Lúc này, hai cổ tay quá mức mảnh khảnh của Đường Ninh đang bị Diệp Cận Ngôn chế trụ bằng tay phải, ấn lên ván cửa trên đỉnh đầu của cô. Cằm thì bị tay trái của cậu ta niết chặt rồi nâng cao. Mùi tùng hương thoang thoảng trên người cậu thiếu niên không ngừng ập vào khoang mũi của cô. Bởi vì họ vừa mới vừa từ chỗ sáng chuyển sang chỗ tối, nên dù Đường Ninh ra sức mở to mắt, cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Cận Ngôn ở khoảng cách gần như vậy.

Tuy cô không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh rõ mồn một. Từ giọng điệu nguy hiểm kia của Diệp Cận Ngôn, Đường Ninh đã nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi cùng tức giận bất bình của cậu ta.

Từ trước đến nay họ vẫn luôn như vậy. Dù cho Diệp Cận Ngôn tỏ ra lạnh lùng cấm dục và thản nhiên ra sao khi ở trước mặt người khác, nhưng lúc đối mặt với nguyên chủ, lúc nào cậu ta cũng bày ra tính cách chó má này. Thậm chí, cô ấy chỉ cần tùy tiện nói một câu hay liếc mắt một cái cũng đều có thể dễ dàng khơi lên lửa giận của cậu ta.

Lúc trước ở dưới lầu Đường Ninh khiêu khích Diệp Cận Ngôn như vậy, cũng khó trách đối phương thấy cô vừa vào cửa đã lập tức ra oai phủ đầu.

Chẳng qua, cô cũng không phải là nguyên chủ, người mỗi lần bị Diệp Cận Ngôn mỉa mai châm chọc, thực ra trong lòng cực kỳ để ý và khó chịu, nhưng vẫn luôn giả bộ không bận tâm. Rồi dần dần sau này cô ấy cũng bắt đầu tỏ vẻ thờ ơ với cậu ta, che giấu đi sự tự ti của mình dưới vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng.

Ngay sau đó, Đường Ninh ra sức giằng cổ tay đang bị tay phải của Diệp Cận Ngôn kìm kẹp. Cô phát hiện không thể thoát ra, bèn lập tức cất giọng lạnh lùng nói: “Buông ra!”

“Cô vẫn còn chưa trả lời tôi, tại sao tôi phải buông chứ?”

Bởi vì hai người dựa sát vào nhau nên thậm chí Đường Ninh còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai khi cậu ta nói chuyện. Nháy mắt đã khiến cô khẽ nổi một mảnh da gà.

Không ngờ tai mình lại mẫn cảm như vậy. Đường Ninh lập tức càng giãy dụa mạnh hơn.

“Em bảo anh buông ra...”

“Hay là anh định để ba tới đây, tận mắt nhìn thấy rốt cuộc hai chúng ta “dạy kèm” như thế nào?” Đường Ninh không hề tỏ ra yếu thế lên tiếng đe dọa.

“Cô…”

Diệp Cận Ngôn ngẩn mặt ra, còn chưa kịp nói ra những lời phía sau.

Thì Đường Ninh đã không hề do dự lập tức hô lên: “Ba ơi, cứu... ưm.”

Cô vẫn còn chưa hô xông, Diệp Cận Ngôn đã lấy tay ra sức che miệng cô lại, cùng lúc đó, cậu ta đè thấp giọng: “Im...”

Chữ miệng vẫn chưa thốt ra khỏi miệng cậu ta thì ngay giây tiếp theo, cánh cửa mà Đường Ninh đang dựa lập tức bị người gõ vang từ bên ngoài.

“Ninh Ninh, Ninh Ninh, sao thế? Hình như vừa rồi mẹ nghe thấy con gọi ba hả? Có chuyện gì vậy?”

Cách ván cửa, giọng nói hơi lo lắng của Đường Thanh vang lên.

Hai người đứng sau cánh cửa vừa nghe thấy tiếng động, cơ thể không nhịn được mà cùng run lên.

Hai mắt Đường Ninh đã hơi thích ứng với hoàn cảnh tối om trước mắt, cô lập tức trừng mắt với Diệp Cận Ngôn đang đứng trong bóng tối.

“Ninh Ninh...”

Nghe thấy giọng nói của Đường Thanh lại nôn nóng hơn đôi chút, Diệp Cận Ngôn vô thức buông lỏng tay ra. Đường Ninh tiện đà vùng thoát, ngay sau đó cô đưa tay bật công tắc đèn bên cạnh. Nhưng cô cũng không mở cửa phòng ra, bởi vì vừa rồi giãy dụa nên dáng vẻ bây giờ của cô chắc chắn hơi xộc xệch. Từ trước đến nay Đường Thanh luôn suy nghĩ nhiều, cô không muốn để bà phải lo lắng những điều không cần thiết.

“Không sao, không sao ạ, chỉ là “dạy kèm” mệt quá nên con kêu bậy một tiếng thôi. Đúng rồi mẹ ơi, mẹ rót cho con và anh trai hai cốc sữa bò tới đây được không? Con muốn uống...”

Đường Ninh làm nũng nói.

Đường Thanh vừa nghe thấy thế, chần chờ giây lát rồi sau đó gật đầu đồng ý yêu cầu của cô.

Chờ sau khi Đường Thanh rời khỏi, cô lập tức quay đầu nhìn Diệp Cận Ngôn đứng phía sau.

“Anh hỏi em muốn làm gì hả? Giang Diệu sắp giải trừ hôn ước với em rồi, anh nói muốn làm gì đây? Hai chúng em đã ở bên nhau hơn chục năm, em không tin cứ nói đã hết tình cảm là hết ngay được. Vì vậy em muốn tới bên cạnh anh ấy, để xem thử rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì. Còn về phần dạy kèm này thì chỉ là dạy bù đơn giản thôi. Nếu không anh tưởng em còn có thể muốn lấy thứ gì của anh chắc? Em chỉ cảm thấy mời gia sư chậm quá, hơn nữa còn nửa tháng nữa là cấp ba sắp khai giảng rồi. Tiến độ chương trình học của hai trường lại hoàn toàn khác, lẽ nào em chỉ mời người ta đến dạy mình nửa tháng thôi à? Ai chịu tới chứ?”

“Dù thế nào thì em cũng đã gọi anh là anh suốt mười năm rồi, đổi nửa tháng anh dạy bù cho em, chắc cũng không thiệt đâu nhỉ?”

Đường Ninh giơ tay xoa cổ tay đã bị siết đỏ của mình, không đợi Diệp Cận Ngôn trả lời, cô đã bắt đầu thu dọn sách vở vừa mới rơi xuống đất.

Ai ngờ, cô vừa mới ngồi xổm xuống, Diệp Cận Ngôn đã sửng sốt nhìn thấy một mảnh tuyết trắng ngay trước mắt mình. Ngay sau đó, cậu ta vội vàng chuyển dời tầm mắt.

Cô ấy...

Mà Đường Ninh thì vẫn hoàn toàn không biết gì nhặt sách vở trên đất lên, rồi đi thẳng tới bên cạnh bàn học của chàng trai.

Mãi đến khi cô đã ngồi xuống trước bàn học, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Cận Ngôn giống như một chiếc cọc gỗ, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Đến nỗi, hai mắt còn nhìn chằm chằm vào góc phòng không dịch chuyển. Đường Ninh nhìn qua đó theo tầm mắt của cậu ta, không phát hiện gì cả, lập tức khẽ đập quyển sách trong tay xuống bàn.

“Anh mau lên được không vậy? Nếu không muốn ở cùng một chỗ với em như vậy thì hai chúng ta tốc chiến tốc thắng luôn đi? Anh dạy bù cho em nhanh lên chút, em cũng có thể rời đi sớm hơn.”

Đường Ninh mất kiên nhẫn nói.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Đường Ninh, Diệp Cận Ngôn mới hoàn hồn tỉnh táo lại. Cậu ta xoay người, lẳng lặng yên tĩnh đi tới ngồi xuống đối diện với Đường Ninh. Nhưng cậu ta vừa mới ngước mắt lên là lại nhìn thấy thứ trăng trắng lộ ra trong áo sơ mi trắng của đối phương. Mà cũng đúng lúc này Diệp Cận Ngôn mới phát hiện, có thể là vừa rồi Đường Ninh bị mình kìm kẹp, giãy dụa quá mức dữ dội nên một chiếc cúc áo sơ mi đã trực tiếp bị cô giật đứt. Bây giờ đang treo lủng lẳng sắp sửa rơi trên vạt áo của cô, càng tôn thêm điểm trắng như ẩn như hiện phía sau lớp áo.

Mà ngặt nỗi cô lại không hề phát hiện ra điều gì, chỉ cau mày nhìn cậu.

Diệp Cận Ngôn thấy vậy, bỗng siết chặt tay lại, sau đó hơi cố ý né tránh tầm mắt, đổ dồn hết sự chú ý lên mặt Đường Ninh. Dù sao bây giờ nhắc nhở sẽ như thể cậu ta đang cố tình nhìn vào chỗ đó vậy.

Diệp Cận Ngôn khẽ ho một tiếng, giọng nói lạnh nhạt lại lần nữa vang lên: “Cô không hiểu chỗ nào?”

Đường Ninh nghe xong, lúc này mới từ từ giãn mày ra, sau đó trực tiếp đẩy sách vở tới trước mặt cậu ta, nghiêm túc mở miệng nói: “Em đã so sánh giáo trình của hai bên Thánh Anh và Kim Thắng rồi. Chỗ này, chỗ này, à, còn có đây nữa, giáo viên của tụi em vẫn chưa dạy, anh cần dạy sơ qua một chút cho em...”

Bởi vì Đường Ninh muốn Diệp Cận Ngôn chỉ ra những chỗ mình không hiểu nên cô hơi ghé lại gần. Lúc trước cậu ta không có cảm giác gì, còn bây giờ lại cảm thấy trên người đối phương có mùi thơm của hoa lan, xem lẫn hương sữa nhàn nhạt, đang không ngừng tràn vào cánh mũi cậu ta. Diệp Cận Ngôn khẽ ngừng thở, bắt đầu giảng dạy cho cô bằng giọng nói lạnh nhạt như cũ.

Trước giờ cậu ta luôn biết cô em gái không cùng máu mủ này lại rất thông mình, còn khá chăm chỉ nữa. Từ cấp một cho tới bây giờ, mỗi lần thi cử cô luôn giành vị trí thứ nhất. Đây cũng là lý do quan trọng khiến ba cậu ta tỏ ra vui vẻ với cô con gái mà Đường Thanh dẫn tới này.

Bởi vì cậu ta lớn hơn cô một lớp nên dù đã từng nghe nói đến danh tiếng con ngoan trò giỏi của cô thì trước giờ vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến. Cũng tại thành tích từ bé đến lớn của cậu ta cũng vô cùng xuất sắc, căn bản sẽ không chú ý nhiều đến thành tích của cô.

Nhưng hôm nay, cuối cùng Diệp Cận Ngôn cũng được chứng kiến IQ siêu cấp và năng lực lĩnh hội vô cùng mạnh của đối phương. Có mấy vấn đề cậu ta chỉ nói một lần là cô đã có thể lập tức học một biết mười, hơn nữa còn rất biết cách suy luận ra những thứ khác.

Điều này khiến Diệp Cận Ngôn thật sự rất ngạc nhiên. Không phải cậu ta chưa từng dạy bù cho người khác, Giang Diệu trước kia, gần đây còn có cả Vũ Tình nữa.

Giang Diệu thì còn đỡ, ngoài việc quá dễ dàng bị phân tán sự chú ý bởi những thứ khác làm hiệu quả học tập kém ra, thì không có khuyết điểm nào. Tuy nói rằng cậu ta không phản ứng nhanh, bắt kịp tư duy của Diệp Cận Ngôn như Đường Ninh, nhưng về cơ bản cũng không có tật xấu nào quá lớn.

Còn về phần Doãn Vũ Tình...

Diệp Cận Ngôn thật sự có chút đau đầu. Trước kia Doãn Vũ Phong có thể được nhận vào học trường cấp ba quý tộc dành cho nam sinh như Kim Thắng này, cũng là vì từ trước đến nay thành tích học tập của cậu ta luôn vô cùng xuất sắc. Cho nên đến cuối kỳ, Doãn Vũ Tình thay thế cậu ta tới trường không thể thi quá nát được. Dù gì thành tích cũng có liên quan đến học bổng, mà Vũ Tình thì lại rất cần đến số tiền này.

Vì vậy dưới sự nhờ vả của cô ta, cậu ta đã dạy thêm cho Vũ Tình.

Để bây giờ mỗi khi cậu ta nhớ lại quãng thời gian đó, đều sẽ cảm thấy hơi tăm tối.

Cậu ta thật sự chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, có một người hoàn toàn nghe không hiểu mình đang nói gì. Ngay cả khi cậu ta hỏi những câu cực kỳ dễ thì cô ta vẫn không hiểu. Cuối cùng cậu ta phải mất đúng ba tháng mới giúp cô ta bù lại được toàn bộ bài vở của cả một học kỳ lớp mười. Rồi cuối cùng cô ta cũng chỉ thi được thành tích trung bình, chắc chắn không lấy được học bổng, thậm chí Giang Diệu còn phải cho cô ta vay học phí của kỳ sau.

Diệp Cận Ngôn nghĩ tới đấy, lại chuyển dời tầm lên sườn mặt đang khẽ nhíu mày, nghiêm túc tính toán một đề toán học của Đường Ninh một lần nữa.

Hình như trước giờ, cậu ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Ninh, ngày thường cô luôn buộc tóc đuôi ngựa, dù cô không nói câu gì thì cả người vẫn hiện rõ tính công kích. Nhưng bây giờ lại khác, có thể là vì đang ở trong nhà, cô đã cởi mái tóc đuôi ngựa xuống cho thoải mái, mái tóc đen nhanh đang buông xõa trên bờ vai cô, cả người trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Một dải tóc trượt xuống, cô vô thức đưa tay vén ra sau tai, lộ ra vành tại nhỏ xinh tinh tế.

Đúng lúc Diệp Cận Ngôn đang nhìn đến hơi thẫn thờ thì cánh cửa phòng lại bị người gõ vang từ bên ngoài. Giọng nói dịu dàng của Đường Thanh cũng vang lên theo đó: “Ninh Ninh, Cận Ngôn, mẹ bưng sữa tới rồi, mẹ có thể vào trong không?”

“Được ạ...”

“Đừng vào, để tôi tới bưng cho.”

Đường Ninh nghe thấy giọng của mẹ mình, vừa mới ngẩng đầu lên đồng ý thì Diệp Cận Ngôn lại chợt nghĩ tới chiếc cúc áo sắp rơi ra kia của cô, thế là cậu ta lập tức đứng bật dậy, chiếc ghế bị hai chân cậu ta đẩy ra ma sát với nền nhà phát ra tiếng ồn chói tai, sau đó cậu ta bước về phía cửa.

Diệp Cận Ngôn chỉ mở ra một khe nhỏ, nhận lấy hai cốc sữa mang vào.

Đường Ninh thấy vậy, lập tức mừng rỡ nhận lấy sữa, sau đó đặt một cốc khác trước mặt đối phương. Nhiệt độ của sữa vừa vặn, vừa nhìn đã biết Đường Thanh ở dưới lầu đã để nguội một chút rồi mới bưng lên.

Cô đang định uống thì thấy Diệp Cận Ngôn ngồi đối diện mình đẩy cốc sữa sang một bên.

“Anh sao thế? Nhiệt độ đang vừa uống đấy.”

“Tôi không thích uống sữa bò...”

Diệp Cận Ngôn liếc nhìn cốc sữa kia với vẻ mặt ghét bỏ. Cậu ta ghét nhất mùi vị của sữa bò, cũng chỉ vì để cân bằng dinh dưỡng nên mỗi sáng cậu ta mới ép mình phải uống. Chứ còn bữa phụ thế này, cậu ta thật sự không muốn ép buộc bản thân nữa.

Nhưng Đường Ninh lại không biết Diệp Cận Ngôn có tật xấu nho nhỏ này, dù sao trước kia cô cũng đã từng tận mắt thấy cậu ta uống sữa.

Cô nhìn vẻ ghét bỏ không hề che giấu trong mắt cậu ta, vỗ bộp một tiếng, đặt cốc sữa trong tay xuống rồi cười chế giễu: “Hừ, rốt cuộc là không thích uống hay là ghét bỏ người khác rót cho anh thế hả? Sao? Lo mẹ em hạ độc ở bên trong chứ gì? Không muốn thì đừng có uống!”

Cô nói xong liền lập tức nhận lấy cốc sữa kia của Diệp Cận Ngôn rồi ngửa đầu lên, một hơi uống sạch cốc sữa. Sau đó, Đường Ninh lại bưng cốc của mình lên, tiếp tục ngửa đầu uống.

“Cô...”

Diệp Cận Ngôn sửng sốt.

Sau đó nhìn thấy có lẽ là do Đường Ninh uống quá vội lại nhanh, nên đến cốc thứ hai cô bị sặc ho một tiếng. Mấy giọt sữa lập tức chảy dọc theo khóe miệng của cô xuống, vừa khéo rơi đúng nơi chiếc cúc áo đang mở kia.

Diệp Cận Ngôn ngắm nhìn cảnh tượng mỹ miều này, lập tức hô hấp dồn dập đột ngột quay đầu sang bên cạnh.

Hình ảnh vừa rồi nhìn thấy không ngừng tua đi tua lại trong đầu cậu ta.

Sao cô ấy lại...

Diệp Cận Ngôn ra sức siết chặt tay lại, yết hầu khẽ lăn, làm thế nào cũng không dám nhìn thẳng lên người Đường Ninh ở trước mặt. Nhưng đúng lúc này, cuối cùng Đường Ninh cũng ép mình uống xong hai cốc sữa, sau đó bắt đầu không nhịn được mà ho sặc sụa.

Mãi đến khi nước mắt sắp chảy ra, cuối cùng cô mới cảm thấy mình dễ chịu hơn nhiều, thấy Diệp Cận Ngôn từ đầu đến cuối đều nhìn về phía cửa với vẻ mặt vô cảm. Đường Ninh đặt chiếc cốc thủy tinh trong tay xuống mặt bàn thật mạnh, xoay người thu dọn sách vở của mình, đầu cũng không thèm ngoảnh lại đi thẳng ra ngoài: “Em thấy hôm nay dạy thêm đến đây thôi. Anh không vui thì em cũng chẳng hứng thú gì, chúc ngủ ngon, anh trai!”

Đường Ninh nói xong, khẽ hừ ra tiếng rồi không thèm ban lấy một ánh mắt cho Diệp Cận Ngôn, đi thẳng ra cửa rồi kéo cửa ra rời khỏi.

Để lại Diệp Cận Ngôn vẫn đang hơi thất thần, nhìn chiếc cúc áo màu be đã hoàn toàn rơi xuống mặt đất, do lúc nãy Đường Ninh ho quá dữ dội.

Cùng lúc đó, Đường Ninh vừa trở lại phòng mình, lập tức thu lại vẻ mặt tức giận không cam lòng, khóe miệng cong lên đầy mỉa mai.

Độ thiện cảm hiện tại của Diệp Cận Ngôn: -25

Đúng là nhìn không ra đấy, “người anh trai tốt” này của cô lại ngây thơ đến vậy!

Thú vị thật!

Còn ở đầu bên này, cũng không biết Diệp Cận Ngôn ở trong phòng đã nhìn chằm chằm chiếc cúc kia bao lâu. Cậu ta vừa nghiêng người, ngón tay mới chạm vào chiếc cúc áo kia thì ngay giây tiếp theo di động đã bất ngờ rung lên.

Diệp Cận Ngôn giật thót, lập tức thu tay lại rồi ngồi thẳng người nhìn điện thoại di động của mình. Bởi vì suy nghĩ quá mức rối bời nên thậm chí cậu ta còn không chú ý tới rốt cuộc là ai đã gửi tin nhắn Wechat cho mình, không hề nghĩ ngợi đã bấm mở video trước mặt.

Bỗng nhiên, tiếng phụ nữ rên rỉ lập tức vang lên bên tai cậu ta. Cậu ta mở to đôi mắt, nhìn một mảnh trắng xóa trong video, mặt đỏ tía tai vội vàng tắt di động.

Ngay sau đó, căn phòng trở lại yên tĩnh một lần nữa, chỉ còn lại tiếng hô hấp hơi dồn dập nặng nề của Diệp Cận Ngôn, cậu ta không ngừng hít vào lại thở ra.

Cậu ta nhấc tay bấm trán, sau đó đứng dậy nhặt chiếc cúc áo mà Đường Ninh đánh rơi ném vào trong thùng rác bên cạnh, rồi đi vào phòng vệ sinh ở một bên.

Hừ, cậu ta đúng là váng đầu rồi, chỉ là vô tình thôi mà, rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì thế?

Sự việc ngoài ý muốn, chỉ là vô tình thôi.

Diệp Cận Ngôn nhìn mình trong gương rồi không ngừng thầm nhủ như vậy.

Sau đó cậu ta giơ cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ vẫn đang chuyển động, phát hiện thời gian cũng đã muộn, cứ ở đây suy nghĩ lung tung về chuyện này thì thà tắm rửa đi ngủ sớm còn hơn.

Còn về phần đoạn video vừa nãy, nếu để cậu ta phát hiện ra là thằng nhãi nào gửi cho mình thì cậu ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!

Diệp Cận Ngôn nghĩ như vậy xong, chẳng mấy chốc bên trong phòng vệ sinh đã vang lên tiếng nước chảy. Dưới sự gột rửa của dòng nước, cậu càng chắc chắn vừa rồi mình thật sự chỉ nhất thời choáng váng. Thôi quên đi, sau này dạy kèm thì cố gắng sắp xếp thời gian sớm một chút.

Sau khi tắm xong, Diệp Cận Ngôn nhanh chóng lên giường bắt đầu ngủ.

Nhưng có một số chuyện không phải chỉ cần giả bộ chưa từng xảy ra thì thật sự có thể coi như không có gì.

Chẳng mấy chốc, Diệp Cận Ngôn chìm vào giấc ngủ, bắt đầu nằm mơ. Trong mơ vẫn là phòng ngủ của cậu ta, Đường Ninh vẫn ngồi trước mặt cậu ta, làm bài tập tử tế như trước. Nhưng chẳng mấy chốc Đường Ninh trong giấc mơ lại mở to đôi mắt ướt át của cô nhìn về phía cậu ta rồi nói rằng cô rất nóng, có thể cởi đồ ra được không.

Rõ ràng cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tang, còn hỏi cậu ta có thể cởi áo ra không.

Đương nhiên là không thể.

Nhưng trong giấc mơ cậu ta lại gật đầu như bị ma xui quỷ khiến, sau đó cậu ta nhìn thấy Đường Ninh bắt đầu tháo từng chiếc cúc áo ngay trước mặt mình…

Nửa đêm, Diệp Cận Ngôn bị chính mình trong mơ dọa cho tỉnh giấc. Sau khi tỉnh dậy, cậu ta không hề chần chừ mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó vùi đầu dưới vòi nước, xả nước lạnh hết cỡ rồi bắt đầu dội.

Cậu ta xả nước khoảng chừng năm sáu phút, cuối cùng mới đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn vào bản thân trong gương. Nước trên tóc vẫn đang không ngừng rơi xuống.

Lúc rảnh rỗi, những cậu chàng cấp ba thích nhất là tám chuyện về con gái và cả chuyện kia.

Tuy nhiên trước giờ cậu ta không hề có hứng thú với chuyện đó, nhưng cũng khó tránh khỏi nghe thấy mấy chuyện này. Mấy đứa bạn kia nói khi tới độ tuổi nhất định, con trai đều sẽ nằm mơ thấy loại chuyện kia, không ai là ngoại lệ cả, rồi còn kể gần đây cô nàng ngây thơ trong sáng nào là người tình xuất hiện trong giấc mộng của mình, sau đó cười nham nhở.

Họ còn hỏi cậu ta có từng nằm mơ thấy con gái chưa.

Đương nhiên Diệp Cận Ngôn chưa từng mơ thấy, trước giờ cậu ta không hề có hứng thú gì với mấy chuyện đó, cô gái bên cạnh cũng chỉ có Vũ Tình ngây ngơ ngơ ngác khiến tâm tình cậu ta cũng hơi xao động, nhưng từ trước đến nay cậu ta cũng chưa từng mơ thấy cô ta.

Nhưng tại sao… tại sao hôm nay…

Là vì sự cố của ngày hôm nay, hay là do không cẩn thận nhận xem được video đó, hay do cơ thể của cậu ta đã bắt đầu trưởng thành rồi?

Nhưng sao lại là cô chứ?

Diệp Cận Ngôn dựa người trên bệ của bồn rửa mặt, ánh mắt lập lòe. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi cậu ta lau khô tóc và toàn thân thì lại đi về phía giường ngủ, lúc đi ngang qua thùng rác bên cạnh bàn học, không cẩn thận liếc thấy cúc áo trong đó, rõ ràng đã đi qua rồi nhưng vẫn không kiểm soát được mà dừng bước…

Ngày hôm sau, Đường Ninh thành công nhận được độ thiện cảm của Diệp Cận Ngôn đối với cô lại hạ thấp xuống vị trí -35.

Hửm?

Chuyện này là sao?

Ngày dạy kèm tiếp theo thì càng lạ hơn, cậu ta cũng không để Đường Ninh đặt chân vào phòng của mình nữa. Hai người học bù luôn trong phòng khách dưới lầu. Và trừ chủ đề liên quan đến bài tập về nhà, cậu ta cũng không chịu mở miệng nói những chuyện khác với cô thêm một chữ nào cả.

Độ thiện cảm từ đầu đến cuối ổn định không đổi ở mức -35.

Nhưng cô rõ ràng có thể nhìn ra trong mắt cậu ta không hề coi thường cô.

Cậu ta đang… kiềm chế mình gần gũi với cô.

Ha, thú vị rồi đây.

Nhưng dù anh trai có thú vị thế nào đi nữa, Đường Ninh nhìn vào ngày hiển thị trên lịch, biết bây giờ còn khoảng ba ngày nữa là tới ngày khai giảng. Cô cần phải tới một nơi.

Sáng sớm hôm nay, Đường Ninh thay chiếc áo lông trắng tinh, sau đó đi thẳng tới tiệm cắt tóc mà cô và Đường Thanh hay đến.

Đừng hiểu lầm, cô không phải giống nguyên chủ đi cắt phăng mái tóc dài xinh đẹp này đâu, mà chỉ đơn giản là muốn thay đổi kiểu tóc của mình thôi.

Cô nói thẳng với thợ cắt tóc cắt kiểu tóc mái ngang, che đi cặp lông mày quá rậm của cô, sau đó dưỡng tóc một chút rồi mới xõa xuống.

Nhìn mình trong gương, lại nghe thợ cắt tóc tâng bốc khen ngợi không ngừng, Đường Ninh khẽ mỉm cười, lại phát hiện chính mình trong gương cũng nhếch khóe miệng theo.

Nét tinh xảo xinh đẹp của cô không có tính công kích như lúc trước nữa, lúc này cả người cô toát lên vẻ thanh thuần và lạnh lùng.

Không phải muốn so vẻ ngây thơ à? Chẳng phải nói Doãn Vũ Tình đơn thuần sạch sẽ giống lưu ly ư?

Vậy cô phải biến miếng lưu ly này thành tấm kính tạp sắc khi đứng cạnh cô.

Hừ!

Cô làm tóc xong, đi ngang qua tiệm hoa bên cạnh mua một bó bách hợp trắng, sau đó lên xe buýt đến một thôn trong thành phố. Đường Ninh ngồi ở hàng cuối của xe buýt. Sau đó, cô xuống ở một trạm nào đó, nhìn thoáng qua ngõ nhỏ hun hút và lộn xộn ở một bên của trạm xe buýt. Cô đi thẳng vào một quán cà phê đối diện con hẻm rồi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, sau đó đặt điện thoại sang một bên.

Cô gọi một ly cà phê, nhìn chằm chằm vào thời gian trong điện thoại rồi bắt đầu ngẩn người.

Đúng như cô dự đoán, khoảng 11 giờ 15 phút, một nhóm thiếu niên bất lương dáng vẻ hung hãn đi vào con hẻm đối diện.

Đường Ninh thấy vậy thì nhướng mày, sau đó cô cũng không ngẩng đầu mà nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, miệng thì bắt đầu nhấp từng ngụm nhỏ cà phê đã nguội.

Chờ thời gian trên điện thoại nhảy tới 11:20, cô lập tức ôm bó hoa bách hợp mà mình đặt bên cạnh, đi thẳng vào con hẻm đối diện.

Cô còn chưa tới gần thì đã nghe thấy mấy từ kiểu như “đánh chết mày”, “trả tiền đi”, “loại trơ trẽn”, “chặt tay nó đi”. Cô chỉ nghe người đánh không ngừng kêu gào, nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng kêu cứu hay tiếng hét đau đớn của người bị hại.

Đường Ninh lại nhìn điện thoại lần nữa, mạnh miệng lên tiếng: “Mấy người đang làm gì vậy? Đánh người là không đúng, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đã tới rồi đấy!”

Cô nói xong liền lập tức bật còi báo động đã tải xuống trước đó, âm thanh chói tai lập tức vang lên bên tai cô.

“Không xong rồi, cảnh sát tới, chạy mau!”

Đám thiếu niên bất lương không to gan lớn mật được bao nhiêu khi nghe thấy âm thanh chân thật như vậy thì vội vàng chạy trốn sang ngõ hẻm bên kia như ong vỡ tổ.

Đợi đến khi cô không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác trong con hẻm hỗn loạn đó nữa, Đường Ninh mới chần chừ bước vào con hẻm.

Cùng lúc đó, một cậu thiếu niên người chằng chịt vết thương, một chân duỗi thẳng, một chân cong lên đang đứng tựa vào tường, nghe thấy giọng nói thì hơi mở mí mắt nhìn Đường Ninh đứng ngược sáng đang đi về phía mình.

Cô gái mặc áo lông trắng như tuyết, ôm một bó bách hợp, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, để tóc mái ngang trán, đôi mắt vừa tròn vừa sáng, bờ môi trắng mịn xinh xắn còn hơn cả cánh hoa. Cô nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta thì lập tức tỏ ra ngạc nhiên, đôi mắt trợn trừng.

“Cậu… cậu bị thương rồi ư? Chảy nhiều máu quá. Tôi… cái này của tôi cho cậu lau nè.”

Đường Ninh hơi luống cuống tay chân lấy chiếc khăn tay trắng có thêu hình chú mèo ham ngủ từ trong túi áo lông ra, đưa cho cậu thiếu niên đang nằm dưới đất.

Cậu thiếu niên Từ Tinh Bách nhìn chiếc khăn tay chói mắt được đưa tới trước mặt mình. Rất lâu sau, cậu ta mới lặng lẽ đẩy tay cô ra, vịn tường rồi loạng choạng đi ra ngoài.

“Cậu…”

Đường Ninh quay người, định nói gì đó thì một giây sau đã thấy anh chàng cậy mạnh kia, cả người dán vào tường, không có dấu hiệu nào cứ thế trượt xuống.

Cô biết ngay mà!

Không có lý gì mà Doãn Vũ Tình có thể nhặt được Từ Tinh Bách bị người đánh thương tích khắp người, từ đó mang nặng tình cảm với cô ta. Còn cô tranh thủ thời gian tới đây thì lại không nhặt được.

Đó thấy chưa, cuối cùng vẫn ngất đi đó thôi.

Để cô ngẫm lại chút nào, sau khi Doãn Vũ Tình trong cốt truyện phát hiện Từ Tinh Bách bị thương nặng thì làm gì. Đúng rồi, hình như cô ta lôi cậu ta về nhà, sau đó bôi một ít thuốc đỏ với thuốc trắng Vân Nam lên vết thương của cậu ta rồi dùng kỹ thuật băng bó kém của mình quấn cả người cậu ta thành xác ướp.

Có thể nói, cuối cùng Từ Tinh Bách vẫn sống và nhảy nhót tưng bừng cũng đều nhờ vào sức sống quật cường của cậu ta.

Chậc…

Cô thì khác, cô có lương tâm hơn, đã gọi xe cứu thương cho cậu ta rồi.

Dù sao, trả tiền thuốc men cho cậu ta xong thì kiểu gì đối phương cũng trả lại cho cô cái gì đó. Có qua có lại thì rất dễ để tăng độ thiện cảm.

Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đã tới nơi. Đường Ninh cũng ngồi lên xe cứu thương cùng Từ Tinh Bách vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Xe vừa khởi động, cô đã thấy Doãn Vũ Tình với mái tóc ngắn, áo lót lông màu hồng, bên dưới còn mặc quần legging màu nâu, trùng hợp đi xe đạp ngang qua con hẻm nhỏ mà Từ Tinh Bách bị đánh. Sau đó cô ta đột ngột bóp phanh dừng lại, đi thẳng vào con hẻm đó xem tình hình.

Gần như cùng lúc, xe cứu thương lái đi.

Còn Doãn Vũ Tình dừng xe ở kia nghe thấy tiếng xe cứu thương vang lên, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng khó hiểu.

Cô ta cứ cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng…

Cô ta thẫn thờ nhìn con hẻm vắng không một bóng người mà suy nghĩ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play