Ngụy Thư nhìn lọ dầu Vạn Hoa trong tay, trợn tròn mắt không biết nói gì.

Rõ ràng là một câu nói mang tính mệnh lệnh, nhưng từ miệng người đàn ông này thốt ra lại vô hình mang theo một tia quyến luyến ái muội mơ hồ.

Ngụy Thư lùi lại vài bước, tay vẫn cầm lọ dầu Vạn Hoa mắt đối mắt với anh: “Sao anh lại bị thương nữa rồi?”

“Không biết.” Mục Vân Ế quay người đi vào phòng: “Không biết làm sao lại bị thương.”

“.......”

Nực cười, lại còn ‘Không biết làm sao lại bị thương’.

Giờ ngay cả việc tìm một lí do hợp lí cũng không thèm rồi đúng không.

Ngụy Thư đi theo anh vào phòng.

Mục Vân Ế kéo ống tay áo lên, để lộ vết thương trên cánh tay.

Ngụy Thư cũng không tiện từ chối, bèn giúp anh thoa thuốc.

Cô vặn mở nắp lọ dầu, lại không thấy có tăm bông, chỉ có thể dùng tay để thoa.

Thế nhưng vừa chạm vào người đàn ông thì Ngụy Thư liền dừng lại, xoay người sờ trán anh ta: “Sao anh lại bị sốt nữa rồi?”

Mục Vân Ế: “Hử?”  

Ngụy Thư tặc lưỡi, bỏ lọ dầu trong tay xuống, đang muốn ra ngoài tìm bác sĩ thì bị người ở phía sau kéo lại.

Lực kéo không hề nhẹ, Mục Vân Ế vừa kéo cô liền ngã thẳng vào lòng anh.

Cô giật mình, hai tay chống lên vai anh ta mới có thể giữ vững cơ thể.

Thế nhưng.

Cô ngồi lên đùi Mục Vân Ế rồi!!!

Ngụy Thư ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.

Dưới ánh đèn, ánh mắt người đàn ông dần tối, đôi tay đặt bên hông như gông cùm khiến cô không dám động đậy.

Mục Vân Ế cất tiếng hỏi: “Muốn đi đâu? Cứ thế bỏ tôi ở đây không quan tâm nữa à?”

“Tôi đi gọi bác sĩ đến khám cho anh!” Ngụy Thư đưa tay sờ lên trán anh ta: “Anh không biết là mình lại bị sốt rồi à?”

“Tôi biết.” Anh cụp mắt, “Không sao đâu.”

“...”

Ngụy Thư vùng vẫy, “Không sao cái gì, anh cứ sốt mãi không khỏi, tôi phải gọi bác sĩ khám cho anh.”

Eo cô bị người nào đó siết chặt.

Ngụy Thư muốn xoay người thì lại bị anh mạnh mẽ giữ lại, tạo thành một tư thế vô cùng ái muội.

“Anh bỏ tôi ra trước có được không?” Cô cúi xuống nhìn: “Anh làm vậy khiến tôi trông chẳng khác nào đang lợi dụng lúc người khác gặp nạn cả.” 

“...”

Mục Vân Ế buông cô ra, ngẩng đầu nhìn cô không chớp mắt.

Ngụy Thư đứng thẳng dậy, nhìn xuống bộ quần áo trên người anh, nói: “Anh cởi đồ ra đi.”

Người đàn ông làm theo.

Cô nói. “Tôi đi ra ngoài một lát, anh đừng chạy lung tung.”

Ngụy Thư ra ngoài tìm bác sĩ rồi đi thẳng đến phòng anh.   

Kết quả là vừa bước vào cửa thì bọn họ nhận ra Mục Vân Ế đã ngất đi rồi, quần áo trên người vẫn còn nguyên.

Cô vội vàng chạy qua đỡ anh dậy.

Bác sĩ khám cho anh, nói: “Lần này bị sốt có vẻ nghiêm trọng đấy, trước tiên cho anh ấy truyền thuốc kháng sinh đã.”

Đúng lúc này người đàn ông cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã tìm Ngụy Thư.

Ngụy Thư đang dùng nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ cho anh, cổ tay bỗng dưng bị Mục Vân Ế nắm lấy.

Nhưng vì yếu ớt không có lực nên chẳng bao lâu sau thì buông lỏng tay.

Ngụy Thư nhìn thấy chỉ lắc đầu.

Vị tổ tông này chỉ sợ là ốm đến mơ hồ rồi.

Sau khi cắm kim truyền cho Mục Vân Ế, Ngụy Thư lại chạy xuống tầng nhờ phòng bếp nấu một nồi cháo.

Tiểu Mỹ sáp lại gần: “Người cổ đại kia ốm rồi à?”

“Ừ.”

Ngụy Thư điền thông tin bệnh án của Mục Vân Ế vào bảng thông tin khách hàng của khách sạn: “Có thể là do vết thương từ trước khi đến đây chưa được xử lý tốt, đến đây rồi lại bị lây cảm nên bị sốt.”

Ngụy Thư lắng tai nghe tiếng tim đập của Mục Vân Ế: “Haizz, sao nhịp tim vẫn chậm quá vậy.”

Quay về phòng Mục Vân Ế, Ngụy Thư đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán anh, xoa nhẹ phần trán.

Người đàn ông khẽ mở mắt, lặng im nhìn cô chăm chú một lúc lâu.

Ngụy Thư nhìn anh: “Bây giờ anh thấy thế nào rồi?”

Anh không nói gì, một lần nữa nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trời sẩm tối, ánh hoàng hôn khiến cho cả bầu trời cũng nhiễm một tầng sáng mờ ảo, gió đêm mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng thổi qua má ai, vô cùng khoan khoái.

Ngụy Thư cầm một chén cháo, không ngừng thổi nguội thìa cháo trong tay. Mục Vân Ế vẫn chưa tỉnh lại, hàng lông mi vừa dài vừa dày rủ xuống, đôi môi tái nhợt, lại vì anh có ngũ quan đẹp đến mức khiến anh dù ốm nhưng vẫn đẹp một cách lạ thường.

Lương Húc gõ cửa tiến vào, nhìn Mục Vân Ế nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Ôi, người cổ đại này lại bị sốt à?”

“Ừ.”

“Lần trước còn nói với tôi.” anh ấy tỏ ý: “Cô phải ném tên đàn ông hao tiền tốn của này vào thùng rác phân loại độc hại, giờ mau ném đi kìa.”

Ngụy Thư đánh anh ấy một cái: “Muốn ném cũng không thể ném vào lúc này được, người ta bị ốm mà.”

Lương Húc: “Ơ hay, cô còn nói mặc kệ anh ta bị làm sao, kiếm hôm nào đêm đen gió lớn chôn anh ta cơ mà.”

“...”

“Bây giờ không nỡ rồi hả?”

Ngụy Thư đẩy anh ấy ra ngoài: “Đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi nữa.”

Lương Húc lại nói: “Trước thì chê người ta hao tiền tốn của, giờ lại coi người ta như bảo bối.”

Cô đá anh ấy một cái: “Lượn đi!”

Sau khi đuổi được Lương Húc ra khỏi phòng, Ngụy Thư lại quay về túc trực bên giường Mục Vân Ế.

Cô ngồi được một lúc thì thấy người đàn ông nằm trên giường đột nhiên nhíu mày, bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay. Ngụy Thư cúi đầu nhìn thấy anh nắm càng lúc càng chặt, vội duỗi tay chọc nhẹ một chút, không ngờ nắm đấm lại dần thả lỏng.

“Mục Vân Ế, anh tỉnh chưa? Tôi nấu cháo cho anh này.” Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng lặp lại: “Tôi đã nấu cháo cho anh rồi, dậy ăn chút đi.”

Người đàn ông mở mắt nhìn cô, lại nhìn bát cháo trên tay cô rồi lại nhắm mắt lại.

Ngụy Thư nhìn dáng vẻ này của anh thì tưởng rằng anh không muốn ăn cháo, bèn đặt bát cháo xuống.

Cô lấy một đĩa bánh quế hoa ở bên cạnh bắt đầu ăn, lại thư thái ngả lưng vào ghế dựa, vung vẩy chân.

Mục Vân Ế lại mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía cô hơi thay đổi.

Anh nhìn chằm chằm vào bánh quế hoa trên tay cô.

Một ngụm ăn hết một miếng bánh.

Ngụy Thư thấy Mục Vân Ế quay đầu qua bên này, yết hầu trượt lên trượt xuống, khóe miệng còn giật giật, chỉ cần nhìn liền nhận ra tâm trạng anh đang không tốt.

Cô cầm bát cháo lên, đặt trước mặt Mục Vân Ế: “Há miệng.”

Anh nghiêng mặt đi, không nhìn cô cũng không mở miệng.

Ngụy Thư bỏ thìa xuống, đứng lên: “Tôi ra ngoài đây.”

“Không được đi.” Mục Vân Ế gọi cô lại, ngập ngừng: “Tôi ăn là được chứ gì.”

“...”

Cô quay trở lại bên giường, bất đắc dĩ bưng bát cháo lên bón cho anh.

“Anh phải mau khỏe lại, lúc bị sốt là lúc nhịp tim anh đập chậm nhất, anh đây là muốn khiến tôi thành người nghèo kiết xác sao.”

“...”

Ngụy Thư thổi cháo, lại đưa đến bên miệng anh: “Ăn nhanh còn nghỉ ngơi.”

Mục Vân Ế ăn từng miếng từng miếng nhỏ, nhưng tốc độ bón cháo của cô lại rất nhanh, một thìa nối tiếp một thìa, không để cho người ta kịp thở.

Năm phút sau, cô đã bón hết bát cháo.

Anh không nói gì nhìn chằm chằm Ngụy Thư, nhìn cô thu dọn bát đem ra ngoài.

Hai tiếng sau, lúc Ngụy Thư quay lại còn cầm theo một cái gối trên tay.

Cô đặt gối lên trên giường Mục Vân Ế, lý lẽ chính đáng: “Tôi lo anh nửa đêm không tự chăm sóc được cho mình, cho nên đành miễn cưỡng tới giúp anh thôi.”

Mục Vân Ế nhét hai tay vào trong chăn, nói: “Buổi tối đừng gối đầu lên chân tôi là được.”

“Ờ.”

Ngụy Thư ngồi xuống bên cạnh giường anh, tìm một vị trí thoải mái để gối đầu, lại vỗ vỗ chân anh: “Ngủ đi.”

“...”

Nửa đêm.

Mục Vân Ế chau mày, nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, thả lỏng tay rồi lại nắm chặt.

Trong mơ anh bị một cây trường thương đâm xuyên qua lồng ngực, từ trên trời giáng xuống vô số mũi tên, binh sĩ xung quanh anh bị bắn chết ngay tức khắc.

Anh rút cây trường thương ra, cởi bỏ áo giáp trên người ném xuống đất, cầm thanh kiếm sắc nhọn đã gãy mất một phần lên.

Anh nhảy vượt ra khỏi vòng vây, tay vừa nâng lên, đao hạ xuống chém trúng người ngồi trên lưng ngựa.

Đầu người rơi xuống đất.

...

Mục Vân Ế bỗng mở bừng mắt, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Cho đến khi nhìn thấy ngọn đèn vàng đang chiếu trên trần nhà, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Kết quả vừa mới quay đầu liền nhìn thấy đỉnh đầu đen đen nhô ra khỏi chăn bên cạnh mình. Mục Vân Ế nhất thời giật mình, bàn tay dùng lực hướng về phía Ngụy Thư định ra tay.

Giơ ra được một nửa, cánh tay người đàn ông chợt dừng lại ngay trên đỉnh đầu cô.

Anh nhanh chóng rụt tay về, cảm thấy tội lỗi vội vàng giấu tay vào trong chăn.

Ngụy Thư bị đánh thức nhưng không hoàn toàn tỉnh táo, “ừm” một tiếng rồi lại quay đầu tiếp tục ngủ.

Chầm chậm.

Đầu cô trượt khỏi gối, dần dần gối lên trên chăn của anh.

Mục Vân Ế cúi đầu quan sát, khẽ rút bàn tay trong chăn chạm sắp vào cô ra, nhẹ nhàng đặt bên người cô.

Lại vô cùng cẩn thận nằm dịch về phía cô.

Đầu ngón tay thăm dò khẽ chạm mũi cô, không có phản ứng.

Nhịp tim của anh dần dao động nhanh hơn, tiếp tục thăm dò chạm vào trán cô.

Ngụy Thư bị đùa giỡn mơ màng tỉnh lại, bĩu môi, đưa tay kéo kéo gối đầu.

Kết quả là tay Mục Vân Ế cũng bị kéo qua. Ngụy Thư trực tiếp gối đầu lên cánh tay Mục Vân Ế.

Lòng bàn tay của Mục Vân Ế đặt ở sau gáy của Ngụy Thư.

Mái tóc dài của cô xõa tung trên cánh tay anh, làm anh ngứa ngáy. Người đàn ông kiềm chế không đưa tay ra chạm, khóe môi khẽ nhếch lên, nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ngụy Thư cúi đầu nhìn cánh tay người đàn ông bị mình gối đến đỏ ửng, liên tục nói xin lỗi: “Tôi không cố ý đâu.”

Giọng điệu của Mục Vân Ế vô cùng bình thản: “Tê rồi.”

“...” Ngụy Thư dùng ngón tay chọc chọc tay anh: “Tôi xin lỗi.”

Anh cau mày, cố ý làm tay mình run run: “Xoa bóp đi.”

“...”

Ngụy Thư nhéo nhéo tay anh, lại vuốt vài cái, cẩn thận tránh chạm tới miệng vết thương trên cánh tay.

Mục Vân Ế nằm im, tiện thể quan sát cô.

Xoa bóp được một nửa, Ngụy Thư bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh. Người đàn ông nhanh chóng dời tầm mắt.

“Cho tôi xem anh đã đỡ sốt chưa.” Cô đứng lên sờ trán anh, ngạc nhiên: “Ơ, hạ sốt rồi này!”

Ngụy Thư xoay người chạy nhanh ra ngoài. Mục Vân Ế nhìn bóng lưng cô, xoa lấy cái tay tê rần không còn cảm giác. Vừa xoa, vừa cười tủm tỉm.

Cười một lúc cũng không biết mình đang cười cái gì.

Ngụy Thư quay lại rất nhanh, theo sau còn có vị bác sĩ nọ. Bác sĩ kiểm tra một chút, gật đầu nói: “Ổn rồi, mấy ngày tới nhớ chỉ được ăn đồ thanh đạm thôi nhé.”

Ngụy Thư nhận thuốc, đặt trên đầu giường anh: “Lát nữa tôi có việc phải ra ngoài, anh phải tự chăm sóc bản thân mình đấy, đừng đi lung tung.”

Mục Vân Ế nhắm mắt: “Ừ.”

Cô cúi đầu, lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi xách đưa cho anh: “Nếu anh có việc cần tìm tôi thì ấn nút màu đỏ này.”

Người đàn ông ngước mắt, nhận lấy.

Ngụy Thư vẫy tay với anh, nói: “Không nói nữa, tôi phải đi rồi.”

Vừa bước đến cửa phòng, Mục Vân Ế gọi cô lại: “Ngụy Thư.”

Ngụy Thư quay đầu.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô: “Mấy giờ cô về?”

Cô ngẫm nghĩ: “Tầm trưa tôi về.”

Mục Vân Ế im lặng gật đầu: “Tôi đợi cô.”

“Ờ.”

Anh nói tiếp: “Sau khi trở về thì chúng ta nói tiếp.”

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Vân Ế: Mỗi ngày đều muốn được vợ xoa tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play