Phải công nhận là độ thiện cảm 95 của Yến Hành Chi hơi ảo thật. Đường Ninh bắt chước y hệt bộ “tổ hợp quyền” mà hắn ta sử dụng lúc cô với Phương Vân Dương sắp bái đường ở núi Không Minh vậy. Thừa dịp độc trong người hắn ta đang phát tác, nàng dùng đủ mọi dịu dàng và thương xót, nói ra ơn cứu mạng hồi nhỏ của hắn ta với nguyên chủ, sau đó vì hắn ta mà đặt cược tính mạng, dụ đám truy binh của Tịch Nguyệt giáo đi.

Hơn nữa nàng còn cố tình chọn lúc độc thối cốt của hắn ta phát tác, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ý chí buông lỏng nhất, dễ dàng xâm nhập nhất, không ngừng liên tục bạo kích, đánh hắn ta một cái khiến hắn ta trở tay không kịp, cho nên mới khiến độ thiện cảm tăng cao đến như bây giờ. Mà độ thiện cảm này cũng không hề thuần túy, bên trong đầy loại cảm xúc phức tạp mãnh liệt như cảm động, áy náy, hối hận, sợ hãi.

Hiện giờ điều nàng cần làm là nhân lúc hắn ta chưa phản ứng lại, củng cố độ thiện cảm 95 này.

Đường Ninh thầm nhủ với bản thân như vậy lúc tỉnh lại trên xe ngựa lắc lư.

Khi cô mở mắt ra, phát hiện trước mặt đen kịt, thậm chí còn chẳng có lấy một tia sáng. Đường Ninh biết loại kỳ độc Miêu Cương trong cơ thể mình bắt đầu phát tác rồi.

Loại kỳ độc Miêu Cương này vốn có tên là Vô Giác, ý nghĩa như tên, khi trúng độc sẽ vô tri vô giác, thậm chí không bắt được mạch, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nguyên chủ mãi vẫn không phát hiện ra mình đã trúng độc. Cho tới khi chất độc bắt đầu phát tác, người trúng độc sẽ thỉnh thoảng mất đi một tri giác, từ thị giác tới thính giác, vị giác, khứu giác, xúc giác cho đến vô thanh vô tức, vô tri vô giác mà hoàn toàn chết đi, cuối cùng khi chết, có lẽ người cũng sẽ không cảm nhận được mình sắp chết, bởi đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa rồi.

Còn lý do tại sao Diệp Kiêu trúng độc nhưng lại không có những biểu hiện này ấy hả? Đó là vì Yến Hành Chi dùng loại dược liệu trân quý nhất để làm ra hồ tắm thuốc giải độc kia cho cậu ta. Có lẽ loại dược liệu này có được từ Độc Thủ Dược Thánh nổi danh giang hồ ngang với sư phụ của nàng. Chỉ là, khác với sư phụ nàng, Độc Thủ Dợc Thánh này lại thích đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, ghét cái ác như kẻ thù. Không hiểu sao Yến Hành Chi lại lừa được ông ấy trị liệu chu toàn cho Diệp Kiêu như vậy được.

Nghĩ xong mấy thứ vẩn vơ này, trên mặt Đường Ninh lập tức lộ ra biểu cảm kinh hoảng thất thố.

“Hành Chi… Hành Chi ca ca, huynh đâu rồi? Vì sao… vì sao ta không nhìn thấy huynh? Hành chi ca ca…”

Yến Hàng Chi đang ở bên ngoài xe ngựa đánh xe, nghe thấy giọng điệu sợ hãi hoảng loạn của Đường Ninh khi tỉnh lại, lập tức kéo ngựa dừng lại, đồng thời vội vàng vén rèm lên, duỗi tay cầm lấy bàn tay Đường Ninh đang không ngừng khua khoắng, kéo nàng vào lồng ngực.

“Ninh Ninh, ta ở đây.”

Hắn ta ôm cô rất chặt.

Mà Đường Ninh nghe thấy giọng hắn ta, cũng vội vàng vươn tay tới, sờ tới sờ lui trên mặt hắn ta, cuối cùng cũng thở phào một hơi, ra sức ôm lại đối phương.

“Hành Chi ca ca, ta còn tưởng… còn tưởng huynh đi rồi…”

Cô dựa vào lồng ngực nam nhân, nhẹ nhàng thở phào, khóe miệng hơi cong lên.

“Không đâu, ta sẽ ở bên nàng, ta không đi đâu cả.”

Yến Hành Chi duỗi tay quơ quơ trước mặt cô, thấy Đường Ninh hoàn toàn không có phản ứng, trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó bên trong xe ngựa.

Hắn ta khẽ nhắm mắt, giấu đi sự đau đớn kịch liệt và không đành lòng bên trong. Còn chưa mở mắt ra, hắn ta đã nghe thấy Đường Ninh nhỏ giọng nói: “Hành Chi ca ca, có phải ta… có phải ta bị mù rồi không? Ta biết, lúc trước vai ta bị trúng tiêu độc khi Tịch Nguyệt giáo truy đuổi, ta tưởng thể chất ta sẽ không trúng độc cơ, nhưng mà… ta từng tự bắt mạch cho mình rồi, loại độc này trước giờ ta chưa từng thấy, sư phụ cũng chưa từng dạy ta, có phải ta không sống…” được bao lâu nữa không.

Thậm chí Đường Ninh còn chưa nói xong câu tiếp theo thì Yến Hành Chi đã lập tức dứt khoát ngắt lời nàng: “Không đâu! Không thể nào! Chẳng qua chỉ là một loại độc đơn giản thôi, thế gian lớn như vậy, còn nhiều loại độc sư phụ nàng chưa từng thấy, đừng suy nghĩ lung tung, nhất định sẽ khỏi nhanh thôi.”

Hắn ta vừa nói xong, Đường Ninh đã ngồi dậy nặng nề gật đầu với hắn: “Vâng, ta tin Hành chi ca ca, huynh nói sẽ khỏi hẳn thì ta nhất định sẽ khỏi hẳn. Hơn nữa, dù sau này không nhìn thấy cũng không sao, chỉ cần Hành Chi ca ca luôn dẫn theo ta bên cạnh, ta không sợ gì cả.”

Tuy cô nói rất kiên định, nhưng bàn tay đang kéo vạt áo hắn ta lại hơi run rẩy, tiết lộ sự sợ hãi của nàng.

Thấy vậy, Yến Hành Chi trùm tay mình lên tay nàng, mười ngón tay giao nhau, nắm chặt lại, một lần nữa ôm Đường Ninh vào lòng. ( truyện trên app T𝕪T )

“Không sao, yên tâm, nhất định sẽ không sao đâu…”

Cũng không biết hắn ta nói những lời này với Đường Ninh hay là với chính mình.

Hai người ôm nhau không lâu, Yến Hành Chi lại dặn dò Đường Ninh vài câu, bảo nàng thấy buồn ngủ thì ngủ một giấc thật ngon, họ sẽ nhanh chóng tới Ngưỡng Nguyệt sơn trang. Vừa dặn dò xong, Yến Hành Chi đang định ra ngoài đánh xe ngựa, ngay sau đó góc áo lại bị Đường Ninh kéo nhẹ.

Sau đó thấy ánh mắt nàng không hề có tiêu cực, cẩn thận hỏi: “Ta có thể… có thể ngồi bên ngoài xe ngựa cùng Hành Chi ca ca không? Một mình ta… ta hơi sợ…”

Nghe vậy, Yến Hành Chi hít sâu một hơi, vội vàng sắp xếp chỗ ngồi cho nàng bên ngoài xe ngựa.

Con ngựa dưới sự chỉ huy của hắn ta, lại một lần nữa chậm rãi cất bước.

“Hành Chi ca ca, chúng ta tới đâu rồi?”

“Núi Nhạc Thanh, có lẽ nàng không biết.”

Đúng vậy, vì sợ bị người của Tịch Nguyệt giáo phát hiện tung tích, hắn ta không chỉ cải trang kỹ càng mà còn cố ý đi đường núi.

“Núi nhạc Thanh, ta không rõ lắm, huynh có thể nói cảnh sắc xung quanh cho ta được không? Hình như ta còn ngửi thấy mùi hoa…”

Đường Ninh vui vẻ lắc lư tay Yến Hành Chi.

Nghe vậy, Yến Hành Chi cũng tạm thời vứt hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đi, bắt đầu vừa đánh xe vừa nghiêm túc giới thiệu cảnh sắc xung quanh mình cho Đường Ninh. Lúc đang nói, thấy Đường Ninh vẫn luôn nhoẻn miệng cười, khóe miệng hắn ta cũng khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ.

Đang nghe giữa chừng, Đường Ninh như thể đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Yến Hành Chi, trên mặt cũng lộ ra chút sốt ruột.

“Đúng rồi, Hành Chi ca ca, ta lại quên mất không hỏi huynh, độc trên người huynh không sao chứ? Giờ còn chỗ nào không thoải mái không?”

Nghe Đường Ninh hỏi vậy, Yến Hành Chi thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Không sao, ta không cảm thấy khó chịu ở đâu cả, mọi thứ đều ổn cả rồi.”

“Sao có thể ổn được chứ? Ngày đó khi huynh phát độc đã đau đến vậy cơ mà, sao có thể mọi thứ đều ổn được?”

Đường Ninh lại càng sốt ruột hơn. Nhưng khi cảm nhận được sực lực và độ ấm của Yến Hành Chi khi nắm tay nàng, nàng như thể đưa ra một quyết định gì đó, hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói: “Hành Chi ca ca, huynh yên tâm đi, chỉ cần mắt ta khỏi, ta nhất định sẽ cố gắng nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc giải giải độc Thối Cốt trên người huynh. Một ngày không được thì hai ngày, một năm không được thì hai năm, ta sẽ xem thật nhiều thật nhiều sách, cũng sẽ làm thí nghiệm thật nhiều lần. Nếu có chí thì nhất định sẽ thành công, ta tin ta nhất định sẽ nghiên cứu ra thuốc giải loại bỏ độc tố trên người huynh.”

Nghe thấy Đường Ninh nói như vậy, lồng ngực Yến Hành Chi không kiềm được mà đau nhói, không lâu sau lan tràn khắp nơi, tới khi cả người hắn ta đều nổi lên đau đớn.

“Sao huynh không nói gì? Lẽ nào huynh không tin lời ta nói sao?”

Không nhận được câu trả lời của Yến Hành Chi, Đường Ninh không phục nói.

“Không phải…”

Yến Hành Chi dừng lại một chút: “Được, ta đợi nàng.”

“Ừm!”

Nghe được hắn nói vậy, lúc này Đường Ninh mới cảm thấy hài lòng, thử dựa đầu vào vai hắn, ngâm nga giai điệu lần trước hai người cưỡi ngựa cùng nhau.

Hết thảy đều tốt đẹp như vậy.

Ngưỡng Nguyệt sơn trang cách họ ngày càng gần.

Vừa dẫn Đường Ninh vào lãnh thổ Ngưỡng Nguyệt sơn trang, Yến Hành Chi không đưa nàng vào Ngưỡng Nguyệt sơn trang luôn mà đưa nàng đến hồ thuốc trên núi Vân Vụ, ngâm mình ba canh giờ, sau đó mới đưa Đường Ninh với đôi mắt tạm thời vẫn chưa hồi phục vào trong sơn trang.

Ai ngờ hai người vừa vào cửa, một bóng đen như cơn gió lập tức lao từ trên trời xuống, sau đó duỗi tay ôm chặt Đường Ninh vào lòng.

“Đường Đường, Đường Đường, cuối cùng, cũng về rồi…”

Giọng nói quen thuộc của Diệp Kiêu vang lên bên tai nàng, Đường Ninh bị ôm đến phát ngốc nghe 54088 nói bên tai nàng, tăng rồi, tăng lên rồi, độ thiện cảm hiện tại của Diệp Kiêu cũng tăng lên rồi, hiện giờ là 95.

Có thể vì lo lắng và nhớ nhung, độ thiện cảm của Diệp Kiêu cũng tăng tới 95.

Nghĩa là, tới hiện giờ, độ thiện cảm của ba người đều là 95.

Bắt đầu thú vị rồi đây.

Vừa nghĩ tới đây, nàng lập tức cảm nhận được Diệp Kiêu vốn dĩ còn đang ôm nàng đột nhiên bị người ta kéo ra.

“Đường Đường…”

Đối phương vẫn không cam lòng gọi nàng như vậy, nhưng chưa gọi được mấy câu, cuối cùng Diệp Kiêu cũng phát hiện đôi mắt Đường Ninh không hề nhìn về phía cậu ta.

“Đường Đường, đôi mắt, cùng ta, phía trước…”

“Diệp Kiêu!”

Diệp Kiêu còn chưa nói xong, giọng nói nghiêm khắc của Yến Hành Chi đã lập tức vang lên.

Sau đó cũng không biết hắn dùng ánh mắt gì với cậu ta. Còn Đường Ninh thì nghe được giọng nói dịu dàng của Yến Hành Chi: “Vừa ngâm hồ thuốc tắm xong, giờ nàng phải đi nghỉ ngơi trước, tin Hành Chi ca ca, chờ nàng tỉnh dậy, nhất định có thể nhìn thấy lại.”

Dứt lời, hắn ta đưa Đường Ninh vào phòng ngủ trước rồi mới quay đầu tìm Diệp Kiêu.

Hắn ta vừa xuất hiện, giọng nói dò hỏi của Diệp Kiêu đã vang lên: “Sao rồi, chuyện gì vậy? Yến đại ca… vì sao, mắt, Đường Đường, đột nhiên lại, không nhìn thấy?”

Nghe được câu hỏi của Diệp Kiêu, Yến Hành Chi nhắm mắt: “Chuyện này đệ tạm thời không cần lo, võ công của đệ đã khôi phục hoàn toàn chưa?”

“Rồi, khôi phục rồi.” Nói tới đây, trong mắt Diệp Kiêu lập tức hiện lên vẻ mong chờ: “Đã khôi phục rồi. Ta hiện giờ, có thể, để Đường Đường, làm thê tử ta chưa?”

“Sau khi nàng ấy rời đi, ta luôn, luôn, rất nhớ, rất nhớ nàng ấy.”

“Ta muốn, cùng nàng ấy, cả đời này, ở bên nhau.”

Vừa nghe Diệp Kiêu nói vậy, Yến Hành Chi đột nhiên trừng măt: “Không được!”

“Vì sao?” Diệp Kiêu lập tức nổi giận: “Đường Đường, phải, làm phu thê, với ta. Làm điểm tâm, cho ta, nhận quà của ta, nàng chính là, thê tử của ta!”

Nghe vậy, Yến Hành Chi đột nhiên siết chặt nắm tay: “Những chuyện giữa đệ và nàng ấy chỉ là giúp đệ giải độc thôi, không có ý nghĩa gì khác, Ninh Ninh sớm đã bái đường thành thân với ta, nàng ấy vĩnh viễn không thể trở thành thê tử của đệ được. Bởi vì trước đó, nàng ấy đã là thê tử của ta rồi.”

“Không đúng, tối nào, người ngủ cùng nàng ấy, đều là ta. Đường Đường nói, chuyện này, chỉ có phu thê…” Diệp Kiêu còn chưa nói hết câu.

Một bóng người màu trắng đột nhiên nhảy từ vách tường xuống, vọt tới trước mặt Yến Hành Chi, nâng nắm tay lên, khi Yến Hành Chi còn chưa hoàn toàn phản ứng lại đã vung xuống mặt hắn ta.

Người này không phải Phương Vân Dương tận mắt nhìn thấy Đường Ninh đuổi theo Yến Hành Chi ngã xuống vực, thương tâm muốn chết mấy ngày, không tin nổi sự thật là hai người họ đã chết, thế là ổn định tinh thần tới Ngưỡng Nguyệt sơn trang, vẫn luôn ở bên cạnh sơn trang chờ đợi, cuối cùng vô tình liếc mắt thấy bóng dáng Đường Ninh và Yến Hành Chi, đi theo lẻn vào Ngưỡng Nguyệt sơn trang cùng, muốn tận mắt nhìn thấy Đường Ninh thì có thể là ai nữa.

Hắn vung một quyền đấm vào khóe miệng Yến Hành Chi. Tới khi định vung tay đấm thêm phát nữa thì đã bị Diệp Kiêu hộ vệ thân cận của ca ca mình hất văng ra ngoài.

Phương Vân Dương che ngực bay xa mấy mét, liên tiếp lùi về sau mấy bước, vừa mới đứng vững lại đã không chút nghĩ ngợi vọt tới một lần nữa.

Thấy vậy, Diệp Kiêu vừa định rút kiếm của mình ra, Yến Hành Chi đã đè bàn tay ngo ngoe rục rịch của cậu ta lại.

Giây tiếp theo, vạt áo hắn đã bị Phương Vân Dương với đôi mắt đỏ ngầu túm chặt lấy.

“Ta hỏi ngươi, trước đây rốt cuộc vì sao ngươi hạ khiên tơ cổ cho Ninh Ninh? Ngươi thật lòng yêu nàng ấy? Hay là vì muốn giải độc giúp tiểu tử này?”

“Yến Hành Chi, ngươi có còn là người không? Ngươi căn bản chính là một tên súc sinh! Ngươi có thể trăm phương ngàn kế dùng thảm án diệt môn Diệp gia mười ba năm trước để ép ta từ bỏ Ninh Ninh, để nàng ấy đi cùng ngươi, vậy thì chuyện giải độc nhất định không đơn giản như vậy đúng không? Hiện giờ nàng ấy rốt cuộc thế nào rồi? Yến Hành Chi, ngươi có còn lương tâm hay không? Ninh Ninh là một cô nương tốt như vậy, là ta không đúng, là ta sai, ngay từ đầu ta không nên vì áy náy với ngươi mà mặc kệ mọi hành động của ngươi, ngay từ đầu ta đã sai rồi…”

Phương Vân Dương hoàn toàn không khống chế được cảm xúc kích động bi phẫn của mình, vừa định đấm Yến Hành Chi một cứ nữa thì một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai ba người.

“Mọi người… đang nói gì vậy?”

Đường Ninh bảo 54088 che đi hơi thở và tiếng bước chân của cô, sau đó cuối cùng cũng đi tới chính giữa cơn lốc mà nàng dựng lên này.

Tiết mục xuất sắc như vậy, sao có thể thiếu nàng được chứ?

Đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play