Ngụy Thư vội vàng kéo Mục Vân Ế ra khỏi quầy thu ngân, nhanh chóng thanh toán tiền rồi xách hai túi đồ rời đi.
Sau khi về đến biệt thự.
Ngụy Thư mang những vật dụng hàng ngày đến phòng khách, phân loại, chia ra làm bộ vật dụng hàng ngày cho nam và cho nữ, lại lấy ra vài bộ đồ mới mua, chỉ vào một trong những căn phòng mình vừa mới tham quan, nói: “Tôi muốn ở tầng ba.”
Mục Vân Ế nhìn theo: “Ở trên cao thế làm gì?”
Ngụy Thư cười khan.
Anh nói xem?
Vừa nãy còn ngắm nghía thứ đó, tôi sợ tối nay anh sẽ tìm tôi đến làm ấm giường cho anh mất.
“Anh thì sao?” Ngụy Thư ôm đống quần áo: “Anh ngủ ở đâu?”
Mục Vân Ế đi chọn đồ dùng vệ sinh cá nhân: “Sao cũng được, cô quyết đi.”
Cô vội chỉ trỏ: “Tầng một nhé.”
“...”
Sau khi về đến phòng mình.
Ngụy Thư lo lắng hỏi hệ thống: “Trong một tháng này tôi phải làm sao với Mục Vân Ế đây? Cậu đừng có nói với tôi, tôi còn phải ở chung một phòng với anh ta đấy.”
Hệ thống: [Hai người chỉ cần ở trong cùng một không gian là được. Tình hình hiện nay của cô và anh ấy về cơ bản đã đáp ứng được yêu cầu rồi.]
Ngụy Thư vỗ tay.
Tốt, tốt lắm.
Cô yên tâm lấy đồ dùng hàng ngày ra, đúng lúc này điện thoại lại kêu “ting ting”.
Ngô Vũ gửi cho cô một bản hợp đồng điện tử: “Nào, nhiệt liệt chào mừng sự trở lại của ‘Tiểu công chúa phim thần tượng cổ trang’ của chúng ta, đây là bản hợp đồng mới, công ty đã điều chỉnh lại tỉ lệ phân chia cho em, xem thử xem có gì chưa hài lòng không?”
Ngụy Thư mở ra xem thử.
Tỉ lệ phân chia, quyền lợi, còn cả tài nguyên, tất cả các phương diện đều khiến cô rất hài lòng.
Không ngờ rằng khi cô trở lại sau giải nghệ , sự quan tâm ưu ái của công ty đối với cô còn nhiều hơn trước.
Ngô Vũ: “Ngày mai em đến công ty một chuyến, anh đã giúp em chuẩn bị kịch bản trở lại rồi, một thời gian nữa thì nhận một show tống nghệ(1).”
(1) Show tống nghệ (综艺): chương trình truyền hình.
Trước đây Ngụy Thư rất ít khi tham gia show tống nghệ, không khỏi anh ấy một câu: “Show tống nghệ gì vậy?”
“Hê hê, là show ‘Cuộc sống sau khi lui về ở ẩn’.”
“...?”
Ngô Vũ vẫn không để ý: “Em không biết à? Sau khi em giải nghệ, có biết bao nhiêu cư dân mạng tò mò về cuộc sống và hành tung của em không, vừa hay mục tiêu của show tống nghệ này là những nghệ sĩ vừa mới trở lại, em mà đi thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chủ đề bàn luận.
Ngụy Thư: “...”
Ngụy Thư cẩn thận xem thông tin hợp đồng, sau khi xác định không có vấn đề gì mới ký tên lên bản hợp đồng điện tử mà Ngô Vũ gửi.
Có người gõ cửa phòng.
Mục Vân Ế đứng ở ngoài cửa, lắc lắc điện thoại với cô: “Đồng ý kết bạn WeChat với tôi.”
“Ò.” Ngụy Thư kéo tài khoản WeChat đáng thương của anh từ trong danh sách đen ra.
Không ngờ ảnh đại diện WeChat của anh vẫn là cô.
Đã mấy ngày rồi mà vẫn không đổi.
Ngụy Thư đồng ý kết bạn WeChat với anh, lại nói: “Tôi sẽ sống ở đây một tháng. Trong một tháng này, chúng ta ai ngủ phòng người nấy, không làm phiền đối phương.”
Mục Vân Ế không nói gì.
“Còn nữa, ngày mai tôi bắt đầu làm việc lại rồi, gọi là ‘trở lại’.”
Cô mở Weibo, chỉ vào No.1 hotsearch: “Anh xem, ‘Nữ minh tinh nổi tiếng Ngụy Thư sắp trở lại’.”
Người đàn ông dán lại gần: “Đây là cái gì?”
“Weibo đó.”
Mục Vân Ế cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ màn hình điện thoại của cô.
Xem xong rồi.
Anh đưa điện thoại của mình ra: “Cô cũng giúp tôi lập một cái.”
Ngụy Thư cầm lấy điện thoại của anh, tải Weibo trong App Store, lại đăng ký tài khoản mới cho anh.
Sau khi làm xong, cô chỉ vào màn hình: “Nhìn xem, nhân khí(2) của tôi rất cao đấy, mọi người đều thích tôi.”
(2) Nhân khí (人气): độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fans và người cổ vũ
Ngón tay Mục Vân Ế lướt một chút.
Đúng lúc lướt đến một cái Weibo tích V không biết là của anti nào đó...
[Cùng xem những meme ngốc nghếch của Ngụy Thư năm đó.]
Ngụy Thư liếc nhìn, suýt chút nữa đã bị sự xấu xí năm nào của mình tiễn về với tổ tiên.
Cô vội giúp anh thoát khỏi phần mềm: “Cái này không tính, cái này không tính nha!”
Tay của hai người chạm vào nhau.
Vô tình like bài đăng đó luôn.
Ngụy Thư: “...”
Buổi tối.
Ngụy Thư đắp mặt nạ xem hotsearch.
Truyền thông Tinh Ngu đã thả tin tức ngày mai cô trở lại ra rồi.
Chẳng bao lâu sau, tin tức này đã được vô số blogger truyền đi.
Hashtag #Ngụy Thư trở lại# nằm chễm chệ trên No.1 hotsearch.
Vốn dĩ vẫn đang “nóng”, chớp mắt đã biến thành “sôi”.
Thái độ của cư dân mạng về việc cô trở lại vẫn rất tốt.
Chỉ có điều, bọn họ càng quan tâm đến cơ thể của Ngụy Thư hơn.
Một nữ minh tinh mà như khách du lịch của bệnh viện vậy, nhiều lần nhập viện vì các vấn đề của cơ thể rồi lại xuất viện với tốc độ ánh sáng – một ngày.
Đây rốt cuộc là thể chất kỳ cục gì vậy?
Công ty lo rằng cư dân mạng sẽ nói cô ấy lấy vấn đề cơ thể ra để lăng xê, nên đã cố ý ém tin hôm qua cô lại phải vào viện.
Bây giờ cả giới giải trí đều đang mong chờ việc làm đầu tiên của cô sau khi trở lại là gì.
Thấy cư dân mạng đang không ngừng tâng bốc mình, Ngụy Thư vô cùng hài lòng tắt điện thoại.
Trước khi ngủ, cô lại tịnh tâm để nghe thử nhịp tim của người duy nhất có thể tạo ra tiền cho cô trong biệt thự này – Mục Vân Ế.
[Nhịp tim của người đàn ông là 83 nhịp/phút, thành công nhận được 83 tệ vào tài khoản.]
Ủ ôi!
Chẳng biết Mục Vân Ế đang làm gì, sao nhịp tim lại nhanh thế này!
Ngụy Thư đứng dậy, lại cầm lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường.
Cô mở WeChat. Vừa nhìn liền thấy mục “Discover” có 26 chấm đỏ nho nhỏ.
Ấn vào xem.
Vậy mà lại đều là Mục Vân Ế đang like và bình luận.
Bài đăng đầu tiên.
Ngụy Thư: Thân thể không sao rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Mục Vân Ế: Đã đọc.
Bài đăng thứ hai.
Ngụy Thư: Sau này tôi sẽ không nuôi Husky nữa, lần sau tôi muốn nuôi Border Collie!, Được rồi, nó biết tôi ghét bỏ nó, bây giờ lại bắt đầu giận dỗi rồi.
Mục Vân Ế: Đã đọc.
Bài đăng thứ ba.
Ngụy Thư: Chán quá đi.
Mục Vân Ế: Đã đọc.
...
Cô vừa làm mới thì lại thấy Mục Vân Ế like và bình luận thêm mấy bài đăng của mình.
Tất cả các bình luận đều là hai chữ “Đã đọc”.
Ngụy Thư nghi ngờ tổ tông này có bệnh nghề nghiệp.
Giờ không có tấu chương để phê duyệt nên bắt đầu đi “phê duyệt” bài đăng của cô hả?
Nghe thấy nhịp tim được coi là tương đối cao của người đàn ông, Ngụy Thư yên tâm đi ngủ rồi.
Nào ngờ đến nửa đêm, Ngụy Thư tỉnh giấc vì bị hệ thống làm ồn.
[Nhịp tim của người đàn ông là 58 nhịp/phút, bị trừ 58 tệ, đồng thời bị trừ thêm 580 nghìn tệ.]
Cô vẫn chưa tỉnh lại từ trong giấc ngủ, giọng nói bên tai không ngừng vang lên.
[Nhịp tim của người đàn ông là 57 nhịp/phút, bị trừ 57 tệ, đồng thời bị trừ thêm 570 nghìn tệ.]
Cả biệt thự này chẳng có ai khác ngoài cô và Mục Vân Ế cả.
Ngụy Thư bật người dậy khỏi giường.
Ôi thôi chết!
Cô suýt nữa thì quên mất.
Khi con người ta đang ngủ, nhịp tim sẽ trở nên rất rất chậm.
Lúc đó khi còn ở trong khách sạn cô thấy chẳng có gì cả, thế nhưng giờ ở bên cạnh cô chỉ có một mình Mục Vân Ế thôi!
Nhìn xem, người đàn ông hao tiền tốn của lại bắt đầu khiến cô bị trừ tiền rồi kìa!
Tài khoản của cô vốn đã chẳng có bao nhiêu tiền.
Nếu như cứ tiếp tục bị trừ như này, khi số dư tài khoản lại một lần nữa trở về 0, chẳng phải cô lại phải nhập viện nữa sao???
Ngụy Thư vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mục Vân Ế ở tầng một còn cô ở tầng cao nhất.
Thế nhưng cái biệt thự dở hơi này nhiều tầng như vậy mà lại chẳng có nổi một cái thang máy. Cô chỉ có thể men theo cầu thang bộ, chạy một mạch đến phòng của Mục Vân Ế.
Đến trước cửa phòng của người đàn ông, Ngụy Thư vừa muốn gọi anh, lại nghĩ làm như vậy liệu có mất lịch sự lắm không.
Âm thanh của hệ thống lại bắt đầu vang lên thúc giục cô.
[Nhịp tim của người đàn ông là 57 nhịp/phút, bị trừ 57 tệ, đồng thời bị trừ thêm 570 nghìn tệ.]
Ngụy Thư nhắm mắt bình tâm, trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ.
Mục Vân Ế nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài và dày rủ xuống, tạo thành một bóng mờ trên mi mắt.
Ngụy Thư đi vào phòng, khẽ gọi: “Mục Vân Ế.”
Sau khi cô gọi anh.
[Nhịp tim của người đàn ông là 60 nhịp/phút, thành công nhận được 60 tệ vào tài khoản.]
Ngụy Thư thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, tốt rồi, tiền của mình cuối cùng cũng đã tăng lại rồi.
Cô vừa định rời đi lại nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên.
[Nhịp tim của người đàn ông là 58 nhịp/phút, bị trừ 58 tệ, đồng thời bị trừ thêm 580 nghìn tệ.]
“...”
Ngụy Thư ôm đầu.
Trời ạ, chẳng nhẽ phải đánh thức người ta sao?
Cô không thể thiếu đạo đức thế được!
Ngày đầu tiên đã như này, vậy thì một tháng thới đây chẳng phải là sẽ không thể yên ổn sao?
Thế nhưng.
Mạng sống quan trọng!
Một suy nghĩ chợt lóe lên.
Ngụy Thư nghĩ đến một biện pháp vừa không thiếu đạo đức lại vừa tự nhiên.
Cô đi đến bên cạnh giường của anh, nhìn chằm chằm vào vị trí trống ở bên cạnh anh.
Sau đó.
Nằm xuống.
Đúng, giả vờ bị mộng du, chiếm lấy giường anh, để anh không thể ngủ ngon.
Mục Vân Ế nhúc nhích, sau đó dần dần tỉnh lại, giọng nói khàn khàn vẫn đang ngái ngủ vang lên: “Ngụy Thư?”
Ngụy Thư không để ý đến anh.
[Nhịp tim của người đàn ông là 71 nhịp/phút, thành công nhận được 71 tệ.]
Dường như anh đã định hình được chuyện đang xảy ra, cả người cứng đờ mất một lúc, nằm yên bên cạnh cô không nhúc nhích.
Ngụy Thư quay lưng lại với anh, cũng không nhìn được người đàn ông đang làm gì ở phía sau.
Một lúc sau.
Hơi thở của người đàn ông đột ngột tiến lại gần, chỗ cô nằm ngủ bắt đầu lún dần xuống.
Nóng hổi, hầm hập...
Mang theo tính xâm lược mạnh mẽ.
Ngụy Thư cảm thấy tóc mai ở trên tai mình bị Mục Vân Ế nhẹ nhàng gạt ra, giọng của người đàn ông vào lúc này cũng trầm vô cùng.
“Ngụy Thư, em muốn ngủ cùng tôi à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT