Giọng của Đường Ninh giống như một gáo nước lạnh dội vào ngọn lửa đang cháy dữ dội của ba người giương cung bạt kiếm. Ào một tiếng, khói trắng bốc lên, cảm xúc kích động sôi trào của ba người cũng hoàn toàn lắng xuống trong khoảnh khắc này. Không chỉ vậy, thậm chí còn bị gáo nướng lạnh này làm cho ngày càng lạnh, ngày càng buốt…

Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Đường Ninh đang đứng ở lối rẽ.

Chỉ thấy nàng đang mặc áo choàng trắng mà Yến Hành Chi chuẩn bị cho từ lúc ngâm hồ thuốc xong, mái tóc dài đen nhánh như thác nước, bên góc phải có đeo một cây trâm ngọc búi lên, nhưng sợi tóc còn sót lại đều xõa tung trên áo choàng trắng, con ngươi đen nhánh, sắc mặt và môi đều trắng đến nỗi gần như trong suốt, liếc mắt nhìn thoáng qua, cả người chỉ có hai màu đen trắng đan xen.

Gió chiều cực lớn, lớn đến mức phả vào tóc bên tai nàng, gợi lên làn váy nhẹ nhàng, thổi bay cành cây keo trên đầu nàng, cánh hoa phất phơ, vài cánh hoa màu phấn trắng rơi xuống thái dương nàng, khiến nàng càng thêm yếu ớt, mong manh dễ vỡ.

Điều này khiến sắc mặt Yến Hành Chi không khống chế được mà hơi tái nhợt, Phương Vân Dương cũng chậm rãi buông lỏng cánh tay đang túm vạt áo Yến Hành Chi, có chút không tin nổi nhìn về phía cô.

Chỉ có vẻ mặt Diệp Kiêu khá hơn chút, có lẽ do đầu óc cậu ta quá mức đơn giản, không hiểu lời hai người nói lắm. Khi thấy Đường Ninh, trong mắt thậm chí còn hiện lên vẻ vui mừng, nhưng có lẽ cảm thấy vẻ mặt Đường Ninh và Yến Hành Chi đều bất thường, tiếng gọi hớn hở tới bên miệng lại biến thành hai chữ “Đường Đường” đầy lắp bắp.

Mặc dù nghe thấy Diệp Kiêu gọi, nhưng Đường Ninh không có ý đáp lại cậu ta, chỉ chậm rãi đi ra khỏi lối rẽ, đồng thời trên mặt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng không ngọt ngào dịu dàng như nụ cười trước đây của nàng, ngược lại thấm đẫm sự lạnh lùng và giễu cợt như có như không.

Công nhận là thuốc tắm Yến Hành Chi cẩn thận điều chế có hiệu quả tô thật, vừa ngâm xong không bao lâu, mắt nàng đã thấy mơ hồ bóng người ở nơi có ánh sáng, hơn nữa bóng dáng này còn có xu hướng ngày càng rõ ràng hơn.

“Sao không ai trả lời? Ta hỏi mọi người đang nói gì vậy?”

Ánh mắt Đường Ninh lộ ra vẻ tò mò thuần túy nhất, giống như thật sự đang hỏi chỉ vì cảm thấy nghi hoặc thôi.

Thấy ba người chỉ nhìn nàng chứ không có ý trả lời câu hỏi của nàng, lúc này Đường Ninh mới đi lên phía trước hai bước, đứng dưới mái hiên, dịu dàng cười nói: “Sao? Chẳng lẽ không nên giải thích rõ ràng với ta…”

Vừa nói tới đây, ý cười trên mặt Đường Ninh thu lại: “Khiên tơ cổ là cái gì? Giải độc là sao? Giúp ai giải độc? Giải độc gì? Rồi cả mỗi tối ở trong gian phòng duỗi tay không nhìn rõ năm ngón kia, là ai làm chuyện vui vẻ giữa nam nữ với ta?”

Đường Ninh nhìn chằm chằm Yến Hành Chi đứng cách cô xa nhất, gằn từng câu từng chữ hỏi như vậy.

Càng hỏi, hốc mắt Đường Ninh càng đỏ lên. Dù đã đỏ như vậy rồi, nhưng trước sau vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.

Bên này, Yến Hành Chi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tuy ánh mắt không né tránh, nhưng bàn tay buông thõng bên hông đã sớm siết chặt lại, bởi vì dùng sức quá lớn mà xương ngón tay trở nên trắng bệch.

Hai người cứ nhìn đối phương như vậy hồi lâu, Đường Ninh bỗng khẽ cười một tiếng, cười đến nỗi khiến nước mắt tích tụ trong khóe mắt cô tuôn ra.

Nàng lại một lần nữa cẩn thận đánh giá ba người đàn ông trước mặt, rồi lại dịu dàng cười nói: “Không có ai muốn giải thích với ta chút nào sao?”

Nói xong, thậm chí nàng còn không cho ba người cơ hội trả lời mình, mở miệng nói luôn: “Vậy à, vậy không bằng để ta tự mình đoán xem rốt cuộc chuyện là như thế nào nhé? Bắt đầu từ…”

Ngón tay nhợt nhạt của nàng chỉ về phía ba người, cuối cùng trực tiếp dừng trên người Phương Vân Dương: “Bắt đầu từ Vân Dương ca ca đi.”

Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, Phương Vân Dương không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, Yến Hành Chi thì dùng sức cắn đầu lưỡi mình, tới khi cơn đau truyền đến, mùi máu lan tràn trong khóe miệng, cuối cùng hắn ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Mà lúc này, Đường Ninh thấy vẻ mặt khiếp sợ của Phương Vân Dương, không khỏi dịu dàng cười nói: “Sao vậy? Cảm thấy ta đột nhiên nhớ ra huynh, kỳ lạ lắm phải không? Nói như vậy, lẽ nào cái gọi là khiên tơ cổ còn có điều kiện hạn chế gì đó à? Chắc không phải là chỉ khi ta sắp chết mới có thể giải trừ hoàn toàn đấy chứ? Thế thì thú vị đấy.”

“Ta nhớ rõ hai người chúng ta sắp sửa thành thân rồi, nhưng đúng ngày thành thân, vị Yến trang chủ này lại hạ khiên tơ cổ cho ta, khiến ta hoàn toàn yêu hắn, ta đoán tác dụng của cái gọi là khiên tơ cổ cũng có yêu cầu, ta cần phải từng động lòng với ngươi thì mới có thể thật sự có tác dụng, thế nên ngươi mới đối xử với ta ân cần dịu dàng như vậy khi ở Lan Chu thành, thật là ấm ức cho Yến đại trang chủ quá, phải chịu đựng sự chán ghét và ghét bỏ trong lòng để dối lòng với ta.”

Vừa nói xong, cô nhìn khuôn mặt Yến Hành Chi như mất đi hết huyết sắc, tiếp tục không dừng.

“Còn ngươi, Phương đại hiệp của chúng ta, đơn giản là do sự áy náy với Yến Hành Chi từ thảm án diệt môn gì đó của Diệp gia mười ba năm trước nên cam tâm tình nguyện rộng lượng nhường thê tử mình cho nam nhân khác ngay trong chính hôn lễ của mình!”

“Bốp bốp bốp!”

Nói tới đây, Đường Ninh trực tiếp vỗ tay: “Xưa có Khổng Dung nhường lê, nay có Vân Dương nhường vợ, Phương đại hiệp thật đúng là có lòng nhân đức, vì người quên mình, bác ái từ bi, bồ tát chuyển thế cứu khổ cứu nạn, khiến ta cảm động muốn khóc.”

Đường Ninh vươn ngón trỏ lau đi một giọt nước mắt, sau đó mặc kệ khuôn mặt sầu thảm của Phương Vân Dương, quay đầu nhìn về phía Yến Hành Chi ở phía sau hắn: “Nếu nói Phương đại hiệp là thần phật từ bi chuyển thể trên trời, vậy thì Yến đại trang chủ của chúng ta lại càng hào phóng khảng khái hơn. Dù là thê tử tân hôn cũng nguyện ý dâng cho ngủ cùng người khác, còn cố ý lựa chọn căn phòng không thấy ánh sáng như vậy, thật đúng là có lòng!”

“Để ta đoán xem ngươi bắt đầu tính kế từ khi nào đây? Nếu ta nhớ không nhầm, khi mới gặp mặt, vì sự tồn tại của Hoắc cô nương, lúc đó tuy ta mới xuất cốc, không tiếp xúc với quá nhiều người, nhưng cũng có thể cảm giác được sự không nể mặt của ngươi đối với ta. Cho tới khi… ngươi biết hàn ngọc băng thể của ta. A…”

Nàng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Có phải chỉ có hàn ngọc băng thể mới có thể giải được độc của Diệp Kiêu không? Thế nên từ khi đó thái độ của ngươi với ta mới tốt lên. Nhưng mà không đúng, nếu như thật sự đơn giản như vậy, ngươi hạ cho ta chút thuốc là được rồi, hà tất phải ấm ức tự mình ra tay như vậy, chắc không phải là muốn ta cam tâm tình nguyện đấy chứ? Nhưng giải độc thì cần gì cam tâm tình nguyện gì đâu? Chỉ cần xảy ra chuyện đó là được rồi mà. Trừ phi…”

Nàng vừa nói tới đây, cả người Yến Hành Chi đã bắt đầu run nhè nhẹ lên, vết thương trên đầu ngón tay do ma sát trên vách đá còn chưa lành hẳn, dưới sức lực của hắn, miệng vết thương lại một lần nữa nứt ra, máu đỏ tươi chảy theo khe hở ngón tay hắn, từng giọt từng giọt, rơi vào bùn đất bên cạnh hắn, để lại một vũng sâu thâm sì.

Nhưng lúc này Đường Ninh lại làm như không thấy sự thống khổ của hắn, tiếp tục nói: “Trừ phi không phải giải độc, mà là chuyển độc.”

“Trước kia ta cũng từng nghe sư phụ nói tới cách này rồi. Chính là thông qua phương thức giao hợp để chuyển hết độc trên người khác lên người mình, thay hắn nhận độc phát, cũng thay hắn… chết đi. Ta đã nói mà, với thể chất của ta, một tiêu độc truy binh của Tịch Nguyệt giáo sao có thể khiến ta trúng độc được, đã thế còn là loại độc mà ta hoàn toàn không thể phát hiện ra. Thì ra là thế, hóa ra đây là nguyên nhân ngươi vừa đưa ta về đã đưa ta đi ngâm hồ thuốc đó của Diệp Kiêu.”

Nàng vừa nói xong, Diệp Kiêu lại có chút không thể tin nổi quay đầu nhìn Yến Hành Chi mặt cắt không còn giọt máu phía sau.

“Yến đại ca, Đường Đường, nàng ấy…”

Cậu ta vừa định nói chuyện, Đường Ninh đã lên tiếng ngắt lời, trên mặt còn lộ ra vẻ nghi hoặc: “Nhưng không đúng, chuyện vô liêm sỉ như vậy ngươi cũng làm ra được cơ mà. Trông dáng vẻ bây giờ của Diệp Kiêu thì có lẽ độc trong cơ thể hắn đã được giải hoàn toàn rồi, đáng lẽ ta không còn tác dụng gì nữa mới phải chứ. Lúc trước mục đích ngươi cố ý dẫn theo một người hoàn toàn không biết võ công như ta đi tới Quỷ Khiếu Nhai, ta cũng loáng thoáng đoán được, chắc hẳn là vì… muốn nhân cơ hội giết chết ta. Nhưng vì sao lại đột nhiên đưa ta về Ngưỡng Nguyệt sơn trang chứ? Chắc không phải…”

“Chắc không phải là sau khi ngươi làm xong những chuyện không bằng cầm thú này, nhìn thấy ta nhảy xuống vực theo ngươi, thấy ta vì ngươi mà đánh lạc hướng đám truy binh của Tịch Nguyệt giáo, tình thâm nghĩa trọng, một lòng say mê như vậy, thế là đột nhiên nhận ra ngươi đã bị ta cảm động, thậm chí còn động lòng, thế nên mới đưa ta về, muốn chữa khỏi độc trong cơ thể cho ta, sau đó tiếp tục chẳng hay biết gì làm thê tử của ngươi?”

Vẻ mặt Đường Ninh đầy kinh ngạc nói như vậy xong, sau đó giơ tay che kín khóe miệng xinh đẹp của mình, thấp giọng cười.

“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười ngày càng lớn, càng cười người nàng càng lắc lư dữ dội, nước mắt giống như hoàn toàn không đáng tiếc, đua nhau rớt xuống, càng rơi càng nhiều, khuôn mặt nàng nhanh chóng phủ đầy nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không chịu kiểm soát của nàng, không ngừng tuôn ra, giống như muốn rơi cạn nước mắt vậy, sau đó…

“Phụt…”

Ban nãy vì nàng quá kích thích nên mới loại bỏ được khiên tơ cổ, giờ lại nín nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa là phun ra một ngụm máu tươi. Vệt máu bắn tung tóe lên bộ đồ trắng của nàng, không khác nào hồng mai điểm trên tuyết.

“Đường Đường!”

“Ninh Ninh…”

Thấy nàng như vậy, Diệp Kiêu và Phương Vân Dương hoảng sợ cùng gọi nàng một tiếng, nhưng Yến Hành Chi cách nàng xa nhất lại chạy tới đầu tiên, tới khi chỉ còn cách nàng có mấy bước chân.

“Đừng tới gần ta…”

Đường Ninh vịn tay vào cây cột bên cạnh, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, sau đó lập tức khàn giọng nói.

Mọi câu hỏi sắc bén kịch liệt vừa rồi cũng chỉ là đòn phản kích đau thương không thể cứu vãn của một người vốn dĩ luôn hiền lành mềm mỏng sau khi bị ức hiếp tới cùng cực mà thôi.

Dáng vẻ yếu ớt đó của nàng cũng chỉ là bề ngoài thôi. Một cô nương phải chịu cảnh cửa nát nhà tan, đau đớn tột cùng là thế, nhưng vẫn có thể dằn xuống hết mọi đau thương mà chống chọi lại với nanh vuốt của bọn Đông Xưởng truy đuổi suốt bao nhiêu ngày. Có thể thấy nàng là một người mạnh mẽ từ trong cốt tủy.

Còn nữa, ngươi thật sự cho rằng nàng thật sự không biết độc trong tiêu của Tịch Nguyệt giáo dưới vách núi là độc gì sao? Sao có thể không nhìn ra…

Nhưng nàng vẫn luôn kiên cường chống đỡ, sau khi chất vấn xong, cuối cùng trút hết cùng ngụm máu này ra ngoài.

Cả người đột nhiên giống như mất hồn, mọi sức lực đều tan biến, ánh mắt không tiêu cực khẽ lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau, đồng thời tay phải của nàng mò tới con dao găm trong tay áo, giống như nắm được cây trụ tinh thần, dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt lấy, tới khi lưng nàng chạm vào vách tường.

Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố.

Một bóng dáng màu đen bỗng nhiên nhảy từ mái hiên trên đỉnh đầu Đường Ninh xuống, duỗi tay túm lấy Đường Ninh.

Ngay khi tên áo đen kia làm vậy, Yến Hành Chi cách Đường Ninh gần nhất thấy thế, lập tức lao tới bên cạnh Đường Ninh trong khi Diệp Kiêu và Phương Vân Dương còn chưa phản ứng lại, cứ như dịch chuyển tức thời vậy, một tay nắm lấy eo nàng, tay còn lại giơ lên tung một chưởng về phía tên áo đen: “Cẩn…” Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã thấy bụng mình tê rần.

Yến Hành Chi cúi đầu, lập tức thấy bàn tay nhỏ của Đường Ninh đang cầm dao găm, đâm thật sâu vào bụng hắn ta.

Con dao găm này là lúc trước hắn ta mua cho Đường Ninh ở một trấn nhỏ, trong sơn động, cô còn dùng nó cắt đứt tay mớm máu cho hắn ta. Vì trên đường về quá vội nên phía trên vẫn còn dính máu của Đường Ninh chưa rửa sạch, hiện giờ lại…

Yến Hành Chi ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Đường Ninh mắt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn ta, nước mắt tích tụ trong mắt nàng lã chã rơi xuống.

“Đừng chạm vào ta, ghê tởm…”

Cô run rẩy nói mấy chữ như vậy, sau đó rút con dao găm từ trong bụng Yến Hành Chi ra, máu tươi đầm đìa.

Đúng lúc đang lơ là, người mặc đồ đen lúc trước bị Yến Hành Chi cho một chưởng lại một lần nữa tìm được cơ hội, đoạt lấy Đường Ninh từ trong tay Yến Hành Chi, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Đường Ninh…”

Yến Hành Chi che lại bụng mình, vừa định giãy giụa tiến lên thì một đám người mặc đồ đen đã nhảy xuống từ tứ phía, trong lòng Yến Hành Chi biết tám chín phần là những người này tới từ Tịch Nguyệt giáo, nói không chừng sớm đã mai phục ở gần Ngưỡng Nguyệt sơn trang. Hắn ta vừa ứng phó đám thích khách mặc đồ đen ùn ùn kéo tới vừa sát sao nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Ninh đang xa dần. Hắn ta nhìn người người mặc đồ đen đang giữ Đường Ninh, cây trâm ngọc vẫn luôn cài trên tóc nàng, giờ lại bỗng dưng xóc một cái, trượt khỏi tóc nàng. ( truyện trên app T𝕪T )

Bộp.

Gãy rồi…

“Đường Đường…”

“Yến đại ca!”

Diệp Kiêu vừa muốn lo cho bên này vừa muốn lo cho bên kia, nhưng chỉ trong một thoáng thất thần vậy thôi, đám người mặc đồ đen đã ào lên chắn đường cậu ta.

Phương Vân Dương ở đầu bên kia lại chạy thẳng theo hướng người mặc đồ đen đưa Đường Ninh đi.

Có điều, chỉ một tên tiểu tốt của Tịch Nguyệt giáo sao có thể so được với khinh công của Phương Vân Dương. Chỉ trong nháy mắt hắn đã bị Phương Vân Dương đuổi theo.

Hai người lập tức giao đấu trong rừng.

Tuy tên mặc đồ đen võ công thấp, nhưng hắn giữ Đường Ninh trong tay. Sau khi thử vài chiêu, hắn phát hiện Phương Vân Dương chỉ cần đối diện Đường Ninh là không dám ra tay mạnh, ánh mắt tên đó hung ác, không chút do dự túm lấy Đường Ninh chắn công kích cho mình, chính vì vậy mà có thể dùng dao cứa Phương Vân Dương một nhát chảy máu.

Lúc này thấy Phương Vân Dương lại một lần nữa bị thương vì nàng, Đường Ninh khẽ cau mày. Khi tên mặc đồ đen muốn tiếp tục hung ác lợi dụng nàng để tung một chưởng về phía Phương Vân Dương, cũng không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt nàng chợt lóe lên, cứ thế im lặng nhào về phía tên mặc đồ đen, đồng thời khiến một chưởng này của hắn đánh thẳng vào gáy nàng.

“A!”

Sau khi kêu lên một tiếng, Đường Ninh nhũn người ngã vào lòng Phương Vân Dương ở phía trước, không còn ý thức.

“Ninh Ninh!”

Thấy vậy, Phương Vân Dương vội gọi nàng một tiếng, sau đó ôm lấy nàng, chịu đựng một đao tên áo đen vung vào sau lưng hắn. Cánh tay khẽ cử động, trở tay đâm kiếm trúng tim hắn ta. Sau khi nghe được tiếng hắn ta ngã xuống đất, Phương Vân Dương mới thu kiếm trong tay về, mặt trắng bệch, ôm lấy Đường Ninh đang hôn mê bất tỉnh.

“Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh…”

“Sẽ không có chuyện gì đâu, không sao đâu, không sao cả đâu…”

Hắn loạng choạng bế Đường Ninh đi trên con đường nhỏ phía trước, máu tươi gần như chảy suốt dọc đường. Tới chạng vạng, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một sơn thôn nhỏ có khói bếp lượn lờ, thế là liền thả lỏng tinh thần, cơn đau truyền tới, Phương Vân Dương có chút không kiềm chế được mà quỳ sụp xuống đất, trước mắt tối sầm, cũng hôn mê bất tỉnh.



Sáng sớm đầu hạ, trời luôn sáng nhanh như vậy, trên ngọn núi phía xa vẫn bao phủ một lớp sương mù mỏng, thôn xóm gần đây đã dần dần thức giấc, ngay cả ve trên cây cũng bắt đầu ra sức kêu lên.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Đường Ninh, lông mi rung lên nhè nhẹ, nàng chậm rãi mở mắt, đánh giá khung cảnh xa lạ trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ mê mang.

Nàng xốc chiếc chăn mang theo chút hơi ẩm trên người lên, nhìn tường đất bốn phía cùng cách sắp xếp quá mức đơn sơ trong phòng, ánh mắt Đường Ninh càng thêm nghi hoặc, nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng người nói chuyện với nhau, nàng vội vàng nhấc chân đi ra ngoài.

Lúc này, Phương Vân Dương đang đứng ở cửa, nhận bát canh gà của chủ nhà cho hắn và Đường Ninh ở nhờ. Nhìn cụ bà hiền từ trước mắt, vừa định đi tới nói một tiếng cảm ơn thì nghe thấy tiếng cửa phòng kẽo kẹt, người bên trong đẩy cửa ra.

Hắn đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mừng rỡ còn chưa kịp lộ ra thì thấy Đường Ninh đang đứng đỡ cửa, sắc mặt vẫn có chút nhợt nhạt đang mờ mịt nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

“Ninh…”

Hắn vừa mới nói một tiếng thì thấy Đường Ninh có chút thẹn thùng hơi nhún người, mỉm cười nói: “Chào… chào ngươi, xin hỏi đây là đâu? Sao ta lại xuất hiện ở đây? Còn nữa…”

“Ngươi, ngươi là ai?”

Ánh mắt Đường Ninh có chút khó hiểu hỏi như vậy.

Nghe vậy, Phương Vân Dương không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn, sau đó hắn thấy trên mặt Đường Ninh hoàn toàn không có dáng vẻ u sầu gì, ngay cả nụ cười cũng đơn thuần sạch sẽ, không có oán hận, cũng không có đau đớn, một suy nghĩ không thể tin nổi chậm rãi dâng lên trong lòng hắn.

Lão đại phu lúc trước hắn mời đến bắt mạch cho nàng từng nói trong đầu nàng xuất hiện một khối bầm, thế nên bảo hắn chuẩn bị sẵn, nói không chừng ngày hôm sau nàng sẽ tỉnh, cũng có thể cả đời sẽ không tỉnh lại. Từ khi tới sơn thôn này Đường Ninh vẫn luôn hôn mê, Phương Vân Dương trông chừng khoảng ba ngày, sớm đã chuẩn bị tâm lý sẵn, chỉ cần chờ vết thương trên người nàng đỡ hơn một chút sẽ lập tức đưa nàng về núi Không Minh.

Quãng đời còn lại sau này, nàng hôn mê cũng được, tỉnh lại cũng được, hắn sẽ luôn ở bên nàng, đây là những gì hắn nợ nàng.

Nhưng không ngờ mới ba ngày nàng đã tỉnh, thậm chí… thậm chí…

Bịch, bịch, bịch.

Trái tim hắn đột nhiên đập mãnh liệt, nhìn chằm chằm đôi mắt Phương Vân Dương, khẽ giật khóe miệng.

“Tại hạ là Phương Vân Dương phái Không Sơn…”

Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của Đường Ninh, hắn gằn từng câu từng chữ nói.

Giây tiếp theo liền nhìn thấy Đường Ninh lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như lúc hai người mới gặp nhau.

“Vân Dương ca ca, ta là Đường Ninh, là Đường Ninh ở Dược Thần cốc được định thân với huynh đây, ta ra ngoài cốc để tìm huynh…”

Cùng một biểu cảm, cùng một lời nói.

Khiến Phương Vân Dương lập tức quay lại khoảnh khắc hai người gặp lại. Khi đó chỉ có hai người họ, không có Yến Hành Chi, không có Diệp Kiêu, không có quyết định sai lầm của hắn, càng không có những chuyện không thể chấp nhận nô đó. Nàng vừa mới ra khỏi Dược Thần cốc, nàng tới thực hiện hôn ước với hắn, trong mắt nàng, trong lòng nàng cũng chỉ có một mình hắn.

Hắn thất thần nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Đường Ninh, có chút không tin nổi, chuyện chỉ có trong mơ vậy mà đã thật sự xảy ra ở hiện thực.

Đường Ninh đã quên, quên hết mọi chuyện nàng gặp phải sau khi xuất cốc, quên Yến Hành Chi và Diệp Kiêu, quên hết mọi thứ.

Choang…

Trên tay cầm không vững, chén canh gà vừa múc ra lập tức tuột khỏi tay hắn, chén bị rơi vỡ, canh gà bắn đầy chân Phương Vân Dương, nhưng hắn lại cứ như không cảm nhận được đau đớn gì, bước qua vụn sứ, vọt tới trước mặt Đường Ninh, ôm chặt lấy Đường Ninh vào lòng, vẻ mặt nàng còn đầy lo lắng vì sợ hắn bị canh gà làm bỏng, nhưng hắn lại càng ôm càng chặt, càng ôm cánh tay càng run rẩy.

“Đường Ninh…”

“... Vâng.”

“Đường Ninh.”

“Ta đây.”

“Đường Ninh, Đường Ninh, Ninh Ninh…”

Phương Vân Dương không ngừng gọi tên nàng, khiến Đường Ninh có chút ngơ ngẩn.

Đường Ninh vẫn duy trì vẻ mặt hoang mang, trong lòng thì lại lập tức hứng khởi lên.

Độ thiện cảm hiện tại của Phương Vân Dương: 96.

Chuyện vui vẻ nhất trên đời không hơn gì mất đi rồi lại tìm về được. Còn chuyện đau khổ nhất chính là sau khi tìm về được rồi, chưa kịp cầm chắc thì đã bị người ta đoạt mất.

Dựa vào hiểu biết của nàng với chó Yến, lâu thì nửa tháng, ngắn thì mười ngày, hắn ta nhất định có thể tìm thấy sơn thôn bọn họ ở!

Mười ngày, với cô mà nói…

Đã đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play