Ngụy Thư lên xe.

Cô bật điện thoại, nhấn vào một ứng dụng có tên “Cẩu Mệnh Nhân sinh”, nhập tên của "Mục Vân Ế" vào thanh tìm kiếm thông tin khách hàng.

APP này được hệ thống tự động cài đặt trên điện thoại di động của cô, cho phép cô theo dõi tình hình khách sạn mọi lúc mọi nơi.

Đồng thời, nhịp tim của từng vị khách cũng được ghi lại một cách chi tiết.

Vào lúc 4 giờ rạng sáng nay, nhịp tim của Mục Vân Ế từng tăng vọt đến 100 nhịp/phút trở lên.

Bảng ghi chép cho thấy nhịp tim sau đó ở trong trạng thái dao động liên tục.

Xem ra trong khoảng thời gian này Mục Vân Ế đã từng tỉnh lại, hơn nữa tâm trạng còn thay đổi khá lớn.

Ngụy Thư không có ấn tượng gì về việc anh từng tỉnh lại vào đêm qua.

Chỉ nhớ rằng mình đã từng kéo gối.

Sau đó, cô luôn cảm thấy có cái gì đó cưng cứng ở phía sau đầu.

Sáng nay tỉnh dậy cô mới biết hóa ra đó là tay của Mục Vân Ế.

Thế nhưng cô nhớ rõ là đêm qua người đàn ông ấy đã nhét hai tay của mình vào chăn bông như sợ sẽ lại bị cô gối đầu lên vậy...

Ngụy Thư không nghĩ nhiều nữa, lái xe đến Công ty Truyền thông Tinh Ngu.

Trên đường đi, điện thoại của Ngụy Thư liên tục nhận được tin nhắn từ đồng hồ.

“Có chuyện cần tìm cô” (tin nhắn được gửi 5 phút trước)

“Có chuyện cần tìm cô” (tin nhắn được gửi 15 phút trước)

“Có chuyện cần tìm cô” (tin nhắn được gửi 30 phút trước)

Ngụy Thư thầm đếm, gửi tận sáu tin.

Kể từ khi Mục Vân Ế có được chiếc đồng hồ, anh cứ luôn quấy rầy cô, giống như đang chơi trò chơi vậy.

Cô thấy hơi hối hận rồi đấy.

Rất nhanh sau đó.

“Lượng pin còn lại của đồng hồ là 2%, xin hãy nhanh chóng sạc pin.”

“Lượng pin còn lại của đồng hồ không đủ, đã tắt nguồn.”

Ngụy Thư để điện thoại sang một bên, khóe môi cong lên.

Tuyệt vời, không bị quấy rầy nữa rồi.

Lúc bước ra khỏi Công ty Truyền thông Tinh Ngu, Ngô Vũ vẫn kéo lấy tay Ngụy Thư: “Rốt cuộc thì khi nào em mới trở lại? Kịch bản trên tay anh đã sắp chất thành đống rồi."

Ngụy Thư giơ ngón tay lên: “Một năm, một năm sau.”

Vẻ mặt Ngô Vũ lập tức trầm xuống: “Còn phải đợi thêm một năm hả bà cô của tôi ơi, đến lúc đó thì đã muộn mất rồi.”

Ngụy Thư khóc không ra nước mắt: “Giờ em cũng muốn trở lại lắm chứ, nhưng chẳng phải là điều kiện khách quan không cho phép sao.”

“...”

Ngô Vũ lại hỏi: “Thế em với anh chàng em bao nuôi thế nào rồi?”

Ngụy Thư vừa định nói là mình không bao nuôi trai, thì lại nghe thấy điện thoại vang lên tiếng “ting ting”.

Hai tiếng.

Ba tiếng.

Ngô Vũ cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô, nhỏ giọng nói: “Anh ta liên tục tìm em kìa~”

“...”

“Mau để ý người ta đi kìa.”

Nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Ngô Vũ, Ngụy Thư buồn cười cất điện thoại đi: “Thân là quản lý của em, chẳng phải anh nên cố hết sức ngăn cản em yêu đương sao.”

“Vốn dĩ nên là như thế.” Ngô Vũ hóng hớt ngó điện thoại của cô: “Nhưng đời sống tình cảm sau khi giải nghệ của em là một tin sốt dẻo đó.”

“...”

“Vậy nên, yêu đương cũng chẳng sao cả.”

Đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Thư gặp được một quản lý hiểu các chiêu trò như vậy, cô làm ký hiệu tay 666(1) với rồi lên xe rời đi.

(1) 666 (六六六) đồng âm với 牛牛牛, dùng để khen người/vật nào đó rất giỏi.

Nửa tiếng sau, Ngụy Thư đến khách sạn.

Cô vừa đi lên tầng liền nhìn thấy Mục Vân Ế ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu không biết đang làm gì.

Vạt áo dài rộng thõng thượt trên mặt đất, trông anh chẳng khác gì một tên trộm.

Ngụy Thư chầm chậm tới gần, không hề phát ra tiếng động. Đúng lúc này, người đàn ông bất thình lình lên tiếng: “Bà chủ.”

Cô nản lòng thoái chí, bước đi bình thường qua đó.

Mục Vân Ế đang xoa đầu một chú Husky được nuôi trong khách sạn, lại lấy ra một quả bóng từ miệng nó.

Anh hỏi: “Nó tên là gì?”

“Đồ Ngốc.”

Mục Vân Ế ngẩng đầu liếc cô một cái: “Chửi ai đấy?”

“...” Ngụy Thư chỉ vào Husky: “Nó tên là Đồ Ngốc.”

Sau khi người đàn ông nghe xong, hiếm thấy nở nụ cười nói: “Quả thật là ngốc nghếch.”

“...”

Mục Vân Ế ôm đầu nó xoa xoa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

Lúc này, người đàn ông đã bớt đi sự sắc sảo và khí chất tàn bạo so với lúc mới đến, bỗng trông hiền lành đến lạ.

Ngụy Thư chuyển vị trí, ngồi xổm ở trước mặt anh, giẫm lên cái đuôi của Husky.

Chú cún quay lại, liếc nhìn cô một cách giận dữ, kêu lên một tiếng rồi trốn sang một bên.

Hai người cứ thể ngồi nhìn nhau trong tư thế kì lạ này.

Ngụy Thư lấy điện thoại di động ra, chỉ vào 25 tin nhắn trên đó, hỏi anh: “Chẳng phải anh nói lúc tôi về sẽ nói chuyện sao. Chuyện gì thế? Sao lại liên tục tìm tôi vậy.”

Mục Vân Ế không nói gì, lấy đồng hồ đeo tay ra đặt dưới chân Husky.

Nó quen chân giẫm lên cái nút trên mặt đồng hồ.

Cùng lúc đó, Ngụy Thư nhận được tin nhắn mới trên điện thoại di động.

“Tôi không ấn, cũng không tìm cô.” Mục Vân Ế phất hai ống tay áo, trông giống như một con đại bàng đang giang rộng đôi cánh: “Không có chuyện gì thì tôi tìm cô làm gì.”

Anh đứng lên.

Ngụy Thư cũng đứng lên theo anh.

Đúng lúc này, Tiểu Mỹ bước ra khỏi thang máy, đưa một cục sạc cho Mục Vân Ế: “Vị khách này, tôi mang cục sạc anh muốn đến cho anh rồi đây.”

Ngụy Thư liếc nhìn.

Tiểu Mỹ giải thích với cô: “Vừa nãy vị khách này nói muốn liên lạc với cô, nhưng đồng hồ hết pin nên...”

Người đàn ông lên tiếng cắt ngang: “Cảm ơn.”

“...”

Không khí xung quanh đột nhiên im ắng hẳn.

Ngụy Thư khoanh tay: “Vậy thì, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Mục Vân Ế phớt lờ cô, đi về phía trước.

“Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao, vừa rồi còn sốt sắng như thế, sao giờ lại không nói nữa?”

“Không có gì.”

“Rõ ràng là có!”

“Không có.”

Ngụy Thư xoay người rời đi, "Được, vậy tôi về đây."

“Đợi đã.”

Cô quay đầu lại.

Mục Vân Ế ngập ngừng: “Cô có biết về hệ thống không?”

Bởi vì Ngụy Thư biết anh được hệ thống đưa tới đây nên cô không khỏi ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, chỉ vào chính mình: “Trên người tôi đang có một cái đây.”

Anh im lặng một lúc: “Vậy cô có biết trên người tôi cũng có cùng một hệ thống với cô không?”

“...”

Nhớ lại lúc đầu khi hệ thống đưa Mục Vân Ế đến đã từng nói “giúp đỡ hai người trong năm nay”, Ngụy Thư đã lờ mờ đoán được quan hệ giữa hai người họ không bình thường.

Cô gật đầu: “Tôi biết.”

Mục Vân Ế gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Được rồi, biết là tốt rồi.”

“...”

Ngụy Thư bĩu môi: “Nếu anh đã nói rõ rồi thì tôi cũng nói rõ với anh luôn.”

Cô nhìn vào mắt anh: “Tôi không biết hệ thống đưa anh tới bên cạnh tôi để làm gì, nhưng nếu như anh đã đến thế giới của chúng tôi rồi thì anh phải tuân theo quy tắc của thế giới này.”

Mục Vân Ế nhìn cô: “Quy tắc gì?”

“Ví dụ như không thể tùy ý làm người khác bị thương, không thể đánh đấm lung tung, không thể quá hung dữ.” Cô chỉ vào thanh nhuyễn kiếm trên eo anh: “Còn nữa, không được tùy tiện rút kiếm ra vung vẩy.”

Người đàn ông cúi đầu: “Còn gì nữa không?”

Cô nhìn một lượt: “Không còn, chắc cũng chỉ có vậy thôi.”

Mục Vân Ế rút thanh kiếm từ thắt lưng của mình ra, ném nó cho Ngụy Thư.

Nhìn thanh kiếm trông có vẻ rất mềm mại và gọn nhẹ, nhưng thực chất lại nặng như một tảng đá.

Cô khó khăn lắm mới cầm chắc được nó, khi lòng bàn tay cô chạm vào thanh kiếm thì rất ngạc nhiên với kết cấu của kiếm.

Người đàn ông nghiêng người về phía trước, cúi đầu nhìn cô: “Một cô gái nhỏ có thanh kiếm cũng cầm không chắc lại đòi nói quy tắc với tôi sao?”

“...”

Ngụy Thư cầm kiếm trong tay: “Mặc dù anh là Hoàng đế, nhưng anh đã tới đây rồi thì phải tuân thủ quy tắc.”

Anh lại nghiêng vào gần hơn.

Ngụy Thư tưởng anh lại định thách thức mình, vô tình nắm chặt thanh kiếm.

Dường như người đàn ông thấy cô thực sự không thể cầm nổi thanh kiếm, mấy lần muốn nhấc nó lên nhưng rồi lại đặt nó xuống vì sức tay quá yếu.

Vì vậy, anh cúi xuống lấy lại thanh kiếm từ trong tay cô, dễ dàng quấn nó vào thắt lưng của mình.

“Quên đi.” Anh đưa tay xoa đầu cô: “Không dọa cô nữa.”

“...”

Ngụy Thư lùi lại mấy bước.

Mục Vân Ế bước tới, lại xoa đầu cô, bàn tay dày rộng và mạnh mẽ giữ cô đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Đầu cô tựa như một quả bóng, bị người khác nắm trong tay.

Nhưng người đàn ông vẫn rất vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chiều cao của Ngụy Thư chỉ tới ngực anh, sự chênh lệch chiều cao giữa nam và nữ khiến cô không thể thoát ra được.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, Ngụy Thư liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

“Mục Đình”

Cô lập tức nhấn nút từ chối, sau đó đính giấu điện thoại đi.

Mục Vân Ế cúi xuống nhìn, hơi nhướng mày rồi lại nhìn mặt cô.

Điện thoại lại reo lên.

Ngụy Thư nhìn chữ “Mục Đình” trên màn hình điện thoại, không chịu nổi nữa, bèn trả lời: “Alo.”

“Ngụy Thư, tôi đang đứng trước cửa khách sạn của em. Em ra đây gặp tôi đi.”

Mục Vân Ế nghe thấy một giọng nam, khóe miệng đang nhếch lên bỗng hạ xuống, dần buông cô ra.

Ngụy Thư lập tức nhíu mày: “Sao anh lại chạy tới đây?”

Mục Đình: “Tôi muốn gặp em.”

Cô cúp điện thoại, thầm mắng một câu rồi quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn bóng cô khuất dần.

Một lúc lâu sau, anh cũng đi theo.

Trước cửa khách sạn.

Một người đàn ông mặc vest đang đứng ở đó, cổ áo được cắt tỉa tỉ mỉ, tuy rằng không quá đẹp, nhưng vẫn được coi là ưa nhìn.

Mục Đình cầm ô, thấy Ngụy Thư xuất hiện thì vội vàng chạy tới.

Ngụy Thư giơ tay ra hiệu cho anh ta đừng lại gần: “Sao anh biết tôi ở đây?"

“Ngụy Thư.” Mục Đình do dự: “Tôi...”

Ngụy Thư: “Anh bí mật điều tra tôi?”

Bàn tay cô nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch: “Tôi vốn tưởng rằng nếu chúng ta đã quen biết thì sự tin tưởng căn bản là phải có.”

Khuôn mặt Mục Đình lộ ra nét bối rối, anh ta giải thích: “Xin lỗi, tôi chỉ quá lo lắng cho em mà thôi. Quản lý của em cũng không nói cho tôi nơi ở của em, vì vậy tôi mới sử dụng một chút thủ đoạn...”

“Chát!”

Lòng bàn tay Ngụy Thư bỏng rát, tức giận nói: “Mục Đình, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy. Anh có từng nghĩ tới anh làm thế này có ảnh hưởng lớn thế nào đến tôi không!”

Những người xung quanh đến hóng hớt đều bị sốc.

Mục Đình cúi đầu, má trái dần hằn lên một dấu tay mờ mờ.

Anh ta thì thào: “Anh xin lỗi.”

“Mục Đình, sau này anh đừng tới nữa.” Ngón tay Ngụy Thư nắm chặt vạt áo, “Cũng đừng nói cho người khác biết là tôi đang ở đây.”

Ngụy Thư quay đầu rời đi.

Trở lại cửa khách sạn, cô nhìn thấy Mục Vân Ế đang dựa vào cửa nhìn cô thật lâu. Cô có chút buồn bực, trừng mắt nhìn anh, hung dữ nói: “Làm gì.”

Người đàn ông nheo mắt, lại nhìn Mục Đình một lần nữa.

Từng chữ từng chữ bật ra khỏi miệng anh:

“Bạn trai à?”

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Vân Ế: “Ô kìa, tên Mục Đình này chẳng phải là đứa cháu chắt chút chít chụt chuỵt gì đó ở nhánh bên của ta sao?”

Một lúc sau, tổ tông mới kịp phản ứng.

“Đứa cháu chắt này lại dám tranh phụ nữ với Cô sao?”

[Cả hai đều là tình đầu của nhau! Cháu chắt nhánh bên!!!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play