Dưới ánh mặt trời, đường nét khuôn mặt của người đàn ông càng sắc sảo hơn, đuôi mắt dài hẹp hơi nhướng lên.

Nghe thấy câu hỏi của cô, anh tiến lại gần Ngụy Thư, mang theo hormone mạnh mẽ của nam giới trưởng thành.

Ngụy Thư bị anh nhìn chằm chằm một hồi, trong lòng thấy hơi rén, vội vàng bổ sung: “Thích ... khách sạn của tôi?”

Mục Vân Ế vắt một tay ra sau, cắn một miếng bánh quế hoa, nói: “Nơi này cũng chẳng kinh khủng như lời bà chủ nói. Ăn uống, sinh hoạt, vui chơi còn thú vị hơn nhiều so với hoàng cung của Cô.”

“...”

Người đàn ông nắm tay cô dắt đến khu hải sản lớn nhất khách sạn: “Nghe nói khu hải sản này có rất nhiều sơn hào hải vị, liệu bà chủ có thể dẫn tôi đi thăm quan không?”

Ngụy Thư vội vàng hất tay hắn ra: “Không phải chứ, anh còn muốn càn quét cả hải sản của tôi nữa à?”

Mục Vân Ế: “Sao lại là càn quét, tôi đây là đang...”

“Cùng bà chủ thưởng thức mỹ vị của khách sạn đấy chứ.”

“...” Ngụy Thư tức đến bật cười, lần đầu tiên thấy có người đã ăn chùa mà lý lẽ hùng hồn đến vậy.

“Mục Vân Ế.” Cô chống hông: “Anh coi chỗ này của tôi là nhà của anh đấy hả?”

Người đàn ông quay đầu lại: “Ừ?”

“...”

Ngụy Thư vừa định nói tiếp thì bị Mục Vân Ế kéo đi: “Đi thôi.”

Khu hải sản ẩm ướt.

Mục Vân Ế liếc mắt nhìn Ngụy Thư đang tức giận bước đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thế nhưng khi anh liếc mắt thoáng nhìn xuống quần áo của mình, sắc mặt bỗng trầm xuống. Vạt áo anh bị dính nước.

Anh đưa tay vỗ vạt áo một hồi lâu rồi lại nhìn chằm chằm vào tay mình, tâm trạng không được tốt lắm.

Ngụy Thư ở bên cạnh xem, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

À há, vị tổ trông này còn có bệnh sạch sẽ à.

Cô cố tình dẫn anh đi vào sâu hơn.

Càng vào sâu, khu hải sản càng ẩm ướt, cá trong bể quẫy liên tục, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Các nhân viên ở phía xa nhìn thấy Ngụy Thư thì nhanh chóng bắt một con cá, chạy đến chỗ cô vui vẻ nói: “Bà chủ nhìn xem, con cá này mới được bắt từ biển lên đấy, tươi và mềm lắm.”

Ngụy Thư kéo Mục Vân Ế đang đứng phía sau lên: “Anh giới thiệu cho vị khách này đi.”

Con cá ở trong lưới quẫy mấy lần liền.

Nước bắn thẳng lên quần áo của Mục Vân Ế, ướt một mảng lớn.

Người đàn ông cau mày liếc nhìn quần áo ướt sũng của mình lại hơi cúi đầu liếc nhìn Ngụy Thư, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ranh mãnh của cô.

Mục Vân Ế yên lặng thay đổi vị trí, đẩy cô về phía trước còn mình lùi về phía sau.

Con cá lại quẫy mấy lần.

Nước bắn thẳng vào mặt Ngụy Thư.

“...”

Người đàn ông không nhịn được cười khúc khích.

Ngụy Thư lau nước trên mặt, quay lại nhìn anh.

Góc nghiêng của người đàn ông được ánh đèn trong khu hải sản bao phủ, đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng cùng với nụ cười hiện lên vô cùng rõ ràng nơi khóe miệng anh.

Hai người tiếp tục bước đi.

Mục Vân Ế nhìn hải sản trong bể nước thủy tinh, khẽ nói: “Chủng loại phong phú thật đấy, mong được bà chủ giới thiệu.”

Ngụy Thư vớt một con bào ngư ra, cân nhắc: “Loại động vật nhỏ này tên là 'bào ngư thăng thiên’, ăn một con là thăng thiên ngay, thần tiên cũng không thể cứu được.”

Cô lại chỉ vào một con cá đã chết: “Con cá này được gọi là ‘cá phơi bụng’, rất giống con người. Anh xem con cá này nhiệt tình với anh như thế nào kìa, thấy anh đến đây liền phơi bụng ra.”

Khóe miệng Mục Vân Ế giật giật, nhưng cũng không phản bác lời cô nói.

Cảnh cả hai đi khu hải sản bị một số nhân viên nhìn thấy.

Vì vậy, tin tức Ngụy Thư và Mục Vân Ế sẽ ăn cơm cùng nhau trong chớp mắt đã lan truyền khắp khách sạn.

Thấy Ngụy Thư nhanh như vậy đã trị được người cổ đại, rất nhiều nhân viên sau khi nghe được tin đều chạy tới hóng hớt đồng thời cũng cho cô một cái like.

Nhìn thấy một đám người đang đứng xem bên ngoài nhà ăn, Ngụy Thư tức giận làm động tác cứa cổ với họ.

Các nhân viên thấy thế đều bỏ chạy.

Kết quả là ngay khi vừa đóng cửa, nhân viên khách sạn đã tò mò đám ở cửa ngó trộm.

Bọn họ chỉ muốn xem cảnh tương thân tương ái này ra đời như thế nào mà thôi. Trong phòng.

Ngụy Thư đưa thực đơn cho Mục Vân Ế: “Anh cũng đã đi xem khu hải sản rồi, muốn ăn gì thì gọi đi.”

Cô thản nhiên nói: "Dù sao thì món nổi tiếng của khách sạn chúng tôi là bào ngư, sashimi, súp vây cá, các món hầm, tiên nữ nhảy múa...”

Mục Vân Ế cầm thực đơn xem một lượt, tâm trạng tốt hơn một chút.

Đúng lúc có một nhân viên bưng đồ ăn lên.

“Đương nhiên, những gì tôi vừa nói đều là do tôi tự tưởng tượng ra đấy.” Ngụy Thư mở nắp đĩa thức ăn: “Đây mới là món nổi tiếng của khách sạn chúng tôi!”

Trên đĩa chỉ có một con cá con.

“...”

Mục Vân Ế đặt đũa xuống, đôi đũa gãy làm đôi.

“...”

Ngụy Thư không dám nói nữa.

Áp suất trên người anh thấp hẳn: “Bà chủ, có phải cô lại muốn đuổi tôi đi đúng không?”

“...”

“Nếu không thì tại sao suốt ngày giở những chiêu trò như này thế?”

Ngụy Thư bị anh nhìn thấu, nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: “Chỗ chúng tôi thật sự không có gì tốt cả.”

“...”

“Hơn nữa một tuần đã trôi qua, vết thương của anh cũng đã lành, tôi nên dẫn anh đi tìm đám con cháu của anh rồi.”

Quai hàm của Mục Vân Ế khẽ động đậy, căng lên trong giây lát.

Anh đứng dậy, bước từng bước đến gần Ngụy Thư: “Tôi muốn ở đâu thì sẽ ở đó.”

Người đàn ông nghiêng người lại gần hơn, hơi thở mạnh mẽ của anh bao quanh cô, mang theo tính xâm lược chỉ có ở đàn ông.

“Ngụy Thư, cô là gì của tôi, dựa vào đâu mà đưa ra quyết định thay tôi?”

“...”

Cô không thể trả lời câu hỏi này.

Cô chỉ uyển chuyển bày tỏ rằng anh nên đi rồi, không thể cứ ở lì đây được. “Nếu cô cho rằng tôi ăn chùa uống chùa ở chùa không trả tiền.” Anh lấy trong tay áo ra một miếng ngọc bội. “Vậy cái này thế nào?”.

Miếng ngọc bội lóng lánh trong suốt, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ rạng rỡ.

Những thứ từ hàng nghìn năm trước bây giờ đều là đồ cổ, nói không ngoa, giá khởi điểm cũng phải hàng chục triệu tệ.

Mục Vân Ế thẳng tay ném miếng ngọc bội lên bàn, thấy Ngụy Thư sững sờ lại cầm lên nhét thẳng vào trong tay cô.

Sau đó anh quay người rời khỏi phòng.

Lúc rời đi, anh đóng cửa mạnh đến mức như muốn nói với người khác rằng anh giận rồi.

Bữa ăn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.

Ngụy Thư cầm lấy miếng ngọc bội anh đưa cho mình, tâm trạng có chút buồn bực, lại nhìn cánh cửa đóng chặt trên tầng năm, cô lại càng cảm thấy bức bối.

Mặc dù miếng ngọc bội này rất có giá trị.

Thế nhưng!

Cũng vẫn chưa bù đủ tổng số tiền mà cô đã bị trừ.

Ngụy Thư chạy xuống tầng, đến bên cạnh Tiểu Mỹ đá nhẹ vào chân cô ấy.

Tiểu Mỹ nhìn cô: “Sao thế bà chủ, cãi nhau với người cổ đại kia rồi à?”

Cô hỏi: “Sao cô biết?”

Rõ ràng đến vậy sao?

Tiểu Mỹ: “Sáng nay người cổ đại đến hỏi tôi mua lại khách sạn này mất bao nhiêu tiền.”

Ngụy Thư:???

Tiểu Mỹ: “Tôi đã nói với anh ấy rằng cái này phải hỏi bà chủ. Kết quả là anh ta hỏi tôi “ Nếu như mua cả bà chủ thì sao?’.”

“...”

Ngụy Thư tức đến bật cười: “Anh ta còn muốn mua tôi á? Đùa gì thế, muốn mua tôi là có thể mua được sao?”

Cô nói một hồi rồi bỗng dừng lại.

Nếu như đặt vào thời của Mục Vân Ế, khi một người đàn ông mua một người phụ nữ, không biết điều đó có nghĩa là gì nhỉ.

Kết quả là một số suy đoán vừa mới nảy ra trong đầu Ngụy Thư thì lại nghe thấy Tiểu Mỹ nói tiếp: “Anh ta nói sau khi mua lại sẽ đuổi bà chủ đi.”

“...”

Đuổi, đuổi đi?

Ngụy Thư nghiến răng nghiến lợi.

Không được, cái người đàn ông làm cô mất tiền không thể ở lại đây dù chỉ một ngày, một ngày cũng không!

Phải mau chóng đuổi anh ta đi! Nhất định phải đuổi anh ta đi thật nhanh!

Ngụy Thư: “Tiểu Mỹ, tôi đã hạ quyết tâm rồi. Tôi nhất định phải anh ta đi ngay trong ngày hôm nay! Vì vậy, bây giờ tôi cần vũ khí để tăng lòng dũng cảm.”

Tiểu Mỹ: “Cô nói đi!”

“Khách sạn của chúng ta có pháo không?”

Tiểu Mỹ: “Pháo, pháo gì cơ?”

“Pháo Ý(1).”

“...”

Lương Húc đúng lúc đi ngang qua nghe được mấy câu này, hỏi: “Cô muốn tán(2) ai cơ?”

(1): pháo của nước Ý, ngoài ra còn nghĩa khác là tiếng lóng ám chỉ những sự việc không tiện miêu tả

(2): “pháo” (炮) và “tán (trai/gái)” (泡) đều đọc là “pào”, tác giả chơi chữ.

Ngụy Thư cả giận nói: “Cái tên cổ đại kia chứ ai!”

“Ồ?” Lương Húc trợn to hai mắt, “Không kiếm tiền nữa sao? Bắt đầu kiếm đàn ông rồi hả?”

Các nhân viên bên cạnh nghe thấy điều đó thì bắt đầu la ó: “Tán anh ta! Tán anh ta! Tán anh ta!”

Ngụy Thư: “...”

Bà đây muốn dùng pháo bắn anh ta!!!

Pháo Ý không còn nữa rồi.

Nhưng Lương Húc đã đưa cho cô một cây súng nước khổng lồ, đồng thời giơ nắm đấm cổ vũ cô: “Cố lên nhé.”

Ngụy Thư bất lực nhìn cây súng nước trên vai: “Anh đùa tôi đấy à? Thứ này có tác dụng sao?”

Cô lắc cây súng: “Anh không lo tên cổ đại đó cầm kiếm, xoay tròn nhảy tới trước mặt tôi, bà chủ của anh sẽ tèo luôn sao.”

“Không sao.” Lương Húc xua tay: “Nếu anh ta thật sự dùng kiếm uy hiếp cô, cô có thể dùng súng nước bắn anh ta.”

“...”

Được, cũng được, bắn anh ta!

Ngụy Thư vác khẩu súng nước khổng lồ trên vai, đi thang máy lên tầng năm.

Thế nhưng không biết có phải súng nước bị rỉ nước hay không, ngay khi cô vừa đến trước cửa phòng Mục Vân Ế thì bị trượt ngã.

Đúng vào lúc này, Mục Vân Ế mở cửa.

Người đàn ông có khuôn mặt sắc sảo, lông mi của anh trông dài và dày hơn dưới ánh đèn, cô thấy ánh mắt anh nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

“...”

Ngụy Thư đang định đứng dậy thì nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng nói: “Cô không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu.”

“Bình thân.”

“...”

Mãi Ngụy Thư mới đứng lên được, cô thẳng lưng nói: “Nói chuyện chính đi.”

Mục Vân Ế thong dong: “Ừ?”

“Tôi không thể để anh ở đây hai năm được.” Cô nói: “Tốt nhất là ngày mai anh tự rời đi, hoặc tôi sẽ làm người tốt dẫn anh đến gặp con cháu của mình”.

Mục Vân Ế khoanh tay, lười biếng dựa vào tường.

Đầu óc Ngụy Thư ngập tràn hình ảnh xấu hổ lúc nãy của chính mình.

Thực sự đấy, cả đời này cô chưa bao giờ mất mặt đến như vậy!

Đều do người đàn ông này!

Ngụy Thư nghiêm nghị nói: “Vậy anh có đi hay không?”

Cô vội vàng tháo cây súng nước trên vai xuống, chĩa họng súng về phía anh, can đảm nói: “Nếu anh không đi, tôi sẽ bắn anh.”

Mục Vân Ế chẳng hề sợ hãi, vẫn đứng yên đấy.

Ngụy Thư nắm lấy tay cầm, mắt híp lại.

Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên đến gần, ngực anh dán vào họng súng nước trên tay cô.

“Bà chủ, tôi đã đưa ngọc bội cho cô rồi.” Anh càng ngày càng tiến lại gần: “Cô vẫn muốn đuổi tôi đi?”

Ngụy Thư nhíu mày, quyết không nhân nhượng: “Tôi trả lại cho anh là được.”

Mục Vân Ế dùng một ngón tay liền có thể dễ dàng hất cây súng nước khổng lồ trên tay cô xuống đất.

Ngụy Thư tỉnh táo lại: Meo!

Người đàn ông quay đầu lại, nhét lọ dầu Vạn Hoa vào tay cô, khẽ nói: “Đừng nghịch nữa.”

“...”

“Tôi lại bị thương rồi.” Anh nói “Vào bôi thuốc cho tôi đi.”

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Vân Ế: Bị thương rồi, vợ sẽ không thể đuổi tôi đi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play