Lời còn chưa dứt, Phương Vân Dương gần như dịch chuyển về phía Yến Hành Chi chỉ trong chớp mắt, giơ tay lên chưởng một chiêu thẳng vào tim từ phía sau lưng hắn ta.
Có thể khiến cho một người từ trước đến nay luôn hiền hòa, không bao giờ xảy ra tranh chấp quá gay gắt với người khác như Phương Vân Dương ra chiêu hiểm chứng tỏ Yến Hành Chi thực sự đã chọc giận hắn.
Lúc trước hắn không truy hỏi Đường Ninh, cũng không để ý đến những lần khiêu khích của Hoắc Thanh Thanh nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không hề bận tâm về chuyện này. Chẳng qua là hắn không muốn làm khó Đường Ninh, cũng cho rằng nàng hoàn toàn không phải là người như vậy. Hơn nữa ngày cưới của hai người sắp đến gần, hắn không muốn gây thêm rắc rối, nghĩ rằng sau khi thành thân, hắn sẽ đưa Đường Ninh đi khắp núi sông nam bắc, kể cả... kể cả nàng có tình cảm khó nói với Yến Hành Chi đi chăng nữa thì đến khi ấy người ở bên cạnh nàng vẫn là hắn, huống gì trước đây nàng từng thích hắn đến như thế.
Nhưng hôm nay Yến Hành Chi lại mặc y phục tân lang màu đỏ vô cùng cân xứng với Đường Ninh, đứng trong căn phòng của hai người họ, làm ra chuyện như vậy.
Cho dù Phương Vân Dương có làm bằng đất cũng phải nổi giận đùng đùng.
Yến Hành Chi bên này cũng không phải là kẻ tầm thường, hắn ta thừa nhận rằng mới vừa rồi đúng là vì nghe thấy tiếng bước chân của Phương Vân Dương nên mới giở trò gây hấn.
Suy cho cùng thì chẳng phải một người càng mất đi lý trí thì sẽ càng dễ đưa ra quyết định sai lầm sao?
Nghĩ vậy, Yến Hành Chi một tay ôm lấy Đường Ninh đang hôn mê trên giường, tay còn lại giơ lên tiếp chiêu của Phương Vân Dương.
Dưới sức công phá của nội lực va chạm, ngay cả nến long phượng và những thứ khác vốn dĩ được bày biện tỉ mỉ bên trong căn phòng cũng bị rung chấn mà rơi vỡ làm đôi, thậm chí tóc và y phục của Đường Ninh ngay gần đó cũng tung bay theo.
Trước tiếng động lớn như vậy nhưng Đường Ninh vẫn nhắm nghiền hai mắt, không hề nhúc nhích.
Phương Vân Dương lí nào lại không biết rõ ràng là Yến Hành Chi đang giở trò với nàng. Để không làm Đường Ninh bị thương, hắn thu tay về trước, vì vậy mà cả người phải lùi về sau hai bước, tránh khỏi nội lực đang trút xuống từ phía đối phương.
Cùng lúc đó, Yến Hành Chi cũng thuận thế thu tay về.
Mới vừa dừng tay, Phương Vân Dương đã tức giận lên tiếng chất vấn hắn ta: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì với Ninh Ninh?"
Nghe vậy, Yến Hành Chi quay sang nhìn gương mặt thanh thoát như ngọc của Đường Ninh, nhíu mày nói: "Làm gì ư? Ha..."
Nói xong hắn ta lại nhìn Phương Vân Dương đứng trước mặt: "Dĩ nhiên là giành lấy cơ hội cuối cùng cho mình rồi. Ta yêu thương Đường Ninh nhưng nàng ấy lại phải thành thân với ngươi. Rõ ràng trước đây khi ngươi chưa xuất hiện, lúc đó ta bị thương vì nàng ấy, nàng ấy không chịu nghỉ ngơi mà còn chăm sóc ta cả đêm. Ở Lan Chu thành, bọn ta vui vẻ hạnh phúc, cùng nhau ăn bánh hấp, cùng nhau ngắm pháo hoa, ta còn giành được một chiếc đèn hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng tặng cho nàng ấy, nàng ấy cũng nguyện lấy thân mình che chở cho ta lúc ta gặp nguy hiểm. Rõ ràng trong lòng bọn ta có nhau nhưng nàng ấy lại phải tuân theo lời ước định gì đó của trưởng bối mà thành thân với ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ cam chịu sao?"
Vừa nghe đến đây, Phương Vân Dương tức giận đến nỗi trong phút chốc hai mắt đỏ ngầu. Hắn tiến lên hai bước, lập tức tóm lấy vạt áo của Yến Hành Chi, siết chặt nắm đấm rồi giáng cho hắn ta một quyền: "Yến Hành Chi, rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"
Bị nắm đấm của hắn đánh rách khóe miệng, trong mắt Yến Hành Chi thoáng qua vẻ tàn độc, ngay khi Phương Vân Dương định giơ nắm đấm lần nữa thì hắn ta đã đưa tay giữ chặt lấy tay của hắn.
"Ta không biết mình đang làm gì ư? Ha, dĩ nhiên là ta biết, ta chỉ đang cố gắng giành lại thứ vốn dĩ thuộc về mình thôi. Mười ba năm trước ta không có năng lực, chỉ đành trơ mắt nhìn toàn bộ bảy mươi hai con người của Diệp gia vì Phương Vân Dương ngươi mà bỏ mạng trong tay Ma giáo, cha ta thậm chí còn không giữ được toàn thây. Bây giờ ta chỉ muốn dựa vào sức mình để giữ lấy nữ nhân mà ta yêu thương nhất, có gì là sai sao?"
Trên mặt Yến Hành Chi cuối cùng cũng không còn nụ cười hiền hòa thân thiện như trước, ngược lại toàn thân hắn ta như mọc đầy gai nhọn đáng sợ, những chiếc gai ấy đang chĩa thẳng về phía Phương Vân Dương đứng trước mặt.
Nghe Yến Hành Chi nói xong, Phương Vân Dương mở to hai mắt, không thể tin nổi: "Ngươi… Ngươi là..."
"Hẳn là ngươi biết ta đúng không? Phương Vân Dương."
"Diệp… Diệp Dự… Ngươi là Diệp Dự! Ngươi chưa chết ư..."
Đầu óc Phương Vân Dương rối tinh rối mù.
Đối với Diệp Dự, không phải là hắn không cảm thấy áy náy. Dù sao, nếu không phải do hắn và kiếm phổ trên người hắn thì Danh Kiếm sơn trang cũng sẽ không bị tàn sát đẫm máu dưới tay Tịch Nguyệt giáo. Diệp bá bá vốn là người rất nghiêm khắc nhưng lại luôn an ủi và khích lệ hắn, Diệp bá mẫu thì càng không cần phải nói, vừa hiền lành vừa dịu dàng, vào đêm đầu tiên khi hắn tới Danh Kiếm sơn trang, vì quá buồn bã nên hắn chỉ biết trốn trong chăn khóc lóc, chính bà ấy đã nhận ra điều bất thường, nhất quyết ở bên cạnh cho đến khi hắn ngủ say rồi mới rời đi. Diệp muội muội mới lên sáu tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, thường hay giơ kẹo lên bảo hắn ăn…
Rõ ràng họ đều là người tốt, thế mà chỉ trong một đêm, vì Diệp bá mẫu luôn ngủ cùng Diệp tiểu muội nên hai người họ không kịp trốn thoát, bị người ta hại chết. Còn hắn và Diệp Dự ở một viện tử cách đó khá xa nên kịp cho Diệp bá phụ tới đưa họ đi trốn trong một cái giếng cạn trong viện, sau khi đóng cơ quan lại thì ông ấy cũng bị người ta giết chết ngay ở miệng giếng. Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in đêm đó, máu tươi ấm nóng chảy xuôi theo thành giếng, để lại vệt máu xiên xẹo.
Nhưng hai người họ không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, cho đến khi sư phụ của hắn là Già Diệp lão nhân đến cứu họ lên từ dưới giếng.
Khi ấy quả thực đến cái ao trong hoa viên nhà họ Diệp cũng bị nhuốm máu đỏ thẫm, xác người nổi đầy trên mặt ao, đều là những người quen thuộc mà họ mới gặp ban sáng. Lúc đó hắn không kiểm soát được mà nôn thốc nôn tháo, đến mức nôn ra cả nước vàng, cuối cùng thì ngất lịm đi.
Lúc tỉnh lại, hắn đã trở thành đồ đệ của Già Diệp lão nhân, còn Diệp Dự thì trở thành đệ tử của một vị Tần trưởng lão cấp thấp.
Không phải hắn chưa từng cầu xin với sư phụ cho Diệp Dự được cùng hắn bái nhập môn hạ của ông ấy, nhưng lần nào cũng đều bị ông ấy từ chối. Sau đó hắn nghe trộm được cuộc trò chuyện trong âm thầm của sư phụ và sư nương, mới biết được lý do tại sao họ không muốn thu nhận Diệp Dự.
Họ nói tính tình của Diệp Dự quá cực đoan, lệ khí tràn ngập trong mắt, nếu không dạy dỗ tử tế thì rất dễ đi vào con đường sai trái, nhưng trước nay ông ấy không bao giờ dạy dỗ đệ tử bằng côn gậy, thế nên không thích hợp để dạy dỗ Diệp Dự, thêm vào đó căn cốt của hắn ta cũng không tốt, không thích hợp luyện kiếm phổ của ông ấy.
Tần trưởng lão thì lại khác, ông ta sẵn sàng nặng tay khi dạy đệ tử, trước tiên cứ để hắn ta rèn dũa tính tình ở chỗ Tần trưởng lão đã, như vậy mới dễ cho việc dạy dỗ sau này.
Nghe thấy thế, Phương Vân Dương cũng thường xuyên đi thăm Diệp Dự, chỉ là mười lần đến đó thì có tới chín lần nhận được cái lắc đầu của Tần trưởng lão, duy nhất một lần còn lại thì Diệp Dự luôn nhìn hắn bằng ánh mắt quái gở, hai người không nói với nhau câu nào.
Sau vài lần như vậy, Diệp Dự không gặp mặt hắn nữa, thậm chí ngay cả quà hắn tặng, hắn ta cũng không muốn nhận nữa.
Không một ai ngờ được rằng nửa năm sau Tần trưởng lão bị người ta hạ độc, chết ngay trong phòng mình, đồng thời Diệp Dự cũng biến mất. Mọi người chỉ lần theo vết máu loang lổ và tìm thấy một chiếc giày hắn ta đánh rơi bên vách núi. ( truyện trên app T𝕪T )
Ai nấy đều tưởng rằng hắn ta chắc chắn đã bỏ mạng.
Nhất là khi mọi người còn lục soát được một cuốn trát* viết tay hắn ta luôn mang theo bên mình ở trong phòng hắn ta. Trên trát có ghi chép rõ ràng tất cả những hành vi ngược đãi của vị Tần trưởng lão kia làm với hắn ta, bao gồm đánh đập dã man, giam giữ hắn ta không cho ăn cơm, thậm chí là giúp ông ta thử nghiệm để điều chế thuốc độc và vô số thủ đoạn khác.
(*: miếng gỗ nhỏ và mỏng để viết chữ thời xưa)
Khi ấy đọc xong cả cuốn trát, Phương Vân Dương càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Lúc này bất ngờ biết được Yến Hành Chi đang đứng trước mặt mình chính là Diệp Dự năm xưa, sự kinh ngạc trong lòng Phương Vân Dương đã sắp sửa che mờ tâm trí hắn.
"Ngươi..."
Hắn thu tay lại, cả người vô thức lảo đảo lùi về phía sau, trong mắt tràn ngập vẻ khó xử.
"Không biết ngươi còn có nhớ câu mà khi ấy ngươi đã nói với ta sau khi ra khỏi cái giếng khô đó hay không. Ngươi nói rằng ngươi nợ ta, cả đời này nợ ta, sau này cho dù vì ta mà lên núi đao xuống biển lửa, thậm chí là đánh đổi tính mạng mình, ngươi cũng sẽ trả nợ cho ta."
Yến Hành Chi càng nói, sắc mặt Phương Vân Dương càng trắng bệch.
"Ta không cần ngươi lên núi đao, cũng không cần ngươi xuống biển lửa, càng không hề có hứng thú với mạng của người."
Hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt Phương Vân Dương.
"Ta chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội đánh cược lần cuối cùng. Ta không hạ độc Đường Ninh, chỉ là khiên tơ cổ thôi. Hẳn là người từng nghe đến uy danh của khiên tơ cổ, nếu quả thực nàng ấy một lòng một dạ với ngươi, sắt son hơn vàng, không phải là ngươi thì sẽ không lấy ai khác, cổ độc này sẽ không có tác dụng gì với nàng ấy cả. Nhưng nếu nàng ấy có một chút tình ý với người hạ cổ là ta đây thì từ nay về sau, ta sẽ trở thành người mà nàng ấy yêu nhất. Nàng ấy sẽ hoàn toàn quên mất ngươi, cũng sẽ không để ý đến bất kỳ nam nhân nào khác trên đời này nữa, cho đến khi khiên tơ cổ mất đi tác dụng thì mới ngưng."
"Tin rằng Phương huynh sẽ đồng ý với ta, đúng chứ?"
Yến Hành Chi khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt, gần như không có lấy một chút huyết sắc của Phương Vân Dương. Hắn ta cảm thấy quyết định cố tình chọn đúng ngày hắn và Đường Ninh thành thân để đưa ra yêu cầu như vậy thực sự là quá thú vị.
Còn về phía Phương Vân Dương, đầu tiên là Yến Hành Chi khiêu khích, châm ngòi lửa giận trong hắn, sau đó thì tiết lộ thân phận và chuyện cũ năm xưa để lấy lòng thương hại, cuối cùng lại nói đến lời hứa khi ấy của hắn và tác dụng của khiên tơ cổ, sau hàng loạt đòn tấn công chí mạng, đầu óc hắn đã hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không còn suy nghĩ được bất kỳ điều gì.
"Dĩ nhiên, nếu như Phương huynh không muốn thì…ta chỉ vừa mới cho Đường Ninh uống khiên tơ cổ không bao lâu, ngươi muốn thì có thể dùng nội lực để ép cổ trùng trong cơ thể nàng ấy ra bất cứ lúc nào."
Lúc này Yến Hành Chi không còn tranh giành Đường Ninh nữa mà ngược lại tiễn nàng đang hôn mê bất tỉnh đi về phía Phương Vân Dương.
Thấy vậy, Phương Vân Dương giật giật ngón tay theo bản năng nhưng lại cảm thấy tay mình như có sức nặng ngàn cân vậy.
Trong đầu hắn hiện lên những khoảnh khắc vui buồn khi Đường Ninh và hắn ở cạnh nhau, khi hai người ở trong hang động của rừng Đào Nguyên, ở trên cây đa của núi Không Minh, từng câu từng chữ họ nói với nhau đều lảng vảng bên tai hắn không dứt.
Thấy hắn run run nâng tay lên, ánh mắt Yến Hành Chi lóe sáng.
Ngay sau đó lại thấy Phương Vân Dương đưa tay đặt lên mặt Đường Ninh, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt nàng.
Bỗng nhiên tất cả những điều trước đây Hoắc Thanh Thanh từng nói với hắn đều không ngừng luẩn quẩn trong đầu.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn mới nói bằng giọng khàn khàn: "Những gì ngươi nói… là thật sao?"
Hắn đang hỏi chuyện về khiên tơ cổ.
Nghe được câu này, trong mắt của Yến Hành Chi phút chốc tràn ngập ý cười nhàn nhạt.
"Đương nhiên là thật."
Sau đó Phương Vân Dương không nói thêm gì nữa, chỉ nắm lấy tay Đường Ninh, ánh mắt vô định, chờ đợi nàng tỉnh lại.
Hắn thậm chí không biết mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, hắn càng không thể nào tưởng tượng nổi nếu như Đường Ninh tỉnh lại mà không... không nhận ra hắn thì hắn phải làm sao…
Nhưng hắn không còn cách nào khác, không thể nghĩ ra được bất kỳ cách nào nữa...
Phương Vân Dương nhắm mắt lại, che giấu đi mọi đau khổ, hoảng loạn sợ hãi… ẩn chứa bên trong hắn.
Thời gian để khiên tơ cổ phát tác không quá lâu, dù sao thì bên ngoài vẫn còn nhiều người đang chờ đợi, lấy đâu ra nhiều thời gian mà lãng phí!
Chẳng mấy chốc hai hàng mi mảnh mai như cánh bướm của Đường Ninh khẽ run run.
Trái tim Phương Vân Dương cũng treo ngược, ngay cả thở cũng không dám thở.
Giây tiếp theo Đường Ninh mở mắt, lập tức đối diện với ánh mắt của Phương Vân Dương đang quỳ một chân bên cạnh nàng.
Đường Ninh chớp mắt nhẹ một cái, khóe miệng hơi cong lên.
Chỉ là Phương Vân Dương còn chưa kịp cười lại với nàng.
Tay nàng đã rút mạnh ra khỏi tay hắn. Nàng đứng dậy, nhào vào lòng Yến Hành Chi đang đứng đợi từ lâu.
Nàng ôm lấy eo của hắn ta, ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ với hắn ta.
"Yến Chi ca ca, huynh tới đón ta về phải không?"