Mục Vân Ế vừa dứt lời, các nhân viên khách sạn khác cũng chạy tới hóng hớt, xếp hàng dỏng tai nghe ngóng.
Thấy cô không trả lời, Mục Vân Ế lại cười hỏi: “Là kẻ thù của cô sao?”
“...”
Anh cúi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn tôi đánh cậu ta giúp cô không?”
“...”
“Muốn đánh bị thương hay đánh tàn tật?”
Tâm trạng của Ngụy Thư không tốt lắm nhưng nghe anh nói vậy cũng không khỏi bật cười: “Vừa nãy tôi đã đánh anh ta rồi.”
Hơn nữa với sức mạnh có thể bẻ gãy đôi đũa bằng tay không này của anh.
Thôi bỏ đi.
Nhỡ đâu chết người phải làm sao.
Mục Vân Ế mắt đối mắt với Mục Đình đang ở phía xa.
Kết quả là không biết có phải Mục Đình đột nhiên phát điên hay không, anh ta đi tới, kéo Ngụy Thư về phía sau, nhìn Mục Vân Ế nói: “Anh có quan hệ gì với cô ấy?”
Ngụy Thư nhìn thấy anh ta nắm cổ tay mình, cực kỳ cạn lời: “Mục Đình, anh bỏ tay ra.”
Mục Đình vẫn nắm chặt tay cô.
Mục Vân Ế cao hơn Mục Đình nửa cái đầu, cúi đầu xuống nhìn anh ta, ánh mắt khinh thường mà lại cực có tính áp chế.
Anh lại gần Mộ Đình, liếc mắt nhìn cổ tay bị nắm đến mức đỏ ửng lên của Ngụy Thư, giọng nói lạnh bằng: “Vừa nãy cô ấy đánh cậu đúng không?”
“...”
Chỉ một lời nói, ngay lập tức khiến Mục Đình tắt điện.
Thừa nhận thì chẳng còn mặt mũi.
Còn không thừa nhận, nhưng chuyện đó lại là sự thật.
Ngụy Thư cũng tiếp lời: “Tôi không thân quen với anh, phiền anh sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Mục Vân Ế đi qua anh ta, vươn tay kéo Ngụy Thư.
Sau đó, chỉ thấy cơ thể của Mục Đình như thể bị thứ gì đó vô hình đẩy một cái, đột nhiên lùi về phía sau một cách mất kiểm soát, chân muốn dừng mà không thể dừng lại.
Cuối cùng khi anh ta có thể dừng lại thì cả hai đã vào khách sạn.
Một tiếng “cạch” vang lên, cửa khách sạn đã bị khóa ngay trước mặt anh ta.
Mục Đình xoa xoa các khớp ngón tay tê dại, khẽ lẩm bẩm: “Người này là ai, lại còn mặc long bào, tưởng mình là Hoàng đế chắc?”
Anh ta vừa kéo tay áo vừa lẩm bẩm chửi rủa, bỗng hít sâu một hơi. Chẳng biết từ lúc nào trên cánh tay đã bị xước một mảng da, máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương.
“Fuck!” Mục Đình vội vàng lấy khăn giấy ấn vào vết thương: “Người đàn ông này bị dở hơi à!
Bên trong khách sạn.
Ngụy Thư chửi bới: “Tên Mục Đình này có phải mất não rồi không? Anh ta không biết rằng chuyến này mình tới khách sạn sẽ bị lộ luôn à.”
Mọi người: “Bị lộ?”
“Đúng thế! Tôi không muốn người bên ngoài biết tôi ở đây.” Cô tức giậm chân: “Vậy mà lần này anh ta lại mò tới đây, giờ thì hay rồi! Cả thế giới đều biết rằng ở đây có một khách sạn, còn có một nữ minh tinh đã giải nghệ.”
Mục Đình bí mật điều tra cô thì thôi đi, lại còn dám thực sự chạy tới đây.
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta bị theo dõi bởi một loạt các phương tiện truyền thông đang chực chờ săn tin?
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta đang bị theo dõi bởi một đám tay săn ảnh đang cần chạy KPI?
Đến lúc đó sẽ có rất đông phóng viên báo đài đến chặn trước cửa khách sạn...
Chẳng khác nào nghênh ngang quay lại giới giải trí.
Phải biết rằng khách sạn này không phải là một khách sạn bình thường, nhịp tim của những người không phải là khách không thể tạo ra một khoản tiền nào cho cô cả.
Chỉ có những vị khách được hệ thống gửi đến mỗi ngày mới có thể khiến Ngụy Thư nghe được nhịp tim mà thôi.
Nếu ai đó ở bên ngoài tìm thấy khách sạn này.
Khi người nhiều lên, các phòng nghỉ đều sẽ kín chỗ.
Thu nhập không còn, mạng sống cũng chấm hết.
Ngụy Thư phàn nàn một thôi một hồi về những chuyện trong giới giải trí.
Mục Vân Ế âm thầm đứng dậy rời đi.
Sau khi về phòng, người đàn ông vén áo bào ngồi xuống, tay nắm chặt thành nắm đấm, máu trào ra khóe miệng.
Hệ thống: [Làm người khác bị thương chính mình cũng bị thương, xin hãy nhẫn nại tiếp nhận hình phạt.]
Mục Vân Ế dùng ngón tay cái lau đi vết máu nơi khóe môi, động tác trông ngả ngớn lại lẳng lơ. Anh bật cười: “Sao hệ thống nhà cậu lại nói nhiều thế nhỉ. Ngụy Thư đang bị người đàn ông đó nắm tay. Nếu tôi không làm cậu ta bị thương, sao cậu ta buông tay được?”
Hệ thống: [Hình phạt sẽ đến trong ba giây, ba, hai, một.]
Mục Vân Ế ho khan, mu bàn tay nổi gân xanh, máu từ từ chảy xuống khóe môi.
Anh giơ tay phất một cái, bình hoa ở trước mặt xuất hiện một vết nứt ngay chính giữa, sau đó các vết bắt đầu lan ra hai phía trên dưới.
Hệ thống: [Hình phạt sẽ kết thúc sau một phút nữa, xin hãy kiên nhẫn chấp nhận.]
Mục Vân Ế nhắm mắt lại, cau mày, đôi môi mỏng dần trắng bệch, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng anh.
“Mục Vân Ế, lúc nãy cảm ơn anh nhé!” Ngụy Thư lại gõ cửa: “Này, tôi hỏi thật nhé, anh có biết người vừa nãy là ai không?”
Người đàn ông cúi đầu không trả lời cô.
“Này, tại sao lại không để ý người ta thế? Anh có ở trong đó không?” Cô còn thì thào nói: “Không đúng, mình nhớ rõ là trở về phòng rồi mà.”
Giọng nói nhỏ dần nhỏ dần.
Ngụy Thư trở về phòng, lấy điện thoại di động mở Weibo, kết quả là bị hotsearch đứng đầu làm mất hết tâm trạng.
No.1 hotsearch
#Ngụy Thư Mục Đình#
Mỗi lần gắn với tên Mục Đình đều chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một số cư dân mạng đã chụp được ảnh Mục Đình trở về từ một vùng ngoại ô.
‘Lộ trình phải đi qua ba con đường cao tốc, từ lúc khởi hành đến lúc trở về mất tổng cộng hai tiếng rưỡi đồng hồ.’
‘Lần gần nhất thấy Nhị thiếu gia nhà họ Mục sống trong nhung lụa điên cuồng như vậy chính là ở bữa tiệc sinh nhật của Ngụy Thư.’
‘Chẳng lẽ lần này cũng là đi thăm Ngụy Thư đang ở “ngoại thành” sao?
Ngụy Thư thật sự vô cùng bội phục khả năng tưởng tượng của cư dân mạng.’
Cách đây không lâu, cô đã đăng một bức ảnh tự sướng trên Weibo.
Mục đích là để phản bác lại những lời nói vu vơ không bằng không chứng cứ cư dân mạng.
Giờ thì hay rồi, sau khi Mục Đình đến đây, lại nổ ra một làn sóng tin đồn mới.
Gả vào nhà họ Mục, ẩn hôn sinh con.
Ngoài mặt thì giải nghệ về ở ẩn, thực chất là đang dưỡng thai.
Ngụy Thư thực sự cạn lời.
Cô gọi điện thoại cho Ngô Vũ: “Alo, anh thấy no.1 hotsearch chưa? Em đưa tiền cho anh, anh dìm nó xuống giúp em."
Ngô – đương sự mua hotsearch - Vũ: “Không dìm được, có người mua đấy.”
Ngụy Thư: “Ai mua? Người đó trả bao nhiêu, em trả gấp đôi!”
“Anh không biết. Dù sao cũng là có người mua hotsearch.”
Giọng anh ấy có chút chột dạ: “Công ty sẽ cố gắng hết sức để giúp em dìm xuống.”
Một lúc sau, Ngụy Thư lại kiểm tra.
Hay lắm.
Hồi nãy còn “nóng”, giờ thì đã “sôi” luôn rồi.
Ngụy Thư tức gần chết.
Hiện tại, tình hình đã ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Ngày càng nhiều cư dân mạng hỏi Ngụy Thư đã đi đâu, liệu có phải cô đã ẩn hôn sinh con với Mục Đình không.
Nếu cứ tiếp tục thế này, các phương tiện truyền thông chắc chắn sẽ ngồi canh trước cửa khách sạn để giành giật tin tức mất.
Ngụy Thư không muốn ngồi chờ chết như vậy.
Cô phải nhân lúc chưa ai phát hiện ra nơi này, ra ngoài một chuyến và xuất hiện trước mắt mọi người.
Cô vội vàng thay quần áo.
Vừa mở cửa liền thấy Mục Vân Ế đứng ở cửa, chuẩn bị gõ cửa phòng cô.
“Anh tìm tôi à?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn một lượt quần áo của cô: “Cô muốn đi ra ngoài ư?”
Ngụy Thư nhìn anh, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Giờ đây Mục Đình đã tìm đến nơi này, mọi người đều đã gặp nhau rồi.
Chi bằng nhân cơ hội này để tổ tông xuất hiện, đoàn tụ với con cháu.
Cô nói: “Tôi muốn ra ngoài, tiện thể đưa cả anh đi cùng vậy.”
Mục Vân Ế: “Cô đưa tôi ra ngoài làm gì?”
Đương nhiên Ngụy Thư sẽ không nói cho anh biết là mình ra ngoài để xuất hiện trước mắt công chúng, cũng nhân tiện đưa anh đi tìm con cháu nhà họ Mục.
Cô chỉ nói: “Tôi cần một người bảo vệ tôi, anh giúp tôi việc này đi.”
Người đàn ông không nói gì.
“Được chứ? Coi như là giúp tôi lần này đi.”
Anh ngập ngừng: “Phải làm thế nào?”
Ngụy Thư cúi đầu, dùng ngón trỏ vén ống tay áo anh: “Trước hết, anh phải thay bộ trang phục đang mặc đi đã."
Cô ấy nhìn lên: “Ôi, cả tóc của anh cũng nên cắt ngắn đi thôi.”
“...”
Tục ngữ có câu: “Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không dám làm tổn thương, đó là bắt đầu lòng hiếu thảo vậy”.(1)
(1) Nguyên văn: 身体发肤,受之父母,不敢毁伤,孝之始也. Bản dịch tham khảo: HIẾU HẠNH - Lê Trung Chánh - Kiên Giang (violet.vn)
Người xưa và người hiện đại có quan niệm khác nhau.
Khi Mục Vân Ế biết mình phải cắt tóc, anh nắm chặt lưng ghế không buông, mu bàn tay nổi gân xanh.
Không lâu sau, một thợ cắt tóc chuyên nghiệp được khách sạn đặc biệt thuê đã đến.
Người nọ nhìn mái tóc dài của Mục Vân Ế, gần như là nhắm mắt cắt tóc.
Tiếng kéo vang lên “xoèn xoẹt”.
Mái tóc dài đến thắt lưng của Mục Vân Ế vương vãi khắp mặt đất.
Phải công nhận mái tóc của anh thực sự rất đẹp.
Chất tóc và độ bóng đó có thể được dùng để làm tóc giả luôn rồi.
Thợ cắt tóc cũng là chưa từng thấy mái tóc nào như vậy.
Sau khi cắt xong tóc cho người cổ đại, cậu ta vậy mà lại ngồi xổm xuống ôm chúng: “Ôi chỗ tóc này! Tôi phải gói mang về, ôi chao cái cảm giác mềm mịn suôn mượt này thật tuyệt vời.”
Ngụy Thư: "......"
Mục Vân Ế ở bên cạnh nghe thấy vậy, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Anh nhìn Ngụy Thư qua hình ảnh phản chiếu trong gương, lại liếc nhìn thợ cắt tóc, người đang nhuộm một bộ lông đầu màu xanh lá cây hoang dã.
“...”
Ngụy Thư đoán tâm trạng hiện tại của anh chắc là khá phức tạp.
Ngụy Thư an ủi vài câu: “Không sao đâu, cắt tóc xong là xong rồi.”
Cô chỉ vào thợ cắt tóc: “Người ở thời đại chúng tôi đều như vậy. Dù sao thì anh cũng phải sống ở đây hai năm, nên là nhập gia tùy tục nhé.”
Mục Vân Ế nhắm mắt lại: “Tôi biết rồi.”
Mắt không thấy tim không đau.
Chẳng mấy chốc, mái tóc dài của Mục Vân Ế đã được cắt tỉa gọn gàng.
Mái tóc ngắn của anh rất sạch sẽ khoan khoái, phần tóc mái trước trán khiến cho đôi mắt dài hẹp của anh càng sâu hơn.
Anh bị thợ cắt tóc kéo lên giường gội đầu.
Người đàn ông rất cao, khi nằm xuống phải co chân lên.
Ngụy Thư ở bên cạnh nhìn anh, đúng lúc anh cũng quay sang nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt, lông mi dài và dày rủ xuống, tạo nên một bóng mờ dưới mi mắt.
Trông tủi thân đến lạ.
Ngụy Thư không khỏi nở nụ cười: “Anh đừng tủi thân thế chứ."
Người đàn ông quay đầu không thèm nhìn cô.
Mục Vân Ế gội đầu xong, Ngụy Thư nghiêng người nhìn anh.
Ái chà chà, trông đẹp hơn nhiều.
Sau khi sấy khô tóc, Mục Vân Ế vẫn chưa thích ứng được, sờ sờ mái tóc của mình, vẻ mặt có chút khó nói.
Ngụy Thư thấy anh từ một con sói hung hãn giờ đây lại giống như một chú cún con đang cúi đầu, không khỏi đưa tay sờ tóc anh.
Ngón trỏ hết sờ lại vuốt.
Kết quả là bị anh tóm được.
Ngụy Thư muốn rút tay về, nhưng lại bị anh giữ chặt.
Ngón trỏ thon dài nằm gọn trong lòng bàn tay thô ráp và ấm áp của anh, chỗ tiếp xúc có chút nong nóng.
“Anh bỏ ra đi, tôi đi lấy quần áo cho anh.”
Mục Vân Ế nhìn thợ cắt tóc, lại kéo Ngụy Thư chỉ vào nhúm tóc xanh trên đầu cậu ta.
Ngụy Thư nhìn theo tay anh.
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông hỏi nhỏ: “Cái kia, tại sao tôi lại không có?”
“...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT