Lại là giữa thu một năm nữa, mưa thu lất phất kéo dài, từ mái hiên nhỏ xuống nền gạch đã bị hõm xuống một hố thật sâu, rơi xuống hoa sen đã hơi dập nát trong hồ, mưa bụi tựa kim nhỏ nhanh chóng ngưng đọng thành giọt lớn trên cánh hoa, trĩu nặng rơi xuống nước ao, gợi ra từng tầng sóng gợn.

Lúc này, tiên sinh bạch y trong học đường vừa buông hai chữ ‘tan học’ với đám trò nhỏ bên dưới, cả đám trẻ ở trước mặt hắn còn nghiêm chỉnh, vừa bước khỏi phòng đã không khắc chế được hoan hô nhảy nhót.

Dù sao hôm nay cũng chính là đêm trăng tròn Trung thu, tiên sinh đồng ý tan học sớm một chút thật là quá tốt, như vậy bọn nhỏ có thể cùng người nhà ăn bánh trung thu ngọt ngào ngắm trăng. Đáng tiếc trời hôm nay không đẹp chú nào, mưa thu dai dẳng, đến tối cũng chưa chắc thấy được mặt trăng.

Nghĩ đến đây, có vài cậu đệ tử thậm chí đã bắt đầu âm thầm cầu nguyện trong lòng, cầu cho trận mưa thu này mau chóng ngừng.

Chờ đám học trò tan hết, học đường chợt yên tĩnh, quạnh quẽ hẳn, lại có cảnh mưa thu lất phất ngoài cửa sổ làm nền càng khiến người không tự giác sinh ra cảm giác cô đơn tịch mịch.

Tiên sinh bạch y mới ngồi trước bàn chưa bao lâu, một cơn gió lạnh mang theo nước mưa ập thẳng về phía hắn, chỉ hơi thoảng qua một hơi đã kích thích tới yết hầu của hắn, sau đó trong phòng học vang lên một trận ho khan đến tê tâm liệt phế.

Cũng không biết ho suốt bao lâu mới rốt cuộc cảm giác thoải mái hơn một chút, hắn nhìn khắc lậu* bên cạnh, biết nếu mình còn không đi thì chỉ sợ sẽ không tới kịp. Nam nhân vội vàng đứng lên, thu dọn chút đồ đạc trong phòng, giương chiếc ô giấy bước vào làn mưa bụi.

(*Khắc lậu: dụng cụ tính thời gian xưa, thường là đổ đầy nước vào gáo đồng có vạch, dưới gáo có đục lỗ để nước chảy dần xuống tính giờ.)

"Phương tiên sinh, mưa lớn thế này mà vẫn ra ngoài ư?"

Trên đường gặp mấy phụ nhân trong thôn, vừa thấy là hắn thì lập tức nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, nam tử áo trắng đều cười gật đầu đáp lời. Tất cả là vì khoảng thời gian này hắn ở lại thôn dạy vỡ lòng cho đám tiểu hài tử không chút đòi hỏi, nếu là gia đình nghèo khó, tiên sinh còn không chịu thu tiền. Thành ra các phụ nhân vừa gặp phải hắn là không chút nghĩ ngợi rút mấy chiếc bánh trung thu bọc kín bằng giấy dầu trong rổ ra, nhét thẳng vào ngực hắn.

Thậm chí bọn họ còn không cho hắn bất cứ cơ hội từ chối nào, nhét vào tay hắn xong là rời đi ngay, khiến nam tử áo trắng chỉ đành lắc đầu, nhận bánh rằm tiếp tục đi về phía trước.

Bóng hắn vừa khuất sau mưa thu, vài phụ nhân bên này chưa đi quá xa quay đầu nhìn thoáng qua nơi hắn vừa đứng, lập tức to nhỏ nghị luận.

"Ôi, Phương tiên sinh cũng là người mệnh khổ mà... Không cha không nương thì chớ, lần trước bà mối trong thôn đến làm mai cho hắn mới biết thê tử hắn đã qua đời ba năm trước rồi. Lúc ấy hắn còn nói với bà mối, đời này hắn chỉ thương thê tử mình, thế nên sau này không thú thê nữa, cô phụ tấm lòng của nàng."

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói, ta còn nghe bà mối Kim nói bà ấy sống bốn, năm mươi năm còn chưa từng gặp nam tử nào cuồng dại như vậy đâu, nam tử trên đời này bạc hạnh nhường nào chứ, chỉ sợ tìm khắp cũng khó tìm được nam nhân thâm tình không đổi như vậy!"

"Nàng kia hạnh phúc thật đấy, có thể gặp nam tử tốt như Phương tiên sinh..."

"Đúng vậy, đúng vậy."

...

Nam nhân cũng không biết sau khi mình đi rồi vài phụ nhân mình vô tình gặp còn trải qua cuộc trò chuyện như vậy, lúc này hắn một mình bước trên con đường nhỏ lên núi, chậm rãi đi tới, mãi đến gần giữa sườn núi, một phần mộ nhỏ xuất hiện trước mắt, cạnh mộ là hai cây sơn trà chưa lớn, mới cao được nửa người mà thôi. Sợ là phải vài năm nữa mới có thể rợp bóng.

Vừa nhìn thấy phần mộ nho nhỏ kia, trái tim Phương Vân Dương lập tức không thể khống chế được mà run rẩy lên. Dù rằng hắn không muốn đối mặt chăng nữa, Ninh Ninh đã thật sự đi được ba năm rồi.

Thậm chí ba năm này hắn không biết bản thân đã vượt qua bằng cách nào. Hai năm đầu tiên, ngày nào cũng đều đần độn vô vị, không phân rõ thời gian, chẳng rõ phương hướng, có đôi lúc còn không phân biệt nổi cảnh trong mơ và hiện thực. Hắn luôn cảm thấy Ninh Ninh còn ở đây, đáng tiếc, hắn đi khắp đại giang nam bắc, từ biển rộng cực Đông tới cao nguyên cực Tây, từ rừng rậm cực Nam đến cuồng sa đại mạc cực Bắc. Hắn đơn độc bước chân lên khắp những nơi mình từng hứa hẹn với Ninh Ninh, mỗi lần đặt chân tới một nơi đều sẽ lưu lại tên của nàng.

Thời gian càng lâu, hắn càng nhận rõ sự thực rằng Ninh Ninh thật sự đi rồi, dù hắn có tìm khắp chân trời góc biển cũng sẽ không tìm nổi một mảnh góc áo của nàng nữa.

Ngày Phương Vân Dương nhận thức được chuyện này, hắn trực tiếp chuốc bản thân say mèm, cuối cùng chính hắn cũng không nhận rõ thứ ướt át khắp mặt là rượu hay nước mắt nữa.

Sau khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình được một thôn dân cứu, lại phát hiện trong thôn này không có lấy một tiên sinh dạy học. Nhìn thôn vô cùng giống thôn Thanh Diệp, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cứ thế yên ổn sống ở đó luôn.

Mà trong ba năm này, mỗi khi tới mười lăm tháng tám hàng năm, hắn đếu sẽ lên Vân Vụ sơn, gặp Ninh Ninh một lần.

Mọi người thường nói mỗi lần tới ngày giỗ, những người đã qua đời đều sẽ dùng hình thái linh hồn gặp mặt người còn sống một lần.

Đáng tiếc, ba năm này hắn chưa thấy Đường Ninh lần nào, thậm chí đến cả trong mơ cũng suốt ba năm không gặp nàng được một lần.

Nói vậy là nàng không muốn thấy hắn rồi, ha ha.

Nghĩ vậy, nam nhân cười khẽ ra tiếng.

Cũng là lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai hắn: "Ngươi đã đến rồi..."

Phương Vân Dương ngẩng đầu, vừa vặn thấy Diệp Kiêu một thân hắc y đang đứng trước cửa gian nhà gỗ cạnh ngôi mộ kia, cầm một đĩa bánh ngọt mập mạp trắng nõn. Không cần đến gần Phương Vân Dương cũng biết, là một đĩa bánh tam giác ngọt.

Nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần hắn tới đều có thể thấy trước mộ Ninh Ninh bày một đĩa tam giác ngọt do Diệp Kiêu tự tay làm cẩn thận.

Tuy rằng hắn cũng không hiểu vì sao thiếu niên này lại chung tình với món ngọt đơn giản như vậy. Nhưng kiểu gì cũng có liên quan tới Ninh Ninh.

Dù sao thì ngày Ninh Ninh hạ táng hắn mới biết được, hóa ra vị thiếu niên hắc y bên cạnh Yến Hành Chi này, vị sát thủ đệ nhất này lại cũng chung tình với Ninh Ninh, thậm chí tình cảm không kém hơn hắn mảy may.

Nghĩ vậy, Phương Vân Dương hít một hơi dài, giơ ô, nâng bước chân nặng nề bước lên phía trên.

Đi tới trước mộ phần của Đường Ninh, Phương Vân Dương bày đặt xong xuôi lễ tế mình mang tới, sau đó lại duỗi tay sờ lên hai chữ Đường Ninh trên bia mộ. Bởi vì quá mức nhập tâm, thành ra hắn còn chẳng cảm giác được ô đã rơi xuống bên cạnh từ bao giờ.

Cuối cùng phải đến khi bị nước mưa xối cho lại ho khan, Phương Vân Dương mới rốt cuộc phản ứng ô đã rơi rồi.

Mà vừa nghe thấy tiếng ho khan của hắn, Diệp Kiêu bên kia cũng phục hồi tinh thần, sau đó vội vàng nhặt ô lên cho đối phương, giương lên giúp hắn: "Thân thể của ngươi, vẫn không tốt lắm, vẫn cần chú ý một chút..."

Nghe vậy, Phương Vân Dương hơi gật đầu: "Ừ."

Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn về phía Diệp Kiêu bên cạnh: "Có rượu không? Hôm nay ta có hơi muốn uống rượu..."

"Ngươi..."

Diệp Kiêu đang định từ chối, nhưng thấy ánh mắt tĩnh mịch của đối phương thì vẫn không thể nói ra, chỉ có thể gật đầu.

Hai người cùng tiến vào nhà gỗ cùng uống rượu, vừa uống một lượt là tới tận lúc mưa thu tạnh hẳn, trăng tròn ló dạng, ánh trăng sáng trong lành lạnh rọi khắp mặt đất, tựa như phủ thêm một tầng sương bạc cho vạn vật.

Cũng là lúc này, Phương Vân Dương lên tiếng nói muốn rời đi.

Diệp Kiêu cũng không giữ lại, nam nhân nhặt ô bên cạnh lên, cười đi xuống dưới núi.

Phương Vân Dương mới bước được vài bậc thang đá, bởi vì lúc trước mắc mưa, lại thêm gió đêm rất lạnh, hắn lại không nhịn được mà ho khan hai tiếng.

Nghe âm thanh này, Diệp Kiêu bất chợt cất cao giọng nói với từ phía sau hắn: "Đêm khuya khó đi, lần sau lên núi nhớ mặc thêm chút xiêm y, nhớ phải bảo trọng thân mình... Ca..."

Phương Vân Dương vừa nghe Diệp Kiêu gọi ‘ca’, cơ thể không thể khống chế thoáng run lên. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không chịu quay lại, chỉ gục đầu ậm ừ, đáp lại một câu ‘ngươi cũng bảo trọng’, sau đó chậm rãi tiếp tục đi xuống.

Hai người này nhận lại nhau thật ra cũng khác lắm với nội dung nguyên tác. Lúc trước khi cha Phương tiễn bước hai nhi tử, sợ hai người sau này không nhận ra đối phương, thế là trực tiếp bẻ một miếng khóa vàng thành hai nửa, sau đó đốt nóng, ấn sâu vào vị trí bí mật trên cơ thể hai đứa bé. Dù sao thì đồ vật linh tinh có thể dễ dàng đánh mất, nhưng dấu ấn trên người thì không cách nào xóa được.

Cũng là nhờ dấu vết này, Phương Vân Dương nhận ra Diệp Kiêu.

Nhưng khi đó trong đầu hắn quá mức hỗn độn, cũng không nói gì với Diệp Kiêu, thế nên hắn cũng không rõ vì sao Diệp Kiêu lại biết quan hệ của cả hai.

Trên con đường xuống núi, Phương Vân Dương càng bước càng nhanh, gió thu thấm lạnh sau cơn mưa cũng không ngừng tràn vào cổ họng hắn, lại bị hắn nhịn xuống, mãi tới khi không thể nhịn thêm được nữa hắn mới phát ra tiếng ho khan kịch liệt.

Tiếng ho khan bị nam nhân dùng sức ngăn lại bằng khăn tay, tựa như sợ sẽ rơi vào tai thiếu niên trên núi, chờ đến khi cơn ho khan dừng lại, hắn lạnh tanh cất khăn tay dính máu vào tay áo. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Không biết thân thể rách nát này của hắn còn có thể chống đỡ bao lâu, để tránh thương tâm, cũng chẳng cần phải nhận nhau với Diệp Kiêu làm gì, cứ như vậy cũng rất tốt.

Chỉ hi vọng Đường Ninh bước trên đường xuống Hoàng Tuyền chậm một chút, chậm một chút thôi, tốt nhất có thể khiến hắn đuổi kịp nàng.

Nghĩ vậy, Phương Vân Dương tự đắc nhếch môi, tiếp tục chậm rãi xuống núi.

Mà bên này, Diệp Kiêu trơ mắt nhìn bóng dáng Phương Vân Dương khuất sau cây cối rồi mới quay đầu nhìn bia mộ như được độ một tầng hào quang sau lưng, chỉ nhìn một lát, hắn đã nhấc trường kiếm bên cạnh lên, bắt đầu múa kiếm trước mộ Đường Ninh.

Bởi vì độc bụi gai còn chưa hoàn toàn nhổ hết, chỉ cần Diệp Kiêu vừa sử dụng nội lực trong đan điền là toàn thân sẽ đau nhức râm ran. Cậu ta thích đau như thế, khiến cậu ta cảm thấy mình còn sống chứ không phải một cái xác không hồn, không chút cảm giác.

Càng đau, Diệp Kiêu múa kiếm càng nhanh, chỉ chốc lát đã hóa thành từng luồng tàn ảnh.

Mãi tới khi cậu ta đau đến mức trắng bợt cả môi, đầy đầu mồ hôi lạnh thì mới chống kiếm, khụy một gối xuống đất.

Diệp Kiêu nhìn mấy chữ to quen thuộc trên bia mộ: ‘Mộ của Đường Ninh - thê tử Diệp Dự’.

Đáy mắt chợt hiện lên vẻ tủi thân, ấm ức dâng trào, trực tiếp khiến hai mắt hắn đỏ ửng.

Đồ lừa đảo, Yến đại ca là đồ lừa đảo.

Rõ ràng huynh ấy đã nói với cậu ta, chỉ cần cậu ta tới bên này giúp huynh ấy giải quyết Yến Vô Nhai là huynh ấy có trăm ngàn biện pháp giữ Đường Đường ở lại.

Nhưng cuối cùng...

Nhìn bia mộ trước mắt, Diệp Kiêu hoàn toàn không khống chế được bản thân nhớ lại ngày Trung thu của ba năm trước.

Đường Đường chết rồi, bị Yến Vô Nhai chụp một chưởng, chết ngay trước mặt cậu ta.

Trước khi nàng đi, cậu ta thậm chí chưa thể chạm vào bàn tay mang độ ấm của nàng nữa.

Cũng không biết Yến đại ca làm sao nữa, ngay từ đầu rõ ràng cảm xúc đang kích động không thôi, nhưng chờ tới khi huynh ấy ngâm nga xong khúc hát không biết tên kia thì lập tức trầm tĩnh xuống, thậm chí hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trông dáng vẻ này cứ như cái chết của Đường Đường chẳng qua là chuyện nhỏ không đáng kể vậy. Huynh ấy còn có thể cười đứng lên mời đám võ lâm chính đạo ở nơi này tới tham gia lễ tang thê tử Đường Ninh của Yến Hành Chi.

Vì thế, Diệp Kiêu tức giận đến mức trực tiếp đánh một trận với hắn, bởi vì một người mất sạch nội lực, một người độc tố chưa trừ, hai người đều tay đấm chân đá, không dùng bất cứ nội lực hay võ công nào cả, cuối cùng kẻ tám lạng người nửa cân, bởi vì Yến Hành Chi liều mạng bảo vệ mặt nên thương thế trên người rất nặng, còn mặt Diệp Kiêu thì lại hoàn toàn bị đánh thành đầu heo.

Sau đó Diệp Kiêu cảm thấy càng tức giận hơn, bởi vì Yến Hành Chi thật sự nghiêm trang chuẩn bị lễ tang cho Đường Ninh, chẳng những không rơi một giọt nước mắt, mà còn bày tiệc kéo dài chừng ba ngày tại Ngưỡng Nguyệt sơn trang, ngay cả thôn dân dưới chân núi cũng đều mời hết lên, để bọn họ ăn thoải mái.

Suốt ba ngày, hắn chú ý tới nụ cười trên mặt Yến Hành Chi chưa từng đứt đoạn, không giống như hắn đang làm tang lễ, mà càng giống làm chuyện vui gì vậy.

Vì thế mà tim Diệp Kiêu ngày càng băng giá.

Đồng thời, trong lòng cậu ta cũng cảm thấy không đáng cho Đường Ninh. Nàng vì huynh ấy mới chết, vì sao huynh ấy… lại làm như vậy?

Vậy còn chưa xong, Yến Hành Chi còn không cho phép cậu ta và Phương Vân Dương tới gần thi thể Đường Ninh một bước nào, một bước cũng không được. Dù cậu ta đã ầm ĩ một trận, Phương Vân Dương cũng không để yên.

Nhưng trong chuyện này, Yến Hành Chi cứ như ăn chắc quyết tâm vậy. Hơn nữa vì hắn tu luyện môn võ công kia, nội lực đang dần khôi phục lại, còn có vô số độc dược của Độc Thủ Dược Thánh hộ thân, thành ra suốt ba ngày ròng rã, cậu ta và Phương Vân Dương thật sự không thể nhìn lại Đường Ninh lấy một cái.

Ba ngày sau, thi thể Đường Ninh cần phải hạ táng.

Nhưng bởi vì quan tài bị một trăm lẻ tám đinh huyền thiết tốt nhất đóng chặt chẽ, bọn họ hoàn toàn không cách nào mở nắp quan tài, thật đúng là không thể nhìn Đường Ninh lần cuối.

Yến Hành Chi ba ngày trước vẫn còn rất sinh động, nhưng có thể vì hôm nay cần hạ táng Đường Ninh, hắn rốt cuộc bắt đầu thương tâm, từ đầu đến cuối không xuất hiện.

Giờ mới thương tâm thì có tác dụng gì? Vậy lúc trước cần gì phải thế?

Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Kiêu khi nhìn từng xẻng đất rơi lên quan tài.

Cũng vào lúc này, Diệp Kiêu chưa bao giờ hiểu yêu hận tình thù của người bình thường lần đầu tiên trong đời sinh ra tình cảm oán hận với Yến Hành Chi.

Mãi tới khi quan tài bị vùi lấp hoàn toàn, mộ bia dựng lên.

Diệp Kiêu và Phương Vân Dương thủ trước mộ ba ngày ba đêm, cuối cùng ngã xuống vì thể lực không chống đỡ nổi nữa.

Mà trong ba ngày này, từ đầu đến cuối Yến Hành Chi cũng chưa từng xuất hiện.

Diệp Kiêu phẫn nộ bừng bừng, vừa tỉnh lại đã không chút do dự vọt thẳng tới phòng Yến Hành Chi tìm hắn khởi binh vấn tội.

Nhưng không có người, trong phòng không có một ai. Không chỉ trong phòng, thư phòng, cầm phòng, trù phòng, phòng binh khí, phòng luyện đan... Thậm chí cả dược tuyền của đỉnh Vân Vụ… Diệp Kiêu tìm khắp nơi, nhưng hoàn toàn không tìm được bóng dáng Yến Hành Chi.

Mà những kẻ tự xưng là nhân sĩ chính đạo kia vẫn có một nửa chưa rời đi, thế nên cũng giúp cậu ta tìm kiếm khắp nơi, không ai thấy được Yến Hành Chi.

Hắn cứ như biến mất vào hư không vậy, khắp Ngưỡng Nguyệt sơn trang cũng không thấy được dấu vết của hắn.

Cúng là lúc này, Diệp Kiêu giật mình run rẩy không ngừng, cậu ta từ dưới đất đứng lên, sau đó như phát điên chạy thẳng tới phía phần mộ của Đường Ninh.

Vừa chạy, trong đầu không ngừng vọng lại tiếng thảo luận của vài tiểu đệ tử Không Sơn phái ngày hạ táng Đường Ninh.

"Rốt cuộc trong này chôn theo bao nhiêu thứ vậy chứ? Sao nặng thế?"

"Chẳng thế thì sao, xưa nay Yến Hành Chi luôn biết cách làm giàu, thê tử hắn lại vì hắn mà chết, chôn theo nhiều đồ một chút, để nàng ở dưới đó sống an nhàn cũng là điều nên làm thôi."

"Nhưng vẫn nặng quá đấy, cứ như… cứ như nâng hai người liền ấy..."

Diệp Kiêu chạy tới trước mộ Đường Ninh, không chút do dự vỗ thẳng một chưởng vào đống đất kia, nháy mắt hất lên một đám bụi bặm.

"Ngươi làm gì đấy? Diệp Kiêu..."

Phương Vân Dương theo sát đến đây, lập tức ngăn cậu ta lại, thậm chí vì xô đẩy mà lộ ra vết khóa vàng sau lưng cậu ta.

Nhưng Diệp Kiêu hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với sự ngăn cản của hắn, vẫn dùng nội lực nện thẳng xuống mộ phần của Đường Ninh.

Một lần lại một lần, nước mắt cũng từng giọt từng giọt tràn khỏi hốc mắt đỏ bừng của cậu ta.

Dáng vẻ tuyệt vọng này của cậu ta khiến Phương Vân Dương chậm rãi ngừng ngăn cản.

Người của sáu đại phái cứ như vậy đứng trước mộ phần nhìn hành vi của Diệp Kiêu, nhìn thấy cậu ta bởi vì hao sạch nội lực mà mặt mày trắng bệch, nhìn cậu ta không có nội lực thì rút bội kiếm ra, dùng cả hai tay không ngừng đào bới bùn đất bên trên, nhìn cậu ta đào tới vị trí quan tài, nhìn cậu ta dùng bội kiếm dính bùn đất cạy từng chiếc đinh huyền thiết đóng quan tài, nhìn cậu ta run rẩy tay mở nắp quan tài ra…

Nhìn thấy xác chết Đường Ninh trong quan tài không biết được thoa thứ gì, gương mặt vẫn như lúc vừa chết, ngoại trừ trắng đến hơi trong suốt thì không có bất cứ tỳ vết nào.

Nhìn thấy nàng mặc một thân áo gả đỏ tươi, trên đầu đội mũ phượng tinh xảo, an tĩnh nằm trong lòng Yến Hành Chi cũng mặc một thân áo đỏ, dưới mắt như có giọt lệ.

"Á!"

Có vài nữ tử vây quanh vừa thấy cảnh tượng trong quan tài thì không nhịn được che miệng lại, chỉ là tiếng thốt khiếp sợ vẫn buột ra khỏi cổ họng.

Mà Diệp Kiêu đứng trong vũng bùn, vừa thấy Yến Hành Chi như vậy thì đầu óc nổ vang, cậu ta run rẩy nâng tay lên, đặt dưới mũi Yến Hành Chi… Không có bất cứ dao động dòng khí nào, toàn thân Diệp Kiêu run càng kịch liệt.

Nước mắt từng giọt rơi xuống trên người Đường Ninh và Yến Hành Chi trong quan tài, rất nhanh sau đó, thiếu niên gầy gò không nhịn được mà phát ra từng tiếng nức nở, tựa như thú non trong rừng bị mẫu thú chủ động từ bỏ vậy, vừa thống thiết lại vừa bất lực.

Sau khi hồi tưởng, Diệp Kiêu lại nhìn mộ bia trước mắt, sau đó nâng tay lên dùng sức dụi lệ nơi khóe mắt, giơ kiếm tiếp tục múa.

Đến tận bây giờ cậu ta cũng không hiểu ba ngày sau khi Đường Đường mất Yến đại ca nghĩ gì trong đầu, chỉ nhìn ra được huynh ấy bày tiệc ba ngày là xem như bổ sung một hôn lễ chính thức cho huynh ấy và Đường Đường.

Nhưng sau đó thì sao? Khi huynh ấy nằm vào quan tài, lại cho người đóng một trăm linh tám đinh huyền thiết… khi huynh ấy bị bùn đất vùi lấp… Khi cậu ta và Phương Vân Dương thủ trước mộ suốt ba ngày ba đêm mà huynh ấy cũng nhịn không phát ra âm thanh nào… Những lúc ấy huynh đã nghĩ gì vậy...

Nghĩ gì ư?

Yến Hành Chi không nghĩ gì cả.

Trong quan tài tối đen như mực, Yến Hành Chi ôm chặt Đường Ninh trong lòng, hắn chỉ đang thực hiện lời hứa của mình thôi.

Hắn lừa nàng nhiều lần như vậy, chỉ muốn lần cuối cùng không lừa nàng nữa.

Hát khúc ca kia, cả đời vĩnh viễn không rời xa, hắn nên làm được mới phải.

Hắn không muốn để nàng phải cô đơn lẻ loi nằm dưới đất, hắn không nỡ.

Nghĩ vậy, Yến Hành Chi nhẹ nhàng ấn đôi môi ấm áp lên khóe môi lạnh băng của Đường Ninh.

Cả đời này, ngoại trừ khi còn nhỏ, sau chín tuổi hắn chưa từng sung sướng vui vẻ lấy một ngày, cũng chưa từng sống vì bản thân lấy một ngày. Hiện giờ đã báo được mối thù lớn rồi, hắn cũng không còn gì tiếc nuối, chỉ muốn… muốn đưa ra quyết định vì bản thân một lần…

Cảm giác hít thở không thông chậm rãi ập tới, ý thức của Yến Hành Chi cũng dần mơ hồ.

Trước kia từng nghe người ta nói, con người trước khi chết sẽ thấy được khung cảnh mình muốn nhìn thấy.

Hình như hắn thấy được rồi…

Đó là một con ngõ nhỏ chật chội.

Hắn đang nằm trên nóc nhà phơi nắng thì thấy một tiểu cô nương ăn mặc rách rưới chạy vội vào, sau đó trốn vào một cái sọt bẩn thỉu.

Kế đó là một nam nhân mặc quần áo Đông Xưởng tìm được nàng, cũng dùng sức bóp chặt cổ nàng.

Hắn mặc một thân y phục luyện kiếm màu vàng chói mắt cứu nàng thoát khỏi tay nam nhân kia, cũng đưa đùi gà mình giấu trong lòng cho tiểu cô nương đang đói bụng, còn tiễn nàng lên con lừa hắn mua, nhìn nàng đi về phía Lạc Châu.

Không đi được bao xa, tiểu cô nương lại bất ngờ quay đầu, hai mắt phiếm hồng hô lớn:

"Tiểu ca ca, tên huynh là gì? Sau này ta phải tìm huynh như thế nào?"

Thiếu niên vừa nghe vậy, toàn thân chợt trầm xuống, sau đó ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt tràn ngập đau thương thống khổ nhìn nàng.

"Diệp Dự, ta là Diệp Dự. Diệp trong lá cây, Dự trong danh dự, nhớ kỹ chưa?"

"Dạ!"

Hắn thấy tiểu cô nương trên lưng lừa gật đầu thật mạnh, sau đó phất tay với hắn, mỉm cười tiến vào luồng ánh sáng trắng, càng đi càng xa, càng đi càng xa...

Gần như là nháy mắt, thiếu niên lập tức nâng chân đuổi theo, vừa chạy vừa hô: "Ngươi phải nhớ kỹ đấy! Ta là Diệp Dự, Diệp trong lá cây, Dự trong danh dự, tuyệt đối đừng quên ... Không... Đừng đi, đừng đi mà... Ninh Ninh... Ninh Ninh..."

Chỉ tiếc, dù hắn liều mạng đuổi theo đến đâu cũng không ngăn được tiểu cô nương cách hắn ngày càng xa, ngày càng xa, mãi tới khi hoàn toàn biến mất không còn thấy đâu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play