“Đường Bảo, Đường Bảo, Đường Bảo...”
54088 nhìn thấy Đường Ninh vừa nhận kịch bản xong, mặt cô không có cảm xúc gì, vẫn luôn nhìn về phía trước, cả người không nhúc nhích, nó lo lắng gọi cô vài tiếng.
Nghe thấy giọng nói non nớt của nó, cuối cùng Đường Ninh mới thoát ra khỏi tình cảnh thảm thương, khó có thể hình dung nổi của nguyên chủ. Sau khi hít thở thật sâu, cô quay đầu nhìn hệ thống nhỏ bên cạnh, đưa tay khẽ xoa xoa cái đầu mềm mại của nó, sau đó đứng dậy đi tới chỗ chiếc điện thoại mà cô đã đặt xuống trước đó.
Trước đó cô không để ý đến chiếc điện thoại màu đen của một thương hiệu nào đó này, giờ tìm hiểu cốt truyện xong mới nhận ra mốc thời gian cô tiến vào cốt truyện gốc chính lúc nguyên chủ nhận thấy chồng chưa cưới của mình càng ngày càng trả lời tin nhắn chậm, càng ngày càng không còn quan tâm đến mình, từ đó bắt đầu nghi ngờ cậu ta khả năng đã yêu người khác.
Sau đó nguyên chủ đã mượn cớ hẹn cậu ta ra ngoài xem phim, nhân cơ hội âm thầm đánh tráo điện thoại mà hai người cố tình mua giống nhau, tiếp theo là nhìn thấy bức ảnh Doãn Vũ Tình đang nằm ngủ trên bàn trong điện thoại của đối phương, cùng với đó là tất cả tin nhắn Wechat mà cô ta nhắn với Giang Diệu từ học kỳ đầu tiên năm lớp mười đến khi nghỉ đông.
Từ những tin nhắn này cho thấy Doãn Vũ Tình hoàn toàn không che giấu thân phận con gái của mình, không quá kiêng dè khi làm nũng các kiểu với Giang Diệu.
Người bình thường đều không nghĩ một đứa con trai sẽ nói ra những lời nhõng nhẽo kia, nhưng Doãn Vũ Tình ngây thơ trong sáng lại không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì. Trong cốt truyện, cho đến khi thân phận của cô ta bị Đường Ninh vạch trần, cô ta vẫn luôn tràn đầy tự tin rằng mình che giấu rất kỹ.
Trên thực tế...
Ngay từ đầu bác sĩ Mục Thịnh đã biết thân phận thật của cô ta, còn giúp cô ta che đậy đủ kiểu.
Học sinh giỏi Từ Tinh Bách thì là lúc bị người ta đánh sống dở chết dở ở ngoài trường, được Doãn Vũ Tình lúc đó đang mặc đồ con gái vô tình đi ngang qua và cứu giúp, cũng biết luôn. Khi ấy Doãn Vũ Tình giải thích thế nào? Cô ta càng giấu càng lộ, nói mình là em gái song sinh của Doãn Vũ Phong, chỉ là trông giống anh trai thôi.
Còn về phía ông anh trai lạnh lùng Diệp Cận Ngôn, tiếp xúc với Doãn Vũ Tình không quá nửa tháng là đã phát giác ra cô ta có điểm bất thường, vì người anh em tốt Giang Diệu nên đã cố tình điều tra cô ta, cũng hiểu ra vấn đề.
Còn về người chồng chưa cưới của cô, Giang Diệu, vào ba tháng trước, đúng thế, chính là khoảng thời gian tần suất nhắn tin với Đường Ninh thưa thớt dần, trong tiết thể dục cuối cùng của một hôm thứ sáu nào đó đã vô tình về ký túc xá sớm, chẳng may nhìn qua khe hở cửa phòng, bắt gặp Doãn Vũ Tình vừa mới tắm xong, đang sấy tóc, trước ngực lộ ra đường cong chút xíu, đúng vậy, kể cả có là ván giặt quần áo thì cô ta cũng là một cái ván giặt có đường cong chút xíu.
Trông thấy cảnh tượng này, kết hợp với những lần cậu ta từng tiếp xúc với Doãn Vũ Tình, Giang Diệu dù có là đầu heo cũng nhận ra được chàng trai mình đang sống cùng vốn dĩ là một cô gái.
Trước đó cậu ta không hề có cảm giác gì với Doãn Vũ Tình khi cô ta thay anh trai mình tới đây học, cảm thấy cô ta không những có bộ dạng ẻo lả mà thậm chí đụng một chút là mũi đã đỏ lên, rõ ràng cậu ta chỉ hơi lớn tiếng một chút mà cô ta đã sợ đến mức ứa nước mắt.
Vì thế, Giang Diệu từng nhiều lần trêu đùa cô ta nhưng lần nào cô ta cũng đều dễ tính, không so đo với cậu ta. Chưa kể cô ta còn nhớ rõ khẩu vị của cậu ta, sáng nào cũng mua đồ ăn sáng cho Giang Diệu thích ngủ nướng, dọn dẹp phòng sạch sẽ đến nỗi không dính một hạt bụi, thậm chí sau khi hai người thân với nhau hơn, cô ta còn giúp Giang Diệu giặt quần áo.
Ừm, Doãn Vũ Tình không giỏi mấy thứ khác, học hành cũng chẳng ra làm sao, chạy bộ còn ngã trên nền đất phẳng, nhưng lại rất giỏi làm việc nhà. Không những thế cô ta còn biết làm đồ tráng miệng, cô ta từng nhiều lần mang bánh quy mình tự tay nướng cho Giang Diệu.
Từ sau khi Giang Diệu bất ngờ vì phát hiện ra thân phận con gái của bạn cùng phòng Doãn Vũ Tình, những ngày tiếp theo cậu ta thậm chí còn không có tâm trạng nhắn tin với Đường Ninh nữa. Hễ đầu óc thảnh thơi thì chuyện Doãn Vũ Tình là con gái lại đột ngột xuất hiện, chiếm trọn tâm trí cậu ta.
Những hành động bình thường trước kia như bảo Doãn Vũ Tình mang đồ ăn sáng cho mình, giúp mình dọn dẹp giường chiếu, giặt quần áo,... cũng bắt đầu cảm thấy thiếu tự nhiên.
Cảm giác khó xử ấy đạt đến đỉnh điểm vào một đêm sấm sét của hai tháng sau, bởi vì...
Nửa đêm tiếng sấm vang dội, Doãn Vũ Tình lại rất sợ tiếng sấm, sợ đến mực bật khóc nức nở, càng khóc càng to, cuối cùng không chịu nổi nữa nên trèo lên giường cậu ta, run rẩy rúc vào lòng cậu ta, xin cậu ta cho mình trốn nhờ một lát, chỉ một lát thôi.
Nhìn thấy anh bạn vẫn luôn đối xử với mình rất tốt đang khóc lóc van xin cậu ta, Giang Diệu cũng mềm lòng. Thế là cậu ta cứ ôm Doãn Vũ Tình nằm như vậy cho tới sáng, cảm nhận được cơ thể bé nhỏ mềm mại của cô nép vào lòng mình, không ngừng run rẩy. Sáng sớm hôm sau, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, vừa trắng lại vừa mềm, lòng cậu ta không khỏi rung động.
Tình hình sau khi Đường Ninh đến đây đó là Doãn Vũ Tình đã sống cùng với Giang Diệu được nửa năm, mấy tình tiết như vô tình phát hiện ra thân phận con gái của cô ta hay vào đêm sấm sét chui vào chăn cậu ta đều đã xảy ra. Giang Diệu cũng dần dần rung động trước cô ta.
Nếu như cô không đến, chuyện sắp xảy ra tiếp theo chính là sau khi nguyên chủ xem xong hình ảnh và tin nhắn trong điện thoại của Giang Diệu rồi khóc lóc một hồi, sau đó cô sẽ giả vờ như đi xem phim chẳng may cầm nhầm điện thoại, làm như chưa từng nhìn thấy thứ gì, mỉm cười trả lại điện thoại cho Giang Diệu. Tiếp đến cô sẽ điều tra tình hình của Doãn Vũ Tình, rồi cắt tóc ngắn, đóng giả làm con trai, đi tới trường cấp ba nam sinh Kim Thắng.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh đưa tay sờ lên mái tóc đen nhánh sắp sửa dài đến eo của mình.
May quá, may mà cô tới kịp nên nguyên chủ vẫn chưa cắt đi mái tóc xinh đẹp này, không thì chắc cô sẽ tức chết mất.
Dù gì cũng chỉ là chuyện vào một trường cấp ba nam sinh thôi mà, đâu nhất thiết phải đóng giả làm con trai như Doãn Vũ Tình và nguyên chủ, đấy là cách làm của người nghèo, cô giàu mà, à nhầm, cha dượng cô giàu mà.
Có những lúc, có tiền thì muốn làm gì cũng được.
Tóm lại cô sẽ không cắt tóc đâu, mà kể cả có cắt tóc thì vẻ ngoài của cô vẫn vượt trội hơn hẳn Doãn Vũ Tình. Nhưng nếu có thể để mình xinh đẹp hơn thì việc gì phải dày vò bản thân chứ?
Vừa nghĩ xong thì điện thoại của Giang Diệu mà cô đang cầm trên tay bỗng rung lên, cô nhìn hai chữ Đường Ninh hiện trên màn hình.
Cô khẽ cau mày, nếu cô nhớ không nhầm thì trước kia Giang Diệu luôn lưu tên cô là Ninh Ninh, đằng sau còn thêm một hình trái tim nhỏ.
Bây giờ thì...
Ha ha, đúng là lòng người dễ thay đổi.
Thầm cảm thán một câu xong, Đường Ninh không ngần ngại ném điện thoại trong tay sang một bên, để mặc cho nó rung. Cô đi đến trước gương trang điểm của nguyên chủ, bắt đầu chăm sóc cho gương mặt ban nãy mình vừa mới rửa xong, rồi trang điểm thêm một chút.
Thế giới thứ nhất nghèo quá, thế giới thứ hai thì không có, đã lâu lắm rồi cô không đụng đến những “vũ khí” tiện lợi này, đúng là nhớ chúng ghê.
Về phần Giang Diệu, dù sao người sốt ruột và chột dạ cũng là cậu ta, không phải cô, cô mặc xác cậu ta luôn.
Thong thả tút tát lại cho mình xong xuôi, sau đó cô trang điểm cho đuôi mắt ửng đỏ, chóp mũi hơi ửng đỏ, sắc mặt yếu ớt, tái nhợt như vừa mới khóc xong, ngay lập có người bên ngoài gõ cửa phòng cô.
Thời gian vừa vặn.
Đường Ninh nhìn bản thân mình trong gương đã vớt đi vẻ sắc sảo và hung dữ, ngược lại càng thêm phần nhu mì nhưng lại kiên cường.
Hoàn hảo!
Thấy người bên ngoài gõ cửa phòng càng lúc càng gấp, Đường Ninh đưa tay bới tóc của mình lộn xộn một chút, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang rung liên tục, mở cửa phòng ra.
Đúng như cô đoán, người đứng gõ cửa phòng cô như muốn đòi mạng không phải là ông anh trai Diệp Cận Ngôn khác cha khác mẹ với cô thì còn có thể là ai?
Đường Ninh kéo cửa phòng ra, giây đầu tiên đã trông thấy tên và điểm số màu tím sáng loáng trên đầu người kia.
Diệp Cận Ngôn.
Cho điểm hệ thống: 98.
Độ thiện cảm trước mắt: -30.
Chàng trai có dáng người rất cao, lông mày vừa đen vừa rậm, một nốt ruồi nhỏ trên chỗ đuôi lông mày phải, tròng mắt hẹp dài, sống mũi vừa cao vừa thẳng, môi cũng rất mỏng, lúc này đang đỏ rực lên. Giây phút Đường Ninh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một giọt mồ hôi trong suốt rơi xuống từ trên gương mặt tinh tế của cậu ta.
Có thể là do vừa mới tập trong phòng thể hình dưới lầu xong nên tóc mái của chàng trai ướt đẫm một mảng lớn, làn da trắng trẻo có hơi đỏ, cơ bắp phần cánh tay và đùi trên trông có vẻ rắn chắc, hoàn toàn không nhận ra vẻ lạnh lùng hờ hững như mọi ngày của cậu ta khi mặc đồng phục màu xanh đen của trường cấp ba nam sinh Kim Thắng.
Đường Ninh lặng lẽ quan sát cậu ta trong chốc lát, cũng thấy rõ sự bực bội, khó chịu vẫn chưa nguôi ngoai trên mặt cậu ta.
Thật ra nhìn tổng quát toàn bộ tình tiết gốc, sau khi lớn lên, Diệp Cận Ngôn chẳng giả vờ giả vịt trước mặt ai, cực kỳ lạnh lùng, kể cả với mẹ Đường Ninh là Đường Thanh và cha của cậu ta là Diệp Chấn. Nhưng cậu ta lại chỉ tỏ ra hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy trước hai người.
Một trong số đó dĩ nhiên là Doãn Vũ Tình, bởi vì thích nên cậu ta luôn mỉm cười dịu dàng với cô ta.
Người còn lại chính là Đường Ninh, càng lớn, cậu ta dần dần thờ ơ, chẳng để ý đến mẹ kế Đường Thanh, nhưng mỗi khi trông thấy Đường Ninh, cậu ta không làm sao kiềm chế nổi những cảm xúc tiêu cực như bực bội, khó chịu và sốt sắng...
Giống như lúc này đây.
“Cô làm gì trong phòng mình thế hả? Chẳng lẽ không biết...”
Lúc nói chuyện, chàng trai sốt ruột nhìn thoáng qua Đường Ninh, nhưng khi thấy hai mắt và sống mũi cô đỏ ửng, những chữ còn lại không nói nên lời.
Chỉ vì cậu ta quá hiểu rõ người em con mẹ kế này. Không giống như người mẹ hiền lành của cô, gần như cô luôn viết hai từ mạnh mẽ và kiêu ngạo lên mặt. Thậm chí từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng thấy cô khóc bao giờ, Dù cho cậu ta có bắt nạt cô thế nào đi nữa, cô cùng lắm cũng chỉ trừng đôi mắt thỏ đỏ au, cắn chặt môi, nhìn cậu ta một cách quật cường.
Với những thứ nền tảng quá kém mà cô học không vào, một lần không hiểu cô sẽ học hai lần, hai lần không hiểu cô sẽ học ba lần, học đi học lại, chỉ ra sức tìm tòi học hỏi chứ chưa từng khóc lần nào.
Nhưng bây giờ...
Diệp Cận Ngôn vô thức khẽ nhíu mày, nhưng ngay cả cậu ta cũng không nhận ra phản ứng của mình.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại màu đen trong tay Đường Ninh lại rung lên, Diệp Cận Ngôn đứng trước mặt Đường Ninh phát hiện ra tiếng động, vẻ mặt lập tức giãn ra, trở lại vẻ mặt không cảm xúc như thường lệ.
Cảm nhận được điện thoại đang rung, cơ thể Đường Ninh cũng rung lên khe khẽ, sau đó không thèm liếc nhìn Diệp Cận Ngôn đang đứng trước mặt mình một cái, tiện tay đóng cửa phòng, cầm chặt điện thoại đi thẳng xuống cầu thang. Lúc này cô mới chậm rãi vuốt màn hình để trả lời, giọng nói khàn khàn vang lên: “Alo, ừm, ở chỗ tớ, hôm trước đi xem phim không cẩn thận cầm nhầm, được, tớ ra ngay giờ đây...”
Nghe thấy giọng cô như vậy, Diệp Cận Ngôn hơi nhướng lông mày, thật sự khóc rồi sao?
Tại sao?
Điện thoại, điện thoại của Giang Diệu...
Chẳng lẽ...
Đường Ninh không quan tâm sau khi cô xuống lầu, Diệp Cận Ngôn rốt cuộc đã đoán những gì, cô cầm chặt điện thoại trong tay, chạy ra ngoài biệt thự nhà họ Diệp. Đẩy cửa sắt chạm trổ hoa trước mặt ra, cô trông thấy một chàng trai vóc người cao ráo đang dựa vào một chiếc xe máy cực ngầu ven đường, tóc hơi xoăn lên tự nhiên, nhưng cho dù là đầu xuân, trên người chàng trai cũng không mặc nhiều cho lắm. Cậu ta chỉ khoác một chiếc áo kaki, đứng trong cơn gió thổi vù vù, hai chân dài thẳng tắp, đi một đôi giày cao cổ quân đội màu đen, dây giày buộc lộn xộn.
Tên và điểm số trên đỉnh đầu cũng là màu tím bắt mắt như của Diệp Cận Ngôn.
Giang Diệu.
Hệ thống cho điểm: 98.
Độ thiện cảm hiện tại: 60.
Độ thiện cảm lại chỉ vừa đạt tiêu chuẩn thôi à, trong mắt Đường Ninh tràn đầy hứng thú.
Bên này, Giang Diệu đang ôm mũ bảo hiểm dựa vào xe máy, vừa nghe thấy tiếng động sau lưng vang lên, cậu ta lập tức xoay người nhìn về phía Đường Ninh.
Vừa cho tay vào túi quần của mình rồi lấy điện thoại ra, vừa nói: “Điện thoại của cậu đang ở chỗ tớ, tớ chưa có...” Cậu ta còn chưa kịp nói ra chữ “nhìn” đã trông thấy đôi mắt Đường Ninh hơi sưng đỏ, chóp mũi cũng đỏ ửng, trong lòng khẽ chột dạ, cả người cứ giữ nguyên tư thế cho tay vào túi, đờ đẫn ngay tại chỗ.
Cậu ấy đã nhìn thấy rồi, cậu ấy đã nhìn thấy rồi, cậu ấy đã nhìn thấy rồi...
Trong phút chốc, đầu Giang Diệu lập tức hiện ra hàng loạt những chữ này.
Trong điện thoại cậu ta giấu hình của Vũ Tình, mà chuyện này thì vẫn có thể lấp liếm được, vì Vũ Tình ăn mặc kiểu con trai, nhưng còn những tin nhắn Wechat kia thì phải làm sao. Đó là những tin nhắn cậu ta không nỡ xóa, cậu ta phải giải thích thế nào với Đường Ninh đây, cậu ta...
Bởi vì chột dạ, căng thẳng, lo sợ, thậm chí Giang Diệu còn đổ mồ hôi trán, điện thoại trong tay Đường Ninh giống như có sức nặng ngàn cân đối với cậu ta.
Đường Ninh chú ý thấy biểu cảm của cậu ta lúc này, trong phút chốc thầm nhíu mày, hóa ra tên cặn bã này cũng không phải không biết mình làm sai, cũng không phải không biết áy náy, chột dạ nhỉ?
Vậy nên cô đã nói mà, nguyên chủ khóc cũng khóc rồi, việc gì phải cố ý dùng phấn che đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tưởng rằng cắt tóc, đóng giả thành nữ rồi đến bên cạnh cậu ta là có thể dựa vào sức mình để giành lại trái tim của đối phương à, đúng là quá ngọt ngào, quá ngây thơ rồi!
Thứ gọi là lòng dạ đàn ông một khi đã thay đổi thì dựa vào mấy thứ như dịu dàng, ấm áp đều sẽ không thể giành lại được đâu. Hắn ta đã thay lòng, trao tình cảm cho người khác, còn đang trong giai đoạn ngọt ngào rung động, bạn dùng những thủ đoạn kia thì có tác dụng gì?
Huống chi, bản chất con người chính là mềm nắn rắn buông.
Có thể lúc đầu hắn ta sẽ cảm thấy áy náy trong lòng, bạn càng hiền lành dịu dàng, quấn lấy không buông, rất có thể hắn ta sẽ dần dần cảm thấy yên lòng hơn hẳn, dù gì bạn cũng không sẽ không tức giận lắm, phải không nào? Hi vọng một người đàn ông đã không còn yêu bạn nữa sẽ vì bạn dịu dàng khoan dung mà áy náy, hối hận thì thật sự quá khó.
Đối phó với loại người này thì phải ra chiêu độc. Có một câu nói rất hay, không phá thì không xây được.
Trong đầu Đường Ninh phảng phất nhiều suy tư cùng lúc, cô hơi cúi đầu, rồi đưa điện thoại đang cầm trong tay cho Giang Diệu: “Ừm, đây là điện thoại cậu...”
Thấy Đường Ninh không có điểm gì bất thường, Giang Diệu cuộn tay thành nắm đấm, một tay đưa điện thoại cho Đường Ninh, còn tay kia cầm một góc điện thoại của mình mà Đường Ninh đưa cho.
Nhẹ nhàng dùng lực, không dịch chuyển, lại dùng lực nhiều hơn, vẫn không nhúc nhích.
Thấy thế, Giang Diệu cúi đầu xuống, nhìn thấy ngón tay Đường Ninh đang siết chặt điện thoại của cậu ta, vì dùng sức quá mạnh nên xương ngón tay đã nổi lên.
“Đường...”
Cậu ta có vẻ kinh ngạc, định lên tiếng.
Giọng nói của Đường Ninh run run vang lên: “Có thể nói cho tớ biết, trong danh sách bạn bè Wechat của cậu, người có cái tên Vũ Quá Thiên Tình*, cuối tên còn kèm theo biểu tượng mặt trời ấy là ai không? Là vì cô ấy nên gần đây cậu mới không thèm trả lời tin nhắn Wechat của tớ phải không? Rõ ràng tớ và cô ấy nhắn tin cho cậu cùng một lúc, cậu lại trả lời cô ấy từng dòng từng dòng, còn tớ thì chỉ vỏn vẹn có ba chữ “tớ biết rồi”,... Rõ ràng tớ mới là vợ chưa cưới của cậu cơ mà? Rõ ràng tớ mới là người cùng cậu...”
(*: Sau cơn mưa trời lại sáng)
Một giọt nước mắt rơi xuống giày của Đường Ninh, cô bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Giang Diệu đang đứng trước mặt, không thể nói nốt những lời còn lại.
Sau đó nhìn thấy sắc mặt của người kia bỗng nhiên trắng bệch, trong mắt thoáng hiện vẻ né tránh và chột dạ.
Nhìn thấy chưa? Loại người này cũng biết xấu hổ, biết ngại ngùng đấy chứ? Nếu không thì tại sao lại lộ ra vẻ mặt này?
Bạn làm như không hề xảy ra chuyện gì, che giấu cho hắn, lấp liếm cho hắn, thậm chí còn vì hắn mà lừa dối chính bản thân mình thì có ích gì? Người ta hoàn không thương không xót đâu. Cứ làm như bây giờ, vạch trần bộ mặt dày của hắn ta ra, lôi nó xuống, để hắn ta cũng nhìn rõ bản thân hèn hạ đến mức nào, việc hắn ta làm ghê tởm đến mức nào.
Một mình mình đau khổ để làm gì, phải để người khác đau khổ cùng mình mới được chứ, đúng không?
Đường Ninh nghĩ nghĩ, thầm mỉm cười trong lòng.
Bây giờ đã hạ liều thuốc mạnh rồi, chỉ chờ xem đối phương có lên tiếng chia tay với cô như cô muốn không thôi.
Thế là Đường Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Diệu, mặt cô cũng lập tức tái nhợt theo, sau đó bối rối tránh ánh mắt, giật lấy điện thoại của mình từ trong tay người kia rồi lại nhét điện thoại của cậu ta vào tay cậu ta, xoay người định bỏ đi.
“Hôm nay thời tiết có vẻ hơi xấu, lát nữa có thể sẽ mưa đó, cậu đi xe máy tới mà, đừng để lát nữa bị ướt mưa rồi cảm lạnh, không tốt đâu, tớ... tớ về trước đây, có chuyện gì chúng ta nói chuyện qua Wechat sau.”
Đường Ninh giả đò nói xong, nhấc chân vừa định đi về phía trước.
Một giây sau, cô nghe thấy giọng nói của Giang Diệu vang lên sau lưng mình: “Chờ đã, Đường Ninh... chờ một chút... tớ... tớ có chuyện muốn nói với cậu...”
“Thời tiết thật sự rất xấu, lát nữa chắc chắn sẽ có mưa đó, có gì về nhà rồi nói sau cũng được mà, ngoài trời lạnh lắm, tớ muốn về nhà...”
Nói năng lộn xộn một hồi xong, Đường Ninh đang định cắm đầu chạy thì tay cô đột nhiên bị Giang Diệu nắm lấy.
“Ninh Ninh, hay là chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”
Cuối cùng Đường Ninh cũng khiến cho Giang Diệu phải nói ra lời thật lòng mà nhẽ ra ba tháng rưỡi nữa, sau khi thấy rõ “bộ mặt thật” của Đường Ninh, cậu ta mới tự nguyện nói ra.
Đương nhiên là sự áy náy và chột dạ của Giang Diệu vào thời điểm đó và Giang Diệu bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Lúc này Giang Diệu đang nhất thời xúc động, nhưng sau khi thốt ra câu nói ấy cậu ta như thể gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, những lời sau đó cũng dễ dàng nói ra hơn.
“Thật đấy, thời gian này tớ từng cân nhắc rất nhiều lần, ngay từ đầu việc đính hôn của hai chúng ta chẳng phải quá trẻ con hay sao. Tớ đã nghĩ rồi, tớ cũng hiểu rõ lòng mình, bao năm qua tình cảm tớ dành cho cậu chưa bao giờ là tình yêu, mà chỉ là... chỉ là quan tâm, yêu thương cậu như em gái của tớ mà thôi. Cậu còn nhỏ, trước giờ chưa từng cảm nhận được thế nào là tình yêu, tớ đã để cậu bên cạnh mình dưới danh nghĩa là vợ chưa cưới, đối với cậu như vậy là không công bằng. Cho nên là, sau khi cân nhắc nghiêm túc, tớ cảm thấy chúng ta nên hủy bỏ hôn ước này trước, sau đó đứng ở góc độ khác quan sát và xác nhận lại tình cảm giữa hai chúng ta. Như vậy cũng tốt cho cậu, Ninh Ninh, cậu cảm thấy...”
“Bốp!”
Giang Diệu còn chưa nói hết lời, Đường Ninh đã xoay người lại, vung thẳng cho cậu ta một cái tát.
Âm thanh giòn giã vang lên, lúc này trong lòng Đường Ninh không có suy nghĩ gì khác, chỉ có đúng một chữ: đã!
Muốn cho cậu ta cái tát này từ lâu rồi, may mà vừa nãy cô đã nhử sẵn, cũng xem như cậu ta đã mắc bẫy, nếu không thì đúng là cô khó mà có cớ thưởng cho cậu ta một cái tát này.
Cơ thể này của nguyên chủ vẫn luôn tập nhảy, tập thể dục, thậm chí còn đang luyện Taekwondo, lực tay không hề tầm thường chút nào.
Cô chắc mẩm lúc này Giang Diệu cũng có thể cảm giác được trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Sau khi tát xong một cái, Đường Ninh mặc kệ thế nào gọi là có điểm dừng, hai mắt cô đỏ ngầu, lại đá mạnh một phát vào đầu gối cậu ta.
“Đồ trơ tráo!”
Cô ném cho cậu ta một câu, sau đó không chút do dự mà ôm mặt chạy.
Giang Diệu đứng nguyên tại chỗ, bị cô cho một đạp đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nhìn bóng lưng cô chạy xa, thậm chí còn đau đến nỗi không nói nên lời.
Bên này Đường Ninh vừa rơi nước mắt vừa trở về phòng mình, đóng cửa phòng lại. Bên kia, Diệp Cận Ngôn đã chứng kiến cảnh nước mắt cô giàn giụa, lúc này mới chậm rãi khép cửa phòng.
Buổi tối, trên bàn cơm nhà họ Diệp.
Bốn người Diệp Chấn, Đường Thanh, Diệp Cận Ngôn, Đường Ninh đang yên lặng dùng bữa tối.
Diệp Cận Ngôn còn cố ý giả bộ như lơ đãng nhìn thoáng qua gương mặt Đường Ninh đang ngồi đối diện với mình, không còn dấu vết gì, rõ ràng chiều nay cậu ta còn nhìn thấy cô khóc sướt mướt, nhưng bây giờ thì lại hoàn toàn không thấy gì cả.
Bên này Đường Ninh đang uống nước canh, không phải cô không biết Diệp Cận Ngôn nhìn trộm mình, nhưng lúc này cô không định sẽ phản ứng lại, chỉ từ tốn uống hết bát canh trên tay. Uống xong, cô nhẹ nhàng đặt bát xuống, quay đầu nhìn về phía Diệp Chấn đang ngồi ở ghế chủ nhà, bất chợt lên tiếng: “Ba, Giang Diệu muốn hủy bỏ hôn ước với con.”
Nghe vậy, ba người có mặt ở đó, bao gồm cả Diệp Cận Ngôn đều nhìn Đường Ninh bằng ánh mắt khó tin.
Trên mặt Đường Thanh càng lộ ra vẻ lo lắng, buồn rầu.
Dưới bàn cơm, bà vội vàng nắm lấy tay Đường Ninh, Đường Ninh cũng nắm lại. Đây xem như là hành động ngầm hiểu giữa hai mẹ con, thể hiện rằng cô không sao, vả lại đã tìm ra cách rồi.
Cảm nhận được sức mạnh trong tay, lúc này Đường Thanh mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Còn Diệp Chấn ngồi ở ghế chủ nhà lại quay đầu nhìn gương mặt trông có vẻ bình thản của Đường Ninh, hai mắt hơi híp lại. Ông sống cùng cô con gái riêng của vợ này cũng nhiều năm rồi, thế nên cũng tạm hiểu được vẻ mặt này của cô, lúc này cô vô cùng quật cường và kiên định, vừa nhìn liền biết trong lòng cô đã có ý định riêng của mình.
Vậy nên chỉ khựng lại đôi chút, ông bèn chậm rãi mở miệng hỏi: “Nếu trong lòng con đã có cách rồi thì nói cho ba xem.”
“Con tuyệt đối sẽ không hủy bỏ hôn ước. Con nghĩ rồi, từ hồi mẫu giáo lên tiểu học, thậm chí là cấp hai, con cũng luôn học chung trường với Giang Diệu, chưa từng tách nhau ra, nhưng bây giờ hai đứa bọn con, một người học ở trường trung học nữ sinh Thánh Anh, một người học ở trường cấp ba nam sinh Kim Thắng, ngày thường đều không được gặp nhau, đó là vấn đề rất lớn. Ba, nếu có thể, con muốn đến Kim Thắng làm học sinh trao đổi một học kỳ dưới danh nghĩa là học sinh trao đổi của Thánh Anh, con muốn tụi con ở cạnh nhau nhiều hơn, con nhất định có thể làm cho Giang Diệu từ bỏ ý nghĩ này.”
Đường Ninh hơi hất cằm lên, tràn đầy tự tin nói.
Từ bỏ thì hẳn là không thể, nhưng cô sẽ đi gây sự bằng vẻ ngoài xinh đẹp này.
Tóm lại dù thế nào cô cũng phải xuất hiện trong trường Kim Thắng, nhưng cô không muốn cắt tóc, cũng không muốn mặc đồng phục xấu xí của bọn con trai, như vậy thì chỉ còn cách đi cửa sau thôi.
Chỉ là danh sách tham gia trao đổi học sinh thôi mà, Diệp Chấn hoàn toàn có thể xử lý được.
Sau khi Đường Ninh nói vậy, Diệp Chấn khẽ gật đầu: “Được, còn khoảng nửa tháng nữa mới bắt đầu học kỳ mới, ba sẽ giúp con xử lý trước khi vào học, học kỳ mới con cứ đến Kim Thắng mà học.”
Nghe thấy Diệp Chấn nói vậy, Diệp Cận Ngôn bên kia bàn ăn vừa định lên tiếng đã im bặt.
Một lần nữa Đường Ninh lại lên tiếng trước cậu ta, đưa ra một yêu cầu vô lý: “Con có tìm hiểu qua về tiến độ chương trình học của Giang Diệu rồi, hoàn toàn khác so với Thánh Anh bọn con, vậy nên nửa tháng tới, ba có thể bảo anh trai dạy kèm cho được không ạ? Con biết thành tích của anh rất tốt...”
Trước mặt Diệp Chấn, vì không muốn để Đường Thanh khó xử, trước giờ Đường Ninh luôn gọi là anh Diệp Cận Ngôn, chưa từng gọi hai tiếng anh trai như vậy.
Nhưng lúc này Diệp Cận Ngôn đã bực bội đến mức hoàn toàn không chú ý đến mấy chi tiết nhỏ nữa, chỉ thấy cậu ta đứng phắt dậy, nhìn Đường Ninh bằng ánh mắt lạnh như băng: “Không có chuyện đó đâu, không đời nào con dạy kèm cho nó.”
Nói xong, cậu ta ăn cũng không thấy ngon miệng nữa, quay người định đi lên lầu.
“Đứng lại!”
Diệp Chấn chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn cậu ta: “Em con chỉ nhờ con dạy kèm môn học chính cho nó thôi, lớn vậy rồi mà ngay cả tấm lòng bao dung độ lượng của một người làm anh cũng không có là sao. Ninh Ninh có nhờ con giúp chuyện gì nữa đâu ? Chúng ta là người một nhà mà...”
Mới nghe đến đây, Diệp Cận Ngôn lập tức xoay phắt người lại, nhìn Diệp Chấn, đang định bác bỏ câu người một nhà mà ông vừa nói, nhưng ngay lập tức, ánh mắt liếc sang Đường Ninh cũng đã đứng dậy sau lưng mình, khóe miệng cô hơi nhếch lên, đang khiêu khích cậu ta một cách trực diện.
Trên mặt cô rõ ràng viết: anh sợ rồi à?
Từ trước đến nay Diệp Cận Ngôn rất dễ bị Đường Ninh chọc giận, vừa nhìn thấy vẻ mặt cô như thế, cậu ta sao có thể nhịn được, định thốt ra lời từ chối nhưng rồi lại cắn răng nghiến lợi nói: “Được.”
“Được thôi, con sẽ dạy kèm, con sẽ dạy kèm cho nó.”
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, lạnh lùng lườm Đường Ninh: “Tối nay cứ bảo nó đến phòng con, con dạy kèm.”
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Nói xong, chàng trai không quay đầu lại nữa, nhấc chân đi lên lầu.
Khoảng bảy rưỡi tối, Đường Ninh thu xếp xong tài liệu học tập của mình, đưa tay gõ cửa phòng Diệp Cận Ngôn. Cậu ta vừa mở cửa đã lập tức kéo cô vào trong căn phòng u tối của mình, sau đó một tay ấn cô lên cánh cửa cứng rắn phía sau, tay kia bóp lấy gương mặt mềm mại của cô, hơi xích lại gần, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên...
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Độ thiện cảm hiện tại của Diệp Cận Ngôn: -35.