Đau, rất đau, chỗ nào cũng đau...

Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Ninh khi có ý thức trở lại, nàng cố gắng động con mắt vài lần mới mở ra được hàng mi nặng trĩu.

Từ từ ngồi dậy, khẽ lắc cái đầu choáng váng, nàng dần nhớ lại hình như lúc trước nàng đã rơi xuống vách núi với Yến Hành Chi. Giống như Phương Vân Dương trong cốt truyện, họ cũng bị rơi xuống vực sâu dưới vách đá, đáng tiếc là độ cao của vách đá quá cao, tác động của việc rơi xuống nước quá lớn nên cho dù Đường Ninh được nội lực của Yến Hành Chi bảo vệ nhưng sau khi xuống nước vẫn hoàn toàn mất đi ý thức.

Trước mắt tối đen, Đường Ninh cố gắng mở to hai mắt cũng chỉ có thể nhìn sơ qua mấy thứ ở khoảng cách gần trong sơn động, được như thế là dựa vào một ít tia sáng chiếu lọt qua cửa hang.

Chờ đã, cửa hang.

Nàng ngạc nhiên liếc nhìn cửa hang cách đó không xa, chỉ thấy cửa hang đã bị dây leo và cỏ dại bao phủ chặt kín, thậm chí ánh sáng cũng chỉ có thể lọt vào qua những kẽ hở trên lá cây. Nàng vô thức chạm vào bộ y phục ướt đẫm vẫn còn nhỏ giọt của mình, tại sao nàng lại ở đây...

Khẽ khịt mũi, nàng ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí bên trong hang động.

Trên người nàng không có bất kỳ vết thương lớn nào, trong động… còn có người khác.

Yến Hành Chi!

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Đường Ninh nhanh chóng lóe lên một tia sáng, sau đó nàng lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất, bởi vì không nhìn rõ nên nàng vừa chạm vào vách động thăm dò vừa hoảng sợ bất lực nói: “Ta, sao ta lại... Hành Chi ca ca, Hành Chi ca ca... huynh có ở đây không? Nếu huynh ở đây thì trả lời ta một câu đi!”

Vừa dứt lời, trong động trừ âm thanh vọng lại tiếng nàng thì không còn âm thanh nào khác.

“Hành Chi ca ca...”

Thấy trong sơn động không có tiếng trả lời, Đường Ninh vịn vào vách trong khẽ ho một tiếng, lảo đảo định đi ra ngoài.

“Ta ở đây.”

Đúng lúc này chợt có một giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong sơn động.

Vừa nghe thấy giọng nói này Đường Ninh liền kinh ngạc quay đầu lại.

“Hành Chi ca ca, là Hành Chi ca ca đúng không? Huynh ở đâu? Tại sao ta không nhìn thấy huynh? Huynh đưa ta đến đây sao? Huynh có ổn không? Có bị thương không?”

Đường Ninh duỗi tay mò mẫm đi vào trong.

“Đừng tới đây…”

Giọng nói trầm khàn của Yến Hành Chi lại truyền tới từ trong bóng tối.

Nghe vậy, bước chân Đường Ninh liền dừng lại, nghe kỹ thì có thể nhận ra sự nhẫn nại và mệt mỏi trong giọng nói của Yến Hành Chi, nàng lập tức tỏ vẻ lo lắng: “Huynh bị thương sao? Sau khi rơi xuống vách núi vì bảo vệ ta nên huynh mới bị thương rất nặng phải không? Hành Chi ca ca, huynh ở đâu? Huynh có thể cho ta xem thử được không? Ta biết y thuật, y thuật của ta rất tốt...”

Thật tiếc là dù nàng có hỏi thế nào đi nữa thì Yến Hành Chi trong bóng tối vẫn không trả lời nàng.

Không phải là không muốn, mà là không thể.

Cơn đau dữ dội lại càn quét qua cơ thể một lần nữa khiến Yến Hành Chi hoàn toàn không còn sức lực để mở miệng nói chuyện.

Hôm nay mới mười bốn, còn chưa tới mười lăm, nhưng nội thương nghiêm trọng và việc hắn ta dồn hết nội lực còn sót lại vào cơ thể Đường Ninh là hai nguyên nhân khiến độc Thối Cốt của hắn ta bộc phát sớm một ngày.

Mới ban nãy hắn ta đã hôn mê vì vết thương nặng rồi lại đột ngột tỉnh dậy vì cơn đau dữ dội khi độc phát tác, bởi vì mỗi tháng khi chất độc bùng phát khắp cơ thể hắn ta sẽ phải chịu cơn đau bị gãy lìa xương, cảm giác có hàng vạn con kiến cắn nuốt da thịt, võ công sẽ suy giảm dần cho đến khi biến mất, thậm chí... ngay cả ngoại hình cũng sẽ thay đổi một trời một vực.

Trước đây mỗi tháng hắn ta sẽ ở một mình vào ngày mười lăm trong mật thất của Ngưỡng Nguyệt sơn trang, đến cả Diệp Kiêu cũng không biết hắn ta đã đi đâu và xảy ra chuyện gì vào mỗi đêm trăng tròn.

Vì vậy, ngay khi ở chỗ đầm nước nhận thấy chất độc của mình đã sớm phát tác thì phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là tìm một nơi để che giấu hoàn toàn.

Lúc này có lẽ Tịch Nguyệt giáo và cả Yến Vô Nhai đã biết hắn ta đã làm những chuyện gì trong trận chiến Quỷ Khiếu Nhai. Người khác thì hắn ta không hiểu rõ, nhưng vị nghĩa phụ “tốt” Yến Vô Nhai kia của hắn ta thì lại không thể hiểu hơn được nữa.

Cho dù tổn thất trong trận chiến này rất nặng nề thì ông ta cũng sẽ lập tức sai thủ hạ đại tướng của mình tới đào sâu ba thước cũng phải bắt được hắn ta về, lột da róc xương, đủ kiểu tra tấn để có thể trút bỏ cơn hận trong lòng, đồng thời cũng để răn đe những người khác trong giáo.

Trước kia hắn ta đã lên kế hoạch chu toàn, võ công của Diệp Kiêu khôi phục, Yến Vô Nhai lại không biết đến sự tồn tại của cậu ta, đến khi phát hiện ra những hộ pháp mình phái tới đều chỉ có đến mà không có về thì sớm muộn gì cũng đích thân tới bắt hắn ta, đến lúc đó, hắn ta có thể hợp lực với Diệp Kiêu để hạ gục ông ta.

Nhưng kế hoạch của hắn ta cũng không bắt kịp với sự thay đổi, chưa kể đến việc hắn ta rơi xuống vách núi ngoài ý muốn, thậm chí chất độc còn phát tác trước thời hạn.

Giờ đây, thậm chí hắn ta còn không thể đoán được liệu mình có thể thoát khỏi sự truy bắt của Tịch Nguyệt giáo nếu không có võ công hay không.

Về phần Đường Ninh cũng bị ngất xỉu ở mép nước thì hắn ta không định đưa lên theo, khi độc Thối Cốt phát tác thì hắn ta không muốn ai nhìn thấy bộ dạng của mình, cũng không tin tưởng bất cứ người nào.

Nhưng hắn ta còn chưa đi qua Đường Ninh bất tỉnh được hai bước thì dáng vẻ nàng kiên quyết không chút do dự nhảy khỏi vách đá cùng hắn ta lại bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn ta hết lần này đến lần khác.

Có thể là do chịu ảnh hưởng của chất độc, hoặc cũng có thể là thứ tình cảm nhất thời của hắn ta, chỉ biết khi phản ứng lại thì hắn ta đã đưa Đường Ninh vào một hang động bí mật vắng vẻ thế này.

Khi vừa bước vào hang, chất độc trong người đột ngột phát tác khiến hắn ta không còn thời gian tìm một nơi khác.

Hết đợt này đến đợt khác, xương cốt, kinh mạch, máu thịt bị bóp nát, vỡ ra rồi lại khép lại, trong quá trình tuần hoàn này, Yến Hành Chi không có sức lực để cử động dù chỉ một ngón tay, hắn ta chỉ có thể mặc cho mồ hôi toát ra như mưa, không ngừng rơi xuống bên tai và má mình. Trước đó hắn ta cố nén cơn đau nhức kịch liệt mở miệng nói chuyện với Đường Ninh cũng chỉ vì lo lắng không thể thi triển võ công, nàng không biết võ công, mạo hiểm đi ra ngoài, trốn không thoát không nói mà còn vì có vết tích giẫm đạp trên đất mà kéo người của Tịch Nguyệt giáo đến đây.

Phải công nhận là Yến Hành Chi đang rất hối hận.

Giờ hắn ta đang ở trong tình trạng không thể động đậy, mặc người chém giết, tính mệnh không ở trong tay mình mà phải tùy theo suy nghĩ của người khác, nên hắn ta bắt đầu thấy hối hận.

Đừng nói là Tịch Nguyệt giáo, chỉ cần là Đường Ninh không võ công muốn thì cũng có thể lấy mạng hắn ta chỉ trong tích tắc.

Hắn ta không thể tin nàng.

“Hành Chi ca ca...”

Bởi vì không nghe thấy câu trả lời của Yến Hành Chi nên Đường Ninh lập tức sốt ruột, loạng choạng đi tới nơi lúc trước Yến Hành Chi phát ra âm thanh.

Nghe thấy tiếng bước chân của đối phương không ngừng tới gần, Yến Hành Chi cố nén cơn đau dữ dội trên người, dùng hết sức lần mò về phía ba cây kim độc hắn ta luôn giấu trong ống tay áo

Đối phó với Đường Ninh không biết võ công, hàn ngọc băng thể đã gần như bị hủy hoại thì chỉ cần ba cây kim độc là đủ.

Trong bóng tối im lặng, ngón tay cầm kim độc dược của Yến Hành Chi không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt lại hung ác nham hiểm và rất tỉnh táo, hắn ta đang chờ nàng tới gần.

Nhưng không ngờ ngay lúc Đường Ninh đang mò mẫm định đến gần hắn ta thì bước chân nàng đột nhiên dừng lại.

Thấy thế, ánh mắt Yến Hành Chi bỗng nhiên run lên, hai con ngươi đã sớm bị mồ hôi thấm ướt làm cho đau xót không thôi ngước lên, lờ mờ nhìn thấy Đường Ninh đang đứng ở chỗ đó rút ra thứ gì đó từ trong ngực.

Và sau đó...

Hang động vốn dĩ tối tăm bỗng bừng sáng nhờ một thứ ánh sáng yếu ớt.

Lần theo ánh sáng nhàn nhạt, Yến Hành Chi thấy Đường Ninh giơ cây châm lửa trong tay ngẩng đầu nhìn mình, sau đó sững sờ tại chỗ khi thấy bộ dạng hiện tại của hắn ta.

Thấy nàng đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, ánh mắt Yến Hành Chi lóe lên một tia sáng châm chọc.

Người khác không biết hắn bị trúng độc trông như thế nào, nhưng chính hắn còn không biết sao?

Bây giờ hắn ta chính là một con quái vật!

Da từ đầu đến chân trắng bệch đến gần như trong suốt, xương thịt dưới da như còn sống, không ngừng ngọ nguậy, lúc này thì xẹp xuống ở chỗ này, lúc khác lại phình ra ở chỗ kia. Ngoài việc có thể phân biệt đại khái được đâu là đầu đâu là chân thì toàn bộ cơ thể đều rất xấu xí.

Hắn ta chính là một con quái vật khiến người ta kinh tởm!

Hắn ta đang đợi sau khi nữ nhân này nhìn thấy bộ dạng đáng thương thật sự của hắn ta thì sẽ hét lên một tiếng, sau đó chỉ sợ tránh hắn ta không kịp, có khi sau này khi gặp ác mộng còn mơ thấy dáng vẻ bây giờ của hắn ta nữa, ha ha.

Khóe miệng hắn ta nhếch lên nở một nụ cười, một tia sáng tà ác lướt nhanh qua đáy mắt Yến Hành Chi.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của hắn ta chợt tắt ngúm cứng ở khóe miệng.

Chỉ vì hắn ta nhìn thấy Đường Ninh vốn còn đang sững sờ nhìn mình không thể tin nổi lúc này đã thấy rơi nước mắt không hề báo trước, thậm chí còn giơ mu bàn tay lên miệng cắn thật mạnh vì sợ tiếng khóc của nàng sẽ quấy rầy đến hắn ta, nhưng dù vậy thì vẫn có một tiếng thút thít nhỏ truyền ra từ trong miệng nàng.

Nàng giơ cây châm lửa, thả chậm động tác bước từng bước nhỏ về phía hắn ta, nàng vẫn tiến thẳng về phía phía hắn, sau khi nhìn thấy hoàn toàn bộ dạng của hắn ta nàng mới tay sờ lên gương mặt đối phương, đúng lúc có một khúc xương trên mặt vỡ vụn ra ngay khi nàng đụng vào, nàng như bị kim đâm, đột nhiên thu tay lại, nước mắt rơi lã chã trên mặt.

“Hàng…”

Mới vừa mở miệng thì giọng nàng đã nghẹn ngào, nàng giơ tay lên lau thật mạnh nước mắt trên mặt, cố ổn định lại cảm xúc, giơ tay ra bắt đầu sờ mạch trên cổ tay hắn ta.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của cây châm lửa, khuôn mặt nàng rất trầm tĩnh dịu dàng.

Yến Hành Chi đã đoán trước hàng ngàn phản ứng trong lòng mình, nhưng hắn ta lại chưa từng nghĩ tới Đường Ninh sẽ có phản ứng như vậy, trong mắt hắn ta bất giác lóe lên một tia sáng kinh ngạc luống cuống.

Tại sao?

Tại sao lại khóc?

Tại sao vẫn còn muốn đến gần hắn ta?

Nàng không cảm thấy bây giờ hắn ta hoàn toàn không giống một con người mà là một con quái vật sao?

Phải biết rằng ngay cả bản thân hắn ta khi lần đầu tiên độc phát tác nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương cũng đã bị dọa sợ cho nôn mửa.

Nhưng đây là con đường do chính hắn ta lựa chọn, dù khó khăn đến đâu hắn ta cũng sẽ nghiến răng chịu đựng.

Nhưng Đường Ninh thì là vì sao?

Tại sao nàng lại không có ác cảm với hắn ta, trừ đau lòng và khổ sở thì hắn ta không hề thấy sự căm ghét và sợ hãi nào trong mắt nàng

Vì sao…

Yến Hành Chi thực sự thấy khó hiểu, nhưng lại không thể khống chế nổi mà động lòng.

Lúc này Đường Ninh mới thả lỏng cổ tay hắn ta ra, lại giơ tay lên lau nước mắt, quay đầu nhìn về phía Yến Hành Chi bên cạnh: “Huynh trời sinh căn cốt tập võ đã không tốt, có lẽ là sau đó đã ăn một loại chất độc cưỡng ép rèn luyện căn cốt, sau khi ăn vào nếu luyện thêm võ công thì sẽ làm ít mà công to. Cụ thể là độc gì thì tạm thời ta không thể đoán được, nhưng chỉ cần là độc thì máu của ta dù không thể giải độc triệt để nhưng cũng có thể áp chế một chút đau đớn giúp huynh. Không sao đâu, Hành Chi ca ca, không sao đâu, máu của ta lợi hại lắm, chỉ cần cho huynh uống xong thì chờ một lúc nữa chắc chắn sẽ không còn đau như thế đâu...”

Nói rồi, nàng duỗi tay rút một con dao găm từ trong giày, con dao găm này khi đi dạo bên đường nàng thấy thích nên Yến Hành Chi đã mua cho nàng, lúc đó hắn ta cũng bảo nàng giấu trong giày, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không ngờ lại dùng ở đây.

Yến Hành Chi vừa nhìn thấy Đường Ninh rút con dao găm ra, trong mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc và bối rối.

Hắn ta không hiểu, thực sự không hiểu...

Tại sao chứ?

Đó là khiên tơ cổ chứ không phải mê tâm cổ có thể hoàn toàn mê hoặc tâm trí người ta trong truyền thuyết. Nó chỉ có thể làm cho nàng quên đi Phương Vân Dương, ám chỉ rằng hắn ta mới là người nàng yêu nhất, mà theo thời gian tác dụng của loại ám chỉ sâu sắc sẽ bị suy yếu dần dần. Chưa kể đến việc loại cổ trùng hắn ta nuôi chỉ có tuổi thọ ba tháng, bây giờ đã hơn một tháng rồi, chắc hẳn là tác dụng của cổ trùng đã kém hơn, hắn ta dám khẳng định bây giờ có lẽ nàng đã bắt đầu nhớ lại một số chuyện giữa mình và Phương Vân Dương.

Nếu đúng như vậy thì tại sao lại thế này...

Khi hắn vừa nghĩ tới đây, Đường Ninh đã cắt vào cánh tay mình, đúng vậy, bởi vì sợ máu từ lòng bàn tay chảy ra không đủ nên nàng dứt khoát liều mình cắt vào cánh tay.

Mặt nàng hơi tái, lập tức đưa vết thương đang chảy máu lên miệng Yến Hành Chi, vẻ mặt đầy mong đợi.

“Đừng…”

Bởi vì không nói được nên lời nên Yến Hành Chi khẽ mím môi, trong mắt đầy ý từ chối.

Đường Ninh đút nhiều lần mà không thể đút máu vào miệng hắn ta, nàng gấp đến độ nước mắt sắp ứa ra, nhưng Yến Hành Chi vẫn ngoan cố nhìn nàng. Thấy vậy, nàng không hề nghĩ ngợi mà tự uống máu mình rồi ôm mặt Yến Hành Chi hôn lên môi hắn ta.

Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp trên môi, con ngươi Yến Hành Chi khẽ run lên, miệng nuốt một ngụm máu mang theo mùi hương nhàn nhạt vào bụng.

Nhưng ngay sau đó, sự biến dị của xương cốt ở cổ họng khiến một động tác đơn giản nhất là như nuốt nước bọt hắn ta cũng không thể làm được, Đường Ninh nhìn thấy rõ ràng mình đã đút máu cho hắn ta nuốt xuống rồi mà không lâu sau máu lại chảy ra khỏi khóe miệng Yến Hành Chi.

Nhìn thấy vậy, cuối cùng nàng cũng không khống chế nổi nữa mà bật khóc lớn tiếng.

Trước đó nàng cố ép mình duy trì tỉnh táo và sự lý trí, giờ thì tất cả đều đã sụp đổ.

Không có gì khác ngoài sự khủng hoảng và sợ hãi.

Nàng ôm chặt Yến Hành Chi bằng đôi tay run rẩy của mình, không ngừng lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn ta.

Đôi mắt bất lực tuyệt vọng của nữ nhân cùng những giọt nước mắt không ngừng lăn dài khiến Yến Hành Chi trên người chỉ có đôi mắt có thể chuyển động hoàn toàn kinh hãi.

Trong chốc lát, trừ Đường Ninh đang khóc thì dường như cả thế giới đã biến mất khỏi tầm mắt hắn ta.

Lúc này thậm chí hắn ta chỉ muốn giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng, nói với nàng rằng hắn ta không sao, không hề đau đớn, thật đó, vì hắn ta đã quen từ lâu rồi, thật sự không đau chút nào, đừng khóc nữa, đừng lộ ra vẻ mặt đau lòng như vậy nữa.

Nhưng đừng nói đến việc giơ tay lên, thậm chí hắn ta còn không thể cử động đầu ngón tay, không thể khép mở môi mình.

Tại sao, tại sao lần này lại đau như vậy? Đau hơn bất cứ bao giờ hết?

Chỗ nào cũng đau, đau đến mức sắp không chịu được nữa, không chịu được nữa.

Thực sự rất đau ...

Đau quá...

Hắn ta không thể rời mắt khỏi Đường Ninh đang ôm mình rơi nước mắt, từ khi chín tuổi hắn ta đã khóc khô hết nước mắt rồi, vậy mà lúc này hốc mắt lại trở nên nóng bỏng chua xót.

Đúng lúc này, cơn đau dữ dội trong cơ thể Yến Hành Chi đột nhiên lên đến đỉnh điểm, theo kinh nghiệm lúc trước thì đây là dấu hiệu báo trước cho việc cơ thể hắn ta đang co nhỏ lại.

“A!”

Rốt cục Yến Hành Chi không thể nhịn được cơn đau nhức kịch liệt trong người, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét.

Trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của Đường Ninh, từ đầu đến cổ, từ ngực đến thắt lưng, từ tay đến chân, tất cả xương cốt của hắn ta đều bắt đầu dao động dữ dội.

“Hành Chi... ca ca...”

Đường Ninh kinh hãi gọi hắn ta một tiếng, sau đó trơ mắt nhìn Yến Hành Chi trước mặt bắt đầu thu nhỏ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ngày càng thu nhỏ hơn nữa.

Sau khoảng thời gian gần một chén trà, người xuất hiện trước mặt nàng đã trở thành… thiếu niên mặc áo vàng đã cứu nàng từ trong ký ức của nguyên chủ.

Ngay khi đối mặt với đôi mắt đen như mực của cậu thiếu niên Yến Hành Chi, trong mắt Đường Ninh chợt lóe lên sự ngạc nhiên, nghi ngờ, vui vẻ, xen lẫn đủ loại cảm xúc.

Ngay sau đó nàng liền không thể nhịn được cười, nước mắt cũng trào ra khỏi hốc mắt một lần nữa, không dám tin che miệng lại, nhanh chóng chuyển đến trước người Yến Hành Chi, một cái tay khác kéo vạt áo rộng của hắn ta ra, sau khi nhìn thấy vết bớt có hình hồ lô quen thuộc thì nước mắt lại càng chảy dữ dội hơn.

“Nàng… ”

Tuy thân thể Yến Hành Chi vẫn không cử động được, sự dao động trong cơ thể vẫn chưa dừng lại, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều rồi, gần như có thể nói ra lời. Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Ninh, hắn ta mấp máy môi định an ủi nàng, nhưng không ngờ cả người lại bị Đường Ninh ôm vào trong lòng.

“Ta biết ngay là huynh mà, ta biết ta không nhận sai mà, đúng thật là huynh, tiểu ca ca...”

Nghe vậy, Yến Hành Chi liền cau mày nghi ngờ.

Ai cơ?

Còn Đường Ninh đang ôm lấy hắn ta vừa thả tay ra thì nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Yến Hành Chi, nàng liền giơ tay lau khô nước mắt, cười nói: “Chẳng lẽ huynh không nhớ sao? Là ta đây, là tiểu nha đầu mười ba năm trước đây được huynh cứu ra từ nanh vuốt của đám người Đông Xưởng, nếu không có huynh thì có lẽ từ mười ba năm trước ta đã chết rồi. Nhờ có huynh đã cứu ta nên ta mới có thể tìm được Dược Thần cốc, gặp được sư phụ. Suốt mười ba năm qua không có một ngày nào ta quên huynh, huynh còn nói cho ta biết huynh tên là Phương Vân Dương, cho nên ta mới đồng ý lời hỏi thăm của sư phụ, đính hôn cùng Vân Dương ca ca...”

Vừa nói xong, Đường Ninh liền tỏ vẻ khó hiểu mất một lúc, nhưng lại nhanh chóng nói tiếp: “Lúc đó ta chỉ cao đến mức này, ta nói ta muốn tới Lạc Châu tìm người, thế là huynh còn lấy cả bảo thạch trên giày huynh xuống để tặng cho ta, huynh có nhớ không? Trước đó ta có hỏi huynh mà huynh lại phủ nhận. Nhìn huynh bây giờ giống hệt mười ba năm trước, lần này Hành Chi ca ca không thể lừa ta được nữa đâu nhé.”

Trên mặt Đường Ninh tràn ngập vẻ đắc ý và vui sướng vô cùng thuần khiết.

Nhìn nàng, Yến Hành Chi cảm thấy đầu mình như bị người ta bổ mạnh một đao vào chính giữa.

Trong đầu vang lên một tiếng ong ong, đến nỗi ngay cả giọng nói của Đường Ninh cũng không nghe rõ.

Nàng ấy đang nói gì thế? Tại sao hắn ta có thể nghe rõ từng chữ nhưng khi ghép lại thì lại không thể hiểu nổi vậy?

Cái gì mà mười ba năm trước, cái gì mà nanh vuốt của Đông Xưởng, cái gì mà tới Lạc Châu tìm người, cái gì mà hắn ta tên là Phương Vân Dương ...

Rốt cuộc những chuyện đó là thế nào?

Tại sao hắn ta không thể nghe hiểu nổi vậy?

Nhưng chẳng mấy chốc mà mọi chuyện mười ba năm trước chợt xẹt qua tâm trí hắn, bao gồm cả cô nương nhỏ bé bẩn thỉu gọi hắn ta là tiểu ca ca, trái tim hắn ta như bị ném thẳng vào hầm băng sâu nhất, lạnh lẽo nhất, lạnh cóng khiến răng hắn ta kêu lên cộp cộp.

Ha.

Hóa ra… là như thế…

Hóa ra đây là lý do tại sao một ngày trước khi thành hôn nàng lại nhất định phải tới hỏi thăm hắn ta xem hắn ta có từng gặp người và sự việc đặc biệt nào vào mười ba năm trước hay không.

Hóa ra đây là lý do tại sao nàng lại sinh lòng thiện cảm với hắn ta, thậm chí đến khiên tơ cổ cũng phát huy tác dụng.

Hóa ra đây là nguyên nhân khiến nàng sẵn sàng lao xuống vách núi chết cùng hắn.

Hóa ra đây là lý do tại sao nàng nhìn thấy hắn như một con quái vật nhưng lại chỉ cảm thấy đau lòng khổ sở.

...

Ngay cả việc đính hôn với Phương Vân Dương cũng là vì...

Trong chốc lát, toàn thân Yến Hành Chi chợt run lên bần bật, cơn đau đớn trên người cũng không thể kìm nén được sự khủng hoảng và sợ hãi đang lan tràn trong lòng hắn ta.

Nàng ôm lòng mong đợi và vui vẻ, nàng trông ngóng hắn ta, thích hắn ta suốt mười ta năm ròng, còn hắn ta, hắn ta đã làm được gì?

Hắn ta đã hạ khiên tơ cổ mê hoặc tâm trí nàng, đặt nàng vào tình huống không thể chấp nhận được vào ngay ngày thành thân, hán ta đã đưa nàng lên giường của... Diệp Kiêu thân trúng kỳ độc, để nàng độ độc cho cậu ta, khiến nàng chỉ còn lại hơn ba tháng tuổi thọ, sau khi độ độc xong hắn ta lại còn muốn giết nàng không chỉ một lần…

Nhưng rõ ràng nàng vốn không làm gì sai, rõ ràng từ khi bắt đầu gặp nhau cho đến bây giờ nàng luôn nghĩ về hắn ta, thích hắn ta, đau lòng vì hắn ta, thậm chí sẵn sàng chết vì hắn ta...

Rõ ràng...

Yến Hành Chi vươn tay nắm chặt lấy ngón tay Đường Ninh, mấp máy môi.

Hắn ta vẫn còn cơ hội, sau khi độc phát tác xong, hắn ta sẽ đưa nàng đi tìm sư phụ của nàng là cốc chủ Dược Thần cốc, tìm vị Độc Thủ Dược Thánh sống ở U Lan cốc, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có thôi...

Vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài động bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn, sau đó là tiếng ra lệnh nghiêm khắc của một nam nhân.

“Giáo chủ có lệnh toàn lực truy lùng kẻ phản bội Yến Hành Chi. Sau khi phát hiện ra lập tức bắn pháo hoa làm thông báo, hợp lực bắt hắn lại rồi đưa đến trước mặt giáo chủ.”

“Rõ!”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Đường Ninh lập tức cúi đầu, đối mặt với Yến Hành Chi đang nắm chặt ngón tay nàng.

“Hành Chi ca ca...”

Nàng gọi hắn ta bằng giọng rất nhỏ.

Yến Hành Chi cũng nghe thấy giọng nói kia, đột nhiên thấy trong lòng run lên.

Tình huống nguy hiểm nhất mà hắn ta đã đoán sắp ập đến, nhưng may là Yến Vô Nhai luôn có khuynh hướng tự mình động thủ với phản đồ, nên trước mắt tính mạng của hắn ta không bị uy hiếp, chỉ cần giữ được mạng sống thì chuyện tiếp theo vẫn có thể tiếp tục lên kế hoạch.

Vừa nghĩ tới đây, hắn ta đột nhiên phát hiện cả người mình được Đường Ninh bế lên đi vào bên trong hang động chật hẹp, nhìn Đường Ninh nhặt một ít lá và cành cây khô phủ lên người mình.

Yến Hành Chi lập tức nhận ra điều nàng định làm, mở to mắt không dám tin.

“Nàng làm…”

Còn chưa kịp nói xong thì đã bị Đường Ninh với ánh mắt kiên định che miệng lại.

“Suỵt, Hành Chi ca ca, đừng nói gì hết. Những người luyện võ kia có đôi tai tinh tường nhất, có thể nghe thấy mọi tiếng động. Đừng nói gì, chỉ nghe ta nói thôi. Chắc hẳn sau một thời gian phát tác thì huynh sẽ hồi phục, đến lúc đó huynh có thể hành động tự do. Bây giờ ta giấu huynh ở đây trước, lát nữa ta sẽ chạy ra dụ họ đi, ta sẽ cố gắng hết sức để chống cự thêm một thời gian nữa. Sau này huynh phải… sống thật tốt. Cho dù ... cho dù không có ta thì cũng phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc.”

Vừa nghe như vậy, cuối cùng nước mắt của Yến Hành Chi cũng lăn xuống từ trong hốc mắt đã khô cạn của hắn ta.

Dù toàn thân không còn sức lực nhưng hắn ta vẫn liều mạng giãy giụa

Nhưng sức lực của hắn ta thật sự quá nhỏ so với Đường Ninh, một lúc sau hắn ta đã hoàn toàn bị vùi trong đống lá khô, chỉ có hai ngón tay vẫn đang cố kéo lấy tay Đường Ninh.

“Không... đừng... đừng... Ninh Ninh...”

Thấy vậy, Đường Ninh liếc nhìn Yến Hành Chi chỉ còn lại hai con mắt lộ ra trong đống lá khô, cho dù đang khóc, nàng vẫn nở một nụ cười xán lạn với hắn ta.

“Hành Chi ca ca, gặp được huynh, gả cho huynh là chuyện hạnh phúc nhất cả đời ta!”

Nói xong, nàng rút tay ra khỏi ngón tay đang dùng sức của đối phương, quay đầu chạy ra ngoài.

“Không... Ninh Ninh... đừng...”

Hắn ta đưa tay lên bám lấy phần đất cứng dưới ngườ định bò ra ngoài.

Đúng lúc nà bên ngoài sơn động lại có một loạt những âm thanh ồn ào.

“Ở đây, ở đây có người!”

“Đuổi theo!”

Ngay khi nghe thấy những lời như vậy, Yến Hành Chi lại càng dùng sức bấu chặt các ngón tay xuống bùn đất, máu nhanh chóng chảy ra từ đầu ngón tay.

Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh...

Đau đớn khiến đầu ngón tay hắn ta càng có nhiều sức hơn, hắn ta dùng cả hai tay, chẳng mấy chốc đã bò ra để lại một vệt máu trên mặt đất.

Bất lực, hắn ta lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh của mười ba năm trước, trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó hắn ta trơ mắt nhìn phụ mẫu chết ngay trước mặt mình, ngoại trừ trốn tránh thì hắn ta không còn cách nào khác nữa.

Mười ba năm trước là phụ mẫu muội muội, còn mười ba năm sau là thê tử của hắn ta.

Mười ba năm qua hắn ta không tiến bộ được chút nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn là như vậy, là đồ vô dụng!

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, hòa với máu trên người, chẳng mấy chốc bộ y phục trắng đã nhiễm vết máu loang lổ, nhưng hắn ta cứ như không cảm nhận được cơn đau, vẫn cố chấp ra sức bò về phía trước.

Cũng giống như mười ba năm qua, chiến đấu chống lại ông trời bất công với mình.

Không biết mệt mỏi, không muốn nhận thua, không chịu thỏa hiệp.

Hắn ta không biết mình đã bò bao lâu, cũng không biết bò được bao xa, cho đến khi cơn đau dữ dội lại ập đến, cơ thể hắn ta dần khôi phục, nội lực cũng sinh ra. Khi nắng sớm ở chân trời vừa ló dạng hắn ta mới đứng dậy, nhưng không chờ hắn ta kịp vận khinh công.

Một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện từ một bên sườn núi.

Người kia đi khập khiễng, máu đen từ từ chảy ra trên vai, trên mặt không biết bị vật gì đó cào lên mà để lại vết máu, khi ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy hắn ta liền lộ ra nụ cười xán lạn vui vẻ nhất.

“Hành Chi ca ca... Ta đã làm mất dấu được họ rồi.”

Nàng nói với vẻ rất tự hào đắc ý.

Nhìn vẻ mặt như vậy của nàng, Yến Hành Chi lòng tràn đầy mệt mỏi còn chưa kịp nở một nụ cười trên khóe miệng.

Thì ngay tiếp theo hắn ta đã nhìn thấy Đường Ninh đang chạy chậm về phía mình chợt biến sắc mặt, há miệng phun ra một ngụm máu, trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười trước đó, người mềm nhũn ngã xuống đất.

“Ninh Ninh...”

Yến Hành Chi lập tức phi thân qua đỡ được nàng, giây tiếp theo mắt hắn ta chợt cứng lại.

Hắn ta nhìn thấy tia máu đỏ ngầu sau tai nàng đã lan đến cằm, chính là chất độc trên người Diệp Kiêu, cuối cùng nó đã khiến cho hàn ngọc băng thể của nàng không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu phát tác.

Từ lần phát tác này, chậm thì nửa năm, ngắn thì ba tháng, chắc chắn nàng sẽ phải chết.

Chắc chắn nàng sẽ phải chết...

Yến Hành Chi ôm Đường Ninh đã hoàn toàn bất tỉnh, ánh mắt mờ mịt nhìn chung quanh, lộ ra vẻ bất lực như một đứa trẻ mới tập tễnh biết đi.

Ninh Ninh...

Ai đó đến đây…

Ai đó đến đây cứu Ninh Ninh của hắn ta đi...

Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 95.

Úi chà ơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play