Trời mù mịt, không có một tia nắng nào hết, vừa oi vừa nóng, ngay cả rau xanh bán ven đường cũng héo xìu, huống chi là con người. Cụ già có kinh nghiệm đều biết thời tiết kiểu này rất có khả năng là điềm báo sắp có mưa to, cho nên khắp phố lớn ngõ nhỏ trừ mấy quầy hàng lẻ tẻ, hầu như không có bao nhiêu người đi đường lui tới.
Nhưng đúng lúc này, một đứa trẻ vừa gầy vừa nhỏ, bẩn thỉu đến mức không phân biệt nổi giới tính đang loạng choạng chạy về phía trước trong một con hẻm nhỏ chật hẹp trong thành, vừa chạy vừa thở hổn hển từng ngụm vì động tác kịch liệt.
Cánh tay phải gầy yếu vẫn luôn đặt trên ngực, cứ như thể ở đó có bảo bối gì ghê gớm lắm. Thỉnh thoảng đi qua gõ, nó còn bất giác quay đầu nhìn lại, vừa nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn dần dần tiếp cận, cho dù mệt đến mấy, nó cũng sẽ lập tức chạy nhanh hơn nữa.
Có người đang đuổi theo nó!
Đuổi đến mức nó không ngừng chui rúc trong những con hẻm nhỏ lúc rộng lúc hẹp này như một con chuột nhắt xám xịt.
Lại qua một ngã rẽ, nó cắm đầu cắm mặt chui vào một ngõ nhỏ, nào ngờ lần này ngay cả ông trời cũng không giúp nó.
Trước mắt là ngõ cụt!
Tiếng bước chân tới gần khiến nó không đường lui.
Trong lúc cấp bách, nó xốc cái sọt rách bị ai đó tùy tay vứt bên đường lên, cơ thể nhỏ xíu lập tức co rụt ở bên trong, ra sức ôm chặt đầu gối của mình, cố gắng làm cho mình co ro thật nhỏ, đồng thời nhanh chóng bình phục hô hấp của mình. Bởi vì nó biết đám người đuổi theo mình đều biết võ công, nếu mình còn hô hấp mạnh như lúc trước thì mình hoàn toàn không thể che giấu được.
Chờ đến khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho dù vẫn còn liên tục thở gấp, đứa bé vẫn nhanh chóng dùng tay bịt kín miệng mình, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.
Chẳng mấy chốc, mấy nam nhân áo đeo cầm đao xuất hiện ngay đầu ngõ.
Khi đám người này phát hiện nơi này chỉ là một cái ngõ nhỏ trống không, nam nhân lông mày trắng cầm đầu không hề do dự giơ tay ra hiệu cho mấy người sau lưng hắn bắt đầu tìm kiếm chung quanh, mỗi nhà mỗi hộ đều không thể bỏ qua. Dù sao trên người tiểu cô nương kia vô cùng có khả năng mang theo sổ sách có thể đe dọa tới Đô đốc, cho nên tuyệt đối không cho phép có một chút sai lầm, cần phải tiêu hủy sạch sẽ cả tiểu cô nương và sổ sách.
Tên họ Đường vô liêm sỉ kia đã sớm bị ngũ mã phanh thây, đào ba thước đất trong nhà cũng không tìm thấy cuốn sổ sách đó, vậy thì chỉ có khả năng bị nữ nhi ngoài ý muốn chạy thoát của hắn mang theo thôi.
Nghĩ vậy, sau khi đám thuộc hạ tản ra chung quanh, nam nhân lông mày trắng cầm đao, nhấc chân rảo bước tiến vào ngõ nhỏ chồng chất rất nhiều tạp vật, cây đao trong tay cũng không ngừng đâm vào tạp vật chồng chất hai bên.
Chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh cái sọt mà tiểu cô nương nấp vào, hắn đâm vào không chút do dự
Tiểu cô nương ra sức bịt miệng mình, trợn tròn mắt nhìn lưỡi đao cắm qua bên cạnh mình rồi lại bị chậm rãi rút về.
Tiếng bước chân bắt đầu di chuyển về phía trước, trái tim đập dữ dội của nàng mới bình phục một chút.
Nhưng không chờ nàng kịp thở hắt ra thì ngay sau đó biến cố nảy sinh, cái sọt che lấp cả người nàng thoáng chốc bị chém vỡ, đao phong quá sắc bén, gò má tê rần, một tia máu lập tức xuất hiện trên mặt nàng.
“Tìm được mày rồi, con chuột nhắt này.”
Giọng người kia vừa sắc nhọn vừa lạnh lẽo.
Khiến tiểu cô nương chợt có cảm giác như bị rắn độc theo dõi.
“Cuốn sổ kia ở đâu? Nói mau!”
Nàng trơ mắt nhìn đối phương vươn tay, thoáng chốc đã bóp chặt cổ mình, trực tiếp nhấc mình rời khỏi mặt đất.
Đau đớn, nghẹt thở, hoảng sợ, kinh hãi, đủ loại cảm xúc không ngừng thay đổi trong mắt nàng. Nàng liên tục đánh lên cánh tay đối phương, nhưng sức lực trên tay nam nhân càng ngày càng mạnh, toàn bộ cảm xúc của nàng cũng dần dần chuyển biến thành tuyệt vọng vô vàn.
Trốn nhiều ngày như vậy, cuối cùng nàng vẫn không chạy thoát. Nàng phải đi tìm phụ thân và mọi người, không biết họ có chờ nàng trên cầu Nại Hà hay không…
Mới suy nghĩ như vậy, đột nhiên, một bóng dáng màu vàng sáng từ trên trời giáng xuống.
Người tới bất ngờ đạp một cước trúng cánh tay của nam nhân lông mày trắng. Bất ngờ không kịp phòng, cánh tay nam nhân buông lỏng theo phản xạ, tiểu cô nương ngã oạch xuống đất, sau đó một bàn tay sạch sẽ ấm áp giữ chặt tay nàng: “Đi thôi!”
Cũng vào lúc này, tiểu cô nương mới phát hiện người đã cứu nàng lại chỉ là một thiếu niên xinh đẹp lớn hơn mình không được mấy tuổi, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trong trẻo như mình. Thiếu niên mặc đồ luyện kiếm màu vàng sáng, chỉ may viền đen trên cổ tay áo và cổ áo, cột đuôi ngựa thật cao, đôi mắt rất đen rất sáng, màu da thì càng trắng đến chói mắt, trên tay cầm một thanh trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, ngay cả chuôi kiếm cũng đeo tua rua hoa lệ.
Khí chất thiếu niên như ánh nắng mùa xuân từ trong ra ngoài, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán trong lòng đây là tiểu công tử xinh đẹp nhà ai, đến khi trưởng thành không biết sẽ trêu chọc trái tim của bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ.
Mà bên này, cô bé được hắn kéo theo, vừa lảo đảo đứng dậy muốn chạy theo sau hắn.
Nam nhân lông mày trắng đến từ Đông Xưởng đã hoàn hồn: “Chán sống rồi!”
Sau khi quát lên một tiếng như vậy, bàn tay nam nhân kia lập tức vồ về phía lồng ngực thiếu niên.
May mà hắn đã sớm chuẩn bị. Khi nam nhân vừa lại gần, tay cầm bội kiếm giơ lên, ngay cả kiếm cũng không cần, bột phấn màu trắng gay mũi trực tiếp bị hắn rắc hết vào mắt nam nhân kia.
Sau khi bị trúng một kích, nam nhân lông mày trắng nào còn bận tâm tới họ được nữa, trực tiếp ôm mắt của mình bắt đầu kêu la thảm thiết.
Thấy thế, thiếu niên áo vàng không kịp nhặt bội kiếm của mình lên, kéo tay cô bé, vận dụng khinh công mèo quào của hắn mang theo nàng nhảy qua tường vây, rẽ trái rẽ phải mấy lần, còn dẫn nàng chui chuồng chó một lần, cuối cùng hai người mới dừng lại trong một khu vườn hoang tồi tàn, ngay cả cỏ dại cũng sắp cao bằng đầu người.
Cô bé còn đỡ, ban đầu nàng vốn đã bẩn thỉu, cho dù bẩn thêm một chút cũng không nhận ra, nhưng thiếu niên áo vàng lại từ dáng vẻ sạch sẽ tươi đẹp lúc trước nhanh chóng trở nên luộm thuộm, mái tóc ban đầu chải chuốt chỉnh tề đã sớm rối bù, áo vàng trên người cũng bị rách mấy chỗ, trở nên rách bươm, huống chi lồng ngực của hắn còn bị nam nhân lông mày trắng hung ác vồ một phát, bên trên trực tiếp xuất hiện ba vệt máu.
Cô bé ngẩng đầu nhìn vết máu cùng với vết bớt hình hồ lô màu đỏ vô cùng đặc thù trên ngực thiếu niên.
Chờ đến khi bình phục lại nhịp thở, nàng lập tức quỳ trước mặt thiếu niên: “Cảm ơn ơn cứu mạng của tiểu ca ca…”
Nàng vừa dứt lời, thiếu niên áo vàng lập tức hoảng sợ nhảy sang bên cạnh: “Không phải chứ, ngươi đang làm gì vậy? Thế này thì hơi quá rồi… Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần làm đại lễ như vậy đâu.”
Hắn gãi đầu: “Thực ra trước khi ngươi trốn vào, ta vẫn đang nằm trên nóc nhà gần đó lén… Khụ khụ, nghỉ ngơi. Sau này thấy ngươi tới, lại thấy đám người kia xông vào, quần áo của chúng vừa thấy đã biết là nanh vuốt của bọn Đông Xưởng. Ta từng nghe phụ thân nói rồi, người của Đông Xưởng đều là kẻ xấu, huống chi hắn ta còn muốn bóp chết ngươi. Người luyện võ hành hiệp trượng nghĩa, vốn là chuyện bổn phận, cho nên ngươi hoàn toàn không cần nói lời cảm ơn với ta.”
Hắn cúi người muốn đỡ tiểu cô nương đứng dậy, nào ngờ đối phương vừa đứng dậy thì bụng lại đột nhiên đánh trống một tiếng.
Nghe thấy thanh âm này, cho dù trên mặt cô bé có quá nhiều tro bụi vết bùn thì cũng không thể che giấu được gò má đỏ ửng của nàng.
“Ngươi… đói bụng hả?”
Thấy thế, thiếu niên kinh ngạc hỏi một tiếng, sau đó vươn tay sờ cổ tay áo của mình theo phản xạ, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng.
Đùi gà lớn của hắn!
Mấy ngày nay trong nhà có một tên họ Phương, luyện kiếm còn chịu khó hơn mình, phụ thân còn nói thiên phú của hắn ta hơn xa mình, để không bị tụt hậu nên phụ thân kêu mình huấn luyện thêm, khiến mình huấn luyện khổ không thể nói, vất vả lắm mới tìm được cơ hội lén chạy ra ngoài, mua một cái đùi gà thơm nức, tìm chỗ yên ắng ăn đùi gà trộm lười nhác, nào ngờ…
Cho dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện tung lung, thiếu niên cắn răng giậm chân một cái, vẫn lấy ra chiếc đùi gà được bọc kín bằng giấy dầu trong tay áo của mình, nhắm mắt đưa đến trước mặt cô bé.
“Thứ này ta còn chưa đụng vào, cho ngươi ăn đấy.”
Cô bé kinh ngạc nhìn gói giấy dầu trước mặt, sau đó lập tức bị đối phương nhét vào lòng mình.
Sau khi mở ra, thấy là đùi gà, hốc mắt của nàng nhất thời đỏ hoe, còn chưa cắn miếng nào thì nước mắt đã rơi lã chã.
“Này này này, ngươi đừng khóc…”
Thấy nàng khóc, thiếu niên lập tức luống cuống tay chân, sờ tới sờ lui trên người cũng không mò được chiếc khăn nào, cuối cùng không còn cách nào khác, hắn trực tiếp dùng ống tay áo bắt đầu lau nước mắt cho nàng, lau đến mức cuối cùng cổ tay áo sạch sẽ của hắn biến thành màu đen thui.
Suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên cô bé được người khác đối xử dịu dàng đến thế, bỗng chốc quên cả khóc, chỉ chớp mắt cứ thế nhìn hắn.
Sau đó nàng bỗng thấy thiếu niên chợt cau mày: “Ngươi chờ chút…”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một chiếc bình sứ to bằng ngón cái từ trong túi, nhổ nút lọ ra rồi một tay nâng cằm cô bé, tay còn lại bắt đầu nghiêm túc bôi thuốc lên vết thương còn đang đổ máu trên mặt nàng: “Ngươi đừng nhúc nhích, nếu đau thì tạm thời nhịn một chút. Kim sang dược này là do mẹ ta nghiên cứu chế tạo ra, dùng tốt lắm, rắc một chút bảo đảm máu của ngươi sẽ được cầm ngay, rất nhanh sẽ kết vảy, hơn nữa còn không dễ dàng để lại sẹo đâu!”
Trên mặt thiếu niên tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Sau một trận đau đớn, cô bé liền cảm nhận được hắn thu tay lại, sau đó có lẽ thấy nàng chỉ cầm đùi gà chứ không ăn, hắn vội vàng khuyên nhủ: “Sao ngươi không ăn? Không phải đói bụng à? Mau ăn đi! Ta mới mua, còn nóng hổi đấy, đừng để lát nữa nguội thì hết ngon.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ừ!”
Cô bé gật đầu thật mạnh.
Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện với nhau trong sân vườn hoang vu đổ nát này.
Cô bé nói rằng phụ thân của mình là quan lớn tam phẩm trong triều đình, nhưng vì chướng mắt đám hoạn cẩu ở Đông Xưởng nên vẫn âm thầm điều tra chuyện của chúng, còn tạo thành một cuốn sổ, chuẩn bị nộp lên cho Hoàng đế, nhưng cũng vì vậy mà rước họa vào thân, bây giờ cả nhà đều chết hết chỉ còn lại một mình nàng.
Sổ sách vẫn ở trên người nàng, cho nên đám người kia mới đuổi theo không bỏ, không chịu buông tha.
Nghe xong màn bi thảm này, thiếu niên tức giận đến mức chửi ầm lên một lúc lâu.
Mặt trời dần ngả về tây.
Cho dù cuộc gặp gỡ tốt đẹp đến mấy cũng có lúc chia lìa. Sau khi rời khỏi sân vườn đổ nát này, nghe cô bé nói nàng muốn đi tìm một người họ hàng trong sơn cốc ở Lạc Châu. Đúng vậy, lúc này nàng còn chưa biết nơi mình muốn đi tên là Dược Thần cốc, chỉ đại khái biết nằm ở khu vực Lạc Châu.
Thiếu niên gần như lấy ra hết ngân lượng trên người, thậm chí ngay cả bảo thạch được khảm trên giày cũng móc ra, mua một con lừa cho nàng cưỡi thay đi bộ, còn mua rất nhiều lương khô, số tiền còn lại đều nhét hết vào lòng nàng, nói rằng chung quanh nhà hắn cũng rải rác một ít nanh vuốt của triều đình, cho nên không thể dẫn nàng về nhà được, lại thêm mấy ngày nay bầu không khí trong nhà vẫn rất căng thẳng, hắn từng nghe cuộc đối thoại ngầm của cha mẹ không chỉ một lần, hình như nói là muốn chuyển nhà gì đó, hắn cũng không thể đi cùng nàng, nhưng có thể bỏ tiền cho nàng tự đi, hy vọng nàng có thể đi đường bình an.
Cô bé ngồi trên lưng con lừa thấp bé, hốc mắt đỏ hoe nhìn thiếu niên vẫy tay chào tạm biệt mình, bỗng nhiên lớn tiếng hỏi một câu: “Tiểu ca ca, tên huynh là gì? Sau này ta phải tìm huynh như thế nào?”
Hỏi mình tên là gì ư?
Lại còn muốn tìm mình nữa à?
Vậy chẳng phải chuyện mình lười nhác không luyện kiếm sẽ bị phụ thân biết được hay sao? Đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu được một trận đòn.
Nghĩ vậy, trong lòng thiếu niên bỗng rùng mình.
Ngay sau đó, gương mặt cau có của tên nhóc họ Phương trong nhà bỗng chợt lóe trong đầu hắn.
“Phương Vân Dương.”
Hắn cái khó ló cái khôn trả lời, sau đó nở nụ cười xán lạn với cô bé ngồi trên lưng lừa.
“Tên ta là Phương Vân Dương.”
Phương Vân Dương…
Nàng nhất định sẽ ghi nhớ.
Trong Không Sơn phái.
Trước cửa sân mà Yến Hành Chi được người khác an bài để dưỡng thương, hồi ức của Đường Ninh đến đây là kết thúc.
Đúng vậy, sau khi Phương Vân Dương dẫn dắt các sư huynh đệ trong Không Sơn phái của hắn đại chiến một trận với huyết vệ của Tịch Nguyệt phái, hiện tại nhóm người bọn họ bèn cùng nhau lên núi Không Minh của Không Sơn phái.
Nghe nói từ hai ngày trước, Phương Vân Dương đã mang theo Hoắc Thanh Thanh bị trọng thương tới đây, giao nàng ta cho sư nương, các sư thẩm của mình rồi vội vàng dẫn sư huynh đệ của mình xuống núi tìm Đường Ninh và Yến Hành Chi, sau đó vừa lúc gặp phải hai người đang chống lại huyết vệ của Tịch Nguyệt giáo trong Lan Chu thành cách núi Không Minh không xa.
Về phần Đường Ninh ở đây cũng là vì mới đến Không Sơn phái, đám sư thúc sư bá của Phương Vân Dương đã cười hớn hở nhắc tới chuyện hôn lễ của họ, thậm chí còn hỏi hai người cụ thể khi nào thì tổ chức lễ cưới để họ tiện tay chuẩn bị, hơn nữa còn phải báo cho người thân họ hàng để lên đường tham dự trước.
Dù sao mấy năm nay giang hồ cũng không được thái bình, Ma giáo ngo ngoe rục rịch, vẫn cần một chút hỷ sự để nâng cao sĩ khí quá mức đê mê của nhân sĩ chính phái, đồng thời mọi người cũng có thể tranh thủ dịp này để liên lạc thảo luận với nhau, xem thử tiếp theo họ nên làm thế nào để đối đầu với Tịch Nguyệt giáo không ngừng khuếch trương.
Trước đó không lâu nàng mới nhìn thấy vết bớt của Yến Hành Chi, bên này hôn sự lại đến gần, không đích thân đến đây hỏi một phen thì còn triển khai kế hoạch kế tiếp kiểu gì!
Trong lòng nghĩ vậy, còn mặt ngoài Đường Ninh vẫn bày ra vẻ mặt do dự bàng hoàng, đi qua đi lại trước cửa căn viện của Yến Hành Chi thật lâu, cũng nhiều lần nâng tay muốn gõ cửa viện của hắn, nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc.
Khi nàng muốn rút lui, xoay người rời đi thì cánh cổng sau lưng lại bỗng trực tiếp mở ra từ bên trong.
Thấy thế, Đường Ninh lập tức cười khẩy trong lòng.
Biết ngay mà, thằng tó này tám chín phần mười đã sớm biết nàng đến đây rồi, nhưng cứ phải cố tình chờ tới khi nàng chuẩn bị rời đi thì mới giả vờ lơ đãng mở cửa sân.
Xí.
“Đường cô nương?”
Bởi vì dư độc chưa trừ hết, lại còn bị thương nữa nên lúc này Yến Hành Chi khoác một chiếc áo choàng da sóc bạc, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, thỉnh thoảng khẽ ho mấy tiếng, cả người tỏa ra khí chất ốm yếu khó có thể miêu tả bằng lời.
“Yến công tử…”
Nghe thấy giọng của hắn, Đường Ninh vội vàng quay đầu, đồng thời gọi hắn một tiếng.
“Đã khuya rồi, Đường cô nương có chuyện gì quan trọng mà đến đây tìm ta? Chi bằng vào trong nói đi.”
Hắn khẽ bật cười, nhường ra con đường.
Nghe vậy, Đường Ninh do dự một lát rồi tiến vào.
Sau khi ngồi trong viện, nàng liền lấy một chiếc bình sứ trong ngực áo: “Yến công tử, vì ta mà huynh bị thương hết lần này tới lần khác, tiếc rằng thảo dược mà lúc trước ta mang từ Dược Thần cốc đều bị đánh mất vì tai nạn kia rồi, trên núi Không Minh cũng có không ít thảo dược, cho nên vừa lên núi ta đã lập tức bào chế một ít thuốc chữa thương cho huynh dựa theo thương thế của huynh. Lọ thuốc mỡ này dùng để thoa ngoài da, có thể chữa trị vết thương do đao của huynh, lọ thuốc viên này là thuốc uống, chữa trị nội thương của huynh, còn lọ này chuyên nhằm vào dư độc trong cơ thể huynh. À, còn lọ này nữa, kỳ độc trong cơ thể huynh, mặc dù hiện tại ta còn chưa có bao nhiêu manh mối, nhưng huynh cứ dùng lọ này trước xem sao, không chừng có thể áp chế kỳ độc một chút, có thể giúp huynh không còn đau đớn lúc độc phát tác như trước kia…”
Mãi tới khi nghe đến đây, Yến Hành Chi mới thoáng nhướng mày.
“Xin hỏi Đường cô nương, độc trong cơ thể của ta, theo ý cô còn có khả năng khỏi hẳn không?”
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, cứ đến ngày mười lăm hằng tháng là độc lại tái phát một lần. Ban đầu đau đến mức sống không bằng chết, còn đến bây giờ thì hắn đã sớm thành thói quen. Nhưng nếu có biện pháp giải độc, không cần chịu đựng đau đớn ăn sâu vào xương tủy đó, hắn đương nhiên càng vui lòng.
Nghe vậy, trên mặt Đường Ninh nhất thời lộ vẻ khó xử.
Thấy vậy, Yến Hành Chi cười sáng tỏ: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thử vậy thôi, Đường cô nương chớ để trong lòng.”
Thấy Yến Hành Chi lộ ra vẻ mặt đã sớm dự đoán được, lại liên tưởng tới bao nhiêu năm qua không biết mỗi lần kịch độc phát tác hắn đã thống khổ cỡ nào, Đường Ninh nhất thời sốt ruột, bỗng nhiên kéo cổ tay hắn: “Huynh hãy tin ta, chỉ cần cho ta thời gian, ta nhất định sẽ nghiên cứu ra thuốc giải giúp huynh, khi đó huynh nhất định sẽ không còn đau nữa…”
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên cổ tay, trong lòng Yến Hành Chi thoáng nhướng mày, sau đó tầm mắt liền dừng lại trên cổ tay hắn.
Nhìn lại theo tầm mắt của hắn, lúc này Đường Ninh mới phát hiện sự đường đột của mình, vội vàng thu tay lại, cắn môi: “Là ta mạo muội…”
“Không sao đâu, Đường cô nương lương y như từ mẫu.”
Yến Hành Chi mặt ngoài cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại suy nghĩ sôi trào.
Đường Ninh vừa buông cổ tay mình vừa chạm vào ra, tay còn lại của hắn đã phủ lên, không ngừng vuốt ve, cứ như đang cảm nhận gì đó.
Đúng vào lúc này, Đường Ninh do dự thật lâu, lại lần nữa nhìn về phía Yến Hành Chi, mở miệng: “Yến công tử, ta có chuyện muốn hỏi, không biết…”
“Cứ hỏi đi, đừng ngại.”
“Xin hỏi mười ba năm trước đây, huynh có từng gặp phải người hay chuyện gì đặc biệt không?”
Đường Ninh tràn đầy mong đợi nhìn Yến Hành Chi.
Mười ba năm trước, Yến Hành Chi chín tuổi, chính là năm hắn cứu Đường Ninh, cũng là năm hắn bị Phương Vân Dương liên lụy làm cho cửa nát nhà tan, hai bàn tay trắng.
Nghe thấy câu hỏi của Đường Ninh, ban đầu mặt Yến Hành Chi còn mang nụ cười, thoáng chốc đã cụp mắt xuống, che giấu toàn bộ sát ý, lãnh khốc, khát máu, thô bạo nháy mắt dâng lên.
Đến khi mở mắt ra nhìn về phía Đường Ninh một lần nữa, đã biến thành dáng vẻ tao nhã như ban đầu.
“Không, ta không gặp được gì hết.”
Hắn cười trả lời.
Đúng thế, hắn không gặp được gì hết.