Gió đêm thổi tung rèm cửa sổ, cũng thổi bay mùi rượu vang cùng mùi nước hoa ở trong phòng.

Mục Vân Ế đứng quay lưng về phía cửa sổ, ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ càng làm nổi bật dáng người cao lớn của anh.

Anh vươn đầu ngón tay lau đi vết rượu vang vương trên khóe môi.

Hệ thống: [Thật ra bà chủ cũng không có ác ý với ngài, chỉ cảm thấy nhịp tim của ngài quá chậm, ảnh hưởng đến cô ấy, cho nên cô ấy mới cố ý hù dọa ngài thôi.]

Mục Vân Ế: “Tại sao nhịp tim của Cô lại chậm?”

Hệ thống: [Nhịp tim của người bình thường rơi vào khoảng 60 nhịp/phút trở lên, nhưng vì ngài luyện võ quanh năm, các chức năng của cơ thể mạnh hơn người thường nên sẽ thấp hơn tiêu chuẩn này.]

Mục Vân Ế buồn cười: “Chẳng nhẽ Cô đây long thể an khang cũng là sai sao?”

Hệ thống: [Trên người ngài còn có thương tích, cũng không có an khang đến vậy đâu.]

“...”

Người đàn ông quay về giường ngồi: “Hiện tại đã như vậy, Cô không còn gì để nói với bà chủ này, ngươi còn muốn Cô phải làm sao?”

Hệ thống: [Một, vui lòng tiếp tục tìm hiểu “Sơ lược lịch sử cuộc sống hiện đại”, trước mắt tiến độ là 70%; hai, vui lòng nói chuyện nhiều hơn với bà chủ khách sạn để cải thiện môi trường sống.]

Hệ thống: [Gợi ý: Một, đừng “Cô” tới “Cô” lui nữa, xin hãy làm quen với việc tự xưng “tôi”; hai, kiềm chế tính tình nóng nảy; ba, chủ động tấn công, tiếp xúc nhiều hơn với bà chủ.]

Mục Vân Ế nhíu mày: “Tôi vẫn phải tiếp xúc với bà chủ khách sạn này sao?”

Hệ thống: [Đúng vậy.]

“Nếu tôi không làm thì sao?”

Hệ thống: [Vui lòng tiếp xúc với bà chủ một lần/ngày, nếu không ngài sẽ bị trừng phạt.]

Yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động: “Tôi hiểu rồi.”

Ngày hôm sau, Ngụy Thư nằm trên giường hồi lâu mới dậy.

Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, trong đầu vẫn là hình ảnh bị anh bóp cổ đêm qua. Cô nhấp vào tài khoản WeChat của quản lý Ngô Vũ và gửi tin nhắn cho anh ấy: “Lão Ngô, em muốn quay trở lại!”

Ngô Vũ vội vàng gửi cho cô một kịch bản: “Rồi, rồi, rồi “Tiểu công chúa phim thần tượng cổ trang” của chúng ta muốn kịch bản nào, anh đều thu xếp cho em.”

Ngụy Thư lại gửi cho anh ấy một câu: “Em sắp hết tiền rồi.”

Ngô Vũ: “...”

Anh ấy gửi ảnh chụp màn hình một hotsearch cách đây vài ngày cho cô.

#Ngụy Thư vậy mà lại là một phú bà ngầm#

Ngô Vũ: “Em đang đùa anh đấy à bà cô của tôi ơi, lần trước em còn cho các phóng viên đó mỗi người một thẻ mua sắm 10 nghìn tệ đấy. Bây giờ em nói với anh là em hết tiền rồi?”

Ngụy Thư giãy nảy trên giường: “Bởi vì chỗ em đây mới xuất hiện một tên đàn ông làm em bị mất tiền đó á á á”

Ngô Vũ: “Ối định mệnh? Em bao nuôi trai đấy à?”

“...”

Ôi trời, không giải thích rõ ràng được nữa rồi.

Ngô Vũ: “Em nói nhỏ cho anh biết, cậu trai bao đó thành niên chưa?”

Ngụy Thư: “... Anh ta lớn tuổi hơn em.”

Ngô Vũ: “Vậy thì không sao, em bao nuôi tiếp đi.”

“...”

Sau khi định hình lại, cô vội vàng giải thích: “Em có bao nuôi trai đâu trời ạ, cứu với!!!”

Ngô Vũ: “Được rồi, được rồi. Trong khoảng thời gian này em hãy chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ là phải đăng Weibo hằng ngày đấy.”

Ngụy Thư: “Chờ đã, em muốn hỏi anh một câu.”

Ngô Vũ: “Hả?”

Ngụy Thư cân nhắc một hồi rồi quyết định giải thích vấn đề theo cách khác: “Gần đây em có đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính là một vị Hoàng đế cổ đại.”

Cô bấm ngón tay chỉ ra thói xấu của Mục Vân Ế: “Vị Hoàng đế đó độc đoán, chuyên quyền lại còn cố chấp.”

Ngụy Thư nhớ tới chuyện tối hôm qua: “Anh ta còn dùng kiếm uy hiếp nữ chính nữa.”

“Haizz.” Ngô Vũ nói: “Em cứ đọc tiếp đi. Loại nam chính kiểu này lúc đầu thường như thế đó, về sau nhất định sẽ chiều nữ chính đến chết đi sống lại, chiều đến mức không xuống được long sàng luôn.”

“...”

Không đúng.

Sao hướng phát triển của câu chuyện lại kỳ lạ thế này?

Điều mà Ngụy Thư muốn hỏi là cô nên làm thế nào để bảo vệ bản thân khi phải đối mặt với một người đàn ông nguy hiểm như Mục Vân Ế cơ mà?

Gì mà chiều đến mức không xuống được long sàng nữa thế.

Cô đang định tiếp tục thì thấy Ngô Vũ gửi cho mình một kịch bản.

Trang bìa viết mấy chữ rõ to: “Vân Thư” (Tên gốc: “Hoàng đế cố chấp phải lòng ta”).

Ngô Vũ: “Anh không ngờ em bỗng dưng lại thích thế loại này đấy. Không sao đâu, em muốn quay thì quay. Nhà sản xuất của bộ phim này nói rằng họ sẵn sàng chờ em quay lại, nữ chính của bộ phim này chắc chắn phải là em.”

“...”

Cúp máy.

Ngụy Thư bò xuống giường, lấy một chiếc váy dài ở trong tủ, mặc vào rồi trang điểm cho mình thật đẹp.

Cô đi xuống tầng hai của khách sạn, dựa lưng vào tường, hơi cúi người xuống rồi giơ điện thoại lên để tự sướng.

Ngụy Thư thay đổi góc độ, tạo dáng, nháy mắt.

Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy Mục Vân Ế đi từ trong thang máy ra.

Cô liếc nhìn anh, phớt lờ anh và tiếp tục chụp ảnh.

Khi cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông đi về phía cô, còn rút thứ gì đó từ trong ống tay áo ra.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Mục Vân Ế rút thanh nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra vào đêm qua.

Ngụy Thư vội vàng lui lại mấy bước.

Thấy anh tiến lại gần, cô vội quay đầu bỏ chạy.

“Bà chủ.”

Ngụy Thư bị tiếng gọi của anh làm giật mình, tăng tốc, quay đầu lại liếc một cái thì thấy Mục Vân Ế đang đi theo mình, cô sợ tới mức vội vàng cúi người cởi giày cao gót, hai tay xách giày chạy điên cuồng.

Cô vừa chạy vừa hét: “Đừng đuổi theo tôi mà á á á!”

Cả hành lang vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của cô.

Mục Vân Ế nhìn theo bóng lưng của cô, chậm rãi thu tay lại, nắm chặt hai tay.

Viên kẹo trong lòng bàn tay anh ngay lập tức bị bóp nát.

Không ngờ rằng rạng sáng ngày hôm sau, có người gõ mạnh cửa phòng Ngụy Thư.

Cô dụi mắt đi mở cửa, Lương Húc ở ngoài cửa sốt sắng nói: “Bà chủ, cái người cổ đại kia bị sốt rồi.”

Ngụy Thư vẫn chưa tỉnh hẳn: “Người cổ đại nào, khách sạn của chúng ta có nhiều người cổ đại lắm.”

“Là cái người cầm kiếm đêm qua ấy!”

Ngụy Thư dụi mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ: “Mục Vân Ế?”

“Đúng rồi!”

Cô vẫn đang buồn ngủ díp cả mắt: “Bị sốt thì bị sốt thôi, sao đâu”.

“Anh ta sốt cao lắm.”

Ngụy Thư nhíu mày, quay vào phòng thay quần áo phục rồi chạy theo Lương Húc lên tầng năm.

Cô gõ cửa phòng Mục Vân Ế một lúc lâu cũng không thấy có ai mở cửa.

“Mục Vân Ế, mở cửa!”

Hai phút sau.

Mục Vân Ế mở cửa, đôi môi tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào, trông có vẻ không có tinh thần lắm.

Ngụy Thư vươn tay muốn sờ trán anh nhưng lại bị chặn lại: “Cô muốn làm gì?”

Lương Húc đứng ở phía sau nói: "Vị khách này, anh bị sốt rồi. Bà chủ của chúng tôi đến thăm anh.”

Anh lạnh lùng nói: “Không cần.”

“Này, sao anh lại ngoan cố như vậy chứ.” Ngụy Thư vẫn muốn vươn tay ra sờ trán anh: “Anh đã là khách của tôi thì tôi phải có trách nhiệm với anh.”

Cuối cùng cũng đã sờ được trán anh.

Ngụy Thư kêu lên, vội vàng rụt tay lại: “Trán anh nóng quá đấy.”

Mục Vân Ế xoay người quay trở về phòng.

Thế nhưng đi được nửa đường thì anh dừng lại, dựa vào tường, hơi cong lưng xuống.

Ngụy Thư vội vàng chạy tới, vừa kịp đỡ được Mục Vân Ế đang ngã xuống.

Ngụy Thư:!

Ngụy Thư:!!!

Ngụy Thư:???

Sau khi Ngụy Thư đỡ đầu anh ngửa lên thì giật mình nhận ra khóe môi anh có một vết máu đỏ tươi.

Cô lấy tay quệt, đưa lên chóp mũi ngửi.

Thực sự là máu!

Tổ tông hộc máu rồi!

Ngụy Thư nhanh chóng ấn chuông báo động trên tường, kết nối thẳng với Tiểu Mỹ đang trực ở quầy lễ tân: “Tiểu Mỹ, mau gọi mấy người lên tầng năm, tiện thể gọi cả bác sĩ đến. Người cổ đại nôn ra máu rồi!”

Một số nhân viên và một vị bác sĩ rất nhanh đã đến tầng năm, cùng đưa Mục Vân Ế vào phòng, bác sĩ bắt đầu kiểm tra.

“Cởi bớt quần áo ra đi, nhiều lớp quá.”

Vài nhân viên nam vội vàng đi lên cởi từng lớp trang phục cổ đại của anh ra. Ngụy Thư đứng ở một bên chờ.

Trên giường bệnh, người đàn ông nhắm chặt hai mắt, lông mi dài và dày cụp xuống, tạo thành một bóng mờ ở mi mắt dưới của anh.

Phần cổ áo trắng được mở rộng, yết hầu nhô lên gợi cảm, xương quai xanh rõ ràng với độ cong hoàn hảo, làn da vốn trắng lạnh nhưng lúc này lại trông hơi hốc hác.

“Bác sĩ, có phải người cổ đại này bị bệnh không?” Ngụy Thư bước lại gần, ngó về phía giường: “Vừa rồi anh ta còn nôn ra máu.”

Bác sĩ cầm ống nghe để khắp nơi trên người anh, lại duỗi tay bắt mạch cho anh sau đó cau mày nhìn Ngụy Thư: “Tình trạng này của anh ấy có lẽ đã kéo dài được hai ba ngày. Bây giờ anh ấy cần truyền máu gấp, xin hỏi nhóm máu của vị khách này là gì?”

Ngụy Thư vội vàng hỏi: “Hệ thống, nhóm máu của Mục Vân Ế là gì?”

Hệ thống: [Nhóm máu O.]

Ngụy Thư: “Nhóm máu O.”

Vài nhân viên khách sạn đang ở đó nhanh chóng lấy một túi máu nhóm O từ trong hộp y tế ra.

Bác sĩ nhận lấy túi máu và ngay lập tức truyền cho Mục Vân Ế.

[Nhịp tim của khách là 107 nhịp/phút, thành công nhận được 107 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,07 triệu tệ vào tài khoản.]

Bác sĩ điều chỉnh tốc độ truyền máu, nói với Ngụy Thư: “Để cho khách nghỉ ngơi một lát, tầm hai ba tiếng nữa anh ấy sẽ tỉnh lại.”

Cô gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”

Ngụy Thư ngồi xuống bên giường người đàn ông, vươn tay sờ đầu anh.

Nóng kinh người.

Nếu không phải cô thường xuyên thấy cảnh “nôn ra máu” khi đóng phim, chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Ngụy Thư lại nhớ đến việc mình cho anh uống rượu mà không biết anh đã bị bệnh từ trước, trong lòng cứ cảm thấy áy náy. Thậm chí cô còn lo lắng sau khi vị tổ tông này tỉnh dậy, liệu có nghĩ rằng mình có ý đồ mưu sát anh ta không nữa.

Ngụy Thư lo lắng ngồi canh ở bên giường Mục Vân Ế, chờ đến lúc anh tỉnh lại thì cô cũng có thể kịp giải thích cho anh hiểu.

Kết quả là cô ngủ quên lúc nào không biết.

Đến khi tỉnh lại, Ngụy Thư thấy mình đang gối đầu lên lòng bàn tay của Mục Vân Ế.

Lòng bàn tay của anh dày rộng và ấm áp, gối lên rất thoải mái.

Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa thì nhìn thấy đôi mắt vô cùng tỉnh táo của Mục Vân Ế.

“Ôi, anh tỉnh rồi à.”

Ngụy Thư khẽ nở một nụ cười: “Anh đã thấy khá, khá hơn chút nào chưa?

Mục Vân Ế không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Ngụy Thư đứng dậy, nhìn ống truyền dịch trên đỉnh đầu, nói: “Để tôi gọi bác sĩ cho anh.”

Cổ tay đột ngột bị anh nắm lấy từ phía sau.

Người đàn ông ngồi dậy, chậm rãi nói: “Tê rồi.”

Ngụy Thư: “Hả?”

Anh vươn tay: “Tay tôi bị cô gối đến tê dại rồi.”

“...”

Mục Vân Ế cúi đầu ra hiệu: “Xoa giúp tôi đi.”

“...”

Ngụy Thư giật giật khóe miệng, vừa định xoa bóp cho anh thì anh lại lật tay nắm ngược lấy tay cô, kéo thẳng cô lên trên giường, đồng thời cũng ngửa người ra sau.

Trọng tâm của Ngụy Thư không ổn định, vội vàng đưa tay ra chống ở hai bên người anh.

Cô dán gần vào Mục Vân Ế hơn.

Cô nhận ra người đàn ông này có đôi mắt dài và mảnh, đồng tử màu nâu. Đặc biệt, khi anh nheo mắt nhìn mọi người, sẽ khiến người khác có một cảm giác đặc biệt áp bức và đe dọa.

Khí chất bẩm sinh vốn có của các bậc đế vương thời xưa.

“Bà chủ.” Mục Vân Ế vươn tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo sát về phía mình.

“Tại sao hôm qua thấy tôi lại muốn chạy trốn?"

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Vân Ế: Thư Thư, cho cô kẹo này.

Ngụy Thư: Á á á đừng đuổi theo tôi!

Mục Vân Ế: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play