Đường Ninh đang ngồi trên xích đu nghe thấy giọng nói của Yến Hành Chi liền quay phắt đầu lại, thời điểm nhìn thấy nam nhân mặc đồ trắng đứng cách đó không xa, khóe miệng mang theo nụ cười nàng liền hét lên đầy phấn khích, nhảy khỏi xích đu mà không cần suy nghĩ, sau đó nở nụ cười rạng rỡ chạy nhanh tới nhào vào vòng tay hắn ta.

Đồng thời ngẩng cái đầu nhỏ vui vẻ hỏi: “Hành Chi ca ca, sao hôm nay huynh về sớm vậy? Huynh đã giải quyết xong mọi chuyện bên ngoài chưa? Ta thật sự rất nhớ huynh, rõ ràng mỗi ngày đến lúc trời tối đều có thể gặp mặt huynh nhưng ta luôn cảm thấy hình như đã lâu lắm rồi không được gặp huynh vậy.”

Đường Ninh nói những lời nguy hiểm nhất với vẻ chân thành thuần khiết nhất.

Nghe vậy, thậm chí Yến Hành Chi còn nghi ngờ không biết có phải nàng đã tìm phát hiện ra chuyện gì rồi không, nhưng nếu nàng có phát hiện ra cái gì thì có lẽ cũng sẽ không thể hiện ra vẻ mặt như vậy.

“Đường Đường...”

Đúng lúc này Diệp Kiêu đang đứng bên cạnh xích đu cũng ngạc nhiên gọi nàng.

Cậu ta không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng Yến đại ca chính là người thân thiết nhất trên đời của cậu ta, còn Đường Đường là thê tử của cậu ta, hai người họ càng thân thiết thì đáng ra cậu ta phải càng vui hơn mới phải, nhưng tại sao trong lòng cậu ta bây giờ lại thấy ngột ngạt như vậy, ngột ngạt đến mức thở không nổi, trên người không có chỗ nào là thoải mái.

Cũng nhờ Diệp Kiêu mở miệng, Đường Ninh mới giống như chợt nhớ tới còn có một người khác đang tồn tại, hai má lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng buông lỏng tay đang ôm eo Yến Hành Chi ra, liếc nhìn Diệp Kiêu, bắt đầu nghiêm túc giới thiệu với Yến Hành Chi: “Đây chính là người bằng hữu mới ta đã nói với huynh trước đó, tên là Diệp Kiêu.”

Nói xong, hai mắt sáng ngời nhìn Yến Hành Chi: “Diệp Kiêu rất tốt, dù ta làm bao nhiêu bánh ngọt thì hắn đều có thể ăn ngon lành sạch sẽ không hề nghỉ ngơi. Hạ nhân trong sơn trang không nói chuyện, chỉ có hắn nói chuyện với ta. Hắn còn dạy ta múa kiếm, nhưng ta quá ngu ngốc không học được, à, hắn còn tặng rất nhiều quà cho ta nữa!”

Nói đến quà tặng, nàng còn chỉ vào ngọc bội lục bảo đeo trước ngực, lại còn tỏ vẻ làm sao mình có thể may mắn có được một người bạn tốt như vậy.

Thực ra thì trong lòng đang nghĩ… nhìn xem, màu của cái dây chuyền ngọc này có giống màu trên đầu ngươi không.

Xanh ngắt một màu* luôn nhé.

(*: Ý là bị cắm sừng)

Nhìn theo ngón tay Đường Ninh, Yến Hành Chi lập tức thấy được cái dây chuyền ngọc kia không phải là cái quý nhất trong những bảo tàng của hắn ta sao?

Xem xong ngọc bội, hắn ta lại nhìn sang ánh mắt Diệp Kiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm không thèm chớp vào Đường Ninh đang ôm cánh tay hắn ta, trên mặt hiện rõ dòng chữ ta không vui.

Yến Hành Chi nhẹ nhắm mắt lại, bây giờ hắn ta có thể chắc chắn rằng trong thời gian mình yên tâm rời đi, trong sơn trang đã xảy ra một chuyện mà hắn ta không hề dự liệu được.

Thực ra lúc đầu hắn ta cũng muốn để lại mấy ám vệ trong trang, chỉ tiếc là tình thế bên ngoài mỗi ngày một kiểu, hôm nay các thế lực chính phái đang nghĩ đến việc vây quét mấy hộ pháp Ma giáo, đến ngày mai Ma giáo liền định dứt khoát diệt trừ mấy kẻ đứng đầu phe chính đạo để giết gà dọa khỉ. Hắn ta phải ở hai đầu đổ thêm dầu vào lửa mới thúc đẩy được cuộc đại chiến chuẩn bị diễn ra ở Quỷ Khiếu Nhai.

Và đó chính là cơ hội của hắn ta, một cơ hội để chèn ép hai phe thế lực chính tà cùng một lúc mà không cần phí chút sức lực nào.

Dù sao nếu chỉ dựa vào bản thân hắn ta thì có phát triển thêm mười năm Ngưỡng Nguyệt sơn trang của hắn ta cũng khó có thể đuổi kịp Tịch Nguyệt giáo khổng lồ cường thế.

Vậy thì hắn ta không biết tới bao giờ mình mới có thể báo thù cho mối huyết hải thâm cừu bảy mươi hai nhân khẩu từ trên xuống dưới Diệp gia!

Hắn ta đã đợi ròng rã mười ba năm, mười ba năm qua hắn ta chưa từng được ngủ yên một ngày nào, bởi vì mỗi lúc trời tối, chỉ cần nhắm mắt lại thì hắn ta sẽ nhìn thấy phụ mẫu và muội muội chết thảm trước mặt mình.

Cho đến bây giờ hắn ta đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, không có ngày nào hắn ta không dựa vào mối thù này mà cắn răng nhịn xuống.

Hắn ta muốn báo thù, từng ngày từng giờ, từng mảnh da thịt trên người hắn ta đều đang kêu gào muốn báo thù, báo thù!

Chính vì suy nghĩ này, cùng với niềm tin vào khiên tơ cổ nên hắn ta đã rút đi tất cả những ám vệ trông coi Ngưỡng Nguyệt sơn trang trước đây, còn bây giờ...

Hắn ta hít một hơi thật sâu, một lúc sau lại mở mắt ra, ánh mắt nhìn Đường Ninh đã thấm đẫm vẻ dịu dàng như nước: “Thật sao? Lúc trước nàng đã nói với ta rồi. Có lẽ là do ta bận quá mà quên mất. Ta thực sự xin lỗi. Nhưng lần này xuống núi ta cũng mang quà về cho nàng đây…”

Vừa nói hắn vừa lấy ra một đôi bông tai làm bằng mã não đỏ, trùng hợp là hôm nay Đường Ninh lại không đeo gì trên tai, nên Yến Hành Chi liền đưa tay ra đeo vào giúp nàng.

Nhưng không ngờ vừa mới đeo xong, Đường Ninh đưa tay chạm vào tai mình, rồi trong phút sung sướng và kích động nàng còn kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi của Yến Hành Chi.

Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, đáy mắt Yến Hành Chi nhanh chóng lóe lên tia sáng khó tin. Diệp Kiêu ở bên kia cũng kinh ngạc mở to mắt, vừa định nói gì đó thì thì đã bị ánh mắt uy nghiêm của Yến Hành Chi ép trở lại.

Một nụ hôn kết thúc, thời điểm Đường Ninh mở mắt ra, Yến Hành Chi đã điều chỉnh lại biểu cảm, dịu dàng nhìn nàng: “Nàng về phòng trước đi nhé? Ta còn có chuyện muốn nói với Diệp tiểu huynh đệ này.”

“Hai người à?”

Đường Ninh ngạc nhiên hỏi lại, nhưng còn không đợi Yến Hành Chi giải thích, nàng đã lộ vẻ hiểu ra: “Ta hiểu sai rồi, nhìn dáng vẻ tự do ra vào của Diệp Kiêu lúc trước đáng lẽ ta nên nghĩ ra hắn quen với huynh rồi mới phải. Thế mà ta lại còn muốn giới thiệu hai người với nhau. Vậy được rồi, hai người nói chuyện đi nhé, ta đi xuống trước. Qua nhiều ngày như vậy rồi mà huynh còn chưa nếm thử bánh ngọt ta làm đâu. Giờ ta sẽ đi làm cho huynh, lát nữa huynh nếm thử mấy miếng nhé?”

Vừa nói xong, Đường Ninh lại chạm vào tai, nở một nụ cười dịu dàng đầy ngượng ngùng rồi bước nhanh về phía phòng bếp.

Nhưng ngay khi nàng vừa quay đi thì sự e thẹn và mềm yếu trong mắt lập tức biến thành vẻ trêu tức và đùa cợt nồng đậm.

Nàng ấy à, nàng thích nhất là kiểu quan hệ phức tạp tháo gỡ mãi không được thế này đó.

Nhưng ngay khi Đường Ninh biến mất ở trước mặt hai người, Diệp Kiêu lập tức vội vã không nhịn nổi đi tới trước mặt Yến Hành Chi, vừa đau lòng vừa phẫn nộ nói: “Không cho phép.”

“Cái gì?”

Yến Hành Chi vốn đã bị những chuyện trước mặt làm cho choáng ngợp rồi, thấy Diệp Kiêu đột nhiên tiến lên nói không đầu không đuôi, hắn ta liền nghiêm mặt hỏi ngược lại một câu.

Diệp Kiêu được Yến Hành Chi nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ nhìn thấy biểu hiện của hắn ta, vốn dĩ trong lòng cảm thấy hơi e dè, nhưng vẫn khăng khăng mở miệng nói: “Không cho phép, ăn bánh ngọt, của ta.”

Nghe vậy, Yến Hành Chi đã có đầy đủ lý do nghi ngờ rằng tám chín phần mười là kẻ tham ăn này đã bị bánh ngọt của Đường Ninh hấp dẫn, đồng thời còn vì vậy mà thành bằng hữu của nàng.

Nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Diệp Kiêu, Yến Hành Chi lại cảm thấy có lẽ không chỉ đơn giản như vậy. Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Diệp Kiêu đã hoàn toàn khẳng định suy đoán của hắn ta.

“Đường Đường, là thê tử, của ta. Chỉ có thể, làm bánh ngọt, cho ta. Đại ca, không được!”

Diệp Kiêu được hắn ta dạy nói chuyện, nên sao hắn ta lại không hiểu ý của đối phương được.

Vừa nghe xong những lời này, ánh mắt hắn ta lập tức đông cứng lại, thê tử? Ai dạy cậu ta từ này? Chẳng lẽ là Đường Ninh…

Nghĩ đến đây, Yến Hành Chi chỉ nói “Đi cùng ta” với Diệp Kiêu rồi lập tức dẫn đầu đi về phía trước.

Cho đến khi hai người xuất hiện trong mật thất của Ngưỡng Nguyệt sơn trang, hắn ta lập tức yêu cầu Diệp Kiêu duỗi cổ tay ra, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, lông mày đang cau chặt mới chậm rãi buông lỏng.

Lúc trước tin tức hắn ta hỏi từ vị Độc Thủ Dược Thánh quả nhiên không sai, chỉ trong vòng một tháng mà kỳ độc Miêu Cương trên người Diệp Kiêu gần như đã bị tiêu trừ hết, trong kinh mạch chỉ còn sót lại một ít dư độc cứng đầu, dựa vào thánh dược giải độc của trang và nội lực của hắn ta thúc đẩy thì nhất định có thể tiêu trừ sạch sẽ.

Sau khi trở về, cuối cùng cũng biết được một tin vui Yến Hành Chi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chờ đến khi quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngây ngô mờ mịt của Diệp Kiêu thì đến người chưa bao giờ dễ nổi giận như Yến Hành Chi cũng cảm thấy giận mà không có chỗ phát ra.

“Ai dạy đệ từ thê tử này vậy?”

“Có vấn đề, gì sao?”

“Hiện tại là ta đang đặt câu hỏi cho đệ, đừng hỏi lại ta, chỉ cần nói cho ta biết mọi chuyện giữa đệ và Đường Ninh thôi.”

Ánh mắt Yến Hành Chi đột nhiên trở nên sắc bén.

Nhìn thấy hắn ta như vậy, Diệp Kiêu thoáng do dự.

“Làm sao? Bây giờ lời của Yến đại ca cũng không có giá trị gì với đệ phải không?”

Yến Hành Chi thực sự không thể hiểu nổi, thậm chí còn không biết rốt cuộc Đường Ninh đã cho Diệp Kiêu ăn thứ mê dược gì, rõ ràng từ nhỏ đến lớn cậu ta luôn ở bên cạnh hắn ta, luôn nghe theo lời hắn ta, cho tới bây giờ đều là hắn ta nói cái gì chính là cái đó, hoàn toàn chưa từng xuất hiện tình huống hắn ta tra hỏi mà đối phương lại không trả lời như hôm nay.

Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Hành Chi lập tức xẹt qua một tia máu, trong lòng sinh ra sát khí nồng đậm với Đường Ninh.

Diệp Kiêu là ai?

Là sát thủ đệ nhất thiên hạ.

Độ nhạy với sát khí luôn mạnh hơn Yến Hành Chi rất nhiều.

Ngay khi sát khí của Yến Hành Chi vừa xuất hiện, cậu ta đã vội vàng giữ lấy cánh tay đối phương: “Đừng, ta, thích, Đường Đường, ta muốn, nàng ấy làm, thê tử, ta, muốn, luôn luôn ở bên nàng ấy!”

Vì quá vội vàng nên lời nói vốn đang nhảy ra từng chữ lại chợt trở nên trơn tru đến bất ngờ.

Còn Yến Hành Chi ở bên này nhìn cảm xúc mãnh liệt chưa từng xuất hiện trong mắt Diệp Kiêu thì trong lòng bắt đầu trầm xuống!

Diệp Kiêu, cậu ta thật sự đã động lòng rồi!

Động lòng với thê tử hắn ta cưới hỏi đàng hoàng vào cửa!

Thật sự quá hoang đường!

Không biết hai người đã đối mặt giằng co với nhau bao lâu, Yến Hành Chi hít sâu một hơi trước, sau đó cố ổn định lại cảm xúc, nhẹ nhàng dựa lưng vào lưng ghế phía sau: “Bây giờ nói rõ cho ta biết quan hệ giữa hai người, rốt cuộc một tháng qua đã xảy ra chuyện gì!”

Sau đó trong mật thất yên tĩnh, Diệp Kiêu liền nhả từng chữ kể lại cho Yến Hành Chi chuyện giữa mình và Đường Ninh trong những ngày qua.

Lúc đầu cậu ta bị mùi bánh ngọt hấp dẫn kéo vào phòng bếp, treo ngược trên xà để trộm bánh ngọt, cho đến khi hai người dần trở thành bạn bè, cậu ta vô tình bị phát độc, Đường Ninh đã cứu cậu ta bằng chính máu của mình. nhưng nàng lại hôn mê nên phải đưa đến suối nước nóng để chữa bệnh. Cậu ta lại vô tình nhìn thấy cảnh ân ái của một đôi trẻ dưới chân núi, sau khi nghe nàng giải thích thì liền quyết định Đường Ninh là thê tử của mình, để lấy lòng nàng cậu ta đã tặng cho nàng rất nhiều món quà…

“Những cái đó, ngọc bội, từ trong hộp, của huynh, lấy ...”

Vừa nghe Diệp Kiêu nói, Yến Hành Chi vốn tự nhận khả năng nhẫn nhịn của mình rất tốt, giờ trên trán cũng không tự chủ được mà nổi đầy gân xanh. Hắn ta xoay người mở hộp gấm chứa đầy đồ hắn ta sưu tầm được ra thì quả nhiên bên trong rỗng tuếch, chẳng có một thứ gì.

Sau khi nghe hết lời kể của Diệp Kiêu, hắn ta hoàn toàn không phát hiện ra sự sự toan tính của Đường Ninh, mà chỉ phát hiện ra sự ngốc nghếch và ngu xuẩn của Diệp Kiêu.

Điều này khiến hắn ta còn chẳng tìm được ai để trút giận hết.

Bởi vì Diệp Kiêu là ai, người khác không biết nhưng Yến Hành Chi đã nuôi nấng cậu ta từ nhỏ chẳng lẽ lại không biết sao?

Có lẽ là vì từ nhỏ cậu ta đã sinh sống cùng với sói nên đầu óc chẳng khác gì động vật, sẽ không che giấu bất kỳ cảm xúc nào của mình dù là thích hay không thích.

Lúc nói chuyện hắn ta không chỉ một lần chú ý tới ánh mắt của đối phương, trong đôi mắt lạnh nhạt hơn mười mấy năm của đối phương nhưng khi nói ra hai chữ “Đường Đường” thì không tự chủ được mà phát ra ánh sáng. Vậy là hắn ta liền hiểu Diệp Kiêu đã sa vào lưới tình rồi.

Đúng là lúc trước hắn ta cũng hy vọng Diệp Kiêu có thể hiểu được phần nào cảm xúc của con người, chứ không phải luôn sống như một con vật, nhưng tại sao... người khiến đối phương hiểu được những cảm xúc này lại là thê tử của hắn ta!

Ngoại trừ “hoang đường” thì Yến Hành Chi không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả tất cả những gì mình vừa biết được.

Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt đầy hy vọng của Diệp Kiêu, sâu trong mắt lóe lên một tia sáng kiên quyết.

Người khai sáng cho Diệp Kiêu có thể là bất kỳ ai, ngoại trừ Đường Ninh.

Một mặt vì nàng vẫn là thê tử trên danh nghĩa của hắn ta nên không thể để nàng ở bên Diệp Kiêu được, mặt khác thì Đường Ninh đã truyền hết độc Miêu Cương trong cơ thể Diệp Kiêu nên nàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa.

Hắn ta không thể để Diệp Kiêu vừa nếm trải mùi vị của tình yêu đã lại phải đau đớn vì đánh mất nó.

Nghĩ đến đây, Yến Hành Chi vốn đã hạ quyết tâm trong lòng liền không đồng ý yêu cầu vô lý của Diệp Kiêu là để Đường Ninh làm thê tử của cậu ta, mà trực tiếp đuổi cậu ta lên núi Vân Vụ, lấy lý do là dư độc trong cơ thể cậu ta chưa giải hết nên phải ngâm mình vào trong suối thuốc chín ngày để loại bỏ hết chất độc còn sót lại.

Diệp Kiêu rất dễ bị lừa, sau vài câu nói của Yến Hành Chi, cậu ta đã bị lừa lên đỉnh núi Vân Vụ, thậm chí còn không kịp chào hỏi Đường Ninh. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhưng Đường Ninh cũng sẽ không quan tâm đến chuyện này.

Dù sao thì mức độ thiện cảm của Diệp Kiêu cũng đã lên đến 90 rồi.

Nàng không có hứng thú tiếp tục chơi mấy trò gia đình trẻ con với cậu ta nữa.

Vào ngày hôm sau, khi Yến Hành Chi nói chuyện nhân sĩ chính phái sắp vây quét mấy Đại hộ pháp của Ma giáo ở Quỷ Khiếu Nhai, nàng đã hoàn toàn bị hấp dẫn. Mà chuyện càng đáng chú ý hơn là hắn ta lại nói đã nhiều ngày qua mình để nàng ở nhà là quá bạc đãi nàng, cho nên lần này hắn ta quyết định đưa nàng đi giải sầu.

Nghe vậy, ánh mắt đang cụp xuống của Đường Ninh nhanh chóng lóe lên một tia sáng.

Nếu nàng nhớ không lầm thì trận chiến Quỷ Khiếu Nhai là một trận chiến lớn trong cốt truyện, khi đó Phương Vân Dương rơi xuống vực sâu, Yến Hành Chi thì lại hoàn toàn quật khởi. Hắn ta nói cái gì mà giải sầu chứ, nàng dám khẳng định lần này Yến Hành Chi mang nàng ra ngoài thì tám chín phần mười là không có ý định đưa nàng trở về!

Hắn ta muốn nàng chết trong trận hỗn chiến sắp tới!

Hơ.

Thế thì lại trùng hợp quá, đúng lúc nàng cũng đang có kế hoạch của mình đây!

Tính toán kỹ thời gian thì hình như cũng sắp đến đêm rằm ngày mười lăm hàng tháng rồi!

Mỗi đêm trăng tròn, chất độc ngấm vào xương trong cơ thể Yến Hành Chi sẽ bộc phát một lần!

Và bởi vì chất độc bộc phát nên trên cơ thể hắn ta sẽ như bị hàng vạn con kiến cắn nuốt, căn cốt vặn vẹo, công lực hoàn toàn biến mất, thậm chí còn có thể... thu nhỏ trở lại dáng vẻ lúc nhỏ!

Dáng vẻ lúc nhỏ đó!

Ánh sáng trong mắt Đường Ninh càng ngày càng sáng hơn, sau đó nàng ngẩng đầu lên, làm bộ ngạc nhiên nhìn Yến Hành Chi.

“Hành Chi ca ca, huynh tốt quá!”

Ta còn đang cân nhắc xem nên nịnh nọt thế nào để được đi cùng thì ngươi đã giúp ta sắp xếp xong xuôi tất cả đường đi rồi.

Đúng là chu đáo hết chỗ nói!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play