Hai mươi phút sau.
Chiếc xe đi đến một khu vườn, cách đó không xa là một biệt thự màu trắng.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, xung quanh là rừng cây xanh tốt, rất có tính ẩn nấp.
Vừa vào cửa cô đã thấy đám thuộc hạ của Mục Vân Ế xếp thành hàng, tất cả đều đang mặc đồng phục được thiết kế riêng, rất vừa người, trông vừa có tinh thần lại vừa cao lớn.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Thư, bọn họ đồng thanh nói: “Xin chào bà chủ.”
Ngụy Thư ló đầu ra: “Mọi người ăn mặc đẹp quá đi!”
Người đàn ông ở phía sau trầm giọng nói: “Là tôi bảo bọn họ mặc đấy.”
Sau đó anh duỗi tay kéo cô lại, tiện thể đóng cửa sổ xe.
“...”
Tầm nhìn trước mắt dần được mở rộng, tuy diện tích của khu biệt thự rất lớn, nhưng lại trông cực kỳ thiếu sinh khí.
Xe dừng lại, Mục Vân Ế mở cửa xe, lại đi sang đầu bên kia mở cửa xe cho Ngụy Thư.
Sau khi xuống xe, cô đi theo sau anh, không nhịn được nói: “Anh sống ở đây có quen không?”
“Không quen.” Người đàn ông thẳng thừng nói: “Phòng quá lớn, cũng chẳng có ai cả.”
Sau khi vào nhà, Ngụy Thư còn tưởng phải thay giày thế nhưng sau khi liếc nhìn tủ giày trống không của anh, lại thấy Mục Vân Ế cứ thể đi thẳng vào, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, đi theo anh.
Căn phòng lạnh lẽo vắng tanh, ghế sofa không một hạt bụi, cứ như thể không có ai ở vậy.
“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở công ty chứ không ở lại đây.” Người đàn ông đi phía trước, dẫn cô đi tham quan từng tầng.
Ngụy Thư không nói gì đi theo anh.
Mục Vân Ế thấy cô không nói gì, không khỏi quay đầu lại nhìn: “Sao cô không nói gì?”
“Sao anh không hỏi tôi” Ngụy Thư ngẩng đầu: “Tại sao tôi lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như thế?”
Yêu cầu này rõ ràng là đang lợi dụng anh.
Anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Là do hệ thống yêu cầu cô.”
“Ừ.”
“Thật ra là vì vấn đề của tôi.”
“Hả?”
Mục Vân Ế nhẹ giọng nói: “Trước khi tôi đến thế giới này từng thông qua hệ thống để thăm dò thế giới này. Sau này, sau khi đến nơi đây tôi cũng chầm chậm thích nghi với hệ thống.”
Anh tạm ngừng: “Thế nhưng khoảng thời gian này tôi đã hủy bỏ ràng buộc với hệ thống rồi.”
“Hủy bỏ ràng buộc á?” Ngụy Thư kinh ngạc.
“Ừ. Sau khi hủy bỏ ràng buộc, tôi phải tự mình tìm tòi mọi thứ.” Anh liếc nhìn cô: “Vậy nên tôi đoán hệ thống bảo cô đến bên cạnh tôi là vì muốn để cô giúp tôi thích nghi với cuộc sống nơi đây.”
“...”
Cả hai sánh bước đi về phía trước.
Đúng lúc này, không biết có giọng nói từ đâu vang lên: “Người máy đang dọn phòng, xin chủ nhân hãy...”
Mục Vân Ế giật mình, đột nhiên phất tay về phía giọng nói phát ra.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, người máy quét dọn dừng lại.
Giọng nói của Mục Vân Ế lạnh dần: “Ai?”
“...” Ngụy Thư nói: “Người, người máy quét dọn.”
“Là người nào?”
“Người máy.”
“...” Anh hỏi lại một lần nữa: “Là người sao?”
“...”
Cuối cùng cô cũng biết được hệ thống dụng tâm lương khổ(1) đến thế nào rồi.
(1): Dụng tâm lương khổ (用心良苦): tốn nhiều tâm tư công sức để suy tính, làm gì đó.
Ngụy Thư chạy tới, quỳ trước người máy đáng thương đang “chết máy” kia lật đi lật lại xem thử, lại từ trong một khe hở lấy ra một món đồ.
Cô nhận ra rồi.
Là kẹp tóc mà cô đã đánh mất ở yến tiệc hôm đó.
Người đàn ông đút tay vào túi quần, giải thích: “Ngày hôm đó, lúc cô không muốn mặc áo của tôi, nó rơi từ trên đầu cô xuống, lại còn rơi trúng vào tay tôi.”
“...”
Mục Vân Ế quỳ xuống, lấy kẹp tóc từ trong tay cô: “Thế nhưng thứ đồ nho nhỏ này rất có ích, tôi muốn nó.”
Người đàn ông cực kỳ tự nhiên kẹp nó vào áo sơ mi của mình.
Thế nhưng kẹp tóc kiểu nữ này trông chẳng hợp với một người đàn ông như anh chút nào.
Nhìn ánh mắt thích thú của Mục Vân Ế, Ngụy Thư không nhẫn tâm lấy lại nó, chỉ đành đứng dậy nói: “Chờ đã, anh không thể kẹp ở đây được.”
Mục Vân Ế: “Hử?”
Cô giúp anh tháo nó xuống: “Xòe tay ra.”
Anh ngoan ngoãn xòe tay ra.
“Kẹp ở đây sẽ đẹp hơn này.”
Ngụy Thư cầm kẹp tóc, ngón tay cô khẽ chạm vào lòng bàn tay dày rộng mà ấm áp của anh.
Làn da hai người tiếp xúc, ma sát, nóng lên.
[Nhịp tim của nam nhân là 95 nhịp/phút, thành công nhận được 95 tệ vào tài khoản.]
Ngụy Thư ngẩng đầu liếc nhìn anh nhưng tầm mắt lại rơi vào yết hầu đang chuyển động lên xuống của người đàn ông.
Ngước lên cao hơn nữa, cô thấy anh vội vàng quay đầu đi.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng xắn ống tay áo của anh lên.
Một vết sẹo vẫn còn đỏ lộ ra.
Ngụy Thư há hốc miệng.
Người đàn ông không ngờ cô muốn xem cái này, vội vã rụt tay lại: “Làm gì thế?”
“Anh đã đánh nhau với ai? Rõ ràng đây không phải là vết thương lần trước.”
Anh không để cho cô xem: “Không nói cho cô biết.”
Cô vặn hỏi: “Không phải là anh đánh nhau với đám phóng viên chặn ở trước cửa khách sạn của tôi đấy chứ?”
“...”
Ngụy Thư nhớ rõ, lúc đó cô đã gọi cho anh.
Không lâu sau cô liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên. Sau đó là một khoảng thời gian rất dài anh không ở bên cô.
Cho đến khi 120 (2) chạy đến trước cửa khách sạn.
(2) 120: số điện thoại cấp cứu của Trung.
“Vậy là anh thật sự đã đánh nhau đúng không?”
Mục Vân Ế cúi đầu nhìn cô rất lâu, cứ như thể anh đang thỏa hiệp vậy.
“Không phải.”
Anh từ từ xắn tay áo lên, để lộ cánh tay đang được băng bó, vết sẹo đặc biệt gai mắt cũng theo đó mà lộ ra.
“Tôi thấy hệ thống rất phiền, đã tự mình hủy bỏ ràng buộc với nó nên mới để lại vết sẹo thế này.”
Đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Thư nghe nói còn có thể tự mình hủy bỏ ràng buộc với hệ thống đấy.
Người đàn ông duỗi tay ra trước mặt cô, như đang khoe khoang vậy: “Vết thương này so với những vết thương trước đây của tôi thì nhỏ hơn nhiều.”
“...”
Anh xắn ống tay áo lên cao nhất có thể, lại lấy một lọ thuốc từ trong túi ra: “Cái nhà này đều để cho cô ở rồi, có phải cô nên bày tỏ chút thành ý không?”
Cô hiểu ý: “Ồ. Anh qua đó ngồi đi, tôi bôi thuốc cho anh.”
Hai người ngồi xuống.
Ngụy Thư nhận thấy mối quan hệ của cô và Mục Vân Ế đôi khi rất kỳ lạ.
Chẳng hiểu vì sao cô lại bôi thuốc giúp anh mấy lần liền. Mục Vân Ế duỗi tay ra trước mặt cô, cúi đầu chơi với người máy quét dọn thứ hai.
Ngụy Thư vốn đang giúp anh bôi thuốc, nhìn thấy anh lại suýt chút nữa nghịch hỏng mấy nút bấm của người máy, vội vàng cúi đầu nhắc nhở anh.
“Tránh ra, tránh ra, anh ấn vào đó làm gì, đó là để trang trí. Không đúng, không đúng, haizz, anh lại còn dùng sức nữa à! Không phải là ấn chỗ đấy, ấn đây này!
Mục Vân Ế cũng đẩy tay cô ra, cố giữ mặt mũi nói: “Tôi biết. Tôi cố ý đấy.”
“...”
Ngụy Thư gật đầu: “Ờ.” Cô xòe tay ra: “Mục đại thiếu gia, xin mời.”
Sau đó, cô thấy người đàn ông chọc vào mắt của người máy. Chọc một hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì mới bắt đầu quay sang chọc cái nút bấm nhô lên ở bên cạnh.
Người máy cũng không muốn để ý đến anh nữa rồi, quay một vòng rồi uốn éo mông bỏ chạy.
Khóe môi Ngụy thư cong lên.
Mặc dù Mục Vân Ế bình thường hay bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng thật ra những lúc riêng tư anh vẫn có rất nhiều mặt khác nhau.
Đôi khi cáu kỉnh, thỉnh thoảng lại rất tò mò, còn có những lúc rất giống trẻ con, sống chết cũng phải giữ mặt mũi với người khác chứ không chịu thừa nhận.
Tăm bông chạm vào vết thương của anh từng chút từng chút một, lực vô cùng nhẹ nhàng.
Mục Vân Ế còn muốn duỗi chân kéo người máy đang chạy ra xa lại. Có lẽ là vì cảm giác được cánh tay của mình bị người khác khẽ chạm vào nên anh quay đầu lại nhìn cô.
Ngụy Thư thấy anh bỗng dưng nhìn sang đây, vội vàng cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho anh.
Chỉ nghe thấy đỉnh đầu có giọng nói trầm ấm vang lên: “Đẹp không?”
Ngụy Thư dùng tăm bông chấm lên vết thương của anh: “Đẹp.”
“Chỗ nào đẹp?”
Cô chỉ vào vết sẹo của anh: “Đường nét và màu sắc đều rất đẹp.”
“...”
Mục Vân Ế dứt khoát xắn nốt ống tay áo bên kia lớn, duỗi cả hai tay ra: “Mau lên, chút nữa chúng ta còn phải đi mua đồ.”
Ngụy Thư ngẩng đầu: “Mua cái gì?”
Anh nghĩ một lúc, nói: “Chắc nên gọi là, vật dụng hàng ngày.”
Hiểu rồi.
Ngụy Thư đổ nước thuốc lên hai vết sẹo dài trên tay anh, dùng tăm bóng nhanh chóng xoa đều một lần rồi vặn chặt nắp lọ thuốc lại: “Đi thôi.”
Biểu cảm của Mục Vân Ế rất khó nói: “Cô cứ thế này bôi thuốc cho tôi sao?”
“Mua đồ quan trọng hơn.”
Bọn họ đi bộ được mười phút thì đến siêu thị.
Ngụy Thư mượn Mục Vân Ế một chiếc áo khoác, lại đeo kính râm lên, giống như muốn quấn bản thân thành bánh ú vậy.
Đã mấy tháng không ra ngoài với thân phận minh tinh, cô vẫn hơi chưa thích nghi được.
Thế nhưng khi đến siêu thị, Ngụy Thư cũng bắt đầu mặc kệ mọi thứ, tay trái cầm một túi bột giặt, tay phải cầm một chai sữa tắm.
Quay đầu lại, cô thấy Mục Vân Ế đang đẩy xe mua hàng ở phía sau, nhìn một lượt hàng hóa xung quanh.
Ngụy Thư đi qua đó kéo lấy anh, chỉ vào cốc nước súc miệng ở trước mặt: “Anh muốn cái nào?”
“Cái nào cũng được.”
Cô lại chỉ vào bàn chải đánh răng: “Anh muốn cái nào?”
“Cô chọn đi.”
Lần đầu tiên Ngụy Thư chọn đồ cho đàn ông, trong lòng ít nhiều cũng có chút không kịp thích ứng, làm như bọn họ có quan hệ gì đó với nhau vậy.
Thế nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị xóa nhòa.
Những vật dụng hàng ngày về cơ bản đã chọn xong.
Hai người đẩy xe mua hàng đến quầy thu ngân.
Ngụy Thư bỗng nhớ ra mình vẫn chưa mua đồ ăn vặt, lại chạy đến khu bán đồ ăn vặt.
Nhân viên thu ngân nhìn Mục Vân Ế, lại nhìn Ngụy Thư ở phía sau anh, ngón tay chỉ vào cái hộp nhỏ bên cạnh máy tính tiền, thần thần bí bí nói: “Hay là mua một hộp về đi, nhất định phải có cái này đấy.”
Mục Vân Ế cúi đầu nhìn hộp nhỏ.
Ngụy Thư ở bên kia vẫn đang chọn kẹo ở trên giá, sau khi chọn xong, cô định đưa cho Mục Vân Ế.
Kết quả là vừa quay đầu thì thấy người đàn ông đang cầm một hộp nhỏ, phía trên viết toàn chữ tiếng anh...
Bao cao su.
Cô cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, kéo kính râm xuống nhìn lại lần nữa.
Không nhầm
Là thật ạ!
Vậy mà anh ta lại có thể lấy thứ đồ này!
Ngụy Thư vội vàng đi tới, kéo ống tay áo của anh xuống, nhỏ giọng bảo: “Bỏ xuống.”
Mục Vân Ế nhìn cô: “Hử?”
Cô sốt ruột đến mức sắp kéo nhăn cả tay áo của anh: “Bỏ xuống!”
Nhân viên thu ngân vẫn cứ thao thao bất tuyệt giới thiệu: “Ôi chao, cô gái nhỏ đừng có ngại, có chuẩn bị vẫn tốt hơn.”
Ngụy Thư thật sự tức gần chết, ngón tay móc lấy ống tay áo của Mục Vân Ế kéo xuống: “Mau bỏ xuống, cái này không mua linh tinh được đâu.”
“Vậy đây là cái gì?” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô: “Vẻ mặt của cô như vậy là sao?”
“Mục Vân Ế!” Ngụy Thư muốn nhéo tay anh nhưng nghĩ đến nơi đó vẫn đang bị thương, lại quay sang nhéo eo anh.
“Anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy hả?”
Cô nhìn vào ánh mắt căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra của người đàn ông.
Cô tức giận nhéo thêm cái nữa.
Cuối cùng Mục Vân Ế cũng bị nhéo đến phát đau.
Cảm giác được sự khác thường của cô, vì vậy anh dùng một cách mà anh cho là rất có mặt mũi để xin được chỉ bảo.
“Cô có thể dạy tôi mà.”
------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Thư: “Rốt cuộc anh muốn tôi dạy anh cái gì!!!”
Mục Vân Ế: “Tôi thật sự không hiểu những chữ tiếng Anh in ở trên đó mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT