Đêm dần khuya, gió nhè nhẹ thổi qua cánh rừng, mang theo những tiếng cành lá rào rạt.
Trước đống lửa ở ngôi miếu cũ, Đường Ninh thấy Phương Vân Dương chốc chốc lại nhìn về phía bàn tay băng bó kín mít của nàng, đó chính là nơi nàng cắt tay lấy máu giải độc cho Yến Hành Chi.
Theo lời Yến Hành Chi kể, nàng biết được sau khi họ rơi xuống vực, Ngũ Ma Tây Vực cũng bị một đám cao thủ âm thầm giải quyết, bốn người tiễn đám bạn cao thủ của Yến Hành Chi đi ở cửa cơ quan, sau đó tản ra ai về nhà nấy.
Nhưng vì đường tới Ngưỡng Nguyệt sơn trang, Thực Thần trang với Không Sơn phái không quá xa nên mấy người bọn họ vẫn đi cùng một đoạn đường.
Đương nhiên, Yến Hành Chi đã biết được thể chất của nàng rồi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đoạn đường này chắc chắn không yên bình nổi đâu.
Thấy Phương Vân Dương lại một lần nữa khẽ nhíu mày nhìn về phía lòng bàn tay nàng, Đường Ninh buồn cười, khẽ đè cằm mình lên bờ vai kiên cố của nam nhân, miệng mỉm cười: “Vân Dương ca ca, có thể đừng lộ ra vẻ mặt đau lòng như vậy nữa được không? Thật sự không đau chút nào hết, thật ra sau khi ta biết được thể chất này của mình, lúc ở Dược Thần cốc ta cũng thường xuyên lấy máu của mình dùng, sớm đã quen rồi, miệng vết thương sẽ se lại nhanh thôi, huynh thật sự không cần lo lắng như vậy đâu.”
Yến Hành Chi ngồi đối diện họ, vừa mới ngẩng đầu lên, xuyên qua đống lửa cháy rực, nhìn thấy góc nghiêng đang mỉm cười của Đường Ninh.
Nếu không có thành kiến thì vị Đường cô nương này đúng là đáng được mệnh danh là xinh đẹp nhất nhì giang hồ. Ngay cả Thánh nữ Hồng Loan ở Tịch Nguyệt giáo so với nàng cũng chỉ quyến rũ có thừa mà thanh thuần không đủ. Mà cho dù so về độ quyến rũ, nếu vị Đường cô nương này chịu bộc lộ hết ra, e là Hồng Loan cũng chẳng bằng được. Cũng là vì ngay lần gặp đầu tiên hắn ta đã chủ ý tới vòng eo mảnh khảnh của nàng, dùng một thắt lưng trắng buộc lại, không giữ chặt nổi, yêu kiều thướt tha.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Yến Hành Chi sâu xa, nhưng rất nhanh, khóe miệng hắn ta lại nở một nụ cười ôn hòa.
“Không biết sắp tới Phương huynh và Đường cô nương có việc gì quan trọng hay không, nếu không có việc gì, Ngưỡng Nguyệt sơn trang…”
Câu kế tiếp Yến Hành Chi còn chưa nói xong, Phương Vân Dương đã tiếp lời hắn: “Không cần đâu, sắp tới ta sẽ đưa Đường Ninh về Không Sơn phái, chúng ta định thân đã lâu, sau khi trở về sẽ nhanh chóng thành thân dưới sự chứng kiến của sư phụ, sư thúc. Đến lúc đó còn muốn mời Yến huynh và Thanh Thanh cùng tới uống ly rượu mừng.”
Lời hắn vừa dứt, Hoắc Thanh Thanh vừa rồi vẫn luôn dùng ánh mắt tức giận bất bình nhìn chằm chằm hai người lập tức kinh hãi trợn trừng mắt, nước mắt nói rơi là rơi được ngay, từng giọt tí tách rớt xuống.
“Ta không thèm đi!”
Nàng ta đột nhiên vung cây gậy gỗ trong tay vào đống lửa, hoa lửa lập tức tóe lên. Sau khi hét lên vậy xong, nàng ta ra sức lau nước mắt, rồi chạy thẳng một mạch ra ngoài ngôi miếu cũ, không quay đầu lại.
“Thanh Thanh!”
Phương Vân Dương vội vàng đứng lên.
Đường Ninh biết ngay tên thánh phụ hận không thể lập tức bình ổn thiên hạ này sẽ không ngồi yên được mà. Nàng cũng đứng lên theo hắn, vẻ mặt đầy nôn nóng: “Vân Dương ca ca, hay là huynh mau đuổi theo đi, ta lo muộn thế này mà để Thanh Thanh tỷ ty ở bên ngoài một mình rồi gặp chuyện nguy hiểm gì thì không hay đâu.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì, độc tố của Yến công tử chưa hết, giờ còn phải nghỉ ngơi, huynh mau đi đi!”
Đường Ninh nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nở nụ cười trấn an: “Ta ở đây đợi huynh, sẽ không đi đâu hết, Yến công tử cũng ở đây mà, sẽ không có chuyện gì đâu, huynh cứ đi đi.”
Vừa nói xong một tràng như vậy, Đường Ninh cảm thấy giống như có một vầng sáng tỏa ra từ người nàng, cả người nàng như Quan âm Bồ Tát chuyển thế đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh.
Chậc.
Mà Phương Vân Dương nghe thấy Đường Ninh nói như vậy, hắn do dự một lát rồi ném lại một câu “Đợi ta trở về” với Đường Ninh, sau đó đuổi theo thật.
Nhìn cái nết này của ngươi đi, ngươi không bị cắm sừng thì ai bị đây!
Đường Ninh cười đến nỗi trong mắt ánh lên vẻ từ ái thương hại.
“Đường cô nương, chẳng lẽ cô không lo…”
Rõ ràng cục diện này là thứ Yến Hành Chi muốn thấy, nhưng hắn ta vẫn làm ra vẻ lơ đãng châm ngòi một câu.
Nghe vậy, Đường Ninh quay đầu nhìn Yến Hành Chi mỉm cười: “Ta sắp thành thân với Vân Dương ca ca rồi, ta tin tưởng huynh ấy.”
Hơ.
Thấy nàng như vậy, Yến Hành Chi đè nén tiếng cười mỉa trong lòng.
Tin tưởng hắn như vậy sao?
Đúng thật là khiến người ta… khó chịu!
Mà Hoắc Thanh Thanh đang chạy đi bên này nghe được tiếng Phương Vân Dương gọi đuổi theo phía sau, khuôn mặt nàng ta đầy vui vẻ. Sau đó dường như nhớ tới gì đó, nàng ta càng chạy nhanh hơn, nhưng khinh công của nàng ta thấp hơn Phương Vân Dương quá nhiều, chưa bao lâu, nàng ta đã bị Phương Vân Dương kéo cánh tay lại.
“Huynh còn tới tìm ta làm gì? Ta không cần huynh lo, huynh đi tìm Đường cô nương của ngươi đi, đi đi! Đi…”
Vừa nói được một nửa, một ánh sáng chợt lóe qua mặt nàng ta.
Phương Vân Dương nhận thấy sát ý trước, một tay kéo Hoắc Thanh Thanh tới bên cạnh mình, đồng thời rút trường kiếm tùy thân ra, một tiếng keng giòn vang, người vừa tới đã bị đẩy lui.
Phương Vân Dương chắn kiếm trước ngực, nhìn một đám người mặc đồ đen, cổ tay áo thêu huyết nguyệt, vây quanh hắn và Hoắc Thanh Thanh, ánh mắt bỗng dưng run rẩy: “Các ngươi… huyết vệ của Tịch Nguyệt giáo!”
Vừa nói, Phương Vân Dương vừa siết chặt cánh tay Hoắc Thanh Thanh. Mấy năm nay Tịch Nguyệt giáo vẫn luôn ngo ngoe rục rịch với thế lực chính phái, dã tâm ngừng lại. Chỉ là không hiểu sao chúng lại xuống tay với hắn, Yến Hành Chi đang trúng độc, Đường Ninh phải làm sao đây!
Vừa nghĩ như vậy, Phương Vân Dương lập tức động thủ phá vỡ cục diện giằng co đôi bên, vừa che chở cho Hoắc Thanh Thanh vừa xông tới đột phá trùng vây.
Thấy Phương Vân Dương dũng mãnh không sợ chết như vậy, sau mấy chiêu, đám huyết vệ Tịch Nguyệt giáo hoàn toàn không ngăn được hắn rời đi.
Điều Phương Vân Dương có thể nghĩ tới, sao Hoắc Thanh Thanh có thể không biết. Khi hắn chuẩn bị đưa nàng ta hoàn toàn thoát khỏi vòng vây, nàng ta cắn răng một cái, làm bộ vô tình đụng trúng vào mũi dao của một người trong số đó.
“A!”
Kêu lên một tiếng như vậy nhưng trong lòng Hoắc Thanh Thanh lại vui sướng. Nàng ta không muốn trở về, nếu hai người bọn họ gặp lại Đường Ninh kia thì nàng ta sẽ thật sự mất đi Phương đại ca. Nàng ta không thể trơ mắt nhìn hai người họ thành thân được, nàng ta phải dùng máu và vết thương để giành cho mình một cơ hội.
“Thanh Thanh!”
Phương Vân Dương bị Hoắc Thanh Thanh liên lụy, một lần nữa bị ép quay lại. Lồng ngực Hoắc Thanh Thanh thả lỏng, đau đớn lan tràn, thậm chí còn không kịp nở một cười với Phương Vân Dương đã hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, bên ngôi miếu cũ.
Chắc chắn người của Tịch Nguyệt giáo đã chặn Phương Vân Dương lại…
Yến Hành Chi nhìn chằm chằm ngọn lửa không ngừng nhảy nhót, nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Vậy chỗ hắn ta…
“Bang!”
Tiếng mái ngói vỡ vụn chợt vang lên.
Vành tai Yến Hành Chi không khỏi giật giật, ngay sau đó đã ầm một tiếng, mái ngôi miếu cũ trên đỉnh đầu hai người lập tức vỡ một lỗ lớn.
“Đường cô nương cẩn thận!”
Ngay lập tức, Yến Hành Chi nhanh chóng vượt qua đống lửa, trực tiếp bổ nhào vào Đường Ninh phía đối diện.
“Bụp!”
Yến Hành Chi bị một chưởng đánh trúng giữa lưng, khóe miệng nhanh chóng chảy xuống một vệt máu.
“Yến công tử!”
Đường Ninh vội vàng duỗi tay ôm lấy hắn ta, kinh hãi ngẩng đầu lên, thấy tên mặc đồ đen kia tung một chưởng, sau đó còn giơ đao lên vung về phía họ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Không đợi Yến Hành Chi đáp trả, Đường Ninh đã nhanh chóng lấy ra một bao phấn bột màu trắng, vung tới trước mặt tên áo đen.
Yến Hành Chi tùy cơ ứng biến, đè nén nội thương, ôm lấy eo Đường Ninh rồi vận kinh công nhanh chóng trốn thoát không thấy tung tích.
Hắn ta chạy thẳng tới một thôn trang nhỏ dưới một ngọn núi, sau đó mới như đột nhiên mất hết sức lực ngồi sụp xuống mặt đất, đồng thời do dùng nội lực nên khiến nội thương càng nghiêm trọng. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, thứ cuối cùng Yến Hành Chi nhìn thấy là khuôn mặt nhỏ đầy kinh hãi của Đường Ninh.
“Yến công tử!”
Eo đúng là nhỏ thật!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Yến Hành Chi trước khi hôn mê.
Đường Ninh cũng không ngờ tên này nhìn thì đứng đắn nhưng bên trong lại có suy nghĩ như vậy. Sau khi nghe thấy 54088 bẩm báo đối phương đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, nàng liền giơ một chân lên, không ngừng giẫm thật mạnh vào mặt tên nam nhân dưới đất.
Mãi tới khi gương mặt của hắn ta đã in đầy dấu chân nàng, Đường Ninh mới cảm thấy thỏa mãn thu chân về, nhận mệnh đỡ đối phương dậy đi vào trong thôn.
Tới khi Yến Hành Chi hoàn toàn tỉnh lại thì đã là một ngày sau.
Vừa tỉnh dậy hắn ta lập tức cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có một bóng lờ mờ. Lúc ngẩng đầu lên vừa hay thấy Đường Ninh đang dựa cái đầu nhỏ trên khung giường. Chỉ là, trông nàng có điểm bất thường, viên trân châu trên tóc đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại hai dải lụa trụi lủi.
Thế này…
Yến Hành Chi hơi nhíu mày, ngay giây sau thấy nàng gục đầu một cái, cả người lập tức tỉnh táo mở bừng mắt ra, sau đó theo bản năng cầm lấy khăn trong tay thấm vào bồn sứ bên cạnh, vắt thật khô, xoay người vừa định lau mặt cho hắn thì đột nhiên trợn tròn mắt, mừng rỡ nói: “Yến công tử, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!”
Dứt lời, nàng giống như nhớ tới gì đó, ném chiếc khăn trong tay xuống bồn sứ, bỏ lại một câu: “Chờ ta chút” rồi hấp tấp chạy ra ngoài. Khi quay trở vào, trên tay nàng đã cầm hai cái chén sứ, một chén đựng thuốc đen tuyền, một chén khác đựng cháo trắng thanh đạm.
“Ta đã bắt mạch cho huynh rồi, biết chắc hẳn lúc này huynh sẽ tỉnh nên đã dặn trước người nhà này nấu thuốc và cháo cho huynh. Giờ đúng lúc có thể ăn, huynh mau ăn đi, thuốc là ta dựa vào nội thương của huynh để chế, uống là được, có điều…”
Vừa nói, Đường Ninh vừa nhìn thoáng qua Yến Hành Chi trước mặt với vẻ do dự.
“Đường cô nương cứ nói đừng ngại.”
“Lúc bắt mạch giúp huynh, ta thấy có một loại độc trong mạch mà ta cũng không nhận ra, kinh mạch của huynh cũng sớm đã bị loại độc này ăn mòn vỡ nát, cứ tiếp tục thế này, e là sẽ nguy hiểm tới thọ mệnh.”
Nghe tới đây, Yến Hành Chi duỗi tay nhận lấy chén thuốc và cháo: “Không sao, ta đã quen với loại độc này từ lâu rồi…”
Lúc trước hắn nhận được Hổ Lang Chi Dược từ tay Tịch Nguyệt Giáo chủ Yến Vô Nhai thì cũng đã biết cưỡng ép rèn luyện căn cốt tới mức đỉnh cao thì sao có thể không ảnh hưởng đến thọ mệnh được. Nhưng hắn vẫn lựa chọn nuốt thứ thuốc đấy, chỉ vì với hắn, so với bình an mạnh khỏe sống lâu trăm tuổi, thì chẳng bằng dùng chính sức mình trả thù tất cả mọi kẻ địch, sống một đời ngắn ngủi cho xong.
Hắn không quan tâm tuổi thọ dài hay ngắn, điều hắn muốn chỉ là có thể tự mình nắm giữ vận mệnh của chính mình, chứ không phải bị quát mắng như súc sinh, không đánh thì mắng.
Nghĩ như vậy, Yến Hành Chi ngửa đầu uống cạn chén thuốc nước.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Đường cô nương.”
“Là huynh cứu ta trước, nếu không phải vì cứu ta, vết thương của huynh cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.”
Đường Ninh vội vàng nói.
Nhưng trong lòng thì lại mắng hắn ta như chó. Mồm thì leo lẻo ơn cứu mạng, nhưng độ thiện cảm -75 kia của ngươi có nhúc nhích tí nào đâu!
Đúng là loại ăn cháo đá bát vẻ ngoài thanh thuần thoát tục, trong ngoài bất nhất!
Sau đó hai người ở thôn trang nhỏ tên là Lý Gia này ba ngày, chờ tới khi vết thương của Yến Hành Chi tốt lên, hai người họ từ biệt người nhà cho họ tạm dừng chân. Vì không biết tung tích của Phương Vân Dương và Hoắc Thanh Thanh nên liền chọn đi về phía Không Sơn phái. Yến Hành Chi đồng ý với Đường Ninh sẽ đưa nàng bình an trở về Không Sơn phái kia.
Đi đường cả ngày trời, cuối cùng hai người cũng tới một huyện thành trước khi màn đêm buông xuống.
Vừa vào huyện thành, còn chưa tìm được khách điếm dừng chân, Yến Hành Chi giống như đột nhiên nhìn thấy gì đó, bảo Đường Ninh đứng tại chỗ chờ hắn, còn hắn vào một cửa tiệm ở ven đường.
Sau đó…
Đường Ninh nhìn thấy đối phương đưa tới một chiếc hộp gấm vóc tới trước mặt mình: “Cái này…”
“Lúc ở thôn Lý Gia, vì mua thuốc trị thương cho ta nên trân châu cài trên tóc cô đã hết sạch rồi. Cái này xem như là bồi thường cho cô.”
Vừa nói Yến Hành Chi vừa mỉm cười mở hộp ra, chỉ thấy bên trong đựng một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích màu trắng ngà.
“Không… không được đâu, ta không thể nhận đồ của huynh được. Trước đây là huynh cứu ta trước, vì trả ơn cứu mạng nên ta mới cố gắng cứu huynh, cũng không cần huynh hồi báo.”
Đường Ninh luống cuống đến nỗi vội vàng xua tay.
Thấy nàng từ chối, Yến Hành Chi lại trực tiếp lấy trâm ngọc từ trong hộp ra, không nói nhiều giơ tay lên nhẹ nhàng cài vào tóc Đường Ninh: “Đồ đã mua rồi, một nam tử như ta sao có thể dùng đồ như vậy, cất đi cũng không thích hợp, cô cài rất đẹp, coi như là ta chúc mừng tân hôn của cô và Phương huynh trước.”
Nghe tới đây, Đường Ninh vừa định gỡ trậm ngọc trên đầu xuống liền bất giác dừng tay lại.
“Vậy… cảm ơn Yến công tử nha.”
Hai bậc thầy diễn xuất mặt đối mặt, chân thành cười với đối phương.
Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, ngay cả bóng dáng thoạt nhìn cũng rất xứng đôi.
Chỉ là, một người thì độ thiện cảm từ đầu tới cuối vẫn không chút thay đổi, người còn lại thì đang không ngừng dựng ngón giữa với đối phương.
Loại chó ăn phân này!