Đường Ninh chảy máu quá nhiều, vết thương nặng chưa lành, lại mang theo vết thương suốt ba ngày ba đêm. Trong thời gian đó Phương Vân Dương căn bản không dám chợp mắt mấy lần, thân thể đã mệt mỏi cực độ không chịu nổi từ lâu. Bởi vì Đường Ninh đã tỉnh lại và bị mất trí nhớ, sợi dây kéo căng trong đầu hắn bỗng dưng thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ không khống chế được lại dâng lên từng đợt từng đợt.

Đợi đến khi hắn tỉnh lại sau khi đã ngủ đủ, nhìn ánh mặt trời nhức mắt rọi ra từ cái cửa sổ cũ nát, trong thoáng chốc, nam nhân đang ngái ngủ thậm chí không phân rõ được rốt cuộc lúc này hắn đang ở trong mơ hay là ở ngoài thực tế nữa.

Là mơ ư?

Ở trong mơ hắn lại mơ thấy Ninh Ninh một lần nữa, nàng ở trong mơ cười rạng rỡ động lòng người như thế, thậm chí... thậm chí đã quên mất tất cả tao ngộ sau ba tháng nàng rời cốc như kỳ tích, chỉ cho rằng mình vừa mới rời khỏi Dược Thần cốc, chỉ biết là đến tìm hắn để thực hiện hôn ước. Tất cả, tất cả thậm chí còn tốt đẹp hơn gấp trăm ngàn lần bất kỳ giấc mơ nào mà hắn từng nằm mơ trong quá khứ.

Ninh Ninh...

Ninh Ninh!

Không phải là mơ!

Phương Vân Dương đột nhiên tỉnh táo lại, mở đôi mắt mờ mịt ra trong chớp mắt, nhìn nơi mình tỉnh ngủ một chút, rồi bắt đầu thở dốc dồn dập. Hắn thấy bên trong phòng không có bóng dáng của Đường Ninh thì liền vén chăn mỏng trên giường lên, ngay cả vớ cũng không thèm đi, bước chân trần lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Ninh Ninh, Ninh Ninh...

Vừa chạy, mắt Phương Vân Dương vừa tìm kiếm khắp nơi bên trong nông xá đơn sơ này.

Chỗ này không có, chỗ kia cũng không có, chỗ nào cũng không có.

“Ninh Ninh...”

Ánh mắt hắn bắt đầu sợ hãi, trái tim cũng bắt đầu đập kịch liệt. Sao lại không có, tại sao nơi nào cũng không có? Chẳng lẽ tất cả trước đó chỉ là giấc mơ của hắn ư... Không thể nào... Không phải là mơ đâu... Ninh Ninh...

“Ninh Ninh!”

Phương Vân Dương tìm từ trong nhà thẳng ra đến tận ngoài nhà, tìm khắp nơi khắp lần cũng không tìm thấy một mảnh vạt áo của Đường Ninh đâu. Hắn đứng chân trần ở giữa con đường trong thôn, tiếng gọi khàn khàn, giọng như bị người ta rắc một đống tàn thuốc.

Không có ai, không có câu trả lời, không có gì cả...

Người Phương Vân Dương lảo đảo sắp ngã, môi đã nứt nẻ, bong da vì thiếu nước từ lâu.

“Vân Dương ca ca!”

Ngay khi Phương Vân Dương sắp tuyệt vọng, thậm chí nghi ngờ cực độ chẳng qua trước đó chỉ là trong giấc mơ, thì một âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên bên tai của hắn.

Cổ hắn cứng đờ lại, từ từ quay đầu, liền thấy Đường Ninh trên người mặc quần áo vải bố màu xanh, trên đầu còn buộc khăn đội đầu cùng màu, đang đeo một cái giỏ đứng ở dưới chân núi cách hắn không xa, nhìn hắn với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đến khi thấy rõ quần áo mỏng manh hắn mặc trên người và đôi chân trần, sự kinh ngạc trên mặt Đường Ninh nhanh chóng biến thành lo lắng và sốt ruột. Nàng không hề nghĩ chợi chút nào, ngay lập tức vọt tới trước mặt Phương Vân Dương, kéo tay hắn muốn dẫn vào trong phòng, đồng thời trong miệng cũng không ngừng quở trách: “Vân Dương ca ca, huynh bị làm sao thế? Mặc dù bây giờ đã vào hạ rồi, nhưng mà chẳng lẽ huynh không biết vết thương trên người mình nghiêm trọng đến mức nào ư? Sao lại mặc ít như thế, ngay cả giày cũng không đi vào mà đã chạy ra ngoài là sao vậy? Huynh có biết như vậy sẽ khiến cho ta lo...”

Những lời còn lại của nàng còn chưa nói hết, một giây tiếp theo cả người đã bị Phương Vân Dương khẩn cấp ôm vào trong ngực. Nam nhân ra sức vùi mặt vào trong mái tóc nàng, người khẽ run run, nhưng mà hai cánh tay đang ôm lấy Đường Ninh thì không ngừng siết chặt, siết chặt... Một giọt nước mắt ấm áp cứ thế rơi lên cần cổ Đường Ninh.

Ban đầu Đường Ninh còn muốn giãy giụa, nhưng khi cảm nhận được giọt nước mắt nóng ẩm này, nàng cũng từ từ giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lại hắn, đồng thời an ủi với giọng nhu hòa: “Vân Dương ca ca, huynh làm sao thế? Trước đó huynh như vậy... chẳng lẽ là cho rằng ta đi mất sao? Sao có thể được chứ? Sao ta có thể để lại một mình huynh được, chỉ là ta bắt mạch giúp cho huynh, thấy vết thương của huynh quá nặng, thảo dược trong nhà vị lang trung già trong thôn kia lại thiếu, nên ta chọn đi lên núi hái một chút thuốc về. Ta sẽ không rời bỏ huynh đâu.”

Đường Ninh vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn.

Độ thiện cảm hiện tại của Phương Vân Dương: 98.

Nét tươi cười trong ánh mắt nàng chợt hiện lên cực nhanh, sau đó càng cười dịu dàng động lòng người hơn.

Cả nội thương lẫn ngoại thương trên người Phương Vân Dương đều rất nặng, không thích hợp đi đường, tạm thời hai người cũng không vội chạy tới núi Không Minh, mà là tiếp tục ở lại trong thôn.

Một ngày này, trong thôn còn có đại hỷ sợ, tiểu khuê nữ của Lý gia đầu thôn Đông gả tới Vương gia ở thôn Tây, trong thôn lập tức náo nhiệt lên. Ngay cả Đường Ninh và Phương Vân Dương đang dưỡng thương cũng được người trong thôn cùng gọi ra bên ngoài hưởng chút không khí đại hỷ.

Đường Ninh đi theo phía sau gần như xem hết toàn bộ quá trình hỉ yến, từ nghênh thân đến bái đường, từ rượu giao bôi đến nháo động phòng, toàn bộ quá trình cười đến mức miệng cũng hơi cứng lại. Thậm chí trên đường về cùng Phương Vân Dương, nàng vẫn còn đang hưng phấn không thôi, vừa đi vừa nói cho Phương Vân Dương biết những chi tiết mà hắn không nhìn thấy, nói đến đoạn kích động, thậm chí trên mặt còn dâng lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

“Huynh không biết đâu, thì ra lúc thành thân, vì để trang điểm đẹp hơn mà các cô nương phải nhổ lông tơ trên mặt, nhưng mà hi trang điểm và mặc giá y xong rất đẹp, thành thân tốt thật đấy! À, còn nữa còn nữa... ban nãy chén sủi cảo trước đó đưa tới, ta có cúi lại gần để nhìn thịt bên trong, không ngờ lại bị sống, chẳng trách tân nương tử vừa mới nếm thử một miếng đã ói ra, còn ngại ngùng nói sống. Thật không hiểu nàng có gì mà phải ngượng ngùng nữa, đó rõ ràng là do người ta chuẩn bị không tốt mà, may mà ói ra rồi, nếu không cứ ăn tiếp chắc là bị đau bụng mất thôi...”

Đường Ninh nghiêm túc nói như vậy.

Phương Vân Dương đã từng xông xáo giang hồ từ sớm, cũng có hiểu đôi chút về mấy thứ quy củ gả cưới của người bình thường, này nghe nàng nói như thế, nhìn dáng vẻ mặt đầy nghiêm túc của nàng, ánh mắt hắn mềm mại đến mức như sắp nhỏ ra nước vậy.

Không chỉ nói không thôi, Đường Ninh còn đòi hắn phải đáp lại, mỗi sau khi phát biểu xong một ý kiến, nàng đều dùng ánh mắt lấp lánh quay sang hỏi Phương Vân Dương đòi sự đồng ý, cho đến khi hắn nhẹ nhàng gật đầu với nàng một cái, nàng mới có thể hài lòng kể chuyện một lần nữa.

Cuộc sống đơn giản tốt đẹp hài hòa như vậy là điều mà một khoảng thời gian trước Phương Vân Dương căn bản không dám nghĩ tới, hắn chỉ hận không thể cứ mãi mãi kéo dài cuộc sống của hai người ở nơi thôn dã này, cũng để cho nụ cười trên mặt Đường Ninh cứ mãi mãi nở như vậy.

“A, nhiều đom đóm thật đấy!”

Đang nói, Đường Ninh chợt kéo tay Phương Vân Dương, giơ tay chỉ về phía một mảnh đất trống trước mắt, kích động kêu lên.

Nghe thế, Phương Vân Dương quay đầu nhìn sang theo ngón tay nàng chỉ. Quả nhiên là vậy, hắn nhìn thấy trong bụi cỏ trên mảnh đất trống mà người trong thôn dùng để phơi ngũ cốc ngay phía trước có đầy đom đóm lấp lánh lập lòe đang bay, cứ như tất cả sao sáng đầy trời đều hạ xuống đất trong chớp mắt vậy.

Đường Ninh vội vàng buông tay Phương Vân Dương ra, chạy thẳng tới bãi đất trống, đầu ngón tay vươn nhẹ ra, một con đom đóm liền nhẹ nhàng đậu lên trên, ánh sáng trên thân chợt lóe rồi lại tắt.

Thấy thế, Đường Ninh vội vàng khép tay lại, hai bước đã chạy trở về trước mặt Phương Vân Dương đứng ở ven đường: “Vân Dương ca ca, ta tặng huynh một món quà nè!”

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng mở hai tay đang đóng lại ở trước mặt Phương Vân Dương. Con côn trùng vừa rồi bị nàng úp trong bàn tay lập tức quơ đôi cánh nhỏ bay lên trước mặt hai người. Ở trong đêm tối như thế này, ánh sáng của đom đóm đã coi như rất sáng rồi. Nhưng Phương Vân Dương lại cảm thấy ánh sáng trong đôi mắt Đường Ninh còn sáng hơn ánh sáng của đom đóm gấp trăm ngàn lần.

Chỉ mới nhìn lướt qua thôi cũng khiến cho trái tim hắn phình trướng lên, nóng hổi.

Trong đầu không kìm được mà nhớ lại vừa rồi Đường Ninh mở miệng cảm thán thành thân thật tốt. Có lẽ là do trăng đang vào độ sáng nhất, cũng có thể là do nụ cười nơi khóe miệng Đường Ninh lập tức mê hoặc lòng hắn. Gió đêm khẽ thổi qua, ngay khi Đường Ninh sắp xoay người lại đi bắt một con đom đóm trở về, Phương Vân Dương há miệng.

Âm thanh của hắn hơi khàn khàn, bỗng nhiên vang lên giữa một mảnh yên tĩnh.

“Chúng ta thành thân đi...”

Nghe thấy thế, bước chân Đường Ninh bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhìn lại hắn với vẻ không thể tin nổi.

“Nếu như có thể... Xin hãy cho ta... cho ta một cơ hội được chăm sóc nàng cả đời.”

Lúc mở miệng hắn nói còn hơi khó khăn, nhưng dần dần, lời của hắn càng tới cuối càng trôi chảy hơn.

“Ở nơi này, dưới sự làm chứng của tất cả mọi người trong thôn Thanh Diệp, giống như hôn lễ ngày hôm nay của Lý gia và Vương gia, hai người chúng ta bái đường thành thân ở nơi đây, trở thành phu thê chân chính, có được không?”

Hắn không muốn đợi thêm nữa, cũng không muốn trở về núi Không Minh, không muốn gặp lại bất cứ người nào trên giang hồ. Hắn không chịu nổi, thật sự không chịu nổi mất đi Ninh Ninh một lần nữa. Hắn chỉ muốn nàng cứ mãi mãi vui vẻ như thế này, cười vô ưu vô lo. Thôn Thanh Diệp rất tốt, tất cả mọi người ở nơi đây đều thân thiện, hòa thuận, hạnh phúc như vậy, thế thì làm chứng cho hôn sự của bọn họ chắc là có thể mãi mãi hạnh phúc đúng không?

Nói tới đây, hắn nghĩ đến bây giờ Đường Ninh ở trong trạng thái mất trí nhớ, cũng không biết sự hỗn loạn trên giang hồ hiện giờ, lập tức vội vàng bổ sung: “Hôn lễ này chỉ thuộc về hai người chúng ta thôi, nếu như nàng lo lắng người Dược Thần cốc và núi Không Minh phái tới không thể nào đến kịp, vậy thì sau khi chúng ta trở về, chúng ta có thể...”

“Được.”

Lời giải thích của Phương Vân Dương còn chưa nói hết, bỗng kinh ngạc nghe thấy một chữ như thế.

Ngẩng đầu lên, hắn trực tiếp đụng phải ý cười tủm tỉm trong đôi mắt của Đường Ninh.

Hắn nhìn nàng từ từ bước về phía hắn, đi thẳng đến trước mặt hắn, sau đó kiễng chân lên khẽ chạm lên đôi môi hắn.

Chạm xong thì giơ tay lên che mặt hắn, trong mắt Đường Ninh tràn ngập nụ cười say đắm lòng người: “Chỉ cần Vân Dương ca ca vui vẻ, chúng ta cứ thành thân ở nơi đây. Dưới sự làm chứng của tất cả mọi người trong thôn, chỉ hai người chúng ta thành thân thôi.”

“Có được không?”

Trong đôi mắt nàng, ngoại trừ nghiêm túc ra cũng chỉ còn lại sự nghiêm túc. Phương Vân Dương nâng bàn tay hơi run rẩy của hắn lên, ấn nàng vào trong ngực mình, nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc nàng một cái, lúc này mới khàn khàn giọng trả lời: “Được.”

Sao lại không được?

Thật sự là quá được ấy chứ!

Ninh Ninh, Ninh Ninh...

Đi đôi với đó là một hồi tiếng tiền vàng rơi rào rào.

Độ thiện cảm hiện tại của Phương Vân Dương: 100.

Nghe thấy âm báo, khóe miệng Đường Ninh giương lên cao vút.

Nàng cũng cảm thấy thật sự là không thể tốt đẹp hơn nữa.

Ngay tức khắc, người trong thôn nghe nói Phương Vân Dương lại muốn thành thân trong thôn này cùng với Đường Ninh - thần tiên bích nhân đột nhiên tới trong thôn bọn họ, vốn dĩ đã vui vẻ không thôi rồi, tới khi Phương Vân Dương cầm một xấp ngân phiếu ra mời người trong thôn hỗ trợ tổ chức hôn lễ, người trong thôn lại càng hưng phấn hơn nữa.

Trong thoáng chốc, thật sự cả thôn đều náo động, thậm chí bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả lúc năm mới.

Chuẩn bị được khoảng ba ngày gì đó, cuối cùng bọn họ cũng chuẩn bị xong mọi phương diện cho hôn lễ.

Thậm chí địa điểm bái đường cũng được sắp xếp ở Lý Chính gia có gian đường lớn nhất, sáng nhất trong thôn. Mà Đường Ninh thì lại xuất giá từ chính nhà của Ôn bà bà mà nàng đang ở nhờ bây giờ.

Sáng sớm, chim khách mới kêu hai tiếng, trời còn chưa sáng hẳn, Đường Ninh đã bị người ta đánh thức, bắt đầu trang điểm và thay y phục.

“Một chải tới cuối cùng, hai chải tới đầu bạc răng long…”

Người chải đầu cho Đường Ninh chính là Toàn Phúc bà bà có nhi nữ song toàn, tử tôn hiếu thuận được trong thôn công nhận.

Đến khi ăn vận xong cho Đường Ninh, những đại mụ đại thẩm trong thôn lại càng không ngừng cảm thán trong lòng, cả một đời các nàng sống chưa từng nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy. Trước kia chưa trang điểm đã đẹp sẵn rồi, sau khi trang điểm lên lại càng như một nương nương trong cung. Nhưng mà ngoại hình của Phương huynh đệ cũng không tồi, hai người rất xứng đôi!

“Nhất bái thiên địa!”

Đường Ninh đang đội khăn hồng của tân nương, toàn thân giá y, nắm dải lụa đỏ trong tay, nghe tiếng hô cao vút bên tai.

Hai người còn chưa kịp cúi người, một tiểu hài tử đang ngồi trên tường viện xem néo nhiệt bỗng nhiên kêu toáng lên: “Bên ngoài... Bên ngoài có rất nhiều người tới...”

Lời của nó vừa nói xong, rầm...

Cửa viện nhà thôn trưởng bỗng nhiên bị người ta một cước đá văng từ bên ngoài, người đang ồn ồn ào ào bên trong nhà yên tĩnh lại trong chớp mắt. Sau đó bỗng thấy từng người lại từng người trong giang hồ trầm mặc lạnh lùng tay cầm trường kiếm bước nhanh đến, tự động tách ra một con đường, từ cuối của đám người có một nam nhân áo đen tuấn mỹ lạnh lùng bước ra.

Vừa tiến đến, tầm mắt hắn ta rơi thẳng lên trên người Đường Ninh đang đội khăn hồng.

“Ninh...”

Vừa mới thốt ra một chữ, Phương Vân Dương đang mặc y phục tân lang màu đỏ đã che chắn toàn bộ Đường Ninh ở phía sau lưng hắn, đôi mắt cực kỳ tàn độc nhìn nam nhân áo đen giữa sân, cắn răng nghiến lợi nói: “Yến - Hành - Chi!”

“Tại sao ngươi cứ phải như âm hồn bất tán vậy! Hôm nay là hôn lễ của ta và Ninh Ninh, nếu như ngươi tới để uống rượu mừng, ta hoan nghênh. Còn nếu như tới để quấy rối...”

Hắn từ từ rút trường kiếm bên hông ra, tay hơi chuyển một cái, ý uy hiếp bộc lộ rõ ràng trong lời nói.

Nhìn thấy Phương Vân Dương như thế, Yến Hành Chi trực tiếp cười khẽ thành tiếng.

“Ồ, Phương Vân Dương, người ngươi muốn cưới là thê tử của ta, lại còn muốn mời ta uống rượu mừng nữa à? Đây là đạo lý ở đâu ra vậy?”

“Thê tử ư? Ngươi còn dám nói Ninh Ninh là thê tử của ngươi! Nếu ngươi có thể coi nàng là thê tử của ngươi một ngày thì sao nàng lại gặp phải chuyện như vậy! Trước kia ở trên núi Không Minh là do ta làm sai, nhưng giờ đây, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đưa Ninh Ninh rời khỏi ta đâu!”

Phương Vân Dương giơ kiếm ở phía trước, ngữ khí quyết tuyệt.

Thấy hắn như vậy, Yến Hành Chi từ từ cong khóe miệng cười, trong mắt là khí lạnh rét buốt: “Phương Vân Dương, ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?”

Lời nói của hắn ta vừa dứt, người thôn Thanh Diệp biết nơi này sắp xảy ra chuyện đầu rơi máu chảy, lúc này liền nhát gan kêu lên thất thanh.

“Ân oán giữa ta và ngươi không liên quan đến người ngoài. Đao kiếm không có mắt, chi bằng trước hết hãy để những thôn nhân này đi ra bên ngoài, tránh tổn thương tới người vô tội.”

Vừa nghe thấy tiếng kêu, Phương Vân Dương lập tức mở miệng nói như thế.

Yến Hành Chi nhíu mày, không thể từ chối.

Bên trong nhà, người thôn Thanh Diệp trong sân thấy thế liền chạy về phía cửa viện với sự dò xét, đợi khi có một người chạy đi rồi, các thôn dân còn lại thấy những người giang hồ hung thần ác sát kia cũng không có ý ra tay với bọn họ, thế là đều tranh nhau chạy hết ra bên ngoài.

Bỗng chốc, viện tử lớn như vậy chỉ còn lại một đôi tân nhân Đường Ninh đang đội khăn hồng và Phương Vân Dương đây, cả Yến Hành Chi và đám thủ hạ của hắn ta nữa.

Từ đầu đến cuối Yến Hành Chi luôn nhìn chằm chằm Đường Ninh. Chính vào lúc này, hắn ta ôn tồn mở miệng: “Ninh Ninh, ta tới đón nàng về nhà...”

“Tự tìm cái chết!”

Chân Phương Vân Dương dùng sức đạp lên mặt đất một cái, thậm chí còn trực tiếp đạp nứt nền nhà gạch đá xanh của chính đường nhà thôn trưởng, sau đó chạy thẳng tới Yến Hành Chi như tên rời cung.

Đáng tiếc ở khoảng cách còn cách hắn ta mấy thước, cả người hắn lập tức bị đám thuộc hạ mặc quần áo đen kia cản đường.

Trước đó không chú ý, đến lúc thật sự ra tay, Phương Vân Dương mới bỗng nhiên thấy rõ nơi ống tay áo của những người đồ đen này có thêu mai huyết nguyệt.

Lúc này ánh mắt nam nhân rét lạnh: “Đây là... Huyết vệ của Tịch Nguyệt! Yến Hành Chi, rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?”

Yến Hành Chi nhếch nhếch khóe miệng, không trả lời.

“Ngươi đối xử với phụ mẫu và muội muội ngươi, cùng với bảy mươi hai người không phụ lòng Diệp gia mà chết đi như vậy sao!”

Phương Vân Dương cho rằng Yến Hành Chi đã thầm thừa nhận, mặt đầy bi phẫn khó hiểu.

“Hả, tại sao lại có lỗi? Từ đầu đến cuối bọn họ đều là người của ta.”

Tiếng giễu cợt của Yến Hành Chi vang lên.

Từ đầu đến cuối đều là người của hắn ta... từ đầu đến cuối...

Bỗng chốc, trong đầu Phương Vân Dương hồi tưởng lại bắt đầu từ những ngày thành lập Ngưỡng Nguyệt sơn trang, giang hồ vẫn luôn đồn đại sau lưng Yến Hành Chi chắc chắn có một người với thế lực lớn vô cùng chống đỡ, cho nên mới quật khởi nhanh chóng như vậy, thậm chí chưa đến mười năm mà đã đứng ngang hàng với phái Không Sơn, thậm chí có lúc còn bởi vì có công đánh bại Ma giáo, mà danh vọng trực tiếp lấn át phái Không Sơn, trở thành tám thế lực lớn đứng đầu trong giang hồ.

Trong chốn giang hồ có không ít người cũng đã từng đoán Yến Hành Chi không phải do thế lực Tây Vực nâng đỡ thì cũng là người điều khiển trong triều. Cho tới giờ chưa từng có ai nghi ngờ hắn ta lại là thám tử của Ma giáo. Tại sao lại có thể như vậy...

Nhưng nếu hắn ta là thám tử của Ma giáo, trận đánh ở Quỷ Khiếu nhai, vì sao Ma giáo lại tổn thất nặng nề đến thế.

Hắn ta... Hắn ta đang cố tình khích bác! Chờ cơ hội để trả thù!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Phương Vân Dương phức tạp nhìn sang Yến Hành Chi ở phía sau cùng của đám người.

Những chuyện này, người ngoài nói ra nghe thì dễ, nhưng không có bất cứ một ai biết được Yến Hành Chi đã phải chịu bao khổ cực trong đó.

Chỉ là, huyết vệ của Tịch Nguyệt giáo...

Hắn nhớ trước kia sau khi diệt Ngũ Ma Tây Vực, bọn họ trở về ngôi miếu đổ nát đã gặp phải Huyết vệ của Tịch Nguyệt giáo, cho nên hắn mới bị cưỡng ép không thể không tách ra khỏi Đường Ninh. Nếu như từ lúc vừa mới bắt đầu, huyết vệ Tịch Nguyệt giáo đã là người của Yến Hành Chi, vậy thì...

“Huyết vệ Tịch Nguyệt giáo hôm đó là do ngươi phái tới!”

Phương Vân Dương kinh hãi nhìn Yến Hành Chi.

Nghe thấy lời của Phương Vân Dương, Yến Hành Chi bỗng yên lặng mất một thoáng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Ninh đội khăn hồng không hề cởi ra, cũng không trả lời.

Mà ở một bên khác, mặc dù Phương Vân Dương không có được câu trả lời mà hắn mong muốn nhưng cũng không hỏi tiếp nữa. Một mặt hắn cảm thấy thật sự không có gì đáng để hỏi nữa, mặt khác cũng do thương thế còn chưa khỏi hẳn. Dưới sự vây công của Huyết vệ Ngưỡng Nguyệt giáo, thể lực hắn dần dần bắt đầu chống đỡ không nổi nữa.

Ầm...

Nhưng trong một thoáng thất thần như vậy, hắn liền bị một người trong đó một cước đạp trúng ngực, ngã bay ra ngoài.

Bắt đầu từ một cước này, tiếng ngã xuống rầm rầm rầm kéo dài không dứt, đám Huyết y vệ ngã xuống người này nối tiếp người kia.

Phương Vân Dương cứ như không cảm giác được đau đớn, cứ một lần lại một lần lảo đảo lắc lư bị đánh ngã, một lần rồi lại một lần đứng lên. Cho đến khi hắn bỗng bị một người đánh bay vào trên cửa chính đường, cánh cửa vỡ vụn. Phương Vân Dương cả người toàn là máu thở hổn hển kịch liệt, tiếng hít thở như cái ống bễ bị hỏng, run rẩy muốn dùng kiếm chống thân thể mình lên, nhưng thử nhiều lần liên tiếp cũng không thể nào bò dậy từ dưới đất, trái lại còn bởi vì làm động tới nội thương mà bắt đầu ho dữ dội.

“Khụ khụ khụ... Phụt!”

Ho khan chưa được mấy tiếng, hắn liền không khống chế được mà há miệng phun ra một ngụm máu lớn. Máu đỏ tươi không ngừng rớt xuống từ miệng hắn, phát ra âm thanh tí tách, hắn vẫn còn muốn cố gắng chống đỡ bò dậy từ dưới đất.

Chính vào lúc này, một Huyết vệ trực tiếp vọt tới bên người hắn, vừa mới giơ Phương Vân Dương từ dưới đất lên, lúc này chợt một giọng nữ trong trẻo từ từ vang lên đầy kiên định.

“Đủ rồi...”

Huyết vệ chỉ nghe lời Yến Hành Chi, cho dù là Đường Ninh mở miệng, hắn ta vẫn nâng quả đấm lên muốn đập lên mặt Phương Vân Dương.

“Ta nói là đủ rồi, Yến Hành Chi.”

Đường Ninh giơ tay vén khăn hồng uyên ương nghịch nước trên đầu ra, mặt lạnh tanh nhìn về phía Yến Hành Chi ở giữa sân.

Lúc này Yến Hành Chi phất tay, quả đấm của Huyết vệ đúng lúc dừng ở ngay trước mắt Phương Vân Dương.

Nhưng mà lúc này mắt Phương Vân Dương vốn không thấy được quả đấm tàn bạo trước mắt, trong đầu chỉ hắn chỉ còn lại ba chữ Yến Hành Chi trong miệng Đường Ninh đang không ngừng vang vọng lại.

Nàng nhớ ra rồi, nhớ ra Yến Hành Chi, nhớ ra hết tất cả rồi...

Giấc mộng này của hắn cũng nên tỉnh rồi.

Nên tỉnh rồi...

Rõ ràng là trước kia bị thương nhiều như thế, Phương Vân Dương cũng không cảm thấy mình đau lắm. Nhưng vào giờ phút này, tất cả vết thương như cùng nhau phát tác, đau, rất đau, chỗ nào chỗ nấy đều rất đau, đau đến mức cùng cực, hắn sắp không chịu nổi nữa.

Huyết vệ kia nghe lệnh vứt Phương Vân Dương xuống đất như vứt miếng vải rách trên tay, đúng lúc khiến hắn ngã xuống bên cạnh Đường Ninh.

Mà Đường Ninh nhìn thấy người này dừng tay, nhấc chân vừa định bước về phía trước, ai mà ngờ một giây tiếp theo váy giá y của nàng lại bị Phương Vân Dương dùng sức túm lấy.

“Đừng mà... Đừng đi cùng hắn mà... Ninh Ninh... Đừng vì ta mà đi với hắn... Ta vẫn còn có thể... vẫn còn có thể đứng lên được nữa...”

Lời khẩn cầu còn chưa nói hết, lại đột nhiên nhìn thấy Đường Ninh bên cạnh vươn tay nắm lấy váy của mình, chỉ hơi kéo thôi đã kéo được váy của mình ra từ trong bàn tay dính đầy vết máu của Phương Vân Dương. Nàng cúi đầu, trong mắt lóe lên sự thương hại và dịu dàng mà Phương Vân Dương vốn chẳng thấy rõ được.

“Ta nói này, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng trước kia ta mất trí nhớ sao?” Nàng thấp giọng nói: “Chẳng lẽ thật sự cho rằng ta muốn thành thân cùng với ngươi hay sao? Ha ha...”

Nàng cười rạng rỡ, nụ cười vừa đẹp lại vừa ngọt ngào, sau đó dùng chất giọng dịu dàng nói một lần nữa: “Lừa ngươi thôi, đứa nhỏ ngốc ạ.”

“Sao bây giờ vẫn còn có người suy nghĩ đơn thuần ngây thơ như thế chứ, cõi đời này thật sự có thuốc hối hận có thể mua được sao? Chuyện làm sai chỉ cần đền bù là có thể coi như chưa từng xảy ra gì cả, lau sạch sẽ quá nhỉ? Nào có chuyện dễ dàng đến thế? Những chuyện trước kia từng làm, chẳng qua chỉ là... trêu đùa ngươi thôi.”

“Bây giờ, ta tuyên bố, trò chơi mất trí nhớ, kết thúc tại đây.”

Đường Ninh hơi cúi người, cười nói lời như vậy.
( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Vừa nói xong, nàng liền mỉm cười ngồi dậy, nhấc chân muốn đi một lần nữa. Vẫn như thế, vừa mới bước được một bước, không ngờ váy lại bị người ta dùng sức túm lấy một lần nữa.

Nàng quay đầu lại, nhìn Phương Vân Dương liều mạng ngẩng gương mặt sau khi bị đánh sưng lên trông khá tức cười của hắn lên. Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn dồn sức cố gắng nặn ra một nụ cười sầu thảm với nàng.

“Ta không... quan tâm. Ninh Ninh, ta không quan tâm... Dù nàng... muốn gả cho ta chỉ là... đang đùa ta, thì cũng được... Đây đều là những gì ta nợ nàng... đến lúc phải trả lại cho nàng rồi... Chỉ cần nàng vui vẻ... cái, cái gì cũng được hết...”

Càng nói, tay của Phương Vân Dương càng run rẩy dữ dội hơn.

“Đừng đi mà... Ta vẫn có thể... vẫn có thể đánh với bọn họ... Nàng đừng đi, ta không muốn... không muốn nhìn nàng lộ ra bất kỳ vẻ mặt bi thương nào nữa... Tất cả chuyện trước kia, chúng ta coi như... coi như thật sự không còn nhớ gì nữa, có được hay không? Ở lại đi... Nàng đã đồng ý với ta rồi, nàng sẽ cho ta... cho ta một cơ hội chăm sóc nàng cả đời... Đừng bỏ ta mà... đừng đi...”

Nói rồi, nước mắt Phương Vân Dương lẫn vào máu trên mặt hắn, cứ thế rơi xuống, trong mắt lại đỏ bừng một mảnh, bàn tay nắm lấy váy Đường Ninh như nắm lấy tất cả hy vọng còn sót lại của hắn.

Nghe vậy, Đường Ninh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhưng vẫn từng chút từng chút từ từ rút váy của mình từ trong tay hắn ra.

“Ninh Ninh... Ninh Ninh... Ninh Ninh...”

Tiếng kêu gào của Phương Vân Dương vô cùng đau xót, đến cuối cùng thậm chí còn mang theo sự nghẹn ngào khó tả. Sau đó, hắn cứ thế trơ mắt nhìn váy của Đường Ninh từ từ lướt qua trong tay hắn, xoay người đi mà không hề quay đầu lại.

Phương Vân Dương nằm sấp tại chỗ một lần lại một lần bò dậy từ dưới đất, ngã xuống, bò dậy, lại ngã xuống, cuối cùng mới run run rẩy rẩy bước ra bên ngoài đuổi theo.

Chờ đến sau khi hắn đuổi đến bên ngoài, thứ thấy được là Đường Ninh ngồi trên xe ngựa, nhẹ nhàng hạ màn xe xuống, gương mặt chợt lướt qua.

“Ninh Ninh...”

Tiếng gọi của Phương Vân Dương truyền tới từ bên ngoài xe, mắt Đường Ninh chỉ chớp một cái, rồi lại nhanh chóng hoàn toàn rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Ninh Ninh...

Ninh Ninh...

Hắn nhìn xe ngựa chở Đường Ninh từ từ chạy đi, từ từ đi xa, chỉ qua một khúc cua quẹo đã hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Hắn cũng cứ mãi đuổi theo mà không biết mệt mỏi, cho dù có mất mục tiêu thì cũng cứ mãi, cứ mãi đuổi theo...

Trong chớp mắt, cứ như âm thanh trên toàn thế giới này đã hoàn toàn cách xa hắn vậy, bên tai ngoại trừ âm thanh thở dốc của mình ra thì không còn lại âm thanh nào khác nữa.

Hộc hộc.

Hộc hộc.

...

Không biết đã qua bao lâu, nam nhân vốn là nỏ mạnh hết đà cuối cùng cũng ngã trên đất, trừ lồng ngực yếu ớt phập phồng tựa như đang nhắc nhở cho người ngoài hay rằng hắn vẫn đang còn sống ra, thì nhìn qua chẳng khác nào người chết cả.

Đột nhiên, một giọt nước mắt cứ thế nhẹ nhàng trượt xuống từ khóe mắt hắn, rơi vào bùn đất dưới người, nhanh chóng biến mất chẳng còn đâu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play