Xe ngựa rõ ràng đã rời khỏi thôn Thanh Diệp một đoạn xa, nhưng trong xe vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Đường Ninh tựa vào vách xe ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mành xe đang không ngừng bị gió thổi bay lại tự nhiên rũ xuống, trông cứ như đang thất thần.
Yến Hành Chi ngồi bên kia đầu xe ngựa, từ lúc Đường Ninh lên xe đã không rời mắt khỏi gương mặt của nàng lấy một lát, hắn nhìn đôi mày được ốc xanh đen tô cho vừa mảnh vừa dài của nàng, nhìn hàng mi dày của nàng rợp bóng trên mặt, bóng mi cũng nhẹ nhàng rung động theo nhịp xe ngựa xóc nảy, rồi lại nhìn đôi môi thoa son đỏ của nàng tựa đóa hoa xinh đẹp diễm lệ, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, không nhạt nhòa lại không quá đậm, màu sắc vừa đủ…
Đương nhiên là Đường Ninh biết Yến Hành Chi đang nhìn mình, nhưng giờ chưa phải thời cơ để lên tiếng nên nàng cũng không buồn để ý, tiếp tục ra vẻ thẫn thờ.
Thất thần thẫn thờ một hồi, có lẽ là xe ngựa rung lắc rất có quy luật, cũng có thể là vì sáng nay dậy quá sớm chỉ để trang điểm, thành ra Đường Ninh dựa vào vách xe, biên độ chớp mắt ngày càng nhỏ, ngày càng chậm, cuối cùng không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Mà bên này Yến Hành Chi vừa chú ý thấy động tĩnh của Đường Ninh đã lập tức đặt tay lên áo choàng bên cạnh, lại đợi hồi lâu, chờ hô hấp của Đường Ninh vững vàng đều đặn mới nhẹ nhàng nhấc áo choàng lên, nâng tay phủ thật khẽ lên người nàng. Áo choàng vừa đắp lên, một trận gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào hất bay lọn tóc vương trên trán nàng.
Yến Hành Chi thấy vậy liền im lặng một hồi, sau đó vươn ngón tay lành lạnh chạm lên trán Đường Ninh, nàng lập tức mở mắt ra.
Đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng trực tiếp đối diện đôi mắt u ám sâu thẳm của Yến Hành Chi.
Nắng trưa đầu hạ cũng không quá gắt, xuyên qua khe hở của tán cây, chiếu lên người loang lổ lại không có cảm giác nóng.
Hai người chỉ nhìn nhau một thoáng, Đường Ninh chợt cúi gục đầu, thấy áo choàng mỏng đắp trên người thì chợt nhếch môi cười.
"Trước kia ta còn có chút tác dụng, có thể hiểu tại sao Yến đại trang chủ phải ôn nhu cẩn thận đối xử với ta như vậy. Nhưng hôm nay, độc của Diệp Kiêu đã giải xong, hàn ngọc băng thể của ta đã chẳng còn gì rồi, thậm chí không thể sống nổi mấy ngày nữa. Ta thật không hiểu Yến trang chủ hành động như thế là có ý gì?"
Ánh mắt Đường Ninh nhìn về phía Yến Hành Chi lộ ra vẻ trào phúng thản nhiên.
Sau đó còn chưa đợi Yến Hành Chi trả lời, nàng như nghĩ tới cái gì, hơi kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ... lời ta nói nhăng nói cuội khi kích động hôm ấy lại trúng tim đen của Yến trang chủ rồi sao? Ngươi thật sự bị những lời ngu xuẩn, hành vi ngu xuẩn của ta lúc trước cảm động, thậm chí là động lòng…"
Nói đến đây, ánh mắt đang trừng trừng nhìn người đối diện của nàng hơi đọng lại, sau đó ra vẻ hãi hùng vì được yêu thương: "Đừng nhé, tuyệt đối đừng có như thế. Đưa ta phúc khí lớn như vậy ta sợ mình không nhận nổi đâu!"
Dứt lời, nàng thu lại ý cười bên môi, bỏ áo choàng đắp trên người ra, khôi phục vẻ mặt lạnh băng ban đầu.
"Nếu đã rời khỏi thôn Thanh Diệp rồi thì để xe ngựa dừng lại rồi cho ta xuống đi. Yên tâm, hôm nay ta vốn không định thành thân với Phương Vân Dương. Ngày đó hắn vì lòng áy náy với ngươi mà mặc cho ta trúng khiên tơ cổ, bị ngươi mang đi. Lần này cái gọi là thành thân chẳng qua là ta ăn miếng trả miếng thôi, ngươi không cần lo ta đeo thân phận thê tử của ngươi mà gả cho người khác, làm ngươi mất mặt. Dừng xe."
Yến Hành Chi nghe xong cũng không có ý định lên tiếng gọi thuộc hạ dừng xe.
Đường Ninh quay đầu, nhíu mày nhìn hắn: "Ta nói ngươi dừng xe."
Mãi đến lúc này, Yến Hành Chi mới từ tốn nói: "Chỉ có dược tuyền trên Ngưỡng Nguyệt sơn trang mới có thể khắc chế độc Vô Giác trong cơ thể nàng, nàng ở lại trong trang dưỡng trước, sau đó ta nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách tìm được phương thức giải độc cho nàng..."
"Ha ha ha ha..."
Yến Hành Chi còn chưa nói dứt câu, Đường Ninh đã không nhịn được mà phì cười ra tiếng, như thể nghe được chuyện gì nực cười vô cùng vậy.
Nàng cười đến mức hai mắt đỏ ửng, nước mắt nhanh chóng tụ lại.
Mà ngay khi nàng nhận thấy điểm này thì đã nhanh chóng quay đầu đi che giấu, khóe miệng vẫn kiên cường giữ vững nụ cười.
"Nghĩ hết mọi cách tìm kiếm phương pháp giải độc cho ta ư? Nếu ngươi thật có thể tìm được biện pháp thì Diệp Kiêu đã không cần hàn ngọc băng thể của ta để... độ độc cho hắn rồi. Yến đại trang chủ, ngươi cần gì phải ăn không nói có dỗ cho ta vui như thế!"
"Không phải..."
Yến Hành Chi vừa định nói chuyện thì Đường Ninh đã nhắm nghiền hai mắt, bày ra vẻ không muốn nói chuyện nhiều với hắn.
Bởi vì nàng nhắm mắt lại nên một giọt nước mắt tràn mi, trượt dọc gương mặt trơn bóng như ngọc của nàng, thẳng tới chiếc cằm tinh xảo, ướt át trong suốt muốn rơi lại không rơi.
Đồng thời nàng còn chậm rãi lùi hai chân mình về, vòng hai tay ôm đầu gối, toàn thân bày ra bộ dáng phòng bị, rúc trong góc xe ngựa không nhúc nhích.
Thấy nàng như vậy, Yến Hành Chi mấp máy môi, lại không thể nói ra một chữ.
Hành trình còn lại, hai người vẫn giữ bầu không khí tĩnh lặng như thế.
Đến khi bên ngoài xe vang lên tiếng người huyên náo, Đường Ninh mới chậm rãi mở đôi mắt cực kỳ tỉnh táo ra, vươn tay xốc màn xe, thấy được mặt trời ngả về Tây và người đi đường tươi cười sáng lạn bên ngoài.
Đường Ninh bị nụ cười của bọn họ cuốn hút, cũng thoáng mỉm cười.
"Muốn xuống đi dạo không?"
Yến Hành Chi hỏi, ý cười bên môi Đường Ninh vô thức tắt ngúm, nhưng vẫn rất động lòng với lời đề nghị của hắn.
Dù sao có thể đi ra ngoài một lát cũng khá hơn nhiều so với co ro trong góc xe ngựa cùng chung không gian với Yến Hành Chi.
Mà sau khi xuống xe, Đường Ninh nhìn người đi đường qua lại, ngoài mặt lộ ra nghi hoặc quen thuộc, còn trong lòng thì đã chửi um lên rồi.
Chó chết Yến Hành Chi này, ỷ vào nàng mù đường nên dẫn nàng đường vòng tới Lan Chu thành, nơi hai người từng hẹn hò trước kia.
Còn tại sao Đường Ninh lại biết Yến Hành Chi vòng đường ấy à?
Còn không phải vừa thấy ngã tư đường quen thuộc, mấy cửa hàng quen thuộc của Lan Chu thành nên nàng lập tức phản ứng lại, gọi 54088 hiển thị lộ trình xe ngựa ngày hôm nay cho mình xem. Quả nhiên, chẳng những vòng, mà còn vòng một vòng cực lớn.
Phải biết rằng vừa rồi nàng suýt nữa bị biểu hiện ăn năn không nén được bên ngoài của chó Yến lừa gạt. Mà thực tế thì sao? Người này áy náy thì áy náy thật, nhưng sau khi hiểu rõ tâm tư của bản thân, hắn vẫn muốn có được trái tim của nàng.
Có thể nói, nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, Phương Vân Dương hoàn toàn xứng đáng vai chính đại hiệp, chẳng những trái tim nhân hậu đến nỗi khiến kẻ khác giận sôi, phong cách hành sự, phương thức giải quyết vấn đề cũng chính đáng lương thiện, xuất phát từ góc độ tình cảm và nghĩa khí, xem như quy củ chính thống. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính giúp hắn thắng được Yến Hành Chi ở cuối nguyên tác.
Còn Yến Hành Chi thì sao? Tính tình cực đoan quá mức, có lẽ là do trời sinh, cũng có thể là dòng đời xô đẩy. Người này hành sự không từ thủ đoạn thì thôi đi, trước giờ chỉ cần muốn thứ gì nhất định sẽ nắm trong tay đến gắt gao. Dù biết Đường Ninh chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng hắn vẫn muốn khiến mắt nàng nhìn hắn, trong tim có hắn.
Dù sao hắn cũng chưa bao giờ sở hữu quá nhiều thứ, nhưng chỉ cần là thứ hắn muốn, nhất định phải tóm gọn trong lòng bàn tay.
Ví như Đường Ninh lúc này đã khiến hắn động lòng.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Gọi là biết rõ trên núi có hổ lại cứ phải lên núi hổ mới chịu được cơ!
Vừa rồi Đường Ninh còn đang phát sầu, bởi dù Yến Hành Chi áy náy, cảm động thật đấy, nhưng độ thiện cảm trên đỉnh đầu cứ đứng tại 95, mà độ thiện cảm này cũng khác hẳn Diệp Kiêu và Phương Vân Dương, bởi vì nó là giả thôi. Thành ra Yến Hành Chi lựa chọn Lan Chu thành chẳng khác nào Đường Ninh vừa buồn ngủ hắn đã dâng gối đầu lên.
Trong lòng thì nghĩ nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Đường Ninh lại biến sắc khi ‘nhận ra’ nơi này là đâu. Nàng vừa định quay đầu nói gì với Yến Hành Chi thì một giọng nữ hào sảng chợt vang lên bên tai.
"Ôi chao? Hai người chẳng phải chính là đôi tiểu phu thê lần trước à? Khéo thật đấy, lại gặp nữa rồi…"
Nghe được âm thanh này, Đường Ninh quay phắt đầu lại, thấy được đôi phu thê nông gia mà nàng và Yến Hành Chi từng gặp ở Lan Chu thành lần trước.
Nàng thấy người phụ nhân này vẫn mặc chiếc váy lục nhạt như lần vào thành trước, trên váy không có một mụn vá. Đây đã là trang phục tốt nhất của nàng ấy, vậy nên lần nào vào thành đều sẽ mặc. Nàng ấy thấy Đường Ninh nhìn qua thì lập tức tươi cười rạng rỡ, ý cười tràn ngập nhiệt tình và lòng yêu thương cuộc sống.
Hán tử nông gia đứng bên cạnh nàng vẫn gánh đòn gánh, trong sọt vẫn chứa vài thứ lặt vặt, chỉ khác lần trước ở chỗ trong hai sọt của hán tử lần này còn có hai đứa bé mắt đen lúng liếng, một nam một nữ, nhìn chằm chằm Đường Ninh không chịu chớp mắt.
Mà phụ nhân bên cạnh vừa thấy Đường Ninh nhìn về phía hai đứa nhỏ trong sọt thì liền bảo nam nhân nhà mình buông nhi nữ xuống, kéo đến trước người mình, cười chỉ vào Đường Ninh: "Đại Nha, Xuyên Tử, nào, tới chào phu nhân đi!”
"Chào phu nhân ạ!"
Hai đứa nhỏ bi bô hô lên giòn tan, tiểu cô nương buộc hai búi tóc nhỏ còn lấp lánh ánh mắt, bổ sung một câu: "Phu nhân giống nương nương trong miếu quá! Thật là xinh đẹp!"
Đường Ninh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó phì cười.
Còn Yến Hành Chi đứng bên kia thấy nàng nở nụ cười thì mày cũng giãn ra, sau đó đánh mắt ra hiệu cho Huyết vệ bên cạnh. Người nọ lập tức ngầm hiểu, trực tiếp rút hai con cá nhỏ vàng ròng trong cổ tay áo ra cho hai đứa bé.
Vừa thấy cá vàng nhỏ, đôi phu thê kia ngây ngẩn cả người.
"Cầm đi, xem như lễ gặp mặt phu thê ta tặng tiểu hài tử."
Yến Hành Chi cười ôn hòa.
"Thế này... làm vậy không được, không được đâu!"
Đôi phu thê nọ từ chối liên tục, nhưng cuối cùng vẫn không lại được Yến Hành Chi bắt ép, chỉ có thể ý bảo đứa nhỏ nhận lấy một con cá thôi, Yến Hành Chi cũng đồng ý.
Sau đó, cả nhà họ cảm ơn Yến Hành Chi, hưng phấn bắt đầu đi về phía ngoại thành. Bởi vì sắc trời đã muộn, nếu còn không về thì chỉ sợ cả nhà sẽ không kịp ra hỏi thành mất. Mà ở lại thành một đêm thì lại phải tiêu một số tiền không nhỏ.
Dù bọn họ đã đi thật xa, Đường Ninh cũng vẫn có thể thấy phụ nhân đau lòng cho nam nhân nhà mình, vươn một tay đỡ đòn gánh cho đối phương, còn dùng tay còn lại giúp hắn thấm mồ hôi. Dưới hoàng hôn, hai người tươi cười ngọt ngào lại hạnh phúc.
Làm nụ cười bên môi Đường Ninh cũng chưa từng giảm bớt.
Mà nàng cũng quên luôn vừa rồi định nói gì với Yến Hành Chi rồi, chỉ xoay người trầm mặc đi về phía trước.
Yến Hành Chi cũng im lặng theo sát sau lưng nàng.
Sau đó hắn thấy ánh mắt Đường Ninh chợt khựng lại một thoáng, nhưng rất nhanh đã chuyển hướng đi, hơn nữa còn bước nhanh hơn.
Hắn nhìn theo vị trí ánh mắt nàng vừa dừng lại, thấy được một hàng thỏ ngọc ôm trăng trước cửa một tiệm hoa đăng.
Đường Ninh và Yến Hành Chi đều không biết, từ sau lễ hoa đăng lần trước, bởi vì phương thức Yến Hành Chi gỡ hoa đăng xuống cho Đường Ninh kết hợp với giá trị nhan sắc siêu cao của hai người, lượng tiêu thụ thỏ ngọc ôm trăng trong tiệm hoa đăng nháy mắt tăng vọt tới đỉnh. Thậm chí, trong Lan Chu thành này, thỏ ngọc ôm trăng đã là lễ vật nhất định phải có khi tiểu cô nương và tiểu tử đàm tình nói ái, hoa tiền nguyệt hạ.
Làm cho chủ tiệm tràn đầy oán niệm với Yến Hành Chi lúc trước suýt cười méo cả miệng.
Vừa thấy hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng này, ánh mắt Yến Hành Chi vô thức hiện lên thâm ý.
Buổi tối, sau khi dùng bữa tại đại đường khách điếm, Đường Ninh không nói lời nào với Yến Hành Chi, trực tiếp trở về phòng mình.
Nhưng khi nàng vừa dọn dẹp chăn đệm chuẩn bị nghỉ ngơi, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe vậy, Đường Ninh lập tức nhướng mày.
Chịu chết kìa! Đến rồi đây.
Nàng đợi một lúc trong phòng rồi mới nhẹ nhàng mở cửa, sau đó thấy được tiểu nhị của khách điếm cầm một chiếc hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng đứng ngoài cửa phòng, tươi cười như hoa nở: "Cô nương, có người muốn ta giao thứ này cho cô nương, sau đó mời cô nương đi xuống theo con đường này."
Hắn ta vừa nói vừa tránh người sang bên, lộ ra con đường sau lưng.
Cũng là lúc này, Đường Ninh mới ngạc nhiên phát hiện sau lưng hắn ta là hai hàng người cầm hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng, ở giữa chừa ra một lối đi nhỏ, từ cửa phòng nàng đến cầu thang, lại dọc cầu thang uốn lượn đến bên ngoài khách điếm.
Đường Ninh vô thức nhìn về phía cửa sổ bên kia, sau đó nhìn ra ngoài khách điếm cũng là một con đường hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng.
Dưới bóng đêm, con đường này rõ ràng đến chói mắt.
Thoạt nhìn cảm giác không biết khi nào mới tới cuối.
Còn chưa thu hồi tầm mắt, nàng đã bị người nhét hoa đăng kia vào tay.
Đường Ninh đứng khựng tại chỗ nhìn những hoa đăng này và người nắm hoa đăng tươi cười đầy mặt, trông có vẻ đều là dân chúng trong thành.
Phải công nhận Yến Hành Chi cũng chịu chi đấy. Dù là nguyên chủ đối với hắn yêu hận đan xen hay Đường Ninh đang muốn công lược hắn, đối diện với cảnh này cũng đều sẽ đi tới.
Thế là, Đường Ninh ngập ngừng một hồi, cuối cùng vẫn nắm hoa đăng đi dọc con đường sáng chói dưới ánh mắt đầy vui mừng của mọi người, càng đi càng phát hiện con đường này thật dài. Thậm chí nàng còn nghi ngờ có phải toàn bộ người của Lan Chu thành đã bị Yến Hành Chi gọi đến làm đường hoa đăng này rồi không?
Cũng không biết đi bao xa, Đường Ninh vừa ngẩng đầu mới phát hiện cuối con đường là bờ sông, vừa thấy bờ sông là nàng có thể đoán đại khái Yến Hành Chi định làm gì. Quả nhiên, nàng vừa dừng trước bờ sông, ngay lập tức nghe một tiếng ‘bùm’, pháo hoa nở rộ khắp bầu trời trên đỉnh đầu nàng, từng đóa từng chùm, sặc sỡ tươi đẹp, sáng ngời lóa mắt.
Nhưng dù là tiếng pháo hoa nở rộ cũng không che lấp được tiếng hoan hô hưng phấn của dân chúng trong thành Lan Chu.
Những người kia thật sự không lừa bọn họ, đúng là chỉ cần cầm hoa đăng đứng cho tốt thì tối sẽ có pháo hoa xem.
Từng đóa pháo hoa bay lên trời, nở rộ trong mắt Đường Ninh.
Bên tai là đủ loại tiếng hoan hô, bàn tán, tiếng thét chói tai.
Đường Ninh lại chỉ nhìn liếc mắt một cái rồi buông lỏng thỏ ngọc ôm trăng trong tay, mặc cho nó rơi xuống nước sông trước mặt, ánh lửa bùng lên rồi lại nhanh chóng tắt ngúm.
Sau đó nàng cứ thế chen khỏi đám người náo nhiệt, tìm khắp nơi cũng không thấy được người mình muốn tìm, vậy là nàng chạy thẳng về phía khách điếm như phát cuồng.
Vì xem pháo hoa, ngoại trừ một gã chạy đường ở lại canh chừng thì trong khách điếm không còn ai khác.
Đường Ninh vừa vào tới khách điếm là không chút do dự chạy về phía phòng của Yến Hành Chi, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy căn phòng trống rỗng thì lại lui ra, sau đó như nghĩ đến cái gì, nhìn thẳng lên phía trên đỉnh đầu.
"Ra đây!"
Nàng hô to.
"Ta biết ngươi đi theo ta. Yến Hành Chi, ngươi ra đây mau!"
Nhưng mặc cho nàng hô gọi thế nào cũng không có ai đáp lại, mà nước mắt của nàng đã không thể khống chế mà tuôn rơi lã chã.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngươi đùa giỡn ta còn chưa đủ sao? Vì sao phải tới nơi này! Vì sao phải cho ta hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng! Vì sao lại phóng pháo hoa! Vì sao phải làm những chuyện dư thừa này… Yến Hành Chi, rốt cuộc ngươi còn muốn đùa giỡn ta tới khi nào nữa! Ta đã không còn bất cứ thứ gì cả. Sư phụ mất tích, Dược Thần cốc bị diệt, hàn ngọc băng thể bị hủy, trong sạch không còn… giờ ngay cả tính mạng có lẽ cũng không giữ được. Ta đã không còn gì rồi, ngươi còn muốn lấy gì từ ta nữa? Kiếp trước ta nợ ngươi sao? Vì sao ngươi muốn đối xử với ta như vậy? Tại sao chứ!"
Đường Ninh nức nở gào khan.
Vừa nói xong, mặt nàng chợt trắng bệch, bàn tay vô thức ôm lấy ngực, cơ thể lay động, không khống chế được mềm nhũn hai chân, ngã khỏi cầu thang.
"Ấy, cô nương..."
Gã chạy đường bên kia thấy thế sợ đến suýt nữa hồn bay phách tán, muốn xông lên đỡ nàng.
Nhưng ngay sau đó, một bóng người màu đen đã phi thân vào từ ngoài khách điếm, đón được Đường Ninh. Vừa nhìn rõ dáng vẻ nàng lúc này, hắn không chút do dự đưa nàng vào phòng mình, bắt đầu chuyển vận nội lực cho nàng.
Mà khi tay hắn vừa đặt lên ngực Đường Ninh, nữ tử tựa đầu trên vai hắn sắp lâm vào hôn mê lại há miệng, cắn mạnh xuống vai hắn.
"Ưm."
Bả vai tê rần, Yến Hành Chi không những không chịu thu lại bàn tay đang chuyển vận nội lực áp chế độc cho nàng, ngược lại còn nén đau tiếp tục tăng lớn tốc độ vận chuyển nội lực.
Mà hai mắt Đường Ninh lại hung ác vô cùng, không ngừng nghiến răng, càng ngày càng dùng sức, rõ ràng đã nếm được vị máu của hắn cũng không định buông ra, đồng thời nước mắt còn rơi không ngừng, nước mắt xen lẫn máu nhanh chóng nhuộm đỏ xiêm y cả hai.
Mãi tới khi Đường Ninh hoàn toàn hôn mê mới chậm rãi buông lỏng răng nanh.
"Yến Hành Chi, ta hận ngươi..."
Trước khi hôn mê, nàng để lại cho Yến Hành Chi sáu chữ cuối cùng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, độc tố quấy phá trong cơ thể Đường Ninh mới bình ổn hòa hoãn lại, còn nội lực tích cóp trong đan điền của Yến Hành Chi lúc này cũng sắp bị hắn vét sạch trong một lần. Nam nhân vừa thu tay lại đã tái nhợt ngã xuống bên người Đường Ninh.
Cũng đúng lúc này, Đường Ninh đang hôn mê không biết mơ thấy cái gì, ban đầu chỉ yên lặng rơi lệ, nhưng sau đó lại thấp giọng nức nở, nỉ non như mèo con vừa sinh ra đã bị người vứt bỏ, thút thít không ngừng.
Sau đó nữa…
"Hành Chi ca ca, ta đau... đau quá..."
Hắn nghe được nàng thấp giọng nỉ non.
Trong khoảnh khắc đó, mắt Yến Hành Chi cũng đỏ lựng lên. Hắn vô thức tiến lên, hôn nhẹ lên đôi môi dính đầy máu của Đường Ninh.
Ninh Ninh…
Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 96.
Chậc.
…
Lời tác giả:
Đường Ninh: Ngươi tự mình tìm chết đấy!
Chó Yến: Hức, ta tưởng ta có thể…