Sau khi hoàn thành xong cảnh quay hôm nay, Ngụy Thư tuy đang có số dư khổng lồ lên đến tám chữ số trong tài khoản, nhưng trong lòng lại nhớ đến tin đồn Hứa Kiều kể.

Tối nay cô không đến khách sạn đoàn làm phim đã thuê mà để xe RV đưa cô về thẳng biệt thự của Mục Vân Ế.

Trên đường đi, Ngụy Thư nghĩ đến những lời sáng nay Mục Vân Ế nói với mình.

Chúng ta thử xem?

Không biết là anh muốn thử cái gì nữa.

Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến bên ngoài biệt thự của Mục Vân Ế.

Ngô Vũ còn ló đầu ra, kinh ngạc cảm thán: “Khu vườn này của em bằng năm căn nhà của anh rồi đấy.”

“Không phải nhà của em” Ngụy Thư vẫy tay: “Em chỉ ở tạm đây một tháng thôi, khoảng thời gian này anh nhớ ‘quan hệ công chúng’ giúp em đấy.

Cô nhấn mạnh: “Em thật sự không có quan hệ gì với Mục Vân Ế cả.”

Anh ấy trợn mắt: “Tin em mới lạ.”

“...”

Sau khi tận mắt nhìn thấy xe RV quay đầu rời đi, Ngụy Thư mới mở cửa khu vườn.

Trời tối dần, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một vài ngôi sao lấp lánh giữa những tầng mây. Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, trong đêm tối tĩnh mịch trông vừa ấm cúng lại vừa ấm lòng.

Tâm trạng của Ngụy Thư rất tốt, dừng ở trước cửa biệt thự, lấy chìa khóa sáng nay Mục Vân Ế đưa cho cô ra.

Đúng lúc định mở cửa, tay của cô bỗng khựng lại.

[Nhịp tim của người đàn ông là 101 nhịp/phút, thành công nhận được 101 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,01 triệu tệ vào tài khoản.]

Ngụy Thư cắm chìa khóa vào ổ, trong lòng thầm nghĩ Mục Vân Ế đang làm gì vậy, sao tim lại đập nhanh thế.

Cánh cửa đột ngột mở ra, tay cô vẫn đang nắm lấy chìa khóa.

Kết quả là cô cứ như vậy bị kéo vào.

Sau đó...

Đụng vào lồng ngực Mục Vân Ế.

Trái tim người đàn ông đập rất nhanh, trên người nồng nặc mùi rượu, hòa với mùi đàn hương sẵn có trên cơ thể anh, tạo nên một mùi hương độc đáo khó tả.

Khi mặt cô áp vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được sự nóng hổi nơi cơ thể anh.

Cánh cửa phía sau bị đóng lại, Mục Vân Ế thuận thế hơi nghiêng về phía trước.

Ngụy Thư sững sờ, lùi mấy bước, lưng bị ép dựa vào trên cửa, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp hơn.

Ngụy Thư không dám ngẩng đầu, ánh mắt chỉ tập trung vào hàng cúc áo trên ngực đã bị phanh ra của Mục Vân Ế, cùng với cơ bụng săn chắc lộ ra dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng.

Mục Vân Ế hơi cúi đầu xuống, giọng nói của anh trở nên trầm và khàn hơn vì men rượu.

“Ngụy Thư.”

Cô ngẩn ngơ, trả lời: “À... có.”

Cánh tay anh đè trên cửa, bao lấy cả người Ngụy Thư.

Ngụy Thư nín thở.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Bây giờ tim tôi đập nhanh lắm.”

“...”

“Em có cảm nhận được không?”

“...”

Dáng vẻ của Mục Vân Ế sau khi uống rượu khác hẳn với bình thường, đặc biệt là khi anh thở dốc, dùng giọng trầm khàn nói chuyện, hơi nóng từng chút từng chút phả lên hõm cổ cô.

Có thể khiến trái tim người khác rung động một cách không kiểm soát được.

Ngụy Thư nuốt nước bọt, hoàn toàn không dám nhúc nhích: “Tôi, tôi cảm nhận được rồi.”

Yết hầu của người đàn ông động đậy lên xuống một chút rồi hơi lùi lại, đôi con ngươi đen như mực, giống như một chiếc hồ sâu không đáy.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Bao nhiêu rồi.”

Ngụy Thư giật mình nhận ra anh đang hỏi nhịp tim của mình.

“Hơn, hơn 100.”

Cô chầm chậm di chuyển tầm mắt của mình lên trên, từ xương quai xanh, yết hầu, đôi môi mỏng, sống mũi thẳng của người đàn ông, cho đến khi đối diện với đôi mắt dài hẹp và sâu thẳm của anh.

Cánh tay chống ở hai bên người cô của Mục Vân Ế từ từ hạ xuống, lưng anh thẳng tắp, giọng điệu biếng nhác uể oải: “Tôi bỗng nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Ngụy Thư: “Hả?”

Anh nói: “Tối hôm đó em nói muốn tặng rượu vang cho tôi, kết quả là em lại nói sau khi uống rượu này sẽ bị trúng độc.”

“...”

“Tôi thầm nghĩ, cô gái nhỏ này trông thì có vẻ không có tâm cơ, sao vừa mở miệng lại có thể nói những lời như vậy nhỉ.”

Ngụy Thư nhỏ giọng nói: “Lúc đó tôi lừa anh đấy, muốn dọa anh để anh rời khỏi khách sạn.”

“Tôi biết.” Người đàn ông đứng không vững lắm, bật cười: “Hôm nay ông Mục đưa tôi đi gặp những người khác, nói là đối tác của công ty, tôi đã uống với họ một chút...”

Cô đi qua đỡ lấy anh.

“Không phải là rượu vang.” Anh nói: “Thế nhưng nồng độ của nó có vẻ khá cao, nên tôi trở về cho em xem thử.”

“...”

Ngụy Thư vội vàng đỡ anh vào phòng khách, lại rót nước cho anh, Mục Vân Ế cầm lấy cốc nước, lông mi rũ xuống, chậm rãi uống vài ngụm, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống.

Cô nhìn anh.

Đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ yên tĩnh này của anh trông ngoan ngoãn lạ thường.

Nghe thấy nhịp tim của người đàn ông từ từ chậm lại, Ngụy Thư dán lại gần hỏi: “Vậy tôi hỏi anh hai câu nhé.”

Người đàn ông ngước mắt lên: “Hử?”

“Anh đánh Mục Đình à?”

Mục Vân Ế bỏ cốc nước xuống, lười biếng ngả người ra sau, một tay để trên ghế sofa, nhìn thẳng vào cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Sao?”

Cả khuôn mặt Ngụy Thư ngập tràn ý cười: “Tôi chỉ muốn nói là, đánh hay lắm.”

“...”

Người đàn ông khẽ cười.

Cô lại dán lại gần: “Vậy tại sao anh lại đánh anh ta thế?”

Người đàn ông bất ngờ vươn tay ra giữ gáy cô, đẩy về phía trước.

Ánh mắt anh đảo một vòng trên mặt cô: “Em nói thử xem là tại sao?”

Ngụy Thư bị anh nhìn chăm chú, lại không dám dời tầm mắt đi chỗ khác, chỉ có thể mắt đối mắt với anh.

“Nếu như tôi nói...”

Mục Vân Ế nghiêng người lại gần, lòng bàn tay ở sau gáy đẩy nhẹ cô về phía trước, quần áo của hai người cọ vào nhau phát ra âm thanh sột soạt.

“Tôi vì em mà đánh cậu ta.”

“...”

“Thì thế nào?”

“...”

Đầu ngón tay anh khẽ lướt qua dái tai cô.

Vừa chạm vào liền rời đi.

Nhưng lại như mang theo dòng điện vậy, khiến toàn thân, thậm chí là trái tim cô run lên.

Ngụy Thư cũng cảm giác được tim mình đang đập nhanh dần.

“Tại sao” Khó khăn lắm cô mới nói được hết câu: “Lại vì tôi mà đánh anh ta?”

Mục Vân Ế bóp nhẹ phần thịt mềm sau gáy cô, khóe môi cong lên: “Tự mình nghĩ đi.”

“...”

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Ngụy Thư ngồi ngẩn người ở trên sofa, trong đầu không biết đang nghĩ lung tung cái gì.

[Nhịp tim của người đàn ông là 105 nhịp/phút, thành công nhận được 105 tệ vào tài khoản, đồng thời thành công nhận thêm 1,05 triệu tệ vào tài khoản.]

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Mỗi một lần tiếng nước chảy vang lên.

Như đang gõ vào tim cô vậy.

Anh nói, anh vì cô mà đánh.

Liệu có phải vì lần trước Mục Đình đến khách sạn, dẫn đến việc cô phải nhập viện không?

Cô nhớ lại chuyện xảy ra trước đó không lâu.

Cô ngồi ở sau xe anh, vô tình nhìn thấy vết sẹo trên tay anh.

Trong đầu cô bỗng nhớ lại lời Hứa Kiều nói hôm nay...

Anh có người trong lòng rồi.

...

Năm phút sau.

Mục Vân Ế từ phòng tắm đi ra, anh mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, tóc còn hơi ướt, bị anh dùng khăn lau đi lau lại nhiều lần.

Ngụy Thư nhìn anh, nhịn không được nhẹ giọng nói: “Tôi bôi thuốc giúp anh nhé.”

Người đàn ông nhìn sang, bắt gặp ánh mặt của cô.

Thật lâu sau đó, anh gật đầu.

Sau khi vào phòng Mục Vân Ế, anh lấy lọ thuốc để trong tủ nhỏ ở đầu giường đưa cho cô, còn mình thì bước đến bên giường.

Ngụy Thư cầm lọ thuốc đi theo anh, vừa định mở nắp thì thấy anh ngồi xuống giường, duỗi tay ra.

Cô qua đó bôi thuốc cho anh, chỉ thấy người đàn ông chậm rì rì nói: “Thằng nhóc Mục Đình đó ăn sung mặc sướng, được chiều quen rồi, vì phụ nữ, cái gì cũng không thèm để ý.”

Tay đang bôi thuốc cho anh của Ngụy Thư khựng lại.

“Với bộ dạng đó của cậu ta, sao tôi có thể yên tâm giao Tập đoàn nhà họ Mục lại cho cậu ta đây.” Mục Vân Ế ngả người về sau, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên khuôn mặt cô.

“Vậy nên tôi đã giáo huấn cậu ta một chút.”

“...”

Cô bôi thuốc rất chậm, nhịp tim lại ngày càng khó kiểm soát.

“Tuy nhiên, đây cũng là vấn đề của tôi.” Đôi con ngươi đen láy và sâu thẳm của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô, yết hầu khẽ chuyển động.

“Do tôi làm gương xấu.”

Tăm bông trượt thẳng xuống khỏi cánh tay anh.

Ngụy Thư vội nhặt lên: “Xong rồi.”

Cô vặn lại nắp lọ, khẽ nói: “Tôi đi trước đây.”

“Đợi đã.” Mục Vân Ế duỗi tay kéo cánh tay cô: “Không phải em nói có hai câu muốn hỏi tôi sao? Ngoài câu tại sao tôi lại đánh Mục Đình ra, câu còn lại là gì?”

Ngụy Thư không quay đầu lại: “Không có nữa.”

Anh vẫn kiên trì: “Có.”

“Không có nữa.”

“Có.”

Ngụy Thư quyết định không thèm trốn nữa, quay người lại hỏi anh: “Hôm nay anh nói muốn thử là muốn thử cái gì?”

“...”

Mục Vân Ế tiến lên một bước, lại gần cô.

Mùi rượu chưa tan hết và mùi sữa tắm trên người anh hòa vào nhau, chầm chậm bao lấy cô, khiến đầu óc cô trống rỗng.

Anh trầm giọng hỏi ngược lại: “Vừa nãy tôi nói nhiều như vậy, em không nghe hiểu sao?”

Cánh tay cô bị bàn tay dày rộng lại có lực của anh nắm chặt, căn bản không thể nào thoát ra được.

Tim Ngụy Thư đập rất nhanh, đầu óc cũng loạn cào cào hết cả lên.

Cô mơ hồ có thể cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không dám xác nhận.

Mục Vân Ế buông tay cô, khẽ búng vào trán cô.

“Ngốc quá.”

“...”

Cô bị búng đến ngơ ngác luôn rồi.

Mục Vân Ế dường như từ bỏ việc tiếp tục nói chuyện với cô, đẩy cô ra cửa: “Về nghĩ đi.”

“...”

Ngụy Thư cứ thế bị đẩy ra khỏi phòng.

Tâm trạng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Người đàn ông nói rất ẩn ý, từng câu đều đang ám chỉ.

Bọn họ, thử xem.

Bọn họ có nên thử ở bên nhau không.

Tâm trí Ngụy Thư liên tục nhớ lại từng chút một những lần ở chung của bọn họ, giống như một đoạn phim được tua nhanh.

Nghĩ đến cuối cùng, cô ôm trán, cảm giác đầu mình như muốn nổ tung.

Ôi mẹ ơi.

Người Mục Vân Ế thích, không phải là cô đó chứ???

Ngụy Thư nhớ lại, nhưng lại không thể nghĩ ra được, lúc nào thì Mục Vân Ế bắt đầu thích cô.

Không đúng, không đúng.

Đùa gì vậy.

Điều này không thể nào xảy ra!

Cô ôm đầu lắc lắc một hồi, lại nghe thử xem bên trong có tiếng nước không?

A! Không có!

Nếu không phải cô bị điên thì là Mục Vân Ế bị điên.

Sau khi về phòng mình, Ngụy Thư ôm kịch bản ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, rất lâu sau đó mới hoàn hồn.

Cô như bị ma xui quỷ khiến mở điện thoại, nhấn vài tài khoản WeChat vẫn đang để ảnh cô làm ảnh đại diện, nhập tin nhắn trong khung chat: “Khi nào?”

Khi nào bắt đầu thích cô?

Sao cô không biết gì hết.

Gửi đi.

Một phút sau, chưa trả lời.

Năm phút sau, chưa trả lời.

Mười phút sau, vẫn chưa trả lời.

Ngụy Thư thử bình tâm lại lắng nghe nhịp tim của Mục Vân Ế.

[Nhịp tim của người đàn ông là 89 nhịp/phút, thành công nhận được 89 tệ vào tài khoản.]

Đã chậm lại rồi.

Chẳng lẽ anh ta ngủ rồi?

Ngụy Thư quyết định đi tắm để bình tĩnh lại.

Kết quả là sau khi ra khỏi phòng, vẫn chưa nhận được tin nhắn của anh.

Đã 30 phút trôi qua rồi đấy!

Cô dứt khoát lên giường nằm, cầm kịch bạn học lời thoại của ngày mai.

Thế nhưng tâm trí cô lại không nằm ở kịch bản chút nào.

Cả người rối bời.

Ngụy Thư nhắm mắt lại nghỉ một lúc, lại lén lút nghe thử nhịp tim của Mục Vân Ế.

[Nhịp tim của người đàn ông là 98 nhịp/phút, thành công nhận được 98 tệ vào tài khoản.]

Cũng chính lúc này, điện thoại vang lên tiếng “ting ting”.

Cô vội vàng mở WeChat ra xem.

Mục Vân Ế: “Em quyết định đi.”

“...”

Ngụy Thư không hiểu, trả lời anh bằng dấu “?”

Rất lâu sau.

Mục Vân Ế lại gửi một meme.

Là meme xoa đầu thỏ.

Ngụy Thư bụm miệng.

Ối mẹ ơi, người đàn ông này.

Lấy đâu ra meme dễ thương như vậy.

Ngụy Thư ấn vào meme một lúc, chọn “Xem album”.

Tên của series meme này vậy mà lại là...

Sói xám lớn và thỏ nhỏ.

“...”

---------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Vân Ế: “Tôi, sói xám lớn. Em, thỏ nhỏ.”

Ngụy Thư phi chân thỏ đạp một cước: “Anh mới là thỏ nhỏ ý.”

Giải thích một chút:

Ngụy Thư lo lắng bồn chồn: “Khi nào?” (thì thích tôi)

Mục Vân Ế nhướng mày: “Em quyết định đi.” (thời gian ở bên nhau)

Ông nói gà bà nói vịt (bó tay)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play