Nguyên nhân hai người tổ - cháu này đánh nhau, Ngụy Thư thật sự không dám tưởng tượng.
Cô vội vàng trả lời Mục Vân Ế: “Không cần đâu, anh đợi tôi ở nhà là được”, lại khẽ hỏi Ngô Vũ: “Mục Đình vẫn ổn chứ?”
Vẻ mặt Ngô Vũ trông rất khó nói: “Giời ôi ‘Tiểu công chúa phim thần tượng cổ trang’ của tôi ơi, em không xem tin tức à? Nhị thiếu gia nhà họ Mục đó vào viện rồi em không biết sao?
“...”
Ngụy Thư thật sự không ngờ, dù gì Mục Vân Ế cũng là tổ tông, vậy mà lại có thể ra tay tàn nhẫn với con cháu của mình đến thế...
Giỏi thật, đánh đến mức nhập viện luôn.
Nhưng nói thật, nghe được tin này cô vẫn thấy rất sung sướng.
Chính vì Mục Đình nên chỗ ở của cô mới bị người ta tìm ra.
Cũng chính vì anh ta mà tất cả số tiền trong tài khoản của cô đều mất sạch chỉ trong một đêm.
Mục Vân Ế cũng coi như gián tiếp giúp cô xả hận rồi.
Quả nhiên.
Tổ tông chính là tổ tông, làm việc khiến người ta thấy thật là sảng khoái.
Sau khi lên xe RV, Ngụy Thư cầm kịch bản đến phim trường của “Vân Thư”.
Bộ phim này đã thu hút được hơn trăm triệu nhân dân tệ tiền đầu tư, chỉ riêng xây dựng kịch bản thôi đã mất hai năm. Bởi vì hạng mục này quá lớn, nhân viên đoàn làm phim cũng rất nhiều.
Ngụy Thư vừa đến phim trường đã cảm nhận được nhịp tim từ bốn phương tám hướng đang đổ xô vào màng nhĩ của cô.
[Nhịp tim của con người là 98 nhịp/phút, thành công nhận được 98 tệ vào tài khoản.]
Ngụy Thư hít sâu một hơi, bước về phía trước.
Nhịp tim của mọi người xung quanh trở nên rõ ràng hơn.
Ngô Vũ vừa xuống khỏi xe RV thì thấy Ngụy Thư đang dang hai tay, nắm mắt, cứ như đang tắm nắng vậy.
Anh thấy kỳ lạ, bước tới: “Anh nói này, bà cô ơi của tôi ơi em đang làm gì thế?”
Cô quay sang anh nói: “Suỵt! Anh không hiểu đâu.”
Cô tiếp tục dang hai tay ra: “Em đây là đang cảm nhận mùi tiền.”
“...”
Ngô Vũ đẩy cô: “Đi thôi bà cô ơi, gặp nhà sản xuất ký hợp đồng xong mới có mùi tiền.”
“...”
Khi đi qua khu vực nghỉ ngơi của diễn viên, Ngụy Thư nghe thấy bên trong có tiếng buôn chuyện quen thuộc.
“Chị không xem hotsearch sao? Sau khi Ngụy Thư rút khỏi giới giải trí đã chạy đến thành phố D rồi, còn ở một nơi có dân cư thưa thớt nữa cơ.”
“Hơn nữa người ta giải nghệ rồi mà độ hot vẫn không giảm, lần này vừa trở lại đã nhận được vai nữ chính, chẳng trách Hứa Kiều bỗng dưng nổi điên ngay trong đoàn làm phim.”
“Còn có thể làm sao nữa, Ngụy Thư được cư dân mạng tung hô yyds(1), giới giải trí này giống như là nhà cô ấy mở vậy, muốn vào thì vào, muốn lui thì lui.”
(1) “yyds”: viết tắt pinyin của永远滴神, nghĩa là “vĩnh viễn là thần”, dùng để khen người khác.
“Chẳng phải là vì có người ở phía sau nâng đỡ cho sao. Nhị thiếu gia nhà họ Mục kia chả tương tư đến mức bị bệnh vào viện rồi còn gì.”
“Ơ, không phải là bị người khác đánh đến mức nhập viện sao?”
“Ai đánh? Ai dám đánh nhị thiếu gia nhà họ Mục chứ?”
...
Ngụy Thư cũng chẳng lạ lùng gì với kiểu bóng gió ở trong giới nữa, mỗi lần nhắc đến cô, người trong giới ai mà chẳng dính cô với Mục Đình vào nhau.
Nhưng cô cũng lười để ý, những lời đồn đại này cũng chẳng ngăn nổi niềm vui trở thành phú bà một lần của cô.
Ngụy Thư lấy điện thoại, mở app “Cẩu Mệnh Nhân sinh”.
Giao diện cho thấy khách sạn của cô đã vườn không nhà trống, tất cả các nhân viên cũng đã chuyển đến nơi khác theo sự sắp xếp của hệ thống.
Lúc này, nhịp tim của hơn 500 nhân viên trong đoàn làm phim ở xung quanh cô đều được phần mềm ghi lại.
Mỗi phút mỗi giây.
Số dư tài khoản của Ngụy Thư không ngừng được làm mới, vừa nãy mới đang là sáu chữ số, chớp mắt đã biến thành bảy chữ số.
Khi phụ nữ buôn chuyện hóng hớt, tâm trạng cực kỳ hào hứng, sau khi thấy Ngụy Thư đột nhiên xuất hiện trên phim trường, nhịp tim nháy mắt tăng vọt lên.
Ngụy Thư chào hỏi bọn họ, lại chỉ vào tai mình: “Những lời vừa nãy mọi người nói tôi đều nghe được hết rồi nhé.”
Sắc mặt của bọn họ ngay lập tức thay đổi.
Nhịp tim ngay lập tức vượt qua 100.
“Tôi sẽ nói chuyện kỹ với mọi người sau.” Cô làm động tác vẫy tay: “Giờ tôi phải đi tìm đạo diễn đã.”
“...”
Có mấy người quá mức căng thẳng, vội vã đứng dậy xin lỗi: “Ngụy Thư, những gì vừa nãy chúng tôi bàn tán đều là nghe người khác nói thôi, cô đừng hiểu nhầm.”
Ngụy Thư: “Ồ, vậy sao?”
[Nhịp tim của con người là 98 nhịp/phút, thành công nhận được 98 tệ vào tài khoản.]
Bầu không khí trong phút chốc bỗng lặng im.
Ngụy Thư mỉm cười: “Được rồi, tôi tin mọi người.”
“...”
[Nhịp tim của con người là 108 nhịp/phút, thành công nhận 108 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,08 triệu tệ vào tài khoản.]
Tâm trạng Ngụy Thư rất tốt, đi vào khu vực nghỉ ngơi của nhà sản xuất, vừa đi vừa nhìn vào điện thoại
Ố mồ!
Số dư tài khoản lên tám chữ số rồi!
Cô lại xem thử mấy diễn viên vừa nãy tụ tập lại buôn chuyện.
Từ sau khi nhịp tim của họ tăng lên trên 100 nhịp/phút, cũng chưa hề hạ xuống.
Lần đầu tiên Ngụy Thư cảm thấy sung sướng như vậy.
Các chị em, căng thẳng đi! Mọi người càng căng thẳng, tôi lại càng có thêm nhiều tiền tiêu!
Sau khi gặp mặt nói chuyện với nhà sản xuất, vai nữ chính của “Vân Thư” cũng chính thức được giao cho Ngụy Thư.
Ngô Vũ còn cực kỳ vui vẻ bắt tay với nhà sản xuất: “Thư Thư nhà chúng tôi giao cho mọi người nhé.”
Nhà sản xuất vỗ ngực nói: “Anh yên tâm đi, tác phẩm trở lại giao cho chúng tôi, chắc chắn đôi bên sẽ cùng có lợi.”
Bên này, nhà sản xuất và quản lý chuyện trò sôi nổi.
Bên kia, Ngụy Thư đang mắt đối mắt với một anh chàng đẹp trai.
Anh chàng đẹp trai đó đối mắt với Ngụy Thư được một lúc thì không nhịn được cười “hì hì”, ngượng ngùng cầm kịch bản che mặt.
Ngụy Thư cũng cười theo.
Anh chàng này bỏ kịch bản xuống, lấy từ trong túi ra một tờ giấy và một cây bút, dè dặt đi tới đưa cho Ngụy Thư: “Chị có thể ký tên cho em được không ạ?”
Cậu ta trông rất căng thằng: “Em, em thật sự thích chị lắm luôn ấy.”
Ngụy Thư tươi cười cầm lấy giấy và bút trong tay cậu ta, ký tên mình.
Sau khi đưa lại cho cậu ta, cô còn véo nhẹ mặt cậu ta: “Cảm ơn cậu nhé.”
Cậu chàng ngơ ngác, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ phừng phừng.
Nhịp tim tăng vọt lên hơn 100.
[Nhịp tim của con người là 105 nhịp/phút, thành công nhận được 105 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,05 triệu tệ vào tài khoản.]
Ngụy Thư lại xoa đầu cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cậu đẹp trai thật đấy.”
[Nhịp tim của con người là 110 nhịp/phút, thành công nhận được 110 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,1 triệu tệ vào tài khoản.]
Cậu ta xấu hổ xoay người bỏ chạy.
Ngụy Thư nhìn bóng lưng suýt ngã của cậu ta, bắt đầu âm thầm lo lắng liệu mình như vậy có dọa sợ cậu em này không.
Nữ phụ Hứa Kiều trong nháy mắt đi qua đây.
Hứa Kiều kể từ khi ra mắt đã không ưa gì Ngụy Thư, bởi con đường diễn xuất của hai người không khác nhau mấy, nên ở phương diện tài nguyên cạnh tranh rất gay gắt.
Nhưng dù Hứa Kiều có cố gắng đến đâu cũng vẫn kém hơn nhiều so với Ngụy Thư.
Khó khăn lắm cô ta mới đợi đến lúc Ngụy Thư giải nghệ, cũng đã chạm được vào vai nữ chính của “Vân Thư”, kết quả là Ngụy Thư lại đột ngột trở lại.
Cô ta liền từ nữ chính tụt thẳng xuống nữ phụ.
Dù là ai thì cũng sẽ không thể vui nổi.
Thế nhưng quy tắc của giới giải trí chính là như vậy.
Nhớ hồi đầu Hứa Kiều cũng không ít lần âm thầm mua bản thảo bôi đen cô, tạo tin đồn mấy lần liền, suýt chút nữa làm mất hết duyên qua đường của cô.
Những chuyện này Ngụy Thư đều ghi nhớ từng chút một.
Hứa Kiều liếc nhìn Ngụy Thư, đột nhiên nói những lời quái đản: Ui chao Ngụy Thư em à, những ngày sau khi giải nghệ chắc là thoải mái lắm nhỉ.”
Ngụy Thư ngẩng đầu lên nhìn.
Hứa Kiều không mặn không nhạt nói: “Cũng phải ha, ở trong giới thì có nhị thiếu gia nhà họ Mục nâng đỡ, giải nghệ rồi vẫn có thể nghỉ ngơi trong khách sạn mà kim chủ xây cho...”
Cô ta lật kịch bản trên tay: “Ôi cuộc sống như này thật khiến tôi ngưỡng mộ quá đi.”
Ngụy Thư mở kịch bản, cố tình để lộ chữ “nữ chính” ra: “Chị ơi chị nghe tin đồn này ở đâu vậy, gì mà nhị thiếu gia nhà họ Mục, gì mà kim chủ, kịch bản này sai hết rồi.”
Hứa Kiều: “Ồ?”
“Nói đến chuyện này, thật ra là em cũng hết cách.” Ngụy Thư cười nói: “Trước đây một mình liều mạng làm việc, lại lỡ nổi tiếng quá, mệt mỏi lắm nên mới quyết định rút khỏi giới giải trí để nghỉ ngơi một thời gian.”
“...”
Cô vén tóc ra sau tai, thở dài: “Thế nhưng haizz, sau khi giải nghệ độ hot của em vẫn chẳng giảm xuống chút nào, phóng viên người ta đã tìm đến tận nơi em định dưỡng lão để phỏng vấn rồi, em còn có thể làm gì cơ chứ.”
Biểu cảm của Hứa Kiều vặn vẹo.
“Chị có thể hiểu được tâm trạng của em không?” Ngụy Thư che miệng, giả vờ khóc lóc: “Vốn dĩ muốn dưỡng lão, kết quả là vẫn bị ép trở lại giới. Haizz, khổ quá đi mất.”
Hứa Kiều ném kịch bản xuống đất, đứng lên chỉ vào cô: “Cô! Cô vừa vừa phai phải thôi!”
[Nhịp tim của con người là 108 nhịp/phút, thành công nhận được 108 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,08 triệu tệ vào tài khoản.]
Ngụy Thư vẫy tay bảo cô ta ngồi xuống: “Ôi chị à, chị tức giận thế làm gì, chẳng nhẽ những gì em nói không phải là sự thật sao?”
Hứa Kiều tức đến mức mặt mũi biến dạng: “Ngụy Thư! Cô là chúa làm màu(2) sao?
(2) Từ gốc: 凡尔赛: tiếng lóng chỉ bản thân giỏi, đẹp, luôn đứng đầu nhưng lại tự nhận bản thân thấp kém, không làm được việc để cố ý khoe khoang.
“Chị ơi chị đừng tức giận nữa mà.”
[Nhịp tim của con người là 110 nhịp/phút, thành công nhận được 110 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,1 triệu tệ vào tài khoản.]
“Em thật sự không cố ý nói như vậy đâu.”
[Nhịp tim của nhân loại là 112 nhịp/phút, thành công nhận được 112 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,12 triệu tệ vào tài khoản.]
“...”
Sau khi nghỉ ngơi.
Ngụy Thư phải chuẩn bị quay cảnh đầu tiên. Hôm nay cô phải quay đoạn nữ chính nhập cung, cảnh này không nặng lắm, chỉ là lời thoại hơi nhiều.
Cả căn phòng đèn đuốc sáng trưng càng làm cho hình ảnh phản chiếu của Ngụy Thư trong gương đẹp đẽ lạ thường.
Cô nhìn vào gương một lúc lâu, lại lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Bởi vì thay đổi cách trang điểm, nên khuôn mặt cô mang vẻ đẹp thanh lịch trang nhã, khí chất cũng trở nên thoát tục hơn, bộ đồ trên người càng làm nổi bật vẻ đẹp động lòng người của cô.
Đúng lúc này, Hứa Kiều bước tới, cố ý nói lớn với những người ở trong phòng thay đồ: “Này, mọi người nghe tin gì chưa? Vừa nãy mới có tin tức được tung ra, nhà họ Mục muốn kết hôn với thiên kim nhà họ Trình đấy.”
Cả phòng thay đồ bỗng chốc sục sôi.
“Nhà họ Mục? Mục Đình?”
“Đúng vậy.”
Một vài người quay sang nhìn Ngụy Thư, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô lại sợ đến mức ngậm miệng lại.
Dường như Hứa Kiều cố ý muốn làm cô khó xử: “Ôi chao, những tin đồn truyền đi bao lâu nay không phải cũng vẫn chỉ là tin đồn thôi sao. Điều này cho thấy, nhà giàu cũng chẳng phải muốn trèo là có thể trèo lên được.”
Ngụy Thư thầm cười nhạo sao Hứa Kiều vẫn chưa chết tâm, nhân tiện ngó một chút số dư khổng lồ trong tài khoản, đã lên đến chín chữ số rồi.
“Thế nhưng tôi còn nghe nói rằng, Tập đoàn nhà họ Mục có một vị Phó Chủ tịch mới, hình như là anh trai của Mục Đình, thủ đoạn và sách lược có vẻ rất đáng sợ.”
Hứa Kiều thao thao bất tuyệt: “Mọi người biết không, anh ta mới nhậm chức được ba ngày đã làm đảo lộn hết cả Tập đoàn nhà họ Mục.”
Ngụy Thư dỏng tai lên nghe.
“Hơn nữa mối hôn sự này vốn là sắp xếp cho anh ta.” Hứa Kiều nói: “Thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán, anh ta từ chối.”
“Nghe nói là có người trong lòng rồi.”