Vừa thấy cánh tay trái đầy vết máu của Diệp Kiêu vô lực rũ xuống, đồng tử của Đường Ninh không thể khống chế được mà co rụt lại. Còn chưa chờ bàn tay run rẩy của nàng chạm đến mạch của đối phương, một bàn tay thon dài từ nơi nào vươn ra, sờ thẳng vào động mạch cảnh của Diệp Kiêu.

Nhìn thấy bàn tay này, Đường Ninh ngẩng phắt lên, bởi vì động tác quá nhanh, nước mắt đong đầy nơi hốc mắt vừa lúc rơi xuống.

Nàng giật mình, trợn tròn mắt nhìn Yến Hành Chi xuất hiện từ khi nào đang nghiêm mặt sờ mạch đập của Diệp Kiêu. Chờ hắn xem xong mạch đã vươn tay với Đường Ninh: "Mạch Diệp Kiêu rất mỏng manh, đưa hắn cho ta đi, ta dẫn theo Độc Thủ Dược Thánh từ U Lan cốc tới, có thể giúp hắn xử lý thương thế và kịch độc trên người."

Đường Ninh nghe vậy thì chớp mắt, buông tay ra, mặc cho Diệp Kiêu máu thịt bầy nhầy bị người của Yến Hành Chi đột nhiên xuất hiện nâng đi.

Ước hẹn là một tháng, Yến Hành Chi đã thật sự dùng thời gian một tháng này luyện xong phần công pháp phân mệnh của Bách Thối Vô Tướng kia, đương nhiên, cũng phải chịu sự tra tấn và đau đớn mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi. Độc Thối Cốt phát tác mỗi tháng một lần bị kịch độc khó tìm trên thế gian này kích phát thành ba ngày một lần.

Đừng nhìn hắn lúc này sắc mặt như thường đứng trước mặt Đường Ninh, nhưng thực tế mỗi thời mỗi khắc gân cốt hắn đều đang hòa tan rồi tái tạo, sau đó lại hòa tan, khôi phục, tuần hoàn lặp lại, mãi tới đêm khuya mới có thể tạm ngừng, mà ba ngày sau lại là một vòng mới.

Hắn cũng chậm chạp từ thống khổ, sống không bằng chết lúc đầu biến thành như bây giờ, đi đường và trò chuyện đều không có chướng ngại gì. Ngoại trừ thỉnh thoảng bàn tay run lên tiết lộ hắn đau đớn nhẫn nại ra, toàn thân cao thấp không một chút sơ hở.

Đáng tiếc, ngay cả hắn cũng không đoán trước được trong một tháng hắn vắng mặt, Diệp Kiêu từ nhỏ tới lớn luôn lấy lời hắn làm chuẩn lại vì một lần Đường Ninh phát độc mà quýnh lên, lựa chọn đưa nàng đến Ngũ Điệp trại cầu y.

Hắn vừa nghe được tin này từ chỗ Độc Thủ Dược Thánh đã lập tức ngựa không dừng vó chạy lại đây, cũng không ngờ vẫn muộn một bước, Diệp Kiêu đã bị tra tấn thành bộ dáng này rồi.

Mới nghĩ đến đây, Yến Hành Chi chợt nghe lão trại chủ mày trắng bên kia chủ động lên tiếng gọi Đường Ninh vào, nói là nếu Diệp Kiêu đã vượt qua ải ly trại của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ tuân thủ ước định, để hồ điệp ký sinh trong trại hút độc Vô Giác trên người nàng.

Nghe tới đây, hai mắt Yến Hành Chi thoáng cái sáng ngời, ngón tay cũng vô thức siết chặt.

Chẳng lẽ...

Rất nhanh, Đường Ninh và Yến Hành Chi được trại chủ mày trắng dẫn tới một sơn động bí ẩn sâu nhất trong Ngũ Điệp trại, nơi người ngoài không thể tìm thấy. Lúc này bọn họ mới phát hiện trong sơn động này thật sự có động thiên khác, không chỉ cao lớn rộng rãi, trong góc còn có một hồ sâu xanh lam.

Đầm nước sâu không thấy đáy, bốn phía nước chảy róc rách, mà ở trung tâm hồ có một khối đá phiến trơn nhẵn, vừa đủ cho một người nằm lên. Trên vách động cạnh đầm nước là rậm rạp hồ điệp đủ loại màu, nhìn không hề đẹp đẽ tẹo nào, ngược lại còn khiến cho người ta cảm giác khủng bố rợn người.

Dưới sự chỉ đạo của trại chủ lông mày trắng, Đường Ninh được đưa đưa lên khối đá trơn nhẵn kia, sau đó không biết lão trại chủ đánh thủ thế đặc thù gì, lại lẩm bẩm vài tiếng, một tảng lớn bướm màu tím từ trên vách động bay xuống, nhẹ nhàng dừng trên người Đường Ninh, trong đó con bướm cánh to nhất, đẹp đẽ nhất đậu lên cánh môi Đường Ninh, hai cánh nhẹ nhàng phe phẩy. Chẳng được bao lâu, Đường Ninh đã rơi vào cảnh trong mơ tươi đẹp.

Nhìn cảnh tượng kỳ huyễn trước mặt, ngay cả Yến Hành Chi cũng không nhịn được mà nín thở quan sát.

Không lâu sau, khóe mắt hắn nhác thấy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương trại chủ lông mày trắng rơi xuống, tay ông ta cũng run lên bần bật. Trạng thái này giằng co không được bao lâu, ông ta đã rùng mình một cái, sau đó thở dài một hơi, toàn thân thoáng lảo đảo. Nếu không phải mấy người Ngũ Điệp trại sau lưng ông ta thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lên đỡ lấy người thì rất có thể lão nhân này đã rơi thẳng xuống đầm.

Nhưng dù đã được đỡ lại, hai tay ông ta vẫn run rẩy không ngừng, mặt tái nhợt dọa người.

Ông ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía Yến Hành Chi bên cạnh, lúc này mới suy yếu lên tiếng: "Xin lỗi Yến trang chủ, độc Vô Giác trong cơ thể vị cô nương này như đã tìm được thổ nhưỡng thích hợp rồi, hoàn toàn đâm rễ nảy mầm trong cơ thể nàng. Dù ta thúc giục hồ điệp cố gắng thế nào cũng không thể hấp ra được một tia độc, thế nên… chỉ sợ ta bất lực với độc của vị cô nương này rồi…"

Nghe lời này, Yến Hành Chi nhìn chằm chằm Đường Ninh hôn mê trên phiến đá không chuyển mắt, nhất thời không biết nên hình dung tâm trạng của mình ra sao.

Nhưng trước khi bọn họ rời đi, có lẽ trại chủ lông mày trắng cảm thấy bọn họ không giúp được gì nên áy náy cho Yến Hành Chi một con hồ điệp tục mệnh, chẳng qua con bướm này cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ mạng cho Đường Ninh nhiều nhất nửa tháng thôi. Hơn nữa, nàng còn chỉ có thể luôn duy trì trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Đường Ninh ra khỏi sơn động kỳ huyễn kia, sau khi tỉnh lại đã phát hiện bản thân ngủ tại một căn phòng trúc tràn đầy hương hoa lan thoang thoảng. Nàng rời giường, đẩy cửa sổ trúc ra, thấy được bên ngoài gần như được người ta trồng đủ loại hoa lan các màu, mà mùi lan nàng ngửi được cũng từ đó mà ra.

Nàng mơ hồ không rõ phương hướng bước khỏi phòng trúc, ngẩng đầu đã thấy Yến Hành Chi một thân hắc y, chỉ có cổ tay và cổ áo được thêu viền sen đỏ đang đứng dưới tàng hoa mộc cận nở rộ bên kia, nhìn về xa xăm.

Vừa nghe tiếng Đường Ninh đẩy mở cửa, hắn lập tức quay đầu lại.

"Diệp Kiêu đâu rồi?"

Hắn nghe được Đường Ninh vừa tỉnh lại đã hỏi như vậy.

Nghe lời này, bàn tay Yến Hành Chi chắp sau lưng thoáng siết chặt.

"Diệp Kiêu đang được Độc Thủ Dược Thánh trị liệu, vết thương ngoài da đã lành, ngoại trừ cánh tay phải bị người ta đánh gãy xương thì gần như không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ là gai độc trong bụi gai quá dày đặc, rất nhiều gai độc đâm sâu vào cơ thể hắn, cần cẩn thận nhổ bỏ toàn bộ. Dù là năng lực của Độc Thủ Dược Thánh chăng nữa, chỉ e cũng phải tốn một tháng mới có thể nhổ sạch, đến lúc đó Diệp Kiêu sẽ tỉnh lại."

Nghe Yến Hành Chi nói xong, Đường Ninh trực tiếp cười khẽ ra tiếng, một tháng... Vừa rồi nàng tỉnh lại cũng đã tự bắt mạch cho mình, độc tố vẫn còn nên chỉ sợ nàng cũng chỉ có thể sống một tháng nữa thôi. Sau khi Diệp Kiêu tỉnh lại có thể gặp được nàng hay không thì vẫn còn là một vấn đề.

Yến Hành Chi nhìn hiểu nụ cười này của Đường Ninh. Hắn thoáng mím môi, giải thích với nàng: "Tuy rằng hồ điệp ký sinh của Ngũ Điệp trại không thể hút độc Vô Giác trong cơ thể nàng ra, nhưng không có nghĩa là nàng không còn cơ hội sống sót..."

Nghe vậy, Đường Ninh kinh ngạc giương mắt nhìn Yến Hành Chi, nhưng hoàn toàn không nhìn ra hắn nói đùa chút nào.

Nhưng thật ra trong lòng nàng đã sớm cười nhạo rồi. Tuy rằng nàng còn có thể sống một tháng, nhưng tính theo điểm thời gian nguyên chủ tử vong trong nguyên gốc thì thật ra nàng chỉ còn sống được hai mươi tám ngày thôi. Hai tám ngày nữa chính là tình tiết Yến Hành Chi ngồi nhìn nguyên chủ tan nát cõi lòng, ôm tuyệt vọng chết đi.

Thế nên dù tiếp theo Yến Hành Chi có bày trò gì, cơ thể này của nàng cũng sẽ không xuất hiện khả năng thứ hai ngoại trừ tử vong.

Nói cách khác, dù Yến Hành Chi thật sự có thể giải độc Vô Giác trong người nàng thì nàng vẫn sẽ chết đi tại điểm tử vong theo tình tiết gốc. Vậy nên tất cả những gì hắn làm chẳng qua đều là vô dụng thôi.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Đường Ninh vẫn nhìn chằm chằm tròng mắt sâu thẳm của Yến Hành Chi không chuyển mắt.

Yến Hành Chi cũng lập tức giải thích: "Trước kia ta từng học một loại võ công, gọi là công pháp Bách Tôi Vô Tướng, nghe nói sau khi luyện thành công môn công phu này thì có thể vạn độc bất xâm. Cho dù là độc Vô Giác trong người nàng cũng không ngoại lệ. Tuy rằng ta còn chưa luyện tới cảnh giới đó, nhưng thời gian ta rời đi đã học riêng một phần công pháp đặc thù trong đó rồi. Một tháng tới đây, chỉ cần nàng và ta mỗi ngày không rời một tấc, bảo trì khoảng cách xa nhất là trong vòng ba thước, lại thêm mỗi ba ngày vận chuyển nội lực đặc thù cho nàng một lần. Chờ đủ chín lần là độc trong cơ thể nàng sẽ biến mất."

Nghe Yến Hành Chi nói như vậy, Đường Ninh thoáng nhíu mày, sau đó không khống chế được trực tiếp bật cười ra tiếng, tiếng cười của nàng ngày càng lớn, thậm chí cười đến rơi nước mắt.

Chờ nàng cười đủ rồi mới vươn ngón tay lau nhẹ nước mắt bên khóe mi, rút lại toàn bộ ý cười, nhìn về phía Yến Hành Chi cách mình không xa, lạnh giọng nói: "Yến Hành Chi, ngươi lại muốn đùa bỡn thêm gì nữa đây? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin chuyện hoang đường của ngươi sao? Cái gì mà mỗi ngày không rời ngươi một tấc, mỗi đêm vận chuyển nội lực đặc thù cho ta? Chẳng lẽ ngươi không biết ta chỉ cần tới gần ngươi một chút đã không nhịn được buồn nôn à? Sao ngươi không biết tự mình hiểu lấy chứ? Những ngày còn lại này, ta chỉ muốn cách ngươi xa một chút, càng xa càng tốt, tốt nhất hiện tại ngươi có thể lập tức biến mất hoàn toàn trước mắt ta, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện. Nghe hiểu chưa?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nói xong, nàng không chút do dự xoay người đi ra ngoài.

Thấy thế, Yến Hành Chi trực tiếp mở miệng gọi giật nàng lại: "Đợi đã, chẳng lẽ nàng không muốn biết phần công pháp đặc thù mà ta tu luyện một tháng qua gọi là gì sao? Nó là phân mệnh."

Yến Hành Chi vừa dứt lời, bước chân Đường Ninh dần dần chậm lại.

"Nghĩa là chỉ cần ta cam tâm tình nguyện mỗi đêm vận chuyển nội lực đặc thù của ta cho nàng, cứ thế cho tới hai mươi bảy ngày sau là ta có thể chia một nửa tính mạng cho nàng. Như vậy độc Vô Giác trong cơ thể nàng sẽ không dược mà trừ."

Nghe đến đây, Đường Ninh chợt quay phắt đầu lại, thấy Yến Hành Chi chậm rãi cởi bỏ áo ngoài.

Máu thịt không ngừng mấp máy nửa thân trên của hắn đập thẳng vào mắt Đường Ninh… Đây chẳng phải chính là tình hình nàng thấy Yến Hành Chi phát độc dưới vách núi lần đó sao? Nhưng giờ vẫn chưa phải đêm trăng tròn hàng tháng…

Đồng tử Đường Ninh thoáng chấn động, khiếp sợ lắc đầu.

Nhưng giọng Yến Hành Chi lại tiếp tục vang lên bên tai: "Hiện tại ta đã luyện thành công phần công pháp “phân mệnh” này rồi, độc Thối Cốt phát tác mỗi tháng một lần cũng bộc phát thành ba ngày một lần. Không phải nàng hận ta sao? Chẳng phải mỗi ngày không rời ta một tấc mới có thể càng dễ dàng thấy được dáng vẻ thống khổ không chịu nổi của ta đấy sao? Khi ta chuyển vận nội lực cho nàng sẽ càng đau nhức khó nhịn, thậm chí chỉ cần không cẩn thận là bất cứ lúc nào cũng bị nguy hiểm đến tính mạng. Nếu nàng hận ta hủy hoại nàng, chẳng lẽ nàng không nên nhìn ta thống khổ, không nên lấy đi một nửa sinh mạng của ta, thậm chí mong chờ ta làm sai phân đoạn nào đó, trực tiếp chết trong quá trình vận chuyển nội lực sao?"

Rõ ràng từng khối thịt trên cơ thể đều mấp máy vặn vẹo đến thế này rồi nhưng Yến Hành Chi vẫn còn tươi cười nhìn nàng.

Nhìn Yến Hành Chi như vậy, nghe lời nói nửa khích tướng nửa mê hoặc của hắn, Đường Ninh ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ dư lại không dám tin. Nàng mấp máy môi, lại hoàn toàn không thể nói ra một chữ.

Đáy lòng thì lại âm thầm cau mày. Phải công nhận, chỉ sợ trên đời này không ai sánh nổi với Yến Hành Chi trong khoản cân nhắc, đắn đo lòng người. Nếu hôm nay người đứng nơi này là nguyên chủ chứ không phải nàng, chỉ bằng những lời nửa kích tướng nửa kêu than của Yến Hành Chi vừa rồi thì nhất định sẽ khiến nguyên chủ vốn đã vừa yêu vừa hận người này càng thêm yêu hận đan xen. Hận những chuyện tàn nhẫn, tuyệt tình hắn từng làm với nàng, thương hắn sẵn sàng vì nàng mà làm ra hi sinh nhường này.

Điều kiện cần vận chuyển nội lực hàng đêm chắc hẳn là không có vấn đề gì rồi, còn cái gọi là một tấc cũng không rời… Đường Ninh đầy đủ lý do để hoài nghi Yến Hành Chi tự mình thêm vào. Chó con này đến giờ nào rồi còn muốn lẳng lặng chiếm được trái tim này thế.

Nếu là kiểu ngây ngô khờ dại như nguyên chủ, dưới đủ loại âm mưu của Yến Hành Chi thì chờ đến khi nào độc giải nói không chừng hai người cũng HE được rồi.

Nhưng tất cả đều là giả thiết thôi, còn trong sự thật không tồn tại nếu như. Lúc này người đứng trước mặt Yến Hành Chi chính là Đường Ninh.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Đường Ninh lại thầm cười khẩy.

Nhưng dù cho là Đường Ninh nào, dưới tình hình này đều sẽ lựa chọn về Ngưỡng Nguyệt sơn trang cùng Yến Hành Chi.

Đến đêm, Yến Hành Chi bắt đầu vận chuyển nội lực cho nàng lần đầu tiên.

Nội lực chính là thứ quan trọng nhất để Yến Hành Chi chống cự đau đớn liên miên không dứt trong cơ thể, thế nên khi hắn chuyển vận nội lực tu luyện ra để chống đỡ này vào cơ thể Đường Ninh, cơn đau của hắn lập tức tăng lên tới mấy chục lần, đau đớn khiến con người cứng cỏi như Yến Hành Chi cũng không nhịn được mà gục đầu xuống thở hổn hển, từng tiếng lại từng tiếng, gương mặt hắn đã sớm bị vặn vẹo, lần nữa hóa thành dáng vẻ xấu xí khi Đường Ninh gặp hắn dưới vách núi.

Đường Ninh nhìn chằm chằm hắn đau đớn không chuyển mắt, nhìn mồ hôi từ trán hắn hạ xuống không ngừng như mưa, nhìn lợi bị hắn cắn đến chảy máu vì quá mức nhẫn nại, máu rỉ ra nơi khóe miệng, từng giọt tích lên vạt áo của hắn, chỉ thoáng chốc đã nở rộ từng đóa huyết hoa.

Chờ nội lực của Yến Hành Chi hao sạch, bên phía Đường Ninh lập tức cảm giác được cơn mỏi mệt ập tới trong đầu, cuối cùng còn không kịp nhìn Yến Hành Chi thêm một cái cũng đã chìm vào mê man.

Mà bên này Yến Hành Chi cảm nhận được nội lực trong đan điền hao sạch sẽ cũng ngã xuống theo nàng. Tuy rằng nội lực đã hết, nhưng cơn đau vẫn còn đấy, không chỉ vẫn còn mà càng ngày càng mãnh liệt mênh mông.

Nhưng hắn lại cứ thế mở to mắt nhìn Đường Ninh đang ngủ bên cạnh, chậm rãi nâng tay nắm lấy bàn tay nàng, gắng gượng di chuyển đầu ngón tay, xen kẽ mười đầu ngón tay với nàng. Tựa như chỉ có làm thế mới có thể giảm bớt chút đau đớn cho hắn vậy.

Mồ hôi làm nhòe hai mắt hắn, nhưng hắn vẫn cố chấp nhìn gương mặt nhỏ nhắn tựa bạch ngọc của Đường Ninh.

Trước nay ông trời chưa từng đứng về phía Yến Hành Chi lần nào vậy nên từ năm hắn chín tuổi, tất cả những gì hắn có được đều nhờ vào tranh đoạt, chém giết và tính kế. Hắn đã yêu Đường Ninh, hắn sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội gì thoát đi, mặc cho là muốn một nửa tính mạng hắn hoặc buộc hắn mỗi ngày sống trong thống khổ cũng tốt. Hắn muốn nàng luôn ở bên cạnh hắn. Bởi chỉ cần nhìn nàng như thế này cũng đủ để đáy lòng cằn cỗi của hắn nở rộ một mảnh hoa rực rỡ.

Loại cảm giác này quá đẹp đẽ, tuyệt vời đến mức hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc buông tay, cũng không nguyện buông tay.

Đường Ninh...

Hôm sau, Đường Ninh vừa tỉnh lại, mới quay đầu đã thấy Yến Hành Chi nằm ngay bên cạnh mình, vẻ mặt đã hoàn toàn hòa hoãn.

Khác hẳn cảm giác mâu thuẫn giữa vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc và nội tâm không từ thủ đoạn khi Yến Hành Chi tỉnh, vẻ mặt hắn ngủ say lộ ra dáng vẻ vô hại không thể diễn tả thành lời… Ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như thiếu niên Diệp Dự năm xưa chưa từng phải chịu những gian nan gập ghềnh sau này, mà là bình an lớn lên dưới sự bao bọc, bảo vệ của phụ mẫu vậy.

Cảnh tượng này khiến cho Đường Ninh nhìn đến đờ đẫn, ngây người.

Mãi tới khi liếc thấy lông mi hắn run rẩy, Đường Ninh không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Đáng tiếc, nàng nhắm mắt nhưng lại quên khống chế hô hấp của mình. Yến Hành Chi đã sớm cảm nhận được có người đang quan sát mình, vừa mở mắt đã nghe tiếng tim đập hơi kịch liệt của Đường Ninh, khóe miệng không khỏi lặng lẽ nhướn cao.

Thời gian tiếp theo đó, bởi vì quy định một tấc không rời kia, gần như là mỗi ngày Đường Ninh mở mắt đều thấy Yến Hành Chi đầu tiên, người cuối cùng nhìn thấy trước khi nhắm mắt lại cũng là Yến Hành Chi.

Đôi phu thê có tiếng không có miếng này đến thời điểm như vậy mới có được phương thức chung sống của phu thê bình thường, ngẫm cũng thấy buồn cười.

Mà trong khoảng thời gian này, Yến Hành Chi cũng gắng hết sức để thả thính chinh phục nàng. Ví như tự tay vẽ nàng, còn mua một khối ngọc Hòa Điền tốt nhất về, khắc ngọc thành hình bức họa kia.

Lại ví như tìm được một sư đệ cũ của nàng ở trên giang hồ, cũng căn cứ theo miêu tả của hắn để cải tạo căn phòng nàng từng ngủ hàng đêm với Diệp Kiêu thành khuê phòng của nàng ở Dược Thần cốc. Thậm chí còn loáng thoáng nghe được địa điểm cốc chủ Dược Thần cốc, cũng chính là sư phụ nàng bất ngờ mất tích. Hắn nói chỉ chờ nàng vừa khỏe lại sẽ lập tức đưa nàng đi tìm sư phụ về.

Hoặc như hôm tết Trung Nguyên đích thân làm cho nàng mấy ngàn trản đèn Khổng Minh, mỗi chụp đèn đều đích thân dùng bút lông viết tốt lời chúc phúc ‘Nguyện Đường Ninh sống lâu trăm tuổi’, sau đó dẫn Đường Ninh lên nóc sơn trang thả từng trản lên trời.

Chỉ lát sau, cả bầu trời đã tràn đầy đèn Khổng Minh màu vàng, liếc mắt một cái chỉ thấy tráng lệ và lóa mắt khiếp người. Dù Đường Ninh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng không nhịn được mím môi mỉm cười.

Mấy ngàn ánh đèn phản chiếu trong ánh mắt chứa ý cười của Đường Ninh, thậm chí khiến nàng cảm giác được ngắm cảnh đẹp như vậy xem như sống không uổng đời này.

Đường Ninh ngồi trên nóc nhà xem đèn, mà ánh nhìn của Yến Hành Chi thì lại chưa từng rời gương mặt nàng.

Tình cảm sâu nặng kết hợp với âm mưu bài bản, ngay cả Đường Ninh cũng phải thừa nhận thủ đoạn lấy lòng của cún ngốc Diệp Kiêu kém xa Yến Hành Chi, ở giữa phải cách một ngàn Phương Vân Dương là ít.

Mà mấy cái này còn chưa tính.

Hôm nay, vừa rời giường cùng nhau, Yến Hành Chi đã dẫn Đường Ninh đến thẳng phòng bếp, sau đó bắt đầu khí thế ngất trời mà bận rộn.

Xem qua nguyên tác là đủ để biết Yến Hành Chi thuộc dạng toàn tài, ngay cả nấu nướng cũng tinh thông mười phần.

Nhưng biết là một đằng, nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Nàng nhìn hắn đứng giữa phòng bếp tràn dầu khói này, xào đồ ăn cũng thanh lịch tao nhã đâu vào đấy. Thật đúng là người vĩ đại làm cái gì cũng vĩ đại hết.

Thế nên đây gọi là muốn bắt được trái tim một nữ nhân thì phải bắt được dạ dày nàng ấy trước đây à?

Đường Ninh đứng cạnh Yến Hành Chi, trong đầu suy nghĩ toàn mấy cái vẩn vơ.

Sau đó nàng thấy Yến Hành Chi thật đúng là bận rộn cả buổi, cuối cùng tuy rằng không làm ra được một bàn Mãn Hán toàn tịch, nhưng cũng không chẳng kém là mấy.

Toàn bộ đồ ăn đều được hắn yêu cầu mang ra khu đất trống trong hoa viên, trên đỉnh đầu là vầng trăng khuyết, bên cạnh người là mảnh rừng trúc nhỏ bị gió đêm thổi xào xạc, giữa rừng trúc còn có ao cá chép đủ màu, liếc mắt có thể nhìn thấy đáy nước. Nói ngắn gọn lại, bầu không khí bữa cơm này rất đầy đủ.

Đường Ninh vừa mới được Yến Hành Chi bố trí ngồi xuống, hắn đã bật nắp một bình rượu hoa quế năm mươi năm, giấy dán vừa mở, hương rượu nồng đượm lập tức lan tràn trong không khí.

Đường Ninh nhìn Yến Hành Chi rót chất lỏng óng ánh vàng vào hai ly rượu trước mặt, nâng một ly đưa tới cho nàng.

Đường Ninh nhìn ly rượu sứ trắng trước mắt, không định nhận lấy.

Thấy Đường Ninh mãi không chịu nhận ly rượu, ý cười bên môi Yến Hành Chi cũng không thay đổi: "Xem như chúc mừng cho ta đi, hôm nay là sinh thần ta..."

"Sinh thần của ngươi có liên quan gì tới ta chứ?" Đường Ninh không chút lưu tình.

Nghe vậy, sắc mặt Yến Hành Chi lập tức cứng đờ, sau đó thong thả thu ly rượu lại, ngửa đầu uống cạn, sau đó cười khẽ: "Cũng đúng, có liên quan gì tới nàng đâu…"

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tiếp tục tự uống tự nói: "Nàng biết không? Đã rất lâu rồi ta không đón sinh thần, bởi vì ngày này chẳng những là sinh thần của ta, mà còn là ngày giỗ cha, mẹ và muội muội…"

Mới nghe tới đây, đồng tử Đường Ninh không khống chế được mà co rụt lại.

Đến rồi, đến rồi, chó Yến bắt đầu ôm ‘thảm’ tới bán rồi.

Thảm thì đúng là thảm thật, những tình cảm hắn biểu lộ cũng là chân thật. Theo tình tiết nguyên tác, nàng cũng có thể đoán ra lời này của hắn là thật. Sinh thần Yến Hành Chi thật sự cùng với ngày Diệp gia diệt môn, hắn cũng thật sự đã lâu chưa đón sinh thần. Toàn bộ vẻ yếu ớt và hoài niệm hắn thể hiện với Đường Ninh đều là thật, nhưng không đồng nghĩa với hành động này của hắn không phải đang tính kế Đường Ninh.

Con người Yến Hành Chi trước giờ đều sống theo phương châm thứ mất đi thì không thể vãn hồi, nhưng tuyệt đối phải nắm chặt những gì đang có. Giờ Yến Hành Chi muốn nắm được Đường Ninh, bởi vì thời hạn hai mươi bảy ngày sắp tới rồi, hắn đã quen những ngày một tấc không rời với Đường Ninh, tựa như một người luôn ở trong bóng tối bất chợt nhìn thấy ánh sáng vậy, thật sự không cách nào quay lại trong đêm đen được nữa.

Thế nên hôm nay mới có ‘bữa tiệc lớn’ được chuẩn bị tỉ mỉ như thế.

Nói xong, hắn lại rót cho mình một ly, còn chưa đưa lên tới bên môi thì Đường Ninh đã cướp ly rượu trên tay hắn trước một bước, sau đó ngửa đầu nốc cạn một mạch thấy đáy.

Nhưng bởi vì nàng chưa bao giờ uống rượu nên rượu vừa xuống cổ đã khiến nàng sặc đến nỗi ho khan kịch liệt, còn không dừng lại được. Yến Hành Chi đang định tới giúp nàng vỗ lưng thở thông thì lại bị Đường Ninh đẩy ra, sau đó nàng nhấc vò rượu bên cạnh lên, tự rót đầy ly trước mặt, tiếp tục ngửa đầu nốc cạn, đủ ba ly mới dừng lại.

Tuy rằng nàng chỉ nốc rượu không nói năng gì, Yến Hành Chi cũng biết ba ly này nàng xem như chúc mừng hắn, cũng là chút bồi tội nho nhỏ.

Trái tim của nàng vẫn luôn dịu dàng thiện lương như thế, dù cho giờ đây nàng đã che kín nó đi bằng vẻ ngoài lạnh như băng thì hắn vẫn có thể nhìn thấy sự mềm mại nàng giấu sâu bên trong.

Đường Ninh uống cạn ba ly, lại không ngờ tửu lượng của thân thể này kém đến thế, còn rất dễ hiện hết ra ngoài. Mới ba ly thôi mà hai má nàng đã nóng bừng bừng, hoa mắt chóng mặt. Đường Ninh quay đầu nhìn bốn phía, không có bất cứ thứ gì không quay cuồng cả, thậm chí vầng trăng trên bầu trời cũng nhoang nhoáng cả lên.

Nàng dùng sức lắc đầu, sau đó chống bàn, lảo đảo đứng dậy.

Thấy nàng đứng cũng không vững, Yến Hành Chi vội vàng tiến lên đỡ nàng.

Nào ngờ Đường Ninh cảm nhận được lực trên cánh tay thì quay đầu nhìn Yến Hành Chi bên cạnh, còn nâng tay áp lên hai má hắn, say khướt nói: "Đừng... Đừng lắc nữa, lắc chóng… chóng cả mặt..."

Đáng tiếc, dù nàng giữ như thế nào thì người trước mặt vẫn lắc lư không ngừng, khiến nàng hoàn toàn không nhận rõ đối phương là ai. Rơi vào đường cùng, Đường Ninh đành ghé sát tới nhìn, mà vì động tác của nàng quá nhanh, Yến Hành Chi lại không chút đề phòng, kết quả bị nàng áp ngã xuống đất, vò rượu hoa quế mới uống vài ly cũng bất ngờ bị hai người làm đổ, rượu vàng óng ánh sái đầy mặt đất, mùi hương trong không khí càng thêm nồng đậm.

Mà Đường Ninh đang nằm úp sấp trên người Yến Hành Chi đã giữ chặt mặt hắn, bởi vì thu hẹp khoảng cách, cuối cùng nàng cũng nhận ra người trước mặt là ai, nhẹ giọng hỏi lại: "Ngươi là, Yến... Hành Chi?"

Hỏi xong, thậm chí còn chưa đợi đối phương trả lời, nàng đã chớp chớp mắt, nước mắt không chút báo trước mà rơi xuống.

Ban đầu chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt mà thôi, rất nhanh sau đó hóa thành gục đầu khóc nức nở, lại từ nức nở thành tuyệt vọng bất lực khóc òa lên, càng khóc nước mắt càng nhiều, rơi không ngừng như không cần tiền vậy.

Nước mắt của Đường Ninh đánh cho Yến Hành Chi luống cuống tay chân, ngoại trừ dùng sức ôm chặt nữ tử đang khóc rống trên người, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng thì cũng không biết nên làm sao cho phải.

Thậm chí ngay cả khi Đường Ninh phát hiện hắn tính kế nàng cũng chưa thấy nàng khóc thương tâm như thế.

Từng tiếng lại từng tiếng gào khóc, tựa như muốn trút hết những tủi thân, đau lòng, khổ sở nghẹn trong lòng bấy lâu ra ngoài vậy.

Rượu hoa quế vỡ tan đã sớm chảy sạch, món ngon mỹ vị trên bàn cũng dần nguội lạnh, thậm chí ngay cả ánh trăng cũng đi ngang qua bầu trời khuất dần, tiếng khóc của Đường Ninh bị Yến Hành Chi ôm trong lòng mới dần dịu xuống, chỉ là nước mắt của nàng vẫn chưa từng dừng.

"Vì sao... Vì sao lại phải ức hiếp ta như vậy? Rõ ràng… rõ ràng ta yêu huynh nhiều… nhiều năm như thế, suốt mười ba năm chưa từng ngừng nhớ huynh, không thể quên được dáng vẻ huynh cứu ta khỏi nanh vuốt đám Đông Xưởng, càng không chỉ một lần chờ mong hôn lễ của hai ta, chờ mong cuộc sống sau khi thành thân… Lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy vì sao đến cùng chỉ được đến những thứ này? Là ta sai sao? Hay từ đầu ta đã không xứng…"

"Yến Hành Chi, vì sao huynh lại đối xử với ta như vậy? Hả? Ta đã làm sai chuyện gì cơ chứ? Vì sao lại bắt ta phải gánh chịu những thứ này? Ta sai lầm rồi sao? Huynh nói ta biết đi! Nếu huynh nói sớm cho ta biết thì ta nhất định sẽ sửa. Ta sẽ sửa thật tốt mà. Nhưng vì sao huynh phải ức hiếp ta như vậy? Chẳng lẽ ta không biết đau ư… Yến Hành Chi…”

Đường Ninh thút thít nói hết những lời nguyên chủ muốn chất vấn Yến Hành Chi trước khi chết nhất.

"Ta xin lỗi..."

Cuối cùng giọng nói nghèn nghẹn của Yến Hành Chi vang lên, hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, cúi đầu hôn lên nước mắt của Đường Ninh, từng lần lại từng lần, hương vị chua xót tràn ngập yết hầu.

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi..."

Mắt hắn đỏ hoe, không ngừng lặp lại.

Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 99.

Đường Ninh lại bị hắn ôm vào lòng, gác cằm trên vai hắn, vừa thấy thay đổi này, nước mất vẫn rơi nhưng khóe miệng thì lại rướn lên.

Tán người ta rồi bị người ta tán ngược lại, Yến Hành Chi, ngươi không đủ trình đâu!

Giờ công tác chuẩn bị đã hoàn thiện rồi, chỉ chờ một trận gió đông nữa thôi.

Trong mắt Đường Ninh thoảng qua một tia sáng.



Lời tác giả:

Chó Yến: Ta biết, nàng đối xử với ta lạnh như băng nhưng trái tim nàng lại mềm mại hơn bất cứ ai, ta đều biết cả...

Đường Ninh: Hì hì, ngươi nói gì cũng đúng hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play