Yến Hành Chi nói muốn đưa nàng đi thì thật sự không muốn chậm trễ một giây nào, sáng sớm hôm sau hai người đã cùng cưỡi một con ngựa rời khỏi Ngưỡng Nguyệt sơn trang.

Về phần Đường Ninh thì từ sáng hôm qua nàng đã không thấy Diệp Kiêu nữa.

Nhưng nàng cũng không quá quan tâm.

Lúc đầu con ngựa hai người đi còn phi nước đại, sau đó có lẽ do đường xá không suôn sẻ, hơn nữa cũng cách thời gian diễn ra trận quyết chiến trên Quỷ Khiếu Nhai mấy ngày nữa nên Yến Hành Chi dần thả chậm tốc độ của con ngựa.

Giờ phút này Đường Ninh đang được ôm trong ngực hắn ta, mắt nhìn vài đám mây trắng lơ lửng trên đầu, bầu trời trong xanh sạch sẽ như lưu ly màu lam, sau đó lại nhìn về phía hoa dại mọc dại bên đường và đàn bướm trắng bận rộn bay qua lượn lại xung quanh.

Tâm trạng nàng đang rất tốt, rất tự nhiên ngả vào vòng tay của Yến Hành Chi ở phía sau, khóe miệng nhếch cao, bắt đầu ngâm nga một giai điệu dân gian không biết tên.

Vào lúc này, trong đầu Yến Hành Chi đang không ngừng tính toán và lên kế hoạch, xem mình có thể thu được bao nhiêu lợi ích từ trận chiến Quỷ Khiếu Nhai này. Trong trận chiến có lẽ hắn ta sẽ phải bỏ ra một ít sức lực, rồi hắn ta nên bố trí người của mình sau trận chiến này như thế nào, phải dùng cách nào để có thể để nuốt chửng các thế lực khác dễ dàng nhất, nhưng tới khi nghe thấy âm thanh ngâm nga bên tai thì bao nhiêu ý nghĩ lẫn lộn đột nhiên đều dừng lại.

Nam nhân khẽ cau mày, trầm mặc nhìn Đường Ninh trong lòng mình.

Hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình lại nhìn thấy niềm vui và sự thỏa mãn trên khuôn mặt nàng như vậy, đôi mắt nhìn về phía trước tràn ngập niềm vui và sự mong đợi thuần túy.

Dường như chỉ cần ở bên hắn ta thì dù có đi đến cùng trời cuối đất, dù nếm sương gió mưa tuyết thì trong lòng nàng cũng chỉ cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.

Đường Ninh vui vẻ như vậy mà hoàn toàn không biết có chuyện gì đang đợi mình ở phía trước.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng của Yến Hành Chi không khỏi nảy sinh một cảm giác phức tạp và bức bối không thể giải thích được.

Sự cáu kỉnh và phức tạp trong trái tim nam nhân này đã chạm đến Đường Ninh, nhưng là được thể hiện ở mức độ thiện cảm của hắn ta.

Tạm thời Đường Ninh vẫn còn chướng mắt với độ thiện cảm này lắm, nhưng bây giờ không phải nàng đang diễn kịch gì, công lược thì vẫn công lược nhưng vui vẻ cũng rất quan trọng. Cách sống nhất quán của Đường Ninh là luôn có thể nhìn thấy thứ tốt nhất trong cuộc sống, rồi thưởng thức nó bằng cả trái tim mình.

Nàng thích loại thời tiết thế này, thích loại phong cảnh thế này, cũng thích cảm giác sảng khoái khi ngồi trên lưng ngựa, được gió thổi vào mặt, nên lúc này nàng mới ngâm nga một bài hát, chứ không có liên quan gì đến chuyện công lược cả. Nhưng không ngờ lại có thể thay đổi độ thiện cảm của Yến Hành Chi.

Nhưng dù đã biết thì Đường Ninh cũng không cố tình đối xử đặc biệt hơn, mà tiếp tục chú tâm thưởng thức không khí và cảnh sắc cổ xưa thuần khiết tự nhiên, không ô nhiễm mà nàng không bao giờ có thể tận hưởng được ở thế giới gốc của mình.

Khi màn đêm buông xuống, hoàng hôn phía chân trời vẫn chưa tắt thì một vầng trăng khuyết đã từ từ bò lên bầu trời xanh xám phía xa.

Trước khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, cuối cùng hai người cũng tìm được một nhà trọ có thể ở được. Nghe tiểu nhị nhiệt tình hỏi xem họ nghỉ chân hay ở trọ, Yến Hành Chi đáp lại là ở trọ, sau đó vô thức liếc nhìn Đường Ninh bên cạnh đã đeo mạng che mặt từ sớm. Câu nói vốn định nói ra chợt xoay vòng trên đầu lưỡi rồi đổi thành: “Ta và thê tử chỉ cần một gian phòng là đủ.”

Mặc dù Đường Ninh xuất thân từ Dược Thần cốc, tuy rằng trước đây không gặp nhiều người trong giang hồ nhưng tốt xấu gì nàng cũng từng ở trên núi Không Minh một thời gian. Không nói đến chuyện khác, chỉ nói đến việc phần lớn đệ tử trong Không Sơn phái vẫn có thể nhận ra nàng, mà càng đến gần Quỷ Khiếu Nhai thì cơ hội chạm trán với đệ tử của Không Sơn phái lại càng lớn.

Trước đây hắn ta đã nghe tin đồn Đường Ninh, Đường cô nương, truyền nhân của Dược Thần cốc đã bất ngờ biến mất khỏi núi Không Minh vào ngày hôn lễ, người ta nói là rất có khả năng nàng bị người của Ma giáo tranh thủ lúc vắng lẻn vào bắt cóc. Lại có người nói rằng vào ngày diễn ra hôn lễ nàng bất ngờ biết chuyện sư phụ là cốc chủ Dược Thần cốc không rõ tung tích nên còn chưa thành hôn xong đã xuống núi tìm sư phụ, vừa đi là không thấy bóng dáng đâu.

Nhưng xét thấy ngày đó Phương Vân Dương thân là tân lang cuối cùng lại bị người ta phát hiện đang trọng thương ngã vào ven đường thì đám người trong giang hồ vẫn càng nghiêng về suy đoán phía trước hơn.

Để tránh rắc rối, Yến Hành Chi liền chủ động yêu cầu Đường Ninh đeo mạng che mặt, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn đeo vào.

Bên này, đợi đến khi hai người được tiểu nhị vào khách phòng trên lầu, đóng cửa lại thì một khắc sau ngoài cửa tiểu điếm chợt xuất hiện một đoàn người giang hồ mặc áo trắng, đầu đội nón trúc che nắng.

Ngay khi nhóm người này bước vào, còn chưa cởi mũ ra thì một người trong số họ đã lập tức nói: “Đại sư huynh, sắc trời đã tối rồi, không bằng mấy người chúng ta cứ ở lại đây dừng chân một đêm trước đã, sáng sớm ngày mai lại lên đường sau.”

Nghe vậy, người mặc áo trắng cầm kiếm đi đầu khẽ ừ một tiếng.

Cùng lúc đó, một nữ tử có vóc người yểu điệu đứng bên cạnh nam nhân chợt giơ tay lên tháo nón trúc trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xán lạn như đóa hoa mùa xuân.

Chỉ thấy nàng ta lộ vẻ mặt ái mộ nhìn nam nhân mặc đồ trắng đi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Phương đại ca, vết thương bên trong của huynh vẫn chưa lành, mà quán trọ này nhìn qua cũng biết là không thể nấu được dược thiện ta đã đặc biệt nghiên cứu cho huynh. Hay là để lát nữa ta thương lượng với chủ nhà trọ một lát, để họ cho mượn bếp rồi tự ta nấu cho huynh, được không?”

Nam tử áo trắng nghe vậy thì duỗi tay tháo nón trúc xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mà tái nhợt.

Vẻ ngoài đó không phải Phương Vân Dương thì còn có thể là ai.

Chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua Hoắc Thanh Thanh đang mặc bộ y phục trắng của Không Sơn phái trước mặt, ánh mắt nhìn hắn cẩn thận mà đầy mong đợi, rồi hơi cụp mắt xuống, nói khách khí: “Hoắc cô nương, phụ thân cô, trang chủ Thực thần trang đang trên đường tới đây rồi. Đợi tới khi ông ấy đến thì ta nghĩ tốt nhất là cô nên đi theo ông ấy. Dù sao thì đao kiếm không có mắt, Không Sơn phái cũng không có quan hệ gì với cô nương, sợ là không thể bảo vệ được cô.”

Nói xong, hắn hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Hoắc Thanh Thanh đang chuyển từ háo hức chờ mong đến không thể tin nổi, rồi lại chuyển thành đau lòng gần chết, nước mắt lưng tròng, hắn cứ thế nhấc chân bước lên lầu hai của nhà trọ dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị.

Nhóm đệ tử của Không Sơn phái đi theo lúng túng đứng tại chỗ một lúc, thấy Phương Vân Dương đã lên lầu nên cũng vội vàng đi theo, cũng không có ai tiến lên an ủi cô nương Hoắc Thanh Thanh đang thương tâm này.

Thật sự là vì bọn họ đã nhìn cảnh này quá nhiều lần, cũng đã không thấy ngạc nhiên từ lâu rồi. Từ ngày hôm đó sau khi Đường cô nương mất tích trong ngày hôn lễ, đại sư huynh tẩu hỏa nhập ma được sư phụ cứu tỉnh thì hắn vẫn luôn có dáng vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì như thế này.

Vị Hoắc cô nương này rõ ràng đã lên đường về Thực Thần trang, nhưng vừa nghe nói đến chuyện của đại sư huynh thì đã trực tiếp quay lại, sau đó ngày nào cũng lượn lờ trước mặt đại sư huynh, bị đại sư huynh từ chối đủ kiểu rồi tránh mặt không chịu gặp nhưng lại không hề nản chí. Mỗi ngày nàng ta đều vắt óc suy nghĩ vì nội thương của hắn, lần này không biết nghe được từ đâu chuyện Quỷ Khiếu Nhai, rõ ràng đã bị đại sư huynh thẳng thừng từ chối nhưng lại đổi y phục Không Sơn phái, bí mật đi theo bọn họ, đi được gần nửa đường mới bị đại sư huynh túm được.

Sau đó lại bắt đầu câu chuyện quen thuộc là mỗi ngày đại sư huynh đều làm lơ, từ chối, bài xích nàng ta nhưng nàng ta vẫn không muốn rời đi như cũ.

Không phải họ chưa từng khuyên nhủ, nhưng họ thấp cổ bé họng, đại sư huynh không khuyên nổi, còn Hoắc cô nương thì lại càng không khuyên nổi. Bọn họ đã lớn bằng này rồi mà vẫn chưa từng thấy cô nương nào có tính tình cố chấp như vậy. Nếu không phải sợ truyền đi lời không dễ nghe thì họ đã dùng từ “không biết xấu hổ” để miêu tả về nàng ta rồi. Sau đó khi tiếp tục nhìn thấy tình huống như vậy thì họ sẽ chủ động tránh đi.

Thật ra có người nào có mắt trong Không Sơn phái mà không biết trong lòng đại sư huynh đã sớm có người khác rồi, đó là cô nương Đường Ninh đến bây giờ còn không biết bóng dáng kia. Nhưng ngặt nỗi hai người lại hữu duyên vô phận, rõ ràng đã sắp thành hôn đến nơi rồi cơ mà?

Haiz.

Lúc này, Hoắc Thanh Thanh đang đứng ở cửa phòng trọ, hai mắt rưng rưng nhìn bóng lưng Phương Vân Dương ở lầu hai, giơ tay lên lau nước mắt thật mạnh, hít mũi một cái rồi lại đi lên theo.

Đường Ninh đã biến mất không thấy đâu, bây giờ không biết còn sống hay đã chết, nàng ta không tin mình không thể lay chuyển được Phương đại ca. Chân thành thì sắt đá cũng phải mòn, nàng tin rằng một ngày nào đó trong mắt Phương đại ca sẽ có thể nhìn thấy sự tồn tại của nàng ta, thấy được tất cả nỗ lực của nàng ta.

Cùng lúc đó, trong khách phòng lầu hai, Yến Hành Chi nhìn Đường Ninh dọn giường rồi đặt hai cái gối xuống, cố nuốt xuống ba chữ “trải dưới đất” đã lên đến miệng.

Hắn ta rửa mặt xong đứng trước giường, vừa mới liếc mắt nhìn qua Đường Ninh đã tránh khỏi ánh mắt nàng. Hắn khựng lại một thoáng rồi gỡ tấm rèm trên giá trước mặt xuống, cười với Đường Ninh: “Mau ngủ đi, sáng mai chúng ta phải dậy đi đường đó, đi thêm một ngày nữa là có thể đến được Quỷ Khiếu Nhai rồi.”

Nghe được những lời này, Đường Ninh nhu mì gật đầu, sau đó ngoan ngoãn bò vào trong giường, nằm xuống đắp chăn, chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt sáng ngời mê người.

Thấy nàng như vậy, Yến Hành Chi siết chặt nắm đấm, rồi từ từ nằm xuống phía ngoài giường. Sau đó quay đầu đi, phất tay dập tắt ánh nến cách đó không xa, trong phòng lập tức tối sầm lại.

Có lẽ là do thực sự mệt mỏi vì đi đường lúc ban ngày nên sau khi tắt nến, Yến Hành Chi vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn đỉnh màn đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều sau khi ngủ say của Đường Ninh, khiến trái tim vẫn đang thấp thỏm của hắn ta lập tức trở lại bình thường.

Trong bóng tối, hắn ta quay đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của người bên gối một hồi lâu, sau đó nhíu mày định quay đầu nhắm mắt lại cố vượt qua đêm dài dằng dặc như mọi khi.

Nhưng ngay giây tiếp theo hắn ta đột nhiên nghe thấy bên cạnh mình có tiếng sột soạt truyền đến, vừa mở mắt ra đã cảm giác được một cánh tay ấm áp đang đặt trên eo mình cực kỳ tự nhiên, đồng thời cả người đối phương cũng dịch đến gần, cái đầu nhỏ tựa vào vai hắn ta, còn vô thức cọ nhẹ vào.

Yến Hành Chi đã trưởng thành đến từng này rồi mà vẫn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bất kỳ nữ nhân nào, lúc này hắn ta không thể kiểm soát nổi mà lập tức cứng cả người, ngay cả hơi thở cũng dừng lại.

Hắn ta đợi một hồi, nhưng không đợi được hành động tiếp theo của Đường Ninh, thề là bèn khẽ cầm cái tay nàng, vừa định gỡ ra thì giọng nói mơ hồ không rõ của Đường Ninh lại chợt vang lên bên tai hắn ta.

“Hành Chi ca ca...”

Bốn chữ nhẹ nhàng rơi vào tai Yến Hành Chi khiến hắn ta sững sờ mất một lúc, sau đó quay đầu liếc nhìn Đường Ninh ở bên cạnh, rồi lại nhìn tơ máu đang từ từ nổi lên sau tai nàng, đó là biểu hiện cho kỳ độc Miêu Cương trong cơ thể Diệp Kiêu đã có tác dụng lên người nàng, nàng sẽ không sống được bao lâu nữa.

Lâu thì là nửa năm, ngắn thì ba tháng, chắc chắn nàng sẽ phải chết.

Cũng không biết Yến Hành Chi đã nhìn chằm chằm tơ máu kia bao lâu, cuối cùng vẫn không lấy cái tay Đường Ninh gác trên eo mình ra mà để nàng tiếp tục ôm mình.

Chính vào lúc này, Đường Ninh như đang mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên.

Sau đó, Đường Ninh nửa mê nửa tỉnh đưa ra chỉ thị cuối cùng cho 54088 để nó đi tìm sóng điện dễ thôi miên nhất nhắm trong cửa hàng đạo cụ rồi phóng vào Yến Hành Chi, sau đó mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Yến Hành Chi bị đánh thức bởi tiếng bán hàng rong dưới lầu, cảnh giác mở mắt ra.

Sau khi mở mắt ra, hắn ta mới nhận ra mình đã ôm Đường Ninh vào lòng từ lúc nào không hay, đã thế, ngoài phòng trời đã sáng rồi.

Nhưng hắn ta thậm chí còn không biết đêm qua mình đã ngủ lúc nào, không có ác mộng, không hề thức giấc giữa chừng, không hề mất ngủ, đây là lần đầu tiên sau mười ba năm hắn ta có một giấc ngủ say như vậy.

Yến Hành Chi mở to mắt không thể tin nổi, tại sao lại thế này, chẳng lẽ là...

Hắn ta đưa mắt nhìn Đường Ninh trong ngực, ánh mắt chớp tắt hồi lâu, vừa định cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ nàng xem có phải là nó có tác dụng gì không thì giây tiếp theo Đường Ninh lại khẽ “ưm” một tiếng rồi từ từ mở mắt ra.

Vừa nhìn thấy Yến Hành Chi, nàng đã nở một nụ cười ngọt ngào trong cơn ngái ngủ.

“Chào buổi sáng, Hành Chi ca ca.”

“Chào buổi sáng…”

Giọng của Yến Hành Chi vẫn còn khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy.

Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 25.

Đường Ninh nghe được tin tức tốt khi vừa tỉnh lại, liền nở nụ cười rạng rỡ.

Vì phải đi gấp nên họ không nghỉ trong phòng trọ quá lâu mà trả phòng luôn, chưa ăn sáng đã rời khỏi nhà trọ. Sở dĩ không ăn sáng hoàn toàn là do Đường Ninh giật dây, buổi sáng vừa tỉnh nàng đã ngửi thấy đủ loại mùi thức ăn bay vào từ cửa sổ, cho nên nàng không muốn ăn cái thứ bánh bao khô cằn trong nhà trọ đâu. Bây giờ nàng chỉ muốn được nếm thử đủ mọi món ăn trên đường thôi.

Độ thiện cảm vừa tăng lên nên tất nhiên Yến Hành Chi sẽ nghe theo nàng.

Hai người vừa đi ra khỏi nhà trọ thì đám người Phương Vân Dương ở phía sau lập tức bước xuống cầu thang gỗ.

Phương Vân Dương dẫn đầu vừa mới đi xuống nửa cầu thang đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc chợt lóe qua bên ngoài nhà trọ, cả người hắn như bị sét đánh, giật mình đứng sững trên bậc thang, nhưng cũng chỉ qua một thoáng, hắn lại như phát điên, vận khinh công vội vã đuổi theo.

Nhưng chờ đến khi hắn đuổi theo ra ngoài, ánh mắt hắn thẫn thờ nhìn dòng người không ngừng qua lại bên ngoài quán trọ, tay giơ lên đẩy hết người này đến người khác mà vẫn không có, không có, chỗ nào cũng không có.

Hắn không nhìn sai, nhất định không nhìn lầm, bóng người màu trắng kia chắc chắn là Đường Ninh.

Tại sao nàng ấy lại xuất hiện ở đây?

Tại sao Yến Hành Chi lại đưa nàng ấy đến đây?

Đường Ninh, Đường Ninh, Đường Ninh…

Trong mắt hắn tràn đầy sự đau đớn và bi thương, Hoắc Thanh Thanh vội vàng đuổi theo cũng không hiểu vừa rồi hắn đã nhìn thấy gì.

Đường Ninh, Đường Ninh, Đường Ninh… lại là Đường Ninh!

Tại sao? Rõ ràng đã mất tích rồi mà sao vẫn còn âm hồn bất tán như thế? Vì sao trong mắt Phương đại ca vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng ta!

Hoắc Thanh Thanh cố nén sự bi phẫn trong lòng, chậm rãi đi tới trước mặt Phương Vân Dương, nhẹ giọng gọi hắn: “Phương đại ca...”

Nhưng vào lúc này Phương Vân Dương cứ như không nghe thấy gì hết, vẫn tìm kiếm xung quanh không chịu bỏ cuộc.

“Phương...”

Hoắc Thanh Thanh vươn tay ra nắm lấy cánh tay hắn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Phương Vân Dương đã lập tức vung tay nàng ta ra, dáng vẻ không muốn đến gần nàng ta của hắn lập tức đâm vào tim Hoắc Thanh Thanh đau nhói.

Tính tình nàng ta vốn không dịu dàng gì cho cam, nguyên nhân khiến nàng ta vẫn luôn thuận theo Phương Vân Dương chỉ là vì nàng ta thực sự yêu hắn.

Thấy mình cố gắng lâu như vậy, lời nói nào tốt đẹp cũng đều nói ra, chuyện gì có thể lấy lòng cũng làm hết rồi, bỏ hết cả thể diện lẫn sự thận trọng của nữ nhi. Nàng ta đã thế này rồi mà vẫn không có sức ảnh hưởng với Phương Vân Dương bằng một Đường Ninh chỉ mới lướt qua một lát.

Ngay khi sự phẫn uất dâng lên đến đỉnh đầu, Hoắc Thanh Thanh lập tức không lựa lời nói với Phương Vân Dương.

“Đường Ninh, Đường Ninh, huynh chỉ biết đến Đường Ninh thôi! Nàng ta đã sớm bị người trong Ma giáo bắt đi rồi, dung mạo của nàng ta xinh đẹp như vậy, thời gian lại qua lâu như thế, có lẽ đã trở thành tàn hoa bại liễu lâu rồi đấy, huynh...”

“Bốp!”

Hoắc Thanh Thanh còn chưa kịp nói hết những lời tiếp theo thì Phương Vân Dương đã không chút do dự tát cho nàng ta một bạt tai.

Một tiếng thật giòn giã trực tiếp làm kinh động những người đang đi trên đường và những đệ tử Không Sơn phái đi theo ra từ quán trọ.

Hoắc Thanh Thanh che bên má nóng rực, ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ bừng, cơ thể khẽ run lên.

“Phương Vân Dương, ta hận ngươi!”

Lần đầu tiên Hoắc Thanh Thanh không gọi hắn là Phương đại ca, nàng ta đẩy hắn một cái thật mạnh, bụm mặt xoay người bỏ chạy.

Phương Vân Dương kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, sau đó sắc mặt tái nhợt chậm rãi đưa tay đặt lên vị trí đan điền của mình.

“Đại sư huynh!”

Nhìn thấy hắn như vậy, các đệ tử của Không Sơn phái lập tức lo lắng hét lên.

Trước khi đến đây sư phụ đã dặn dò bọn họ rằng nội thương của đại sư huynh rất nghiêm trọng, nếu như lại kích thích làm cho đan điền bị hao tổn thì e rằng hắn sẽ vô duyên với võ học cả đời. Thật ra thì sư phụ cũng đã khuyên hắn không nên đến Quỷ Khiếu Nhai, nhưng đáng tiếc, dù sư phụ sư nương khuyên thế nào thì đại sư huynh cũng không nghe, bây giờ...

Đường Ninh vốn không biết câu chuyện phát triển đặc sắc ở đây, vừa nhìn thấy ven đường bán thịt lừa nướng đã trông mong nhìn Yến Hành Chi.

Đôi mắt như chú cún con đang xin ăn này nàng học được từ Diệp Kiêu.

Mà Yến Hành Chi ở bên cạnh vừa nhìn thấy ánh mắt đáng thương đáng yêu của nàng thì không biết chuyện gì xảy ra, hắn ta lại không tự chủ được mà tiến lên trả tiền cho nàng.

Món này ngon, mua!

A a, cái này chơi vui, mua!

A, cái này ta chưa từng thấy bao giờ, trông rất đẹp, mua!

Nhìn thử, mua!

Mua mua mua!

Cuối cùng khi Đường Ninh đã hài lòng, Yến Hành Chi nghiêm mặt nhìn những con ngựa trắng ở cách đó không xa bị chất đầy đồ ăn, đồ chơi, đồ trang trí xanh đỏ rực rỡ cùng ánh mắt như không biết làm sao của con ngựa.

Yến Hành Chi trầm mặc.

Nhưng khi quay lại nhìn Đường Ninh đang ăn kẹo kéo bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và hài lòng, Yến Hành Chi lại cam chịu đưa nàng đến con ngựa trắng không hợp với thẩm mỹ của mình chút nào.

Vừa mới ngồi lên, ngay giây sau giọng nói không rõ ràng của Đường Ninh liền vang lên: “Ừm, cái này ngon nè... Sau khi xong chuyện chúng ta đi ngang qua đây mang về một ít cho Diệp Kiêu được không? Hắn thích ăn đồ ngọt.”

Vừa mới nghe được lời này, trong mắt Yến Hành Chi nhanh chóng hiện lên vẻ không thoải mái mà chính hắn ta cũng không phát hiện ra, sau đó chậm rãi gật đầu.

Đi ngang qua sao?

Chỉ sợ nàng sẽ không thể đi qua đây được nữa đâu.

Nghĩ đến sự sắp xếp của hắn ta dành cho Đường Ninh ở Quỷ Khiếu Nhai, rồi liếc nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng, trái tim Yến Hành Chi bỗng dưng hơi chùng xuống.

Chỉ tiếc không đợi hắn ta hiểu rõ ý nghĩ trong đầu mình thì hai người đã tới Quỷ Khiếu Nhai quần hùng hội tụ.

“Yến trang chủ!”

“Yến trang chủ, ngưỡng mộ đã lâu!”

...

Yến Hành Chi vừa xuất hiện thì đã có một nhóm người gọi là những người đứng đầu phe chính phái khoảng bốn mươi tuổi lập tức tiến tới hàn huyên.

Về phần Phương Vân Dương thuộc Không Sơn phái đang đứng đối diện với bọn họ thì ngay từ đầu ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Đường Ninh, thậm chí còn không dám chớp lấy một lần.

Lúc trước hắn không nhìn nhầm, đó là Đường Ninh, thật sự là Đường Ninh, nàng cũng được Yến Hành Chi đưa tới đây.

Tâm tư Phương Vân Dương kích động, vừa muốn nhấc chân đi về phía bọn họ thì lại nghe thấy một vị trưởng lão đang cười với Yến Hành Chi hỏi: “Không biết đây là...”

Nghe câu hỏi, ánh mắt Yến Hành Chi âm thầm nhìn về phía Phương Vân Dương ở cách đó không xa đang muốn đi tới, vươn tay nắm tay Đường Ninh, quay sang nhìn nhau với nàng rồi cười nói: “Đây là thê tử của ta.”

Thê tử?

Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Hoắc Thanh Thanh đang cun cút ở bên cạnh phụ thân mình và cố gắng kìm nén không nhìn Phương Vân Dương cũng ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Thê tử? Từ lúc nào mà Yến đại ca đã có thê tử rồi? Sao nàng ta lại không biết...

Nàng ta quay lại nhìn nữ nhân mang theo mạng che mặt bên cạnh hắn ta.

Tại sao nhìn thê tử của Yến đại ca lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ, như thể... như thể đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Về phía Không Sơn phái, ngay khi Phương Vân Dương nghe thấy hai chữ “thê tử”, đôi chân hắn chợt như nặng ngàn cân không nhấc lên được nữa, một hồi lâu sau hắn chỉ đành cười khổ quay về chỗ cũ, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Đường Ninh.

Cùng lúc này, ở tổng bộ Tịch Nguyệt giáo.

Giáo chủ Tịch Nguyệt giáo Yến Vô Nhai nghe thuộc hạ báo cáo xong liền nhíu mày: “Hả? Ngay cả thằng bé Hành Chi kia cũng ở đây à?”

“Đúng vậy, hôm nay Yến trang chủ vừa đến Quỷ Khiếu Nhai.”

“Được rồi! Nếu lần này có thể đánh bại những tên ra vẻ nhân sĩ chính phái đạo mạo chó má kia thì bổn tọa nhất định sẽ ghi cho Hành Chi một công lao to lớn.”

Ông ta thoải mái cảm thán một tiếng rồi ánh mắt chợt trở nên u ám quỷ quyệt: “Nhưng nếu... Hành Chi phản bội Tịch Nguyệt Thần giáo thì bổn tọa nhất định phải khiến nó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”

Ngay khi giọng nói âm trầm này truyền đến tai tất cả giáo chúng Tịch Nguyệt giáo, hầu như tất cả mọi người đều co rúm lại.

Đúng vậy, giáo chủ đã sớm biết Yến Hành Chi có ý phản bội từ lâu, lần này bảy thế lực lớn vây quét hộ pháp của Tịch Nguyệt giáo là một cơ hội giáo chủ trao cho hắn ta. Nếu thông tin hắn ta truyền tới là chính xác thì tốt, còn nếu có sai lầm gì thì sợ là dù đuổi tới chân trời góc biển giáo chủ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta.

Cũng đáng tiếc cho Đường Ninh không biết âm mưu đằng sau vị giáo chủ Tịch Nguyệt giáo tự phụ kiêu căng ngạo mạn này, chứ nếu nàng biết thì e rằng sẽ nói thẳng một câu cho ông ta hay, tên phản bội Yến Hành Chi kia không hề sợ đâu, bởi vì cũng không phải người ta muốn gia nhập môn hạ của các thế lực chính phái, người ta căn bản muốn lật đổ cả bàn cờ, xoay người làm boss cơ.

Không có khả năng tin tức có sai lệch, nhưng sẽ thiếu đi một vài phần vừa đủ để các ngươi chiến đấu đến chết mới thôi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bầu không khí trên Quỷ Khiếu Nhai càng ngày càng ngưng trệ, giống như một sợi dây càng ngày càng thắt chặt, chỉ cần hơi có động tĩnh thì có lẽ sẽ đứt hoàn toàn.

Hoắc Thanh Thanh đang đi theo phía sau phụ thân mình ở chỗ mai phục của Thực Thần trang nhìn chằm chằm vào Đường Ninh mang theo mạng che mặt ở cách đó không xa, thậm chí ngay cả Phương Vân Dương cũng không để ý tới.

Nàng ta dám khẳng định nhất định là mình đã từng gặp nữ nhân này rồi, chỉ là nghĩ mà mãi không ra đã gặp qua ở nơi nào.

Nhưng nàng vẫn một mực ở bên cạnh Yến đại ca khiến nàng ta không thể qua đó được.

Đang suy nghĩ lung tung thì Hoắc Thanh Thanh đột nhiên nhìn thấy mạng che mặt của Đường Ninh bị gió thổi bay lên một góc, trực tiếp lộ ra môi dưới đỏ tươi.

Chỉ cần liếc mắt một cái là Hoắc Thanh Thanh lập tức trợn to hai mắt.

Nàng ta là... Đường Ninh! !

Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao? Tại sao Đường Ninh đã mất tích lại xuất hiện bên cạnh Yến đại ca với tư cách là thê tử chứ? Tại sao Yến đại ca biết rất rõ nàng ta là vị hôn thê của Phương đại ca mà còn thành thân với nàng ta chứ? Tại sao Đường Ninh lại giả vờ như không biết mặc dù đã nhìn thấy Phương đại ca?

Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên nàng ta nghĩ đến lần trước đêm hôm khuya khoắt bắt gặp Đường Ninh đi ra khỏi viện của Yến đại ca, chẳng lẽ hai người bọn họ đã ...

Nàng ta biết ngay mà, cho tới bây giờ Đường Ninh này luôn là một nữ tử phóng đãng không biết xấu hổ, một Phương đại ca còn chưa đủ, bây giờ còn dây dưa với Yến đại ca, vô liêm sỉ!

Còn mang theo mạng che mặt nữa chứ!

Bây giờ nàng ta sẽ xốc cái mạng che của người này lên để cho mọi người có mặt nhìn xem nàng ta là một nữ nhân vô liêm sỉ thế nào!

Hoắc Thanh Thanh đang định đứng dậy, lại không ngờ ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng thì thầm của phụ thân mình.

“Tới rồi.”

Hai chữ này giống như một loại tín hiệu nào đó, thậm chí bọn họ còn không biết là bên nào động thủ trước, chỉ biết lúc này người của hai bên đã xông vào đánh nhau rồi.

Tiếng kêu giết chóc, tiếng la hét thảm thiết, tiếng gào đau đớn vang lên không dứt.

Máu ở khắp mọi nơi, đều là người giang hồ bị chặt mất tay chân và chết không nhắm mắt.

Nhưng chỉ trong một thoáng ngây người đó mà Hoắc Thanh Thanh lại phát hiện ra Đường Ninh, Yến Hành Chi và Phương Vân Dương đều đã biến mất.

Còn Đường Ninh luôn được Yến Hành Chi bảo vệ trong ngực có thể nhìn thấy ánh mắt ngầm trao đổi của hắn ta với một hộ pháp Ma giáo nào đó khi đang chiến đấu với Phương Vân Dương, Phương Vân Dương bị ép đến vách đá ngày càng gần hơn, thế là nàng liền biết ngay có lẽ Phương Vân Dương cũng sẽ bị Yến Hành Chi tìm cơ hội đẩy xuống đây như trong cốt truyện.

Đúng là một tên thích đánh ngầm!

Nàng thầm rủa thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ hoảng sợ đi theo hắn ta về phía vách núi.

Nhưng ngay vào lúc này, khóe mắt nàng đột nhiên chú ý tới ánh mắt của một người trong Ma giáo mặc áo đen khác đang giả bộ đánh Yến Hành Chi lại thoáng lướt qua người nàng.

Nhìn thấy ánh mắt có ẩn ý của đối phương, tim Yến Hành Chi chợt nảy lên.

Đây là người mà hắn ta đã sắp xếp từ trước khi đến đây, để người này thất thủ giết Đường Ninh, xóa bỏ mọi suy nghĩ của Diệp Kiêu.

Nam nhân áo đen thấy mình ra hiệu bằng ánh mắt mà Yến Hành Chi không phản đối liền đâm một kiếm hướng về phía ngực Đường Ninh, Yến Hành Chi ôm chặt nàng, ma xui quỷ khiến thế nào lại trực tiếp đỡ kiếm của đối phương.

Đường Ninh bị hành vi của hắn làm cho kinh ngạc, không hề do dự mà nói với 54088 trong lòng: “Hệ thống, âm hắn!”

Nam nhân áo đen kia còn tưởng rằng Yến Hành Chi nhất thời thất thủ mới đỡ đòn tấn công của mình, vì thế liền không do dự, giơ tay lên tung chưởng về phía hai người.

“Cẩn thận!”

Trong lúc bối rối, Đường Ninh nhanh chóng xoay người chặn lại, nhưng chưởng đánh tới của người kia rất có linh tính, vỗ trúng vào vai Yến Hành Chi, vốn dĩ chỉ có ba phần lực thôi nhưng trong nháy mắt đã biến thành mười hai phần lực, thậm chí Yến Hành Chi cũng không kịp phản ứng đã bị một chưởng phản khoa học này đánh ngã xuống vách núi.

“Đừng!”

Đường Ninh bị gió thổi làm rơi mất mạng che mặt, lập tức nhảy xuống theo không hề do dự.

“Ninh Ninh!”

Phương Vân Dương lập tức chạy tới, nhưng vẫn quá muộn.

Còn Hoắc Thanh Thanh và các đệ tử của Không Sơn phái vừa nghe thấy tiếng kêu của hắn thì đều nhìn sang, vẻ mặt không thể tin nổi, đúng lúc này lại nhìn thấy sườn mặt vừa lóe lên rồi chợt biến mất của Đường Ninh.

Đây không phải là...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này phía dưới vách núi có một cây tùng mọc ra làm giảm tốc độ lao xuống của Yến Hành Chi, hắn ta kinh hãi nhìn Đường Ninh mặt mũi trắng bệch nghiêm mặt bắt lấy tay mình.

“Nàng…”

Hắn ta vừa thốt ra lời này thì Đường Ninh đã liều mạng ôm lấy eo hắn ta, mặt nàng không còn chút máu nào, nhưng đôi mắt đen lại đầy kiên định: “Có chết ta cũng phải ở bên cạnh Hành Chi ca ca!”

Tại sao?

Tại sao nàng lại làm như vậy? Tại sao lại nhảy xuống!

Rõ ràng trước đây không lâu hắn ta còn...

Đây không phải, chắc chắn không phải là tác dụng của khiên tơ cổ!

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Yến Hành Chi còn chưa sắp xếp được những suy nghĩ phức tạp trong đầu thì giây tiếp theo hai người họ đã sắp rơi xuống vực sâu. Trong lúc nhất thời, thậm chí hắn ta chỉ kịp nghĩ tới việc dồn nội lực còn sót lại trong cơ thể mình vào trong ngực Đường Ninh để bảo vệ nàng, sau đó...

Rầm!

Tiếng vang ầm trời, vực sâu yên bình dưới vách đá lập tức bắn lên một tia nước cao vài mét.

Độ thiện cảm hiện tại của Phương Vân Dương: 95.

Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 45.

Đây là hai tin tức cuối cùng Đường Ninh nhận được từ 54088 trước khi mất đi ý thức.

Đúng là không dễ dàng gì mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play