Đêm sâu dần.
Cùng lúc đó, cách Ngưỡng Nguyệt sơn trang vài trăm dặm, tại phủ đệ của một vị Vương gia khác họ triều đình.
Giáo chủ Tịch Nguyệt giáo Yến Vô Nhai trốn chạy nhiều ngày vừa nghe thuộc hạ báo lại thì ngửa mặt cười phá lên sảng khoái.
Trước kia ông ta cũng chỉ nghe nói thôi, nghe đâu thằng con nuôi chó chết Yến Hành Chi tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình mà ông ta nuôi lại bất ngờ có một thê tử. Hơn nữa, trong trận chiến tại Quỷ Khiếu Nhai, thê tử của hắn không chút do dự cùng hắn nhảy xuống vực. Thậm chí dưới vách núi đen còn nguyện ý vì Yến Hành Chi mà đơn độc dẫn người ông ta phái tới lùng bắt dời đi. Bởi vậy mới khiến Yến Hành Chi vốn đang phát độc Thối Cốt trốn thoát thiên la địa võng của ông ta.
Lại sau đó, tử sĩ ông ta mai phục tại Ngưỡng Nguyệt sơn trang truyền tin tức trở lại, nói vị tiểu kiều thê này của Yến Hành Chi hình như trúng kịch độc khó giải gì đó, còn nghe nói nguyên nhân là do Yến Hành Chi cố ý tính kế, nhưng sau khi tính kế hắn lại bắt đầu hối hận.
Phân tích rõ ràng, Yến Vô Nhai ôm tâm tư đánh cược một phen, trực tiếp để phần công pháp phân mệnh của công pháp Bách Thối Vô Tướng lại cho nghĩa tử tốt của mình.
Tính ra thì ông ta cũng không cho đồ giả, dù gì cũng làm ‘phụ tử’ với nhau một hồi. Nhưng không phải đồ giả cũng không có nghĩa là trọn vẹn không sứt mẻ. Mạng sống nào phải thứ dễ dàng phân chia như vậy. Chỉ cần hơi sơ sẩy thôi là mất mạng như chơi. Càng đừng nói bộ phận da dê ông ta giữ lại ghi rõ, một khi quyết định phân mệnh, võ công nội lực sẽ từ từ giảm xuống, cho đến khi hoàn toàn trở thành một thường nhân tay trói gà không chặt thì mới có thể khổ tận cam lai.
Sau khi quyết định để lại phần công pháp phân mệnh lại cho Yến Hành Chi, ông ta bảo gián điệp ngầm của mình chú ý nhất cử nhất động của nghĩa tử này, ai ngờ thật sự nhận được tin tức đối phương không chút do dự bắt đầu thu thập đủ loại độc trùng độc thảo cần thiết để luyện công pháp phân mệnh.
Vốn dĩ Yến Vô Nhai cho rằng bao năm như vậy đã đủ hiểu rõ ‘nghĩa tử’ này của mình rồi, xem ra ông ta vẫn chưa hiểu tường tận hắn, ai ngờ hắn còn là một kẻ si tình cơ chứ?
“Ha ha ha ha ha…”
Yến Vô Nhai lại cất tiếng cười khoan khoái, nhưng dù đang cười sang sảng như thế nhưng đáy mắt nam nhân vẫn luôn lóe ra tia khát máu tàn khốc.
Dù sao thì cảm giác khi thân làm chủ nhân lại bị một con chó mình nuôi bao năm cắn ngược một miếng đúng là khó chịu đau lòng.
Bị chó cắn thì phải làm sao?
Đương nhiên là phải lột da rút gân, chặt xương hút tủy mới có thể tiêu trừ phẫn hận trong lòng.
Nghĩ tới đây, Yến Vô Nhai dùng sức nắm chặt tay ghế dựa của mình, rất nhanh sau đó, vụn gỗ đỏ rực từ lòng bàn tay ông ta chảy xuống sàn.
"Mấy người các ngươi lại đây. Truyền lời xuống..."
Ông ta có thể triển khai bước tiếp theo của kế hoạch rồi.
Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai, thứ ông ta muốn chính là nhân lúc Yến Hành Chi khổ tận, khiến hắn vĩnh viễn không chờ được cam lai!
Rất nhanh, trên giang hồ, giữa phố phường, trong các môn phái, khách điếm, tửu quán, thậm chí là sạp trà cho người nghỉ tạm đều truyền lưu một loại đồn đãi.
"Này này, các ngươi nghe gì chưa?"
"Ngươi định nói chuyện trang chủ Yến Hành Chi của Ngưỡng Nguyệt sơn trang..."
"Các ngươi cũng biết? Thật không ngờ Yến Hành Chi kia lại là con nuôi của Tịch Nguyệt giáo chủ. Không chỉ có vậy, ngay cả Ngưỡng Nguyệt sơn trang cũng được thành lập dưới sự giúp đỡ của Ma giáo, trông thì trời quang trăng sáng, thực tế chính là một cái đinh ngầm Ma giáo xếp vào chính đạo chúng ta. Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm!"
"Cái gì? Rốt cuộc chuyện này là thật hay giả? Yến trang chủ thế mà lại..."
"Chúng yên nhân Ma giáo bị các đại môn phái như Không Sơn phái và Thực Thần trang bắt làm tù binh chính miệng thừa nhận, còn có thể giả hay sao? Ngoại trừ Ngưỡng Nguyệt sơn trang của hắn, các thế lực trên giang hồ hầu như đều là thế lực lâu đời, ấy vậy mà hắn còn có thể mở một đường máu, mấy năm này còn chèn ép cả Không Sơn phái được công nhận đệ nhất võ lâm một đầu, nói trong này không có mờ ám gì thì ai tin?"
"Nghe nói trận chiến Quỷ Khiếu Nhai kia, Yến Hành Chi trực tiếp báo lại bố trí của chính đạo chúng ta cho người của Ma giáo, vậy nên mới hại toàn bộ thế lực chính phái đại thương nguyên khí, ngay cả chưởng môn Cô Xạ phái cũng ngoài ý muốn chết trận…"
"Nhưng sao ta nghe nói trận chiến Quỷ Khiếu Nhai kia Ma giáo cũng không chiếm được lợi gì, sau đó còn bị Yến Hành Chi bưng luôn hang ổ, sao có thể…"
"Các ngươi không biết đúng không? Vị trang chủ Ngưỡng Nguyệt sơn trang này dã tâm lớn lắm đấy. Hắn ấy à, muốn thay thế Ma giáo, để Ngưỡng Nguyệt sơn trang vươn lên thành thế lực lớn nhất giang hồ, sau đó xưng bá võ lâm, ngồi trên vị trí đệ nhất thiên hạ."
"Chẳng thế thì sao. Giờ trên giang hồ có ai không biết, ai không hiểu tâm tư của Yến tặc. Bằng không vì sao sau trận chiến Quỷ Khiếu Nhai chỉ có Ngưỡng Nguyệt sơn trang của hắn tổn thương nhỏ nhất, mà sau khi chiếm lĩnh Ma giáo thì người của hắn cũng không cho phép thế lực nào tới gần tổng đà Ma giáo một bước nào. Nghe nói sáu đại thế lực còn lại vì khó chịu hành vi tác phong của Yến Hành Chi mà đang lén thương nghị muốn lên Vân Vụ sơn tìm hắn hỏi cho rõ đấy! Nói vậy, giang hồ mới ổn định không được bao lâu lại sắp dậy sóng rồi…"
"Ôi..."
Những cuộc đối thoại như thế truyền lưu khắp ngóc ngách giang hồ, càng ngày càng nghiêm trọng, tựa như có một bàn tay to lớn vô hình ở phía sau không ngừng châm ngòi thổi gió.
Cùng lúc đó, tại Không Sơn phái.
Một chúng sư huynh đệ nhìn Già Diệp lão nhân mặt mày trắng bợt bước ra khỏi phòng Phương Vân Dương, lập tức ùa lên mồm năm miệng mười thăm hỏi.
"Sư phụ, sư huynh thế nào rồi?"
"Thật sự… thật sự không có cách nào giải quyết sao? Không phải ngài thường nói thiên tư và cốt cách của sư huynh là tốt nhất trong chúng sư huynh đệ chúng ta từ trước đến nay đấy sao? Đan điền của huynh ấy thật sự bị hủy hoàn toàn, sau này không thể tập võ nữa ư?"
Một thiếu niên nhỏ tuổi mặt mày tinh xảo non nớt nghẹn ngào hỏi. Từ ngày hắn ta vào Không Sơn phái, hầu như đều là do một tay Phương Vân Dương dạy dỗ.
Thật ra từ lần đầu tiên bị Yến Hành Chi cướp mất Đường Ninh trong ngày thành thân, Phương Vân Dương đã tẩu hỏa nhập ma dẫn tới đan điền bị thương một hồi rồi. Đối với người luyện võ mà nói, vị trí đan điền còn quan trọng hơn cả trái tim, võ giả không có đan điền chẳng khác nào phế nhân cả.
Đã thế, lần ở thôn Thanh Diệp hắn lại bi thương quá độ, cấp giận công tâm, nội lực bạo động, tẩu hỏa nhập ma lần nữa. Mà lúc này bởi vì không cứu chữa kịp thời, đan điền của Phương Vân Dương đã hoàn toàn bị hủy, chẳng những võ công hoàn toàn bị phế, mà chỉ e sau này cũng không thể luyện võ được nữa.
Thiếu niên nhỏ tuổi kia vừa hỏi xong đã thấy sư phụ bày ra vẻ mặt tiếc hận, buồn bã lắc đầu.
Hắn ta lập tức đỏ vành mắt: "Con sẽ lập tức tới Ngưỡng Nguyệt sơn trang tìm Đường Ninh kia! Con muốn hỏi nàng ta rốt cuộc còn muốn làm nhục đại sư huynh đến thế nào mới được? Ngày thành thân bỏ đại sư huynh chạy trốn với cẩu tặc vô sỉ Yến Hành Chi thì thôi đi, mà khi bọn con tìm được đại sư huynh ở thôn Thanh Diệp, nghe thôn dân nói người ở bên đại sư huynh thời gian đó cũng là nàng ta. Đại sư huynh rốt cuộc có lỗi với nàng ta chỗ nào chứ? Vì sao cứ phải dày vò huynh ấy hết lần này đến lần khác!"
Đối phương vừa dứt lời đã xoay người, hùng hổ chạy xuống chân núi. May mà Già Diệp lão nhân vừa thấy bất ổn đã vội vàng gọi người ấn hắn ta lại.
Thấy vậy, một nam tử tuổi tương đối lớn chậm rãi nói: "Ta thấy sợ là đại sư huynh yêu thảm nàng rồi, chẳng lẽ các ngươi không nghe trong lúc đại sư huynh hôn mê vẫn luôn gọi hai chữ ‘Ninh Ninh’ chưa từng ngừng lại à? Ôi, một chữ tình, đả thương người nhất."
Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn về cửa phòng Phương Vân Dương bên cạnh, trầm mặc không lên tiếng.
Lại thêm một người lòng đầy căm phẫn mở miệng: "Theo ta thấy, đáng giận nhất chính là trang chủ Yến Hành Chi của Ngưỡng Nguyệt sơn trang. Chắc mọi người cũng nghe giang hồ đồn đại rồi đúng không? Hắn là thám tử Ma giáo đấy. May là năm đó hắn không ở lại Không Sơn phái chúng ta. Nếu không chỉ sợ giờ nơi này đã thành thiên hạ của hắn rồi. Sư phụ, lần này chiến dịch mười lăm tháng tám tiến lên Vân Vụ sơn do Cô Xạ phái dẫn đầu, Không Sơn phái chúng ta cũng sẽ cùng đi đúng không?"
Nghe vậy, Già Diệp lão nhân thở ra một hơi thật dài: "Trong trận Quỷ Khiếu Nhai, Tứ sư thúc của các ngươi bị người ta một kiếm chặt đứt cánh tay phải, cũng có vô vô số đệ tử Không Sơn chết trong đại chiến lần đó. Đương nhiên chúng ta cũng tham gia lên Vân Vụ sơn để hỏi cho rõ ràng, quyết không thể để đệ tử trong môn phái uổng mạng!"
"Vâng!"
Các đệ tử gật đầu thật mạnh.
Cũng là lúc này, cửa phòng sau lưng mọi người bất chợt bị người nhẹ nhàng mở từ trong ra, Phương Vân Dương một thân đồ trắng, mặt mày tái nhợt tiều tụy đứng sau cánh cửa nhìn về phía bọn họ.
"Đại sư huynh!"
Vừa thấy đến Phương Vân Dương, đám người này không ngừng lên tiếng.
Phương Vân Dương chỉ thoáng gật đầu ý bảo với bọn họ, sau đó lập tức nhìn về phía Già Diệp lão nhân. Trước khi mọi người phản ứng lại, hắn quỳ phịch xuống trước mặt sư phụ mình.
"Mong sư phụ sự đồng ý cho đồ nhi cùng mọi người lên Vân Vụ sơn tới Ngưỡng Nguyệt sơn trang."
"Đại sư huynh, nhưng huynh..."
Những người khác thấy Phương Vân Dương như vậy đều lo lắng trong lòng, dù sao với thân thể hiện nay của Phương Vân Dương, nếu mọi người tới Vân Vụ sơn đánh lên thì chỉ e…
Phương Vân Dương lại chỉ nhìn chằm chằm Già Diệp lão nhân không chuyển mắt, lộ vẻ khẩn cầu tha thiết.
Thấy thế, Già Diệp lão nhân âm thầm thở dài một hơi, sau đó gọi người đỡ hắn dậy: "Thôi, thôi, thôi, nếu ngươi thật sự muốn đi thì cứ đi đi. Xem như hoàn thành một tâm sự."
"Cảm tạ sư phụ thành toàn."
Phương Vân Dương run rẩy nói.
Một bên khác, Thực Thần trang.
Hoắc Thanh Thanh nghe hết những lời đồn trên giang hồ xong thì không thể tin nổi kẻ có thể lấy thúng úp voi trong lời đồn chính là Yến đại ca của mình. Yến đại ca lại là thám tử của Ma giáo ư? Rõ ràng… rõ ràng huynh ấy vẫn luôn rất tốt với mình, hoàn toàn không nhìn ra…
Chắc chắn… chắc chắn là lỗi của Đường Ninh kia, nàng ta là thứ hồng nhan hoạ thủy. Không chỉ hủy hoại Phương đại ca, mà còn khiến Yến đại ca lưng đeo tội danh vô sỉ, bất nhân bất nghĩa.
Mặc kệ, lần này nàng ta theo phụ thân lên Vân Vụ sơn trang, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật xấu xa vô sỉ, giả vờ giả vịt của Đường Ninh trước mặt toàn thể thiên hạ.
Hoắc Thanh Thanh siết chặt nắm tay.
Giang hồ hỗn loạn đến mức ngay cả Đường Ninh đang ở Ngưỡng Nguyệt sơn trang cũng nghe nói. Chẳng qua lúc này nàng đã chẳng có tâm tư gì trên lời đồn của chốn giang hồ nữa, dù sao những gì được truyền ra nàng đều biết cả, không truyền ra nàng cũng biết.
Giờ toàn bộ tâm tư của Đường Ninh đều chỉ đặt trên người Yến Hành Chi, bởi vì hắn trông không ổn chút nào...
Võ công của hắn… hình như đang giảm xuống.
Nàng còn vì thế mà đặc biệt cho 54088 thăm dò giúp một phen. Quả nhiên, công lực hiện tại của Yến Hành Chi còn chẳng bằng cao thủ hạng ba trên giang hồ, vị trí đan điền như thủng một lỗ hổng, mỗi ngày đều tiết tu vi ra ngoài không ngừng.
Nàng cảm thấy tình huống này của Yến Hành Chi tám, chín phần mười là có liên quan đến công pháp phân mệnh của Bách Thối Vô Tướng.
Hôm nay đã là mười bốn tháng tám, giờ Tý đêm nay cũng là lúc chấm dứt hai bảy ngày, giai đoạn Yến Hành Chi phân mệnh cho nàng cũng sắp sửa kết thúc.
Đêm tới, có thể là bởi vì ngày cuối cùng rồi nên sau khi chuyển vận nội lực, Đường Ninh không mệt mỏi ngủ say ngay như trước.
Trong màn đêm tối đen không thấy năm ngón, Yến Hành Chi mất sạch nội lực dẫn tới không thể áp chế nổi đau đớn trong cơ thể. Hắn dùng sức nắm chặt mép giường, mạnh đến mức ngón tay găm vào thật sâu, da thịt trên mặt, trên người không ngừng mấp máy, khoảnh khắc này, xương cốt tựa như hòa thành máu loãng.
Nhưng bởi vì biết Đường Ninh không ngủ, hắn vẫn dùng giọng nói bình tĩnh vững vàng, ra vẻ thoải mái nói: "Kỳ hạn hai bảy ngày đã kết thúc. Ninh Ninh, sau này nàng có tính toán gì không?"
Dứt lời, hắn không đợi Đường Ninh đáp lại đã tiếp tục cười tự giễu: "Không cần nàng nói ta cũng biết. Nàng nhất định muốn lập tức rời khỏi Ngưỡng Nguyệt sơn trang, cách ta thật xa, sau này… sau này không chừng cũng không xuất hiện trước mắt ta nữa. Ta biết... lòng nàng hận ta, oán ta. Ta cũng không dám khẩn cầu nàng tha thứ, càng sẽ không ngăn cản nàng rời đi. Chờ tới sáng ta sẽ viết cho nàng một bức hòa ly, đưa nàng xuống núi, hy vọng..."
"Về sau không có ta bên cạnh, nàng cũng có thể sống vui vẻ khoái hoạt, nếu bên ngoài gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết, lúc nào nàng cũng đều có thể tới đây tìm ta, một khi nàng cần, ta sẽ luôn chạy tới bên nàng nhanh nhất. Nếu…"
"Ninh Ninh..."
Yến Hành Chi nhẹ nhàng gọi nàng trong bóng đêm, sau đó Đường Ninh nghe thấy giọng hắn càng trầm.
"Đừng quên ta..."
Hắn nói.
Dứt lời, có lẽ thật sự không chịu nổi đau đớn trong cơ thể nữa, Yến Hành Chi không thể khống chế mà bật ra một tiếng rên rỉ trong lồng ngực.
Đúng là muốn nói lại thôi, lấy lùi làm tiến, co được dãn được. Khổ nhục kế tốt lắm!
Chỉ bằng bài này của Yến Hành Chi thôi, nếu là tiểu cô nương bình thường, thậm chí ngay cả là nguyên chủ trọng sinh chăng nữa cũng không chắc chịu đựng nổi, đáng tiếc…
Dựa theo tình huống Yến Hành Chi hoàn toàn không ngăn cản tiết lộ lời đồn chốn giang hồ cho nàng thì ngày mai cũng chính là mười lăm tháng tám, rằm trung thu. Sáu thế lực lớn sẽ tề tụ Vân Vụ sơn, đến chất vấn Yến Hành Chi, mà trùng hợp đúng lúc này võ công của hắn đã hoàn toàn biến mất, lại còn không thấy bóng dáng Diệp Kiêu đâu.
Nhìn sao cũng giống một âm mưu.
Đương nhiên, không phải âm mưu người khác nhằm vào Yến Hành Chi, ngược lại, càng như kế gậy ông đập lưng ông của Yến Hành Chi.
Để nàng ngẫm lại, ‘ông cầm gậy’ kia… trên đời này, người có thể khiến Yến Hành Chi hao tâm tổn sức thiết kế hãm hại, người bị hắn hận thấu tận xương tủy thì ngoại trừ Yến Vô Nhai, nguyên giáo chủ Tịch Nguyệt giáo từ ngày mất tích đến nay chưa tìm được thì còn ai vào đây nữa.
Hơn nữa, chỉ sợ ngay cả sáu thế lực lớn cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Cái gọi là lời đồn giang hồ lan truyền hừng hực khí thế như vậy không lý nào sao lưng không có bàn tay thúc đẩy. Nói không chừng chính Yến Hành Chi cũng bon chen một tay đẩy phía sau, một là vì tính kế, hai nữa là vì tiện cho mình giả đáng thương trước mặt Đường Ninh. Nếu không việc gì hắn phải để nàng ngoài ý muốn biết được những lời đồn nhảm nhí này.
Ý tứ của hắn chính là, nàng xem ta đã thảm vậy rồi còn toàn tâm toàn ý lo lắng cho nàng đấy. Nếu ta chết, những lời ta vừa nói với nàng chính là di ngôn của ta. Nếu nàng cứ đi thế này thì không chừng sau này sẽ vĩnh viễn không gặp lại ta nữa. Nàng nỡ à?
Chó thật sự!
Càng tới khi có độ thiện cảm càng cao thì lại càng chó!
Vì công lược trái tim Đường Ninh mà giờ đã sắp áp dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Thậm chí Đường Ninh còn hoài nghi người này đã tính kế hoàn toàn rồi, ngày mai sẽ chịu một ít thương thế thoạt nhìn tương đối nghiêm trọng, sau đó lại chân tình bộc bạch với nàng, cuối cùng chắc hẳn có thể hoàn toàn giữ nàng lại.
Đối với tình cảnh này, nếu là bản thân Đường Ninh thì nàng nỡ nha, vô cùng nỡ luôn. Yến Hành Chi sống hay chết có liên quan gì đến nàng đâu. Nhưng giờ nàng đang công lược hắn, hơn nữa vào giờ Mão ngày mai, cũng tương đương sáu giờ tối là sinh mệnh của nàng cũng chấm dứt tại trận.
Nàng có thể đi sao?
Không thể.
Nghĩ vậy, tuy rằng giữa bóng đêm khôn kể, Đường Ninh vẫn lộ ra vẻ mặt vừa kiềm chế vừa áp lực, sau đó cất giọng nói ra vẻ lạnh băng: "Trước kia ta từng cấy trồng một gốc thảo dược trong sơn trang, giờ Tý ngày mai sẽ hoàn toàn trưởng thành, chỉ cần hơi di chuyển thôi sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu của nó, thế nên ta sẽ chờ nó hoàn toàn trưởng thành rồi mang nó cùng xuống núi."
Ngụ ý là ngày mai ta sẽ không đi.
Nghe vậy, đáy mắt Yến Hành Chi lấp lánh ánh sáng, lập tức chậm rãi quay đầu, nhìn viền mặt Đường Ninh trong đêm, đáy lòng tựa như bị ngâm trong một đầm nước xuân, ê ẩm đầy tràn.
Hắn biết, từ trước đến nay hắn đều biết, lòng của nàng là mềm mại nhất.
Thế nên nàng mới luôn rơi vào mưu kế của hắn.
Ninh Ninh...
Yến Hành Chi mấp máy môi, im lặng tên nàng.
Thế nên hắn mới muốn giữ chặt nàng như vậy, cả đời này cũng không nguyện buông ra.
Ngày hôm sau, còn chưa tới buổi trưa, rất nhiều, rất nhiều kẻ tự xưng là chính đạo giang hồ đã rồng rắn tới Ngưỡng Nguyệt sơn trang. So với đám người hùng hổ tiến tới, bên Yến Hành Chi hoàn toàn trái ngược, ngoại trừ đám người hầu câm điếc thì cũng chỉ có một Đường Ninh không chút võ công.
Khi đám người kia không chút lưu tình đá văng cổng lớn, Yến Hành Chi còn đang ngồi ngay ngắn trong sân, châm một ấm trà Long Tĩnh vụ xuân, mới đưa chén đầu tiên tới trước mặt Đường Ninh thì nước trà trong chén thoáng sóng sánh, hai người đồng thời ngẩng lên.
Vừa vặn đối diện với đám nhân sĩ của sáu thế lực lớn vừa xông tới.
Thấy Đường Ninh, Phương Vân Dương bên phía Không Sơn phái đã nhìn chằm chằm nàng không chuyển mắt. Mà bên kia Hoắc Thanh Thanh thấy Đường Ninh cũng theo bản năng nhìn về phía Phương Vân Dương cách đó không xa, thấy hắn đến lúc này còn nhìn chằm chằm nữ nhân họ Đường lả lơi ong bướm này thì cắn chặt môi dưới, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh càng thêm oán hận.
Ở bên này, Yến Hành Chi thấy sáu thế lực lớn tư thái người tới không có ý tốt rõ ràng, nhưng vẫn còn hứng thú cười hàn huyên: "Không biết khách quý tới cửa, không nghênh đón từ xa, mong các vị thứ lỗi. Không biết hôm nay chư vị tới có chuyện gì quan trọng chăng?"
Các môn phái khác còn muốn xem xét tình thế, chất vấn cho rõ ràng. Nhưng Cô Xạ phái mất chưởng môn, chỉ dư lại bậc tiểu bối thì chẳng lo lắng được gì khác, dẫn đầu đứng ra, tức giận bừng bừng: "Yến Hành Chi, đến lúc này rồi ngươi còn làm bộ làm tịch với bọn ta! Ngươi làm chuyện gì không chính đáng chẳng lẽ bản thân ngươi còn không biết hay sao?"
Nghe vậy, Yến Hành Chi nhướng mắt nhìn đối phương: "Hả? Ta làm chuyện gì không chính đáng? Có thể xin các hạ giải thích cho ta nghe không?"
"Đám yêu nhân Ma giáo mà bọn ta bắt lại đều đã thừa nhận, ngươi còn giả bộ? Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, Yến Hành Chi nhà ngươi rõ ràng chính là đồ đệ kiêm con nuôi của giáo chủ Tịch Nguyệt. Suốt nhiều năm qua ngươi vẫn mai phục trong thế lực chính đạo bọn ta, truyền đủ loại tin tức về cho Ma giáo. Ngay cả cuộc chiến Quỷ Khiếu Nhai cũng là ngươi tiết lộ toàn bộ bố trí của chúng ta cho người của Ma giáo mới khiến võ lâm chính phái ta đại thương nguyên khí như vậy, cũng vì thế mà sư phụ ta mệnh tang ở Quỷ Khiếu Nhai. Yến Hành Chi, ngươi có thừa nhận hành vi tội lỗi chồng chất của mình hay không!"
Nam tử áo xanh càng nói càng bi phẫn, cuối cùng trực tiếp rút kiếm chỉ thẳng vào Yến Hành Chi cách đó không xa.
Nghe đối phương chất vấn, Yến Hành Chi đầu tiên là cười khẽ, sau đó từ tốn nói: "Ta đúng là đồ đệ kiêm con nuôi của Yến Vô Nhai, giáo chủ Tịch Nguyệt giáo..."
Mấy ai tin được Yến Hành Chi có thể đứng trước mặt bao nhiêu người của sáu thế lực lớn thừa nhận như vậy, có vài người nóng nảy cũng đã đồng loạt rút vũ khí ra.
"Chẳng qua..."
Chỉ tiếc chưa đợi bọn họ ra tay, Yến Hành Chi đã chậm rãi nói tiếp.
"Chẳng qua ta cũng không phải mật thám giáo chủ Tịch Nguyệt mai phục tại thế lực của chính đạo, hoàn toàn ngược lại, ta vì diệt trừ Ma giáo nên mới cố ý trở thành con nuôi của giáo chủ Ma giáo Yến Vô Nhai, cũng thành một cái đinh của chính đạo cài trong Ma giáo. Giờ mọi người cũng thấy rồi, nếm mật nằm gai nhiều năm như vậy, ta đã tiêu diệt xấp xỉ chín phần thế lực của Ma giáo rồi."
"Ngươi còn dám nói láo, ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi là cái đinh do chính đạo chúng ta xếp vào Ma giáo? Ta thấy rõ ràng trước nay ngươi đều ôm ý định bất lương!"
Nam tử áo xanh của Cô Xạ phái rõ ràng muốn đóng cọc tội danh cho Yến Hành Chi
"Chẳng lẽ trận chiến Quỷ Khiếu Nhai còn chưa đủ chứng minh sao? Tuy rằng bảy đại phái có hao tổn, nhưng bên phía Ma giáo tổn thất càng thêm thảm trọng. Cuối cùng vẫn là ta dốc hết toàn lực bao vây diệt trừ thế lực còn sót lại của Ma giáo, cũng khiến lão chó già họ Yến đến tận bây giờ cũng không dám lộ diện. Đó đều là chứng cứ."
Yến Hành Chi điềm đạm phân tích.
"Mấy thứ này tính là chứng cớ gì? Đó chẳng qua càng chứng minh Yến Hành Chi ngươi lòng muông dạ thú, ý đồ xưng bá võ lâm Trung Nguyên, trở thành Yến Vô Nhai bạo ngược vô đạo thứ hai mà thôi!"
Nghe vậy, Yến Hành Chi thoáng nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm nam tử áo xanh kia, chậm rãi thu lại nụ cười trên môi: "Nếu tất cả đều không thể chứng minh, vậy..."
"Ta chính là Diệp Dự - nhi tử của Diệp Ưng, trang chủ Danh Kiếm sơn trang năm đó bị Tịch Nguyệt giáo giết hại bảy mươi hai mạng từ già đến trẻ… thân phận này đã đủ chứng minh ta gia nhập Ma giáo trước nay đều vì báo thù rửa hận mà không phải nguyên nhân nào khác rồi chứ?"
Lúc này, trên mặt Yến Hành Chi nào còn chút ý cười nào, ánh mắt âm trầm vô cùng.
"Cái gì!"
Vừa nghe Yến Hành Chi tự giới thiệu, chưởng môn của năm thế lực còn lại đều nhìn về phía hắn vẻ không dám tin, trong đó ánh mắt của Già Diệp lão nhân là kinh ngạc nhất.
"Nếu các ngươi không tin, có lẽ có thể hỏi vị sư huynh Phương Vân Dương này của Không Sơn phái đi. Dù sao năm đó hắn cũng là một trong những người chứng kiến Danh Kiếm sơn trang tan biến, thậm chí còn làm bạn nửa tháng với ta trong sơn trang. Hắn là người rõ nhất."
Yến Hành Chi cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Vân Dương đứng chính giữa đám người.
Nghe vậy, mặt Phương Vân Dương thoáng cái trắng bệch: "Ta..."
Nhưng ngay sau đó, Phương Vân Dương hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng Yến Hành Chi: "Ta thật sự có thể làm chứng, Yến Hành Chi chính là Diệp Dự, nhi tử của Diệp Ưng, trang chủ Danh Kiếm sơn trang năm đó."
Nghe đối phương đáp lại, nụ cười bên môi Yến Hành Chi càng sâu.
"Thế nên, từ đầu tới cuối, ta tiến vào Ma giáo, trở thành đồ đệ kiêm nghĩa tử của Yến Vô Nhai chẳng qua đều là vì tìm kiếm cơ hội báo thù cho Danh Kiếm sơn trang năm đó mà thôi. Về phần trận chiến Quỷ Khiếu Nhai, ta cho rằng chỉ cần chúng ta muốn tàn nhẫn tiêu diệt Ma giáo thì thương vong là tất yếu, không thể thiếu được. Ta cũng cảm thấy vạn phần đau lòng khi chưởng môn Cô Xạ phái bỏ mình, nhưng dù không phải trận Quỷ Khiếu Nhai lần này thì cũng sẽ là Hổ Khiếu Nhai, Long Khiếu Nhai sau đó. Mà trong trận tử chiến này, nếu không phải chưởng môn Cô Xạ bỏ mình thì sẽ là chưởng môn Không Sơn, trang chủ Thực Thần trang, thậm chí có thể là Yến Hành Chi ta. Thương vong luôn không thể tránh khỏi." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Sau khi Yến Hành Chi phân tích, đa số người của sáu thế lực lớn đối diện đều lộ ra vẻ đăm chiêu.
Đường Ninh nhìn là hiểu những người này đã bị lời nói của Yến Hành Chi lừa gạt, chỉ sợ đều quên luôn mục đích ban đầu đến chín tầng mây rồi.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, trận bức vua thoái vị thế tới rào rạt hôm nay đại khái cũng cứ vậy tan thành mây khói.
Đường Ninh vừa nghĩ đến đây, chợt nghe được một tiếng cười vang lên ngay bên tai như tiếng rống.
"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười chưa dứt, một bóng người màu xám đã nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Yến Hành Chi, ngay lúc ai nấy đều chưa kịp phản ứng, vỗ thẳng một chưởng vào ngực Yến Hành Chi… Nam nhân áo trắng vừa tươi cười vui vẻ lập tức bay ngược ra ngoài.
"Yến Hành Chi!"
Đường Ninh vội vàng đuổi theo.
Người tới thấy Yến Hành Chi trực tiếp ngã xuống đất mà không chút năng lực trở tay thì càng cười như điên dại.
"Hành Chi, đồ đệ ngoan của ta, nghĩa tử của ta. Vi phụ cũng không ngờ kẻ trước nay tâm ngoan thủ lạt, không bận tâm bất cứ thứ gì, có thể tàn nhẫn với bất cứ ai như ngươi lại là kẻ si tình đấy. Vì một tiểu nha đầu mà thật sự luyện công pháp phân mệnh của Bách Thối Vô Tướng kia. Ha ha ha… Cảm giác võ công hoàn toàn biến mất, liệt hỏa đốt người, cốt nhục tan rã thế nào? Ha ha ha ha..."
Mà bên này, Yến Hành Chi ngã mạnh xuống dưới đất, vừa nghiêng đầu đã phun ra một búng máu tươi. Hắn nặng nề nhìn Yến Vô Nhai cách đó không xa, không hề có ý định đáp lời.
"Giáo chủ Ma giáo!"
Đám nhân sĩ chính phái đứng trước cửa vừa thấy người đến là Yến Vô Nhai thì lập tức đồng loạt rút vũ khí tùy thân ra, lòng đầy căm phẫn hô lên. Kết quả là còn chưa bước được một bước đã đồng loạt tái mặt, tê liệt ngã xuống đất.
Yến Vô Nhai nghe được động tĩnh phía sau thì quay đầu, trực tiếp nhếch môi cười khinh bỉ: "Tư vị Nhuyễn Cân Tô Cốt tán của ta thế nào? Khắp thiên hạ chỉ dư một lọ này thôi đấy. Trước khi các ngươi tiến quân vào Ngưỡng Nguyệt sơn trang, ta đã sai người đổ toàn bộ lên cổng lớn sơn trang rồi. Các ngươi dùng sức đạp cửa như thế đương nhiên thuốc đều rơi hết lên đầu lên cổ các ngươi. Ôi trời, ngàn tuyệt đối không thể vận dụng nội lực đâu nhé, càng vận nội lực thì gân cốt càng mềm. Chỉ sợ không được bao lâu các ngươi có muốn ngồi cũng chẳng đủ sức! Ha ha ha!"
"Ngươi thật đê tiện!"
Hoắc Thanh Thanh xen lẫn trong đám người nhổ một ngụm nước bọt về phía hắn. Yến Vô Nhai lập tức nâng tay, cách khoảng không tát thẳng lên mặt nàng ta, trực tiếp đánh rụng nửa số răng trong miệng, khiến Hoắc Thanh Thanh ngây ngẩn cả người.
"Thanh Thanh..."
Trang chủ Thực Thần trang bên cạnh vội vàng che chở nữ nhi hoảng sợ chưa định thần ra sau lưng.
Hoắc Thanh Thanh câm như hến co đầu rụt cổ sau lưng phụ thân, không dám thở mạnh một cái.
Thấy thế, Yến Vô Nhai ‘xùy’ một tiếng khinh miệt: "Cái thá gì vậy? Cũng dám hô to gọi nhỏ với ta?"
Nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn Yến Hành Chi, nở nụ cười nói: "Đồ đệ ngoan, nếu không nhờ ngươi thì e là hôm nay ta cũng chẳng có cách nào diệt trừ cả sáu đại thế lực trong một lần đâu. Vì thưởng cho ngươi, ta quyết định cho ngươi được toàn thây!"
Dứt lời, ông ta chậm rãi đi về phía Yến Hành Chi: "Đồng thời, vi sư sẽ dạy ngươi một câu cuối cùng, một ngày vi sư chung thân vi phụ!"
Ba mày kiểu gì thì vẫn là ba mày.
Đáy lòng Đường Ninh âm thầm tự động chuyển đổi lời ông ta thành tiếng phổ thông, nhìn đối phương không ngừng đến gần, đáy mắt lộ ra hoảng hốt, đang định nâng Yến Hành Chi dậy khỏi mặt đất thì…
Biến cố xuất hiện!
Yến Vô Nhai vừa bước lên một tảng đá nào đó, hơn trăm ngàn kim châm mảnh như lông trâu từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía lão.
Gần như là cùng một lúc, Diệp Kiêu một thân hắc y xuất hiện từ lúc nào, một kiếm đâm thẳng vào đan điền Yến Vô Nhai, mà sát sau đó là Yến Hành Chi vừa rồi còn ngã dưới đất kéo dài hơi tàn bất chợt rút nhuyễn kiếm bên hông ra, mũi chân vừa điểm, không chút do dự đâm thẳng vào trái tim ông ta.
Kế đó, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng khát máu nhìn thẳng Yến Vô Nhai cách mình chưa tưới một thước, thấy được đáy mắt ông ta tràn ngập vẻ kinh hãi, nhẹ giọng nói:
"Sư phụ, đồ nhi cũng dạy ngươi một câu, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, con hơn cha. Ngươi, già rồi..."
Dứt lời, hắn chậm rãi rút nhuyễn kiếm ra, vươn tay khẽ đẩy trán nam nhân áo xám trước mặt.
Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, nam nhân nháy mắt ngã xuống đất, thân mình hơi run rẩy, cổ họng hộc ra tiếng thở hổn hển, hít vào thì nhiều thở ra thì ít.
Đúng lúc này, Đường Ninh không chút do dự trao đổi với 54088: "Ta nhớ rõ trong cửa hàng có một đạo cụ tên là hồi quang phản chiếu, có tác dụng trong thời gian hạn định mười giây đúng không?"
"... Phải."
Tiểu hệ thống đã bị màn xoay chuyển tình huống trước mặt khiến cho đầu óc không kịp phản ứng lại, vừa nghe Đường Ninh hỏi đã vội vàng gật đầu lia lịa.
"Có là được rồi, ta muốn lập tức đổi cho… Yến Vô Nhai!"
Đáy mắt Đường Ninh tràn đầy hoảng sợ, nhưng trong lòng lại nhanh chóng ngầm ra lệnh.
54088 từ những thế giới trước đã bị Đường Ninh huấn luyện, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cứ nghe ký chủ là không sai được. Nó lưu loát dứt khoát đổi đạo cụ hồi quang phản chiếu, sau đó nhanh chóng nhốt đánh vào cơ thể Yến Vô Nhai.
Thấy Yến Vô Nhai nghẹo đầu sang một bên không còn động tĩnh, Yến Hành Chi xoay người lại, cười đi về phía Đường Ninh. Tự tay đâm kẻ thù là việc vui, hắn muốn chia sẻ với Đường Ninh.
Nào biết ngay khi Yến Hành Chi chỉ còn cách Đường Ninh một bước, hắn chợt thấy Đường Ninh hoảng sợ trừng lớn hai mắt, sau đó dùng tốc độ nhanh chóng vọt tới bên người hắn, đẩy mạnh Yến Hành Chi vừa hao sạch nội lực, không dư thừa chút lực lượng nào sang một bên.
"Cẩn thận..."
Hắn nghe được tiếng nhắc nhở muộn màng của nàng.
Yến Hành Chi vừa quay đầu, thấy được Đường Ninh đứng tại nơi hắn vừa đứng, bị Yến Vô Nhai lẽ ra đã chết chụp thẳng một chưởng vào ngực. Toàn thân nàng tựa như một con bướm gãy cánh, chậm rãi ngã xuống đất.
Mà một chưởng này của Yến Vô Nhai đánh không trúng đích, lão lại lần nữa ngã khụy xuống đất, nhanh chóng tắt thở.
"Đường Đường!"
"Ninh Ninh..."
Diệp Kiêu và Phương Vân Dương đồng thanh hô lên.
Độc bụi gai trong cơ thể Diệp Kiêu còn chưa được chữa hoàn toàn, lúc này không thể khống chế mà phun ra một búng máu tươi, ngã ngồi xuống đất, muốn nhúc nhích cũng không được. Một kiếm vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ khí lực của cậu ta, lúc này… lúc này…
Mà Yến Hành Chi bên này bị Đường Ninh đẩy ngã dưới đất lập tức bò lăn đến trước mặt Đường Ninh, vươn tay ôm lấy nửa người nàng vào lòng, thấy rõ máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ miệng, mũi, tai của nàng. Hắn vội vàng vươn tay ra đỡ, giọng nói lộ ra bình tĩnh quái dị: "Sẽ không sao đâu, Ninh Ninh, không sao đâu. Ta vẫn còn nửa cái mạng, ta cho nàng nốt cả nửa mạng này, giờ ta lập tức cho nàng, nàng sẽ không sao đâu..."
Nói xong, hắn căn bản không để ý nội lực của mình cạn kiệt, thúc dục nội lực ẩn trong gân mạch, muốn đẩy nó vào trong cơ thể Đường Ninh.
Đau đớn tập kích, nhưng hắn vẫn không màng tất thảy, tiếp tục vận chuyển nội lực cho người trong lòng.
Hốc mắt hắn đỏ bừng một mảnh, trên mặt không chút huyết sắc, bàn tay run rẩy ngày càng mãnh liệt, răng nanh trong miệng nghiến đến ‘ken két’.
Cũng là lúc này, Đường Ninh chậm rãi nâng tay lên đè lại tay hắn, nước mắt theo máu tươi tràn ra: "Vô... dụng thôi... Ta biết ta không sống được... Ta cũng... Ta cũng không muốn sống thêm nữa... Rất khổ… rất đau... Sống thật sự khổ quá rồi, ta... ta không chống đỡ được, Yến Hành Chi..."
"Không được, ta không muốn, ta không chấp nhận… Nàng phải sống sót, Ninh Ninh ngoan, nghe lời, nàng phải chống đỡ, nàng phải sống... Ta van nàng, coi như ta van nàng đấy, xin nàng sống sót được không? Ninh Ninh..."
Nước mắt của Yến Hành Chi lập tức rơi xuống không chút dấu hiệu, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.
Thấy Yến Hành Chi như vậy, nước mắt Đường Ninh rơi càng nhiều, cứ như bao nhiêu nước mắt dư lại đời này đều phải trút hết tại đây.
Nàng dùng sức nắm tay Yến Hành Chi, nghiêm trang nhìn gương mặt hắn, gắng hết sức nói: "Tại sao... Tại sao lại để ta gặp nhiều chuyện như vậy sau khi gặp ngươi chứ… Nếu biết trước… ta thà rằng trước giờ chưa từng… gặp ngươi… Ta thà rằng chết trong ngõ nhỏ năm ta năm tuổi kia… Yến Hành Chi, ta nợ ngươi một mạng... hôm nay trả lại ngươi, từ nay về sau... hai ta không ai nợ ai nữa..."
"Nếu có kiếp sau, ta không bao giờ... muốn... gặp ngươi nữa..."
Nói tới đây, bàn tay Đường Ninh nắm tay Yến Hành Chi thoáng siết chặt, bên môi nhếch lên, nhưng còn chưa kịp lộ ra trọn vẹn nụ cười tiêu tan thì đã mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
Thấy Đường Ninh như vậy, nghe tiếng hô đau đớn của Diệp Kiêu và Phương Vân Dương vang bên tai, Yến Hành Chi ngơ ngác ôm chặt lấy nàng, gắt gao siết nàng vào lòng, không biết qua bao lâu mới chợt cười khẽ.
"Không sao, không sao rồi, nếu mệt đến thế thì ngủ một giấc thật ngon đi, sau khi dậy là đều tốt cả, sẽ không khổ đến vậy nữa. Ngoan, Ninh Ninh ngoan, muốn ngủ thì ngủ đi, ta sẽ nhớ gọi nàng dậy. Cái gì? Muốn nghe ta dỗ nàng ngủ hả... Ừ ừ được, ta ru nàng..."
Yến Hành Chi ôm Đường Ninh tự lẩm bẩm một hồi, sau đó gác cằm lên trán nàng, bắt đầu ngâm nga một đoạn hát không rõ tên.
Giai điệu này rõ ràng chính là bài hát Đường Ninh ngâm nga khi hai người ở cùng nhau.
Trước kia Yến Hành Chi nghe nàng hát nhiều còn từng hỏi đây là bài gì.
"Là bài phu thê ân ái bên nhau cả đời, vĩnh viễn không chia lìa đó!"
Lúc đó Đường Ninh cười ngọt ngào vô cùng.
Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 100.
…
"Kết thúc công việc rồi, rời đi thôi."
Trong hư không, giọng nói bình tĩnh của Đường Ninh nhanh chóng vang lên.