Bóng đêm dần dày, trời đầy ánh sao.
Ngay lúc dân chúng thành Lan Chu còn đang đắm chìm trong cảnh pháo hoa đẹp đẽ, một chiếc xe ngựa trực tiếp từ khách điếm Vân Lai trong thành đi thẳng ra ngoài.
Trong xe ngựa, Yến Hành Chi ôm Đường Ninh không buông, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của nàng, nhẹ nhàng thành kính hôn lên trán nàng. Sau đó, hắn vươn tay kéo chiếc áo choàng hơi trượt xuống lên, dán má lên trán nàng, hai mắt lúc sáng lúc tối, biến ảo không ngừng.
Thật ra ngày đó Đường Ninh vừa bị người ta bắt đi không lâu là hắn đã nhận được tin Phương Vân Dương cứu được nàng, hai người còn ngoài ý muốn lưu lạc tới một tiểu sơn thôn hẻo lánh.
Sau khi nhận được tin, sở dĩ Yến Hành Chi không lập tức phái người đón nàng về ngay là vì hắn thật sự tin tưởng nhân phẩm của Phương Vân Dương. Chỉ cần có Phương Vân Dương ở đó thì nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Đường Ninh. Ở bên này hắn vẫn còn bận chiến đấu hừng hực khí thế với người của Yến Vô Nhai, đón nàng trở về thì hắn còn cần lo lắng an nguy cho nàng. Vậy nên tạm thời gửi nàng ở bên người Phương Vân Dương là biện pháp ổn thỏa nhất.
Bởi vì trước khi ngã xuống vực, Yến Hành Chi đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ, sau vụ ở Quỷ Khiếu Nhai, thực lực Tịch Nguyệt giáo cũng đã chẳng bằng xưa, thành ra thời gian nửa tháng cũng đủ cho hắn thu thập bảy, tám phần. Sở dĩ chỉ có bảy, tám phần chủ yếu là vì ngày đó ngoài ý muốn ngã xuống vực, cho tên chó già Yến Vô Nhai kia thời gian được hồi sức. Thế nên khi Yến Hành Chi dẫn Diệp Kiêu đánh tới tổng bộ Tịch Nguyệt giáo, Yến Vô Nhai đã nghe tiếng gió chạy thoát từ lâu. Mãi đến giờ người của hắn cũng chưa tìm ra nơi vị giáo chủ Tịch Nguyệt giáo này ẩn thân.
Tuy không tìm được chó già Yến Vô Nhai ở tổng bộ Tịch Nguyệt giáo, nhưng hắn lại tìm được một bất ngờ đáng mừng khác.
Nghĩ đến đây, Yến Hành Chi chậm rãi nâng tay rút một tấm da dê ố vàng trong túi ra, lại nhìn Đường Ninh trong lòng.
Trước khi tới thôn Thanh Diệp tìm Đường Ninh trở lại, hắn cũng đã tới U Lan cốc một chuyến, tìm Độc Thủ Dược Thánh từng cho hắn biết phương pháp độ độc kia.
Lúc này, chỉ cần vừa nhắm mắt là lại có thể hồi tưởng tới biểu cảm của đối phương khi đó.
"Ngày đó ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, ngươi lại thật sự tìm được hàn ngọc băng thể trong truyền thuyết ư? Cái gì? Ngươi hỏi người độ độc có cách nào sống sót không ấy à? Hầy, không có đâu! Dù ngươi tìm thêm được một hàn ngọc băng thể nữa cũng vô dụng. Hơn nữa, nếu độc vẫn còn trên người tiểu huynh đệ kia của ngươi, ta nghiên cứu thêm vài năm nói không chừng còn tìm được phương thuốc giải độc. Nhưng độc đã chuyển dời tới trên người độ độc rồi, dù có là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được mạng nhỏ của nàng. Đây là sự bá đạo của phương pháp độ độc, cho nên ngươi cứ bảo nàng an tâm chờ chết đi! Dù sao độc này chết cũng nhanh lắm, không có cảm giác gì…"
Tưởng tượng đến đây, Yến Hành Chi nhắm nghiền hai mắt, bàn tay nắm góc áo choàng thoáng dùng sức đến run lên.
Một lúc lâu sau hắn mới hít vào một hơi thật sâu, mở choàng hai mắt, tập trung nhìn vào tấm da dê trước mặt.
Hắn bất ngờ tìm được thứ này trong ám cách đầu giường tại tẩm điện của Yến Vô Nhai. Sau khi thấy thứ này hắn mới hiểu được, từ đầu đến cuối, Yến Vô Nhai đều đang tính kế hắn. Cái gọi là phương pháp thối cốt mà ông ta đưa cho hắn khi trước chẳng qua là thứ ông ta tình cờ tìm được trong sơn động của một hải đảo. Thứ này nguyên danh là Bách Thối Vô Tướng công pháp, mà phần ông ta đưa cho hắn chỉ là phần nhỏ.
Loại võ công này cực kỳ nghịch thiên, nhưng luyện được còn khó hơn cả lên trời. Đầu tiên phải dùng độc dược cường liệt nhất trên đời này rèn luyện căn cốt, riêng bước này thôi đã đủ cho kẻ cực kì tiếc mệnh là Yến Vô Nhai chùn bước. Dù sao ông ta cũng không dám dễ dàng lấy thân thử nghiệm biện pháp hung hiểm như thế.
Trước Yến Hành Chi, ông ta đã tìm mấy trăm người thử nghiệm, lãng phí không biết bao nhiêu thảo dược, nhưng chưa bao giờ có ai sống được qua giai đoạn thối cốt ban đầu. Ông ta đang buồn bực thì bất ngờ gặp Yến Hành Chi bị đám người ấn dưới đất đánh cho máu me be bét nhưng vẫn trừng trừng ánh mắt không chút khuất phục như một con sói.
Tâm huyết dâng trào, Yến Vô Nhai cho hắn một phần phương pháp thối cốt.
Cũng chỉ nổi hứng tiện tay thử thế thôi, không ngờ rằng về sau Yến Hành Chi lại cho lão một niềm vui lớn như vậy. Nhất là khi biết tin sau khi độc phát, Yến Hành Chi hóa thành bộ dáng khi còn nhỏ, ông ta lập tức trở nên hòa ái dễ gần trước nay chưa từng có, còn muốn nhận hắn làm con nuôi, ban cho họ Yến, đích thân định danh cho hắn là Yến Hành Chi.
Lúc trước Yến Hành Chi không rõ ràng lắm hàm nghĩa sau những hành vi này của Yến Vô Nhai, nhưng sau khi thấy được tấm da dê này thì cũng hoàn toàn sáng tỏ.
Thì ra công pháp Bách Thối Vô Tướng này, một khi luyện đến cực hạn thì không chỉ có da đồng cốt sắt, kim cương bất hoại, vạn độc bất xâm, thậm chí còn có thể khôi phục thanh xuân, kéo dài tuổi thọ. Nếu luyện đến cấp bậc càng thâm sâu hơn… trong công pháp kia có một đoạn nói là, chỉ cần người luyện nó nguyện ý dựa theo phương pháp bên trên, chủ động chia sẻ một nửa sinh mạng, thì dù người mà mình yêu nhất chỉ còn sót lại một hơi tàn cũng có thể dần khôi phục sinh cơ, độc bệnh toàn tiêu.
Tất cả độc!
Yến Hành Chi dùng sức siết chặt tấm da dê trong tay.
Hắn thừa nhận hắn động lòng rồi, thật sự động lòng.
Nhưng… kẻ đa mưu túc trí như Yến Vô Nhai, nếu đã lựa chọn đào tẩu thì sao lại không mang tấm da dê này theo được. Để lại thế này, rõ ràng là đang tính kế hắn.
Đây là một dương mưu.
Yến Hành Chi chỉ có thể nhảy xuống cái bẫy này. Đương nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn không nhảy, chỉ cần cứng rắn lạnh lùng, trơ mắt nhìn Đường Ninh chết dần chết mòn là được.
Nhưng hắn có thể làm được ư?
Yến Hành Chi quay đầu nhìn Đường Ninh bên cạnh hồi lâu, chợt bật cười khẽ.
Hắn… không làm được...
Ai bảo hắn đã động lòng với nàng cơ chứ!
Mà lần này hắn lựa chọn đi vòng tới Lan Chu thành cũng không phải chỉ vì đưa Đường Ninh tới ôn lại quá khứ. Tất nhiên là cũng có nguyên nhân này, nhưng chủ yếu là nếu hắn đã lựa chọn tu luyện phần công pháp phân mệnh trong công pháp Bách Thối Vô Tướng kia thì nhất định phải đến một nơi gần đây tìm một loại trùng có độc đặc biệt.
Về phần Đường Ninh…
Mới nghĩ đến đây, chiếc xe ngựa đang cấp tốc đi tới chợt ngừng lại.
"Yến đại ca!"
Nghe được tiếng gọi ngoài xe, Yến Hành Chi chậm rãi xốc mành che trước mặt, vừa đưa mắt qua đã thấy Diệp Kiêu một thân hắc y đang ôm kiếm đứng trên một cành liễu đằng trước không xa. Vốn dĩ mặt mày cậu ta vô cùng nghiêm trang, nhưng vừa thấy Đường Ninh trong ngực Yến Hành Chi, Diệp Kiêu đã lộ ra vẻ kích động hưng phấn và mừng như điên không khắc chế được.
Mũi chân nhún một cái, cậu ta nhanh chóng bay thẳng về phía xe ngựa.
"Yến đại ca... Đường Đường..."
Diệp Kiêu mừng đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, muốn vươn tay, nhưng lại nhớ tới vẻ mặt thống khổ không thôi của Đường Ninh ngày ấy thì vội rụt tay về, lộ ra vẻ luống cuống không biết làm sao.
Yến Hành Chi biết rõ, trong nửa tháng này, chỉ trừ thời điểm tất yếu, bằng không Diệp Kiêu đều bôn ba bên ngoài tìm kiếm Đường Ninh, gần như đã lật tung cả giang hồ.
Cũng là hành vi này khiến Yến Hành Chi ý thức được, Diệp Kiêu thật sự thông suốt rồi. Mà người khiến cậu ta thông suốt chính là Đường Ninh. Diệp Kiêu thật sự yêu nàng chứ không đơn giản chỉ coi nàng là bằng hữu cùng chơi như trước nữa.
Hiện giờ Yến Hành Chi muốn luyện “phân mệnh” của Bách Thối Vô Tướng, nhưng lại không an tâm giao Đường Ninh cho bất cứ ai ngoại trừ Diệp Kiêu. Hắn tin tưởng, dù là hi sinh tính mạng bản thân, Diệp Kiêu cũng chắc chắn sẽ bảo vệ Đường Ninh thật tốt.
Mà đây cũng là một trong những lý do Yến Hành Chi lựa chọn dẫn Đường Ninh đến Lan Chu thành, hắn cần lưu lại một dấu vết thật sâu trong lòng Đường Ninh trước khi mình rời đi, yêu cũng được, hận cũng được, hắn muốn nàng ghi nhớ mình, chỉ nhớ kỹ mình.
Nghĩ như vậy, Yến Hành Chi ôm Đường Ninh vẫn chưa tỉnh lại ra khỏi xe ngựa, cúi đầu nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó trực tiếp giao nàng đến trong tay Diệp Kiêu, khàn giọng phân phó: "Lập tức dẫn Ninh Ninh trở lại Ngưỡng Nguyệt sơn trang, muộn nhất là một tháng ta sẽ nhanh chóng trở về. Một tháng này đệ chỉ cần trông nom Ninh Ninh cẩn thận, để nàng ấy bình an ở Ngưỡng Nguyệt sơn trang chờ ta là được. Rõ chưa?"
Diệp Kiêu nghe vậy liền mấp máy môi như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy Đường Ninh, gật đầu một cái thật mạnh.
…
Không biết qua bao lâu, khi Đường Ninh lần nữa mở mắt ra thì thấy trên đỉnh đầu là màn trướng hoa văn tinh xảo, nàng còn chưa kịp khôi phục tinh thần đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai.
"Đường Đường."
Đường Ninh nghiêng đầu, thấy Diệp Kiêu ôm một bó hoa ngọc quang đứng ở cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Hoa rất tươi, nhìn là biết vừa mới hái xong, trên cánh hoa còn vương sương sớm.
Đường Ninh chỉ nhìn thoáng qua đã đánh mắt về ngay.
Diệp Kiêu thấy nàng như vậy, bao nhiêu hưng phấn vui vẻ cứ như bị người tạt một chậu nước lạnh, ánh mắt cũng từ mong đợi mừng rỡ hóa thành ủ rũ và mất mát.
Cậu ta cầm hoa từ từ bước đến trước giường Đường Ninh, dùng biện pháp nàng dạy mình, nỗ lực nở nụ cười sáng lạn nhất, đưa hoa tới cho nàng: "Hoa, cho..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, Đường Ninh đã lên tiếng trước một bước: "Yến Hành Chi đâu rồi?"
Nghe Đường Ninh hỏi, Diệp Kiêu thoáng giật mình, sau đó mới chậm rãi đáp lại: "Yến đại ca, có việc, chưa về..."
"Nếu đã vậy, không còn chuyện gì khác thì mời ngươi ra ngoài cho, ta cần nghỉ ngơi một mình…"
Nàng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói như vậy. Ngửi được mùi hoa ngọc quang vương vất nơi chóp mũi, nàng bổ sung một câu: "Cũng mời ngươi mang hoa ra ngoài đi."
"Đường..."
"Ra ngoài!"
Giọng Đường Ninh lạnh băng, không chút lưu tình.
Nghe vậy, đôi mắt chó con đen láy của Diệp Kiêu nhanh chóng hiện vẻ tủi thân khó chịu.
Thấy Đường Ninh nằm trở lại trên giường, cậu ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, ôm theo bó hoa mình ra ngoài từ rất sớm để hái. Bó hoa trong lòng như bị cảm xúc của cậu ta ảnh hưởng, thoáng rũ xuống.
Nhưng trước giờ Diệp Kiêu không phải người dễ dàng từ bỏ, cậu ta biết Đường Đường giận mình nên mới không vui, thậm chí còn không muốn cười cái nào. Cậu ta thích dáng vẻ nàng cười rộ lên, xinh đẹp cực kỳ. Nếu được, cậu ta muốn khiến nàng lại có thể nở nụ cười.
Diệp Kiêu ôm suy nghĩ này, thế nên mặc kệ gặp nàng lạnh mặt bao nhiêu lần cũng không chịu khuất phục, ngày nào cũng ra sức trên con đường làm Đường Ninh vui vẻ. Từ tặng hoa đến làm xích đu, từ tặng thú nuôi nhỏ đến đủ loại trang phục trang sức… Thành ra Đường Ninh thỉnh thoảng ra khỏi phòng tản bộ, vừa nhác thấy Diệp Kiêu phía xa là lập tức quay về phòng ngay, không chịu ra ngoài thêm nữa. Chỉ để lại một mình Diệp Kiêu vẫn đang cầm quà cười tươi rói đứng tại chỗ mất mát, sau đó lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục vắt hết óc nghĩ cách.
Cứ thế qua một thời gian, một ngày nọ, cuối cùng Diệp Kiêu cũng nghĩ ra một cách nhất định có thể khiến Đường Ninh vui vẻ, cũng vì thế mà cả đêm không chợp mắt.
Hôm sau, thấy Đường Ninh xuất hiện ở núi giả trong hoa viên, ngay khi nàng vừa định xoay người rời đi, lần đầu tiên cậu ta vận dụng khinh công, nháy mắt tới trước mặt nàng: "Đường Đường chờ đã..."
Đường Ninh bị ép phải dừng chân, nghe vậy liền cau mày nhìn cậu ta, vừa hít sâu một hơi định nói gì thì giây tiếp theo đã thấy bàn tay Diệp Kiêu giấu sau người giơ lên trước mặt mình.
"Cho nàng, ta làm đấy, Đường Đường, nàng nếm, nếm thử xem."
Diệp Kiêu tươi cười rạng rỡ nói như thế.
Mà lúc này, Đường Ninh cũng nhìn rõ mấy chiếc tam giác ngọt* còn đang tỏa hơi nóng hôi hổi trong đĩa sứ Diệp Kiêu cầm, cũng thấy bàn tay không chỉ có một vết bỏng của cậu ta, rồi cả đôi mắt đen láy trong veo kia nữa.
(*Một loại bánh bao nhân đậu ngọt được gói thành hình tam giác)
Sao nàng còn không đoán ra, chắc hẳn đêm qua cậu ta đã thức cả đêm không ngủ mới có thể làm ra một đĩa tam giác ngọt ra hình ra dáng như vậy.
"Ta làm, một, một đêm, đã, đã thử, một cái, rất ngọt, nàng ăn, vui vẻ."
Vừa nói, Diệp Kiêu vừa cầm tam giác ngọt đưa tới trước mặt Đường Ninh.
Mùi bột mì và hương đường đỏ không ngừng chui vào trong mũi Đường Ninh, nhưng nàng không hề nếm thử chiếc bánh tam giác ngọt như Diệp Kiêu mong muốn, mà nhìn chằm chằm đĩa bánh hồi lâu, sau đó chậm rãi nâng tay phải run rẩy không ngừng lên, hất mạnh đĩa bánh xuống đất.
Một tiếng ‘xoảng’ vang lên, đĩa sứ vỡ vụn, bánh tam giác ngọt trắng mum múp cũng rơi tan tác, dính đầy bụi đất.
Diệp Kiêu ngơ ngác nhìn bánh ngọt dưới đất, mà cạnh đó Đường Ninh cũng đã lên tiếng: "Đủ rồi đấy, đừng có giả ngu với ta được không? Có phải trước kia ngươi nhìn ta buồn cười lắm không? Ở trên giường không phân biệt được phu quân của mình thì thôi đi, ban ngày còn mặt dày mày dạn nhất định đòi làm bằng hữu với ngươi, còn dạy ngươi mấy thứ ngớ ngẩn kia. Trong lòng ngươi từng cười nhạo ta rất nhiều lần rồi chứ gì? Ha ha, ngươi và Yến Hành Chi chính là hai kẻ ghê tởm nhất ta từng gặp trong đời!"
Vừa dứt lời, Đường Ninh đã cảm thấy cơ thể mình bất ổn, cả người loạng choạng hai bước, mọi cảnh vật trước mắt nhanh chóng nhòe đi.
Mà Diệp Kiêu đứng ở kia vừa nhận thấy nàng có điều bất thường đã vội vàng ngẩng đầu lên, thấy được Đường Ninh ôm chặt tim, kịch liệt thở hổn hển, trên trán không ngừng ứa ra mồ hôi lớn như hạt đậu, toàn thân run bần bật.
Dáng vẻ này, sắc mặt này...
Diệp Kiêu lập tức xông tới trước, ôm Đường Ninh sắp ngã vào lòng mình. Thấy nàng như một con cá ra khỏi nước vậy, dù há miệng thật to cũng không cách nào hít thở, bàn tay tái nhợt bắt lấy tay cậu ta, móng tay đâm sâu vào mu bàn tay cậu ta.
Nhưng Diệp Kiêu cứ như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, trơ mắt sứng sờ nhìn Đường Ninh chằm chằm. Phản ứng này chẳng phải chính là dáng vẻ của cậu ta khi phát tác độc Vô Giác lần thứ ba đấy sao?
Nếu nói lúc trước Diệp Kiêu còn không quá hiểu ‘độ độc’ mà Đường Ninh từng nói là có ý tứ gì, ngày ấy vì sao nàng lại thương tâm khổ sở như vậy. Nhưng lúc này tận mắt chứng kiến Đường Ninh phát độc, cậu ta đã lập tức hiểu cái gì gọi là độ độc. Thì ra độc Vô Giác vốn nên ở trong cơ thể cậu ta đã hoàn toàn chuyển dời đến trên người Đường Đường, khiến nàng phải gánh đọc thay cậu ta, đau thay cậu ta, thay cậu ta… chết đi…
Nhìn Đường Ninh đau đớn khổ sở, Diệp Kiêu lập tức đưa nàng lên đỉnh Vân Vụ sơn, sau đó cẩn thận đặt nàng vào hồ thuốc, tận mắt thấy biên độ run rẩy của nàng nhỏ dần, vẻ mặt cũng từ hít thở không thông hóa thành bình tĩnh.
Nhưng gương mặt tái nhợt của nàng vẫn nhắc nhở Diệp Kiêu: ‘Đường Đường sẽ chết, nàng sẽ chết, chết chính là không còn nữa, không được gặp lại nữa, dù cho... dù cho cậu ta có lật tung cả giang hồ cũng sẽ không tìm được một Đường Đường nào cười với mình, dạy mình làm đồ ngọt, khiến mình vừa gặp sẽ thấy nhịp tim tăng nhanh, ngay cả trong mơ cũng cười tủm tỉm nữa…’
Rõ ràng Diệp Kiêu từng gặp cái chết rồi, cũng tự tay gây ra nhiều cái chết như vậy, nhưng giờ lại lần đầu trong đời khiếp sợ cái chết, trái tim tựa như bị một bàn tay vô hình siết chặt, dùng sức bóp lấy, ngày càng gắt gao, ngày càng mạnh bạo, cuối cùng đau đến mức cậu ta không biết phải làm sao cho đỡ hơn.
Cũng trong khoảnh khắc này, cậu ta đã hoàn toàn quên mất Yến Hành Chi dặn cậu ta giữ Đường Ninh an ổn ở lại Ngưỡng Nguyệt sơn trang. Cậu ta cứ vòng vo quanh dược tuyền nho nhỏ này như ruồi mất đầu.
Cậu ta không muốn Đường Đường chết...
Không muốn nàng chết...
Ai có thể có thể cứu nàng bây giờ! Độc Thủ Dược Thánh sao?
Tưởng tượng đến đây, chờ sắc mặt Đường Ninh vừa khôi phục, cậu ta đã khẩn cấp cõng nàng đến U Lan cốc của Độc Thủ Dược Thánh, kết quả là vừa thấy mặt cậu ta, ánh mắt đối phương đã chuẩn xác rời tới trên người Đường Ninh, hơn nữa lập tức bắt mạch cho nàng nhanh như chớp.
"Thì ra đây chính là..." Độc Thủ Dược Thánh không nói cho hết lời, buông tay bắt mạch Đường Ninh ra, lại nói: "Lúc trước đã nói ta không chữa được cho người này rồi gì? Trở về chờ chết đi!"
Đường Ninh bên này vừa tỉnh lại đã nghe có người chém đinh chặt sắt phán án tử cho mình.
Nàng nhíu mày, cũng không quá để ý.
Nhưng nàng không thèm để ý, Diệp Kiêu thì lại cực kỳ để ý.
Đáng tiếc, dù cậu ta nói như thế nào, Độc Thủ Dược Thánh cũng chỉ có ba chữ, không chữa được.
Diệp Kiêu sốt ruột, sau đó thật sự nghĩ tới một nơi có lẽ chữa được cho Đường Ninh.
Khi trước Diệp Kiêu trúng độc chủ yếu cũng là vì giết một người của Ngũ Điệp trại đến từ Miêu Cương, vậy nên mới bị đối phương hãm hại một phen trước khi chết. Sau khi trúng độc Vô Giác này, cậu ta có nghe Yến đại ca định tìm một nơi như thế, nhưng sau lại không biết vì sao không đi nữa.
Giờ ngẫm lại, Yến Hành Chi không đi chắc hẳn vì đã gặp được Đường Đường sở hữu hàn ngọc băng thể rồi.
Trong lòng Diệp Kiêu đã định, lập tức cõng Đường Ninh lên tiến về phía Miêu Cương, khinh công của cậu ta rất nhanh, chắc chắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới nơi đó.
Đường Ninh để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm, dọc đường đi thấy Diệp Kiêu không có cả thời gian nghỉ tạm, thường xuyên là nàng nằm trên lưng cậu ta ngủ một giấc tỉnh lại thì người này vẫn đang dùng khinh công chạy vội, cuối cùng cậu ta thật sự có thể tìm được cửa rào của Ngũ Điệp trại chỉ trong vòng mười ngày.
Đường Ninh có hơi kinh ngạc nhìn bảng chữ Ngũ Điệp trại viết bằng nước mực xanh trên đỉnh đầu, sau đó quay sang nhìn Diệp Kiêu mặt không chút màu máu vẫn đang cõng mình. Diệp Kiêu còn chưa kịp gọi đầu hàng thì đã nghe tiếng xé gió vang lên, cậu ta cấp tốc lui về phía sau, mà nối liền sau đó chính là khoảng năm mũi tên dài cắm xuống nơi hai người vừa đứng.
Nếu không phải Diệp Kiêu lui lại kịp thời, chỉ sợ lúc này hai người đã bị bắn thành cái sàng, chứ đừng nói tới việc nàng liếc thấy mũi tên kia phiếm ánh sáng xanh lam thăm thẳm, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là có độc.
Xem ra người của Ngũ Điệp trại không thân thiện chút nào nhỉ.
Nàng nheo mắt nghĩ.
Sau đó, Đường Ninh nằm trên tấm lưng vững chãi của Diệp Kiêu, thấy được một nam nhân ăn mặc lòe loẹt, mũi, tai đeo trang sức bạc giương trường cung nhắm ngay bọn họ: "Địa phận của Ngũ Điệp trại, người ngoài dừng bước, nếu không..."
Tiền binh hậu lễ, đủ dọa lui một đám người.
Nhưng Diệp Kiêu lại không nằm trong đám người đó, cậu ta nhìn cung tên trong tay nam nhân, giương giọng hô lớn: "Tại hạ, Diệp Kiêu, có việc muốn nhờ, trại chủ, Ngũ Điệp trại!"
"Diệp Kiêu! Đệ nhất sát thủ Diệp Kiêu!"
Nam nhân đứng chính giữa kinh ngạc hô lên, sau đó chậm rãi thu lại cung tiễn trong tay, ghé sang bên tai nam nhân vóc dáng thấp hơn đang kéo căng dây cung nói gì đó, người nọ cũng lập tức thu cung, chạy thẳng vào trong trại.
Chỉ chốc lát sau, từ Ngũ Điệp trại ùa ra một đám người, dẫn đầu là một lão nhân đội khăn trùm đầu dày cộp, lông mày cũng đã bạc trắng, chỉ thấy ánh mắt ông ta phóng thẳng về phía Diệp Kiêu, sau đó cao giọng hỏi: "Ngươi chính là Diệp Kiêu? Là Diệp Kiêu giết tên nghịch đồ phản trại của chúng ta sao?" ( truyện trên app T𝕪T )
"Nếu, người ngài nói, là Lãng Bố, thì đúng là ta."
"Được, được, tốt lắm..."
Lão nhân cười lớn gật đầu, nhưng rất nhanh lại hoàn toàn thu lại ý cười, tàn nhẫn ác độc nhìn Diệp Kiêu: "Tuy rằng Lãng Bố phản trại, thậm chí đánh cắp bảo bối trấn trại của chúng ta là đáng chết vô cùng. Nhưng dù sao hắn vẫn tính là người của Ngũ Điệp trại ta, cũng là đệ tử thân truyền của Tùng Mại này. Muốn chết cũng phải do Tùng Mại ta đích thân ra tay, không tới phiên người ngoài như ngươi."
Ông ta nói dứt lời, đám người Ngũ Điệp trại sau lưng ông ta đều lộ ra ánh mắt hung ác với Diệp Kiêu.
Từ trước tới giờ, kiểu trại nhỏ cổ xưa thế này đều đoàn kết cực kỳ, dù người của bọn họ mắc phải sai lầm tày trời chăng nữa cũng chỉ có thể do người của chính bọn họ giết, hơn nữa còn cần tiến hành tang lễ đặc biệt, bởi chỉ có như vậy, kiếp sau đối phương mới có thể đầu thai trở lại trại.
Nhưng hôm nay, phản đồ phản trại của bọn họ không chỉ bị người ngoài chết, mà còn chẳng thể cử hành lễ tang. Đây chính là điều khiến bọn họ phẫn nộ.
"Ta vừa nghe đồ đệ ta nói ngươi tới Ngũ Điệp trại là có việc muốn nhờ, chắc không phải vì con nhóc trên lưng ngươi đấy chứ?" Lão giả lông mày trắng tiếp tục nói: "Trông nàng thế này… là trúng phải bảo vật trấn trại của chúng ta, độc Vô Giác đúng không?"
Diệp Kiêu nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng ngời.
"Đúng vậy."
"Ngươi dẫn nàng tới chắc hẳn vì cầu chữa bệnh chứ gì. Đúng là trong trại chúng ta có hồ điệp ký sinh có thể hút độc tố Vô Giác từ người nàng ra ngoài. Nhưng sau khi hút, nàng vĩnh viễn không thể luyện võ nữa, thậm chí sẽ có một trong ngũ giác hoàn toàn không nhạy, có thể sau này sẽ không nhìn thấy, cũng có thể không nghe thấy... Nhưng ít ra là bảo toàn tánh mạng."
Nói xong, lão giả lông mày trắng cũng không để ý vẻ mặt mong đợi vui sướng của Diệp Kiêu, thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng có lý do gì chúng ta phải cứu con nhóc do kẻ thù của trại mang tới cơ chứ..."
Lão giả mày trắng còn chưa dứt lời, Diệp Kiêu đã vội vàng buông Đường Ninh xuống, quỳ ‘phịch’ xuống trước mặt lão: "Xin trại chủ, cứu mạng!"
Dứt lời, cậu ta bắt đầu dập đầu liên tục, còn Đường Ninh nhìn thấy Diệp Kiêu như vậy thì hơi lảng ánh mắt đi.
Chờ Diệp Kiêu dập đầu vài cái, lão giả mày trắng mới lại nói: "Cứu cũng được thôi, nếu là người bình thường, chúng ta có thể làm khó một chút thì có thể cứu, nhưng là ngươi…"
Ông ta dừng một lát: "Nếu muốn chúng ta cứu nàng thì nhất định phải vượt qua cửa ải ly trại của Ngũ Điệp trại mới được. Coi như ngươi vượt giúp Lãng Bố đi. Sau khi thông qua cửa ải ly trại, hắn không bao giờ còn là người của Ngũ Điệp trại ta nữa, vậy hắn sống chết thế nào cũng không liên quan gì tới chúng ta, chuyện ngươi giết hắn cũng có thể xóa bỏ toàn bộ."
Kiểu trại phong bế cổ xưa thế này chỉ sợ là trước giờ được phép vào không cho phép thoát, cái gọi là ải ly trại e là không đơn giản chút nào.
Đường Ninh vừa nghĩ đến đây, Diệp Kiêu bên cạnh đã vội đồng ý.
"Diệp Kiêu!"
Nàng vội vàng gọi cậu ta một tiếng, lại không ngờ đối phương lập tức vươn tay tới, nhẹ nhàng sửa sang áo choàng trắng trên người cho nàng, đỡ nàng dậy, theo lão giả mày trắng tiến vào trong trại.
"Yên tâm, ta nhất định, có thể, vượt qua toàn bộ. Đến lúc đó, nàng sẽ không sao, sẽ vui vẻ!"
Diệp Kiêu vừa đi, vừa tràn đầy tin tưởng khẳng định.
Chờ tới cái gọi là ải ly trại, bọn họ thấy được một con đường bụi gai uốn lượn tới hai dặm, cuối đường là hai hàng nam nhân cầm mộc côn đứng ngay ngắn, chỉ liếc mắt nhìn qua đã có tới cả trăm người.
Mà lúc này lão giả lông mày trắng cũng nói ra yêu cầu, muốn Diệp Kiêu đi chân trần, ba quỳ chín lạy bước khỏi con đường bụi gai dài hai dặm này, sau đó đi tới trước dưới trận địa đại côn của thanh niên trai tráng trong trại là xem như vượt qua ải ly trại của bọn họ.
Nghe lão nhân nói đơn giản như vậy, nhưng Đường Ninh biết chuyện này tuyệt đối không dễ dàng. Nàng muốn vươn tay kéo ống tay áo của Diệp Kiêu, nhưng lại bị cậu ta trở tay nhẹ nhàng nắm lấy, nở nụ cười với nàng, sau đó bước thẳng tới trước con đường bụi gai kia, khom người cởi giày vớ.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn nhấc chân dẫm lên bụi gai, quỳ xuống dập đầu.
Chỉ một dập đầu như vậy đã khiến Đường Ninh lập tức phát hiện chỗ kỳ dị của bụi gai như chết khô này.
Bụi gai có độc!
Cũng không biết là độc gì. Nàng lại nhìn đại trận đằng sau đang chờ, lập tức hiểu rõ độc này tuyệt đối không phải độc bình thường.
Nàng đứng phắt dậy dậy hô lớn: "Diệp Kiêu, ta không cần ngươi nhiều chuyện như vậy. Không được dập đầu nữa, mau ra đây. Diệp Kiêu!"
Nhưng thiếu niên đang đứng giữa bụi gai độc cứ như hoàn toàn không nghe được tiếng của nàng, tiếp tục đi ba bước quỳ một lần, chín bước dập đầu một lần, trên mặt nhanh chóng lan tràn khí đen nồng đậm, ngay cả thân thể cũng không thể khống chế mà run lên khe khẽ, răng nanh nghiến đến vang ‘khanh khác’.
"Diệp Kiêu! Ta nói ngươi đi ra, ngươi không nghe thấy sao? Đừng dập đầu nữa…"
Đường Ninh tiếp tục nói.
Nhưng đối phương chẳng những mắt điếc tai ngơ, còn dùng tốc độ thật nhanh bước khỏi con đường bụi gai, đi tới trước đại trận côn bổng.
Đường Ninh nhìn cậu ta lắc lư không thể đứng vững thì trực tiếp muốn phóng tới phía đại trận. Nhưng vừa thấy hành động khác thường của nàng, các cô nương của Ngũ Điệp trại đã lập tức tiến lên ngăn cản.
Kế đó, Đường Ninh hoảng sợ nhìn thấy Diệp Kiêu vừa bước chân vào đại trận , mộc côn lập tức hạ xuống thân cậu ta như mưa. Mà Diệp Kiêu cứ như mất sạch võ công, nháy mắt bị mộc côn đánh ngã xuống đất, há hốc miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
"Diệp Kiêu! Đủ rồi, đủ rồi, dừng lại, ta nói các ngươi dừng lại, các ngươi nghe không hả? Ta không giải độc, mau dừng lại, lập tức dừng lại. Diệp Kiêu, mau nói bọn họ dừng lại đi!"
Đường Ninh bị ngăn cản, hốc mắt đỏ lên, không ngừng gào thét.
Nhưng Diệp Kiêu chẳng những không chịu hô ngừng, ngược lại còn gắng sức ngẩng đầu lên giữa trận đòn hiểm, bắt đầu thong thả di động về phía trước, gần như mỗi động tác đều kéo ra một vết máu đỏ tươi. Chưa được bao lâu, cái gọi là đại trận đã tràn đầy máu của Diệp Kiêu, ngay cả mộc côn không ngừng hạ xuống cũng dính vết máu dính nhớp.
Cũng chính lúc này, một người trong số họ nâng mộc côn lên cao, nhắm ngay cánh tay Diệp Kiêu nện xuống thật mạnh, một tiếng xương gãy giòn vang lên, Diệp Kiêu không nhịn được kêu rên một tiếng, sau đó tay phải mềm nhũn rũ xuống bên người, cuối cùng không thể dùng lực nữa.
Thấy thế, nước mắt lập tức lã chã rơi xuống đôi mắt đang cố trợn trừng lên của Đường Ninh, không chút dầu hiệu nào.
"Có đáng phải làm như thế không? Diệp Kiêu, ta vốn dĩ không thích ngươi, ngươi trả giá như vậy vì ta có đáng không chứ? Chúng ta có quan hệ gì ư? Chúng ta không có quan hệ gì cả, thậm chí đến giờ ta vẫn là thê tử của Yến Hành Chi, ngươi trả giá vì ta như vậy sẽ không nhận được hồi báo. Ta nói ngươi mau dừng lại, ngươi không nghe thấy hay sao!"
Đường Ninh đè nén khóc nức nở.
Nhưng Diệp Kiêu lại vẫn như không cảm thấy gì, dùng tay trái tiếp tục trườn về phía trước.
Đường Ninh chỉ cảm trước mắt trừ đỏ tươi cũng chỉ còn có đỏ tươi, mùi máu tươi lan tràn nơi xoang mũi khiến nàng cảm giác rất buồn nôn.
Nàng từ từ, chậm rãi khụy xuống đất, nhìn Diệp Kiêu cách đó không xa đang bò từng bước tới trước, nước mắt nàng như ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi lã chã.
Nước mắt làm nhòe tầm mắt nàng, mọi thứ trước mặt đều trở nên mông lung mơ hồ.
Nàng không biết mình mình ngây ngốc nhìn như vậy bao lâu, cũng không biết Diệp Kiêu đã đi bao lâu, chờ tới âm thanh gậy gộc đánh vào thịt dừng lại, Đường Ninh lập tức cảm giác những cánh tay đang giam cầm mình biến mất.
Nàng vội vàng nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Kiêu huyết nhục mơ hồ trong trận, nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên, đặt xuống đùi mình.
Nước mắt của nàng cứ thế rơi xuống mặt Diệp Kiêu, hàng mi nhuốm máu của cậu ta run rẩy thật lâu, chậm rãi mở to mắt nhìn Đường Ninh, từ từ nở nụ cười sáng lạn.
"Có đáng làm vậy không?"
Đường Ninh khản giọng nói.
Nghe Đường Ninh hỏi, Diệp Kiêu há miệng thở dốc, Đường Ninh ghé sát lỗ tai tới bên môi cậu ta, chỉ nghe được một chữ ‘cười’.
Nghe vậy, nước mắt của nàng rơi xuống càng dữ dội, nhưng lại vẫn nhếch môi, nở nụ cười với cậu ta.
Diệp Kiêu thấy nụ cười hàm nước mắt của Đường Ninh, đáy lòng âm thầm trả lời: “Đáng giá”.
Chỉ cần nàng còn sống, vui vẻ sống sót, dù thế nào cũng đáng giá.
Cậu ta thích nhìn nàng cười, nụ cười khi nàng vui vẻ nhất.
Trước kia Yến đại ca thường nói chỉ sợ cả đời này cậu ta cũng không cách nào thông suốt, không thể nếm trải hương vị của tình yêu. Nhưng giờ cậu ta đã nếm được rồi.
Có chút đau, không, không phải có chút đau, mà là rất đau, nước mắt của nàng rơi trên người cậu ta đau quá, đau đến mức bàn tay cậu ta run rẩy nâng lên.
"Đừng, khóc..."
Diệp Kiêu dùng hết sức lực toàn thân nói.
Sao có thể không sao chứ? Nàng là thê tử của ta, thê tử cùng ta làm chuyện đó, làm điểm tâm cho ta, nhận lễ vật của ta. Ta nên chăm sóc nàng cả đời, để nàng luôn luôn khỏe mạnh vui vẻ, sống lâu trăm tuổi mới phải. Đừng khóc, nàng khóc làm ta đau quá, thật sự đau quá...
Cậu ta tiếp tục nâng tay lên, như thể muốn giúp Đường Ninh lau đi nước mắt khiến mình đau đớn, nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến má nàng để để lại một vết máu trên gương mặt kia, tay hắn lập tức buông thõng xuống.
Độ thiện cảm hiện tại của Diệp Kiêu: 100.