Đường Ninh ngửi mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt bao phủ trong không khí, ngồi trước giường bệnh, nhìn Từ Tinh Bách đang hôn mê mà chân mày vẫn cau lại, cô vô thức đưa tay kéo chăn đắp cho cậu ta, tầm mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn không rời mấy chữ màu tím trên đỉnh đầu của đối phương.
Từ Tinh Bách.
Hệ thống đánh giá: 95.
Còn về mức độ thiện cảm hiện tại, bởi vì con số luôn không ngừng biến đổi cho nên cô không nhìn ra được rốt cuộc mức độ thiện cảm của cậu ta đối với cô là bao nhiêu. Cô hỏi 54088, nó nói nó cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nên không có cách, Đường Ninh chỉ đành phải tiếp tục chờ đợi.
Cô nhìn hàm dưới gầy gò và đôi môi gần như không còn chút huyết sắc của đối phương, trong đầu không kìm được mà bắt đầu nhớ lại mô tả liên quan đến cậu học thần Từ Tinh Bách này trong cốt truyện.
Nghe nói từ khi còn nhỏ cậu ta đã bị mẹ ruột bỏ rơi trong cô nhi viện, sau đó được một cặp vợ chồng không thể có con nhận nuôi, nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi nhận nuôi cậu ta được mấy năm thì người đàn ông của gia đình đó lại chết trong một vụ tai nạn xe hơi, chỉ còn lại người phụ nữ mang theo Từ Tinh Bách kiếm sống qua ngày.
Nhưng từ trước đến giờ người phụ nữ đó luôn hay ăn biếng làm, từ sau khi kết hôn, chồng bà ta luôn làm hết mọi việc trong nhà ngoài nhà, mỗi ngày bà ta chỉ cần ngồi chơi mạt chược, thỉnh thoảng khi người đàn ông đó không có thời gian thì bà ta tự mình nấu một chút đồ ăn là được.
Cái chết của người chồng đối với bà ta cũng không khác gì trời sập xuống, điều may mắn là cái chết của chồng đã mang đến cho bà ta một số tiền bồi thường rất lớn, hai người còn có một căn nhà, nếu người phụ nữ tiết kiệm một chút và tự mình ra ngoài kiếm việc làm thì bà ta và Từ Tinh Bách vẫn có thể sống tiếp được.
Nhưng không ai ngờ rằng khi người đàn ông còn sống thì còn có người ràng buộc bà ta, khi người đàn ông đó chết đi, một số kẻ có tâm địa xấu xa vì biết trong tay bà ta có tiền thì càng cố ý cược với bà ta càng lúc càng nhiều, cuối cùng chưa đầy nửa năm, số tiền bồi thường của chồng bà ta bao gồm cả căn nhà của gia đình đã bị bà ta không tiết chế được mà thua mất trắng.
Thua tiền thôi thì không nói làm gì, đằng này cơn nghiện của bà ta lại càng ngày càng lớn.
Thế là bà ta liền nhăm nhe tới đứa con trai mà mình nhận nuôi, bà ta bắt Từ Tinh Bách giúp bà ta đi trộm đồ ở các cửa hàng, tất cả mọi thứ cái gì bà ta cũng muốn, thứ có thể dùng thì bà ta giữ lại để sử dụng, còn thứ không thể sử dụng thì bán lại cho người khác, cứ như thế duy trì cuộc sống của hai người.
Từ Tinh Bách không ăn trộm? Hừ, lẽ nào một cậu bé năm sáu tuổi có thể đánh được một người phụ nữ ba mươi tuổi vừa béo vừa khỏe chắc?
Nếu không đi ăn trộm, bà ta sẽ đánh đến mức cậu ta phải đi trộm.
Không phải Từ Tinh Bách chưa từng bị bắt quả tang được, nhưng họ bắt xong gọi người nhà phụ huynh đến thì bà ta cũng không đi. Thế là sau đó, tất cả mọi thứ đều do bà ta sử dụng, nhưng tiếng xấu thì Từ Tinh Bách phải gánh chịu hết, hầu như tất cả hàng xóm đều biết đứa trẻ ăn trộm vặt của nhà họ Từ, bình thường còn lầm lì không nói năng gì, ai cũng không ưa.
Trong trường cũng không ai muốn chơi với Từ Tinh Bách, còn luôn thích bắt nạt cậu ta, cứ gọi cậu ta là thằng trộm cắp.
Nhưng cách gọi này đã dần dần biến mất khi Từ Tinh Bách học lên cấp ba, bởi vì một mặt cậu ta đã trưởng thành, nếu thực sự cậu ta ăn trộm thứ gì đó, những người quản lý cửa hàng cũng sẽ không tính toán với cậu ta như hồi cậu ta còn nhỏ nữa. Mặt khác chính là vì Từ Tinh Bách bộc lộ năng khiếu toán học và đánh cược vô cùng cao, trí nhớ của cậu ta rất tốt, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể biết rõ được quân bài nào được xếp ở vị trí nào.
Trong một lần nào đó, người phụ nữ kia bắt Từ Tinh Bách chơi mạt chược thay cho bà ta khi bà ta vội đi vệ sinh, nhưng sau khi một mình Từ Tinh Bách đại sát tứ phương, bà ta cứ như nhìn thấy ma vậy, bởi vì những quân bài trong tay đối thủ chẳng khác nào mấy quân bài trong suốt đối với cậu cả.
Bà ta hỏi sao cậu ta lại biết được thì cậu ta nói rằng cậu ta đã ghi nhớ được tất cả quân bài rồi.
Sau khi người phụ nữ vừa nghe được tin này từ cậu, thì lần đầu tiên tỏ ra yêu thương và... nịnh bợ đối với Từ Tinh Bách sau khi người đàn ông kia qua đời.
Cũng chính vì thế mà Từ Tinh Bách bị người phụ nữ đưa vào con đường thần bài trong các sòng bạc lớn ở gần đó. Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, mấy côn đồ chẳng thèm quan tâm cậu ta có nhớ được quân bài hay không, cậu ta để bọn họ thua tiền thì có mà chạy đằng trời. Đám người đó trói Từ Tinh Bách lại, bắt người phụ nữ phải đưa cho bọn chúng hai triệu nhân dân tệ thì bọn chúng mới buông tha cho hai người.
Nhưng ai ngờ đâu người phụ nữ thua hết sạch tiền, rồi ngay đêm đó bà ta vét hết số tiền còn lại trong nhà rồi bỏ chạy, để lại Từ Tinh Bách một thân một mình đối mặt với đám côn đồ hổ báo kia.
Nếu Đường Ninh nhớ không lầm thì có lẽ chuyện này xảy ra dạo gần đây, cho nên Từ Tinh Bách mới bị một đám thiếu niên bất lương chặn đánh trong con hẻm nhỏ. Đám người đó thực sự là do bọn côn đồ tìm đến, dù sao nếu người lớn đánh quá ác thì vẫn phải ngồi tù, chứ còn đám trẻ con chưa đến mười tám tuổi này thì lại dễ lách luật.
Nhưng từ trước đến giờ Từ Tinh Bách cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, trước đây nhẫn nhịn một mặt là để phủi sạch mối quan hệ của mình, mặt khác là đang đợi thời cơ thích hợp nhất.
Dù sao các hoạt động trấn áp tội phạm và băng đảng cũng đang diễn ra dày đặc như vậy, cậu ta chắc chắn có thể có cơ hội. Đúng như dự đoán, sau khi cậu ta đọc được tin tức một chú nào đó bị đám côn đồ này ép đến mức nhảy lầu, cậu ta lập tức thu thập tất cả tài liệu bất hợp pháp trong máy tính của mình rồi gấp rút gửi cho cảnh sát, sau đó đăng một bản sao khác lên mạng.
Cuối cùng đã thành công tiêu diệt được thế lực độc ác, cậu ta được cảnh sát gọi lên sở cảnh sát để hỏi mấy câu, cuối cùng tiếp tục cuộc sống học thần.
Có thể nói, với những chuyện trải qua trong quá khứ, nếu không gặp được Doãn Vũ Tình trong cốt truyện, còn được cô ta cứu sống và coi cô ta là ân nhân cứu mạng, thì cuộc đời cậu ta quả thật sẽ thành nhật ký tạo thành nhân vật phản diện đúng nghĩa mất.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh nhìn đối phương, cũng không biết cậu ta gặp phải ác mộng gì mà trán đầy mồ hôi lạnh, cô lại rút một chiếc khăn mùi soa từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau trán cho cậu thiếu niên.
Mặc dù bây giờ không có Doãn Vũ Tình, nhưng vẫn còn có cô ở đây cơ mà, cô tin nhất định mình sẽ làm được triệt để, gọn gàng hơn cái gọi là trả ơn và cảm hóa tình yêu của Doãn Vũ Tình.
Khóe miệng Đường Ninh khẽ nhếch lên, chiếc khăn vừa chạm vào trán cậu thiếu niên thì giây tiếp theo cổ tay cô đã lập tức bị một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy.
Đường Ninh cúi đầu, ánh mắt cô đúng lúc nhìn thẳng vào hai đồng tử sâu thẳm bình tĩnh của đối phương, cũng đúng lúc này cô mới phát hiện ra đồng tử của Từ Tinh Bách dưới ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ ánh lên một tia màu tím nhàn nhạt, giống như pha lê cao cấp nhất, vô cùng đẹp.
Chắc cậu ta có gen con lai.
Trong lòng thì suy nghĩ vẩn vơ mấy chuyện râu ria này, còn trên mặt Đường Ninh thì lại hơi sửng sốt, sau đó lập tức vui mừng hớn hở.
“Cậu… cậu tỉnh rồi sao?”
Cô vội vàng giơ tay còn lại lên ấn nút gọi ở đầu giường, vui vẻ nói với y tá ở sau chuông: “Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại rồi, bây giờ mọi người có thể đến khám một chút cho cậu ấy được không? Cậu ấy đã tỉnh rồi...”
Từ Tinh Bách ở trên giường ngơ ngác nhìn vẻ mặt tươi cười của Đường Ninh, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô bất giác buông lỏng.
Cô ấy là…
Cô gái đã cứu cậu ta trong con hẻm nhỏ trước đó.
Còn nơi này là...
Từ Tinh Bách chưa kịp suy nghĩ xong thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, một lúc sau có mấy bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đẩy cửa đi vào.
Cô gái đứng trước mặt cậu ta nhìn thấy vậy thì nhanh chóng tránh sang một bên, sau đó nhỏ giọng nói: “Vừa nãy trán cậu ấy đổ nhiều mồ hôi lạnh lắm, như vậy có sao không ạ? Còn nữa, trước khi đưa cậu ấy đến trước đó cháu thấy một chân của cậu ấy bị cong, có cần phải chụp X-quang không bác sĩ...”
Nghe thấy câu hỏi của Đường Ninh, bác sĩ đang khám cho Từ Tinh Bách còn chưa lên tiếng thì hai y tá đi theo sau bác sĩ cũng không nhịn được mà phá lên cười, cười đến mức khiến Đường Ninh mờ mịt khó hiểu.
Một cô y tá trẻ tuổi trong đó nhẹ nhàng quay đầu lại mỉm cười an ủi Đường Ninh: “Yên tâm đi cô bé, không sao đâu, bọn chị đã kiểm tra rồi, bạn trai nhỏ của em rất ổn, ngoại trừ một số vết thương ngoài da và bị một chút huyết áp thấp ra thì nơi nào cũng ổn, không cần lo lắng như vậy đâu!”
Đường Ninh vừa nghe cô y tá nói vậy liền trợn tròn mắt kinh hãi, sau đó mặt cô đỏ bừng lên, đồng thời không ngừng xua tay: “Không... không phải đâu ạ... Cậu ấy không phải...”
“Ai ya, chị biết, chị biết mà, chị biết hai đứa là bạn bè thôi! Chị cũng từng trải qua độ tuổi của các em rồi, chị hiểu được!”
Nhìn thấy cô bé bị chọc đến mức đỏ mặt, cô y tá này vội vàng xoa dịu, nhưng nhìn nụ cười vui vẻ trên khóe miệng cô ấy là biết chắc chắn cô ấy vẫn đang trêu chọc cô trong lòng.
Đường Ninh thấy vậy thì xấu hổ buông hai tay xuống, chỉ cảm thấy không giải thích được, mà không giải thích thì lại càng không được.
May mà sự xấu hổ của cô không kéo dài được lâu, vì cuộc kiểm tra của bác sĩ ở đó cũng sắp kết thúc.
“Không có vấn đề gì lớn, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm rồi mới xuất viện.”
“Không…”
Giọng nói của bác sĩ vừa phát ra thì giọng nói hơi khàn khàn của Từ Tinh Bách đã vang lên: “Nếu không có vấn đề gì, tôi hy vọng tôi có thể xuất viện ngay lập tức.”
“Nhưng... nhưng lúc cậu đang hôn mê tôi đã giúp cậu trả viện phí tối nay rồi, chuyện này lớn nhỏ thế nào chưa biết được, hay là quan sát một chút đi cho an toàn hơn.” Đường Ninh vội vàng nói.
Sau đó cô nhìn thấy các bác sĩ và y tá chuẩn bị rời đi thì vội vàng tiễn họ ra đến cửa. Vừa nói lời tạm biệt xong quay người lại liền thấy Từ Tinh Bách đã vén chăn đang đắp trên người lên chuẩn bị bước xuống. Chân cậu ta vừa chạm xuống mặt đất thì trước mắt cậu ta đã không kiểm soát được mà tối sầm lại, cơ thể lập tức lảo đảo, nếu không chống vào tủ đầu giường bên cạnh thì e là cậu ta đã sớm ngã xuống đất.
“Cẩn thận!”
Đường Ninh cũng nhanh chóng đi tới bên cạnh cậu ta, đưa tay đỡ lấy cánh tay cậu ta, dìu cậu lên giường.
“Cậu làm cái gì vậy? Đang bệnh như thế còn xuống giường à? Trước đó bác sĩ cũng nói với tôi rồi, suốt mấy ngày cậu không ăn uống gì nên bị hạ đường huyết rất nghiêm trọng, cậu truyền dịch cho khỏe đi. Tôi còn đặt cháo giúp cậu nữa, chắc giờ này sắp đưa đến rồi đấy, cậu cứ nằm xuống đi được không? Cho dù có chuyện lớn thì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của cậu đâu!”
Cô vừa dứt lời, tiếng gõ cửa phòng lại truyền đến, Đường Ninh nghe thấy tiếng gõ bèn nhanh chóng buông lỏng tay đang đỡ Từ Tinh Bách ra, chạy mấy bước ra cửa, nhìn thấy shipper đang đứng bên ngoài, cô vội vàng nhận lấy đồ trong tay đối phương. Sau khi liên tục nói cảm ơn, cô quay người lại nhìn qua vẻ mặt trắng bệch của Từ Tinh Bách: “Nè, vừa nói xong đã đến luôn rồi...”
Sau đó Đường Ninh đặt đồ ăn lên bàn ăn trên giường, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường nói: “Đã không còn sớm nữa, có thể tôi phải về nhà gấp, cậu nhớ phải ăn hết những thứ này đấy, đều là mấy món thanh đạm nên thích hợp cho cậu ăn bây giờ, à à, còn có số thuốc này nữa, đây là thuốc bôi ngoài da, đây là thuốc một ngày thay một lần, loại này thì một ngày hai lần, mỗi lần hai viên, tôi viết hết vào tờ giấy này rồi, cậu nhớ phải uống đấy...”
Đường Ninh nói xong liền đặt tờ giấy vào tay Từ Tinh Bách.
“Tại sao?”
Lúc này, cậu thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt cô.
“Hả?”
Đường Ninh hơi sững sờ trước câu hỏi không đầu không đuôi của cậu ta, cô nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Tôi không quen biết cô, chắc cô cũng không quen biết tôi.”
Ý nói chính là có cần thiết phải cư xử với một người lạ đến mức này không? Cậu ta không cảm thấy trên người mình có gì đáng giá để người ta mưu đồ giúp đỡ để được trả ơn cả. Vì vậy cậu ta vô cùng khó hiểu.
Nghe thấy Từ Tinh Bách nói như vậy, Đường Ninh bật cười: “Thì... thì tôi cũng không thể cứ nhìn cậu hôn mê nằm dưới đất mà không có phản ứng gì đúng không? Tôi là người như thế nào chứ? Hơn nữa từ nhỏ thầy cô đã dạy chúng tôi là phải lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui, chỉ là một việc nhỏ thôi không có gì to tát cả, có thể giúp được thì giúp...”
Vừa nói đến đây điện thoại trong túi áo khoác ngoài của Đường Ninh chợt rung lên.
Cô lập tức không để ý đến Từ Tinh Bách trước mặt nữa, nhanh chóng nghe máy: “Mẹ, vâng, con đã ra ngoài rồi, vâng vâng, con sẽ về ngay đây, vâng con gặp chút chuyện thôi, không sao đâu ạ, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, vâng, được rồi, con sẽ về ngay đây.”
Đường Ninh nói xong liền lắc điện thoại với Từ Tinh Bách ở trước mặt: “Mẹ tôi gọi điện giục nên tôi phải về ngay đây, trước đó tôi đã viết hết những việc cần phải chú ý vào tờ giấy này rồi, cậu xem qua đi, nếu có gì thắc mắc thì cứ bấm chuông gọi y tá đến giúp, còn nữa còn nữa, cậu mau ăn đi, tôi đi đây, tạm biệt!”
Sau khi chào xong, Đường Ninh quay người đi về phía cửa mà không chút do dự.
“Đợi chút đã…”
“Hả?”
Đường Ninh đã nắm tay nắm cửa nhanh chóng quay phắt đầu lại, vừa lúc vướng tóc mái dài, ngay cả đôi mắt xinh đẹp đó cũng khiến người ta không nhìn thấy rõ.
“Cô để lại thông tin liên lạc đi, tôi sẽ trả lại tiền cho cô.” Từ Tinh Bách nói từng chữ một.
Đường Ninh nghe đến đây thì bật cười: “Không cần đâu, thật sự không cần, cậu mau ăn đi, tôi đi trước đây!”
Cô nói xong, hoàn toàn không cho Từ Tinh Bách có cơ hội để giữ cô ở lại, lập tức chạy ra ngoài.
Còn việc trả lại tiền ấy hả, dù sao thì sớm muộn họ cũng sẽ gặp lại nhau thôi.
Cô không cho thông tin liên lạc, điều cô muốn chính là mấy ngày nay cô sẽ quẩn quanh mãi trong tâm trí Từ Tinh Bách. Đối với kiểu học thần không có nhiều thứ khác trong đầu như Từ Tinh Bách, để lại một ấn tượng sâu sắc như vậy ngay lần đầu tiên gặp mặt là đủ rồi.
Đường Ninh vừa nghĩ như vậy vừa đi vào thang máy của bệnh viện.
Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt cô, đúng lúc che đi hoàn toàn khóe miệng hơi nhếch lên của cô.
Độ thiện cảm hiện tại của Từ Tinh Bách: 25.
Đường Ninh vừa rời đi thì lại có một y tá bưng khay đi vào phòng bệnh của Từ Tinh Bách, vừa nhìn thấy chỉ còn lại một mình Từ Tinh Bách trong phòng bệnh, lập tức mỉm cười nói đùa: “Ồ? Cô bạn gái của em đi rồi à? Sao đi sớm vậy? Ơ, đây không phải là thức ăn của Cẩm Sơ Trai sao? Uầy, đúng là giàu quá mà, chị nghe nói một món ăn ở đó thường có giá bảy tám chục tệ luôn đấy, ở đây còn có nhiều món thế này, e là chắc phải mấy trăm tệ đúng không? Để xem nào... 508, cô bạn gái đó của em giàu quá vậy!”
Y tá chắt lưỡi nói, sau đó đặt khay xuống bắt đầu thay thuốc cho Từ Tinh Bách.
“Không phải.”
Đúng lúc này, giọng nói có phần lạnh lùng của Từ Tinh Bách chậm rãi vang lên.
Vì sợ y tá nghe không hiểu nên cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt y tá rồi lặp lại lần nữa: “Cô ấy không phải bạn gái của tôi.”
Y tá nhìn vào đôi mắt đen láy của Từ Tinh Bách, khi cô ấy đối mặt Đường Ninh thì còn có thể trêu chọc, nhưng không biết vì sao lúc này trái tim cô ấy lại bất chợt run lên, sau khi cười ngượng ngùng thì nhanh chóng thay bình thuốc cho cậu ta, rồi cầm khay bước nhanh ra ngoài.
Để lại một mình Từ Tinh Bách nhìn thức ăn trước mặt trong căn phòng yên tĩnh, cũng không biết cậu ta đã nhìn bao lâu, sau đó đột nhiên khẽ hừ một tiếng, cầm đống đồ ăn lên định ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhưng khi cậu ta ngửi thấy một mùi hương hoa như có như không thì chợt dừng tay, Từ Tinh Bách quay đầu lại nhìn thấy trong chiếc bình hoa bằng thủy tinh trong suốt trên bàn đầu giường bên cạnh có một bó hoa bách hợp trắng không biết được cắm từ lúc nào, hương thơm mà cậu ta ngửi thấy vừa rồi được truyền đến từ bó hoa bách hợp này.
Bó hoa này...
Bàn tay đang nhấc chiếc túi lên của Từ Tinh Bách hơi siết chặt lại.
Lúc ở trong trong hẻm nhỏ, cậu ta có mơ hồ nhìn thấy cô học sinh nữ đó đang ôm một bó hoa như vậy, bây giờ lại...
Sau đó ánh mắt cậu ta nhìn về phía chiếc khăn được gấp gọn gàng bên dưới bình hoa, ở trong góc của chiếc khăn còn được thêu hình con mèo nhỏ ham ngủ, không biết cậu ta đã nhìn bao lâu, Từ Tinh Bách từ từ cầm lấy chiếc khăn.
Cảm nhận được sự mềm mại của chiếc khăn tay, cậu ta từ từ đặt chiếc hộp mang đồ ăn trở lại trên bàn ăn trước mặt mình.
Cậu ta nhẹ nhàng mở ra rồi nhìn bát cháo trắng bên trong, yên lặng bưng một cái bát trong đó lên rồi bắt đầu ăn, càng ăn thì động tác của cậu thiếu niên càng nhanh, rất nhanh một giọt nước mắt của cậu chợt rơi xuống bát cháo trước mặt, cậu lại một lần nữa uống một hơi cạn sạch bát cháo, sau khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã chẳng còn đọng lại chút hoen đỏ nào nữa hết.
Cùng lúc đó, ở chỗ Đường Ninh…
Độ thiện cảm hiện tại của Từ Tinh Bách: 30.
Lại tăng nữa á? Lúc này chắc đang ăn cơm, bị sao vậy?
Đường Ninh đã ngồi trên taxi đi về nhà nhìn bầu trời dần dần tối đen ở bên ngoài xe, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Buổi tối khi về đến nhà, bởi vì cô đã bỏ lỡ thời gian ăn bữa tối nên Đường Ninh đang ăn món mì sợi thơm phức mà Đường Thanh đã đặc biệt gọi cho cô, sau đó trở về phòng mình.
Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa phòng cô, Diệp Cận Ngôn ở trong phòng bên này lập tức đi tới trước cửa phòng, tay cũng đã nắm chặt nắm cửa, cậu ta do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại rồi nằm lên giường.
Bởi vì năng lực học tập của Đường Ninh quá mạnh, hai người đã lập kế hoạch dạy kèm ban đầu là mười năm ngày cuối cùng mười hai ngày đã hoàn thành xong, cũng có nghĩa là bắt đầu từ tối hôm nay, cậu ta không cần phải dạy kèm cho Đường Ninh nữa.
Diệp Cận Ngôn mở mắt ra nhìn lên trần nhà trên đầu.
Cũng không biết cậu ta đã nhìn bao lâu, cuối cùng đột nhiên bật cười thành tiếng, không cần cậu ta dạy kèm thì chẳng phải cậu ta càng thoải mái hơn sao? Cứ như cậu ta muốn dạy kèm cho cô lắm ấy, ngủ thôi.
Sau khi cậu ta nói với chính mình trong lòng như vậy, rất nhanh đã nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý đến Đường Ninh.
Hai ngày sau, “hai anh em” rõ ràng chỉ ở chung dưới một mái nhà, nhưng không phải anh có việc ra ngoài thì cũng là em có việc ra ngoài, cuối cùng trong hai ngày nay hai người không nhau một lần nào.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng đến ngày khai giảng, Diệp Cận Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ở tầng dưới đợi Đường Ninh, vẻ mặt lộ ra sự khó chịu.
Diệp Cận Ngôn nhìn đồng hồ, chờ đợi đến mức mất kiên nhẫn vừa định nói với ba là cậu ta đi trước, thì tiếng bước chân của Đường Ninh chợt vang lên trên cầu thang.
“Ba, mẹ, chào buổi sáng ạ!”
Cô mỉm cười hét lên.
Diệp Cận Ngôn nghe thấy vậy thì từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Đường Ninh mặc đồng phục nữ sinh của trường cấp ba nam sinh Kim Thắng đang chậm rãi đi xuống lầu.
Giày da màu đen sậm, tất trắng cao đến đầu gối, váy xếp ly màu đỏ sậm, áo khoác màu xanh đen, chiếc cà vạt thắt trước ngực không giống bọn họ mà là chiếc nơ cùng màu với váy, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa ngang vai, tóc mái gọn gàng che đi vầng trán của cô, thậm chí ngay cả hàng lông mày cũng không để lộ ra, cô chỉ mỉm cười với cậu ta, trên người như khoác lên một luồng ánh sáng êm dịu.
Cậu ta chưa từng nhìn thấy Đường Ninh ăn mặc như thế này, có người để tóc mái sẽ trông vừa ngớ ngẩn vừa quê mùa, nhưng Đường Ninh thì lại không giống vậy, tóc mái còn hơi che đi dáng vẻ vốn có tính công kích của cô, khiến cả người cô trở nên ôn nhu dịu dàng.
Diệp Cận Ngôn cứ ngây người nhìn Đường Ninh mãi. Có thể đã phát hiện được ánh mắt của cậu ta, Đường Ninh liền đưa tầm mắt nhìn về phía cậu nam sinh mặc đồng phục trường cấp ba Kim Thành màu xanh đen giống như cô, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Anh trai, chào buổi sáng nha.”
Vừa nghe thấy lời chào của Đường Ninh, Diệp Cận Ngôn càng giống như che giấu, nhanh chóng quay đầu sang một bên.
“Ờ.”
Cậu ta khẽ đáp lại.
Vẻ mặt cậu ta bình tĩnh, nhưng chỉ có cậu ta mới biết trái tim mình vừa rồi đập thình thịch không ngừng.
Bởi vì... Đường Ninh.
Diệp Cận Ngôn siết chặt nắm tay, độ thiện cảm hiện tại: -20.
Vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở như vậy, nụ cười bên môi Đường Ninh càng thêm rạng rỡ.
“Này, mọi người đã nghe nói gì chưa? Học kỳ này trường cấp ba chúng ta sẽ có một học sinh chuyển trường đến từ Thánh Anh, Thánh Anh đấy! Tôi chỉ nghĩ đến thôi là đã vui đến chảy nước miếng luôn rồi!”
“Waooo, ôi mẹ ơi, lớn từng này tuổi, cuối cùng con cũng được nhìn thấy con gái rồi, vẫn còn sống đấy, waooo!”
“Chúng ta cực quá mà, khổ không thể tả. Sắp sửa tới lễ kỷ niệm thành lập trường sắp đến rồi, có khi nào trong lễ kỷ niệm có thằng con trai giả gái mặc váy nhảy múa trên sân khấu luôn không! Phát tởm!”
“Con gái là cái thứ gì thế, có thể ăn được không?”
“Không biết có xinh đẹp không, xinh đẹp thì tuyệt vời luôn, còn không xinh đẹp... không xinh đẹp tao cũng chọn, chỉ cần là con gái thôi, đúng vậy, yêu cầu của tao chính là không có yêu cầu!”
...
Sự xuất hiện của Đường Ninh gần như ngay lập tức chấn động toàn bộ trường cấp ba nam sinh Kim Thắng, các học sinh nam vây quanh thành từng vòng tròn nhỏ, bàn tán sôi nổi.
Doãn Vũ Tình nghe thấy tiếng bàn tán của họ, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô ta lại cảm thấy mất mát.
Cô ta bị sao vậy? Chẳng phải có học sinh nữ tới đây thì sẽ rất tốt sao? Như thế thì cô ta không phải là cô gái duy nhất còn lại trong trường nữa, cô ta không cần phải cực khổ che giấu nữa!
Nhưng nghe nói học sinh nữ mới đến không cần mặc đồng phục học sinh nam sinh giống như cô ta, cũng không cần phải cắt tóc ngắn!
Sướng thế!
Doãn Vũ Tình cắn chặt môi, sau đó vỗ nhẹ lên mặt mình, sau khi xoa dịu toàn bộ cảm giác mất mát và ngưỡng mộ của mình, lúc này cô ta mới quay đầu lại nhìn Giang Diệu đang ngồi bên cạnh cô ta.
Đúng lúc này, cô ta mới nhận ra cả người Giang Diệu dường như có gì đó không ổn, ánh mắt ngơ ngác, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó cô ta thấy cậu ta đột ngột đứng phắt lên, kéo ghế ra định đi ra ngoài.
Câu hỏi của Doãn Vũ Tình đã sắp bật ra ngoài rồi, nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng học chợt vang lên từng tiếng hoan hô.
Tiếng hoan hô càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cho đến khi cửa trước của lớp học được giáo viên chủ nhiệm ở bên ngoài từ từ đẩy ra, một học sinh nữ để tóc mái mặc đồng phục nữ sinh của trường cấp ba Kim Thắng chậm rãi bước vào.
Khoảnh khắc cô bước vào, ngay cả Doãn Vũ Tình cũng cảm thấy hơi thở của mình hơi chậm lại.
Cô ta hoàn toàn không thể nghe rõ tiếng cô giáo chủ nhiệm mỉm cười nói gì cả, chỉ có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào của học sinh nữ đang tự giới thiệu bản thân trên bục giảng: “Xin chào mọi người, mình tên là Đường Ninh, mình đến từ trường cấp ba nữ sinh Thánh Anh, thời gian tiếp theo, hy vọng mọi người có thể quan tâm giúp đỡ nhiều hơn!”
“A a a a a!”
“A a a a a a a a a!”
...
Giọng nói của cô vừa dứt thì toàn bộ lớp học rồi cả bên ngoài lớp học đều nổ ra những tiếng hét kinh thiên động địa.
Tiếng gõ bàn gõ ghế ném sách không ngừng vang lên.
Trong cảnh tượng ồn ào như vậy, duy chỉ có Đường Ninh trên bục giảng vẫn giữ nụ cười trên mặt, sau đó nhìn thẳng vào Doãn Vũ Tình.
Doãn Vũ Tình nghe thấy những tiếng hét kích động này, sắc mặt cô ta lập tức tái đi.
Lúc này cô ta hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đang nghĩ những gì nữa...