Đêm dần sâu, trong phòng tối đen, Đường Ninh cố hết sức mở to mắt nhìn đồ đạc trong phòng nhưng cũng không thể nhìn thấy gì cả. Thật sự làm khó Yến Hành Chi rồi, tìm được một căn phòng giơ năm ngón tay lên cũng không thể nhìn rõ thế này ở Ngưỡng Nguyệt sơn trang. Vì Diệp Kiêu, cũng coi như hắn đã khá nhọc lòng.
Còn về chuyện rốt cuộc trong cốt truyện nguyên chủ có bao giờ nhận ra người hàng đêm ở cùng nàng ấy có thể không phải là trượng phu của nàng ấy hay không à? Nàng ấy không phải người ngu ngốc, chắc hẳn là nàng cũng đã phát hiện ra có cái gì đó không đúng, nhưng do gương mặt kia của Yến Hành Chi quá lừa tình, giả cũng có thể nói như thật, ngày thường trước mặt nguyên chủ lại càng thêm tận tâm tận lực đóng tốt vai tướng công của mình, ngoài việc tặng đủ các loại lễ vật ra, thậm chí vào ngày sinh nhật của nguyên chủ hắn ta còn tự tay nấu một bữa ăn cho nàng.
Đúng vậy, ngoài việc trời sinh căn cốt không tốt thì Yến Hành Chi có thể học mọi thứ rất nhanh, từ chiêm tinh thiên văn đến ngũ hành bát quái, từ cầm kỳ thư họa đến cất rượu nấu ăn, về cơ bản hắn ta thành thạo mọi thứ, lại thêm cái “túi da” quân tử như ngọc phụ trợ. Đối với nguyên chủ không biết kế hoạch bí mật của hắn ta, lại chịu ảnh hưởng của khiên tơ cổ nên cho dù phát hiện ra một số sai sót nhỏ thì nàng cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.
Vừa nghĩ tới đây, Đường Ninh đã nghe thấy bên ngoài có tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra.
Lúc này, Diệp Kiêu đang chậm rãi đóng cửa lại, ôm lồng ngực mình, thậm chí còn không biết mình đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng cậu ta đã đi con đường này nhiều lần rồi, cũng đã quen đường quen nẻo, nhưng hôm nay trong lòng cậu ta như có một con thỏ đang nhảy nhót tưng bừng, cho dù có dùng nội lực thế nào thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Càng đến đến gần căn phòng Đường Ninh ở thì tim càng đập nhanh hơn, như thể vừa mở miệng là có thể nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu ta đứng trước cánh cửa đóng chặt một lúc, cho đến khi có tiếng hỏi của Đường Ninh từ phòng trong truyền ra thì mới mờ mịt luống cuống đi thẳng vào trong phòng.
Bịch bịch bịch ...
Cậu thiếu niên Diệp Kiêu hoàn toàn không biết tình yêu là gì lần đầu tiên trong đời động lòng, không biết nên đối phó với phản ứng của bản thân như thế nào, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Đường Ninh đang đợi mình ở đây thì cậu ta lại cảm thấy trái tim mình căng trướng, còn hạnh phúc hơn khi được ăn món đồ ngọt nhất, ngon nhất trên thế gian này.
Lại đè tay lên ngực một lần nữa, lúc này Diệp Kiêu mới giơ tay lên kéo tấm rèm trước mặt lên bước vào trong.
Vừa bước vào trongm ngay giây tiếp theo cậu ta đã bị người ta ôm chặt lấy eo, người kia nhón chân lên hôn lên môi dưới của cậu ta rất tự nhiên. Một lúc sau giọng nói ngọt như mật của Đường Ninh mới vang lên trong bóng tối: “Hôm nay huynh bận lắm sao? Sao huynh về muộn vậy? Ta nhớ huynh lắm đó.”
Nàng dụi nhẹ cằm mình vào ngực nam nhân, hai tay ôm chặt hơn nữa.
Còn Diệp Kiêu thì vì tập võ nên cho dù đang ở trong căn phòng tối om cậu ta cũng vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ của Đường Ninh, nhìn thấy khóe miệng nàng đang nhếch lên rất cao, hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn nàng ngửa cằm, cười nhẹ nhàng nhìn cậu ta.
“Lại không nói chuyện nữa rồi...”
Sau khi Đường Ninh kêu lên một tiếng thì tiếp tục kiễng chân lên hôn vào môi Diệp Kiêu, vừa định rời đi thì lúc này lại có một bàn tay to lớn mạnh mẽ đột nhiên giữ lấy sau đầu nàng, một nụ hôn như một cơn cuồng phong cứ thế ập xuống.
“Ưm…”
Hai người nhanh chóng ngã xuống giường, ngoài phòng mưa lại tiếp tục rơi, không còn dữ dội và nhanh như trước, mà xen lẫn sự dịu dàng thận trọng, nâng niu, che chở.
Cơn mưa này đến nhanh mà ngừng cũng nhanh.
Lúc này trên giường trong phòng, Đường Ninh đã ngủ thiếp đi vì mỏi mệt, Diệp Kiêu ở bên cạnh không những không rời đi mà còn ôm chặt lấy cả người nàng như đang ôm bảo bối quý giá nhất trên đời, không rời đi cũng không ngủ được, vẫn cứ ôm nàng nhìn nàng ngủ, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
Chỉ nhìn thế này thôi mà trong lòng đã dâng trào một niềm vui khó tả.
Trong lúc cao hứng, cậu ta thử thăm dò hôn lên trán Đường Ninh, rồi hôn lên má nàng, mỗi lần hôn lên gương mặt nàng, cậu ta đều cảm thấy trong lòng như bắn ra một bong bóng hạnh phúc nho nhỏ.
Còn Đường Ninh được cậu ta hôn trong giấc ngủ thì có lẽ đã cảm nhận được có người quấy rầy giấc ngủ của mình nên hơi khịt mũi lẩm bẩm một tiếng.
Nhưng chỉ một tiếng này Diệp Kiêu đã kinh ngạc đến mức phải dùng cả công phu quy tức, dường như sợ mình thở nặng quá sẽ không cẩn thận đánh thức nàng.
Đợi hồi lâu, thấy Đường Ninh không có động tĩnh gì cậu ta mới cẩn thận thở nhẹ một hơi, rồi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Đường Ninh.
Thê tử, thê tử...
Đường Ninh là bằng hữu của cậu ta, cũng là thê tử của cậu ta.
Thê tử chính là người sẽ làm chuyện vui sướng thân mật thế này cùng cậu ta, sẽ làm bánh ngọt cho cậu ta, sẽ luôn đi cùng với cậu ta, cả một đời đều ở bên cậu ta.
Tuy rằng trước đây Diệp Kiêu chưa từng nghĩ tới chuyện cả đời, nhưng bây giờ nghĩ lại thì nếu cậu ta được ở bên Đường Ninh cả đời, cậu ta sẽ không hề cảm thấy bài xích mà rất muốn ở bên nàng cả đời như thế.
Đường Ninh, Đường Đường… ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Đường Đường!”
Ngày hôm sau khi gặp lại Diệp Kiêu nàng liền nghe thấy đối phương gọi nàng một tiếng với dáng vẻ sáng rỡ chói lòa thế này.
“Hử?”
Đường Ninh chưa từng thấy người nào gọi mình thế này nên liền ngẩn người.
Sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt Diệp Kiêu thành thật chỉ vào mình: “Ta, Diệp Kiêu.”
Rồi lại chỉ vào nàng: “Nàng, Đường Đường.”
Hóa ra đây là biệt danh nho nhỏ mà đối phương đặt cho nàng, nhưng chỉ nghe thôi cũng thấy không giống bình thường rồi, hơn nữa, lẽ nào vì đồng âm với “đường” ăn nên cậu ta mới gọi nàng như vậy chứ?
Vừa nghĩ tới đây thì nàng lại chợt nhìn thấy tay của đối phương đột nhiên đưa cho mình, sau đó nhẹ nhàng thả ra, một ngọc bội thượng phẩm đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
“Cho nàng.”
Diệp Kiêu vừa cười vừa nói.
Đúng vậy, kể từ hôm qua, cậu thiếu niên này dường như đã vô tinh thông hai mạch Nhâm Đốc, đã hoàn toàn có thể bật cười rất tự nhiên.
“Cho ta sao?”
Đường Ninh ngạc nhiên hỏi.
Mới hỏi xong nàng đã thấy Diệp Kiêu trực tiếp kéo bàn tay đang buông thõng một bên của nàng lên, trịnh trọng đặt ngọc bội lên đó.
Sáng nay cậu ta đã xuống núi tìm rất nhiều người để hỏi. Muốn làm cho nương tử của mình, người ta nói với cậu ta thê tử gọi là nương tử, muốn làm cho nương tử của mình cũng chính là Đường Đường được vui vẻ thì phải tặng nàng một món quà, càng đắt tiền càng tốt thì nàng sẽ càng vui vẻ hơn, nàng vui vẻ thì cậu ta cũng sẽ vui vẻ.
Cậu ta đã tìm thấy ngọc bội này từ nơi cất đồ của Yến đại ca. Trong đó còn rất nhiều, mỗi ngày đưa một cái thì có thể khiến Đường Đường vui vẻ rất lâu.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cậu ta thấy sung sướng vô cùng.
Vì vậy khi tặng ngọc bội xong, cậu ta lập tức nhìn Đường Ninh đầy mong đợi.
Nhìn thấy vẻ mặt chỉ có kinh ngạc mà không có vui mừng của nàng, cậu ta lập tức nhíu mày, sau đó đẩy ngọc bội tới trước mặt nàng: “Tặng nàng.”
“Không được, làm sao có thể thế này? Làm sao ta có thể lấy của ngươi một thứ quý giá như vậy chứ?”
Vẻ mặt Đường Ninh xấu hổ.
Nhưng trong lòng thì đã bật cười rũ rượi, mặc dù không biết Diệp Kiêu học được cái trò xiếc tặng đồ này từ đâu, nhưng căn cứ vào bên miêu tả trong cốt truyện thì bởi vì Diệp Kiêu không hiểu thấu đáo lắm về tiền tài nên về cơ bản trên người vốn không có thứ gì thứ đáng giá, cần gì thì Yến Hành Chi sẽ chuẩn bị giúp cậu ta.
Vậy ngọc bội này đến từ đâu?
Chỉ có thể là lấy từ chỗ Yến Hành Chi thôi.
Đưa những thứ của trượng phu người ta cho thê tử của hắn để lấy lòng nàng ấy, kiểu thao tác khiến người ta ngạt thở thế này cũng chỉ có Diệp Kiêu có thể làm ra được.
Lúc trước nàng chỉ nghe nói chuyện thê tử trộm tiền của trượng phu đi nuôi trai bao, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trai bao lại đi trộm đồ của trượng phu để lấy lòng thê tử thế này.
Trên thế giới hiếm có người bị cắm sừng được như Yến Hành Chi lắm, đúng là hiếm thấy.
Còn Diệp Kiêu đứng đối diện Đường Ninh nhìn thấy mình tặng quà mà Đường Ninh cũng không quá vui mừng thì lập tức cứng rắn đưa ngọc bội lên người Đường Ninh với vẻ nghi hoặc: “Cho nàng, vui vẻ.”
Nói xong, thậm chí không đợi Đường Ninh mở miệng từ chối, cậu ta cũng không chờ ăn điểm tâm đã vận khinh công nhanh chóng biến mất trước mặt Đường Ninh.
“Này…”
Đường Ninh cũng không kịp kêu lên.
Đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi. Trong vài ngày tới không biết chàng thiếu niên này đã đi hỏi ý kiến vị thần tiên nào mà bắt đầu gửi cho nàng những món quà khác nhau như ngọc bội, tranh thư pháp và các bảo vật khác của Yến Hành Chi. Sau đó còn có vòng ngọc, trâm cài, váy lụa và những thứ rõ ràng là của nữ tử, nếu không phải là cậu ta đi cướp thì tám chín phần mười là lấy bảo vật của Yến Hành Chi đi đổi với người ta.
Vừa nhìn thấy những món quà này, suýt chút nữa Đường Ninh đã rơi nước mắt thương cảm cho Yến Hành Chi!
Thế này rồi mà hắn ta còn chưa quay lại nữa à?
Nếu không quay lại thì Ngưỡng Nguyệt sơn trang của ngươi sẽ bị người huynh đệ tốt của ngươi dọn sạch luôn đấy.
Nàng nhất định sẽ phải nói chữ “thảm” này với hắn nhiều lần lắm.
Đối với chuyện mỗi ngày một món quà này, suy nghĩ của Diệp Kiêu hơi khác người.
Có thể là vì nhiều ngày như vậy mà lần nào Đường Ninh cũng chỉ từ chối, không chịu nhận, thậm chí còn không hề vui vẻ khi nhìn thấy quà của cậu ta nên cậu ta liền đè tên công tử phóng đãng nghĩ kế giúp mình ra đánh cho một trận. Người bị đánh vốn là công tử nhà viên ngoại bị tửu sắc đào rỗng thân thể, trong lòng thì thầm cảm thán trên đời còn có một nữ tử không màng danh lợi thế này mà sao hắn lại không gặp được, còn miệng thì vẫn kêu khóc như sói tru, rồi lại nghĩ thêm kế cho Diệp Kiêu.
Quà mà tốn tiền tiêu đã khó, quà không tiêu được bằng tiền lại càng không đơn giản.
Vì vậy, một ngày nọ, khi mở cửa sổ Đường Ninh chợt nhìn thấy một vòng hoa bện bằng hoa ngọc quang.
Trên mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, ngay giây tiếp theo Diệp Kiêu đã nhẹ nhàng đặt vòng hoa lên đầu nàng, sau đó quan sát nàng cực kỳ cẩn thận.
Thấy vậy Đường Ninh liền đưa tay sờ vòng hoa trên đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Kiêu đối diện: “Thứ này do ngươi bện sao?”
Diệp Kiêu buồn bực không lên tiếng, chỉ gật đầu.
“Đẹp lắm, cám ơn ngươi.”
Đường Ninh biết đối phương đưa cho nàng, thấy thứ này không tốn tiền thì mới phối hợp nở một nụ cười khen tặng.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, lúc này Diệp Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, miệng cũng cười theo.
Hai người đối mặt cười ngây ngô một hồi, Diệp Kiêu mới như đột nhiên nhớ ra điều gì, kéo nàng chạy về phía hoa viên. Cho đến khi chạy đến dưới một cây đa lớn trong vườn, Đường Ninh mới nhìn thấy một cái khung xích đu đầy hoa không biết Diệp Kiêu đã buộc từ khi nào.
Vừa đến chỗ đó, Diệp Kiêu liền ấn Đường Ninh lên xích đu: “Ngồi.”
“Ngươi phải làm... A ha ha ha ...”
Nàng chưa kịp nói hết lời thì đối phương đã đẩy xích đu giúp nàng.
“Chậm lại, ha ha, đừng như thế này, cao quá, ha ha ha...”
Loại đồ như xích đu này vẫn luôn có sức hút với nữ tử, Đường Ninh cũng không ngoại lệ.
Nàng lơ lửng trên không trung cũng không kìm được vẻ hoảng sợ xen lẫn vui sướng, trên mặt đã nở một nụ cười rạng rỡ từ lâu.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, Diệp Kiêu cũng không nhịn được mà cười theo, đồng thời cũng nghe lời mà giảm tốc độ lại.
“Ha ha ha ha...”
Cùng lúc đó, Yến Hành Chi cuối cùng cũng trở về sơn trang đang lần theo tiếng cười bước vào hoa viên, nhìn thấy Đường Ninh đang ngồi trên xích đu nở nụ cười rạng rỡ và Diệp Kiêu đang đẩy xích đu phía sau nàng cũng tươi cười đầy mặt, hắn ta bất chợt cảm thấy dường như có thứ gì đó đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn ta.
“Hai người đang làm gì đấy?”
Hắn ta nở nụ cười, nhưng giọng nói thì lại lạnh như băng.
Lời tác giả:
Đường Ninh: Aiyo!
Diệp Kiêu: Khì khì!