“Chàng xem người ta làm tướng công kiểu gì kìa! Ai như chàng, mua cây trâm bạc cho ta mà cũng keo kiệt, cuối cùng dùng một cây trâm gỗ đào mình tự khắc qua mặt ta…”
Lúc hai người đang nhìn nhau, một giọng nói oán giận bỗng vang lên bên cạnh hai người.
Họ cùng nhau nhìn về phía phát ra tiếng nói, lập tức thấy một nam nhân mặc xiêm y vải thô, màu da ngăm đen, khiêng đòn gánh, trong sọt đựng không ít đồ vật vụn vặt như dầu, muối, vải vóc vân vân… đang bị một người phụ nữ áo xanh đội khăn trùm đầu đứng gần hắn nhéo chỗ thịt mềm trên eo. Nhưng dù vậy, nam nhân cũng chỉ cười lấy lòng với người phụ nữ chứ không phản bác.
Có lẽ là vì nhan sắc của Yến Hành Chi và Đường Ninh rất đẹp, đẹp đến mức cho dù hai người đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, cho nên vừa vào thị trấn đã gần như thu hút sự chú ý của những người bán hàng rong trên cả con phố, bao gồm cả đôi phu thê đã bán xong thổ sản vùng quê, vừa mua xong đồ vật trong nhà cần dùng này.
Bởi vì cách không quá gần nên phụ nhân áo xanh hoàn toàn không nghe rõ hai người đang nói gì, sự chú ý của nàng ấy đều bị cây trâm ngọc mà nàng ấy chưa bao giờ thấy trên đầu Đường Ninh thu hút, bởi vì quá hâm mộ nên mới oán giận một câu như vậy.
Vừa nghe thấy nàng ấy nói vậy, Đường Ninh không khỏi sửng sốt, sau đó sốt ruột tới mức mặt đỏ tới mang tai, vội xua tay: “Không phải đâu, cô hiểu lầm rồi, ta với Yến công tử không phải…”
“Ồ ha ha ha, tiểu cô nương da mặt mỏng, đại tỷ biết mà, thành thân sinh con xong thì sẽ hết thôi.”
Thấy Đường Ninh đỏ mặt, phụ nhân kia lập tức trêu ghẹo với vẻ mặt người từng trải.
“Thật sự không phải đâu ạ…”
Đường Ninh còn muốn giải thích tiếp thì Yến Hành Chi đã giành trước một bước, cười híp mắt hỏi phụ nhân mặc áo xanh: “Xin hỏi vị phu nhân này, vì sao sắc trời sắp tối rồi mà mà thị trấn này vẫn náo nhiệt thế?”
Biết đối mặt với kiểu phụ nhân này, cho dù Đường Ninh nói rách khóe miệng thì cũng không thể nói rõ ràng với nàng ấy, Yến Hành Chi trực tiếp chen miệng vào thay đổi đề tài.
“Các ngươi không biết à?” Phụ nhân hơi kinh ngạc há hốc miệng, lại nhìn trên từ trên xuống dưới đánh giá họ: “Công tử, hai người các ngươi là người nơi khác tới phải không? Tối nay chính là ngày trọng đại của Lan Chu thành chúng ta, tết hoa đăng. Bây giờ còn chưa thấy rõ, đến buổi tối trên đường mới náo nhiệt, nơi nào cũng có người, hai bên đường treo đầy đèn hoa đủ các kiểu dáng, nghe nói buổi tối còn được xem pháo hoa, lát nữa phu thê bọn ta mang đồ về nhà rồi cũng sẽ dẫn con cái ra đây xem! Một năm chỉ có một lần này thôi đấy!”
Nghe xong lời nói của phụ nhân, Đường Ninh cũng lộ ra vẻ mặt khát khao, không ngờ…
Không, nàng đã sớm nghĩ tới rồi.
Yến Hành Chi muốn công lược nàng thì chỉ dựa vào đổ máu chảy mồ hôi vẫn chưa đủ, cho nên mới cố ý khống chế tốc độ đi đường của hai người, cuối cùng đặt chân ở một thị trấn mà hắn ta đã sớm biết sẽ có tết hoa đăng, chẳng phải là vì muốn có thêm thời gian chung đụng với nàng, có thêm… cơ hội để tính kế nàng hay sao?
Nàng biết, bởi vì mấy trò này đều là trò nàng chơi chán rồi.
Bây giờ chủ yếu xem thử rốt cuộc ai câu được ai.
Đúng như Đường Ninh dự đoán, quả nhiên sắc trời vừa tối, Yến Hành Chi lập tức chủ động đến đây tìm nàng ra ngoài xem tết hoa đăng mỗi năm một lần theo lời phụ nhân kia.
Lý do là thị trấn nơi họ đang đặt chân cách Không Sơn phái cũng không xa là bao, dù sao họ cũng phải nghỉ chân ở thị trấn này, sao không tranh thủ dịp này ngắm xem tết hoa đăng này rốt cuộc long trọng cỡ nào, tiện thể thư giãn cảm xúc có phần căng thẳng suốt chặng đường vừa qua.
Đường Ninh gật đầu đồng ý.
Sau khi thật sự cùng Yến Hành Chi ra ngoài, nàng mới phát hiện phụ nhân áo xanh lúc trước cũng không nói ngoa, cái gọi là tết hoa đăng ở Lan Chu thành này thật sự rất long trọng, ven đường phố sạp hàng gì cũng có, bánh trôi, hồn đồn nóng hổi, xâu mứt quả mà con nít thích nhất, còn có mặt nạ, tranh chữ, vải vóc vân vân… Nhưng thứ được bán nhiều nhất ở ven đường là hoa đăng.
Hình con thỏ, hình hoa sen, đủ loại kiểu dáng, đủ mọi màu sắc, muốn thứ gì cũng có.
Đâu đâu cũng thấy trẻ con người lớn xách hoa đăng vây quanh những nghệ nhân đội chén, đi cà kheo vỗ tay khen ngợi. Dưới bầu không khí náo nhiệt cỡ này, Đường Ninh cũng chen vào xem trò hay mấy hồi, nhưng vì hành lý mà nàng mang theo từ Dược Thần cốc đã sớm mất bóng dáng theo xe ngựa, cho nên trên người nàng không có bao nhiêu tiền, cuối cùng đến lúc thưởng tiền vẫn là Yến Hành Chi đi theo sau lưng nàng bỏ ngân lượng.
“Bánh hấp đây, bánh hấp vừa thơm vừa ngọt đây! Ấy, tiểu cô nương, cô nương muốn mua một cái không?”
Vừa đi ngang qua sạp nghệ nhân, ngay sau đó Đường Ninh liền cảm nhận được mùi thơm ngọt ngào không ngừng chui vào xoang mũi của mình.
Ngẩng đầu nhìn lại, Đường Ninh phát hiện trên một sạp hàng đằng trước cách đó không xa đang bán một loại thức ăn làm từ gạo nếp đỏ đỏ trắng trắng, trên gạo nếp nóng hổi phủ đầy mấy thứ như táo đỏ, mứt táo, đậu đỏ vân vân… Từ nhỏ Đường Ninh đã thích ăn các món làm từ gạo nếp, vừa thấy loại thức ăn này, thấy Yến Hành Chi bên cạnh không hề bận tâm, nàng lập tức nhanh chân muốn đi về phía trước.
Nàng vội vàng kéo lại ống tay áo của hắn ta: “Yến… Yến công tử…”
Trong lòng Đường Ninh muốn ăn nhưng lại hơi ngượng ngùng, thế nên trên mặt đã sớm nhuộm nét hồng, đôi mắt nhìn về phía Yến Hành Chi lại như có thể tỏa sáng dưới sự phụ trợ của ánh đèn chung quanh.
Yến Hành Chi lộ ra vẻ mặt không hiểu, vừa rồi trong đầu hắn ta đang suy nghĩ về hành động đêm nay nên thất thần trong chốc lát, quả thực không hiểu ý của Đường Ninh.
Cuối cùng Đường Ninh phải nhìn hắn ta, sau đó lại nhìn sạp bánh hấp ven đường.
Sau khi hiểu ý nàng, Yến Hành Chi lập tức buồn cười cong khóe môi. Rồi tới hắn ta thấy tiểu cô nương bị nóng đến mức liên tục hà hơi nhưng vẫn muốn cắn điểm tâm trong túi giấy mà hắn ta mua về, sau đấy lại lộ ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, khóe miệng nam nhân tươi cười càng thêm rõ ràng.
Nhưng ngay sau đó hắn ta liền thấy Đường Ninh ôm túi giấy, nhìn về đằng trước ánh mắt sáng lên, sau đó cứ như thể không nhận thấy mình đang làm gì, giữ chặt tay hắn ta rồi hưng phấn chạy về phía trước.
Trong lúc chạy, Yến Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm chỗ hai người nắm tay nhau.
Mãi tới khi dừng lại, xúc cảm mềm mại trơn mịn đó mới biến mất.
Hắn ta nhìn tay của mình, ánh mắt khó lường khẽ nắm tay lại, vừa nắm tay thành nắm đấm thì ngay sau đó, hắn ta nhận thấy Đường Ninh vỗ lên cánh tay hắn ta: “Huynh xem nhiều hoa đăng chưa kìa!”
Yến Hành Chi nhìn về phía đó, lập tức thấy trên đỉnh đầu hai người được dựng một cái giá gỗ to bằng tòa nhà, trên giá gỗ treo đầy hoa đăng đủ mọi hình dạng, trên đỉnh đầu là một chiếc hoa đăng hình dạng long phượng trình tường, thủ công tinh xảo tỉ mỉ, rồng và phượng nhìn từ xa trông sống động như thật.
Vừa thấy đến đây, hắn ta liền nghe được chưởng quầy ở bên cạnh giới thiệu, nói rằng tối nay là tết hoa đăng của Lan Chu thành, dưới sự dẫn dắt của thiếu đông gia, cửa hàng của họ cũng đưa ra một phần thưởng nhỏ, ở đây có một cây cột, người nào có thể lấy được tú cầu trên cây cột mà không làm đổ cây cột thì có thể chọn một chiếc hoa đăng trên giá, kể cả long phụng trình tường trên cao nhất.
Vừa nghe thấy lời này, gần như tất cả người vây xem chung quanh đều oanh động.
Dù sao đèn long phượng trình tường kia thế nào, người ngoài không biết, chứ chẳng lẽ người Lan Chu như họ còn không biết hay sao?
Đó chính là bảo vật trấn điếm trong cửa hàng của họ, không chỉ có thế, còn từng được một thương nhân buôn muối đến từ Dương Châu trả giá một ngàn lượng, là một ngàn lượng lận đấy!
Nhưng chờ đến khi họ thấy cây cột cao gần như bằng tường thành, to bằng cánh tay, lập tức biết hoa đăng này không dễ lấy.
Nghe người chung quanh không ngừng thảo luận chiếc đèn long phượng trình tường kia, Đường Ninh cắn thêm một miếng bánh hấp, ngửa đầu nhìn giá hoa đăng trước mặt: “Đèn long phượng trình tường kia xấu lắm, nếu là ta, ta sẽ chọn chiếc đèn thỏ ngọc ôm trăng ở hàng thứ ba, trông đẹp thế kia cơ mà!”
“Thỏ ngọc ôm trăng à?”
Yến Hành Chi khẽ lẩm bẩm.
“Gì cơ?”
Chỉ nghe thấy hình như hắn ta lẩm bẩm gì đấy chứ không nghe rõ hắn nói gì, Đường Ninh quay đầu nghi hoặc hỏi lại.
Nhưng chỉ thấy Yến Hành Chi hơi cong khóe môi, Đường Ninh lập tức trợn tròn mắt nhìn hắn ta nhẹ nhàng lách qua đám đông vây xem trước mặt, đi đến trước cây cột trụ đã bị mọi người vây quanh. Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã nhẹ nhàng nhón chân chạm vào cây cột, vô cùng dễ dàng lấy xuống tú cầu trên đỉnh cây cột, đưa đến trước mặt chưởng quầy.
“Yến công tử…”
Đường Ninh kinh ngạc nhìn mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy mấy giây.
Mà chưởng quầy ban đầu còn đầy mặt đắc ý, đã tính trước mọi việc, giờ lại thấy mình chỉ mới nói xong đã có người lấy được tú cầu. Rõ ràng trước kia họ đã kêu người thí nghiệm vô số lần rồi mà không ai có thể lấy được tú cầu trên cột, nhưng ai ngờ…
Sắc mặt chưởng quầy dần dần trắng bệch.
Đám đông xem náo nhiệt chung quanh im lặng mất một thoáng, sau đó chợt rộ lên tràng pháo tay khen ngợi không dứt, hơn nữa còn nháo nhác kêu chưởng quầy nhanh chóng thực hiện lời hứa, cho công tử người ta đến chỗ giá đèn chọn một chiếc đèn.
Dưới sự yêu cầu của mọi người, chưởng quầy hoàn toàn không thể nói từ chối, trong lòng âm thầm kêu khổ một câu, đang định lên tiếng kêu người lấy chiếc đèn long phượng trình tường xuống đưa cho Yến Hành Chi.
Nhưng hắn ta lại khoát tay, nói không cần, sau đó thả người nhảy lên giá đèn cứ như một chiếc lông ngỗng không có trọng lượng, sau đó tự tay lấy chiếc đèn thỏ ngọc ôm trăng hàng thứ ba.
“Ấy, sao ngươi lại…”
“Đúng thế, sao không chọn long phượng trình tường, một ngàn lượng bạc lận đấy!”
…
Đám đông vây xem thấy Yến Hành Chi chọn chiếc đèn thỏ ngọc ôm trăng không đáng tiền kia thì lại tiếp tục huyên náo. Nhưng còn là chưởng quầy cửa hàng hoa đăng thì lại thở phào nhẹ nhõm, dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên thái dương, nói một câu “một khi đã chọn thì không thể thay đổi được đâu”, sau đó bắt đầu chúc mừng Yến Hành Chi.
Yến Hành Chi cũng không bận tâm, chỉ xách thỏ ngọc ôm trăng, mặt nhuốm ý cười, cả người cứ như tiên nhân áo trắng dưới ánh đèn, nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt Đường Ninh, đưa đèn cho nàng: “Đường cô nương, thỏ ngọc ôm trăng của cô nương đây.”
Thấy hoa đăng trước mặt, rồi lại nhìn nụ cười hoàn hảo không chút sơ hở trên mặt Yến Hành Chi, sắc mặt Đường Ninh không kìm được mà đỏ bừng lên.
“Ta…”
Nàng còn chưa kịp nói lời từ chối thì đám đông vây quanh lại bắt đầu hò hét.
“Tiểu cô nương, nhận đi, tướng công của con biết con thích nên cố ý lấy cho con đấy, còn không mau nhận đi.”
Một bà cụ tốt bụng bên cạnh cười tủm tỉm nói.
Ánh mắt nhìn Đường Ninh và Yến Hành Chi hiền lành như đang nhìn con cháu trong nhà.
“Con và huynh ấy không phải…”
“Bọn ta không phải vợ chồng, chỉ là bạn bè thôi.”
Đường Ninh vội vàng xua tay, còn chưa giải thích thì Yến Hành Chi đã tiếp lời nàng nói ra lời giải thích.
“Rồi rồi rồi, không phải, không phải, ta biết, ta hiểu hết mà!”
Thấy bà cụ bày ra vẻ mặt hai con không cần nhiều lời, ta đều biết hết, Đường Ninh liền biết cho dù mình giải thích thế nào thì đối phương chắc hẳn sẽ không nghe, lập tức kéo ống tay áo Yến Hành Chi chạy trốn.
Mãi tới khi trốn đến một nơi không có nhiều người như trước, nàng mới dừng lại, thở hắt ra một hơi.
Vừa dừng chân, Yến Hành Chi lập tức cười đưa hoa đăng cho Đường Ninh.
Thấy hoa đăng, Đường Ninh lập tức nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng xấu hổ đến mức không tìm thấy chỗ trốn, vội xua tay: “Không cần, thật sự không cần đâu. Yến công tử, lúc nãy ta chỉ cảm thán thỏ ngọc ôm trăng này đẹp thôi chứ không phải thật sự muốn có nó. Ta không thể nhận chiếc hoa đăng này được!”
“Không cần à?”
Yến Hành Chi khẽ nhíu mày.
Đường Ninh nghiêm túc gật đầu, sau đó ngạc nhiên phát hiện đối phương vừa thấy mình không cần đã định ném hoa đăng vào mương nước gần đó.
Đường Ninh sợ đến mức vội vàng can ngăn: “Vất vả lắm mới lấy được, cũng không cần vứt đi…”
Nàng vừa nói vừa hít vào một hơi: “Hoa đăng xinh đẹp thế này mà vứt đi thì tiếc lắm, thôi thì… cho ta đi vậy, ta nhận.”
Nói rồi, nàng vươn tay cầm cán trúc của hoa đăng, Yến Hành Chi cười tỉm tỉm, thuận thế buông ra.
Cũng từ động tác một người buông một người nhận này, bầu không khí chung quanh hai người bỗng trở nên khác thường.
Yến Hành Chi không nói một lời, Đường Ninh cũng từ đầu tới cuối chỉ nhìn thỏ ngọc ôm trăng trong tay, không ngẩng đầu lên.
Cuối cùng, nàng thật sự cảm thấy bầu không khí giữa hai người quá kỳ quặc, thế là tiện tay cầm một chiếc mặt nạ quỷ la sát trên sạp hàng mặt nạ bên cạnh rồi bắt đầu quan sát cẩn thận.
Chủ quán mặt nạ vừa thấy có khách tới thì lập tức tràn đầy nhiệt tình bắt đầu giới thiệu, còn nói cho họ nghe từ trước tới nay Lan Chu thành có những lời đồn gì, nói là vào ngày tết hoa đăng này, chỉ cần cô nương gia đeo mặt nạ đi trên đường, gặp được nam tử đầu tiên tháo mặt nạ của cô ấy xuống thì đó chính là chân mệnh thiên tử của cô ấy. Cách làm này các cô nương ở Lan Chu thành đều đã thử nghiệm, linh nghiệm lắm.
Nghe thấy chủ quán kể vậy, Đường Ninh buồn cười muốn thả mặt nạ xuống, nhưng không ngờ nàng còn chưa trả mặt nạ cho quán thì một bàn tay đã từ đằng sau nhận lấy chiếc mặt nạ này. Chủ nhân của cái tay - Yến Hành Chi cười nhìn về phía chủ quán, hỏi giá tiền.
“Huynh mua thứ này làm gì?”
Đường Ninh kéo ống tay áo của hắn ta, muốn ngăn cản hắn ta trả tiền.
Nghe vậy, Yến Hành Chi chỉ vào đường phố: “Lúc nãy ta cảm thấy là lạ, nghe chủ quán nói xong ta mới hiểu được vì sao trên đường chúng ta đi tới đều sẽ có người cho rằng chúng ta là vợ chồng, thì ra là vì lời đồn này. Các cô nương chưa cưới chồng ở Lan Chu thành này tối nay đi ra ngoài đều sẽ đeo mặt nạ đủ mọi kiểu dáng, cô đi theo ta mà không mang mặt nạ, đương nhiên mọi người sẽ cho rằng cô là thê tử của ta. Nếu cô không sợ bị hiểu lầm thì không mua mặt nạ này cũng được.”
Nghe đến đây, Đường Ninh hoàn toàn không thể phản bác, chậm rãi buông lỏng ống tay áo của Yến Hành Chi, nhận lấy chiếc mặt nạ quỷ la sát mặt mũi hung ác trong tay hắn ta, sau đó nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.
Nhưng không ngờ, nàng vừa đeo mặt nạ xong thì người đi đường chung quanh lập tức trở nên xao động.
Nghe họ trò chuyện, Đường Ninh mới biết thì ra lát nữa bên bờ sông có pháo hoa để ngắm. Tại xã hội cổ đại sức sản xuất cực kỳ thấp này, trừ tết hoa đăng Lan Chu thành này, rất nhiều người có lẽ cả đời cũng không được thấy pháo hoa một lần, bởi vì giá trị chế tạo pháo hoa cực cao, ngay cả tết hoa đăng cũng phải nhờ vận may mới được ngắm pháo hoa một lần.
Sao có thể không khiến họ kích động cho được?
Biết được nguyên nhân, Đường Ninh thậm chí không kịp nói một câu với Yến Hành Chi, theo một trận ồn ào vang lên, nàng đã bị biển người cuốn lấy, hoàn toàn tách rời với đối phương.
“Yến công tử!”
Trong đám đông sôi trào, nàng vội vàng quay đầu gọi hắn một tiếng.
“Đường cô nương!”
Vừa thấy Đường Ninh nhất thời sơ sẩy lại bị người khác đẩy đi ngay trước mặt mình, trên mặt Yến Hành Chi cũng thoáng hiện nét lạnh lùng. Nhưng trong đám đông chen lấn toàn người thường tay không tấc sắt, ngay cả võ công cũng không biết, hắn thật sự không tiện sử dụng võ công, bởi vì rất dễ dàng lỡ tay làm tổn thương người khác.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nhảy lên nóc nhà gần đó, mãi tới khi thấy một bóng người áo trắng thì lập tức nhảy xuống, đè lại vai đối phương.
Nhưng không chờ hắn hỏi thì một nam nhân cao to lực lưỡng lập tức nhảy ra từ bên cạnh, hất tay hắn ra: “Ngươi làm gì đấy!”
“Đại Ngưu, ta không quen hắn!”
Đồng thời, nữ tử áo trắng đeo mặt nạ kia cũng vội vàng lên tiếng phủi sạch quan hệ.
Giọng nói hoàn toàn xa lạ khiến Yến Hành Chi biết chắc hẳn mình đã nhận nhầm người.
Sau đó lại tìm mấy nữ nhân áo trắng đeo mặt nạ, hầu như đều không tìm đúng người, Yến Hành Chi không khỏi sốt ruột.
Mãi tới khi cuối cùng cũng thấy nữ nhân vòng eo cực kỳ mảnh khảnh đứng bên bờ sông, hắn mới nghi ngờ tiến lên, đặt tay lên vai nàng. Đối phương quay đầu lại theo phản xạ, Yến Hành Chi vội vã muốn xác nhận rốt cuộc mình có tìm nhầm người hay không nên vươn tay tháo mặt nạ quỷ la sát trên mặt nàng.
Ngay khi gương mặt Đường Ninh xuất hiện trước mắt hắn, “bùm” một tiếng, một chùm pháo hoa chợt nổ tung trên đỉnh đầu hai người.
“Là pháo hoa!”
Đường Ninh vốn còn định chào hỏi Yến Hành Chi, lúc này vội vàng kéo hắn đến bên cạnh mình, chỉ vào pháo hoa không ngừng nở rộ bên kia bờ sông, hưng phấn nói.
“Đẹp quá!”
Con ngươi của Đường Ninh quá đen quá sáng, phản chiếu từng chùm pháo hoa cứ như nở rộ trong đôi mắt của nàng.
Chưa bao giờ được thấy cảnh sắc tươi đẹp nhường này, Yến Hành Chi bất giác nhận thấy lồng ngực cứng lại, nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, tay lại siết chặt chiếc mặt nạ quỷ la sát mà hắn vừa tháo ra, lời nói của chủ quán mặt nạ đột ngột vang lên trong đầu hắn.
Một lát sau, hắn mới cười khẩy một tiếng trong lòng, không biết là đang cười ai, cảm giác tim đập thình thịch vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
Độ hảo cảm hiện tại của Yến Hành Chi: -72.
Đúng là không dễ dàng gì mà!
Đường Ninh nhìn chằm chằm pháo hoa hoàn toàn không dời mắt, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Bắn pháo hoa kết thúc rất nhanh, hành trình hoa đăng tối nay của hai người cũng nên đến hồi kết.
Xách theo hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng cho dù chen lấn vẫn được nàng bảo vệ chu đáo, Đường Ninh đi theo sau lưng Yến Hành Chi, dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng bắt đầu chạy về phía quán trọ.
Nhưng có Yến Hành Chi ở đây, sao nàng có thẻ có một cuộc hành trình hoa đăng viên mãn tốt đẹp được, huống chi nơi này đã cách Không Sơn phái rất gần.
Cho nên khi lại lần nữa bị một đám người áo đen chặn đường trong một con hẻm, trong lòng Đường Ninh không hề bất ngờ chút nào hết.
Nàng nhìn Yến Hành Chi bởi vì trúng độc nên vất vả đối phó với đám thích khách này, nhìn nàng hô to một câu cẩn thận, sau đó cả người chặn trước mặt nàng, sau đó người tới không hề do dự chém một nhát dao lên lồng ngực hắn. Cho dù Yến Hành Chi đã rút nhuyễn kiếm bên hông ngăn cản nhưng vẫn khiến mũi đao của đối phương rạch một vết thương không sâu không nông trên ngực hắn.
Cũng vì thế mà hắn kéo Đường Ninh ngã xuống mặt đất, gò má Đường Ninh trực tiếp đụng vào vết thương của hắn, thấy vết bớt hình hồ lô màu đỏ lộ ra trên ngực hắn, Đường Ninh kinh hãi trợn tròn mắt.
“Huynh là…”
Nàng đoán đúng rồi!
Nhưng ngay sau đó hàn quang chợt lóe, trường đao của người áo đen lại lần nữa sắp chém xuống.
Yến Hành Chi muốn đẩy nàng ra, nhưng Đường Ninh vừa hoàn hồn từ trong khiếp sợ lại bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn: “Đừng…”
Yến Hành Chi khó tin nhìn Đường Ninh ôm chặt mình không buông tay, trong lúc nhất thời thậm chí còn quên mất ôm nàng né tránh lưỡi đao sắp chém xuống.
May mà lúc này một tiếng quát chói tai quen thuộc vang lên sau lưng hai người: “Dừng tay!”
Đồng thời một thanh trường kiếm bị người nào đó nhanh chóng ném tới, trực tiếp chém đứt trường đao trên đỉnh đầu hai người.
Sau đó lại là từng đợt tiếng đánh nhau không ngừng vang lên bên tai Đường Ninh, nhưng Đường Ninh lại chỉ ra sức ôm Yến Hành Chi, thân thể khẽ run rẩy.
Mãi tới khi tiếng đánh nhau dần ngưng, nàng mới nghe thấy giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang lên sau lưng mình.
“Ninh Ninh.”
Nghe thấy giọng nói này, Đường Ninh mới mở mắt ra như vừa tỉnh mộng, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt tối đen sâu thẳm của Yến Hành Chi. Nàng quay đầu, liền đối diện với ánh mắt lo lắng nôn nóng, thậm chí thấp thoáng chút vẻ mơ hồ của Phương Vân Dương.
“Vân Dương… ca ca…”
Nàng vừa kinh ngạc vừa vui sướng lên tiếng.
Thấy nụ cười trên mặt Đường Ninh, Phương Vân Dương mới nhoẻn miệng cười, đồng thời chậm rãi nâng tay lên: “Ninh Ninh lại đây nào.”
Nghe vậy, Đường Ninh lại nhìn thoáng qua Yến Hành Chi, khẽ cắn môi rồi đứng dậy, chạy về phía Phương Vân Dương cách đó không xa.
Lúc bị hắn ôm lấy, hoa đăng thỏ ngọc ôm trăng vẫn xách trong tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, rách bươm.
Cảm xúc căng thẳng của Phương Vân Dương cũng thả lỏng khi được ôm Đường Ninh. Hắn cũng không biết mình bị sao nữa, khi tận mắt thấy Ninh Ninh ôm lấy Yến huynh, trong lòng hắn lại tràn ngập một loại cảm giác khủng hoảng bị đè nén khó có thể nói thành lời. Hắn biết họ không cố ý, giống như hắn với Thanh Thanh vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu…
Bên này, theo phản xạ, ánh mắt Yến Hành Chi nhìn về phía chiếc hoa đăng một lúc lâu rồi mới khẽ buông mi, che giấu sự trào phúng và sáng tỏ trong ánh mắt.
Mà bên này Đường Ninh đang ôm nhau với Phương Vân Dương, nghe 54088 báo cáo cho nàng độ thiện cảm của Yến Hành Chi từ -72 lên tới -50, sau khi nàng bị Phương Vân Dương ôm lấy rồi làm rơi hoa đăng thì lại giảm xuống -65, bây giờ vẫn đang tăng tăng giảm giảm không ngừng, hoàn toàn không thể đo lường chính xác độ thiện cảm của hắn.
Khóe miệng Đường Ninh nhướng lên thật cảm.
Độ thiện cảm tăng rồi giảm thế nào, bây giờ đã hoàn toàn không quan trọng nữa rồi.
Bởi vì vừa rồi nàng đã hoàn toàn xác nhận được một suy đoán vẫn nấn ná trong lòng sau khi xem hết cốt truyện.
Người đã cứu Đường Ninh từ nanh vuốt của Đông Xưởng hồi bé vốn dĩ không phải Phương Vân Dương, mà là Yến Hành Chi khi đó còn tên là Diệp Dự.
Cho nên trong cốt truyện, sau khi gặp Yến Hành Chi, nguyên chủ mới cảm thấy trông hắn rất quen mắt, sau đó mới dễ dàng bị hắn quyến rũ rồi hoàn toàn phải lòng hắn.
Cho nên ngay từ đầu, tất cả mọi người đều đã lầm. Phương Vân Dương lầm, Yến Hành Chi lầm, nguyên chủ cũng lầm.
Người ban đầu nguyên chủ muốn hứa hôn vốn dĩ không phải Phương Vân Dương!
Từ nhỏ đến lớn, tiểu ca ca đã cứu nàng mà nàng vẫn ghi nhớ trong lòng cũng hoàn toàn không phải là Phương Vân Dương.
Chẳng qua trong cốt truyện, đến lúc chết nàng vẫn không biết mình đã nhận nhầm người.
Ha.