chỉ có điều bởi vì lúc đó chưa kịp phản ứng lại, vì vậy mới làm rơi đồ vật, về sau khóc là vì cô ta nghĩ đến việc phải rời khỏi A Diệu, cô ta không kiềm được nỗi khổ sở trong lòng, cô ta cũng không biết phải làm sao, dù sao thì Đường Ninh cũng xinh đẹp như thế...
Bởi vì khóc nên bả vai Doãn Vũ Tình không ngừng run lên.
Mà Giang Diệu ngồi bên cạnh cô ta thấy gương mặt giống như vầng thái dương của Doãn Vũ Tình khóc lóc thương tâm đến vậy, trong lòng cậu ta không nhịn được mà càng đau lòng hơn, đồng thời sự phản cảm dành cho Đường Ninh cũng càng nhiều hơn.
Cậu ta không hiểu, chỉ là giải trừ hôn ước thôi mà, tại sao cô lại phải dây dưa không ngừng như thế, làm bậy làm bạ, đúng là quá…
Độ thiện cảm hiện tại của Giang Diệu: 45.
Đường Ninh ở bên kia nhận được tin tức độ thiện cảm của đối phương giảm đi, không hề quan tâm tẹo nào, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lúc trước khi hai người còn ở trên sân thượng, bởi vì cô lấy chuyện Doãn Vũ Tình là con gái uy hiếp cậu ta qua lại với cô trong vòng ba tháng, độ thiện cảm của Giang Diệu đang ở mức tiêu chuẩn là 60 giảm xuống còn 50, bây giờ bởi vì Doãn Vũ Tình khóc lên, lại bị giảm 5 điểm nữa. Cái này gọi là gì, cái này gọi là tức giận vì hồng nhan đấy!
Về phần Đường Ninh từng là vị hôn thê tròn mười năm của cậu ta, bởi vì thích cậu ta nên mới quấn quýt như thế, nhưng cậu ta hoàn toàn không quan tâm, lúc này trong lòng, trong mắt cậu ta chỉ có duy nhất Doãn Vũ Tình đang yên lặng khóc thút thít mà thôi.
Bốp bốp bốp!
Trong lòng Đường Ninh không ngừng vỗ tay cho sự si tình của cậu ta.
Ha.
Ngay lúc Giang Diệu đang định thấp giọng an ủi Doãn Vũ Tình, giáo viên chủ nhiệm giảng dạy môn Ngữ Văn đã bước vào lớp cùng với tiếng chuông vào tiết.
Chỉ thấy trong một đám con trai cẩu thả, còn Đường Ninh trắng nõn, mềm mại lại như một bông hoa hồng nhỏ mọc giữa đám cỏ dại trong vườn hoa, khiến giáo viên chủ nhiệm nhìn một cái đã cảm thấy cả người như được uống một ly canh đậu xanh ướp đá giữa trời mùa hạ nóng bức, vô cùng khoan khoái.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của ông ấy đã bị Từ Tinh Bách ngồi bên cạnh Đường Ninh thu hút, lông mày lập tức cau lại.
Thành tích của Từ Tinh Bách trong lớp bọn họ thực sự rất tốt, lúc đầu cậu lấy thân phận thủ khoa trong kỳ thi trung học, được hiệu trưởng trường cấp ba Kim Thắng mời về với giá cao, nói là chỉ cần cậu có thể giữ vững xếp hạng, không chỉ được miễn phí toàn bộ học phí, ăn uống cũng có thể ăn ở căng tin trường học, mà còn được hỗ trợ các khoản khác. Từ Tinh Bách có xuất thân bần hàn này thật sự đã làm được, từ khi nhập học đến nay, hạng nhất của tất cả các cuộc thi lớn nhỏ đều bị cậu giữ vững.
Đáng tiếc, ông ấy đã từng nghe thấy rất nhiều lần, cũng tận mắt nhìn thấy cậu và đám thanh niên xấu xa ở ngoài trường học đánh nhau, thậm chí còn thường xuyên vác gương mặt đầy vết thương đến trường học, tính cách cũng lầm lầm lì lì, cũng không hề cười với ai. Với sự hiểu biết của ông ấy, ở trên lớp cậu chưa từng kết bạn với ai, ngày nào cũng đều đơn độc một mình.
Không phải ông ấy kỳ thị, chỉ có điều ông ấy cảm thấy khó khăn lắm trong trường mới có một cô gái, ngồi cùng bàn với học sinh nam có tính cách như vậy, nếu không cẩn thận mà bị bắt nạt, chắc chắn sẽ vô cùng mất mặt.
Nghĩ như vậy, trong lòng giáo viên chủ nhiệm đắn đo, cuối cùng lên tiếng: “Bạn… bạn học Đường Ninh, vị trí này là em tự chọn à? Vị trí ở tận cuối lớp như thế, em có thể nhìn thấy chữ trên bảng không? Có cần thầy giúp em chuyển lên phía trước một chút không?”
Nghe vậy, trong nháy mắt, dường như tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía Đường Ninh, bao gồm cả Giang Diệu và Doãn Vũ Tình vừa hạ được tảng đá trong lòng xuống đã lập tức bị nhấc lên.
Cô ta đang lo lắng, lo lắng Đường Ninh sẽ lên tiếng yêu cầu ngồi cùng bàn với Giang Diệu, cô là con gái, lại là học sinh trao đổi, chỉ cần cô lên tiếng thì chắc chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ đồng ý.
Cả người Doãn Vũ Tình bắt đầu căng thẳng.
Cả lớp chỉ có Từ Tinh Bách ngồi bên cạnh Đường Ninh cụp mắt xuống, không hề nhìn chằm chằm vào cô giống các bạn học khác. Mái tóc dài ngang trán che đi đôi mắt của cậu khiến người khác không thể nhìn rõ sắc mặt của cậu như thế nào, chỉ có bàn tay đột nhiên dùng sức nắm chặt góc bàn, móng tay hơi trắng bệch đã để lộ tâm trạng của cậu.
Trước khi vào học, Đường Ninh đột nhiên bị giáo viên chủ nhiệm hỏi câu hỏi này, trên mặt cô hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng xua tay, mỉm cười trả lời: “Không cần đâu ạ, em có thể nhìn thấy, em cảm thấy ngồi ở đây rất tốt, không cần phải chuyển lên trên đâu ạ.”
Nghe vậy, dường như tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cô, ngón tay đang nắm chặt góc bàn của Từ Tinh Bách đột nhiên thả lỏng, con ngươi phía dưới mái tóc dài khẽ run.
“Nhưng mà…”
Giáo viên chủ nhiệm còn muốn nói điều gì đó, bởi vì ông ấy sợ Đường Ninh không hiểu rõ tình huống nên mới ngồi bên cạnh Từ Tinh Bách, nhưng Đường Ninh đã lên tiếng trước, tiếp tục giải thích: “Hơn nữa, em cũng quen biết người bạn đang ngồi bên cạnh em, em mới chuyển đến lớp mới, không quen các bạn ấy lắm, em muốn ngồi cùng bàn với người bạn mà em đã quen, cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Hai người họ, quen biết nhau á?
Trong nháy mắt, tất cả học sinh trong lớp đều ngạc nhiên, không ngờ hai người lại quen biết!
Thật sự không ai ngờ đến, Từ Tinh Bách im hơi lặng tiếng lại có thể quen biết cô gái xinh đẹp đến thế, a a a, tại sao chuyện tốt như vậy lại bị cậu ta chiếm mất chứ.
Nghe thấy lời Đường Ninh nói, Từ Tinh Bách máy móc quay đầu nhìn cô, lại thấy Đường Ninh đang nhìn mình, cười vô cùng tươi, trái tim của chàng trai lại bắt đầu đập mạnh, giống như khói lửa bùng nổ, đập liên hồi.
Mà bên này Giang Diệu nhìn thấy Đường Ninh cười dịu dàng với Từ Tinh Bách, cũng không hiểu thế nào mà đột nhiên lại có một cảm giác không thoải mái dâng lên trong lòng cậu ta.
Có điều, cảm giác đó đến nhanh mà đi cũng vội, vì vậy cũng không thể thu hút sự chú ý của cậu ta.
Doãn Vũ Tình ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào sườn mặt Từ Tinh Bách, thấy cậu ta không hề bài xích việc Đường Ninh ngồi bên cạnh, đến tận bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác xấu hổ khi bị cậu ta vứt đồ dùng của mình đi lúc trước. Rõ ràng với những người khác, cô ta chỉ cần lấy lòng một chút là bọn họ lập tức chấp nhận cô ta ngay, chỉ ngoại trừ Từ Tinh Bách, cho dù cô ta có lấy lòng cậu thế nào thì từ đầu đến cuối, trong mắt cậu, cô ta như chưa từng tồn tại. Nhưng tới bây giờ lại…
Nghĩ đến đây, không hiểu sao lồng ngực Doãn Vũ Tình lại cảm thấy chua xót.
Đúng lúc này, có lẽ vì ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm đối phương quá lâu, Từ Tinh Bách phát hiện ra, không hề do dự nhìn thẳng về phía cô ta, đôi con ngươi đen láy không hề dao động trực tiếp đối diện với ánh mắt của Doãn Vũ Tình. Doãn Vũ Tình không kịp chuẩn bị, trái tim không nhịn được đập thình thịch, rất nhanh cô ta thấy trong ánh mắt của đối phương không có bất cứ cảm xúc nào, thế là lại rầu rĩ dời tầm mắt đi.
Từ Tinh Bách đánh mắt về, nghe theo lời thầy giáo, vừa mới mở sách ra, ngay giây sau, một tờ giấy ghi nhớ màu hồng nhạt bị bàn tay nhỏ bé, trắng noãn cần thận từng li từng tí đẩy đến trước mặt cậu.
Vừa nhìn thấy tờ giấy này, trái tim Từ Tinh Bách lập tức nhảy nhót liên hồi.
Bởi vì nguyên nhân tính cách và phong cách mặc quần áo, từ nhỏ đến lớn Từ Tinh Bách chưa từng được cô gái này truyền giấy cho, cũng chưa bao giờ có bạn học là nữ, không, ngay cả bạn bè thì cậu cũng chẳng có. Vì vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhận được giấy ghi nhớ của con gái.
Cậu nhìn tờ giấy kia rất lâu, sau đó mới run rẩy vươn ngón tay, mở tờ giấy ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy dòng chữ phía trên…
[Trời ạ, trời ạ, trùng hợp quá đi, tớ không ngờ có thể gặp cậu ở đây, vết thương của cậu không sao rồi chứ? Bạn cùng bàn.]
Vừa nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Từ Tinh Bách lập tức mím mím môi, ở trong trái tim có một cảm giác vui vẻ không nói rõ được từ từ dâng lên.
Cậu lại nhìn tờ giấy này một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy chiếc bút mực đen của mình ra, viết câu trả lời của mình vào tờ giấy của Đường Ninh.
Đợi đến khi đưa đến tay Đường Ninh, ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào thấy chủ nhiệm ở phía trên, chăm chú lắng nghe ông ấy giảng bài, vẻ mặt thành thật gật đầu, còn ngón tay ở bên dưới thì lại vội vàng mở tờ giấy ra.
[Không sao, tôi cũng không ngờ lại gặp lại cậu.]
[Đây chính là duyên phận ngồi cùng bàn của chúng ta đấy! À phải rồi, đến bây giờ tớ vẫn chưa biết tên của cậu đấy, tớ tên là Đường Ninh, chắc cậu cũng đã biết tên tớ rồi.]
[Tôi tên là Từ Tinh Bách.]
[Từ Tinh Bách, Từ Tinh Bách, tên của cậu rất hay.]
[Cảm ơn. Lúc trước không nghĩ sẽ gặp lại cậu thì thôi, bây giờ đã gặp được rồi, tôi sẽ cố gắng trả lại số tiền đã nợ cậu sớm nhất.]
[Không cần đâu, số tiền đó cũng chẳng đáng là bao. Không cần phải để trong lòng như thế.]
[Thiếu nợ thì trả tiền, đây chính là đạo lý.]
[Cậu nghiêm túc quá đấy, tớ không cần tiền của cậu là có nguyên nhân cả thôi, tớ chưa tới Kim Thắng bao giờ nhưng cũng biết Kim Thắng có một học thần tên là Từ Tinh Bách, bây giờ nhìn thấy tên của cậu, tớ biết chắc người đó là cậu rồi. Tớ ấy à, vừa mới chuyển đến trường này, đang lo lắng không theo kịp tiến độ học tập sẽ mất mặt lắm, vì vậy, nếu được, trong việc học tập nếu tớ có gặp khó khăn gì thì có thể hỏi cậu bất cứ lúc nào được không? Coi như tiền tớ đặt cọc trước, có được không?]
[Không cần. Tiền tôi sẽ trả, có vấn đề gì thì cậu cứ hỏi tôi lúc nào cũng được.]
[A a a, cậu đúng là người tốt! Cảm ơn nhé!]
Từ Tinh Bách nhận được câu trả lời như vậy, cố gắng nhẫn nhịn một lúc, khóe miệng vẫn không kìm chế được mà giương lên.
Tiết học Ngữ Văn nhanh chóng trôi qua cùng với tờ giấy truyền tin của hai người.
Từ Tinh Bách chưa bao giờ cảm thấy bốn mươi lăm phút lại ngắn đến vậy, đến lúc cậu phản ứng lại thì thầy giáo đã dạy xong tiết rồi.
Thời gian một ngày càng ngắn hơn, mặt trời từ đông chuyển sang tây, rất nhanh đã đến thời gian cậu đi làm thêm rồi.
Trong đám học sinh nam của trường Kim Thắng, Từ Tinh Bách vẫn luôn là người đặc biệt nhất, bởi vì cậu có thể tùy tiện đi sớm về trễ, đi làm thêm kiếm tiền, chỉ cần vẫn giữ vững thành tích, đối với hành vi của cậu, thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu là ngày thường, Từ Tinh Bách chỉ muốn mau chóng, mau chóng rời khỏi phòng học khiến cậu hít thở không thông này. Nhưng hôm nay, cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, đột nhiên cậu lại cảm thấy lưu luyến lớp học này. Đã đến giờ mà cậu thường hay rời đi rồi nhưng cậu lại bình tĩnh ngồi học xong tiết học trong ánh mắt ngạc nhiên, nghi ngờ của cả lớp, mãi đến khi sát với giờ đi làm thêm, lúc này cậu mới thu dọn đồ đạc, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng chào Đường Ninh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Đi làm thêm à? Ồ, ồ, được thôi, cậu mau đi đi, trên đường đi cẩn thận nhé!”
Nghe thấy lời dặn dò của Đường Ninh, trên đường đi đến nơi làm thêm, Từ Tinh Bách vừa đạp xe đạp vừa cong khóe miệng lên cười cười.
Độ thiện cảm hiện tại của Từ Tinh Bách: 45.
Đúng là một cậu bé đáng yêu.
Đường Ninh nâng cằm nhìn vị trí trống bên cạnh mình, vừa nghĩ vừa cười.
Về phần Giang Diệu, sau trận xung đột buổi sáng, cậu ta không hề trao đổi gì thêm với cô nữa. Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là độ thiện cảm lại giảm đi một điểm, độ thiện cảm trước mắt chỉ còn 44 điểm.
Đúng là loại trai đểu sánh với chó!
Trong lòng Đường Ninh tung câu chửi không chút do dự.
54088 hiểu rõ tâm lý của ký chủ của mình, không nhịn được mà cảm thán, Đường Bảo nhà mình đúng là thực dụng, Từ Tinh Bách tăng độ thiện cảm lên thì là bé đáng yêu, còn Giang Diệu giảm độ thiện cảm xuống chính là loại trai đểu sánh với chó.
Nó cực kỳ yêu một Đường Bảo như vậy aaaa!
Hi hi.
…
Lời tác giả:
Đúng thế, Đường Nính chính là một Đường Ninh thực dụng như vậy, cậu tăng độ thiện cảm lên thì cậu chính là tiểu bảo bối của tớ.
Từ Tinh Bách: Hi hi.
Giang Diệu: Vậy còn tớ thì sao?
Đường Ninh: Cút ngay cho bà!