Vào lúc Mục Vân Ế nghiêm túc hỏi cô câu này, Ngụy Thư thừa nhận cô thực sự rất buồn cười.

Vị tổ tông này lần đầu tiên tiếp nhận thẩm mỹ của thời đại này, giống như một đứa trẻ sơ sinh, không thể phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu.

Chỉ có thể thông qua việc bắt chước và quan sát để thích nghi với môi trường ở đây.

Nhưng chỉ cần không cẩn thận thì sẽ rất dễ bị ngộ nhận.

Ngụy Thư cũng nghĩ, nếu không phải cô tốt bụng mà cố ý muốn trừng phạt anh, có lẽ cũng đã để anh bắt chước thợ cắt tóc rồi.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, vẻ mặt như muốn nói: “Cô cười cái gì, có phải đang cười nhạo tôi không?”

Cô đành phải giải thích với anh: “Nếu anh để tóc xanh thế này thì trông sẽ không đẹp.”

Thợ cắt tóc cũng giơ tay vuốt bộ lông đầu màu xanh lá của mình: “Tất nhiên, không phải ai cũng có thể đẹp trai như tôi.”

“...”

Sau khi đưa Mục Vân Ế về phòng, Ngụy Thư cẩn thận sửa sang cho anh đồng thời bảo Tiểu Mỹ chuẩn bị một bộ vest.

Ngụy Thư cầm lấy bộ vest nói: “Anh mặc cái này vào, tôi đợi ở ngoài cửa phòng. Nếu anh không biết mặc thì cứ ới tôi một câu.”

Người đàn ông cầm lấy bộ vest, bỗng nhíu mày: “Đây chẳng phải là bộ người đàn ông kia mặc lần trước sao?”

“...”

Ngụy Thư không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Bắt gặp ánh mắt không hài lòng của anh, cô vội vàng giải thích: “Đa số các bộ vest chỉ có một kiểu, đàn ông đều có thể mặc.”

Nhưng Mục Vân Ế lại nói với cô: “Những bộ trước đây tôi mặc đều chỉ có duy nhất một bộ trên thế giới, bây giờ cô lại để tôi mặc đồ cùng kiểu với những người khác?”

“...”

Ngụy Thư không thế giải thích rõ được đành phải chống hông, giọng điệu cứng rắn, nhưng lời nói lại mềm mỏng: “Anh mặc vào trông càng đẹp hơn! Có nghe thấy không?”

“...”

Ánh mắt của Mục Vân Ế nhìn lướt khuôn mặt cô một lượt rồi cầm bộ quần áo xoay người đi vào.

Rất nhanh, trong phòng không còn động tĩnh gì nữa.

Ngụy Thư đợi ở bên ngoài, lại bảo Tiểu Mỹ mang chìa khóa xe đến cho cô.

Vừa cầm được chìa khóa, thì thấy cửa phòng của Mục Vân Ế tự động mở ra.

Cô hét vào bên trong: “Anh đã thay xong chưa?”

Dứt lời, cô thấy Mục Vân Ế bước ra từ trong góc.

Nam nhân đang cúi đầu cài cúc áo sơ mi, cả hàng cúc vẫn chưa được cài, thấp thoáng bóng dáng cơ bụng săn chắc. Đường nhân ngư(1) rõ ràng và thanh mảnh kéo dài từ phần bụng thẳng đến khi biến mất ở cạp quần.

(1): Đường nhân ngư (人鱼线): chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V.

Những tay thon dài không ngừng làm lay động quần áo, những đường nét thấp thoáng gợi cảm đến mê người.

Vậy mà anh vẫn không hề nhận ra.

Nhất thời bầu không khí như trở nên ái muội, Ngụy Thư cảm giác bản thân như đang bị lửa thiêu đốt vậy.

Ngụy Thư theo bản năng lấy tay che mặt, nhưng lại nghe anh hỏi: “Cái bộ màu đen kia giờ phải mặc luôn sao?”

“Ừ.” Ánh mắt cô liếc sang chỗ khác: “Mặc vào đi.”

Mục Vân Ế luồn thắt lưng quấn quanh eo, tiếng khóa cài vang lên “cạch” một tiếng, sau đó mặc chiếc áo khoác màu đen lên.

“Ngụy Thư.” Anh gọi cô, tay cầm một chiếc caravat.

“Cái này đeo kiểu gì?”

Cô nhìn sang: “À, để tôi giúp anh đeo.”

Ngụy Thư cầm lấy caravat trên tay anh, sửa sang lại rồi kiễng chân lên muốn đeo cho anh.

Thế nhưng lại không với tới.

Người đàn ông hiểu ý của cô, hơi cúi xuống.

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại.

Hơi thở đan xen.

Cô vòng tay qua cổ Mục Vân Ế, đeo caravat vào, lại chỉnh một lúc rồi giúp anh thắt lại.

Vừa quay đầu, cô liền bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.

Anh cũng đang nhìn cô.

Nhịp tim dường như ngừng đập trong tích tắc.

Ánh mắt Mục Vân Ế đảo loạn trên mặt cô.

Cô vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.

[Nhịp tim của khách là 90 nhịp/phút, thành công nhận 90 tệ vào tài khoản.]

Tim anh đập rất nhanh.

Ngụy Thư ngẩng đầu nhìn anh, nhưng người đàn ông lại quay mặt đi chỗ khác.

Sau khi thay quần áo xong, họ đến bãi đậu xe.

Ở trên xe, Ngụy Thư nhìn anh: “Thắt dây an toàn ở bên cạnh vào đi.”

Mục Vân Ế quay đầu nhìn, dùng ngón tay nhấc dây an toàn lên, nhưng lại không làm gì tiếp.

Hai người nhìn nhau.

Ngụy Thư thỏa hiệp, nghiêng người giúp anh thắt dây an toàn, sau đó đổi chủ đề: “Hôm nay, điểm đến của chúng ta là 'Tiệc tối Minh Thành.' Anh làm vệ sĩ cho tôi, ở bên cạnh tôi là được.”

“Vệ sĩ?” Mục Vân Ế có vẻ như chưa từng nghe thấy từ này.

Cô giải thích: “Chính là người bảo vệ tôi”.

“...”

Thấy Mục Vân Ế im lặng, cô liếc nhìn anh: “Sao? Không bằng lòng?”

Thử nghĩ xem, đường đường là Hoàng đế, đều là người khác bảo vệ anh, lần đầu tiên nghe thấy phải bảo vệ người khác chắn hẳn là thấy rất lạ lùng.

Người đàn ông hơi giơ tay lên: “Bằng lòng.”

Kết quả là một tiếng động khẽ vang lên, dây an toàn trên người anh bị đứt.

“...”

Hai người lại nhìn nhau.

“Không cần anh bảo vệ nữa.”

“Tôi không cố ý làm vậy.”

Câu nói của hai người cùng lúc vang lên.

“...”

“Bỏ đi.” Ngụy Thư cố cho anh một đường lui: “Chẳng phải anh vẫn đang bị thương sao?”

“Không sao.”

Mục Vân Ế cầm dây an toàn bị đứt trong tay, đùa nghịch: “Bị thương cũng có thể đánh.”

“...”

Ngụy Thư để anh ngồi ở hàng ghế sau.

Họ rời khỏi khách sạn.

Dần dần, cô không nghe thấy nhịp tim của Mục Vân Ế nữa.

Chiếc xe chạy đến trung tâm thành phố, giữa đường dừng lại chuyển phương tiện giao thông công cộng ba lần, đi thẳng men theo một con đường nhỏ, cuối cùng đến nơi trong vòng chưa đầy một giờ.

Ngô Vũ đã đợi ở bên ngoài khách sạn Minh Thành từ lâu.

Thấy Ngụy Thư tới, anh ta nhanh chóng kéo cô lại: “Lần này em sẽ tham gia với tư cách là đối tác hợp tác chiến lược của Truyền thông Tinh Ngu.”

Cô trầm giọng hỏi anh: “Người đứng đầu nhà họ Mục ngày ngày ăn chay niệm Phật cũng đến sao?”

Ngô Vũ gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Ngụy Thư nhếch miệng: “Không có gì.”

Vậy thì cứ thử vận may xem.

Ngô Vũ vô tình nhìn thấy Mục Vân Ế sau lưng Ngụy Thư: “Vị này là?”

Ngụy Thư giới thiệu với anh ta: “Anh ấy là vệ sĩ của em, Mục Vân Ế.”

Ngô Vũ sửng sốt: “Ngụy Thư, em tìm đâu ra một vệ sĩ đẹp trai thế.”

Anh lại gần hơn: “Đây chẳng phải là...cậu trai bao đó sao?”

Ngụy Thư dậm chân: “Không phải! Đừng nói anh ấy như vậy.”

Mục Vân Ế khẽ cau mày.

Là một quản lý vàng trong làng khai quật người mới, Ngô Vũ vội vàng đi tới: “Xin chào, đây là danh thiếp của tôi, cậu có nghĩ đến việc trở thành minh tinh không?”

Mục Vân Ế trầm mặc liếc nhìn Ngô Vũ ở sát bên cạnh Ngụy Thư một cái, ánh mắt sắc bén nói: “Biến đi.”

“...”

Ngụy Thư biết vị Hoàng đế này sắp nổi giận rồi, vội vàng từ chối giúp anh: “Thôi bỏ đi, anh ấy không thích lắm đâu, anh đừng cố ép anh ấy nữa.”

Cô cũng giới thiệu với Mục Vân Ế: “Đây là quản lý của tôi, tức là người giúp các minh tinh lo liệu mọi việc.”

Người đàn ông không thèm nhìn anh ta.

Ngụy Thư theo Ngô Vũ vào phòng thay đồ, Mục Vân Ế đợi cô ở bên ngoài.

Người đàn ông mặc một bộ vest đen trông vừa cấm dục vừa gợi cảm, dáng người thẳng tắp đứng dựa vào tường, dưới mái tóc lòa xòa rủ xuống là đôi mắt sâu thẳm trông vô cùng lạnh lùng.

Mặc dù anh đã ẩn mình trong góc tối, nhưng cảm giác tồn tại của anh chỉ tăng lên chứ không giảm đi, cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Vài vị khách nữ theo dõi anh một lúc lâu, thấy anh đi một mình thì không nhịn được mà tiến lên xin thông tin liên lạc của anh.

Ngày càng có nhiều người đến vây quanh anh.

Mục Vân Ế vẫn đang tìm hiểu cái gì là WeChat, điện thoại, QQ(2).

(2) QQ: tên đầy đủ là Tencent QQ, là một ứng dụng nhắn tin được phát triển bởi Công ty TNHH Tencent.

Anh biết rằng anh sẽ không thể hiểu được ý nghĩa của những cái đó trong thời gian ngắn, nên chỉ lạnh lùng đáp: “Không có.”

“...”

Một tiếng sau.

Ngụy Thư bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ váy đỏ tươi, trang điểm rất tinh tế, xương quai xanh gợi cảm được bao phủ bởi một lớp nhũ lấp lánh, mái tóc đen dài gợn sóng xõa sau lưng.

Một chuyên gia trang điểm theo sau, giúp cô chỉnh lại tóc: “Ngụy Thư, đừng rút khỏi giới giải trí nữa. Giới giải trí thiếu mất vị mỹ nhân là em đây, thật sự là rất đáng tiếc đấy!”

Ngụy Thư cười nhẹ: “Một thời gian nữa chị ạ, em muốn nghỉ ngơi trước đã.”

“Ôi chao, thế có nghĩa là em đang tính đến việc trở lại đúng không?”

Cô chỉ cười mà không nói gì.

Cô vừa quay người liền bắt gặp ánh mắt của Mục Vân Ế.

Người đàn ông nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Ngụy Thư bước nhanh qua đó, đến trước mặt Mục Vân Ế: “Sao thế? Ngây người rồi đúng không?”

Anh liếc nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt chầm chậm lướt xuống, dừng lại ở nơi nào đó rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, yết hầu lên xuống một lúc rồi mới nói: “Cô như này, còn ra thể thống gì.”

Cô nhìn lại chính mình.

Ngoại trừ phần ngực khoét hơi sâu thì hình như cũng chả có gì.

“Nữ minh tinh đều mặc thế này.”

Ngụy Thư nghiêm túc trả lời: “Thời đại chúng tôi đều mặc như này.”

Vẻ mặt Mục Vân Ế trở nên hơi mất tự nhiên: “... Đã biết.”

Đi được nửa đường, Ngụy Thư đột nhiên bị anh choàng áo khoác lên vai, lại nghe thấy nam nhân thờ ơ ghé tai cô nói: “Tôi nóng, cô mặc đi.”

“...” Ngụy Thư muốn lộ vai, vươn tay cởi ra: “Nếu anh nóng thì cầm áo đi.”

“Tôi không cầm.” Mục Vân Ế khép lại cổ áo lại bằng một tay: “Cô mặc vào cho tôi.”.

Cô, mặc, vào...cho tôi.

“Anh là vệ sĩ của tôi đó!”

Có vệ sĩ nào lại ra lệnh như anh không hả?

“Tôi đang bảo vệ cô.”

“...”

Cả hai đẩy tới đẩy lui.

Đúng lúc này, Mục Vân Ế bỗng dừng lại.

Ngụy Thư quay đầu nhìn, chỉ thấy Mục Đình cau mày nhìn Mục Vân Ế, sau đó nhanh chóng đi tới.

Mục Vân Ế bỗng cúi đầu lại gần cô, hơi nóng phả ra bao lấy Ngụy Thư: “Quên nói cho cô biết...”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Mục Đình, nhếch miệng: “Ông nội của thằng nhóc này phải gọi tôi là tổ tông.”

“...”

Mục Đình đến trước mặt Mục Vân Ế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh lại đi theo Ngụy Thư?”

Mục Vân Ế kéo Ngụy Thư ra sau lưng, đứng chắn trước mặt cô, sừng sững như một bức tường: “Thằng nhóc nhà cậu dám nói chuyện kiểu đấy với tôi sao?”

“Anh là ai?”

Mục Đình là người thừa kế của Tập đoàn tài chính bạc tỷ nhà họ Mục, thân phận vốn dĩ đã rất thu hút ánh nhìn, cộng thêm mối quan hệ mập mờ giữa anh ta và Ngụy Thư, lại càng khiến người khác tò mò.

Thế nhưng bây giờ lại có một người đàn ông cao lớn đẹp trai kẹp giữa Mục Đình và Ngụy Thư, điều này đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Mục Đình cười lạnh bấm điện thoại: “Bảo vệ, đến đây đuổi người đi.”

Ngụy Thư vội vàng bước lên: “Này, anh là người tôi dẫn tới. Anh phải hỏi ý tôi trước khi đuổi anh ấy đi chứ.”

Mục Đình liếc nhìn Mục Vân Ế: “Anh ta không được mời, tôi có quyền đuổi anh ta đi.”

“Mục Đình! Anh thử đuổi anh ấy trước mặt tôi xem.”

“Vậy tôi liền thử xem.”

Ngay khi tình hình đang dần căng thẳng.

Một ông lão chống gậy run run bước đến, bên cạnh có người đang đỡ ông.

Thế nhưng khi đến trước mặt Mục Vân Ế, ông đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với anh.

Mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.

Mục Đình vội vàng đỡ ông dậy, hoảng hốt: “Ông ơi, ông làm gì vậy ạ?”

Ông đẩy anh ta ra: “Nghiệp chướng, đây là tổ tông của nhà họ Mục chúng ta! Không được vô lễ."

Mọi người: What???

Yết hầu Mục Vân Ế khẽ chuyển động, nhìn Ngụy Thư: “Đây là mục đích cô đưa tôi tới nơi này đúng không?”

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Xin hãy lưu trữ huhu. Tổ tông cuối cùng cũng nhận tổ quy tông rồi. (Không phải)

[Chỉnh sửa là vì có lỗi sai, xin đừng quan tâm.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play