Hơi thở nóng rực của người đàn ông bao quanh Ngụy Thư khiến cả người cô cứng đờ.
Anh nói: “Tôi biết là em tỉnh rồi.”
Ngụy Thư không dám thở mạnh, trong lòng thầm nghĩ lát nữa cô nên trốn thế nào.
Kết quả là người đàn ông bỗng vươn tay ra, chống ở hai bên người cô, còn cúi người xuống nhìn cô.
Mục Vân Ế dán vào rất gần cô, giống như đang giam giữ cả người cô vậy.
Tuy rằng chưa hề chạm vào cô, thế nhưng cô luôn cảm thấy hơi thở của anh như đang bao trùm lấy cô, không một kẽ hở.
Tim đập thình thịch như trống bỏi.
Ngụy Thư không dám mở mắt, sợ rằng ngay khi vừa mở mắt sẽ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Đến lúc đó thì lại càng ngại ngùng hơn.
Cô cứ nghĩ như vậy.
Ngón tay thô ráp của anh của anh vuốt ve vành tai cô.
Cô bị giật mình, không nhịn được nữa, mở mắt ra, nhưng vẫn không dám đối diện với Mục Vân Ế.
Cô giống như cá nằm trên thớt, chờ người đến làm thịt vậy.
Mục Vân Ế: “Nhìn tôi.”
Ngụy Thư vội vàng nhắm chặt hai mắt, đưa tay xuống dưới sờ được một cái chăn, chầm chậm kéo chăn che kín mặt mình, lại lừa mình dối người nói: “Tôi, tôi bị mộng du.”
“À, mộng du.” Người đàn ông nghiêng người vén cái chăn đang che kín mặt cô ra, ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Em đặc biệt ‘bơi’(1) từ tầng cao nhất đến chỗ tôi sao?”
(1) Chữ “du” trong “mộng du” (梦游) còn có nghĩa là “bơi”(游)
“...”
Cô đưa tay ra che lỗ tai mình.
Người đàn ông gạt tay cô ra, lại ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nửa đêm không ngủ, chạy đến phòng tôi làm gì? Hửm?”
Ngụy Thư khẽ mở một mắt, muốn tìm đường thoát thân nhưng lại thấy có một bàn tay đang che trước mặt cô.
“Đừng nhìn nữa.” Giọng nói biếng nhác pha chút mệt mỏi của anh vang lên: “Giải thích xong tôi sẽ để em đi.”
“...”
Cô xoay người lại.
Vừa lúc đối diện với ánh mắt của Mục Vân Ế, cô lại nhanh chóng xoay người về chỗ cũ, nuốt nước bọt nói: “Ờm, từ nhỏ tôi đã mắc chứng mộng du, đi từ phòng mình ra đến phòng khách là chuyện thường xảy ra.”
Cô liếc mắt, chỉ vào chiếc đèn ngủ ở đầu giường anh: “Có lẽ là bởi vì cái này nên tôi mới đi vào đấy.”
“Ồ.” Mục Vân Ế đột nhiên rướn người, vươn tay tắt đèn ngủ.
Một tiếng “cạch” vang lên.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối.
“...”
Trong bóng tối, mọi giác quan đều được phóng đại đến vô tận.
Nhịp tim, hơi thở và cả giọng nói của anh đều mang theo tính xâm lược và áp lực mạnh mẽ.
Ngụy Thư không dám nhúc nhích, cả người cứ như vậy bị người đàn ông bao vào chính giữa, chờ câu nói tiếp theo của anh.
Từng phút từng giây đều giống như đang lăng trì vậy.
“Như này, thì sao?”
“...”
Cô vùi mặt vào chăn anh, chóp mũi toàn là mùi của anh, tim đập nhanh đến mức không thể khống chế được.
Sớm biết như vậy đã chẳng làm chuyện ngu ngốc như này rồi, nằm ở trên giường của người ta làm gì! Giờ thì hay rồi, đánh thức được người ta rồi, nhưng bản thân cũng bị tóm gọn luôn.
Bây giờ có muốn trốn cũng không được nữa rồi.
Ngụy Thư dứt khoát từ bỏ loại chuyện bịt tay trộm chuông này, cô vội càng rướn người, muốn bật đèn ngủ ở đầu giường.
Kết quả là biên độ động tác quá lớn, không cẩn thận đụng phải mũi của người đàn ông.
Động tác của cô khựng lại một lúc, cả người cứng lại không dám nhúc nhích.
Mục Vân Ế vẫn đang chống ở hai bên người cô.
Ngụy Thư luôn có cảm giác ánh mắt của anh liên tục đảo qua đảo lại trên mặt cô.
Giống như một chú sói ra ngoài săn mồi vào ban đêm vậy, cẩn thận đánh giá con mồi tự đưa mình đến cửa này.
“Em có biết ở thế giới của chúng tôi, chỉ có sủng phi mới...”Anh ẩn ý: “Chủ, động, như, vậy?”
Sau khi Ngụy Thư nghe xong không nhịn được hỏi ngược lại một câu: “Trước đây anh từng gặp rồi à?”
“Chưa từng.” Anh khẽ cười: “Tôi cũng mới gặp lần đầu tiên.”
“...”
Sau khi định hình lại, Ngụy Thư thật sự muốn bóp chết chính mình.
Cô đang hỏi vấn đề gì thế này trời ạ!
Trong bóng tối có một bóng người đang chuyển động.
Mục Vân Ế rướn người bật đèn ngủ, đồng thời cũng buông bỏ sự giam cầm của mình với cô.
Ngụy Thư nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đứng bật dậy chạy về phía cửa phòng, nhưng lại bị chăn quấn chân, suýt chút nữa ngã xuống.
Người đàn ông ở phía sau khẽ cười, nói: “Ngày mai sau khi tỉnh lại, giải thích rõ ràng cho tôi nghe.”
“...”
Anh cũng không quên bổ sung: “Tôi sợ em có ý đồ xấu với tôi.”
Sau khi trở về phòng, Ngụy Thư vùi đầu mình vào trong gối, cả người tức đến mức uốn éo vặn vẹo.
Cô cũng có muốn đâu.
Cô cũng có muốn làm vậy đâu!
Nếu không phải vì nhịp tim của người đàn ông này quá chậm khiến cô lại bị trừ tiền thì cô còn có thể làm gì đây!
Ngụy Thư tức đến mức đạp loạn chân trên giường.
“Hệ thống! Cậu không thể thế này được! Nhiệm vụ mỗi ngày ở cùng Mục Vân Ế năm tiếng này tôi không thể nhận được!”
Hệ thống không trả lời cô.
Ngụy Thư ở trên giường gào thét lăn lộn, gọi hệ thống mấy câu liền, thế nhưng không thấy hệ thống trả lời.
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, giờ cô chỉ có thể mỏi mắt mong chờ ngày mai đến nhanh một chút.
Chỉ cần Mục Vân Ế tỉnh dậy là cô không bị trừ tiền nữa rồi.
Cô đang nghĩ như vậy thì giọng nói của hệ thống bỗng vang lên.
[Nhịp tim của người đàn ông là 89 nhịp/phút, thành công nhận được 89 tệ vào tài khoản.]
Tốt rồi, nhịp tim của Mục Vân Ế bắt đầu tăng lên rồi.
Ngụy Thư kéo chăn lên, nhanh chóng tranh thủ chút thời gian quý báu này chợp mắt một lúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Thư nhanh chóng hâm nóng bữa sáng hôm qua mua ở trong siêu thị.
Sau khi làm xong, cô ngồi vào bàn, lại lắng nghe nhịp tim của Mục Vân Ế.
[Nhịp tim của người đàn ông là 78 nhịp/phút, thành công nhận được 78 tệ vào tài khoản.]
Ngụy Thư quay đầu lại xem, đúng lúc thấy Mục Vân Ế đi từ trong phòng ra.
Trước trán người đàn ông có mấy sợi tóc rủ xuống, đỉnh đầu cũng có mấy sợi tóc vểnh lên, lông mi rũ xuống, dưới mắt cũng có quầng thâm mờ mờ.
Cả người trông như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Cô rất hổ thẹn, khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Ừm, xin lỗi nhé, tối qua tôi...”
Anh không nhìn cô, vươn tay vuốt mấy sợi tóc ngốc nghếch đang vểnh lên trên đỉnh đầu mình.
Nhìn thấy sợi tóc vừa được vuốt phẳng lại vểnh lên, vẻ mặt của người đàn ông trở nên hơi khó chịu.
Ngụy Thư nhìn mấy sợi tóc ngốc nghếch đó của anh, trong lòng quyết định, cô kiễng chân lên, vươn tay...
Giúp anh vuốt phẳng chúng nó.
Mục Vân Ế ngước mắt, mắt đối mắt với cô, hình bóng cô phản chiếu trong đôi con người sâu thẳm của anh.
Người đàn ông bỗng nắm lấy bàn tay vẫn đang để trên đỉnh đầu anh của cô.
Sau đó vô thức kéo cô lại gần.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu hẹp lại.
Đôi mắt anh khép hờ, giọng nói vào buổi sáng nghe có vẻ biếng nhác: “Ngoài xin lỗi ra, lời giải thích của em dành cho tôi đâu?”
Ngụy Thư cúi đầu, không dám nhìn anh: “Lời giải thích của tôi dành cho anh là...”
“Do tôi bị hệ thống ép buộc.”
Người đàn ông dường như tỉnh táo hơn một chút: “Ý của em là hệ thống để em ở cùng tôi năm tiếng mỗi ngày, hơn nữa còn yêu cầu em ngủ cùng tôi sao?”
“...”
Sợ rằng càng miêu tả càng đen tối, Ngụy Thư chỉ có thể nói hết cho anh từ đầu đến cuối, chuyện cô kiếm tiền dựa vào nhịp tim của mọi người, sau khi kiếm đủ tiền thì sẽ đổi lấy mười năm tuổi thọ.
Sau khi nghe xong, Mục Vân Ế hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Rất lâu sau đó.
Anh ôm lấy ngực trái của mình, nhẹ giọng hỏi: “Vậy nên vào buổi tối lúc tôi đi ngủ, rất có khả năng sẽ dẫn đến việc em mất mạng.”
Ngụy Thư gật đầu: “Tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ?” Cô lại nhỏ giọng bổ sung: “Chuyện tối qua, xin lỗi nhé.”
Mục Vân Ế cúi đầu nhìn cô, mãi vẫn không lên tiếng.
Sau đó, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Ngụy Thư đi theo anh: “Xin lỗi, tối qua tôi thật sự không cố ý đâu, tôi sẽ nói chuyện thử với hệ thống, xem nó có thể đổi cách khác không.”
Người đàn ông vẫn không nói gì.
“Tôi biết tôi đã làm phiền anh, nên tôi định sẽ chuyển ra ngoài trong hôm nay.”
Mục Vân Ế dừng lại.
Ngụy Thư vẫn lảm nhảm ở phía sau: “Hôm nay tôi trở lại giới giải trí, tối nay tôi sẽ thử xem nếu như không thể ở cùng anh năm tiếng mỗi ngày thì sẽ thế nào, tôi không tin là hệ thống có thể làm gì được tôi.”
“Không được.” Mục Vân Ế đột nhiên ngắt lời cô, nói: “Em đừng có chống đối nó.”
“...”
Người đàn ông xắn ống tay áo lên, để lộ ra vết sẹo dài đỏ thẫm: “Đây chính là hậu quả.”
“...”
Ngụy Thư cúi đầu, không biết nói gì. Mãi sau cô mới hỏi: “Vậy, phải làm sau bây giờ?”
Cũng rất lâu sau anh mới khẽ đáp: “Tối nay em về sớm một chút, chúng ta...”
Anh hơi khựng lại.
“Có thể thử xem.”
Sau khi đến toà nhà Công Ty Truyền thông Tinh Ngu, đầu óc Ngụy Thư vẫn còn đang mơ hồ.
Cô không hiểu được Mục Vân Ế nói tối nay bọn họ thử xem là có ý gì.
Tối nay, hai người họ phải thử cái gì?
Ngô Vũ cầm hợp đồng và kịch bản đi tới: “Ngơ ngác gì đấy? Bình thường em đâu có thể này đâu.”
Ngụy Thư hoàn hồn, nhận lấy hợp đồng với kịch bản, nói: “Anh nhận cho em cái gì thế?”
“Đây, bộ phim đầu tiên sau khi ‘Tiểu công chúa phim thần tượng cổ trang’ trở lại chắc chắn phải là một bộ chế tác lớn.” Anh gõ lên bìa kịch bản.
Ngụy Thư lật ra xem.
“‘Vân Thư’ được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết ngôn tình cổ trang dài tập, nằm trong bảng Thành Kim của Văn học Lục Giang, nhân khí rất cao đấy.”
Anh cười nói: “Hiện giờ có rất nhiều nữ minh tinh thèm muốn vai nữ chính bộ này, nhưng nhà sản xuất của bộ này vừa nghe thấy tin em muốn trở lại đã lập tức gửi kịch bản cho chúng ta.”
Ngụy Thư nhìn lướt qua phần giới thiệu vắn tắt nhân vật.
Nam chính là Hoàng đế cổ đại, còn nữ chính là công chúa hòa thân.
Hai người đã giúp đỡ lẫn nhau trong thời loạn lạc, từ bắt đầu không muốn tiếp xúc cho đến đồng cam cộng khổ.
Ngụy Thư lại lật vài trang.
Ngô Vũ đến gần hỏi: “Tiện thể, em với cái người đó.” Anh ngừng lại một chút: “Phó Chủ tịch Tập đoàn nhà họ Mục, có quan hệ gì thế?”
Cô ngẩng đầu.
“Trước đó người theo đuổi em là nhị thiếu gia nhà họ Mục đúng không, thế nhưng bây giờ vị Phó Chủ tịch này nghe nói là đại thiếu gia nhà họ Mục.”
Giọng điệu của anh dần trở nên vi diệu: “Em đừng có nói với anh, cả hai anh em bọn họ em đều...”
Ngô Vũ vuốt cổ, nhếch miệng, vẻ mặt thô bỉ.
“Đã làm rồi?”
Ngụy Thư: “...”
“Em dám tự nói mình không có quan hệ gì với họ không?” Anh ấy lấy quyển kịch bản khỏi tay cô: “Trước tiên đừng xem vội, trả lời vấn đề của anh đã, đến lúc đó có khi anh phải đi ‘quan hệ công chúng’ đấy.”
Ngụy Thư bỏ kịch bản xuống: “Chỉ quen biết thôi.”
Sau đó cô lại điều chỉnh, chọn lọc từ ngữ: “Bạn bè.”
“Vừa là quen biết, vừa là bạn bè.”
Ngô Vũ mở hợp đồng để trước mặt cô: “Anh phải nói cho em biết, nói thật về quan hệ của em với bọn họ, là cái gì thì chính là cái đó.”
Ngụy Thư đang định nói chuyện, điện thoại lại vang lên tiếng “ting ting”.
Mục Vân Ế: “Tối nay về sớm một chút, hoặc tôi đến công ty em đón em.”
Mục Vân Ế: “Chúng ta cùng về.”
Ảnh đại diện của anh vẫn chưa đổi, vẫn là ảnh của cô.
Ngụy Thư cầm hợp đồng lên che mặt, ngượng ngùng nói: “Ngô Vũ, em nói rồi anh đừng đánh em nhé.”
Ngô Vũ cầm cốc nước uống một ngụm: “Em nói đi, có sóng to gió lớn gì anh chưa trải qua đâu.”
“Em đang ở cùng Mục Vân Ế.”
Cô thấy vị quản lý vừa tự xưng là trải qua không ít sóng to gió lớn đang phun nước ra ngoài.
“Sống chung???”
“Không...”
Ngô Vũ bỗng bày ra vẻ mặt đã hiểu, nói: “Chả trách, anh nghe nói trước đó đại thiếu gia và nhị thiếu gia nhà họ Mục từng đánh nhau trước mặt mọi người.”
“!”
“Hóa ra là vì em à.”
------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Vân Ế: “Tối nay chúng ta thử xem?”
Sau đó, vào một đêm nào đấy
Ngụy Thư tê liệt: “Thử xong liền tèo.” (2)
(2): “Thử” (试试) và “tèo, tạ thế” (逝世) đều đọc là “shìshì”, tác giả chơi chữ