Ngụy Thư vội vàng chống tay đỡ lấy thân thể của mình, cố gắng không chạm vào anh, cười khan nói: “Đâu có đâu?”
Kết quả là bàn tay còn lại cũng bị nắm chặt, đè ở trên giường.
Cô cứ như vậy nằm đè lên Mục Vân Ế. Anh nhìn cô chăm chú: “Cô không những bỏ chạy mà còn la hét không ngừng.”
“...”
Ngụy Thư muốn anh buông tay ra, nhưng lại bị anh níu chặt hơn, dùng lực vô cùng mạnh.
Đúng lúc này, Lương Húc cùng bác sĩ đi vào phòng.
Nhìn thấy bọn họ trong tư thế như vậy, Lương Húc há hốc miệng, vội vàng đẩy bác sĩ ra ngoài.
Ngay lúc hai người ra ngoài thì thuộc hạ của Mục Vân Ế cũng chạy tới nơi.
Mấy người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.
Phải mất một lúc sau bọn họ mới kịp phản ứng.
Đám thuộc hạ của anh hung hăng đi vào phòng, nắm lấy vai của Ngụy Thư muốn kéo cô dậy: “Buông ra!”
Ngụy Thư: “Này, này này? Mấy người có thể nhìn cho kỹ chút đi được không!” Bọn họ nghiêng người nhìn mới nhận ra là Mục Vân Ế đang nắm chặt lấy tay Ngụy Thư, đè ở trên giường.
Đám thuộc hạ vội vàng buông tay, vô cùng thức thời lui ra ngoài, tốc độ nhanh như một cơn gió.
Ngụy Thư: “...”
Cả căn phòng lại một lần nữa chỉ còn hai người trong tư thế kỳ lạ.
Ngụy Thư bất lực.
Cánh tay cô có chút mỏi, dứt khoát ngồi luôn trên đùi của Mục Vân Ế.
Mục Vân Ế: “...”
“Cho hỏi đến lúc nào thì anh có thể buông tôi ra?” Cô thử nhấc tay lên: “Anh không biết tư thứ này của chúng ta rất mập mờ sao?”
“...”
Người đàn ông nghe vậy thì buông tay ra, cúi đầu nhìn xuống nơi cô đang ngồi lên: “Đứng dậy.”
Ngụy Thư không chịu, khoanh hai tay, cao ngạo nhìn anh: “Điều đầu tiên, quả thật là hôm qua tôi có chạy trốn. Bởi vì tôi không muốn tiếp xúc với anh.”
Mục Vân Ế: “Tại sao?”
Ngụy Thư: “Chẳng vì sao cả. Điều tôi muốn nhất bây giờ chính là mong anh có thể rời khỏi khách sạn của tôi càng sớm càng tốt.”
Anh chống hai tay ngồi dậy.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại.
Ngụy Thư lùi về phía sau, cô cảm thấy anh dựa vào quá gần, thế là lại duỗi tay đẩy anh một cái: “Anh nằm xuống đi.”
Mục Vân Ế bị đẩy về phía sau, chống khuỷu tay, nở một nụ cười khó hiểu.
Sau đó, nụ cười của anh tắt ngấm, vươn tay ôm lấy sau gáy của Ngụy Thư, kéo thấp xuống.
Mũi của hai người suýt chạm vào nhau.
“Ngụy Thư.”
Ngụy Thư nghe thấy anh gọi tên mình, hai mắt bất giác mở to.
Giọng anh trầm và khàn, cần cổ anh vẽ lên một đường cong uyển chuyển đẹp đẽ, yết hầu gợi cảm lên xuống theo từng lời anh nói.
“Nói thật, hôm qua tôi đã nghĩ đến việc rời đi, nhưng bây giờ...”
Mục Vân Ế nhìn cô rồi bỗng khẽ nói: “Tôi bị thương rồi.”
“...”
“Không đi được.”
Khi anh nói câu này bỗng thu hết gai nhọn bao quanh người lại, giọng điệu cũng dịu hẳn đi.
Điều này khiến Ngụy Thư không biết nên nói gì.
Cô vội xuống khỏi người anh, đứng bên giường hỏi: “Bị thương ở đâu thế?”
Mục Vân Ế nhìn về phía cửa: “Gọi bác sĩ đi.”
Bác sĩ đến rất nhanh.
Sau khi kiểm tra xong thì viết hồ sơ bệnh án đưa cho Mục Vân Ế: “Có vẻ anh không hợp với hoàn cảnh ở đây, trước tiên tôi sẽ cho anh những loại thuốc nhẹ, nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Người đàn ông lấy ra một tờ giấy: “Không biết ở đây có mấy loại thuốc này không?”
Trên tờ giấy viết đầy tên các loại thuốc thảo dược Trung Quốc.
Ngụy Thư liếc mắt nhìn: “Đây là cái gì?”
Bác sĩ đọc xong thì lấy từ trong hộp thuốc ra một lọ dầu Vạn Hoa đưa cho anh:
“Không cần kê đơn nữa đây. Đây, sản phẩm cần thiết để trị mọi vết bầm tím.”
Mục Vân Ế nhận lấy lọ dầu, liếc nhìn thành phần viết trên đó.
Tên của một số loại thuốc được viết trên lọ dầu về cơ bản giống với đơn thuốc của anh.
Sau khi bác sĩ rời đi, Ngụy Thư ngậm kẹo ổi tiến lại gần: “Vậy thì rốt cuộc anh bị thương ở đâu?”
Người đàn ông quay đầu, đặt lọ dầu Vạn Hoa vào trong tay cô.
Ngụy Thư:?
Mục Vân Ế lặng lẽ kéo ống tay áo, để lộ vết thương trên cánh tay.
Mục Vân Ế nhìn cô không nói nên lời: “Chỉ thế này mà đã lớn rồi ư?”
Ngụy Thư trợn to hai mắt: “Chẳng nhẽ trên người anh còn có cái lớn hơn cả cái này sao?”
Người đàn ông ngoảnh mặt đi: “ Đúng là một người phụ nữ chưa trải sự đời.”
“...”
Ngụy Thư đổ dầu Vạn Hoa lên tăm bông, thoa từng chút một lên vết thương của anh.
Cả hai người đều im lặng.
Cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí lúc này rất vi diệu.
Trước đó cô từng chống đối Mục Vân Ế khắp nơi, nhưng bây giờ lại bôi thuốc cho anh.
Cô nhớ lại dáng vẻ nôn ra máu của Mục Vân Ế khi nãy và chuyện anh tử trận nơi sa trường mà hệ thống đã đề cập với cô lúc trước.
Ngụy Thư cảm thấy cảnh tượng đó chắc chắn không đẹp đẽ gì cho cam.
“Mục Vân Ế.”
Người đàn ông trầm giọng trả lời cô: “Có chuyện gì vậy?”
Ngụy Thư vừa bôi thuốc vừa nói: “Tôi biết anh là Hoàng đế ở thế giới của các anh, thế nhưng ở thế giới của chúng tôi đã không còn nghề nghiệp Hoàng đế nữa rồi.”
“...”
“Cũng không còn chiến tranh nữa.”
Lông mi Mục Vân Ế khẽ động đậy.
Ngụy Thư cẩn thận dùng tăm bông lên vết thương của anh.
Người đàn ông liếc nhìn đống kẹo ổi ở trên bàn, duỗi tay lấy một cái nhưng không hiểu những chữ tiếng Anh in trên bao bì.
Vậy nên anh lại ném nó về bàn.
Ngụy Thư giúp anh bôi vết thương trên cánh tay.
Mục Vân Ế liếc mắt nhìn: “Vẫn còn có một chỗ nữa, phiền bà chủ bôi giúp luôn.”
“Ừ.”
Mục Vân Ế cúi đầu, bắt đầu cởi quần áo.
“...”
Ngụy Thư sửng sốt: “Chờ đã, anh làm gì vậy? Vết thương ở trên người anh ư?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhếch khóe miệng: “Sao? Không muốn mở mang tầm mắt một chút sao?”
“...”
Cơ bắp săn chắc của người đàn ông thấp thoáng dưới lớp quần áo trắng.
Ngụy Thư vội vàng ngoảnh mặt đi.
Anh ta nói gì cơ?
Mở mang tầm mắt gì cơ?
Cô cảm thấy cả người hơi nóng, vội vàng cầm lấy lọ thuốc chạy ra ngoài: “Tôi vẫn nên đi tìm anh em của anh để họ bôi thuốc cho anh thì hơn.”
Cô chưa chạy được bao xa thì đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của Mục Vân Ế.
“Đồ nhát gan.”
Ngụy Thư đi tìm thuộc hạ của Mục Vân Ế, kết quả lại bị họ quây vào trong góc. “Bà chủ, cô đã làm gì ông chủ của chúng tôi?” Họ tiến lại gần: “Tại sao lại có cảnh tượng vừa rồi?”
Cô khoanh tay: “Mấy người còn không biết xấu hổ hỏi tôi nữa hả, là Bệ hạ của mấy người kéo tôi lên giường đấy.”
Họ liếc nhìn nhau.
“Cô biết ngài ấy là Bệ hạ của chúng tôi ư?”
“Tôi biết.” Ngụy Thư đặt lọ thuốc vào trong tay bọn họ: “Bệ hạ mấy người cần bôi thuốc, mọi người cử một người vào bôi thuốc cho anh ta đi.”
Một người trong số họ cầm lấy chai thuốc và đi về phía phòng anh.
Cô vẫy tay, gọi mấy người còn lại sang phòng khác ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Tại sao Bệ hạ mấy người lại ở lì trong khách sạn không chịu rời đi?”
Họ liếc nhìn nhau một cái rồi mới nói: “Bệ hạ nói là vì bà chủ.”
“...”
Ngụy Thư nhíu mày: “Bởi vì tôi? Thích tôi sao?”
“Không biết.”
Ngụy Thư gật đầu, “Được, vậy mấy người thử nói xem, tại sao Bệ hạ lại bị thương?”
“...”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Ngụy Thư nhìn vẻ mặt bọn họ lạnh dần, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bệ hạ bị thương vì chúng tôi.” Một người trong số họ nói: “Ngài ấy dùng thân chặn mũi giáo của kẻ địch, thế nhưng dù ở trong tình trạng mất máu quá nhiều vẫn tiếp tục chỉ huy chúng tôi đánh vào sào huyệt của địch.”
"Đó là một trận chiến đẫm máu, người chết nhiều không kể xiết, cuối cùng chúng tôi cũng thắng rồi. Thế nhưng tình trạng của Bệ hạ lại không ổn do mất máu quá nhiều, thái y cũng nói là vô phương cứu chữa.
“Chúng tôi cầu nguyện ba ngày ba đêm, và chính vào đêm hôm đó, có một tia sáng chiếu rọi xuống rồi chúng tôi được đưa đến đây.”
Phía sau gáy đột nhiên được bao phủ bởi một lòng bàn tay ấm áp. Ngụy Thư giật mình, vội vàng quay đầu lại, vừa vặn đối mắt với Mục Vân Ế.
“Sao anh đã xuống giường rồi?”
Người đàn ông cau mày nhìn họ, giọng điệu lạnh lùng: “Đều cút hết đi.”
“...”
Đám thuộc hạ của anh nhìn nhau rồi lại nhìn hai người bọn họ, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Người cuối cùng còn rất thức thời đóng cửa cho họ.
Ngụy Thư ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn trên đỉnh đầu.
Đôi môi Mục Vân Ế vẫn tái nhợt, nhưng lại không cảm thấy anh đang bị bệnh như vừa nãy nữa.
Khó có thể tưởng tượng được trước đó anh đã nôn ra máu.
Cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, không thể tin được hỏi: “Người cổ đại các anh đều có thân thể xịn như vậy sao? Lúc nãy mới nôn ra máu ngất xỉu, bây giờ đã có thể xuống giường đi lại được rồi ư?”
“Chứ sao?” Mục Vân Ế vuốt ống tay áo: “Chuyện hôm nay, xin cô hãy giữ bí mật. Bình thường tôi không như vậy.”
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Cô đừng để ý những gì thuộc hạ của tôi nói, từ trước đến tôi chưa từng bại trận, bị thương cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“...”
Ngụy Thư cười lấy lệ: “Ờ.”
Mục Vân Ế cúi người lại gần: “Tuy nhiên, vì việc cô đã chăm sóc tôi tối hôm qua, tôi có thể miễn cưỡng kể cho cô nghe về câu chuyện tôi đã dùng giáp làm đao, lấy một địch trăm, chặt đầu tướng địch.”
“Cô có muốn nghe không?”
“...”
Cô giật giật khóe miệng: “Không cần đâu.”
Vị tổ tiên này có cần phải liều mạng để vớt vát thể diện thế không?!
Bị thương thì bị thương thôi, ai muốn nghe câu chuyện đẫm máu vậy chứ!
Ngụy Thư ngồi xích lại gần, hỏi anh: “Mà này, anh nhất định phải ở đây hai năm à? Hay là tôi đưa anh đi ra ngoài chơi được không?”
Mục Vân Ế: “Đi đâu?”
“Đi tìm con cháu đời sau của anh.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm.
Ngụy Thư: "”Khi nào vết thương của anh lành hẳn thì chúng ta đi nhé, được không?”
Mục Vân Ế dời tầm mắt: “Đến lúc đó rồi tính.”
...
Kết quả là phải đợi một tuần liền.
Mục Vân Ế vậy mà lại ở lì trong khách sạn của Ngụy Thư không chịu đi, lại còn ăn chùa uống chùa nữa chứ!
Ngụy Thư nghe tiếng tim đập khiến cô bức bối của anh, liếc mắt nhìn người đàn ông lại lại lại chạy vào trong phòng bếp.
Mỗi lần bắt gặp anh chạy vào bếp, cô đều nghe thấy người đàn ông nghiêm túc nói: “Tôi bị thương rồi.”
“...”
Được lắm, bị thương trở thành thẻ thông hành rồi đúng không?
Đến hôm nay, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Ngụy Thư chạy tới trước mặt anh, nắm lấy ống tay áo anh rồi kéo cả người anh ra khỏi bếp.
Tay Mục Vân Ế vẫn đang cầm một đĩa bánh quế hoa.
Ngụy Thư đứng lại: “Mục Vân Ế, tôi không thể nuôi nổi anh nữa rồi, anh mau đi tìm đám con cháu của mình đi.”
Người đàn ông vậy mà chẳng có chút áy náy gì, còn tiến lên một bước, đến gần cô hơn, rồi đưa một miếng bánh quế hoa lên bên miệng cô, giống như cho động vật nhỏ ăn vậy.
“...”
“Há miệng.”
Ngụy Thư xoay mặt đi.
Mục Vân Ế đặt miếng bánh quế hoa xuống, bóp mặt cô: “Há miệng.”
“Không ăn.”
Có lẽ bởi vì chiều cao của cô nên anh phải hơi khom lưng: “Đút cho cô đấy.”
“Tôi không ăn.”
“Được.” Người đàn ông tự mình ăn một miếng bánh quế hoa, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Không đút cho nữa”.
“...”
Ngụy Thư thấy rất rõ miếng bánh quế hoa anh vừa ăn là miếng bánh ban nãy anh đút cô.
Mục Vân Ế xoay người rời đi.
Cô vội vàng đứng dậy nắm lấy tay áo anh.
Người đàn ông quay đầu lại.
“Mục Vân Ế, anh ở đây ăn chùa uống chùa ở chùa.” Cô nói: “Rõ ràng vết thương đã lành, nhưng vẫn nói là chưa khỏi, ở lì không đi.”