Không gặp gì hết ư?

Nghe Yến Hành Chi nói như vậy, Đường Ninh lập tức quýnh lên: “Không thể nào, tại sao lại không gặp được? Yến công tử, huynh cố nhớ lại có được không? Chắc chắn mười ba năm trước huynh đã gặp ai đó hoặc gặp chuyện gì đó, lẽ nào huynh không nhớ…”

“Cô vượt giới hạn rồi đấy, Đường cô nương.”

Đường Ninh còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy Yến Hành Chi vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt như chứa băng khiến nàng bất giác run rẩy, kinh ngạc nhìn hắn.

Thấy vậy, nhận ra cảm xúc của mình không đúng, ánh mắt Yến Hành Chi nhanh chóng trở nên ấm áp, nụ cười trên khoé môi càng thêm dịu dàng, như thể sự lạnh lùng vừa rồi chỉ do Đường Ninh hoa mắt thôi.

“Mặc dù không biết vì sao tối nay Đường cô nương lại hỏi tại hạ vấn đề này, nhưng Yến mỗ có thể khẳng định với cô nương rằng thật sự không có, mười ba năm trước… ta chưa từng gặp ai và chuyện gì đặc biệt cả. Nếu cô nương đang tìm ai đó thì có lẽ có thể đi hỏi những người khác, nói không chừng sẽ nhận được câu trả lời mà cô cần. Bây giờ đã muộn rồi, nếu không có việc gì quan trọng…”

Nghe thấy lần này rõ ràng đối phương muốn tiễn khách, Đường Ninh chợt cúi đầu để giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình, sau đó vội vàng đứng dậy: “Xin lỗi Yến công tử, ta đã vượt giới hạn, xin lỗi huynh nhiều lắm. Ta không… không làm phiền huynh nghỉ ngơi nữa, ta… đi trước đây. Vết thương trên người huynh chưa lành, nhớ nghỉ ngơi sớm nhé…”

Nói xong, Đường Ninh không dám nhìn Yến Hành Chi nữa mà đứng dậy đi thật nhanh về phía sân, đặt tay lên tay nắm cửa gỗ một lúc rồi mới mở cửa sân ra.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Yến Hành Chi ngước lên thì nhìn thấy giọt nước mắt còn vương trên bàn đá của đối phương. Hồi lâu sau, hắn ta duỗi ngón tay chạm vào nó rồi đưa lên môi.

Mặn.

Sau khi nếm thử mùi vị, khoé môi Yến Hành Chi hơi cong lên.

Đường Ninh không hề biết Yến Hành Chi có hành động này sau khi nàng đi. Nàng không ngờ vừa bước ra cửa sân đã nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh trong bộ đồ đỏ, mặt mày còn tái nhợt vì chưa bình phục đang nhìn mình với vẻ mặt khó tin, sau đó nàng ta nhìn về phía cửa sân của Yến Hành Chi ở sau lưng nàng không xa, bước tới cầm cổ tay nàng giơ lên, lớn tiếng chất vấn: “Sao khuya rồi mà ngươi lại… lại bước ra từ trong sân của Yến đại ca? Ngươi như vậy có xứng với Phương đại ca không? Ngươi có biết hai người sắp thành thân rồi không hả!”

Nghe vậy, vẻ bối rối và áy náy chợt thoáng qua trong mắt Đường Ninh, nàng rút tay về: “Ta biết…”

Nàng còn chưa nói xong, Hoắc Thanh Thanh bỗng dưng nổi giận khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nàng ta chỉ thẳng vào mặt nàng, mắng: “Ngươi biết á? Ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi không hề biết rốt cuộc Phương đại ca đã ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu lần vì ngươi! Để có thể nhanh chóng tìm được ngươi, huynh ấy mặc kệ thương tích trong người, vội vàng chạy về Không Sơn phái, thậm chí còn không chợp mắt, bị thương cũng không băng bó, vừa đến Không Sơn phái đã lập tức dẫn người đi tìm ngươi! Ngươi chẳng biết gì cả…”

“Sau khi đến Không Sơn phái, ngươi không chỉ mặc kệ Phương đại ca bị thương mà còn xuất hiện ở chỗ Yến đại ca lúc khuya thế này! Có phải ngươi đã… thích Yến đại ca rồi không? Nếu không thì tại sao khuya rồi mà ngươi còn xuất hiện ở đây? Nghe nói Yến đại ca bị thương nhiều như thế cũng vì bảo vệ ngươi, lẽ nào ngươi… ngươi sắp thành thân với Phương đại ca rồi đấy! Ngươi có biết mình đang làm gì không? Rốt cuộc ngươi coi họ là gì? Sắp thành thân mà lại tới thăm huynh ấy vào lúc khuya, ngươi… ngươi… vô sỉ!”

Hoắc Thanh Thanh nói xong liền nổi giận, giơ tay tát về phía mặt Đường Ninh.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một hòn đá to bằng ngón tay cái đột nhiên bay tới đập vào cánh tay Hoắc Thanh Thanh.

Đau đớn khiến nàng ta không thể không rút tay lại, ngước lên thì thấy Phương Vân Dương không biết xuất hiện từ khi nào đang kéo Đường Ninh lại gần mình.

Thấy vậy, dù cánh tay Hoắc Thanh Thanh có đau đến đâu cũng không bằng nỗi đau trong lòng nàng ta.

“Phương đại ca, huynh đánh ta ư?”

Nàng ta khó tin nhìn về phía Phương Vân Dương với đôi mắt đỏ hoe.

“Huynh đánh ta vì nữ nhân này ư?”

Vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống từ trên khuôn mặt trắng bệch của nàng ta.

Ngay sau đó nàng ta đột nhiên trở nên kích động: “Rốt cuộc huynh có biết nàng ta mới bước ra từ đâu không?”

“Vừa rồi ta chỉ đến hỏi Yến công tử một vấn đề rất quan trọng thôi, không có gì với huynh ấy cả…”

Đường Ninh vội vàng giải thích.

“Ngươi nói dối! Vừa rồi khi nhìn thấy ta, rõ ràng ngươi đã chột dạ, ngươi dám nói mình không có ý đồ gì với Yến đại ca không? Bên này mập mờ với Phương đại ca, bên kia thì quyến rũ Yến đại ca, ngươi đúng là một nữ nhân lẳng lơ…”

Hoắc Thanh Thanh nói không lựa lời.

Lúc trước vì níu kéo Phương đại ca, nàng ta đã dùng đến khổ nhục kế, bây giờ bụng còn có vết thương dài ba tấc, chỉ cử động nhẹ thôi đã đau như xát muối, thậm chí nàng ta còn nghe lén được những lời bàn tán của các sư thẩm Không Sơn phái về mình rằng tiểu cô nương bị thương ở vị trí này, có lẽ sau này sẽ ảnh hưởng đến việc có con.

Nhưng dù vậy, Phương Vân Dương cũng chỉ đối xử khách sáo với nàng ta, không đau lòng, không thân mật chăm sóc, càng không có suy nghĩ bậy bạ gì với nàng ta như nàng ta mong đợi, thậm chí còn đi suốt một ngày một đêm đến Không Sơn phái để tránh dị nghị và tìm Đường Ninh đang mất tích. Lần đánh cược cuối cùng của nàng ta hoàn toàn vô ích, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương đại ca của mình thành thân với con tiện nhân hai mặt hay, nàng ta không cam lòng!

“Đủ rồi!”

Phương Vân Dương đang kéo tay Đường Ninh nhanh chóng ngắt lời Hoắc Thanh Thanh: “Đường Ninh là thê tử sắp cưới của ta, ta quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào chửi bới nàng ấy như vậy. Hôm nay ta nể tình muội chưa bình phục nên tha cho muội lần này, nếu có lần sau…”

“Nếu có lần sau thì sao? Huynh muốn giết ta ư?”

“Ha ha, ta đã nói rồi mà, nàng ta là một con tiện nhân lẳng lơ, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân…”

Hoắc Thanh Thanh đã hoàn toàn mất lý trí.

Lúc này, cửa căn viện ở sau lưng ba người được mở ra từ bên trong, Yến Hành Chi vừa ho vừa đi ra, đưa tay điểm huyệt câm của Hoắc Thanh Thanh từ xa.

“Thanh Thanh, muội quá lời rồi…”

Đến khi cảm nhận được mình không thể phát ra tiếng, Hoắc Thanh Thanh mới biết Yến Hành Chi đã làm gì, nhưng nàng ta quá nóng tính, liều mạng dùng nội lực giải huyệt đạo do Yến Hành Chi điểm, một vệt máu nhanh chóng chảy ra từ khoé miệng nàng ta.

Nàng ta gào khóc khàn cả giọng: “Cả hai người đều bảo vệ con tiện nhân đó! Ta hận các huynh!”

Nói xong, Hoắc Thanh Thanh đẩy mạnh Phương Vân Dương đang đứng bên cạnh mình rồi bụm mặt chạy đi.

Vẻ mặt đau lòng ấy dù ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một từ “thảm”! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chậc chậc.

Ngoài mặt thì Đường Ninh lo lắng nhìn bóng lưng Hoắc Thanh Thanh rời đi, trong lòng lại cười nhếch mép.

Hôm nay lại là một ngày nữ phụ trà xanh độc ác nghiêm túc làm việc!

Vì đang nhìn theo Hoắc Thanh Thanh nên Đường Ninh không chú ý đến Phương Vân Dương và Yến Hành Chi bên cạnh mình, một người nghiêm túc trầm tư, một người thì đắc ý cười nhạt.

Đương nhiên, dù có nhìn thấy thì có lẽ nàng cũng sẽ không quan tâm lắm.

Dù sao hai người này, một người là đấng thánh phụ đương thời có thể bỏ thê tử chỉ vì áy náy và đền đáp, một người thì là nhân vật phản diện lòng dạ độc ác, bụng một bồ dao găm.

Chẳng ai tốt hơn ai cả.

Bên này giằng co nhìn nhau, cuối cùng Phương Vân Dương vẫn thua cuộc, hắn kéo tay Đường Ninh quay lưng bỏ đi.

Thấy vậy, Đường Ninh cũng không ngoảnh đầu lại nhìn Yến Hành Chi, để mặc cho đối phương kéo mình ra ngoài mà không nói lời nào.

Nhưng dần dà nàng nhận ra có gì đó không ổn, bởi vì dường như hai người càng đi, xung quanh càng vắng vẻ và yên ắng.

Đường Ninh bèn quay sang nhìn Phương Vân Dương, thấy hắn mím chặt môi, nàng cũng không lên tiếng hỏi, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau hắn cho đến khi…

Đi đến trước một gốc cây đa trên đỉnh núi Không Minh, Phương Vân Dương đột nhiên ôm eo Đường Ninh nhảy lên trên cành cây cao nhất của cây đa.

“Á!”

Đường Ninh bị ôm bay lên bất ngờ, theo bản năng nhắm mắt lại và ôm chặt lấy Phương Vân Dương.

“Nàng nhìn kìa…”

Đúng lúc này, Đường Ninh chợt nghe thấy giọng Phương Vân Dương vang bên tai.

Nàng thử mở mắt ra, nhìn gò má Phương Vân Dương, lần theo tầm mắt của hắn, sau đó kinh ngạc mở to mắt bởi khung cảnh kì diệu trước mặt.

Dưới chân núi nhà nhà đốt đèn, con sông dài cắt ngang bầu trời đầy sao như chiếc thắt lưng ngọc, chỉ nhìn thế này thôi đã cảm thấy như được rửa mắt, gió đêm trong rừng mang theo hơi ẩm mát lạnh, hít nhẹ một hơi rồi thở ra cứ như được trút hết mọi muộn phiền và ấm ức trong lòng, chỉ còn lại sự hùng vĩ và mênh mông vô tận.

Khoé môi Đường Ninh từ từ cong lên.

Nhìn thấy biểu cảm của nàng, Phương Vân Dương mới chầm chậm giới thiệu: “Lúc nhỏ mỗi khi bực bội, ta rất thích trèo lên cây này nhìn xuống dưới. Nơi này cũng là căn cứ bí mật của một mình ta, và sau này sẽ là của hai chúng ta.”

Nghe vậy, Đường Ninh quay sang nhìn Phương Vân Dương, vừa hay chạm phải đôi mắt sáng ngời của hắn.

“Ninh Ninh…”

“Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng. Đến từng tuổi này, nàng là cô nương tử đầu tiên mà ta thích, ta đã từng khen bản thân mình may mắn không biết bao nhiêu lần, không ngờ nàng lại là vị hôn thê của ta.”

“Sau khi nàng mất tích, ta đã từng hối hận không chỉ một lần, vì sao ta lại bỏ nàng một mình ở đó như thế chứ? Nếu vì thế mà nàng xảy ra chuyện gì, có lẽ ta sẽ không tha thứ cho bản thân mình suốt đời.”

“Sau này ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Sau khi thành thân, nếu nàng ở Không Sơn phái chán rồi, ta sẽ theo nàng đến Dược Thần cốc sống một thời gian, còn có sa mạc phía Bắc, đại dương bao la phía Đông, rừng rậm bạt ngàn phía Nam và những người sắc mục mũi cao mắt sâu ở phía Tây nữa, chỉ cần nàng vui vẻ, nàng muốn đi đâu thì chúng ta đi đó, nàng có đồng ý không?”

Phương Vân Dương nhìn Đường Ninh, chân thành nói.

Đường Ninh cứ tưởng hắn sẽ hỏi về chuyện của Yến Hành Chi, dù thế nào cũng không ngờ sẽ nghe được những lời này.

Ánh mắt nàng nhìn Phương Vân Dương lúc này như đang nhìn một phông nền hình người biết đi.

Dù sao với tính cách từ bi của Phương Vân Dương thì chắc chắn không thể thắng Yến Hành Chi vừa giỏi văn võ, vừa có thể đe doạ dụ dỗ, còn có thể tự làm rách vết thương giả vờ thê thảm được.

Bây giờ ra vẻ càng nhiều, hắn sẽ chỉ chết càng thảm.

Nghĩ đến hình ảnh đó, Đường Ninh sinh lòng thương hại.

Để tránh ánh mắt lộ ra cảm xúc của mình, nàng chầm chậm tựa đầu lên vai Phương Vân Dương.

“Ta đồng ý.”

Nàng trả lời.

Nghe vậy, vẻ mong đợi và mừng rỡ lập tức hiện lên trên mặt Phương Vân Dương, hắn đưa một tay qua ôm vai Đường Ninh.

Cùng lúc đó, trong bụi cỏ ở đằng sau hai người không xa, Yến Hành Chi vốn nên đang dưỡng thương trong viện của mình nhìn hai bóng lưng dựa vào nhau, một lát sau mới cười xì một tiếng rồi bỏ đi.

Nửa tháng thấm thoắt đã trôi qua, trong nửa tháng này, Đường Ninh không đi tìm Yến Hành Chi một lần nào, Hoắc Thanh Thanh bỏ đi lúc trước cũng không xuất hiện.

Còn núi Không Minh thì đang dần trở nên vui vẻ và náo nhiệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đến ngày thành thân, ai nấy cũng chúc mừng, đâu đâu cũng được treo lụa đỏ, dán giấy đỏ… Hầu như tất cả đệ tử Không Sơn phái đều háo hức trước hôn lễ của đại sư huynh Phương Vân Dương, điều này khiến ai gặp cũng sợ họ không thể về sau khi hôn lễ kết thúc.

Phu thê không được phép gặp nhau trước khi thành thân, bên phía Đường Ninh được nhóm sư nương và sư thẩm trên núi Không Minh hỗ trợ.

“Sư phụ của con vẫn chưa tới sao?”

Khi sắp đội khăn đỏ, Đường Ninh cau mày nhìn một bị sư thẩm đứng bên cạnh mình.

Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng nàng đã biết có lẽ cả đời này vị sư phụ như tiên giáng trần kia của mình cũng không đến kịp. Dù sao trong cốt truyện hắn cũng che chở cho nguyên chủ, nuôi nấng nàng ấy thành một thiếu nữ ngây thơ và hồn nhiên như thế, nếu hắn còn sống thì sao có thể cho phép Yến Hành Chi và Phương Vân Dương chà đạp đồ đệ của mình như vậy.

Có lẽ hắn đã chết rồi.

Thật ra Tịch Nguyệt giáo giống như một vị bạo quân, vì tham vọng mở rộng nên xung đột với các nhân sĩ chính phái ở nhiều quy mô khác nhau là việc không thể thiếu. Lại chẳng đúng sao, giờ thiếu đại phu rồi, với tư cách là thế lực nhất nhì giang hồ, tinh thông mọi mặt về chữa bệnh cứu người, hạ độc, giải độc, dưỡng sinh, chăm sóc sức khoẻ, tất nhiên các đệ tử Dược Thần cốc sẽ bị họ nhắm đến.

Người của Ma giáo nhìn trúng ngươi, nếu ngươi không đồng ý thì sẽ là nể mặt ngươi mà ngươi không cần. Để kéo dài dòng chính của Dược Thần cốc, sư phụ nàng đã thúc giục nàng rời cốc một mình đến Không Sơn phái tìm Phương Vân Dương sớm ngày thành thân, đồng thời giải tán tất cả mọi người trong Dược Thần cốc, cho mỗi người một ít sách thuốc gì đó rồi bảo họ tự cầu phúc cho mình.

Nhưng vì hành động của hắn quá lộ liễu khiến Tịch Nguyệt giáo biết được, giáo chủ Tịch Nguyệt giáo lập tức phái đại tướng yêu nữ Hồng Loan dưới tay đi bắt hắn, nào ngờ hai người lại gặp sự cố lạc ra biển, có lẽ bây giờ họ còn đang tung tăng trên biển đấy.

Cho đến nửa tháng sau, họ mới tìm được một hòn đảo nhỏ vô danh để dừng chân.

Mặc dù hai người chênh nhau mười lăm tuổi, nhưng ở trên đảo hoang không người, trai đơn gái chiếc, quân tử chính phái và yêu nữ Ma giáo, bề ngoài của hai bên cũng không tệ, không có gì đó thì đúng là rất có lỗi với ông trời đã cố gắng bắc cầu.

Đương nhiên rồi, không lâu sau đó, họ sẽ trải qua những ngày tháng vui vẻ và sung sướng trên đảo nhỏ.

Lúc này hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc nguyên chủ đã gặp chuyện gì, uổng công hắn tin tưởng nhân phẩm của Phương Vân Dương, tin tưởng nhân phẩm của các vị trưởng bối Không Sơn phái, nghĩ rằng dù thế nào thì đồ đệ của mình cũng sẽ không chịu thiệt.

Hiện giờ, có lẽ các trưởng bối Không Sơn phái đều đã biết tin sư phụ Đường Ninh mất tích.

Vậy nên sau khi nghe Đường Ninh hỏi, vẻ mặt các sư thẩm đều trở nên cứng đờ.

Thật ra Không Sơn phái đã cử nhiều người đi tìm từ lâu, nhưng vì sắp đến ngày cưới của Đường Ninh và Phương Vân Dương, để không ảnh hưởng đến tâm trạng của đôi phu thê trẻ, cuối cùng các nhân sĩ chính phái đã viện cớ này, cùng nhau ngấm ngầm lên kế hoạch tiêu diệt Ma giáo. Họ giấu Đường Ninh, định đợi sau khi hai người thành thân rồi mới báo cho nàng biết.

Phải, trước đại sự tiêu diệt Ma giáo, việc cốc chủ Dược Thần cốc mất tích không đáng kể đến.

Có thể thấy rằng dù trong cốt truyện gốc Phương Vân Dương và Đường Ninh thành thân, cuộc hôn nhân giữa hai người cũng sẽ có mầm hoạ. Nói cách khác, hai người đã không hợp nhau ngay từ đầu.

Nhưng cầu nối mà ông trời bắc cho Yến Hành Chi đã bị hắn ta bẻ gãy nên mới đến lượt Phương Vân Dương.

Thế là mấy vị sư thẩm cũng chỉ ậm ừ trả lời vài câu rồi cười cho qua.

Giờ lành vẫn chưa đến, ở nơi khác Phương Vân Dương đang lo lắng, muốn qua chỗ Đường Ninh xem sao, nhưng Hoắc Thanh Thanh mất tích nửa tháng lại xuất hiện trước mặt hắn.

Thấy vậy, Phương Vân Dương thở dài, nhìn Hoắc Thanh Thanh bảo: “Thanh Thanh, ta sắp thành thân với Ninh Ninh rồi. Nếu muội đến để uống rượu chúc mừng bọn ta thì ta hoan nghênh, nhưng nếu…”

“Huynh có biết mấy ngày nay ta đã đi đâu không? Ta đã đến Chu Lan thành hỏi người dân ở đó, tất cả tin tức nhận được đều là Yến đại ca và Đường Ninh từng tham gia lễ hội hoa đăng với nhau, thậm chí Yến đại ca còn thi đấu giành được một chiếc hoa đăng cho nàng ta, hầu như tất cả những người từng gặp họ đều nghĩ họ là một đôi phu thê, họ cũng không phủ nhận, huynh biết điều này có nghĩa gì không?”

Hoắc Thanh Thanh mong đợi hỏi.

Nghe vậy, Phương Vân Dương siết chặt tay, quay lưng định đi: “Nếu muội chỉ muốn nói những điều này thì chúng ta không còn gì để nói nữa, ta đi trước đây.”

“Phương đại ca! Ánh mắt Đường Ninh nhìn Yến đại ca tối hôm đó người khác không nhìn ra, nhưng ta thích huynh lâu thế rồi mà không nhìn ra ư? Rõ ràng nàng ta có ý với Yến đại ca, nàng ta…”

Hoắc Thanh Thanh còn chưa nói hết câu tiếp theo, Phương Vân Dương đã dừng lại.

Nhưng không đợi nàng ta mừng rỡ, Phương Vân Dương đã lên tiếng: “Trước giờ ta chỉ coi muội như muội muội của mình. Cả đời này, thê tử của ta chỉ có thể là Đường Ninh, không phải bất kỳ ai khác.”

Nói xong, hắn tiếp tục bước về phía trước.

Để lại Hoắc Thanh Thanh ngây ra như phỗng, nhìn theo bóng lưng hắn với đôi mắt ướt nhoè.

Ở bên này, Đường Ninh không biết chuyện gì xảy ra, các sư thẩm ở trong phòng tân hôn với nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, họ lần lượt đi ra ngoài.

Nàng nghịch cây trâm bạch ngọc dương chi trong tay, vừa nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ sau lưng, nàng khẽ nhướng mày.

Đến rồi.

“Đường Ninh.”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nàng đột nhiên quay đầu lại.

Sau đó nàng chợt cảm thấy cổ đau nhói, ý thức dần biến mất, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt là Yến Hành Chi cũng mặc đồ đỏ với nụ cười quen thuộc trên môi.

Người nàng trở nên mềm nhũn, không đợi nàng ngã xuống đất, Yến Hành Chi đã ôm nàng vào lòng.

“Tít… phát hiện trùng cổ xâm nhập vào cơ thể của kí chủ, đang tiến hành huỷ diệt nhân đạo. Tít, phát hiện độ thiện cảm của kí chủ với tất cả những người ở thế giới này bằng không, trùng cổ không có hiệu quả, lệnh huỷ diệt nhân đạo tạm dừng.”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa kết thúc.

Một giây sau, Phương Vân Dương đã ổn định cảm xúc, mở cửa bước vào với sự chờ mong và căng thẳng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Yến Hành Chi trong bộ đồ đỏ vừa mới rời môi khỏi Đường Ninh…

“Ngươi đang… làm gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play